Chương 11: Tình Chị Em
Đại Cô Nương Sói
15/05/2021
“Bắt lấy nó!” Mợ cả Tần Uyển kêu lên sợ hãi: “Đừng để nó chạy mất!”
Trán Phùng Chi toát mồ hôi, vội vàng vén khăn trải bàn lên cong eo chui xuống gầm bàn, không biết ai ném đầu cá xuống đất, tuyết sư tử đang cúi đầu gặm cắn, thừa dịp nó không chú ý mà tóm chặt lấy nó, cô đang muốn chui ra chợt thấy mông cô bị người ta đá đá, bực mình nhìn lại, một đôi chân dài mặc quần âu màu khói, ống chân có kẹp bao lì xì, là Thường nhị gia.
Cô lấy bao lì xì xong lại giơ tay nhéo bắp chân hắn một cái, mới hả giận chui ra, mợ cả nhận tuyết sư tử, trong miệng gọi tâm can, bảo bối, nhìn trái nhìn phải thế nào cũng không đủ.
Phùng Chi đánh giá bà ấy cũng không ý thưởng, có chút thất vọng, đang muốn lui ra thì nghe thấy Thường nhị gia ôn hòa nói: “Chị dâu không thưởng sao?”
Đại gia Thường Yến Khánh đeo đôi kính đồi mồi đang lật “Nhật báo”, nghe thấy liền trừng mắt nhìn mợ cả qua lớp kính mắt, ngữ khí bực mình: “Hào phóng chút có được không?”
Lại hướng Thường nhị gia lòng đầy căm phẫn nói: “Bây giờ trữ hàng đầu cơ đang thịnh hành, đều do bọn lái buôn quấy phá ở giữa, vì mưu vài phần lợi nhuận, làm cho buôn bán ở Thượng Hải tăng trưởng lớn, thị trường dư lượng hàng quá lớn, cổ phiếu bất ổn, nên bắt lại xử tử.”
Tứ gia cười rộ lên: “Cổ phiếu của đại ca nhất định là bị thiệt hại.”
Mợ cả mới bị đại gia dạy bảo, nửa bên má hồng thấu, giống như bị ai đánh một cái tát, càng giả vờ trấn định lại càng đỏ lên.
Ngày thường Thường Yến Khánh còn coi như tôn trọng bà, nay lại làm trò trước mặt mọi người phất mặt mũi của bà, có tin đồn ở bên ngoài công quán ông ta đang dưỡng tình nhân, nghĩ cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.
Lệnh cho Thải Nga lấy tiền thưởng cho Phùng Chi.
Phùng Chi nhận lấy nói lời cảm ơn rồi vội vàng lui ra ngoài, mẹ cô đã chờ ở trên hành lang, đôi mặt rực lửa trừng cô: “Đưa đây!” Phùng Chi cũng không dám nhiều lời liền đưa tiền thưởng cho bà, cúi đầu bước nhanh ra xa mới bước chậm dần, từ tay áo lấy ra bao lì xì của Thường nhị gia, không dám mở ra chỉ dám xoa nắn, lại cẩn thận ước lượng, sau buổi trưa ánh nằng có chút gắt, hơi thở cô có chút gấp gáp, ngửi được mùi hoa sơn chi, trắng xanh xanh thoang thoảng hương thơm, tràn đầy sức sống bên phiến đá xanh, cô duỗi tay ngắt một đóa hoa cài bên tóc mai, khẽ mỉm cười, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Nguyệt Mai thấy bóng người đàn ông đi phía trước rất giống bóng dáng cha cô, bờ vai rộng lớn cường tráng, gia đình cô vốn là người Triều Châu, ở quê có mở một cửa hàng ăn, chuyên làm về thịt vịt và bò. Đó là thời gian tốt nhất, nhớ tới quanh quẩn bên mũi luôn có mùi thơm của nồi nước hầm vịt, sau đó cha cô đi Nam Dương có gia đình mới cũng không trở về, mẹ cô mang theo cô không sống nổi nữa mới lưu lạc tới Thượng Hải.
