Đô Thị Trọng Sinh Vị Vua Trở Lại
Chương 20: Kinh Hỉ, Biết Ơn
Lão Bà Mộng Tình
26/11/2019
Hạ Thiên ho khan hai cái nhìn ra cửa nói :" Tốt nhất giữ đúng lời hứa của mình, dùng thời gian còn lại bù đắp cho bọn họ! "
Quách Kính Minh nhìn theo tầm mắt của Hạ Thiên......
" Tiểu.. tiểu Liên? "
Quách Kính Minh kinh hỉ , nhìn người phụ nữ đứng ở cửa tay dắt theo đứa bé khoảng chừng 7-8 tuổi. Quách Kính Minh kích động vội vàng chạy tới ôm chặt lấy hai người, ông ôm thật chặt giống như sợ buôn ra rồi thì vợ và con trai của mình sẽ biến mất vậy. Ông không dám tin đây là sự thật sợ đặt niềm tin quá nhiều sẽ chỉ nhận lại được sự thất vọng. (Tưởng mơ)
Nhưng mà..... bọn họ thật sự hiện hữu!!
" Là em.. là em thật rồi! Tiểu Liên, anh xin lỗi anh không nên như vậy! Anh có lỗi với em và con. " Quách Kính Minh xúc động lời nói cũng có vài phần rối loạn.
Nước mắt Phùng Tiểu Liên lăn dài trên má, tay bà từ từ đặc lên lưng ông nhẹ nhàng nói :" Không sao. Em cũng là người có lỗi, đáng lẽ.. em không nên rời bỏ anh! "
" Này, muốn hâm nóng tình cảm vợ chồng thì trở về nhà đi a...! " Hạ Thiên sờ mũi nói
Bang.....
Quách Kính Minh không vì Hạ Thiên giúp mình tìm về vợ con thì chắc chắn ông sẽ đạp Hạ Thiên một cước cho hả dạ.... Bao nhiêu cảm xúc mãnh liệt dâng trào chỉ vì câu nói của cậu ta tất cả, tất cả điều bay theo gió!
Đúng là phá đám mà, hừ!!
" Hạ Thiên, tôi thực sự cảm ơn cậu! Tôi không biết phải làm sao mới trả được ơn này cho cậu nữa, tôi.....! "
" Không cần đâu, ta chỉ là thuận tiện mang bọn họ đến đây gặp ông thôi! "
" Ta còn có việc, ta đi trước đây! " Hạ Thiên nói
" Hạ Thiên, cảm ơn cậu! " Quách Kính Minh nói nhìn bóng lưng Hạ Thiên đã khuất sau cánh cửa.
" Tiểu Liên, lâu nay em sống như thế nào? Vì sao anh không tìm được em? " Quách Kính Minh nắm lấy tay bà nhẹ nhàng hỏi
" Em từng sống ở Mỹ 5 năm, chỉ mới trở về một năm trước thôi !" Phùng Tiểu Liên nhìn Quách Kính Minh ánh mắt ươn ướt nói.
" À đúng rồi! Hạ Thiên, vì sao cậu ta tìm được em? "
Quách Kính Minh thắc mắc hỏi
" Anh nói cậu thiếu niên khi nãy sao? "
" Đúng vậy! "
" Hôm qua cậu ta đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà em. Cậu ta nói anh đang gặp nguy hiểm, lúc đó em chỉ nghĩ đến an nguy của anh chứ cũng không có hỏi vì sao cậu ta tìm được nhà của em! Cậu ta kêu em đi theo cậu ta đến đây, từ đầu đến cuối em điều ở bên ngoài đã nghe hết mọi chuyện rồi ......!" Phùng Tiểu Liên nói đến đây thì nước mắt không tự chủ trào ra.
" Anh trả lời em đi, những gì anh nói với cậu ta là giả đúng không? " Phùng Tiểu Liên thương tâm khóc
" Không đâu. Anh sẽ không bao giờ rời xa em ! Anh còn phải bù đắp cho mẹ con em nữa mà! " Quách Kính Minh ôm lấy bà trấn an nói, nhưng tận sâu trong đáy lòng của ông đã tới đỉnh điểm của sự tuyệt vọng vốn không muốn lừa gạt bà nhưng ông không đành lòng nhìn bà đau khổ.
Trước kia không đối xử tốt với bà là lỗi của ông, bây giờ ông chỉ còn lại hai năm thời gian cho nên ông nhất định bù đắp tất cả những tổn thương mà ông đã gây ra. Khi chết đi ít ra ông cũng phần nào nhẹ nhõm.
" Thật không? " Phùng Tiểu Liên hỏi
" Thật mà. Nào, chúng ta về nhà thôi! " Quách Kính Minh dịu dàng đáp
Lau nước mắt trên má, Phùng Tiểu Liên sờ đầu con trai rồi cùng ông bước ra cửa....
" A.. khoan đã, Minh à trước lúc đến đây người thiếu niên kia có đưa cho em vật này cậu ta bảo là hãy đưa cho anh, anh sẽ biết phải làm sao! " Phùng Tiểu Liên lấy trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho ông.
