Chương 1: Phùng Chi
Đại Cô Nương Sói
14/05/2021
“Bản Xonat ánh trăng” theo cửa sổ phòng luyện đàn truyền ra, quả nhiên là mới học, đàn thực trúc trắc, Phùng Chi đứng dưới hành lang nghĩ như vậy, tâm trạng chán nản liếc về phía tường viện phủ đầy dây thường xuân.
Trong khoảng cách giữa những tiếng đàn, có cơn gió thổi qua tán lá tạo ra cơn sóng xanh dập dềnh, một chú chim hoàng oanh nhẹ nhàng hót líu lo.
Tháng tư, cảnh xuân tràn ngập.
Phùng Chi thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn chân, đôi giày vải nửa cũ nửa mới, đi lâu rồi, tuy đánh rửa sạch sẽ nhưng khó tránh khỏi những vết ố vàng, miệng tất đã mất co dãn, lỏng lẻo bó ở mắt cá chân, đi đường dài sẽ trượt tới lòng bàn chân, cho đến nhét chật mũi giày và ngón chân, giống như kim tằm thoát xác, cảm giác rất kỳ quái, có chút đáng sợ.
Lý do cô phải chờ ở đây là người đang luyện đàn trong kia chính là Thường gia ngũ tiểu thư Thường Dục Trinh, chịu ảnh hưởng sâu của tư tưởng mới, có giác ngộ về việc chúng sinh bình đẳng, mỗi lần gặp cô ở trường luôn yêu cầu cô đi cùng xe về phủ.
Phùng Chi lại cảm giác quá gây chú ý, tránh được nên tránh, cơ hội cô được đi học mỏng manh như cánh ve, chịu không nổi ai đó ám toán ở sau lưng, nếu không phải vì đôi tất, cô tình nguyện tự đi bộ trở về.
Nhưng nghe tiếng cửa phòng mở kẽo kẹt, Thường Dục Trinh và người dạy dương cầm là Tiết tiểu thư đi ra, Tiết tiểu thư rất nhiệt tình, lôi kéo Dục Trinh nói đông nói tây, mới lưu luyến chia tay quay vào phòng.
“Thật sự phiền.” Dục Trinh xụ mặt, vừa đi vừa oán giận với Phùng Chi: “Cuối cùng cô ta cũng lộ ra đuôi cáo, nghĩ thông qua tớ kết thân với anh hai, hừ, người như anh hai, làm sao xem trúng cô ta chứ!”
Tiết tiểu thư gia cảnh tốt, anh em đều làm quan, trưởng bối cũng rất tiến bộ, dù chưa xuất ngoại, cũng đã sang Hongkong đọc sách mấy năm, đàn dương cầm cũng rất hay, chỉ là tuổi lớn, lại không tìm được người Anh, người Pháp, người Do Thái, người Ấn Độ nào mắt lõm mũi cao, cũng không gặp được con cháu thế gia vừa lòng đẹp ý, nói trắng ra là trong nhà gấp chính bản thân cô ấy lại càng gấp, xám xịt trở về chờ gả, lại cao không thành thấp cũng không xong mà kéo dài đến nay.
“Cậu nói cô ta xinh đẹp sao?” Dục Trinh nhăn mũi hỏi.
Tiết tiểu thư thích mặc sườn xám, hiện ra đầy đủ đường cong của cặp nhủ như hai trái đu đủ và hai cánh mông, có thể sánh với nữ lang trên lịch bài.
Phùng Chi nhấp môi: “Dáng người cân xứng, biết mặc quần áo trang điểm, khí chất mê người.” Khí chất thường sẽ khiến người ta xem nhẹ diện mạo bình thường, hiệu dụng như da trắng che ba xấu.
Dục Trinh kề sát bên tai Phùng Chi, cười nhạo: “Cô ta đã 27 rồi.” Mà cô với Phùng Chi mới mười tám, chín năm như cách cả con sông, Tiết tiểu thư ở trong mắt cô đã là mặt trời sắp lặn.
Ngẫm lại bồi thêm một câu nữa: “Tớ nghe nói bộ ngực của Tiết tiểu thư vốn dĩ không to như vậy, mông cũng không tròn, hồi ở Hongkong bị người nước ngoài vừa cắn vừa xoa mới thành.”