“Cha!” Cô vừa gọi vừa đuổi theo, mắt thấy sắp bắt được vạt áo phía sau lưng nhưng lại vẫn bị hụt vào trong không trung: “Ông là đồ tồi.” Cô cắn răng mắng to.
Bỗng nhiên đôi mắt mở to lại khép lại giống như màn chập của máy chụp hình trong khoảnh khắc chụp ảnh, trước mắt léo sáng trắng xóa một mảnh.
Tiện tay cầm lên chiếc quạt hương bồ che trán nhưng vẫn có ánh mặt trời xuyên qua đâm vào mí mắt cô, không thể không ngồi dậy để tránh.
Nơi này là phòng bếp khác của kỹ quán, tối hôm qua cô chạy ra ngoài lại không dám trở về, vú ở đây cũng đều biết cô liền để cô nghỉ một đêm, mặt trời lên rất cao cũng đã không còn sớm nữa, cô xoay người dậy, đi lấy gáo múc nước rửa mặt, tết xong bím tóc, chợt nghe thấy bước chân tới gần, là giọng nói của người phụ nữ tang thương: “Nguyệt Mai?”
Cô đi ra mở cửa, đón được một cái bao bị ném tới, nghe mẹ cô nói: “Bên trong là quần áo, cùng tất cả tiền của mẹ, con tự tìm đường ra đi, đừng trở lại đây nữa.” Lại cởi ra hoa tai và vòng tay nhét vào trong tay cô, bước đi không hề quay đầu lại.
Nguyệt Mai chớp chớp mắt, đứng một lát, cũng không khóc.
Đếm đếm tiền, cẩn thận nhét vào vạt áo, bốn đường cái gần đây có khá nhiều bọn móc túi, dù sao cũng phải đề phòng.
Cô đeo cái bao lên lưng rồi bước ra ngoài, hai người làm ở quán đang chụm đầu nói chuyện, thấy cô ra tới thì hỏi muốn đi đâu, cô cười nói: “Qua ngày lành.”
Phùng Chi nhận hộp cơm từ trong tay đồng học mới từ lồng hấp ra tới còn nóng hầm hập, ở trường cơm trưa đều phải tự mang có thể hâm nóng ở đây.
Nghe thấy đồng học gọi tên cô, nói có người tìm ở cổng trường, là bạn gái.
Có thể tới tìm cô cũng chỉ có Nguyệt Mai.
Bên cạnh trường học là một công viên trồng rất nhiều cây ngô đồng, bọn họ tìm ghế đá ngồi xuống, Phùng Chi hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”
Nguyệt Mai mím môi lắc đầu, đừng nói cơm trưa ngay cả bữa sáng cũng không ăn qua.
Phùng Chi đưa hộp cơm cho cô ấy: “Cậu ăn đi, tớ không đói, buổi chiều còn được phát bánh và hồng trà.”
Nguyệt Mai mở nắp, ngoài cơm còn có cá muối, đậu nhồi thịt, cà tím nấu tương ngọt, mầm đậu trộn với tể thái muối, còn có trứng cút rán vàng rồi dùng thịt nước tưới lên.
“Cậu sống cũng thật tốt….” Cô có chút hâm mộ ghen ghét.
Phùng Chi cười nói: “Hôm qua trong phủ làm gia yến, đều là đồ thừa của chủ thôi.”
Nguyệt Mai không nói gì, mơ hồ mà “ừ” một tiếng, gắp đồ ăn với cơm ăn ngấu nghiến.
Phùng Chi sớm nhìn thấy cái bao nhỏ bên cạnh cô ấy, đợi cô ấy ăn xong mới dám hỏi nguyên do, Nguyệt Mai dùng khăn lau miệng, mới nói: “Khách quen của Hoa Yên Quán muốn dẫn người khai bao cho tớ, mẹ tớ đuổi tớ đi, không cần trở về.”
“Vậy cậu có tính toán gì không?” Phùng Chi nghe đầy lo lắng.
Nguyệt Mai im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô: “Đây là của Nhị lão gia.”
Phùng Chi nhận lấy nhìn vài lần, biểu tình có chút không hiểu ra sao: “Cái gì là của nhị lão gia?”
“Nhị lão gia của cậu ấy.” Nguyệt Mai lại bổ sung một câu: “Là Thường Yến Hành cho tớ, danh thiếp của ông ấy à.”
