Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
Đại Cô Nương Sói
15/05/2021
Nguyệt Mai xoay người xuống phòng bếp, vén lên mảnh vải màu xanh dính toàn dầu mỡ, bóng đèn cũng bị ám dầu mỡ tỏa ra ánh sáng vàng u ám, có bóng đen từ trên bệ bếp nhảy xuống hù cô nhảy dựng, lúc nhìn kỹ lại thì nó đã chui qua tấm rèm chạy ra ngoài, là một con chó ghẻ.
Nó đã ăn hơn phân nửa mâm bánh mật mà mẹ cô để lại cho cô.
Cũng không biết dùng tấm vải để bọc lại! Cô đột nhiên tức giận, ngồi xổm trong bếp nhét củi vào trong lòng bếp, nhìn ánh lửa màu đỏ lúc sáng lúc tối, nhiều tia lửa nhanh chóng gom thành một ngọn lửa, lúc dài lúc ngắn mà cháy lên.
Cô ném từng chiếc bánh mật vào, từ trắng cháy thành đen, tản mát ra một mùi khét chưa bao giờ nghe thấy, ấm nước sôi ùng ục, một bụng đầy bực tức.
Nguyệt Mai đôi tay chống má xuất thần, cho đến gò má bị hong nóng lên, nhớ tới cái gì, từ trong tay áo lấy ra tấm danh thiếp, có năm hàng chữ, hàng thứ nhất chắc là tên họ, ba chữ, A Chi nói nhị lão gia gọi Thường Yến Hành, là ba chữ;
Hàng thứ hai chắc là chức vụ, hai chữ, A Chi nói nhị lão gia nhận chức cục trưởng, là hai chữ;
Hàng thứ ba hẳn là cơ quan, năm chữ, A Chi nói nhị lão gia làm việc ở cục thương mại đường thủy, là năm chữ;
Phía dưới là địa chỉ, chữ rất dài, chiếm hẳn hai hàng, còn có một chuỗi số, hẳn là điện thoại tây dương.
Nếu có thể biết chữ như A Chi thì thật tốt, cái ý niệm này cũng chỉ lướt qua, cô lại nghĩ, người kia nếu không phải hầu cận của Thường nhị gia làm sao lại thưởng cô tiền chứ.
Quá nhiều sự trùng hợp, chẳng lẽ hắn thật sự nhìn trúng cô?!
Suy nghĩ của Nguyệt Mai như cây củi ở trong lửa lan tỏa mà cháy mãnh liệt, niềm hưng phấn khó có thể nói hết, bỗng nhiên sờ sờ mặt, cong môi cười.
Đàn bà trời sinh có gương mặt nhu mì xinh đẹp liền có khả năng thay đổi vận mệnh, bởi vì cho dù có xuất thân đắt rẻ sang hèn thế nào, đàn ông cũng không hề để bụng.
Nhìn xem, hôm nay chỉ cần vừa xuất hiện liền có danh thiếp của đại quan quý nhân dễ như trở bàn tay.
Nhưng nghĩ đến A Chi, biểu tình trong nháy mắt chuyển sang ảm đạm, có loại áy náy chịu tội dưới đáy lòng, rốt cuộc Thường nhị gia bây giờ đang cùng A Chi ở bên nhau.
Mà đáy lòng cô như gương sáng, A Chi dù mạnh miệng như thế nào, kỳ thật cũng thích người đàn ông như vậy đi.
Cô đột nhiên chặn ngang một chân, có thể sẽ đánh tan tình nghĩa của cả hai, từ đây tình nghĩa chị em thành người xa lạ.
Trách không được A Chi thích hắn, tướng mạo, khí độ, toàn thân tôn quý, sợ là đời này khó gặp được người hai.
Thường nhị gia thật sự quá xấu rồi, rõ ràng có A Chi, còn tới câu dẫn cô, muốn hưởng tề nhân chi phúc.
Nhưng thế đạo thời nay, đàn ông không phải đều như vậy sao, chỉ có ngươi nhân nhượng hắn…
Nguyệt Mai miên man suy nghĩ, trong đầu giống như có hai người đang đánh nhau, ánh trăng chiếu vào cửa sổ, vang vọng là tiếng người bán bữa ăn khuya rao hàng: “Tiết vịt… Miến canh,… hoành thánh đây!” Từ xa tới gần, cuối cùng giống như đứng nay dưới cửa sổ ra hàng.
Bụng cô thầm thì vang không ngừng, cô đứng bật dậy đi ra ngoài, quên mất không nhét lại bím tóc vào mũ.
Đúng lúc người khách quen nơi yên hoa vừa kéo quần, vừa vén rèm vải đi ra, đối mặt với Nguyệt Mai, Nguyệt Mai muốn chạy trốn, lại bị hắn đột nhiên kéo bím tóc, trong mắt tinh quang chợt léo, cười ha hả: “Đây không phải Nguyệt Mai sao, quả nhiên con gái mười tám đại biến, càng ngày càng xinh đẹp.”
“Bỏ con bé ra!” Rèm vải “xoạch” một cái kéo ra, một người phụ nữ quần áo hỗn độn đi ra, biểu tình lãnh đạm.
Người khách quay đầu lại: “Con đàn bà lẳng lơ, dám giấu hàng tốt ở đây, ngày mai tao mang theo mấy anh em tới khai bao con bé… Ai nha!” Cổ tay bị đau, không nhịn được mà buông lỏng, nhìn xuống xuất hiện hai dấu răng còn đang mà chảy máu.
