Đô Thị Trọng Sinh Vị Vua Trở Lại
Chương 27: Chỉ Một Câu
Lão Bà Mộng Tình
26/11/2019
" Chết tiệt, thằng khốn....! "
Phía sau lưng Hạ Thiên truyền đến giọng nói lạnh lẽo thấu xương kèm theo một sự phẫn nộ khó tả.
Hạ Thiên có chút ngỡ ngàng vì giọng nói này khá xa lạ, không giống như trong tưởng tượng của anh. Vậy ra là người anh vốn nghĩ sẽ đến lại không đến sao? Có chút tò mò muốn biết người ở phía sau là ai nhưng Hạ Thiên không có quay đầu lại mà chỉ đơn giản nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Tiêu Minh rồi từ từ thưởng thức. Nếu là người có thể làm Tiêu Minh bài ra gương mặt này thì chắc hẳn cũng là nhân vật không đơn giản rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại trong trường này có mấy ai có thể làm Tiêu Minh lo ngại?
Huyết Từ Ca là ngoại lệ, giọng nói này không phải của hắn!
Chẳng lẽ, là người ở bên ngoài?
Chủ nhân của giọng nói kia thân thể bắt đầu di chuyển lên phía trước, đi ngang qua mặt của Hạ Thiên tiến thẳng đến đám người áo đen và Tiêu Minh đang đứng.
Lúc này Hạ Thiên mới nhìn rõ được một chút dáng dấp của hắn, thân hình tương đối cân xứng không mập cũng chẳng ốm lúc đi đứng cũng khá nhã nhặn cùng điềm tỉnh nhưng bởi vì đang phẫn nộ cho nên đã không thể kiềm chế bản thân bước chân không còn giữ được phong độ ban đầu nữa, có chút dồn dập hấp tấp, vả lại hắn còn có một lối ăn mặc cực kỳ phong cách, đúng chuẩn kiểu nam nhân mà các cô gái điều yêu thích. Nhưng hình như người này còn khá nhỏ tuổi thì phải, lúc hắn đi ngang Hạ Thiên cảm thấy được người này thấp hơn anh một cái đầu .
Nhưng còn một điểm kì quái là, tên này điên hay sao mà đi gây sự với Tiêu Minh?
Dáng người chỉ có thể để ngắm thôi, còn muốn dùng cái dáng dấp này đi đánh nhau với cái tên to con Tiêu Minh thì không biết có chịu nổi một đấm của người ta hay không nói chi cứu người!!!
Hạ Thiên sờ cầm cẩn thận trên dưới dò xét một lát liền lắc đầu không rõ tên này muốn làm cái gì !!
Trong vài giây vặn vẹo Tiêu Minh lấy lại tinh thần tiến lên một bước theo thói quen dở giọng ra lệnh của mình ra :" Nhóc, không phải chuyện của mày, cút! "
Dường như hắn không phải là ra lệnh mà là muốn tìm một chút mặt mũi cuối cùng cho bản thân.
" Tốt lắm. Người của tôi anh cũng dám bắt nạt! Chắc tôi phải suy nghĩ lại về việc có nên cho mẹ anh vào công ty của ba tôi hay không rồi! "Người thiếu niên tao nhã cười một cái, nhưng trong câu nói lại có sức ép hết sức nặng nề.
" Cái gì?? Mày đang nói cái quái gì vậy? "
Tiêu Minh phút chốc đứng hình , trong đầu hắn bây giờ đang hiện lên hay chữ ' không ổn '.
" Tôi nghĩ anh đủ thông minh để hiểu. Còn không thả người ra? " Giọng nói vẫn hết sức lơ đễnh nhẹ nhàng.
Tiêu Minh cắn răng, cho một cái liếc mắt đến đám người phía sau.
Thẩm Đường Nhan được cởi trói, cô đi khập khiễng đến bên cạnh người thiếu niên rồi lặng lẽ quay người lại.