Nếu A Chi không ngại, cô muốn đi tìm ông ta, nếu là A Chi để ý, cô….
Phùng Chi nhấp nhấp môi: “Đây không phải của nhị lão gia! Là danh thiếp của một người gọi là Ông Vân Tự, nhậm chức bí thư cục trưởng tại sở địa chính.”
Nguyệt Mai ngơ ngẩn một lúc lâu, đáy mắt cô xẹt qua muôn vàn cảm xúc, kinh ngạc, không tin, suy đoán, dao động, nháy mắt lại quay về ảm đạm.
Đoạt lại danh thiếp trong tay Phùng Chi, sao có thể, rõ ràng là…. Rõ ràng…. vốn dĩ không có gì rõ ràng cả…
Nét chữ rồng bay phượng múa, vốn tưởng rằng chỉ là không biết chữ, hóa ra cả người cũng không biết.
Ông Vân Tự là ai, bộ dáng ra sao, trong đầu cô chỉ có Thường Yến Hành, à, còn có Tào sở trưởng, những người còn lại toàn là phông nền mơ hồ khó phân biệt.
“Tớ muốn đi tìm Uyển Phương, xem gánh hát có thu người không.” Nguyệt Mai đột nhiên đứng lên, khoác bao lên vai muốn đi.
Phùng Chi vươn tay cản lại, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Cậu nói thật đi, tấm danh thiếp này có quan hệ gì với Thường Yến Hành? Là ông ấy muốn cậu đi tìm người này? Tìm ông ta rồi sao?”
Nguyệt Mai lắc đầu cười cười: “Cậu quá đa nghi đi, không quan hệ gì với Thường Yến Hành hết, chẳng qua….” Cô ấy lại nói: “Thường Yến Hành cũng không phải người tốt, tối hôm qua tớ gặp ông ta ở Đại Thế Giới, trái ôm phải ấp uống rượu vui chơi, còn có Tiểu Kim Bảo chuyên mời ông ta ăn điểm tâm, cũng là kẻ phong lưu! Cậu muốn tiền của ông ta còn được, nhưng đừng trao trái tim cho ông ta!”
Trán Phùng Chi toát mồ hôi, vội vàng vén khăn trải bàn lên cong eo chui xuống gầm bàn, không biết ai ném đầu cá xuống đất, tuyết sư tử đang cúi đầu gặm cắn, thừa dịp nó không chú ý mà tóm chặt lấy nó, cô đang muốn chui ra chợt thấy mông cô bị người ta đá đá, bực mình nhìn lại, một đôi chân dài mặc quần âu màu khói, ống chân có kẹp bao lì xì, là Thường nhị gia.
Cô lấy bao lì xì xong lại giơ tay nhéo bắp chân hắn một cái, mới hả giận chui ra, mợ cả nhận tuyết sư tử, trong miệng gọi tâm can, bảo bối, nhìn trái nhìn phải thế nào cũng không đủ.
Phùng Chi đánh giá bà ấy cũng không ý thưởng, có chút thất vọng, đang muốn lui ra thì nghe thấy Thường nhị gia ôn hòa nói: “Chị dâu không thưởng sao?”
Đại gia Thường Yến Khánh đeo đôi kính đồi mồi đang lật “Nhật báo”, nghe thấy liền trừng mắt nhìn mợ cả qua lớp kính mắt, ngữ khí bực mình: “Hào phóng chút có được không?”
Lại hướng Thường nhị gia lòng đầy căm phẫn nói: “Bây giờ trữ hàng đầu cơ đang thịnh hành, đều do bọn lái buôn quấy phá ở giữa, vì mưu vài phần lợi nhuận, làm cho buôn bán ở Thượng Hải tăng trưởng lớn, thị trường dư lượng hàng quá lớn, cổ phiếu bất ổn, nên bắt lại xử tử.”
Tứ gia cười rộ lên: “Cổ phiếu của đại ca nhất định là bị thiệt hại.”
Mợ cả mới bị đại gia dạy bảo, nửa bên má hồng thấu, giống như bị ai đánh một cái tát, càng giả vờ trấn định lại càng đỏ lên.
