Đô Thị Trọng Sinh Vị Vua Trở Lại
Chương 42: Lệnh Bài Hình Đại Bàng Dương Cánh
Lão Bà Mộng Tình
24/02/2020
Linh Cẩu là một loài yêu thú có hình dáng tựa như những con chó bình thường
nhưng khác ở chỗ là nó có một hàm răng cực kỳ sắc bén ngoài ra lông của
nó còn có thể phát ra linh khí huyền ảo. Nói cách khác muốn giết nó thì
đối phương ít nhất phải có một chút linh khí !! Trong nơi cấm địa của
Linh Cẩu tồn tại ít nhất khoảng 300 con, nhưng nó không giống với Báo
Răng Kiếm một chiêu là có thể dễ dàng giết chết được. Bởi nó mạnh hơn cả Báo Vương, nó có thể sử dụng được linh khí và có thể giết Hạ Thiên bất
cứ lúc nào khi hắn có sơ hở, Linh Cẩu nhạy bén hơn Báo rất nhiều nhưng
đây cũng chỉ là loài yêu thú cấp 1 mà thôi vẫn còn rất nhiều loài yêu
thú cấp cao khác mà Hạ Thiên phải đối mặt.
Bên này, Hạ Thiên cùng Hổ Vương không nhanh không chậm tiến về phía trước. Những hỗn loạn khi nãy do Hổ Vương gây ra cũng đã được hệ thống trò chơi phục hồi lại nguyên bản, nhưng có một điều vẫn không thể thay đổi đó là bầu không khí này, một bầu không khí lạnh lẽo đến thấu xương.
Thật làm cho người ta không thể nào cảm thấy an tâm được, mà nhìn kĩ lại thì hình như hắn vẫn còn chưa rời khỏi hẳn cấm địa của Báo Răng Kiếm. Mặt đất ở nơi này không được bằng phẳng cho nên độ dài bước chân của Hạ Thiên đã bị thu hẹp lại rất nhiều, hắn không thể bước đi một cách tự nhiên được.
" A.. cứu tôi với! "
Xào xạc.....
Đột nhiên một âm thanh thánh thót vang lên bên tai kèm theo đó là tiếng xào xạc của lá cây rừng như bị ai đó dẫm lên. Phản phất trong không khí có một mùi nguy hiểm đang dần tiến đến Hổ Vương ý thức nhạy bén lập tức biến hóa, vài giây sau đó một con Hổ Vương to lớn oai phong dũng mãnh trước kia đã biến thành một con vật nhỏ nhắn bám vào trên vai Hạ Thiên. Hạ Thiên như đóng băng :" Chuyện gì xảy ra ?"
" Có người đang tiến đến." Tiếng hệ thống vang lên bên tai.
" Hổ Vương là một con vật 'đặc biệt' không thể để người khác nhìn thấy nó."
Xào xạc...
" Không, đừng.. đừng lại gần đây. Cút đi! "
Tiếng nói vừa dịu dàng vừa pha chút rung rẩy ngày càng gần, Hạ Thiên không kịp nghĩ nhiều đành chạy lên phía trước. Cách cấm địa của Báo Răng Kiếm về phía Đông là nơi ẩn thân của Linh Cẩu nhưng hướng này là từ hướng Bắc qua vậy tiếng bước chân xào xạc kia là của người hay là yêu thú nào khác?
Bên kia hướng Bắc ngồi trên mặt đất đầy rêu xanh là một nữ tử mặc quần áo tựa như phim kiếm hiệp. Mái tóc dài được chảy chuốt cẩn thận, khuôn mặt vì quay lưng lại với Hạ Thiên nên hắn không thể nhìn thấy được. Trên tay nàng là một thanh kiếm màu vàng được khắc hình con chim uyên xinh đẹp, đầu kiếm được đeo một lệnh bài màu vàng cam có hình con chim đại bàng đang dương cánh bay.
Đây là cái gì? Tại sao cô ta lại ăn mặc như vậy, mà phía trước là....
