Chương 12: Nói chuyện trong phòng
Cá Khô
02/05/2019
"Cô Lâm, Thùy Linh, cảm ơn mọi người đã đến thăm."
Qua bãi đỗ xe, Trương Tuấn mỉm cười, biết ơn nói.
"Tốt rồi, em đã không có việc gì, bọn cô về trước."
"Cậu.. nhớ bảo trọng thân thể."
"Có việc nhớ gọi điện cho cô, cô có danh thiếp đây."
Lâm Mỹ Ngọc cẩn thận nói, đoạn lấy ra một tấm danh thiếp dúi vào tay Trương Tuấn.
Hắn nhìn qua một chút, là một miếng nhựa vuông góc trong suốt, mặt trên có ghi lấy một số thông tin.
Lâm Mỹ Ngọc, chủ sở hữu cửa hàng mỹ phẩm Mỹ Ngọc, địa chỉ số 36A đường Hoàng Quốc Việt, Cổ Nhuế.
Bên dưới còn có số điện thoại liên hệ, và gmail công việc, thiết kế vô cùng chuyên nghiệp.
"Được rồi, nhanh nào."
Tô Thanh Nhã không kiên nhẫn phất phất tay nói, đoạn đi trước một bước đến một chiếc Toyota bốn bánh đang đợi sẵn.
Trương Tuấn liền lưu luyến chào từ biệt, đoạn tiến tới, mở ra ghế sau.
Hắn lúc này mới phát hiện, trong xe còn có một người khác ngồi trên ghế lái, là một thanh niên rắn chắc vạm vỡ, gương mặt chữ điền nhìn qua có vẻ trung thực đôn hậu.
Thấy Trương Tuấn đã yên vị trên ghế, hắn ta quay đầu lại, nhe hàm răng trắng tinh ra mỉm cười xem như chào hỏi.
"Đi thôi."
Tô Thanh Nhã có vẻ cảm thấy trong xe hơi nóng nực, liền dứt khoát cởi chiếc áo khoác Adidas ra, thở phào một hơi ra lệnh.
Trương Tuấn bản năng quét qua trước ngực một chút.
Mẹ nó, thẳng băng.
Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy có chút bi ai thay cho con cái tương lai của cô nàng, sinh ra vốn đã thiệt thòi hơn vô số người khác a...
Chiếc Toyota chậm chạp lăn bánh rời đi khỏi bệnh viện Nhân dân, xuyên qua một số phố phường Hà Nội, cuối cùng dừng lại ở một tòa biệt viện tương đối sang trọng ở bên bờ hồ Hoàn Kiếm.
Trương Tuấn theo chân Tô Thanh Nhã đi vào, trố mắt ngắm nghía xung quanh, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Tòa nhà cao lớn, rộng rãi, hồ bơi sân vườn đầy đủ không nói, thiết kế bố cục còn vô cùng hài hòa sang trọng, rất uy nghi, tản mát ra một khí thế bề trên mãnh liệt.
Mới mấy ngày trước, hắn đọc tin tức trên mạng biết được, giá đất khu vực này đã tăng cao ngất ngưởng, gần một tỷ một mét vuông, có thể nói là đắt đỏ vô cùng, đủ để sánh ngang nhiều thành phố nổi tiếng trên thế giới như New York, Tokyo, Paris..
Không ngờ, trước mắt cái này mỹ nữ cảnh sát, vậy mà có nhà mặt phố như vậy, xem ra bố làm rất to đây.
"Ông nội!!!"
Tô Thanh Nhã nhìn thấy dưới một cái đình nhỏ có hai người đang thong dong đánh cờ, liền vui vẻ hét lớn chạy tới, hồn nhiên biến thành một cô gái nhỏ.
Một ông cụ râu tóc bạc phơ, mặc một bộ thường phục màu trắng, nghe thấy cô nàng hét lớn liền sững sờ, động tác trong tay ngưng lại, quay đầu nở ra một nụ cười tương đối khó coi.
"Thanh Nhã, cháu đấy à?"
"Hihi, ông nội, cháu nhớ ông quá. Ơ, chào ông, hai người đánh cờ lâu chưa ạ?"