Ngày thường Thường Yến Khánh còn coi như tôn trọng bà, nay lại làm trò trước mặt mọi người phất mặt mũi của bà, có tin đồn ở bên ngoài công quán ông ta đang dưỡng tình nhân, nghĩ cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.
Lệnh cho Thải Nga lấy tiền thưởng cho Phùng Chi.
Phùng Chi nhận lấy nói lời cảm ơn rồi vội vàng lui ra ngoài, mẹ cô đã chờ ở trên hành lang, đôi mặt rực lửa trừng cô: “Đưa đây!” Phùng Chi cũng không dám nhiều lời liền đưa tiền thưởng cho bà, cúi đầu bước nhanh ra xa mới bước chậm dần, từ tay áo lấy ra bao lì xì của Thường nhị gia, không dám mở ra chỉ dám xoa nắn, lại cẩn thận ước lượng, sau buổi trưa ánh nằng có chút gắt, hơi thở cô có chút gấp gáp, ngửi được mùi hoa sơn chi, trắng xanh xanh thoang thoảng hương thơm, tràn đầy sức sống bên phiến đá xanh, cô duỗi tay ngắt một đóa hoa cài bên tóc mai, khẽ mỉm cười, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Nguyệt Mai thấy bóng người đàn ông đi phía trước rất giống bóng dáng cha cô, bờ vai rộng lớn cường tráng, gia đình cô vốn là người Triều Châu, ở quê có mở một cửa hàng ăn, chuyên làm về thịt vịt và bò. Đó là thời gian tốt nhất, nhớ tới quanh quẩn bên mũi luôn có mùi thơm của nồi nước hầm vịt, sau đó cha cô đi Nam Dương có gia đình mới cũng không trở về, mẹ cô mang theo cô không sống nổi nữa mới lưu lạc tới Thượng Hải.
“Cha!” Cô vừa gọi vừa đuổi theo, mắt thấy sắp bắt được vạt áo phía sau lưng nhưng lại vẫn bị hụt vào trong không trung: “Ông là đồ tồi.” Cô cắn răng mắng to.
Bỗng nhiên đôi mắt mở to lại khép lại giống như màn chập của máy chụp hình trong khoảnh khắc chụp ảnh, trước mắt léo sáng trắng xóa một mảnh.
Tiện tay cầm lên chiếc quạt hương bồ che trán nhưng vẫn có ánh mặt trời xuyên qua đâm vào mí mắt cô, không thể không ngồi dậy để tránh.
Nơi này là phòng bếp khác của kỹ quán, tối hôm qua cô chạy ra ngoài lại không dám trở về, vú ở đây cũng đều biết cô liền để cô nghỉ một đêm, mặt trời lên rất cao cũng đã không còn sớm nữa, cô xoay người dậy, đi lấy gáo múc nước rửa mặt, tết xong bím tóc, chợt nghe thấy bước chân tới gần, là giọng nói của người phụ nữ tang thương: “Nguyệt Mai?”
Cô đi ra mở cửa, đón được một cái bao bị ném tới, nghe mẹ cô nói: “Bên trong là quần áo, cùng tất cả tiền của mẹ, con tự tìm đường ra đi, đừng trở lại đây nữa.” Lại cởi ra hoa tai và vòng tay nhét vào trong tay cô, bước đi không hề quay đầu lại.
Nguyệt Mai chớp chớp mắt, đứng một lát, cũng không khóc.
Đếm đếm tiền, cẩn thận nhét vào vạt áo, bốn đường cái gần đây có khá nhiều bọn móc túi, dù sao cũng phải đề phòng.
Cô đeo cái bao lên lưng rồi bước ra ngoài, hai người làm ở quán đang chụm đầu nói chuyện, thấy cô ra tới thì hỏi muốn đi đâu, cô cười nói: “Qua ngày lành.”
Phùng Chi nhận hộp cơm từ trong tay đồng học mới từ lồng hấp ra tới còn nóng hầm hập, ở trường cơm trưa đều phải tự mang có thể hâm nóng ở đây.
Nghe thấy đồng học gọi tên cô, nói có người tìm ở cổng trường, là bạn gái.
