Chương 30: Mua xe
Cá Khô
02/05/2019
"Hello mọi người."
Nghe tiếng Trương Tuấn chào hỏi, trong phòng bốn cô nàng liền vui vẻ trả lời.
"Ồ, anh Tuấn."
"Cả ngày hôm qua anh mất tích đâu vậy, bọn em gọi ăn cơm mà không thấy."
"Chắc là có cô nào rồi chứ gì, nên đâu thiết tha chị em mình đâu."
"Anh ăn cơm chưa?"
Khụ.
Trương Tuấn có chút bối rối, ho khan một tiếng cười bồi.
"Anh chưa ăn, mấy đứa chắc cũng chưa đâu nhỉ. Để anh đi chợ mua đồ nhé."
Nhung nhanh nhẩu đứng lên, vọt tới ôm lấy cánh tay hắn, hí hửng nói.
"Để em đi với anh."
Ba cô nàng kia đương nhiên không có ý kiến, nắng nôi thế này ai nguyện ý ra khỏi phòng, ngoài cái con hám zai kia.
Trương Tuấn và Nhung đi xuống nhà, tản bộ ra chợ.
Trên đường, cô nàng cứ khư khư giữ lấy cánh tay hắn, bộ ngực mềm mại liên tục cọ xát, trông như một đôi tình lữ, khiến cho mấy tên độc thân cẩu nhìn mà ghen ghét đỏ mắt.
"Cô nàng này, cứ khiêu khích trẫm như vậy, thật cho rằng trẫm là ăn chay hay sao."
Liếc qua gương mặt xinh đẹp phởn phởn của Nhung, Trương Tuấn khẽ hừ lạnh.
Bao tay thần bí xuất hiện nơi tay, hắn đeo vào, đoạn luồn qua ôm eo cô nàng, vuốt ve một chút vòng eo thon gọn.
"Ư.."
Bên hông bị điện giật truyền đến, một cảm giác khoan khoái kích thích xuất hiện đột ngột, khiến Nhung không tự chủ được phát ra một tiếng rên.
Trương Tuấn không tha, kéo cô nàng vào sát người hơn, tiếp tục dùng bàn tay to lớn xoa nắn.
Một lớp áo mỏng không thể ngăn cách được từng đợt khoái cảm đến từ những ngón tay thô ráp, bên người còn truyền đến hơi thở nam tính, khiến cả người cô nàng run rẩy lẩy bẩy.
"Anh.. Tuấn.. Anh làm gì.. vậy?"
"Không phải em thích thế này à?"
"Ư.. Anh.. cái tay..."
Bây giờ đang đi trên đường, nên Trương Tuấn cũng không quá phận.
Hắn chỉ là vuốt ve xoa nắn một chút vùng eo và bụng, trêu cho Nhung chảy nước, đến chỗ bán thức ăn, hắn mới vỗ cái đét lên mông rồi buông tha cho cô nàng.
"Lần sau còn chọc anh, cẩn thận anh ăn em đấy."
Giọng nói tà mị của Trương Tuấn vang lên khe khẽ bên tai, hơi thở nóng rực phả vào, Nhung đỏ ửng cả mặt, hung hăng phản kháng.
"Hứ, đợi xem, ai ăn ai còn chưa biết đây."
Trương Tuấn yếu ớt câm lặng.
Mua xong đồ ăn, Trương Tuấn tùy tiện bịa một cái lý do, kiên quyết giành trả tiền.
Một phần là hắn sức ăn quá nhiều, một phần là hắn ăn chùa, cơm không nấu, bát không rửa, đóng góp một chút khiến hắn lúc ăn chực sẽ an tâm hơn.
Cơm nước xong xuôi, Trương Tuấn mặt dày ở phòng các cô nàng, cùng nhau chơi đùa.
Ngồi đánh bài quỳ một hồi, bị thua thảm bại, quỳ đến đầu gối đều sưng, hắn liền về phòng lấy giấy bút lên.
Trong lúc mấy cô nàng đang không hiểu nhìn nhìn, Trương Tuấn liền thể hiện ra kỹ năng hội họa siêu đẳng, vẽ tặng bốn cô nàng mỗi người một bức chân dung đẹp đẽ khiến các nàng yêu thích không rời, rốt cuộc vớt vát lại được một chút mặt mũi.
"Được rồi, chúng ta chơi tiếp đê."
Vẫn còn cay cú mấy ván bài lúc nãy, Trương Tuấn liền gạ chơi tiếp.
