Đô Thị Trọng Sinh Vị Vua Trở Lại
Chương 15: Nội Bộ Bất Hòa Nhận Ra Kẻ Phản Bội
Lão Bà Mộng Tình
26/11/2019
"Quách Kính Minh ,ông đúng là ngu ngốc! Đường đường là một lão đại ,dưới tay
quản lý cả trăm tên thuộc hạ vậy mà chỉ vì một việc nhỏ bé đi nhường
luôn cái vị trí của mình, ngu ngốc.... đúng là ngu ngốc! " Cố Dạ Bạch từ trong miệng của một tên canh giữ biết được cái ' lão đại ' mà Quách
Kính Minh nói là ai nên điên cuồng gào thét hòng chia rẻ nội bộ.
Quả nhiên lời nói của hắn thu hút không ít sự chú ý của đám thuộc hạ.
" Im lặng đi! " Một tên đối với Cố Dạ Bạch quát
Cố Dạ Bạch uất hận hừ lạnh.
" Này, ngươi thấy thế nào? " A Báo hỏi
" Thấy cái gì? " A Hổ
" Việc lão đại nhường vị trí cho tên kia đấy? "
" Ừm... mà sao ngươi hỏi chuyện này làm gì? "
" Ngươi không thấy lần này lão đại là quá tùy hứng rồi sao? Tên nhóc kia lợi hại thì có đó nhưng về mặc niên kỷ thì hắn chỉ tầm 17-18 tuổi không tới, hoàn toàn không xứng đáng làm chủ của một bang phái! "
" Thì là....! "
" Hai ngươi đang nói cái gì? " Nhất Ngạn thuộc hạ thân cận của Quách Kính Minh hắn giọng hỏi.
" Ngạn ca....bọn em...! " A Hổ ngập ngừng
" Sao vậy? Có gì khó nói à? "
A Hổ có vẻ không muốn nói nhưng A Báo thì khác hắn hít một ngụm khí bình tĩnh nói :" Bọn em không phục cái quyết định điên rồ của lão đại! Lão đại vì cái gì lại đưa một tên nhóc con lên thay thế vị trí? Trong khi tên đó không hề xứng đáng? "
" Câm miệng! Ta hỏi ngươi, ngươi theo bên cạnh lão đại bao nhiêu năm rồi hả? Chỉ vì vài câu nói khiêu khích của kẻ địch liền quay lại muốn làm phản đúng không? " Nhất Ngạn phẫn nộ hỏi
" Cái đó... em không có ý đó! Em chỉ muốn hôm nay lão đại phải giải thích rõ ràng, nếu chuyện này lão đại không cho bọn em một lời giải thích hợp lý thì anh em trong bang làm sao mà phục ngài ấy nữa? " A Báo nói
Xung quanh đứng khoảng sáu mươi người ai cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của A Báo!!!
" Các ngươi....! "
" Nhất Ngạn, không nên nóng giận! " Quách Kính Minh sớm đứng ở bên ngoài cửa đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ. Ông bước vào đi đến bên cạnh Nhất Ngạn vỗ vào vai anh, ông nói :" Chuyện gì đến sẽ đến, cứ bình tĩnh đối mặt với nó! "
Thật ra lúc ông nhường cái vị trí lão đại cho tên thiếu niên kia thì cũng đã nghĩ qua cái tình huống này rồi, bọn họ sớm muộn gì cũng làm phản mà thôi nhưng ông không ngờ nó đến sớm như vậy.
" Ta biết mọi người không phục, nhưng mà đây là quyết định cuối cùng của ta! Dù thế nào ta cũng không thay đổi!"
" Các ngươi không phục ta liền có thể rời khỏi đây, ta nhất định không ngăn cản! " Quách Kính Minh nhẹ nhàng nói
" Nói như vậy là ngài vẫn không chịu đoạt lại cái vị trí này? Ngài vì một tên nhóc con mà chống đối với Ưng Trảm bang thì không nói, bây giờ ngài cư nhiên còn muốn đuổi những anh em từng kề vai sát cánh với ngài? Ngài không thấy là mình quá đáng lắm sao? " A Báo gắt gao chấp vấn.
