Đồ Vô Dụng? Đại Lão Mãn Cấp Được Mọi Người Cưng Chiều Mang Theo Không Gian Phát Tài
Chương 14:
Lê Tinh Thỏ Chỉ
07/11/2024
Giang Chính đã bảo Điền Nga pha trà tiếp đãi người nhà họ Tô, lúc này đứa con lớn chạy đi gọi Tần Thu Lan cùng Giang Ngôn Triệt và Giang Ngôn Xuyên về.
Nhìn thấy nhà họ Tô biết điều mang lương thực đến, mắt Điền Nga sáng rỡ, trong lòng vui mừng thế nào không cần nói cũng biết.
Hiểu được rằng người nhà họ Tô đến để cảm ơn Giang Ngôn Triệt, Giang Chính vui vẻ nói: “Mọi người khách sáo quá rồi, đến đây ngồi nói chuyện là được rồi, mang theo nhiều đồ thế này làm gì.”
“Người xưa nói bà con xa không bằng láng giềng gần, A Triệt nhà chúng tôi tiện tay giúp đỡ một chút, đó chẳng phải chuyện bình thường sao. Được rồi, được rồi, tấm lòng của mọi người chúng tôi nhận, Tô Viên không sao là tốt rồi.”
Điền Nga đứng một bên trợn mắt, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ đầu óc Giang Chính có vấn đề?
Nhiều lương thực thế này mà ông ta nói không cần là không cần?
Tần Thu Lan dẫn hai con trai đến nhà anh chồng, ăn cạn lương thực dự trữ của nhà, không phải là lương thực nhà mình nên bà ta chẳng hề tiếc.
Còn về số tiền và phiếu mà Tần Thu Lan đưa để làm chi tiêu cho gia đình... Điền Nga không hề nhắc tới.
Khó khăn lắm Giang Ngôn Triệt mới làm được một việc tốt, nhà họ Tô mang quà cảm ơn đến tận nơi, người ta đã làm được đến mức này mà ông ta còn từ chối?
Giang Chính, ông đúng là đầu đất.
Điền Nga vừa bực vừa lo, lén đẩy lưng đứa con thứ hai, ra hiệu cho nó nhanh chóng chạy lên nhận đồ.
Giang Chính sống với Điền Nga lâu như vậy, đã hiểu rõ tính cách của vợ mình, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết bà ta muốn nhận hết quà.
Dù giờ đây bị bà ta trừng mắt và nghiến răng, ông ta vẫn chọn đợi em dâu Tần Thu Lan cùng hai đứa cháu đến.
Chuyện cứu người lan truyền ra ngoài cũng mang lại danh dự cho nhà họ Giang, không khí vốn đang rất tốt, ông ta không muốn bị Điền Nga phá hỏng.
Tô Đại Thành xua tay, chân thành nói: "Đây là điều chúng tôi nên làm thôi."
Năm nay thời tiết tệ hơn nhiều so với năm ngoái, trời không mưa, cây trồng ngoài đồng bị hạn hán nặng nề.
Họ đem số lương thực này đi, nhà họ Tô sẽ phải chắt chiu tiết kiệm trong một thời gian dài.
Bà cụ Tô cười nói: "Nếu không nhờ cậu bé nhà họ Giang, e rằng Tô Viên nhà chúng tôi đã không còn nữa!"
"Huống hồ, một đứa trẻ chưa lớn nhảy xuống nước cứu người, đâu phải là chuyện dễ dàng như nhổ cải ở ruộng."
"Lát nữa gặp cậu bé Ngôn Triệt, Tiểu Viên nhớ cảm ơn người ta đàng hoàng nha."
Tô Viên cười: "Con biết rồi, bà nội."
Vợ của Giang Chính ghét bỏ Tần Thu Lan sống như một góa phụ, trong lòng khinh thường ba mẹ con nhà họ.
Nói xem, chú em chồng của bà ta rốt cuộc đang làm gì?
Nói là đi làm việc mà đi một cái là bảy năm, rốt cuộc công việc gì mà bí ẩn thế?
Nếu ba mẹ con nhà họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đợi đến khi chú em chồng quay về thì mọi chuyện đã quá muộn.
Cũng chỉ là hai đứa trẻ thôi, nuôi được chúng là được rồi, còn đem đồ tốt cho chúng thì đúng là lãng phí.
"Về rồi... họ về rồi!"
Tiếng của đứa con cả vang lên đầy hưng phấn.
Ánh nắng buổi chiều rất rực rỡ, chiếu lên ba mẹ con nhà họ Giang tạo thành những vòng sáng.
Tô Viên tò mò nhìn ra ngoài cửa, bất ngờ bắt gặp đôi mắt đen láy của cậu.