Có thể tới tìm cô cũng chỉ có Nguyệt Mai.
Bên cạnh trường học là một công viên trồng rất nhiều cây ngô đồng, bọn họ tìm ghế đá ngồi xuống, Phùng Chi hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”
Nguyệt Mai mím môi lắc đầu, đừng nói cơm trưa ngay cả bữa sáng cũng không ăn qua.
Phùng Chi đưa hộp cơm cho cô ấy: “Cậu ăn đi, tớ không đói, buổi chiều còn được phát bánh và hồng trà.”
Nguyệt Mai mở nắp, ngoài cơm còn có cá muối, đậu nhồi thịt, cà tím nấu tương ngọt, mầm đậu trộn với tể thái muối, còn có trứng cút rán vàng rồi dùng thịt nước tưới lên.
“Cậu sống cũng thật tốt….” Cô có chút hâm mộ ghen ghét.
Phùng Chi cười nói: “Hôm qua trong phủ làm gia yến, đều là đồ thừa của chủ thôi.”
Nguyệt Mai không nói gì, mơ hồ mà “ừ” một tiếng, gắp đồ ăn với cơm ăn ngấu nghiến.
Phùng Chi sớm nhìn thấy cái bao nhỏ bên cạnh cô ấy, đợi cô ấy ăn xong mới dám hỏi nguyên do, Nguyệt Mai dùng khăn lau miệng, mới nói: “Khách quen của Hoa Yên Quán muốn dẫn người khai bao cho tớ, mẹ tớ đuổi tớ đi, không cần trở về.”
“Vậy cậu có tính toán gì không?” Phùng Chi nghe đầy lo lắng.
Nguyệt Mai im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô: “Đây là của Nhị lão gia.”
Phùng Chi nhận lấy nhìn vài lần, biểu tình có chút không hiểu ra sao: “Cái gì là của nhị lão gia?”
“Nhị lão gia của cậu ấy.” Nguyệt Mai lại bổ sung một câu: “Là Thường Yến Hành cho tớ, danh thiếp của ông ấy à.”
Nếu A Chi không ngại, cô muốn đi tìm ông ta, nếu là A Chi để ý, cô….
Phùng Chi nhấp nhấp môi: “Đây không phải của nhị lão gia! Là danh thiếp của một người gọi là Ông Vân Tự, nhậm chức bí thư cục trưởng tại sở địa chính.”
Nguyệt Mai ngơ ngẩn một lúc lâu, đáy mắt cô xẹt qua muôn vàn cảm xúc, kinh ngạc, không tin, suy đoán, dao động, nháy mắt lại quay về ảm đạm.
Đoạt lại danh thiếp trong tay Phùng Chi, sao có thể, rõ ràng là…. Rõ ràng…. vốn dĩ không có gì rõ ràng cả…
Nét chữ rồng bay phượng múa, vốn tưởng rằng chỉ là không biết chữ, hóa ra cả người cũng không biết.
Ông Vân Tự là ai, bộ dáng ra sao, trong đầu cô chỉ có Thường Yến Hành, à, còn có Tào sở trưởng, những người còn lại toàn là phông nền mơ hồ khó phân biệt.
“Tớ muốn đi tìm Uyển Phương, xem gánh hát có thu người không.” Nguyệt Mai đột nhiên đứng lên, khoác bao lên vai muốn đi.
Phùng Chi vươn tay cản lại, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Cậu nói thật đi, tấm danh thiếp này có quan hệ gì với Thường Yến Hành? Là ông ấy muốn cậu đi tìm người này? Tìm ông ta rồi sao?”
Nguyệt Mai lắc đầu cười cười: “Cậu quá đa nghi đi, không quan hệ gì với Thường Yến Hành hết, chẳng qua….” Cô ấy lại nói: “Thường Yến Hành cũng không phải người tốt, tối hôm qua tớ gặp ông ta ở Đại Thế Giới, trái ôm phải ấp uống rượu vui chơi, còn có Tiểu Kim Bảo chuyên mời ông ta ăn điểm tâm, cũng là kẻ phong lưu! Cậu muốn tiền của ông ta còn được, nhưng đừng trao trái tim cho ông ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.