Chết tiệt.....
Là yêu thú cấp 2 ?
Trên đầu của con vật phía trước có hiện lên mấy chữ ' Gấu Xám cấp 2'.
Nên làm sao đây? Phải xưng hô thế nào?
' Gàoo Gàoo... " Gấu Xám vỗ ngực kêu to.
......
Mặc kệ cứu người trước đã không còn thời gian suy nghĩ nhiều nữa.
" Này cô gì ơi..! "
Nữ tử quay đầu lại kinh ngạc nhìn Hạ Thiên với bộ quần áo lạ lẫm. Cô gái mở lên màn chắn phòng bị, liếc nhìn Hạ Thiên khóe môi rung rẩy hỏi :" Ngươi là ai? "
" Tôi... tôi không có ác ý. Chỉ muốn cứu cô thôi! " Hạ Thiên cho một cái liếc mắt tới Gấu Xám.
Lạc Uyển lông mài nhíu chặt, cô ta biết rõ đây yêu thú cấp 2 còn cô ta đã luyện đến Luyện Khí Kỳ tầng 3 hoàn toàn có khả năng giết chết được con thú này nhưng làm cách nào cô ta cũng không thể rút ra thanh kiếm truy hồn của mình. Nếu không rút được kiếm cô ta không có cách nào dẫn khí để phát ra linh lực được, chắc chắn là Y Thư ả ta đã hãm hại cô.
Người thanh niên trước mắt một thân y phục lạ lẫm này trong có vẻ như là mới tới thế giới này lần đầu thì phải, y phục này là từ nơi nào đến? Khuôn mặt có chút cuồng vọng, yêu nghiệt và có chút lãng tử phong trần. Chắc hẳn là người mới nhập đạo tu luyện rồi, tồn tại trong Vô Hương Cốc này đến tận bây giờ năng lực nhất định không tệ.
Nhưng là sao hắn ta vào được nơi này? Đây là nơi giam giữ yêu thú, hắn vào đây là muốn làm gì?
" Ngươi có thể giết chết nó? "
" Cái này, ta không chắc! " Hạ Thiên có chút lúng túng .
" Vậy ngươi tín cứu ta bằng cách nào? " Lạc Uyển nhíu chặt lông mài.
" Ta cũng không biết nữa. Nhưng đợi 1 lát, xung quang đây có lối ra nào không? "
" Hướng Bắc là môn phái của ta, nhưng muốn tới được đó phải bước qua lãnh thổ của Gấu Xám. " Lạc Uyển ảo não nói, đứng lên.
Ban đầu đáng lẽ ra cô không nên nghe lời Tiêu Thanh chọc giận Lý Nguyên. Thì bây giờ có lẽ cũng không bị Y Thư chơi trò mèo vờn chuột như thế này, Tiêu Thanh thích Y Thư tại sao cô còn không rõ mà lại đi chui đầu vào cái bẫy của bọn họ bài ra để bị Môn Chủ hiểu lầm? Cô đúng là ngốc hết phần thiên hạ. Bị nhốt vào Vô Hương Cốc này 3 ngày cũng không tín là Môn Chủ nghiêm khắc 3 ngày là có thể trở lại môn phái mọi việc sẽ trở lại như cũ nhưng bất quá cô không muốn bản thân lại chịu bất cứ một sĩ nhục nào nữa, cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây muốn tìm cách giải oan cho mình. Cô không thể để Y Thư muốn làm gì thì làm, cô ta sẽ phải trả giá.
" Hướng nào thì cũng có yêu thú cả. Ngươi không thể rời khỏi nếu không hạ hết bọn chúng, bọn chúng là các loại yêu thú khát máu, bất cứ ai bước vào lãnh thổ mà không được sự cho phép của bọn chúng thì chỉ có cái chết, bất quá cái chết này sẽ không thoải mái chút nào. "
" Bọn chúng có cả ngàn cả vạn con, ngươi nói xem cần bao nhiêu thời gian để giết được hết tất cả? "
" Cô là đang dọa tôi sao? "
" Ta dọa ngươi thì ta có được lợi ích gì? Ta chỉ là đang nói sự thật! "
"Gàooo...! " Gấu Xám điên cuồng gầm thét, nó đảo mắt tìm kiếm Lạc Uyển chỉ cần nhìn thấy nó sẽ ngay lập tức dùng bàn tay to lớn của mình đánh chết cô.