Phùng Chi nghe thấy khuôn mặt bạo hồng: “Sao lại như vậy?!”
Dục Trinh thần bí nói: “Là thật, anh tư không phải tháng trước mới cưới, chị dâu lớn lên cũng chỉ thanh tú, chính là dáng người bằng phẳng không phập phồng, mẹ tớ còn lo lắng chị ấy sinh dưỡng khó khăn, chị dâu cả nói không sao, anh tư ăn nhiều xoa nhiều liền dậy thì. Bọn họ cho rằng tớ ngủ say, mới dám nói như thế. Họ còn nói….”
Phùng Chi vừa nhìn đã thấy tới cổng trường, xe hơi của Thường gia ở đằng trước, Lâm gia thất thiếu gia đang cùng tài xế nói chuyện, cô vội nói: “Tớ đi trước.”
Dục Trinh ngẩn người, ra tiếng gọi: “Cậu đi bằng gì? Cùng nhau về!” Lại thấy cô ấy đã rẽ qua đèn đường đầu phố biến mất không thấy bóng.
Cũng mới phát hiện Lâm Thanh Hiên không biết khi nào đã đứng gần bên người, khuôn mặt ngạc nhiên: “Anh tới lúc nào vậy? Dọa Phùng Chi chạy mất.”
Hai bọn họ từ nhỏ đã đính hôn, hiện giờ đều đang đi học ở khác trường, rảnh rỗi cũng sẽ gặp mặt, xem phim…
Lâm Thanh Hiên có cặp mắt đào hoa, cùng cái trán cao xuất sắc.
Chẳng qua bây giờ lưu hành nhân tài thật thà ổn trọng, bộ dáng tiểu sinh tô son trát phấn không nổi tiếng bằng năm vừa rồi, liền đeo mắt kính che đậy.
Hắn hừ một tiếng: “Tôi cũng không phải hổ, cũng không ăn thịt cô ta.”
…..
Phùng Chi nhìn phía sau chiếc xe hơi màu đen phun ra đoàn khói, càng lúc càng xa, trong lòng nhẹ nhõm, cô thả chậm bước chân, đường chính qua mười sáu bến tàu, tiếng sáo thuyền đưa khách qua sông, một lão phụ ngồi ở ven đường bán bánh bao chiên. Trên thanh sắt có đặt vài cái đã chiên xong, năm sáu đào kép vây quanh, không cần có sẵn, nhất định muốn cái đang chiên, không cần nhân bánh đậu ngọt, muốn nhân thịt nhiều chút, củ cải trắng ít không cần thêm hành, giá lại không chịu tăng.
Lão phụ tay không ngừng, lại oán giận bằng tiếng Giang Tô: “Mấy tên chết tiệt, đào kép khó trị.” Khinh bọn họ nghe không hiểu.
Phùng Chi ngửi ngửi mùi hương, nửa ngồi xổm xuống nhét đầu ngón tay vào gót giày, kéo vớ lên mắt cá chân, thở dài mới đứng dậy, một gã đàn ông thon gầy mặc tây trang ở gần đó cười bước lại: “Cô bé xinh đẹp, có muốn làm minh tinh? Muốn đóng phim điện ảnh không?”
Phùng Chi giả vờ không nghe thấy, hờ hững đi qua đường cái, đối diện là một loạt hiệu buôn tây, trước cửa dừng toàn là xe kéo, cô hỏi đến đường Hoài Hải đường Nhạn Đãng bao nhiêu tiền, người kéo xe mở miệng đòi mười đồng, nếu trả giá xuống một nửa đi nữa thấp nhất cũng phải bốn đồng, cô cảm thấy giá hàng lại tăng hơn so với năm rồi, cũng không thật tình muốn ngồi, ngẩng cổ liếc mắt về gác chuông, vẫn còn sớm, liền xua xua tay, cô tiếp tục đi về phía trước, cách đó không xa có trạm xe điện, ngồi xe điện vẫn là có lời nhất.
Đi ngang qua trước cửa hàng đồ sứ, có nhân viên đang bày những bình hoa không hợp thời trên mặt đất bán giảm giá, Phùng Chi nhìn một lát, toàn bình hoa giả cổ, có dải hoa đào màu phấn dài quấn tới cổ bình, có bình màu lam khổng tước, có bình gốm men hồng, các loại hình dạng sứ Thanh Hoa, còn là cực đẹp, không hiểu sao lúc trước không bán ra, để đến quá lâu, có vết cũ, không được bày trên quầy pha lê tiên hương mỹ lệ, đành phải bày ra ven đường.