Tô Thanh Nhã quàng vai bá cổ ông lão, thậm chí nhéo nhéo gương mặt nhăn nhó kia, khiến ông cụ bực tức thở phì phò. Nhìn thấy đối diện còn có một người khác đang vuốt râu mỉm cười nhìn nhìn mình, cô nàng liền lên tiếng chào hỏi.
"Thanh Nhã đấy à, cháu dạo này càng ngày càng xinh đẹp nhỉ. Thế nào, lần này về là dẫn bạn trai ra mắt ông nội cháu sao?"
"Không có.."
"Haha, đừng lừa ông, thế người thanh niên phía sau là ai vậy?"
"Hả, tên kia, là liên quan đến công việc."
"Thật ư, cháu vẫn còn làm bên đơn vị hình sự đấy à, có vất vả không?"
"Cũng bình thường ạ, hai người tiếp tục đi, cháu còn có việc."
Tô Thanh Nhã nhớ ra còn có công chuyện, vội buông ông nội mình ra rời đi, khiến ông cụ thở phào một hơi.
Đợi cho cháu gái đi xa, lão mới hạ cờ xuống, phiền não kể lể với ông bạn già của mình.
"Haizz, đứa nhỏ này, tính tình lúc nào cũng nghịch ngợm như trẻ con vậy, thật không biết đến bao giờ tôi mới có cháu bế đây."
"Haha, đừng lo cho cháu ông, ông nên lo cho bản thân mình đi, sắp thua đến nơi rồi kìa."
"Tôi thua sao, hừ hừ, còn lâu.."
"Vậy à, chiếu tướng.."
...
Tô Thanh Nhã dẫn Trương Tuấn đến tòa nhà chính, đến một căn phòng liền mở cửa cho hắn đi vào.
Trương Tuấn trong lòng cảm thấy hơi chút khó hiểu, chỉ là nói chuyện một chút mà để cho hắn đến tận đây, phiền phức như vậy.
"Chị gái, chị nói đi, có chuyện gì vậy?"
Tô Thanh Nhã hơi dựa vào trên bàn, chống cằm nhìn nhìn hắn một hồi, hứng thú nói.
"Không vội, cậu tên gì nhỉ."
"Trương Tuấn."
"Tuấn, còn nhớ rõ sự việc xảy ra trưa nay không?"
"Việc gì ạ."
Trương Tuấn giả ngu đánh trống lảng.
"Hì hì, một mình hạ gục mười mấy tên giang hồ của băng Hồng Thịnh, cậu thật ghê gớm nha, nếu không phải bị bắn, chắc cậu đã hoàn hảo rời khỏi đó rồi.."
"Đâu có, em là một sinh viên, lấy đâu ra khả năng đó, chị nhầm rồi."
"Vậy sao, nhưng mấy tên kia đều khai thế nha, hơn nữa, khả năng phục hồi và nhịn đau của cậu quả thật vô cùng phi thường."
"Cái đó.. Em.. em cũng không biết được, sinh ra đã thế rồi."
"Đừng lo lắng, tôi chỉ hỏi chuyện mà thôi. Đúng rồi, đôi giày này là của cậu à."
Tô Thanh Nhã trấn an nói, đoạn tiến đến góc phòng mở ra một cái hộp nhỏ, lấy ra đôi giày mà Trương Tuấn rất đỗi quen thuộc.
Dragon Air Sneaker.
"Không phải, em sinh viên nghèo, lấy tiền đâu ra mà mua nó."
Trương Tuấn cảm thấy có chút bối rối, chột dạ trả lời.
Tưởng tượng ra viễn cảnh bí mật bị người khác khám phá, quân đội đến nhà bắt giữ, một đống bác sĩ nghiên cứu mổ xẻ cơ thể mình, hắn âm thầm đổ mồ hôi hột, không do dự từ chối đây đẩy.
"Thật sao?"
"Thật ạ."