" Tiêu Minh, những gì cậu làm sau này người gánh chính là mẹ của cậu, chắc cậu hiểu ý tôi! "
" Hiểu rồi ...!" Trong lời nói có mấy phần không cam lòng, trong đôi mắt có vài tia căm ghét.
Cái gì??? Chỉ một câu đơn giản là có thể khiến Tiêu Minh nhường nhịn thả người??
Hạ Thiên cảm thấy mình vừa xem một bộ tiểu thuyết hài hước!!
Người thiếu niên không quan tâm trong mắt Tiêu Minh có đối với hắn hận ý hay không, lúc này hắn chỉ ân cần đỡ Thẩm Đường Nhan đi ra ngoài.
Lúc đi ngang mặt Hạ Thiên cô cũng không thèm nhìn lấy một cái. Hạ Thiên biết cô là đang rất hận anh!!
Nhưng cũng không còn cách nào, dù gì anh và cô ấy cũng chẳng có một tia quan hệ không rõ nào cả. Anh hay cô ấy cũng chưa từng gieo cho nhau cái gì tình ý mờ ám. Cái này là anh gây cho cô ấy phiền phức lúc trở về sẽ tự mình đi chuộc lỗi với cô ấy sao !!!
Tiêu Minh lạnh lùng nhìn Hạ Thiên đang đứng suy tư.
" Chờ đi. Tao sẽ không bỏ qua đâu! "
" Được. Tao sẽ chờ! "
Hạ Thiên cười tươi nói.
Tiêu Minh hừ lạnh kéo người rời khỏi trường học.
-----
Bên ngoài con hẻm nhỏ cạnh trường.
" Đây, thù lao của bọn mày! "
Tiêu Minh bực bội chìa tiền ra.
" Anh Minh, sao ít vậy? Không phải nói 10 vạn sao? Sao giờ thành 5 vạn rồi? " Thằng mặc áo đen phả một hơi thuốc không hài lòng hỏi.
" Cmn, lần này cái móng tay mày còn chưa động đã có 5 vạn mày còn đòi hỏi sao? Cút! " Tiêu Minh phẫn nộ quát, lần này chưa xơi được một chút gì đã mất toi 5 vạn của hắn, không tức mới là lạ.
" Haha.. được rồi! Sao phải nóng, đi liền đây! Sao này có phi vụ gì nhớ alo em, em sẽ giúp tận tình! " Hắn cười lớn ra vẻ thân thiết.
" Cút khỏi mắt tao! "
Tên áo đen nhét tiền vào túi, vẫy tay chào Tiêu Minh rồi kéo đàn em đi theo con hẻm nhỏ ra đường lớn.
" Mẹ kiếp, lần này con bà nó lỗ nặng! Phải nhờ lão đại ra mặt giúp một chút dại cho Hạ Thiên một bài học mới được!" Tiêu Minh vò đầu bứt tai, quyết định tìm kế sách mới đến dại dỗ Hạ Thiên.
............
Từ trên lầu ba, một thân ảnh vội vàng lao xuống. Tiếp sau đó là Huyết Từ Ca!!
Sân trường không một bóng người, chỉ có cái nắng nóng của mặt trời cùng với một chút âm thanh của gió thổi. Mọi việc vẫn diễn ra bình thường, không có gì thay đổi!!
" Người đâu? " Cổ Thiên Tường trợn mắt hỏi.
" Sao tôi biết được." Huyết Từ Ca không nghĩ đây là vấn đề mà hắn cần trả lời, hắn chỉ muốn tìm một kẻ chết thay cứu vớt Hạ Thiên thôi nào quan tâm nhiều như vậy.
" Cậu gạt tôi? " Cổ Thiên Tường đinh ninh nói.