Chủ nhân đã căn dặn, hẳn không nên chậm trễ! Nó luôn nhớ.
" Không được rồi... ta thấy con Gấu này sắp nổi điên rồi, ngươi làm gì đó đi chứ? " Lạc Uyển tâm trạng hỗn loạn, giọng nói có chút gấp gáp.
Giờ phút này Hạ Thiên triệt để đau đầu, Hổ Vương đã bị biến nhỏ không thể giúp hắn được , cấp của hắn không biết có thể giết chết được con yêu thú cấp 2 này không?
" Ngươi còn suy nghĩ cái gì? "
" Thì ta đang nghĩ cách đây! " Hừ, nữ nhân đúng thật là phiền phức .
Hệ thống vừa cho hắn kỹ năng đầu tiên của Kim Cô Bổng là Định Càn Khôn. Không biết cái kỹ năng này có ảnh hưởng một chút gì với con yêu thú phía trước hay không nữa, đành liều một mạng vậy.
" Cô tránh xa một chút! "
" Ngươi muốn làm gì? "
" Nữ nhân các cô sao lại nói nhiều như vậy? "
...
Hạ Thiên đưa bàn tay lên không trung, ngay lập tức Kim Cô Bổng rơi xuống , Hạ Thiên nhanh chóng bắt lấy....
Lạc Uyển mở mắt lớn nhìn cây Kim Cô Bổng trước mặt.
Đây là....
Hạ Thiên cắn răng, chết rồi hắn còn chưa hỏi hệ thống cách sử dụng kỹ năng này phải làm sao bây giờ?
" Có cần ta giúp một tay không? " Lạc Uyển nghiêm túc hỏi.
" Giúp tôi đánh lạc hướng nó đi! "
Hạ Thiên không khách sáo buôn một câu.
Lạc Uyển bĩu môi, cầm lên thanh kiếm truy hồn của mình bước ra tiến đến tầm mắt của Gấu Xám , không biết cô có giao tánh mạng của mình cho thần chết hay không nữa. Cảm giác bất an tràn khắp vị trí trong lòng Lạc Uyển, nhưng biểu cảm vẫn rất lạnh lùng và nghiêm túc.
" Hây ô~ ..ta ở đây?"
Lạc Uyển nhón chân nhẹ nhàng nhảy lên vẫy vẫy tay với Gấu Xám.
" Gàoo..! " Con mồi xuất hiện ngay tầm ngắm Gấu Xám gầm lên giận giữ bước tới, Lạc Uyển giật mình không ngừng lui lại phía sau tim cô đang muốn nhảy ra ngoài rồi đây, cái tên khốn kia tại sao còn chưa chịu ra tay?
"Tới đây, Định Càn Khôn ! "Hạ Thiên làm một cú bậc nhảy lên không trung, tay hắn dơ lên Kim Cô Bổng hướng người Gấu Xám tiến tới.
Đinh, đinh...
Tiếng sét từ Kim Cô Bổng ngay tức khắc nổi lên, một luồng sét màu xanh dương của biển cả đập vào mắt Hạ Thiên và Lạc Uyển, sức mạnh của nó khiến Hạ Thiên dường như khôn thể giữ nổi Kim Cổ Bổng trong tay, hắn cắn răng gầm lên.
" Xuất chiêu! " Luồng sét di chuyển từ đầu Kim Cô Bổng xuống bên dưới và cuối cùng hướng thẳng trên người Gấu Xám bay tới. Hạ Thiên bị sức mạnh của tia sét đánh ngược lại ngã trên mặt đất, hắn ôm nhưng phun ra một ngụm máu tươi.
