Đoản Mệnh Lão Đại Cố Chấp Yêu Tôi
Chương 35:
Sơn Hữu Thanh Mộc
15/10/2024
Triệu Luyến Kiều nuốt một ngụm nước bọt: "... Tôi không biết cậu đang nói gì."
"Điện thoại." Trì Thâm tiến gần thêm một bước.
Triệu Luyến Kiều theo bản năng lùi về sau, lòng bàn tay vô tình bị một mảnh rác công nghiệp làm trầy, một dòng máu tươi chảy ra, cô ta đau nhói rên lên một, chưa kịp nhìn kỹ, máu trong lòng bàn tay đã bị nước mưa hoà tan.
Trong lúc cô ta đang ngây ngốc, Trì Thâm đã tiến lại gần, gương mặt trắng bệch như ma cà rồng, giọng nói cũng khàn khàn, thô ráp: "Điện thoại."
Triệu Luyến Kiều đối mặt với hai mắt đen nhánh của anh, trong lòng dần tràn ngập nỗi sợ hãi. Cô ta nuốt một ngụm nước bọt, run run mở miệng: "Được rồi, đợi tôi đứng lên, tôi sẽ đưa cho cậu."
Triệu Luyến Kiều nói xong, lo lắng căng thẳng cố gắng đứng lên, lùi lại một bước, sau đó lấy điện thoại ra.
Trì Thâm vươn tay đến, Triệu Luyến Kiều run rẩy đưa điện thoại cho anh, nhưng khi anh chuẩn bị lấy thì cô ta chợt rút tay lại, chạy thẳng vào khu đô thị phía sau anh.
Nhưng mà, vào khoảnh khắc cô ta chạy ra, cánh tay của cô ta bất ngờ bị túm lại, sau đó có một lực rất mạnh, đẩy cô ta ngã xuống đất.
Mặt đất trước cửa tòa nhà bỏ hoang, Triệu Luyến Kiều bị va đập thật mạnh, cả người cô ta đau đớn uốn cong lại, chiếc điện thoại trong tay cũng rơi ngay trước mắt.
Trong lòng cô ta hoảng sợ, nhịn đau lấy lại điện thoại, nhưng khi ánh mắt của anh chạm phải ánh mắt cô ta, cô ta giật mình, rút tay lại: "Trì Thâm, tôi..."
Chưa chờ cô nói xong, Trì Thâm đã nhặt điện thoại lên, dường như muốn mở nó ra, nhưng làm vài lần cũng không thành công.
Triệu Luyến Kiều nhìn vẻ mặt của anh, đột nhiên phát hiện là anh hoàn toàn không biết cách dùng nó. Đúng là trong thế giới này, điện thoại thông minh chỉ mới xuất hiện được một vài năm, hơn nữa người trước mắt này là một người, thường ngày ở căn tin cũng ăn phần rẻ nhất, không có khả năng sử dụng loại điện thoại này, hơn nữa cha mẹ anh như vậy, càng ngăn không cho anh sử dụng điện thoại.
Sau khi hiểu được điểm này, tim cô ta bắt đầu đập nhanh lên: "...Cậu muốn làm gì, tôi có thể giúp cậu."
Trì Thâm dừng lại một chút, nâng mắt lạnh lùng nhìn cô ta, mặc cho nước mưa cuốn trôi mọi cảm xúc. Triệu Luyến Kiều càng ngày càng lo lắng, khi cô ta muốn lùi lại, Trì Thâm đột nhiên đưa điện thoại cho cô: "Ảnh chụp mà cậu chụp đâu?"
...Vừa rồi anh quả nhiên phát hiện ra cô ta. Triệu Luyến Kiều nuốt nước bọt, run run nhận lại điện thoại. Điện thoại đã bị mưa làm ướt, may mắn là điện thoại của cô ta là điện thoại chống nước, mặc dù có chỗ ướt nhẹ, không nhạy lắm, nhưng cô ta vẫn mở được nó lên.
"Điện thoại." Trì Thâm tiến gần thêm một bước.
Triệu Luyến Kiều theo bản năng lùi về sau, lòng bàn tay vô tình bị một mảnh rác công nghiệp làm trầy, một dòng máu tươi chảy ra, cô ta đau nhói rên lên một, chưa kịp nhìn kỹ, máu trong lòng bàn tay đã bị nước mưa hoà tan.
Trong lúc cô ta đang ngây ngốc, Trì Thâm đã tiến lại gần, gương mặt trắng bệch như ma cà rồng, giọng nói cũng khàn khàn, thô ráp: "Điện thoại."
Triệu Luyến Kiều đối mặt với hai mắt đen nhánh của anh, trong lòng dần tràn ngập nỗi sợ hãi. Cô ta nuốt một ngụm nước bọt, run run mở miệng: "Được rồi, đợi tôi đứng lên, tôi sẽ đưa cho cậu."
Triệu Luyến Kiều nói xong, lo lắng căng thẳng cố gắng đứng lên, lùi lại một bước, sau đó lấy điện thoại ra.
Trì Thâm vươn tay đến, Triệu Luyến Kiều run rẩy đưa điện thoại cho anh, nhưng khi anh chuẩn bị lấy thì cô ta chợt rút tay lại, chạy thẳng vào khu đô thị phía sau anh.
Nhưng mà, vào khoảnh khắc cô ta chạy ra, cánh tay của cô ta bất ngờ bị túm lại, sau đó có một lực rất mạnh, đẩy cô ta ngã xuống đất.
Mặt đất trước cửa tòa nhà bỏ hoang, Triệu Luyến Kiều bị va đập thật mạnh, cả người cô ta đau đớn uốn cong lại, chiếc điện thoại trong tay cũng rơi ngay trước mắt.
Trong lòng cô ta hoảng sợ, nhịn đau lấy lại điện thoại, nhưng khi ánh mắt của anh chạm phải ánh mắt cô ta, cô ta giật mình, rút tay lại: "Trì Thâm, tôi..."
Chưa chờ cô nói xong, Trì Thâm đã nhặt điện thoại lên, dường như muốn mở nó ra, nhưng làm vài lần cũng không thành công.
Triệu Luyến Kiều nhìn vẻ mặt của anh, đột nhiên phát hiện là anh hoàn toàn không biết cách dùng nó. Đúng là trong thế giới này, điện thoại thông minh chỉ mới xuất hiện được một vài năm, hơn nữa người trước mắt này là một người, thường ngày ở căn tin cũng ăn phần rẻ nhất, không có khả năng sử dụng loại điện thoại này, hơn nữa cha mẹ anh như vậy, càng ngăn không cho anh sử dụng điện thoại.
Sau khi hiểu được điểm này, tim cô ta bắt đầu đập nhanh lên: "...Cậu muốn làm gì, tôi có thể giúp cậu."
Trì Thâm dừng lại một chút, nâng mắt lạnh lùng nhìn cô ta, mặc cho nước mưa cuốn trôi mọi cảm xúc. Triệu Luyến Kiều càng ngày càng lo lắng, khi cô ta muốn lùi lại, Trì Thâm đột nhiên đưa điện thoại cho cô: "Ảnh chụp mà cậu chụp đâu?"
...Vừa rồi anh quả nhiên phát hiện ra cô ta. Triệu Luyến Kiều nuốt nước bọt, run run nhận lại điện thoại. Điện thoại đã bị mưa làm ướt, may mắn là điện thoại của cô ta là điện thoại chống nước, mặc dù có chỗ ướt nhẹ, không nhạy lắm, nhưng cô ta vẫn mở được nó lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.