" Tên nhóc con sao? Ta hỏi ngươi tên nào từng bị tên nhóc con kia đánh tơi tả? Cái tên nhóc con mà ngươi nói chính là người đã ra tay cứu mạng ta dưới lưỡi dao của Ta Khanh thủ lĩnh bang Hổ Đầu, nếu như hắn không cứu ta ta còn đứng ở đây để ngươi chấp vấn hay sao? Nếu ta chết đi các ngươi đã thành cái dạng gì rồi? Có phải thành nô lệ của tên Tà Khanh rồi không? "Quách Kính Minh âm thanh có chút gấp gáp tra hỏi.
" A..ừm thì... nhưng mà ngài có nhiều cách để trả ơn, đâu nhất thiết phải nhường vị trí cho hắn? Như vậy thật không công bằng với các anh em! " A Báo nói vẫn không chấp nhận những gì Quách Kính Minh phân minh
" Không công bằng?Nếu ngươi thành nô lệ để xem ngươi còn nói tới công bằng được nữa hay không! " Nhất Ngạn lạnh lùng nói
Trong một góc tối, Hạ Thiên ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua khe cửa sổ, tay đút hờ ở túi quần lặng lẽ nhìn đám người của Quách Kính Minh ở bên trong.
Nơi này là một căn nhà đã bỏ hoang lâu năm cho nên các vật dụng điều đã mục nát cũ kĩ chỉ cần một lực đạo nhỏ thôi cũng đủ phá vỡ.
Phanh.....
Cửa bị đá văng bởi một người thanh niên.
" Quách Kính Minh, ngươi to gan lắm! Vì cái gì ngươi lại dám chống đối với ta? " Cố Duật Hành bước vào, phía sau là người thanh niên đeo kính cùng năm mươi tên thuộc hạ của hắn.
Quách Kính Minh quay đầu lại cũng không có cái gì bất ngờ, vốn là ông đang chờ Cố Duật Hành đến .
Hờ hững nói :
" Chống đối cần có lý do sao hả? "
" Haha... hồ đồ, đúng là hồ đồ! Quách Kính Minh ngươi cả đời lao tâm lao lực xây dựng thế lực vậy mà đến phút cuối lại giao bang phái cho một tên nhóc miệng còn hôi sữa làm chủ! Mắt nhìn người của ngươi có phải có vấn đề rồi không? " Cố Duật Hành nhếch mép giễu cợt.
" Ông từ lúc nào nhiều lời như vậy? Tôi thấy cái ông cần phải quản đó chính là đứa con trai phế vật của mình kìa, mắt nhìn người của tôi có vấn đề thì ngược lại cách giáo dục của ông thực sự quá thối nát! " Quách Kính Minh hoàn toàn không cho Cố Duật Hành mặt mũi.
" Mẹ kiếp! Ta đã cho ngươi một cơ hội, bất quá cơ hội này chính là ngươi không cần! " Cố Duật Hành giận giữ nói
" Lão đại, xin lỗi ngài..... ngài rất tốt nhưng chúng tôi không muốn chết! " A Báo cùng mấy chục người thuộc hạ đứng trước mặt Quách Kính Minh áy náy nói rồi nhẹ nhàng nhấc chân đi đến bên cạnh Cố Duật Hành gương mặt cúi xuống.
Quách Kính Minh nhìn đám thuộc hạ từng vào sanh ra tử đang lần lượt rời đi không nói gì!!
" Haha...!" Cố Duật Hành cười khinh bỉ
" Vì sao còn đứng ở đây? " Quách Kính Minh không muốn để ý đến cử chỉ khiêu khích của Cố Duật Hành mà nhìn về phía hai mươi người vẫn còn đang đứng ở sau lưng.
