Đồ Vô Dụng? Đại Lão Mãn Cấp Được Mọi Người Cưng Chiều Mang Theo Không Gian Phát Tài
Chương 20:
Lê Tinh Thỏ Chỉ
09/11/2024
Tô Viên phóng ra dị năng hệ mộc, âm thầm quan sát môi trường tự nhiên xung quanh, giờ đây cô bé có thể cảm nhận được nơi nào có rau dại.
Hơn nữa, ánh sáng xanh nhạt dịu dàng của dị năng hệ mộc bay theo gió, chỉ có mình cô bé nhìn thấy, không cần lo lắng bị người khác phát hiện.
Cô bé còn có thể cảm nhận được trên núi có những dược liệu mà cô bé cần, thậm chí còn có hạt giống nông sản!
Tô Viên phấn khích cười tươi, đi lững thững đến một chỗ có rễ rau dại chôn ở dưới đất, thúc đẩy dị năng hệ mộc.
Chỉ trong vài giây, rau dại đã nảy mầm thành hình.
Rau dại này chiên với trứng mới ngon, Tô Viên lại nghĩ đến bát canh trứng gà của Tô Bạch có những vệt trứng lăn tăn nổi lên.
Tô Viên vẫy tay gọi Tô Bạch lại, “Nhanh qua đây xem nè! Nhìn xem em đã tìm thấy gì!”
Mặt mày Tô Bạch đã hoàn toàn đông cứng, đôi mắt trừng lên như chuông đồng.
“!!!”
Lần trước cậu bé tìm kiếm dưới chân núi cả mấy chục vòng mà vẫn không tìm thấy rau dại, thậm chí ngay cả rễ cũng không thấy.
“Em gái, em giỏi quá đi!”
Quả nhiên là em gái của Tô Bạch này có ý chí, kiên trì thì cũng có thể tìm thấy những thứ tốt!
Nếu sau này có em gái cùng đi lên núi, cậu bé sẽ không còn cô đơn nữa.
Không ai nghĩ trước đây là ai đã xem thường Tô Viên, nói rằng em gái không thể thông minh hơn cậu bé, vả mặt kêu “bốp bốp”.
Mắt Tô Viên sáng lên, cười tươi nói: “Còn chờ gì nữa, đào đi!”
Tô Bạch lập tức chạy đến, không nói hai lời mà ngồi xổm xuống đất... đào, đào, đào.
Đang đào hăng say thì cánh tay của Tô Bạch bị em gái chạm vào, cậu bé ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt gần như muốn lòi ra ngoài.
Thỏ rừng!
Tô Viên thề rằng con thỏ này chắc chắn không phải từ trong không gian của cô bé nhảy ra, cô bé liếc nhìn thỏ rừng rồi lại nhìn gương mặt đỏ bừng vì phấn khích của anh trai.
Sau vài giây, Tô Viên lặng lẽ dùng dị năng hệ mộc kéo chân sau của thỏ lại, ánh mắt ra hiệu cho Tô Bạch tiến lên!
Tô Bạch nhanh nhẹn lao về phía trước, giọng nói tràn đầy niềm vui: “Anh... anh bắt được rồi!”
Tô Bạch cười to, đột nhiên dùng hai tay nắm chặt tai thỏ, khiến con thỏ sợ đến run rẩy, nó cố gắng đạp chân sau như thể bị cái gì đó kiềm chế.
Xong rồi, xong rồi, xong rồi!
Mạng sống của thỏ không còn nữa!
Tô Viên cũng vui vẻ theo, dùng tay đoán con thỏ này nặng khoảng sáu bảy cân.
Dị năng hệ mộc của cô bé đã kiểm tra xung quanh không có ai khác.
Vì vậy, cô bé thuận tay lấy dây từ giỏ nhỏ ra, không chút sợ hãi mà buộc chặt bốn chân thỏ.
Lại chém tay xuống, đánh thỏ ngất đi, động tác của cô bé mềm mại như nước chảy mây trôi.
Tô Bạch ngơ ngác: “……”
Có vẻ như em gái còn thành thạo hơn cả cậu bé nhỉ?
“Lấy thêm ít rau dại đậy lên trên, đừng để người khác phát hiện.”
Dù là ở những năm 60 hay trong thời kì mạt thế, nếu tìm được thịt thì ai cũng muốn mang về nhà ăn?
Tô Bạch là cậu bé chỉ khoảng 8 tuổi, đơn độc vác một con thỏ rừng nặng sáu bảy cân về, còn phải chú ý em gái sợ cô bé đi mệt.