Cô nhớ tới Tiết tiểu thư, có chút giống với bình hoa cũ.
“Có mua không, nửa bán nửa tặng!” Người bán nhìn bộ sườn xám kẻ caro hồng xám nửa cũ nửa mới của cô, lười biếng tiếp đón.
Phùng Chi lắc đầu, chợt nghe tiếng “Đương đương đương” vang lên, từ nặng nề đến thanh thúy, là tiếng xe điện vào trạm, hàng rào sắt đen như mực mở ra, trong trạm ít ỏi mấy người, đang muốn đóng lại, thấy có cô gái trẻ tuổi vẫy tay chạy tới, tay áo tuột xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trắng noãn, thanh xuân tươi trẻ mà đầy đặn, đáng giá người chờ đợi.
Phùng Chi thở dốc nghe tiếng “Lạo xạo” của hàng rào sắt đóng lại sau lưng, người bán vé nhìn cô: “Năm xu tiền.”
Phùng Chi từ trong túi vải lấy ra chứng nhận ngồi xe đưa qua, người bán vé xe điện nhận phiếu mở ra xem, biểu tình có chút giật mình, cũng không nói gì, trả lại cho cô, cũng không đòi vé.
Trên xe người không nhiều lắm, cô tìm chỗ trống gần nhất ngồi xuống, cất chứng nhận ngồi xe vào lại trong túi, một bà cô cẩn thận quan sát hồi lâu, vươn đến gần hỏi cô: “Đó là vé miễn phí sao?”
Thấy Phùng Chi không đáp lời, bà ta lầm bầm lầu bầu: “Thật là tốt, ngồi xe không cần mua vé… thế đạo này.”
Phùng Chi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, chứng nhận ngồi xe là nhị lão gia trong phủ cho cô, đừng nói xe điện, phà, ngay cả ngồi xe lửa cũng không cần tiền.
Bởi vì, nhị lão gia Thường Yến Hành, đang nhậm chức tổng cục trưởng cục thương mại đường thủy, quyền cao chức trọng, khí thế chính thịnh!
Trong khoảng cách giữa những tiếng đàn, có cơn gió thổi qua tán lá tạo ra cơn sóng xanh dập dềnh, một chú chim hoàng oanh nhẹ nhàng hót líu lo.
Tháng tư, cảnh xuân tràn ngập.
Phùng Chi thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn chân, đôi giày vải nửa cũ nửa mới, đi lâu rồi, tuy đánh rửa sạch sẽ nhưng khó tránh khỏi những vết ố vàng, miệng tất đã mất co dãn, lỏng lẻo bó ở mắt cá chân, đi đường dài sẽ trượt tới lòng bàn chân, cho đến nhét chật mũi giày và ngón chân, giống như kim tằm thoát xác, cảm giác rất kỳ quái, có chút đáng sợ.
Lý do cô phải chờ ở đây là người đang luyện đàn trong kia chính là Thường gia ngũ tiểu thư Thường Dục Trinh, chịu ảnh hưởng sâu của tư tưởng mới, có giác ngộ về việc chúng sinh bình đẳng, mỗi lần gặp cô ở trường luôn yêu cầu cô đi cùng xe về phủ.
Phùng Chi lại cảm giác quá gây chú ý, tránh được nên tránh, cơ hội cô được đi học mỏng manh như cánh ve, chịu không nổi ai đó ám toán ở sau lưng, nếu không phải vì đôi tất, cô tình nguyện tự đi bộ trở về.
Nhưng nghe tiếng cửa phòng mở kẽo kẹt, Thường Dục Trinh và người dạy dương cầm là Tiết tiểu thư đi ra, Tiết tiểu thư rất nhiệt tình, lôi kéo Dục Trinh nói đông nói tây, mới lưu luyến chia tay quay vào phòng.
“Thật sự phiền.” Dục Trinh xụ mặt, vừa đi vừa oán giận với Phùng Chi: “Cuối cùng cô ta cũng lộ ra đuôi cáo, nghĩ thông qua tớ kết thân với anh hai, hừ, người như anh hai, làm sao xem trúng cô ta chứ!”