" Phụt ~...!"
" A, ngươi không sao chứ? "
" Không sao, chạy mau. " Hạ Thiên cấp tốc đứng lên, nắm lấy tay Lạc Uyển cấm đầu chạy. Tình hình này hắn còn kiên nễ cái gì, tánh mạng là quan trọng nhất.
Luồng sét vừa di chuyển tới trên người Gấu Xám đã bị linh khí của Gấu Xám đánh tan nát, trên vai của Gấu Xám chỉ võn vẹn bị cháy đen một chút. Nó điên cuồng gào thét vang vọng khắp nơi.
Bên này, Hạ Thiên cùng Hổ Vương không nhanh không chậm tiến về phía trước. Những hỗn loạn khi nãy do Hổ Vương gây ra cũng đã được hệ thống trò chơi phục hồi lại nguyên bản, nhưng có một điều vẫn không thể thay đổi đó là bầu không khí này, một bầu không khí lạnh lẽo đến thấu xương.
Thật làm cho người ta không thể nào cảm thấy an tâm được, mà nhìn kĩ lại thì hình như hắn vẫn còn chưa rời khỏi hẳn cấm địa của Báo Răng Kiếm. Mặt đất ở nơi này không được bằng phẳng cho nên độ dài bước chân của Hạ Thiên đã bị thu hẹp lại rất nhiều, hắn không thể bước đi một cách tự nhiên được.
" A.. cứu tôi với! "
Xào xạc.....
Đột nhiên một âm thanh thánh thót vang lên bên tai kèm theo đó là tiếng xào xạc của lá cây rừng như bị ai đó dẫm lên. Phản phất trong không khí có một mùi nguy hiểm đang dần tiến đến Hổ Vương ý thức nhạy bén lập tức biến hóa, vài giây sau đó một con Hổ Vương to lớn oai phong dũng mãnh trước kia đã biến thành một con vật nhỏ nhắn bám vào trên vai Hạ Thiên. Hạ Thiên như đóng băng :" Chuyện gì xảy ra ?"
" Có người đang tiến đến." Tiếng hệ thống vang lên bên tai.
" Hổ Vương là một con vật 'đặc biệt' không thể để người khác nhìn thấy nó."
Xào xạc...
" Không, đừng.. đừng lại gần đây. Cút đi! "
Tiếng nói vừa dịu dàng vừa pha chút rung rẩy ngày càng gần, Hạ Thiên không kịp nghĩ nhiều đành chạy lên phía trước. Cách cấm địa của Báo Răng Kiếm về phía Đông là nơi ẩn thân của Linh Cẩu nhưng hướng này là từ hướng Bắc qua vậy tiếng bước chân xào xạc kia là của người hay là yêu thú nào khác?
Bên kia hướng Bắc ngồi trên mặt đất đầy rêu xanh là một nữ tử mặc quần áo tựa như phim kiếm hiệp. Mái tóc dài được chảy chuốt cẩn thận, khuôn mặt vì quay lưng lại với Hạ Thiên nên hắn không thể nhìn thấy được. Trên tay nàng là một thanh kiếm màu vàng được khắc hình con chim uyên xinh đẹp, đầu kiếm được đeo một lệnh bài màu vàng cam có hình con chim đại bàng đang dương cánh bay.
Đây là cái gì? Tại sao cô ta lại ăn mặc như vậy, mà phía trước là....
Chết tiệt.....
Là yêu thú cấp 2 ?
Trên đầu của con vật phía trước có hiện lên mấy chữ ' Gấu Xám cấp 2'.
Nên làm sao đây? Phải xưng hô thế nào?
' Gàoo Gàoo... " Gấu Xám vỗ ngực kêu to.
......
Mặc kệ cứu người trước đã không còn thời gian suy nghĩ nhiều nữa.