Hai anh em vừa đi vừa dừng lại, trên đường lại gặp được hai anh em Giang Ngôn Triệt và Giang Ngôn Xuyên.
Hơn nữa, ánh sáng xanh nhạt dịu dàng của dị năng hệ mộc bay theo gió, chỉ có mình cô bé nhìn thấy, không cần lo lắng bị người khác phát hiện.
Cô bé còn có thể cảm nhận được trên núi có những dược liệu mà cô bé cần, thậm chí còn có hạt giống nông sản!
Tô Viên phấn khích cười tươi, đi lững thững đến một chỗ có rễ rau dại chôn ở dưới đất, thúc đẩy dị năng hệ mộc.
Chỉ trong vài giây, rau dại đã nảy mầm thành hình.
Rau dại này chiên với trứng mới ngon, Tô Viên lại nghĩ đến bát canh trứng gà của Tô Bạch có những vệt trứng lăn tăn nổi lên.
Tô Viên vẫy tay gọi Tô Bạch lại, “Nhanh qua đây xem nè! Nhìn xem em đã tìm thấy gì!”
Mặt mày Tô Bạch đã hoàn toàn đông cứng, đôi mắt trừng lên như chuông đồng.
“!!!”
Lần trước cậu bé tìm kiếm dưới chân núi cả mấy chục vòng mà vẫn không tìm thấy rau dại, thậm chí ngay cả rễ cũng không thấy.
“Em gái, em giỏi quá đi!”
Quả nhiên là em gái của Tô Bạch này có ý chí, kiên trì thì cũng có thể tìm thấy những thứ tốt!
Nếu sau này có em gái cùng đi lên núi, cậu bé sẽ không còn cô đơn nữa.
Không ai nghĩ trước đây là ai đã xem thường Tô Viên, nói rằng em gái không thể thông minh hơn cậu bé, vả mặt kêu “bốp bốp”.
Mắt Tô Viên sáng lên, cười tươi nói: “Còn chờ gì nữa, đào đi!”
Tô Bạch lập tức chạy đến, không nói hai lời mà ngồi xổm xuống đất... đào, đào, đào.
Đang đào hăng say thì cánh tay của Tô Bạch bị em gái chạm vào, cậu bé ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt gần như muốn lòi ra ngoài.
Thỏ rừng!
Tô Viên thề rằng con thỏ này chắc chắn không phải từ trong không gian của cô bé nhảy ra, cô bé liếc nhìn thỏ rừng rồi lại nhìn gương mặt đỏ bừng vì phấn khích của anh trai.
Sau vài giây, Tô Viên lặng lẽ dùng dị năng hệ mộc kéo chân sau của thỏ lại, ánh mắt ra hiệu cho Tô Bạch tiến lên!
Tô Bạch nhanh nhẹn lao về phía trước, giọng nói tràn đầy niềm vui: “Anh... anh bắt được rồi!”
Tô Bạch cười to, đột nhiên dùng hai tay nắm chặt tai thỏ, khiến con thỏ sợ đến run rẩy, nó cố gắng đạp chân sau như thể bị cái gì đó kiềm chế.
Xong rồi, xong rồi, xong rồi!
Mạng sống của thỏ không còn nữa!
Tô Viên cũng vui vẻ theo, dùng tay đoán con thỏ này nặng khoảng sáu bảy cân.
Dị năng hệ mộc của cô bé đã kiểm tra xung quanh không có ai khác.
Vì vậy, cô bé thuận tay lấy dây từ giỏ nhỏ ra, không chút sợ hãi mà buộc chặt bốn chân thỏ.
Lại chém tay xuống, đánh thỏ ngất đi, động tác của cô bé mềm mại như nước chảy mây trôi.
Tô Bạch ngơ ngác: “……”
Có vẻ như em gái còn thành thạo hơn cả cậu bé nhỉ?
“Lấy thêm ít rau dại đậy lên trên, đừng để người khác phát hiện.”
Dù là ở những năm 60 hay trong thời kì mạt thế, nếu tìm được thịt thì ai cũng muốn mang về nhà ăn?
Tô Bạch là cậu bé chỉ khoảng 8 tuổi, đơn độc vác một con thỏ rừng nặng sáu bảy cân về, còn phải chú ý em gái sợ cô bé đi mệt.
Hai anh em vừa đi vừa dừng lại, trên đường lại gặp được hai anh em Giang Ngôn Triệt và Giang Ngôn Xuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.