Tiết tiểu thư gia cảnh tốt, anh em đều làm quan, trưởng bối cũng rất tiến bộ, dù chưa xuất ngoại, cũng đã sang Hongkong đọc sách mấy năm, đàn dương cầm cũng rất hay, chỉ là tuổi lớn, lại không tìm được người Anh, người Pháp, người Do Thái, người Ấn Độ nào mắt lõm mũi cao, cũng không gặp được con cháu thế gia vừa lòng đẹp ý, nói trắng ra là trong nhà gấp chính bản thân cô ấy lại càng gấp, xám xịt trở về chờ gả, lại cao không thành thấp cũng không xong mà kéo dài đến nay.
“Cậu nói cô ta xinh đẹp sao?” Dục Trinh nhăn mũi hỏi.
Tiết tiểu thư thích mặc sườn xám, hiện ra đầy đủ đường cong của cặp nhủ như hai trái đu đủ và hai cánh mông, có thể sánh với nữ lang trên lịch bài.
Phùng Chi nhấp môi: “Dáng người cân xứng, biết mặc quần áo trang điểm, khí chất mê người.” Khí chất thường sẽ khiến người ta xem nhẹ diện mạo bình thường, hiệu dụng như da trắng che ba xấu.
Dục Trinh kề sát bên tai Phùng Chi, cười nhạo: “Cô ta đã 27 rồi.” Mà cô với Phùng Chi mới mười tám, chín năm như cách cả con sông, Tiết tiểu thư ở trong mắt cô đã là mặt trời sắp lặn.
Ngẫm lại bồi thêm một câu nữa: “Tớ nghe nói bộ ngực của Tiết tiểu thư vốn dĩ không to như vậy, mông cũng không tròn, hồi ở Hongkong bị người nước ngoài vừa cắn vừa xoa mới thành.”
Phùng Chi nghe thấy khuôn mặt bạo hồng: “Sao lại như vậy?!”
Dục Trinh thần bí nói: “Là thật, anh tư không phải tháng trước mới cưới, chị dâu lớn lên cũng chỉ thanh tú, chính là dáng người bằng phẳng không phập phồng, mẹ tớ còn lo lắng chị ấy sinh dưỡng khó khăn, chị dâu cả nói không sao, anh tư ăn nhiều xoa nhiều liền dậy thì. Bọn họ cho rằng tớ ngủ say, mới dám nói như thế. Họ còn nói….”
Phùng Chi vừa nhìn đã thấy tới cổng trường, xe hơi của Thường gia ở đằng trước, Lâm gia thất thiếu gia đang cùng tài xế nói chuyện, cô vội nói: “Tớ đi trước.”
Dục Trinh ngẩn người, ra tiếng gọi: “Cậu đi bằng gì? Cùng nhau về!” Lại thấy cô ấy đã rẽ qua đèn đường đầu phố biến mất không thấy bóng.
Cũng mới phát hiện Lâm Thanh Hiên không biết khi nào đã đứng gần bên người, khuôn mặt ngạc nhiên: “Anh tới lúc nào vậy? Dọa Phùng Chi chạy mất.”
Hai bọn họ từ nhỏ đã đính hôn, hiện giờ đều đang đi học ở khác trường, rảnh rỗi cũng sẽ gặp mặt, xem phim…
Lâm Thanh Hiên có cặp mắt đào hoa, cùng cái trán cao xuất sắc.
Chẳng qua bây giờ lưu hành nhân tài thật thà ổn trọng, bộ dáng tiểu sinh tô son trát phấn không nổi tiếng bằng năm vừa rồi, liền đeo mắt kính che đậy.
Hắn hừ một tiếng: “Tôi cũng không phải hổ, cũng không ăn thịt cô ta.”
…..
Phùng Chi nhìn phía sau chiếc xe hơi màu đen phun ra đoàn khói, càng lúc càng xa, trong lòng nhẹ nhõm, cô thả chậm bước chân, đường chính qua mười sáu bến tàu, tiếng sáo thuyền đưa khách qua sông, một lão phụ ngồi ở ven đường bán bánh bao chiên. Trên thanh sắt có đặt vài cái đã chiên xong, năm sáu đào kép vây quanh, không cần có sẵn, nhất định muốn cái đang chiên, không cần nhân bánh đậu ngọt, muốn nhân thịt nhiều chút, củ cải trắng ít không cần thêm hành, giá lại không chịu tăng.