Quách Kính Minh nhìn chiếc hộp nhíu mày, ông cầm lấy rồi từ từ mở ra!!
" Cái, cái này? " Quách Kính Minh kinh ngạc cực điểm . Trong hộp chỉ đặc vỏn vẹn một viên thuốc màu đỏ nhưng cái viên thuốc này cả đời Quách Kính Minh có mơ cũng không thể sở hữu được, viên thuốc này là Bách Thảo Đan một loại thuốc có thể chữa được bách bệnh dù có tiền cũng không bao giờ mua được. Trước đây ông đã từng nhìn thấy viên thuốc này ở trên tay của sư phụ ngài ấy nói nó là đan dược ngày ấy mang đi tặng một người bạn đang lâm bệnh nặng còn vì sao có được viên đan dược này thì ngày ấy không có nói.
Nhưng vì sao Hạ Thiên có được? Người thiếu niên này.. cậu ta thật sự có bao nhiêu bí mật??
" Anh sao vậy? " Giọng nói của Phùng Tiểu Liên kéo ông về hiện tại
" Không, không sao ! Chúng ta đi thôi! "
.........................................................
Tòa nhà A, trong căn phòng tràn đầy mùi thuốc súng, một người đàn ông tầm ba mươi mấy tuổi mặc âu phục đen trên ngực các cúc áo được mở lộ ra hình xăm con đại bàng mang cặp mắt sắc bén dũng mãnh.
" Tứ gia, Ưng Trảm bang hiện tại đã bị tên thiếu niên kia thu thập rồi! "
Đứng đối diện Tứ gia là một người đàn ông cao to lực lưỡng giọng nặng nề nói.
" Chuyện này càng ngày càng đi quá xa rồi! Một tên thiếu niên lại có thể triệt để hạ hai bang phái hắc đạo cùng một lúc, rốt cuộc nguyên nhân là cái gì? " Tử Lam Phong dựa vào ghế suy ngẫm.
" Việc này thuộc hạ thấy đã ngoài tầm kiểm soát của chúng ta rồi. Bang của Cố Duật Hành được chúng ta chống lưng tên kia vốn biết rõ điều đó nhưng hắn vẫn ngang nhiên làm loạn đây không phải là trực tiếp đối đầu với ngài sao ?" Tên to con âm trầm nói
Tử Lam Phong nheo mắt :
" Ngươi đã điều tra lai lịch hắn hay chưa? "
" Hắn che giấu khá giỏi, thông tin của hắn tôi cái gì cũng không tìm được. "
" Được rồi. Chuyện này phải để từ từ lắng xuống rồi tính tiếp, thời gian này ngươi cứ tiếp tục theo dõi tình hình đi !" Tử Lam Phong lạnh nhạt nói
" Thuộc hạ đã hiểu! "
Quách Kính Minh nhìn theo tầm mắt của Hạ Thiên......
" Tiểu.. tiểu Liên? "
Quách Kính Minh kinh hỉ , nhìn người phụ nữ đứng ở cửa tay dắt theo đứa bé khoảng chừng 7-8 tuổi. Quách Kính Minh kích động vội vàng chạy tới ôm chặt lấy hai người, ông ôm thật chặt giống như sợ buôn ra rồi thì vợ và con trai của mình sẽ biến mất vậy. Ông không dám tin đây là sự thật sợ đặt niềm tin quá nhiều sẽ chỉ nhận lại được sự thất vọng. (Tưởng mơ)
Nhưng mà..... bọn họ thật sự hiện hữu!!
" Là em.. là em thật rồi! Tiểu Liên, anh xin lỗi anh không nên như vậy! Anh có lỗi với em và con. " Quách Kính Minh xúc động lời nói cũng có vài phần rối loạn.
Nước mắt Phùng Tiểu Liên lăn dài trên má, tay bà từ từ đặc lên lưng ông nhẹ nhàng nói :" Không sao. Em cũng là người có lỗi, đáng lẽ.. em không nên rời bỏ anh! "
" Này, muốn hâm nóng tình cảm vợ chồng thì trở về nhà đi a...! " Hạ Thiên sờ mũi nói
Bang.....
Quách Kính Minh không vì Hạ Thiên giúp mình tìm về vợ con thì chắc chắn ông sẽ đạp Hạ Thiên một cước cho hả dạ.... Bao nhiêu cảm xúc mãnh liệt dâng trào chỉ vì câu nói của cậu ta tất cả, tất cả điều bay theo gió!
Đúng là phá đám mà, hừ!!
" Hạ Thiên, tôi thực sự cảm ơn cậu! Tôi không biết phải làm sao mới trả được ơn này cho cậu nữa, tôi.....! "
" Không cần đâu, ta chỉ là thuận tiện mang bọn họ đến đây gặp ông thôi! "
" Ta còn có việc, ta đi trước đây! " Hạ Thiên nói
" Hạ Thiên, cảm ơn cậu! " Quách Kính Minh nói nhìn bóng lưng Hạ Thiên đã khuất sau cánh cửa.