Tuy nhiên, nhân phẩm hắn xem ra không được, chơi tiếp ngoài thua vẫn hoàn thua, nên hắn liền tiếp tục quỳ, quỳ từ đầu tới cuối, quỳ đến tối tăm mặt mũi, quỳ đến thân bại danh liệt...
Trương Tuấn trong một khoảnh khắc đã hung ác nghĩ, hắn có nên giết người diệt khẩu hay không đây.
"Anh về đây, một lát còn phải đi viện."
Mặc dù vô cùng lưu luyến, nhưng Trương Tuấn vẫn phải nói tạm biệt một đoàn mỹ nữ.
"Ưm, mà anh đi thăm ai à?"
"Mẹ của đứa bạn ở quê ấy mà, đang ở viện quân y 108"
"Thế anh đi đi, chiều về ăn cơm nhé."
"Oke, bai các em."
Xuống nhà, theo thói quen muốn vào dắt con Dream ra, Trương Tuấn phiền muộn nhớ đến, nó đã bị bọn Hồng Thịnh đâm nát rồi còn đâu.
Xem ra, là lúc nên mua một cái xe mới.
Nghĩ đến thời gian còn sớm, thăm viện không vội, hắn liền gọi một chiếc Grab, đi đến cửa hàng xe máy Honda bên đường Hoàng Quốc Việt.
Lúc này đã là hơn hai giờ chiều, khách khứa không có mấy, cửa hàng lác đác chỉ có một vài người đang xem xe.
Đám nhân viên bên trong cũng nhàm chán xem điện thoại, tám chuyện với nhau, nhìn thấy một người trẻ tuổi ăn mặc bình thường đi vào, xem qua là một tên học sinh sinh viên, liền lười đi lên chào hỏi.
Chỉ có một tên gầy còm, ánh mắt tinh ranh tiến đến, vui vẻ chào Trương Tuấn, còn rót cho hắn một cốc nước lọc.
Trương Tuấn cũng là lần đầu tiến đến, mà hắn lại không có cái gì giá đỡ, liền cười cười chào lại hắn, đoạn một mình đi vòng quanh nhìn nhìn, cuối cùng dừng lại.
Trước mặt hắn lúc này, là một chiếc Honda SH màu đen gầm cao máy thoáng, nhìn qua tương đối lịch lãm cá tính, nhưng không kém phần mạnh mẽ.
Nhìn thấy không ai để ý đến, Trương Tuấn liền hắng giọng nói lớn.
"Mua xe."
"Chú em, mua xe à?"
Bên trong đoàn người lúc này mới chú ý, một tên nhân viên bên cạnh thấy hắn đứng cạnh con xe đắt nhất trong tiệm, liền tiến lên hỏi, ý tứ tràn đầy nghi ngờ.
Tựa như muốn nói, một thằng sinh viên như mày có tiền mua xe mới là lạ, rảnh rỗi thì đi chỗ khác chơi đi nhóc.
"Đúng."
"Bên này còn có mấy chiếc, để anh dẫn chú qua xem."
"Không cần, tôi muốn con này."
Nghe giọng điệu chắc nịch, lại nhìn gương mặt đẹp trai sáng sủa của Trương Tuấn, tên kia không khỏi một trận mừng thầm, vội nói.
"Chú xác định muốn mua con này? Con này là Honda SH 10 ABS mẫu mới nhất, là một trong số lô hàng đầu tiên, đơn giá lên đến xấp xỉ 150 triệu, chú có tiền chứ?"
"Đương nhiên có."
"Tốt, vậy chúng ta tiến hành làm thủ tục."
Tên kia hớn hở, nháy nháy mắt với một tên nhân viên kế bên, muốn hắn ta đưa đến hợp đồng để ký, nhưng Trương Tuấn cắt ngang.
"Không, tôi muốn tiến hành giao dịch với nhân viên kia."
Người Trương Tuấn nói, chính là tên gầy còm.
Lúc đầu, trong tiệm chỉ có mình hắn là để mắt đến một tên sinh viên, còn lại đều là lơ đãng, nên hắn rất có thiện cảm.
"Ký với ai mà không được, sao lại đổi hả chú em."
Gã nhân viên hấp tấp nói, một cái đơn hàng giá trị, giao dịch thành công nhân viên đương nhiên sẽ được hưởng hoa hồng, nên hắn rất sốt ruột a.
Trương Tuấn cũng biết điều này, nên mới không muốn ký với hắn.
"Tôi không thích anh, càng không thích bị người ta gọi là chú em."