"Nhưng chính tôi là người đã lấy nó ra từ chân cậu a. Lúc đầu chỉ vì phải đưa cậu lên xe cứu thương, bất tiện nên mới tháo ra, không ngờ đôi giày này được làm với trình độ khoa học kỹ thuật cao như vậy, là ai chế tác nó cho cậu."
"Cái này, em không biết, em nhặt được..."
Trông thấy bộ dạng lo lắng của Trương Tuấn, Tô Thanh Nhã đột nhiên nhoẻn miệng cười, tiến đến vỗ vai hắn cười nói.
"Tốt rồi, tôi chỉ muốn trả cho cậu mà thôi. Đừng lo, tôi không có ác ý."
"Thế ạ, vậy bây giờ không còn chuyện gì, em đi được chứ?"
Bà mẹ nó, chỉ là trả một đôi giày mà dọa hắn thần hồn nát thần tính như vậy, nếu cô nàng biết rõ chiếc PlasmaWatch mà mình đang đeo xịn xò thế nào, chắc mình chết mất.
Trương Tuấn buồn bực nghĩ thầm, lên tiếng muốn rời khỏi chỗ này.
"Chậm đã, cậu có bao giờ nghĩ sẽ phục vụ cho đất nước không?"
"Có ạ."
"Tốt, cậu đã nghĩ gì."
Tô Thanh Nhã hai mắt phát sáng, chằm chằm chờ đợi câu trả lời của kẻ đối diện.
"Em muốn làm con ngoan trò giỏi, học tập tốt lao động tốt, kiếm thật nhiều tiền để đóng thuế cho quốc gia..."
"Dừng."
"Sao vậy ạ?"
"Được rồi, để số điện thoại lại, cậu có thể đi."
Tô Thanh Nhã trong lòng bực bội, day day trán nói ra.
Nhìn xem bóng lưng Trương Tuấn khuất sau cửa, ánh mắt cô nàng lóe lên tia sáng, vớ lấy điện thoại gọi đi.
"Em nghe, chị."
Trong chiếc Iphone8 phát ra một âm thanh hùng hậu, trung khí mười phần.
"Hùng, cậu đang ở đâu?"
"Ngoài xe ạ."
"Một lát tên kia đi ra, cậu giao lưu với hắn một chút."
"Tốt a."
Qua bãi đỗ xe, Trương Tuấn mỉm cười, biết ơn nói.
"Tốt rồi, em đã không có việc gì, bọn cô về trước."
"Cậu.. nhớ bảo trọng thân thể."
"Có việc nhớ gọi điện cho cô, cô có danh thiếp đây."
Lâm Mỹ Ngọc cẩn thận nói, đoạn lấy ra một tấm danh thiếp dúi vào tay Trương Tuấn.
Hắn nhìn qua một chút, là một miếng nhựa vuông góc trong suốt, mặt trên có ghi lấy một số thông tin.
Lâm Mỹ Ngọc, chủ sở hữu cửa hàng mỹ phẩm Mỹ Ngọc, địa chỉ số 36A đường Hoàng Quốc Việt, Cổ Nhuế.
Bên dưới còn có số điện thoại liên hệ, và gmail công việc, thiết kế vô cùng chuyên nghiệp.
"Được rồi, nhanh nào."
Tô Thanh Nhã không kiên nhẫn phất phất tay nói, đoạn đi trước một bước đến một chiếc Toyota bốn bánh đang đợi sẵn.
Trương Tuấn liền lưu luyến chào từ biệt, đoạn tiến tới, mở ra ghế sau.
Hắn lúc này mới phát hiện, trong xe còn có một người khác ngồi trên ghế lái, là một thanh niên rắn chắc vạm vỡ, gương mặt chữ điền nhìn qua có vẻ trung thực đôn hậu.
Thấy Trương Tuấn đã yên vị trên ghế, hắn ta quay đầu lại, nhe hàm răng trắng tinh ra mỉm cười xem như chào hỏi.
"Đi thôi."
Tô Thanh Nhã có vẻ cảm thấy trong xe hơi nóng nực, liền dứt khoát cởi chiếc áo khoác Adidas ra, thở phào một hơi ra lệnh.
Trương Tuấn bản năng quét qua trước ngực một chút.