" Bọn tôi sẽ không rời đi, ngài từng cứu chúng tôi vì sao khi ngài gặp rắc rối chúng tôi lại rời bỏ? " Nhất Ngạn nói, những người còn lại cũng cùng ý kiến.
" Đừng ngốc nghếch như vậy...!"
" Lão đại dù thế nào thì chúng tôi cũng sẽ tiếp tục đi theo ngài! "
" Thôi được rồi..! " Quách Kính Minh bất đắc dĩ gật đầu
"Xem đi, ngươi thành cái bộ dáng chật vật này là do ai? Cái tên lão đại mà ngươi nói hiện tại đang trốn tránh ở nơi nào rồi? "Cố Duật Hành hít một ngụm thuốc cười cợt nói.
" Tôi không nghĩ ông lại rỗi hơi đến vậy! Nói nhiều không thấy mệt chết sao? " Nhất Ngạn nắm tay siết chặt cơ hồ muốn bóp nát.
" Ngươi nghĩ mình ở vị trí nào mà dám ăn nói như vậy hử? " Tên thanh niên đeo kính ở bên cạnh Cố Duật Hành nheo mắt lại hỏi.
Nhất Ngạn muốn nói cái gì nhưng nhìn thấy sắc mặt không tốt của Quách Kính Minh liền im lặng .
" Ta cho ngươi một cơ hội, mau mang con trai ta thả ra ta sẽ xem như không có chuyện gì, còn nếu không thì đừng trách ta tuyệt tình ! " Cố Duật Hành dụi điếu thuốc ánh mắt sắc bén nhìn Quách Kính Minh lời nói có mấy phần ra lệnh.
" Có cứu được con trai của mình hay không còn phải xem bản lĩnh của ông, nhiều lời như vậy làm gì? "
" Hừ, Tống Kỳ đánh chết hắn cho ta! " Cố Duật Hành ra lệnh
" Được! " Vị thanh niên đeo kính lập tức cười một cái, phóng tới chỗ Quách Kính Minh bằng một tốc độ thần thánh nắm tay nắm lại xung quanh tỏa ra một vòng sáng màu vàng kim gần giống ngọn lửa , lợi dụng tốc độ của bản thân đồng loạt đánh hạ đám người Nhất Ngạn ngã xuống.
Nhanh gọn, dứt khoát .
Tống Kỳ quay đầu lại tay dùng tốc độ nhanh nhất có thể nắm lấy cổ áo Quách Kính Minh tay còn lại xoay một vòng sau đó nắm lại ngọn lửa theo đó cũng tạo thành một vòng xoáy tuyệt đẹp, vung quyền lên đấm mạnh vào ngực của Quách Kính Minh.
" Phụt.. hự! " Một quyền trực tiếp đánh Quách kính Minh phun ra một ngụm máu.
Nhưng ánh mắt của ông vẫn rất hờ hững nhìn Tống Kỳ.
" Thế nào? Bây giờ có chịu thả người chưa? " Tống Kỳ gương mặt âm lãnh hỏi
" Hừ! Quách Kính Minh ta là người có thù báo thù có ân phải báo ân, người thiếu niên kia cứu ta một mạng thì ta nhất sẽ báo đáp, hắn nói không được thả chính là không thả! Ngươi hiện tại có giết chết ta cũng vô dụng! "
"Tiếp tục đánh cho ta! " Cố Duật Hành quát
Tống Kỳ bắt đầu vung quyền ngọn lửa vừa mới dịu đi liền tỏa sáng, quyền này dường như là một quyền kết thúc mạng sống của Quách kính Minh.
Đám người Nhất Ngạn cắn răng chịu đựng đau đớn đứng lên, muốn cứu lão đại nhưng là xung quanh bọn họ điều là người của Cố Duật Hành , chỉ cần bọn họ động đậy một cái liền đi chầu diêm vương. Nhưng mà thời khắc trọng hệ này bọn hắn đâu thể nghĩ nhiều như vậy tay lén lút để ra sau muốn rút súng thì.......