" Này cô gì ơi..! "
Nữ tử quay đầu lại kinh ngạc nhìn Hạ Thiên với bộ quần áo lạ lẫm. Cô gái mở lên màn chắn phòng bị, liếc nhìn Hạ Thiên khóe môi rung rẩy hỏi :" Ngươi là ai? "
" Tôi... tôi không có ác ý. Chỉ muốn cứu cô thôi! " Hạ Thiên cho một cái liếc mắt tới Gấu Xám.
Lạc Uyển lông mài nhíu chặt, cô ta biết rõ đây yêu thú cấp 2 còn cô ta đã luyện đến Luyện Khí Kỳ tầng 3 hoàn toàn có khả năng giết chết được con thú này nhưng làm cách nào cô ta cũng không thể rút ra thanh kiếm truy hồn của mình. Nếu không rút được kiếm cô ta không có cách nào dẫn khí để phát ra linh lực được, chắc chắn là Y Thư ả ta đã hãm hại cô.
Người thanh niên trước mắt một thân y phục lạ lẫm này trong có vẻ như là mới tới thế giới này lần đầu thì phải, y phục này là từ nơi nào đến? Khuôn mặt có chút cuồng vọng, yêu nghiệt và có chút lãng tử phong trần. Chắc hẳn là người mới nhập đạo tu luyện rồi, tồn tại trong Vô Hương Cốc này đến tận bây giờ năng lực nhất định không tệ.
Nhưng là sao hắn ta vào được nơi này? Đây là nơi giam giữ yêu thú, hắn vào đây là muốn làm gì?
" Ngươi có thể giết chết nó? "
" Cái này, ta không chắc! " Hạ Thiên có chút lúng túng .
" Vậy ngươi tín cứu ta bằng cách nào? " Lạc Uyển nhíu chặt lông mài.
" Ta cũng không biết nữa. Nhưng đợi 1 lát, xung quang đây có lối ra nào không? "
" Hướng Bắc là môn phái của ta, nhưng muốn tới được đó phải bước qua lãnh thổ của Gấu Xám. " Lạc Uyển ảo não nói, đứng lên.
Ban đầu đáng lẽ ra cô không nên nghe lời Tiêu Thanh chọc giận Lý Nguyên. Thì bây giờ có lẽ cũng không bị Y Thư chơi trò mèo vờn chuột như thế này, Tiêu Thanh thích Y Thư tại sao cô còn không rõ mà lại đi chui đầu vào cái bẫy của bọn họ bài ra để bị Môn Chủ hiểu lầm? Cô đúng là ngốc hết phần thiên hạ. Bị nhốt vào Vô Hương Cốc này 3 ngày cũng không tín là Môn Chủ nghiêm khắc 3 ngày là có thể trở lại môn phái mọi việc sẽ trở lại như cũ nhưng bất quá cô không muốn bản thân lại chịu bất cứ một sĩ nhục nào nữa, cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây muốn tìm cách giải oan cho mình. Cô không thể để Y Thư muốn làm gì thì làm, cô ta sẽ phải trả giá.
" Hướng nào thì cũng có yêu thú cả. Ngươi không thể rời khỏi nếu không hạ hết bọn chúng, bọn chúng là các loại yêu thú khát máu, bất cứ ai bước vào lãnh thổ mà không được sự cho phép của bọn chúng thì chỉ có cái chết, bất quá cái chết này sẽ không thoải mái chút nào. "
" Bọn chúng có cả ngàn cả vạn con, ngươi nói xem cần bao nhiêu thời gian để giết được hết tất cả? "
" Cô là đang dọa tôi sao? "
" Ta dọa ngươi thì ta có được lợi ích gì? Ta chỉ là đang nói sự thật! "
"Gàooo...! " Gấu Xám điên cuồng gầm thét, nó đảo mắt tìm kiếm Lạc Uyển chỉ cần nhìn thấy nó sẽ ngay lập tức dùng bàn tay to lớn của mình đánh chết cô.
Chủ nhân đã căn dặn, hẳn không nên chậm trễ! Nó luôn nhớ.