Mẹ nó, thẳng băng.
Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy có chút bi ai thay cho con cái tương lai của cô nàng, sinh ra vốn đã thiệt thòi hơn vô số người khác a...
Chiếc Toyota chậm chạp lăn bánh rời đi khỏi bệnh viện Nhân dân, xuyên qua một số phố phường Hà Nội, cuối cùng dừng lại ở một tòa biệt viện tương đối sang trọng ở bên bờ hồ Hoàn Kiếm.
Trương Tuấn theo chân Tô Thanh Nhã đi vào, trố mắt ngắm nghía xung quanh, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Tòa nhà cao lớn, rộng rãi, hồ bơi sân vườn đầy đủ không nói, thiết kế bố cục còn vô cùng hài hòa sang trọng, rất uy nghi, tản mát ra một khí thế bề trên mãnh liệt.
Mới mấy ngày trước, hắn đọc tin tức trên mạng biết được, giá đất khu vực này đã tăng cao ngất ngưởng, gần một tỷ một mét vuông, có thể nói là đắt đỏ vô cùng, đủ để sánh ngang nhiều thành phố nổi tiếng trên thế giới như New York, Tokyo, Paris..
Không ngờ, trước mắt cái này mỹ nữ cảnh sát, vậy mà có nhà mặt phố như vậy, xem ra bố làm rất to đây.
"Ông nội!!!"
Tô Thanh Nhã nhìn thấy dưới một cái đình nhỏ có hai người đang thong dong đánh cờ, liền vui vẻ hét lớn chạy tới, hồn nhiên biến thành một cô gái nhỏ.
Một ông cụ râu tóc bạc phơ, mặc một bộ thường phục màu trắng, nghe thấy cô nàng hét lớn liền sững sờ, động tác trong tay ngưng lại, quay đầu nở ra một nụ cười tương đối khó coi.
"Thanh Nhã, cháu đấy à?"
"Hihi, ông nội, cháu nhớ ông quá. Ơ, chào ông, hai người đánh cờ lâu chưa ạ?"
Tô Thanh Nhã quàng vai bá cổ ông lão, thậm chí nhéo nhéo gương mặt nhăn nhó kia, khiến ông cụ bực tức thở phì phò. Nhìn thấy đối diện còn có một người khác đang vuốt râu mỉm cười nhìn nhìn mình, cô nàng liền lên tiếng chào hỏi.
"Thanh Nhã đấy à, cháu dạo này càng ngày càng xinh đẹp nhỉ. Thế nào, lần này về là dẫn bạn trai ra mắt ông nội cháu sao?"
"Không có.."
"Haha, đừng lừa ông, thế người thanh niên phía sau là ai vậy?"
"Hả, tên kia, là liên quan đến công việc."
"Thật ư, cháu vẫn còn làm bên đơn vị hình sự đấy à, có vất vả không?"
"Cũng bình thường ạ, hai người tiếp tục đi, cháu còn có việc."
Tô Thanh Nhã nhớ ra còn có công chuyện, vội buông ông nội mình ra rời đi, khiến ông cụ thở phào một hơi.
Đợi cho cháu gái đi xa, lão mới hạ cờ xuống, phiền não kể lể với ông bạn già của mình.
"Haizz, đứa nhỏ này, tính tình lúc nào cũng nghịch ngợm như trẻ con vậy, thật không biết đến bao giờ tôi mới có cháu bế đây."
"Haha, đừng lo cho cháu ông, ông nên lo cho bản thân mình đi, sắp thua đến nơi rồi kìa."
"Tôi thua sao, hừ hừ, còn lâu.."
"Vậy à, chiếu tướng.."
...
Tô Thanh Nhã dẫn Trương Tuấn đến tòa nhà chính, đến một căn phòng liền mở cửa cho hắn đi vào.
Trương Tuấn trong lòng cảm thấy hơi chút khó hiểu, chỉ là nói chuyện một chút mà để cho hắn đến tận đây, phiền phức như vậy.
"Chị gái, chị nói đi, có chuyện gì vậy?"
Tô Thanh Nhã hơi dựa vào trên bàn, chống cằm nhìn nhìn hắn một hồi, hứng thú nói.