Soát.....
Thân thể Quách Kính Minh văng ra xa, hai mắt mở lớn không tin vào mắt!!
Phía trước...phía trước là...!!
Quả nhiên lời nói của hắn thu hút không ít sự chú ý của đám thuộc hạ.
" Im lặng đi! " Một tên đối với Cố Dạ Bạch quát
Cố Dạ Bạch uất hận hừ lạnh.
" Này, ngươi thấy thế nào? " A Báo hỏi
" Thấy cái gì? " A Hổ
" Việc lão đại nhường vị trí cho tên kia đấy? "
" Ừm... mà sao ngươi hỏi chuyện này làm gì? "
" Ngươi không thấy lần này lão đại là quá tùy hứng rồi sao? Tên nhóc kia lợi hại thì có đó nhưng về mặc niên kỷ thì hắn chỉ tầm 17-18 tuổi không tới, hoàn toàn không xứng đáng làm chủ của một bang phái! "
" Thì là....! "
" Hai ngươi đang nói cái gì? " Nhất Ngạn thuộc hạ thân cận của Quách Kính Minh hắn giọng hỏi.
" Ngạn ca....bọn em...! " A Hổ ngập ngừng
" Sao vậy? Có gì khó nói à? "
A Hổ có vẻ không muốn nói nhưng A Báo thì khác hắn hít một ngụm khí bình tĩnh nói :" Bọn em không phục cái quyết định điên rồ của lão đại! Lão đại vì cái gì lại đưa một tên nhóc con lên thay thế vị trí? Trong khi tên đó không hề xứng đáng? "
" Câm miệng! Ta hỏi ngươi, ngươi theo bên cạnh lão đại bao nhiêu năm rồi hả? Chỉ vì vài câu nói khiêu khích của kẻ địch liền quay lại muốn làm phản đúng không? " Nhất Ngạn phẫn nộ hỏi
" Cái đó... em không có ý đó! Em chỉ muốn hôm nay lão đại phải giải thích rõ ràng, nếu chuyện này lão đại không cho bọn em một lời giải thích hợp lý thì anh em trong bang làm sao mà phục ngài ấy nữa? " A Báo nói
Xung quanh đứng khoảng sáu mươi người ai cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của A Báo!!!
" Các ngươi....! "
" Nhất Ngạn, không nên nóng giận! " Quách Kính Minh sớm đứng ở bên ngoài cửa đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ. Ông bước vào đi đến bên cạnh Nhất Ngạn vỗ vào vai anh, ông nói :" Chuyện gì đến sẽ đến, cứ bình tĩnh đối mặt với nó! "
Thật ra lúc ông nhường cái vị trí lão đại cho tên thiếu niên kia thì cũng đã nghĩ qua cái tình huống này rồi, bọn họ sớm muộn gì cũng làm phản mà thôi nhưng ông không ngờ nó đến sớm như vậy.
" Ta biết mọi người không phục, nhưng mà đây là quyết định cuối cùng của ta! Dù thế nào ta cũng không thay đổi!"
" Các ngươi không phục ta liền có thể rời khỏi đây, ta nhất định không ngăn cản! " Quách Kính Minh nhẹ nhàng nói
" Nói như vậy là ngài vẫn không chịu đoạt lại cái vị trí này? Ngài vì một tên nhóc con mà chống đối với Ưng Trảm bang thì không nói, bây giờ ngài cư nhiên còn muốn đuổi những anh em từng kề vai sát cánh với ngài? Ngài không thấy là mình quá đáng lắm sao? " A Báo gắt gao chấp vấn.