" Không được rồi... ta thấy con Gấu này sắp nổi điên rồi, ngươi làm gì đó đi chứ? " Lạc Uyển tâm trạng hỗn loạn, giọng nói có chút gấp gáp.
Giờ phút này Hạ Thiên triệt để đau đầu, Hổ Vương đã bị biến nhỏ không thể giúp hắn được , cấp của hắn không biết có thể giết chết được con yêu thú cấp 2 này không?
" Ngươi còn suy nghĩ cái gì? "
" Thì ta đang nghĩ cách đây! " Hừ, nữ nhân đúng thật là phiền phức .
Hệ thống vừa cho hắn kỹ năng đầu tiên của Kim Cô Bổng là Định Càn Khôn. Không biết cái kỹ năng này có ảnh hưởng một chút gì với con yêu thú phía trước hay không nữa, đành liều một mạng vậy.
" Cô tránh xa một chút! "
" Ngươi muốn làm gì? "
" Nữ nhân các cô sao lại nói nhiều như vậy? "
...
Hạ Thiên đưa bàn tay lên không trung, ngay lập tức Kim Cô Bổng rơi xuống , Hạ Thiên nhanh chóng bắt lấy....
Lạc Uyển mở mắt lớn nhìn cây Kim Cô Bổng trước mặt.
Đây là....
Hạ Thiên cắn răng, chết rồi hắn còn chưa hỏi hệ thống cách sử dụng kỹ năng này phải làm sao bây giờ?
" Có cần ta giúp một tay không? " Lạc Uyển nghiêm túc hỏi.
" Giúp tôi đánh lạc hướng nó đi! "
Hạ Thiên không khách sáo buôn một câu.
Lạc Uyển bĩu môi, cầm lên thanh kiếm truy hồn của mình bước ra tiến đến tầm mắt của Gấu Xám , không biết cô có giao tánh mạng của mình cho thần chết hay không nữa. Cảm giác bất an tràn khắp vị trí trong lòng Lạc Uyển, nhưng biểu cảm vẫn rất lạnh lùng và nghiêm túc.
" Hây ô~ ..ta ở đây?"
Lạc Uyển nhón chân nhẹ nhàng nhảy lên vẫy vẫy tay với Gấu Xám.
" Gàoo..! " Con mồi xuất hiện ngay tầm ngắm Gấu Xám gầm lên giận giữ bước tới, Lạc Uyển giật mình không ngừng lui lại phía sau tim cô đang muốn nhảy ra ngoài rồi đây, cái tên khốn kia tại sao còn chưa chịu ra tay?
"Tới đây, Định Càn Khôn ! "Hạ Thiên làm một cú bậc nhảy lên không trung, tay hắn dơ lên Kim Cô Bổng hướng người Gấu Xám tiến tới.
Đinh, đinh...
Tiếng sét từ Kim Cô Bổng ngay tức khắc nổi lên, một luồng sét màu xanh dương của biển cả đập vào mắt Hạ Thiên và Lạc Uyển, sức mạnh của nó khiến Hạ Thiên dường như khôn thể giữ nổi Kim Cổ Bổng trong tay, hắn cắn răng gầm lên.
" Xuất chiêu! " Luồng sét di chuyển từ đầu Kim Cô Bổng xuống bên dưới và cuối cùng hướng thẳng trên người Gấu Xám bay tới. Hạ Thiên bị sức mạnh của tia sét đánh ngược lại ngã trên mặt đất, hắn ôm nhưng phun ra một ngụm máu tươi.
" Phụt ~...!"
" A, ngươi không sao chứ? "
" Không sao, chạy mau. " Hạ Thiên cấp tốc đứng lên, nắm lấy tay Lạc Uyển cấm đầu chạy. Tình hình này hắn còn kiên nễ cái gì, tánh mạng là quan trọng nhất.
Luồng sét vừa di chuyển tới trên người Gấu Xám đã bị linh khí của Gấu Xám đánh tan nát, trên vai của Gấu Xám chỉ võn vẹn bị cháy đen một chút. Nó điên cuồng gào thét vang vọng khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.