Nhìn bóng lưng nhanh như chớp chạy ra ngoài, tức không chỗ nào xả hết, một chân đá vào người phụ nữ: “Chờ ngày mai, mày sẽ ở bên cạnh nhìn xem tao thao chết con gái mày!”
Nó đã ăn hơn phân nửa mâm bánh mật mà mẹ cô để lại cho cô.
Cũng không biết dùng tấm vải để bọc lại! Cô đột nhiên tức giận, ngồi xổm trong bếp nhét củi vào trong lòng bếp, nhìn ánh lửa màu đỏ lúc sáng lúc tối, nhiều tia lửa nhanh chóng gom thành một ngọn lửa, lúc dài lúc ngắn mà cháy lên.
Cô ném từng chiếc bánh mật vào, từ trắng cháy thành đen, tản mát ra một mùi khét chưa bao giờ nghe thấy, ấm nước sôi ùng ục, một bụng đầy bực tức.
Nguyệt Mai đôi tay chống má xuất thần, cho đến gò má bị hong nóng lên, nhớ tới cái gì, từ trong tay áo lấy ra tấm danh thiếp, có năm hàng chữ, hàng thứ nhất chắc là tên họ, ba chữ, A Chi nói nhị lão gia gọi Thường Yến Hành, là ba chữ;
Hàng thứ hai chắc là chức vụ, hai chữ, A Chi nói nhị lão gia nhận chức cục trưởng, là hai chữ;
Hàng thứ ba hẳn là cơ quan, năm chữ, A Chi nói nhị lão gia làm việc ở cục thương mại đường thủy, là năm chữ;
Phía dưới là địa chỉ, chữ rất dài, chiếm hẳn hai hàng, còn có một chuỗi số, hẳn là điện thoại tây dương.
Nếu có thể biết chữ như A Chi thì thật tốt, cái ý niệm này cũng chỉ lướt qua, cô lại nghĩ, người kia nếu không phải hầu cận của Thường nhị gia làm sao lại thưởng cô tiền chứ.
Quá nhiều sự trùng hợp, chẳng lẽ hắn thật sự nhìn trúng cô?!
Suy nghĩ của Nguyệt Mai như cây củi ở trong lửa lan tỏa mà cháy mãnh liệt, niềm hưng phấn khó có thể nói hết, bỗng nhiên sờ sờ mặt, cong môi cười.
Đàn bà trời sinh có gương mặt nhu mì xinh đẹp liền có khả năng thay đổi vận mệnh, bởi vì cho dù có xuất thân đắt rẻ sang hèn thế nào, đàn ông cũng không hề để bụng.
Nhìn xem, hôm nay chỉ cần vừa xuất hiện liền có danh thiếp của đại quan quý nhân dễ như trở bàn tay.
Nhưng nghĩ đến A Chi, biểu tình trong nháy mắt chuyển sang ảm đạm, có loại áy náy chịu tội dưới đáy lòng, rốt cuộc Thường nhị gia bây giờ đang cùng A Chi ở bên nhau.
Mà đáy lòng cô như gương sáng, A Chi dù mạnh miệng như thế nào, kỳ thật cũng thích người đàn ông như vậy đi.
Cô đột nhiên chặn ngang một chân, có thể sẽ đánh tan tình nghĩa của cả hai, từ đây tình nghĩa chị em thành người xa lạ.
Trách không được A Chi thích hắn, tướng mạo, khí độ, toàn thân tôn quý, sợ là đời này khó gặp được người hai.
Thường nhị gia thật sự quá xấu rồi, rõ ràng có A Chi, còn tới câu dẫn cô, muốn hưởng tề nhân chi phúc.
Nhưng thế đạo thời nay, đàn ông không phải đều như vậy sao, chỉ có ngươi nhân nhượng hắn…
Nguyệt Mai miên man suy nghĩ, trong đầu giống như có hai người đang đánh nhau, ánh trăng chiếu vào cửa sổ, vang vọng là tiếng người bán bữa ăn khuya rao hàng: “Tiết vịt… Miến canh,… hoành thánh đây!” Từ xa tới gần, cuối cùng giống như đứng nay dưới cửa sổ ra hàng.
Bụng cô thầm thì vang không ngừng, cô đứng bật dậy đi ra ngoài, quên mất không nhét lại bím tóc vào mũ.
Đúng lúc người khách quen nơi yên hoa vừa kéo quần, vừa vén rèm vải đi ra, đối mặt với Nguyệt Mai, Nguyệt Mai muốn chạy trốn, lại bị hắn đột nhiên kéo bím tóc, trong mắt tinh quang chợt léo, cười ha hả: “Đây không phải Nguyệt Mai sao, quả nhiên con gái mười tám đại biến, càng ngày càng xinh đẹp.”
“Bỏ con bé ra!” Rèm vải “xoạch” một cái kéo ra, một người phụ nữ quần áo hỗn độn đi ra, biểu tình lãnh đạm.
Người khách quay đầu lại: “Con đàn bà lẳng lơ, dám giấu hàng tốt ở đây, ngày mai tao mang theo mấy anh em tới khai bao con bé… Ai nha!” Cổ tay bị đau, không nhịn được mà buông lỏng, nhìn xuống xuất hiện hai dấu răng còn đang mà chảy máu.
Nhìn bóng lưng nhanh như chớp chạy ra ngoài, tức không chỗ nào xả hết, một chân đá vào người phụ nữ: “Chờ ngày mai, mày sẽ ở bên cạnh nhìn xem tao thao chết con gái mày!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.