" Tên nhóc con sao? Ta hỏi ngươi tên nào từng bị tên nhóc con kia đánh tơi tả? Cái tên nhóc con mà ngươi nói chính là người đã ra tay cứu mạng ta dưới lưỡi dao của Ta Khanh thủ lĩnh bang Hổ Đầu, nếu như hắn không cứu ta ta còn đứng ở đây để ngươi chấp vấn hay sao? Nếu ta chết đi các ngươi đã thành cái dạng gì rồi? Có phải thành nô lệ của tên Tà Khanh rồi không? "Quách Kính Minh âm thanh có chút gấp gáp tra hỏi.
" A..ừm thì... nhưng mà ngài có nhiều cách để trả ơn, đâu nhất thiết phải nhường vị trí cho hắn? Như vậy thật không công bằng với các anh em! " A Báo nói vẫn không chấp nhận những gì Quách Kính Minh phân minh
" Không công bằng?Nếu ngươi thành nô lệ để xem ngươi còn nói tới công bằng được nữa hay không! " Nhất Ngạn lạnh lùng nói
Trong một góc tối, Hạ Thiên ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua khe cửa sổ, tay đút hờ ở túi quần lặng lẽ nhìn đám người của Quách Kính Minh ở bên trong.
Nơi này là một căn nhà đã bỏ hoang lâu năm cho nên các vật dụng điều đã mục nát cũ kĩ chỉ cần một lực đạo nhỏ thôi cũng đủ phá vỡ.
Phanh.....
Cửa bị đá văng bởi một người thanh niên.
" Quách Kính Minh, ngươi to gan lắm! Vì cái gì ngươi lại dám chống đối với ta? " Cố Duật Hành bước vào, phía sau là người thanh niên đeo kính cùng năm mươi tên thuộc hạ của hắn.
Quách Kính Minh quay đầu lại cũng không có cái gì bất ngờ, vốn là ông đang chờ Cố Duật Hành đến .
Hờ hững nói :
" Chống đối cần có lý do sao hả? "
" Haha... hồ đồ, đúng là hồ đồ! Quách Kính Minh ngươi cả đời lao tâm lao lực xây dựng thế lực vậy mà đến phút cuối lại giao bang phái cho một tên nhóc miệng còn hôi sữa làm chủ! Mắt nhìn người của ngươi có phải có vấn đề rồi không? " Cố Duật Hành nhếch mép giễu cợt.
" Ông từ lúc nào nhiều lời như vậy? Tôi thấy cái ông cần phải quản đó chính là đứa con trai phế vật của mình kìa, mắt nhìn người của tôi có vấn đề thì ngược lại cách giáo dục của ông thực sự quá thối nát! " Quách Kính Minh hoàn toàn không cho Cố Duật Hành mặt mũi.
" Mẹ kiếp! Ta đã cho ngươi một cơ hội, bất quá cơ hội này chính là ngươi không cần! " Cố Duật Hành giận giữ nói
" Lão đại, xin lỗi ngài..... ngài rất tốt nhưng chúng tôi không muốn chết! " A Báo cùng mấy chục người thuộc hạ đứng trước mặt Quách Kính Minh áy náy nói rồi nhẹ nhàng nhấc chân đi đến bên cạnh Cố Duật Hành gương mặt cúi xuống.
Quách Kính Minh nhìn đám thuộc hạ từng vào sanh ra tử đang lần lượt rời đi không nói gì!!
" Haha...!" Cố Duật Hành cười khinh bỉ
" Vì sao còn đứng ở đây? " Quách Kính Minh không muốn để ý đến cử chỉ khiêu khích của Cố Duật Hành mà nhìn về phía hai mươi người vẫn còn đang đứng ở sau lưng.
" Bọn tôi sẽ không rời đi, ngài từng cứu chúng tôi vì sao khi ngài gặp rắc rối chúng tôi lại rời bỏ? " Nhất Ngạn nói, những người còn lại cũng cùng ý kiến.
" Đừng ngốc nghếch như vậy...!"