"Vậy à, thế thì anh xin lỗi. Chúng ta ký hợp đồng chứ."
"Không cần, nói nhảm nhiều quá."
Nhìn thấy Trương Tuấn lạnh mặt, tên kia biết nếu để hắn phật ý rời khỏi cửa hàng, để mất một vụ làm ăn, bên trên sẽ trách phạt, bất đắc dĩ hậm hực rời khỏi.
Tên gầy còm vui vẻ tiến lên, nhanh nhẩu tiếp đãi.
Trương Tuấn cơ hồ không có chút nào dài dòng, làm việc nhanh chóng, cái gì giấy tờ hắn đọc xong liền ký, chỉ năm phút đã hoàn thành hết tất cả thủ tục.
Lấy ra thẻ ATM, để tên kia đi quẹt, Trương Tuấn rốt cuộc hoàn thành vụ mua bán nhanh gọn nhất trong lịch sử cửa hàng, thong dong rời đi.
Tên gầy còm lúc này hí hửng, nhìn xem xung quanh đám nhân viên ngơ ngác, đắc ý thầm nghĩ.
Một lũ không có kiến thức, đám đại gia bây giờ đều ưa thích giả vờ làm dân nghèo, trên youtube facebook đăng đầy nhan nhản ra mà cũng không biết.
Ngu muội.
Trương Tuấn đương nhiên không biết những chuyện kia, có biết hắn cũng chỉ tán thưởng sự cơ linh của tên gầy mà thôi.
Lúc này hắn đã gửi xe trong nhà xe của viện quân y 108, đoạn hỏi đường đi vào trong viện bỏng.
Đến cửa phòng A16, đang muốn đẩy cửa đi vào, bên trong đi ra một thân ảnh xinh đẹp đã từng quen thuộc, váy đỏ mi cong, toàn thân toát ra một mùi phấn son nồng nặc.
Nhìn thấy Trương Tuấn, cô nàng liền sững sờ trong chốc lát, khô khan nói ra.
"Chào cậu."
Trương Tuấn hơi chút bần thần, thân ảnh trước mắt cùng với thân ảnh trong trí nhớ đã không còn hòa hợp, vô cùng lạ lẫm, cách biệt.
Hắn cũng tiến lên, nhàn nhạt nở nụ cười.
"Chào Ngân, đã lâu không gặp."
.
Nghe tiếng Trương Tuấn chào hỏi, trong phòng bốn cô nàng liền vui vẻ trả lời.
"Ồ, anh Tuấn."
"Cả ngày hôm qua anh mất tích đâu vậy, bọn em gọi ăn cơm mà không thấy."
"Chắc là có cô nào rồi chứ gì, nên đâu thiết tha chị em mình đâu."
"Anh ăn cơm chưa?"
Khụ.
Trương Tuấn có chút bối rối, ho khan một tiếng cười bồi.
"Anh chưa ăn, mấy đứa chắc cũng chưa đâu nhỉ. Để anh đi chợ mua đồ nhé."
Nhung nhanh nhẩu đứng lên, vọt tới ôm lấy cánh tay hắn, hí hửng nói.
"Để em đi với anh."
Ba cô nàng kia đương nhiên không có ý kiến, nắng nôi thế này ai nguyện ý ra khỏi phòng, ngoài cái con hám zai kia.
Trương Tuấn và Nhung đi xuống nhà, tản bộ ra chợ.
Trên đường, cô nàng cứ khư khư giữ lấy cánh tay hắn, bộ ngực mềm mại liên tục cọ xát, trông như một đôi tình lữ, khiến cho mấy tên độc thân cẩu nhìn mà ghen ghét đỏ mắt.
"Cô nàng này, cứ khiêu khích trẫm như vậy, thật cho rằng trẫm là ăn chay hay sao."
Liếc qua gương mặt xinh đẹp phởn phởn của Nhung, Trương Tuấn khẽ hừ lạnh.
Bao tay thần bí xuất hiện nơi tay, hắn đeo vào, đoạn luồn qua ôm eo cô nàng, vuốt ve một chút vòng eo thon gọn.
"Ư.."
Bên hông bị điện giật truyền đến, một cảm giác khoan khoái kích thích xuất hiện đột ngột, khiến Nhung không tự chủ được phát ra một tiếng rên.
Trương Tuấn không tha, kéo cô nàng vào sát người hơn, tiếp tục dùng bàn tay to lớn xoa nắn.
Một lớp áo mỏng không thể ngăn cách được từng đợt khoái cảm đến từ những ngón tay thô ráp, bên người còn truyền đến hơi thở nam tính, khiến cả người cô nàng run rẩy lẩy bẩy.