" Buồn cười thật. Tôi gạt cậu, tôi được cái gì? " Đây là chuyện cười hay nhất mà Huyết Từ Ca được nghe, gạt, có ai gạt người mà chạy từ lầu một lên lầu ba rồi cũng từ lầu ba chạy xuống lầu một như một tên hề hay không? Đương nhiên một tên có vấn đề thần kinh nào đó sẽ làm như vậy nhưng hắn không phải một trong số đó. Và dĩ nhiên Huyết Từ Ca cũng không quan tâm là Cổ Thiên Tường có tin mình hay không, tiêu sái bước đi.
" Đợi đã, cậu có biết số điên thoại của Hạ Thiên không? " Cổ Thiên Tường chợt hỏi
" Biết....!"
" Cho tôi...! "
"09*** ,đây! "
.........
Hạ Thiên giờ này đã lên được chuyến tàu khởi hành lên phía nam nên rất cao hứng, tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống định nhắm mắt định thần một lát thì chuông điện thoại reo lên .
" Alo! "
Hạ Thiên không tình nguyện bắt máy.
Đầu giây bên kia quấn quýt một lát mới lên tiếng, lời nói có mấy phần gượng gạo :" Hạ Thiên, Đường Nhan có ở chỗ cậu không? "
Là Cổ Thiên Tường gọi.
Nhíu mày lạnh nhạt đáp :" Không, cô ấy được một người nam nhân đưa đi rồi! "
" Cậu có biết hắn ta là ai không? " Cổ Thiên Tường tiếp tục truy vấn .
" Không biết! "
" Vậy hắn có gì đặc biệt không? "
" Không có! "
" Hắn bề ngoài như thế nào? "
" Trong có vẻ khoảng mười mấy tuổi! Ủa, chuyện này có liên quan gì đến tôi? Sao cậu không tự đi mà tìm? Tôi nhớ là chúng ta không thân! " 'Tút tút tút ' một giây cúp luôn máy.
Cổ Thiên Tường bên kia lửa giận gần như có thể đốt được luôn cả căn nhà.
" Phiền phức ,sao hắn lại có được số điện thoại của mình? Chẳng lẽ....! "
Hạ Thiên nghiến răng nghiến lợi, chỉ có một tên duy nhất mà thôi. Đợi đi, lúc tôi về sẽ tính xổ với cậu!!
Phía sau lưng Hạ Thiên truyền đến giọng nói lạnh lẽo thấu xương kèm theo một sự phẫn nộ khó tả.
Hạ Thiên có chút ngỡ ngàng vì giọng nói này khá xa lạ, không giống như trong tưởng tượng của anh. Vậy ra là người anh vốn nghĩ sẽ đến lại không đến sao? Có chút tò mò muốn biết người ở phía sau là ai nhưng Hạ Thiên không có quay đầu lại mà chỉ đơn giản nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Tiêu Minh rồi từ từ thưởng thức. Nếu là người có thể làm Tiêu Minh bài ra gương mặt này thì chắc hẳn cũng là nhân vật không đơn giản rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại trong trường này có mấy ai có thể làm Tiêu Minh lo ngại?
Huyết Từ Ca là ngoại lệ, giọng nói này không phải của hắn!
Chẳng lẽ, là người ở bên ngoài?
Chủ nhân của giọng nói kia thân thể bắt đầu di chuyển lên phía trước, đi ngang qua mặt của Hạ Thiên tiến thẳng đến đám người áo đen và Tiêu Minh đang đứng.
Lúc này Hạ Thiên mới nhìn rõ được một chút dáng dấp của hắn, thân hình tương đối cân xứng không mập cũng chẳng ốm lúc đi đứng cũng khá nhã nhặn cùng điềm tỉnh nhưng bởi vì đang phẫn nộ cho nên đã không thể kiềm chế bản thân bước chân không còn giữ được phong độ ban đầu nữa, có chút dồn dập hấp tấp, vả lại hắn còn có một lối ăn mặc cực kỳ phong cách, đúng chuẩn kiểu nam nhân mà các cô gái điều yêu thích. Nhưng hình như người này còn khá nhỏ tuổi thì phải, lúc hắn đi ngang Hạ Thiên cảm thấy được người này thấp hơn anh một cái đầu .