" Lão đại dù thế nào thì chúng tôi cũng sẽ tiếp tục đi theo ngài! "
" Thôi được rồi..! " Quách Kính Minh bất đắc dĩ gật đầu
"Xem đi, ngươi thành cái bộ dáng chật vật này là do ai? Cái tên lão đại mà ngươi nói hiện tại đang trốn tránh ở nơi nào rồi? "Cố Duật Hành hít một ngụm thuốc cười cợt nói.
" Tôi không nghĩ ông lại rỗi hơi đến vậy! Nói nhiều không thấy mệt chết sao? " Nhất Ngạn nắm tay siết chặt cơ hồ muốn bóp nát.
" Ngươi nghĩ mình ở vị trí nào mà dám ăn nói như vậy hử? " Tên thanh niên đeo kính ở bên cạnh Cố Duật Hành nheo mắt lại hỏi.
Nhất Ngạn muốn nói cái gì nhưng nhìn thấy sắc mặt không tốt của Quách Kính Minh liền im lặng .
" Ta cho ngươi một cơ hội, mau mang con trai ta thả ra ta sẽ xem như không có chuyện gì, còn nếu không thì đừng trách ta tuyệt tình ! " Cố Duật Hành dụi điếu thuốc ánh mắt sắc bén nhìn Quách Kính Minh lời nói có mấy phần ra lệnh.
" Có cứu được con trai của mình hay không còn phải xem bản lĩnh của ông, nhiều lời như vậy làm gì? "
" Hừ, Tống Kỳ đánh chết hắn cho ta! " Cố Duật Hành ra lệnh
" Được! " Vị thanh niên đeo kính lập tức cười một cái, phóng tới chỗ Quách Kính Minh bằng một tốc độ thần thánh nắm tay nắm lại xung quanh tỏa ra một vòng sáng màu vàng kim gần giống ngọn lửa , lợi dụng tốc độ của bản thân đồng loạt đánh hạ đám người Nhất Ngạn ngã xuống.
Nhanh gọn, dứt khoát .
Tống Kỳ quay đầu lại tay dùng tốc độ nhanh nhất có thể nắm lấy cổ áo Quách Kính Minh tay còn lại xoay một vòng sau đó nắm lại ngọn lửa theo đó cũng tạo thành một vòng xoáy tuyệt đẹp, vung quyền lên đấm mạnh vào ngực của Quách Kính Minh.
" Phụt.. hự! " Một quyền trực tiếp đánh Quách kính Minh phun ra một ngụm máu.
Nhưng ánh mắt của ông vẫn rất hờ hững nhìn Tống Kỳ.
" Thế nào? Bây giờ có chịu thả người chưa? " Tống Kỳ gương mặt âm lãnh hỏi
" Hừ! Quách Kính Minh ta là người có thù báo thù có ân phải báo ân, người thiếu niên kia cứu ta một mạng thì ta nhất sẽ báo đáp, hắn nói không được thả chính là không thả! Ngươi hiện tại có giết chết ta cũng vô dụng! "
"Tiếp tục đánh cho ta! " Cố Duật Hành quát
Tống Kỳ bắt đầu vung quyền ngọn lửa vừa mới dịu đi liền tỏa sáng, quyền này dường như là một quyền kết thúc mạng sống của Quách kính Minh.
Đám người Nhất Ngạn cắn răng chịu đựng đau đớn đứng lên, muốn cứu lão đại nhưng là xung quanh bọn họ điều là người của Cố Duật Hành , chỉ cần bọn họ động đậy một cái liền đi chầu diêm vương. Nhưng mà thời khắc trọng hệ này bọn hắn đâu thể nghĩ nhiều như vậy tay lén lút để ra sau muốn rút súng thì.......
Soát.....
Thân thể Quách Kính Minh văng ra xa, hai mắt mở lớn không tin vào mắt!!
Phía trước...phía trước là...!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.