"Anh.. Tuấn.. Anh làm gì.. vậy?"
"Không phải em thích thế này à?"
"Ư.. Anh.. cái tay..."
Bây giờ đang đi trên đường, nên Trương Tuấn cũng không quá phận.
Hắn chỉ là vuốt ve xoa nắn một chút vùng eo và bụng, trêu cho Nhung chảy nước, đến chỗ bán thức ăn, hắn mới vỗ cái đét lên mông rồi buông tha cho cô nàng.
"Lần sau còn chọc anh, cẩn thận anh ăn em đấy."
Giọng nói tà mị của Trương Tuấn vang lên khe khẽ bên tai, hơi thở nóng rực phả vào, Nhung đỏ ửng cả mặt, hung hăng phản kháng.
"Hứ, đợi xem, ai ăn ai còn chưa biết đây."
Trương Tuấn yếu ớt câm lặng.
Mua xong đồ ăn, Trương Tuấn tùy tiện bịa một cái lý do, kiên quyết giành trả tiền.
Một phần là hắn sức ăn quá nhiều, một phần là hắn ăn chùa, cơm không nấu, bát không rửa, đóng góp một chút khiến hắn lúc ăn chực sẽ an tâm hơn.
Cơm nước xong xuôi, Trương Tuấn mặt dày ở phòng các cô nàng, cùng nhau chơi đùa.
Ngồi đánh bài quỳ một hồi, bị thua thảm bại, quỳ đến đầu gối đều sưng, hắn liền về phòng lấy giấy bút lên.
Trong lúc mấy cô nàng đang không hiểu nhìn nhìn, Trương Tuấn liền thể hiện ra kỹ năng hội họa siêu đẳng, vẽ tặng bốn cô nàng mỗi người một bức chân dung đẹp đẽ khiến các nàng yêu thích không rời, rốt cuộc vớt vát lại được một chút mặt mũi.
"Được rồi, chúng ta chơi tiếp đê."
Vẫn còn cay cú mấy ván bài lúc nãy, Trương Tuấn liền gạ chơi tiếp.
Tuy nhiên, nhân phẩm hắn xem ra không được, chơi tiếp ngoài thua vẫn hoàn thua, nên hắn liền tiếp tục quỳ, quỳ từ đầu tới cuối, quỳ đến tối tăm mặt mũi, quỳ đến thân bại danh liệt...
Trương Tuấn trong một khoảnh khắc đã hung ác nghĩ, hắn có nên giết người diệt khẩu hay không đây.
"Anh về đây, một lát còn phải đi viện."
Mặc dù vô cùng lưu luyến, nhưng Trương Tuấn vẫn phải nói tạm biệt một đoàn mỹ nữ.
"Ưm, mà anh đi thăm ai à?"
"Mẹ của đứa bạn ở quê ấy mà, đang ở viện quân y 108"
"Thế anh đi đi, chiều về ăn cơm nhé."
"Oke, bai các em."
Xuống nhà, theo thói quen muốn vào dắt con Dream ra, Trương Tuấn phiền muộn nhớ đến, nó đã bị bọn Hồng Thịnh đâm nát rồi còn đâu.
Xem ra, là lúc nên mua một cái xe mới.
Nghĩ đến thời gian còn sớm, thăm viện không vội, hắn liền gọi một chiếc Grab, đi đến cửa hàng xe máy Honda bên đường Hoàng Quốc Việt.
Lúc này đã là hơn hai giờ chiều, khách khứa không có mấy, cửa hàng lác đác chỉ có một vài người đang xem xe.
Đám nhân viên bên trong cũng nhàm chán xem điện thoại, tám chuyện với nhau, nhìn thấy một người trẻ tuổi ăn mặc bình thường đi vào, xem qua là một tên học sinh sinh viên, liền lười đi lên chào hỏi.
Chỉ có một tên gầy còm, ánh mắt tinh ranh tiến đến, vui vẻ chào Trương Tuấn, còn rót cho hắn một cốc nước lọc.
Trương Tuấn cũng là lần đầu tiến đến, mà hắn lại không có cái gì giá đỡ, liền cười cười chào lại hắn, đoạn một mình đi vòng quanh nhìn nhìn, cuối cùng dừng lại.
Trước mặt hắn lúc này, là một chiếc Honda SH màu đen gầm cao máy thoáng, nhìn qua tương đối lịch lãm cá tính, nhưng không kém phần mạnh mẽ.