Lão phụ tay không ngừng, lại oán giận bằng tiếng Giang Tô: “Mấy tên chết tiệt, đào kép khó trị.” Khinh bọn họ nghe không hiểu.
Phùng Chi ngửi ngửi mùi hương, nửa ngồi xổm xuống nhét đầu ngón tay vào gót giày, kéo vớ lên mắt cá chân, thở dài mới đứng dậy, một gã đàn ông thon gầy mặc tây trang ở gần đó cười bước lại: “Cô bé xinh đẹp, có muốn làm minh tinh? Muốn đóng phim điện ảnh không?”
Phùng Chi giả vờ không nghe thấy, hờ hững đi qua đường cái, đối diện là một loạt hiệu buôn tây, trước cửa dừng toàn là xe kéo, cô hỏi đến đường Hoài Hải đường Nhạn Đãng bao nhiêu tiền, người kéo xe mở miệng đòi mười đồng, nếu trả giá xuống một nửa đi nữa thấp nhất cũng phải bốn đồng, cô cảm thấy giá hàng lại tăng hơn so với năm rồi, cũng không thật tình muốn ngồi, ngẩng cổ liếc mắt về gác chuông, vẫn còn sớm, liền xua xua tay, cô tiếp tục đi về phía trước, cách đó không xa có trạm xe điện, ngồi xe điện vẫn là có lời nhất.
Đi ngang qua trước cửa hàng đồ sứ, có nhân viên đang bày những bình hoa không hợp thời trên mặt đất bán giảm giá, Phùng Chi nhìn một lát, toàn bình hoa giả cổ, có dải hoa đào màu phấn dài quấn tới cổ bình, có bình màu lam khổng tước, có bình gốm men hồng, các loại hình dạng sứ Thanh Hoa, còn là cực đẹp, không hiểu sao lúc trước không bán ra, để đến quá lâu, có vết cũ, không được bày trên quầy pha lê tiên hương mỹ lệ, đành phải bày ra ven đường.
Cô nhớ tới Tiết tiểu thư, có chút giống với bình hoa cũ.
“Có mua không, nửa bán nửa tặng!” Người bán nhìn bộ sườn xám kẻ caro hồng xám nửa cũ nửa mới của cô, lười biếng tiếp đón.
Phùng Chi lắc đầu, chợt nghe tiếng “Đương đương đương” vang lên, từ nặng nề đến thanh thúy, là tiếng xe điện vào trạm, hàng rào sắt đen như mực mở ra, trong trạm ít ỏi mấy người, đang muốn đóng lại, thấy có cô gái trẻ tuổi vẫy tay chạy tới, tay áo tuột xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trắng noãn, thanh xuân tươi trẻ mà đầy đặn, đáng giá người chờ đợi.
Phùng Chi thở dốc nghe tiếng “Lạo xạo” của hàng rào sắt đóng lại sau lưng, người bán vé nhìn cô: “Năm xu tiền.”
Phùng Chi từ trong túi vải lấy ra chứng nhận ngồi xe đưa qua, người bán vé xe điện nhận phiếu mở ra xem, biểu tình có chút giật mình, cũng không nói gì, trả lại cho cô, cũng không đòi vé.
Trên xe người không nhiều lắm, cô tìm chỗ trống gần nhất ngồi xuống, cất chứng nhận ngồi xe vào lại trong túi, một bà cô cẩn thận quan sát hồi lâu, vươn đến gần hỏi cô: “Đó là vé miễn phí sao?”
Thấy Phùng Chi không đáp lời, bà ta lầm bầm lầu bầu: “Thật là tốt, ngồi xe không cần mua vé… thế đạo này.”
Phùng Chi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, chứng nhận ngồi xe là nhị lão gia trong phủ cho cô, đừng nói xe điện, phà, ngay cả ngồi xe lửa cũng không cần tiền.
Bởi vì, nhị lão gia Thường Yến Hành, đang nhậm chức tổng cục trưởng cục thương mại đường thủy, quyền cao chức trọng, khí thế chính thịnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.