Nhưng còn một điểm kì quái là, tên này điên hay sao mà đi gây sự với Tiêu Minh?
Dáng người chỉ có thể để ngắm thôi, còn muốn dùng cái dáng dấp này đi đánh nhau với cái tên to con Tiêu Minh thì không biết có chịu nổi một đấm của người ta hay không nói chi cứu người!!!
Hạ Thiên sờ cầm cẩn thận trên dưới dò xét một lát liền lắc đầu không rõ tên này muốn làm cái gì !!
Trong vài giây vặn vẹo Tiêu Minh lấy lại tinh thần tiến lên một bước theo thói quen dở giọng ra lệnh của mình ra :" Nhóc, không phải chuyện của mày, cút! "
Dường như hắn không phải là ra lệnh mà là muốn tìm một chút mặt mũi cuối cùng cho bản thân.
" Tốt lắm. Người của tôi anh cũng dám bắt nạt! Chắc tôi phải suy nghĩ lại về việc có nên cho mẹ anh vào công ty của ba tôi hay không rồi! "Người thiếu niên tao nhã cười một cái, nhưng trong câu nói lại có sức ép hết sức nặng nề.
" Cái gì?? Mày đang nói cái quái gì vậy? "
Tiêu Minh phút chốc đứng hình , trong đầu hắn bây giờ đang hiện lên hay chữ ' không ổn '.
" Tôi nghĩ anh đủ thông minh để hiểu. Còn không thả người ra? " Giọng nói vẫn hết sức lơ đễnh nhẹ nhàng.
Tiêu Minh cắn răng, cho một cái liếc mắt đến đám người phía sau.
Thẩm Đường Nhan được cởi trói, cô đi khập khiễng đến bên cạnh người thiếu niên rồi lặng lẽ quay người lại.
" Tiêu Minh, những gì cậu làm sau này người gánh chính là mẹ của cậu, chắc cậu hiểu ý tôi! "
" Hiểu rồi ...!" Trong lời nói có mấy phần không cam lòng, trong đôi mắt có vài tia căm ghét.
Cái gì??? Chỉ một câu đơn giản là có thể khiến Tiêu Minh nhường nhịn thả người??
Hạ Thiên cảm thấy mình vừa xem một bộ tiểu thuyết hài hước!!
Người thiếu niên không quan tâm trong mắt Tiêu Minh có đối với hắn hận ý hay không, lúc này hắn chỉ ân cần đỡ Thẩm Đường Nhan đi ra ngoài.
Lúc đi ngang mặt Hạ Thiên cô cũng không thèm nhìn lấy một cái. Hạ Thiên biết cô là đang rất hận anh!!
Nhưng cũng không còn cách nào, dù gì anh và cô ấy cũng chẳng có một tia quan hệ không rõ nào cả. Anh hay cô ấy cũng chưa từng gieo cho nhau cái gì tình ý mờ ám. Cái này là anh gây cho cô ấy phiền phức lúc trở về sẽ tự mình đi chuộc lỗi với cô ấy sao !!!
Tiêu Minh lạnh lùng nhìn Hạ Thiên đang đứng suy tư.
" Chờ đi. Tao sẽ không bỏ qua đâu! "
" Được. Tao sẽ chờ! "
Hạ Thiên cười tươi nói.
Tiêu Minh hừ lạnh kéo người rời khỏi trường học.
-----
Bên ngoài con hẻm nhỏ cạnh trường.
" Đây, thù lao của bọn mày! "
Tiêu Minh bực bội chìa tiền ra.
" Anh Minh, sao ít vậy? Không phải nói 10 vạn sao? Sao giờ thành 5 vạn rồi? " Thằng mặc áo đen phả một hơi thuốc không hài lòng hỏi.
" Cmn, lần này cái móng tay mày còn chưa động đã có 5 vạn mày còn đòi hỏi sao? Cút! " Tiêu Minh phẫn nộ quát, lần này chưa xơi được một chút gì đã mất toi 5 vạn của hắn, không tức mới là lạ.