"Không vội, cậu tên gì nhỉ."
"Trương Tuấn."
"Tuấn, còn nhớ rõ sự việc xảy ra trưa nay không?"
"Việc gì ạ."
Trương Tuấn giả ngu đánh trống lảng.
"Hì hì, một mình hạ gục mười mấy tên giang hồ của băng Hồng Thịnh, cậu thật ghê gớm nha, nếu không phải bị bắn, chắc cậu đã hoàn hảo rời khỏi đó rồi.."
"Đâu có, em là một sinh viên, lấy đâu ra khả năng đó, chị nhầm rồi."
"Vậy sao, nhưng mấy tên kia đều khai thế nha, hơn nữa, khả năng phục hồi và nhịn đau của cậu quả thật vô cùng phi thường."
"Cái đó.. Em.. em cũng không biết được, sinh ra đã thế rồi."
"Đừng lo lắng, tôi chỉ hỏi chuyện mà thôi. Đúng rồi, đôi giày này là của cậu à."
Tô Thanh Nhã trấn an nói, đoạn tiến đến góc phòng mở ra một cái hộp nhỏ, lấy ra đôi giày mà Trương Tuấn rất đỗi quen thuộc.
Dragon Air Sneaker.
"Không phải, em sinh viên nghèo, lấy tiền đâu ra mà mua nó."
Trương Tuấn cảm thấy có chút bối rối, chột dạ trả lời.
Tưởng tượng ra viễn cảnh bí mật bị người khác khám phá, quân đội đến nhà bắt giữ, một đống bác sĩ nghiên cứu mổ xẻ cơ thể mình, hắn âm thầm đổ mồ hôi hột, không do dự từ chối đây đẩy.
"Thật sao?"
"Thật ạ."
"Nhưng chính tôi là người đã lấy nó ra từ chân cậu a. Lúc đầu chỉ vì phải đưa cậu lên xe cứu thương, bất tiện nên mới tháo ra, không ngờ đôi giày này được làm với trình độ khoa học kỹ thuật cao như vậy, là ai chế tác nó cho cậu."
"Cái này, em không biết, em nhặt được..."
Trông thấy bộ dạng lo lắng của Trương Tuấn, Tô Thanh Nhã đột nhiên nhoẻn miệng cười, tiến đến vỗ vai hắn cười nói.
"Tốt rồi, tôi chỉ muốn trả cho cậu mà thôi. Đừng lo, tôi không có ác ý."
"Thế ạ, vậy bây giờ không còn chuyện gì, em đi được chứ?"
Bà mẹ nó, chỉ là trả một đôi giày mà dọa hắn thần hồn nát thần tính như vậy, nếu cô nàng biết rõ chiếc PlasmaWatch mà mình đang đeo xịn xò thế nào, chắc mình chết mất.
Trương Tuấn buồn bực nghĩ thầm, lên tiếng muốn rời khỏi chỗ này.
"Chậm đã, cậu có bao giờ nghĩ sẽ phục vụ cho đất nước không?"
"Có ạ."
"Tốt, cậu đã nghĩ gì."
Tô Thanh Nhã hai mắt phát sáng, chằm chằm chờ đợi câu trả lời của kẻ đối diện.
"Em muốn làm con ngoan trò giỏi, học tập tốt lao động tốt, kiếm thật nhiều tiền để đóng thuế cho quốc gia..."
"Dừng."
"Sao vậy ạ?"
"Được rồi, để số điện thoại lại, cậu có thể đi."
Tô Thanh Nhã trong lòng bực bội, day day trán nói ra.
Nhìn xem bóng lưng Trương Tuấn khuất sau cửa, ánh mắt cô nàng lóe lên tia sáng, vớ lấy điện thoại gọi đi.
"Em nghe, chị."
Trong chiếc Iphone8 phát ra một âm thanh hùng hậu, trung khí mười phần.
"Hùng, cậu đang ở đâu?"
"Ngoài xe ạ."
"Một lát tên kia đi ra, cậu giao lưu với hắn một chút."
"Tốt a."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.