Nhìn thấy không ai để ý đến, Trương Tuấn liền hắng giọng nói lớn.
"Mua xe."
"Chú em, mua xe à?"
Bên trong đoàn người lúc này mới chú ý, một tên nhân viên bên cạnh thấy hắn đứng cạnh con xe đắt nhất trong tiệm, liền tiến lên hỏi, ý tứ tràn đầy nghi ngờ.
Tựa như muốn nói, một thằng sinh viên như mày có tiền mua xe mới là lạ, rảnh rỗi thì đi chỗ khác chơi đi nhóc.
"Đúng."
"Bên này còn có mấy chiếc, để anh dẫn chú qua xem."
"Không cần, tôi muốn con này."
Nghe giọng điệu chắc nịch, lại nhìn gương mặt đẹp trai sáng sủa của Trương Tuấn, tên kia không khỏi một trận mừng thầm, vội nói.
"Chú xác định muốn mua con này? Con này là Honda SH 10 ABS mẫu mới nhất, là một trong số lô hàng đầu tiên, đơn giá lên đến xấp xỉ 150 triệu, chú có tiền chứ?"
"Đương nhiên có."
"Tốt, vậy chúng ta tiến hành làm thủ tục."
Tên kia hớn hở, nháy nháy mắt với một tên nhân viên kế bên, muốn hắn ta đưa đến hợp đồng để ký, nhưng Trương Tuấn cắt ngang.
"Không, tôi muốn tiến hành giao dịch với nhân viên kia."
Người Trương Tuấn nói, chính là tên gầy còm.
Lúc đầu, trong tiệm chỉ có mình hắn là để mắt đến một tên sinh viên, còn lại đều là lơ đãng, nên hắn rất có thiện cảm.
"Ký với ai mà không được, sao lại đổi hả chú em."
Gã nhân viên hấp tấp nói, một cái đơn hàng giá trị, giao dịch thành công nhân viên đương nhiên sẽ được hưởng hoa hồng, nên hắn rất sốt ruột a.
Trương Tuấn cũng biết điều này, nên mới không muốn ký với hắn.
"Tôi không thích anh, càng không thích bị người ta gọi là chú em."
"Vậy à, thế thì anh xin lỗi. Chúng ta ký hợp đồng chứ."
"Không cần, nói nhảm nhiều quá."
Nhìn thấy Trương Tuấn lạnh mặt, tên kia biết nếu để hắn phật ý rời khỏi cửa hàng, để mất một vụ làm ăn, bên trên sẽ trách phạt, bất đắc dĩ hậm hực rời khỏi.
Tên gầy còm vui vẻ tiến lên, nhanh nhẩu tiếp đãi.
Trương Tuấn cơ hồ không có chút nào dài dòng, làm việc nhanh chóng, cái gì giấy tờ hắn đọc xong liền ký, chỉ năm phút đã hoàn thành hết tất cả thủ tục.
Lấy ra thẻ ATM, để tên kia đi quẹt, Trương Tuấn rốt cuộc hoàn thành vụ mua bán nhanh gọn nhất trong lịch sử cửa hàng, thong dong rời đi.
Tên gầy còm lúc này hí hửng, nhìn xem xung quanh đám nhân viên ngơ ngác, đắc ý thầm nghĩ.
Một lũ không có kiến thức, đám đại gia bây giờ đều ưa thích giả vờ làm dân nghèo, trên youtube facebook đăng đầy nhan nhản ra mà cũng không biết.
Ngu muội.
Trương Tuấn đương nhiên không biết những chuyện kia, có biết hắn cũng chỉ tán thưởng sự cơ linh của tên gầy mà thôi.
Lúc này hắn đã gửi xe trong nhà xe của viện quân y 108, đoạn hỏi đường đi vào trong viện bỏng.
Đến cửa phòng A16, đang muốn đẩy cửa đi vào, bên trong đi ra một thân ảnh xinh đẹp đã từng quen thuộc, váy đỏ mi cong, toàn thân toát ra một mùi phấn son nồng nặc.
Nhìn thấy Trương Tuấn, cô nàng liền sững sờ trong chốc lát, khô khan nói ra.
"Chào cậu."
Trương Tuấn hơi chút bần thần, thân ảnh trước mắt cùng với thân ảnh trong trí nhớ đã không còn hòa hợp, vô cùng lạ lẫm, cách biệt.
Hắn cũng tiến lên, nhàn nhạt nở nụ cười.
"Chào Ngân, đã lâu không gặp."
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.