" Haha.. được rồi! Sao phải nóng, đi liền đây! Sao này có phi vụ gì nhớ alo em, em sẽ giúp tận tình! " Hắn cười lớn ra vẻ thân thiết.
" Cút khỏi mắt tao! "
Tên áo đen nhét tiền vào túi, vẫy tay chào Tiêu Minh rồi kéo đàn em đi theo con hẻm nhỏ ra đường lớn.
" Mẹ kiếp, lần này con bà nó lỗ nặng! Phải nhờ lão đại ra mặt giúp một chút dại cho Hạ Thiên một bài học mới được!" Tiêu Minh vò đầu bứt tai, quyết định tìm kế sách mới đến dại dỗ Hạ Thiên.
............
Từ trên lầu ba, một thân ảnh vội vàng lao xuống. Tiếp sau đó là Huyết Từ Ca!!
Sân trường không một bóng người, chỉ có cái nắng nóng của mặt trời cùng với một chút âm thanh của gió thổi. Mọi việc vẫn diễn ra bình thường, không có gì thay đổi!!
" Người đâu? " Cổ Thiên Tường trợn mắt hỏi.
" Sao tôi biết được." Huyết Từ Ca không nghĩ đây là vấn đề mà hắn cần trả lời, hắn chỉ muốn tìm một kẻ chết thay cứu vớt Hạ Thiên thôi nào quan tâm nhiều như vậy.
" Cậu gạt tôi? " Cổ Thiên Tường đinh ninh nói.
" Buồn cười thật. Tôi gạt cậu, tôi được cái gì? " Đây là chuyện cười hay nhất mà Huyết Từ Ca được nghe, gạt, có ai gạt người mà chạy từ lầu một lên lầu ba rồi cũng từ lầu ba chạy xuống lầu một như một tên hề hay không? Đương nhiên một tên có vấn đề thần kinh nào đó sẽ làm như vậy nhưng hắn không phải một trong số đó. Và dĩ nhiên Huyết Từ Ca cũng không quan tâm là Cổ Thiên Tường có tin mình hay không, tiêu sái bước đi.
" Đợi đã, cậu có biết số điên thoại của Hạ Thiên không? " Cổ Thiên Tường chợt hỏi
" Biết....!"
" Cho tôi...! "
"09*** ,đây! "
.........
Hạ Thiên giờ này đã lên được chuyến tàu khởi hành lên phía nam nên rất cao hứng, tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống định nhắm mắt định thần một lát thì chuông điện thoại reo lên .
" Alo! "
Hạ Thiên không tình nguyện bắt máy.
Đầu giây bên kia quấn quýt một lát mới lên tiếng, lời nói có mấy phần gượng gạo :" Hạ Thiên, Đường Nhan có ở chỗ cậu không? "
Là Cổ Thiên Tường gọi.
Nhíu mày lạnh nhạt đáp :" Không, cô ấy được một người nam nhân đưa đi rồi! "
" Cậu có biết hắn ta là ai không? " Cổ Thiên Tường tiếp tục truy vấn .
" Không biết! "
" Vậy hắn có gì đặc biệt không? "
" Không có! "
" Hắn bề ngoài như thế nào? "
" Trong có vẻ khoảng mười mấy tuổi! Ủa, chuyện này có liên quan gì đến tôi? Sao cậu không tự đi mà tìm? Tôi nhớ là chúng ta không thân! " 'Tút tút tút ' một giây cúp luôn máy.
Cổ Thiên Tường bên kia lửa giận gần như có thể đốt được luôn cả căn nhà.
" Phiền phức ,sao hắn lại có được số điện thoại của mình? Chẳng lẽ....! "
Hạ Thiên nghiến răng nghiến lợi, chỉ có một tên duy nhất mà thôi. Đợi đi, lúc tôi về sẽ tính xổ với cậu!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.