" Tiểu Liên, lâu nay em sống như thế nào? Vì sao anh không tìm được em? " Quách Kính Minh nắm lấy tay bà nhẹ nhàng hỏi
" Em từng sống ở Mỹ 5 năm, chỉ mới trở về một năm trước thôi !" Phùng Tiểu Liên nhìn Quách Kính Minh ánh mắt ươn ướt nói.
" À đúng rồi! Hạ Thiên, vì sao cậu ta tìm được em? "
Quách Kính Minh thắc mắc hỏi
" Anh nói cậu thiếu niên khi nãy sao? "
" Đúng vậy! "
" Hôm qua cậu ta đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà em. Cậu ta nói anh đang gặp nguy hiểm, lúc đó em chỉ nghĩ đến an nguy của anh chứ cũng không có hỏi vì sao cậu ta tìm được nhà của em! Cậu ta kêu em đi theo cậu ta đến đây, từ đầu đến cuối em điều ở bên ngoài đã nghe hết mọi chuyện rồi ......!" Phùng Tiểu Liên nói đến đây thì nước mắt không tự chủ trào ra.
" Anh trả lời em đi, những gì anh nói với cậu ta là giả đúng không? " Phùng Tiểu Liên thương tâm khóc
" Không đâu. Anh sẽ không bao giờ rời xa em ! Anh còn phải bù đắp cho mẹ con em nữa mà! " Quách Kính Minh ôm lấy bà trấn an nói, nhưng tận sâu trong đáy lòng của ông đã tới đỉnh điểm của sự tuyệt vọng vốn không muốn lừa gạt bà nhưng ông không đành lòng nhìn bà đau khổ.
Trước kia không đối xử tốt với bà là lỗi của ông, bây giờ ông chỉ còn lại hai năm thời gian cho nên ông nhất định bù đắp tất cả những tổn thương mà ông đã gây ra. Khi chết đi ít ra ông cũng phần nào nhẹ nhõm.
" Thật không? " Phùng Tiểu Liên hỏi
" Thật mà. Nào, chúng ta về nhà thôi! " Quách Kính Minh dịu dàng đáp
Lau nước mắt trên má, Phùng Tiểu Liên sờ đầu con trai rồi cùng ông bước ra cửa....
" A.. khoan đã, Minh à trước lúc đến đây người thiếu niên kia có đưa cho em vật này cậu ta bảo là hãy đưa cho anh, anh sẽ biết phải làm sao! " Phùng Tiểu Liên lấy trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho ông.
Quách Kính Minh nhìn chiếc hộp nhíu mày, ông cầm lấy rồi từ từ mở ra!!
" Cái, cái này? " Quách Kính Minh kinh ngạc cực điểm . Trong hộp chỉ đặc vỏn vẹn một viên thuốc màu đỏ nhưng cái viên thuốc này cả đời Quách Kính Minh có mơ cũng không thể sở hữu được, viên thuốc này là Bách Thảo Đan một loại thuốc có thể chữa được bách bệnh dù có tiền cũng không bao giờ mua được. Trước đây ông đã từng nhìn thấy viên thuốc này ở trên tay của sư phụ ngài ấy nói nó là đan dược ngày ấy mang đi tặng một người bạn đang lâm bệnh nặng còn vì sao có được viên đan dược này thì ngày ấy không có nói.
Nhưng vì sao Hạ Thiên có được? Người thiếu niên này.. cậu ta thật sự có bao nhiêu bí mật??
" Anh sao vậy? " Giọng nói của Phùng Tiểu Liên kéo ông về hiện tại
" Không, không sao ! Chúng ta đi thôi! "
.........................................................
Tòa nhà A, trong căn phòng tràn đầy mùi thuốc súng, một người đàn ông tầm ba mươi mấy tuổi mặc âu phục đen trên ngực các cúc áo được mở lộ ra hình xăm con đại bàng mang cặp mắt sắc bén dũng mãnh.
" Tứ gia, Ưng Trảm bang hiện tại đã bị tên thiếu niên kia thu thập rồi! "
Đứng đối diện Tứ gia là một người đàn ông cao to lực lưỡng giọng nặng nề nói.
" Chuyện này càng ngày càng đi quá xa rồi! Một tên thiếu niên lại có thể triệt để hạ hai bang phái hắc đạo cùng một lúc, rốt cuộc nguyên nhân là cái gì? " Tử Lam Phong dựa vào ghế suy ngẫm.
" Việc này thuộc hạ thấy đã ngoài tầm kiểm soát của chúng ta rồi. Bang của Cố Duật Hành được chúng ta chống lưng tên kia vốn biết rõ điều đó nhưng hắn vẫn ngang nhiên làm loạn đây không phải là trực tiếp đối đầu với ngài sao ?" Tên to con âm trầm nói
Tử Lam Phong nheo mắt :
" Ngươi đã điều tra lai lịch hắn hay chưa? "
" Hắn che giấu khá giỏi, thông tin của hắn tôi cái gì cũng không tìm được. "
" Được rồi. Chuyện này phải để từ từ lắng xuống rồi tính tiếp, thời gian này ngươi cứ tiếp tục theo dõi tình hình đi !" Tử Lam Phong lạnh nhạt nói
" Thuộc hạ đã hiểu! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.