Gì cơ?
Phản phản phản... phản diện lớn?
Sắp phát điên rồi, nói ra cũng không sợ bị chê cười, khuôn mặt này, cô bé rất quen thuộc!
Nhìn thấy nhà họ Tô biết điều mang lương thực đến, mắt Điền Nga sáng rỡ, trong lòng vui mừng thế nào không cần nói cũng biết.
Hiểu được rằng người nhà họ Tô đến để cảm ơn Giang Ngôn Triệt, Giang Chính vui vẻ nói: “Mọi người khách sáo quá rồi, đến đây ngồi nói chuyện là được rồi, mang theo nhiều đồ thế này làm gì.”
“Người xưa nói bà con xa không bằng láng giềng gần, A Triệt nhà chúng tôi tiện tay giúp đỡ một chút, đó chẳng phải chuyện bình thường sao. Được rồi, được rồi, tấm lòng của mọi người chúng tôi nhận, Tô Viên không sao là tốt rồi.”
Điền Nga đứng một bên trợn mắt, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ đầu óc Giang Chính có vấn đề?
Nhiều lương thực thế này mà ông ta nói không cần là không cần?
Tần Thu Lan dẫn hai con trai đến nhà anh chồng, ăn cạn lương thực dự trữ của nhà, không phải là lương thực nhà mình nên bà ta chẳng hề tiếc.
Còn về số tiền và phiếu mà Tần Thu Lan đưa để làm chi tiêu cho gia đình... Điền Nga không hề nhắc tới.
Khó khăn lắm Giang Ngôn Triệt mới làm được một việc tốt, nhà họ Tô mang quà cảm ơn đến tận nơi, người ta đã làm được đến mức này mà ông ta còn từ chối?
Giang Chính, ông đúng là đầu đất.
Điền Nga vừa bực vừa lo, lén đẩy lưng đứa con thứ hai, ra hiệu cho nó nhanh chóng chạy lên nhận đồ.
Giang Chính sống với Điền Nga lâu như vậy, đã hiểu rõ tính cách của vợ mình, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết bà ta muốn nhận hết quà.
Dù giờ đây bị bà ta trừng mắt và nghiến răng, ông ta vẫn chọn đợi em dâu Tần Thu Lan cùng hai đứa cháu đến.
Chuyện cứu người lan truyền ra ngoài cũng mang lại danh dự cho nhà họ Giang, không khí vốn đang rất tốt, ông ta không muốn bị Điền Nga phá hỏng.
Tô Đại Thành xua tay, chân thành nói: "Đây là điều chúng tôi nên làm thôi."
Năm nay thời tiết tệ hơn nhiều so với năm ngoái, trời không mưa, cây trồng ngoài đồng bị hạn hán nặng nề.
Họ đem số lương thực này đi, nhà họ Tô sẽ phải chắt chiu tiết kiệm trong một thời gian dài.
Bà cụ Tô cười nói: "Nếu không nhờ cậu bé nhà họ Giang, e rằng Tô Viên nhà chúng tôi đã không còn nữa!"
"Huống hồ, một đứa trẻ chưa lớn nhảy xuống nước cứu người, đâu phải là chuyện dễ dàng như nhổ cải ở ruộng."
"Lát nữa gặp cậu bé Ngôn Triệt, Tiểu Viên nhớ cảm ơn người ta đàng hoàng nha."
Tô Viên cười: "Con biết rồi, bà nội."
Vợ của Giang Chính ghét bỏ Tần Thu Lan sống như một góa phụ, trong lòng khinh thường ba mẹ con nhà họ.
Nói xem, chú em chồng của bà ta rốt cuộc đang làm gì?
Nói là đi làm việc mà đi một cái là bảy năm, rốt cuộc công việc gì mà bí ẩn thế?
Nếu ba mẹ con nhà họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đợi đến khi chú em chồng quay về thì mọi chuyện đã quá muộn.
Cũng chỉ là hai đứa trẻ thôi, nuôi được chúng là được rồi, còn đem đồ tốt cho chúng thì đúng là lãng phí.
"Về rồi... họ về rồi!"
Tiếng của đứa con cả vang lên đầy hưng phấn.
Ánh nắng buổi chiều rất rực rỡ, chiếu lên ba mẹ con nhà họ Giang tạo thành những vòng sáng.
Tô Viên tò mò nhìn ra ngoài cửa, bất ngờ bắt gặp đôi mắt đen láy của cậu.
Gì cơ?
Phản phản phản... phản diện lớn?
Sắp phát điên rồi, nói ra cũng không sợ bị chê cười, khuôn mặt này, cô bé rất quen thuộc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.