Đoản Mệnh Lão Đại Cố Chấp Yêu Tôi
Chương 41:
Sơn Hữu Thanh Mộc
15/10/2024
Kiều Trăn Trăn chỉ nhìn cô ta chạy đi như bay, nhanh chóng biến mất ở cửa cầu thang, trong khi Trì Thâm vẫn đứng yên đó, khuôn mặt không còn chút huyết sắc.
Trong cơn mưa lớn, cô lãnh đạm nói: "Vừa rồi, cậu suýt nữa là hung thủ giết người."
Trì Thâm nuốt nước bọt, không thể nói một từ nào.
"...Mình luôn cảm thấy, cậu cư xử có hơi kỳ quặc, có hơi cực đoan, không giống người bình thường, nhưng mình chưa bao giờ nghĩ có một ngày cậu sẽ giết người." Kiều Trăn Trăn bình tĩnh nhìn hắn, đáy mắt có chút bi thương.
"Là vì mình à? Cậu muốn vi phạm pháp luật là vì mình à? Trì Thâm, mình không thể chấp nhận được. Dù cho mình có ghét Triệu Luyến Kiều đến đâu, mình cũng không thể chấp nhận hành vi này của cậu."
Trì Thâm cảm giác cả cơ thể lạnh ngắt, cơ bắp cứng đờ đến đáng sợ, anh cố gắng đến gần cô, nhưng khi anh tiến đến một, thì cô lùi lại hai bước, phía sau cô là độ cao hàng chục mét, nơi Triệu Luyến Kiều vừa rồi suýt rơi xuống.
"Đừng cử động!" Anh đột nhiên căng thẳng: "Mình... Mình sẽ lùi lại, cậu đừng di chuyển."
Nói xong, anh cẩn thận lùi lại một vài bước, giữ khoảng cách an toàn với cô.
Kiều Trăn Trăn im lặng nhìn anh, tâm trạng phức tạp đến mức không biết nói gì.
Khi cô đang suy nghĩ làm sao để giáo dục anh, cô nghe thấy anh lẩm bẩm nói: "Sau này mình sẽ không làm như vậy nữa, đừng sợ mình..."
Chỉ một câu, Kiều Trăn Trăn như trở về cái ngày anh chết trước mắt cô, mọi sự tức giận bất ngờ tan biến, chỉ còn lại bi thương sâu sắc.
Cô nhìn Trì Thâm đang hoảng hốt, trong chớp mắt cô như hiểu được rất nhiều điều: "Trước đó là cậu nhốt Tiền Du vào nhà vệ sinh phải không?"
"...Phải."
"Cả hai người kia lần trước, cũng bị cậu nhốt trong phòng xông hơi đúng không?"
"...Ừm."
Kiều Trăn Trăn cắn môi: "Cậu có biết giết người là phạm pháp không?"
"Biết." Trì Thâm trả lời, giọng nói run run.
"Cậu có biết họ có thể chết không?" Kiều Trăn Trăn hỏi lại.
"Biết."
Đối diện với sự thẳng thắn của anh, Kiều Trăn Trăn gần như tuyệt vọng: "Cậu có biết trên thế giới này có một thứ gọi là đạo đức không?"
Trì Thâm nhìn cô chằm chằm, thấy vẻ mặt cô không dao động, sợ cô lại lùi lại, anh cẩn thận lùi lại một bước: "Biết."
"Cậu có không?" Kiều Trăn Trăn hỏi.
Trì Thâm giật mình một chút, mờ mịt nhìn cô.
Kiều Trăn Trăn nắm chặt nắm tay: "Cậu có không?"
"...Không biết." Trì Thâm cúi đầu. Từ khi có trí nhớ, anh đã đối mặt với công việc và sự bạo lực vô tận, cha mẹ không dạy anh cái nào đúng cái nào sai, chỉ biết chửi bới sỉ nhục anh. Khi anh bắt đầu đi học, anh đã hoàn toàn khác so với mọi người trong lớp.
Trong cơn mưa lớn, cô lãnh đạm nói: "Vừa rồi, cậu suýt nữa là hung thủ giết người."
Trì Thâm nuốt nước bọt, không thể nói một từ nào.
"...Mình luôn cảm thấy, cậu cư xử có hơi kỳ quặc, có hơi cực đoan, không giống người bình thường, nhưng mình chưa bao giờ nghĩ có một ngày cậu sẽ giết người." Kiều Trăn Trăn bình tĩnh nhìn hắn, đáy mắt có chút bi thương.
"Là vì mình à? Cậu muốn vi phạm pháp luật là vì mình à? Trì Thâm, mình không thể chấp nhận được. Dù cho mình có ghét Triệu Luyến Kiều đến đâu, mình cũng không thể chấp nhận hành vi này của cậu."
Trì Thâm cảm giác cả cơ thể lạnh ngắt, cơ bắp cứng đờ đến đáng sợ, anh cố gắng đến gần cô, nhưng khi anh tiến đến một, thì cô lùi lại hai bước, phía sau cô là độ cao hàng chục mét, nơi Triệu Luyến Kiều vừa rồi suýt rơi xuống.
"Đừng cử động!" Anh đột nhiên căng thẳng: "Mình... Mình sẽ lùi lại, cậu đừng di chuyển."
Nói xong, anh cẩn thận lùi lại một vài bước, giữ khoảng cách an toàn với cô.
Kiều Trăn Trăn im lặng nhìn anh, tâm trạng phức tạp đến mức không biết nói gì.
Khi cô đang suy nghĩ làm sao để giáo dục anh, cô nghe thấy anh lẩm bẩm nói: "Sau này mình sẽ không làm như vậy nữa, đừng sợ mình..."
Chỉ một câu, Kiều Trăn Trăn như trở về cái ngày anh chết trước mắt cô, mọi sự tức giận bất ngờ tan biến, chỉ còn lại bi thương sâu sắc.
Cô nhìn Trì Thâm đang hoảng hốt, trong chớp mắt cô như hiểu được rất nhiều điều: "Trước đó là cậu nhốt Tiền Du vào nhà vệ sinh phải không?"
"...Phải."
"Cả hai người kia lần trước, cũng bị cậu nhốt trong phòng xông hơi đúng không?"
"...Ừm."
Kiều Trăn Trăn cắn môi: "Cậu có biết giết người là phạm pháp không?"
"Biết." Trì Thâm trả lời, giọng nói run run.
"Cậu có biết họ có thể chết không?" Kiều Trăn Trăn hỏi lại.
"Biết."
Đối diện với sự thẳng thắn của anh, Kiều Trăn Trăn gần như tuyệt vọng: "Cậu có biết trên thế giới này có một thứ gọi là đạo đức không?"
Trì Thâm nhìn cô chằm chằm, thấy vẻ mặt cô không dao động, sợ cô lại lùi lại, anh cẩn thận lùi lại một bước: "Biết."
"Cậu có không?" Kiều Trăn Trăn hỏi.
Trì Thâm giật mình một chút, mờ mịt nhìn cô.
Kiều Trăn Trăn nắm chặt nắm tay: "Cậu có không?"
"...Không biết." Trì Thâm cúi đầu. Từ khi có trí nhớ, anh đã đối mặt với công việc và sự bạo lực vô tận, cha mẹ không dạy anh cái nào đúng cái nào sai, chỉ biết chửi bới sỉ nhục anh. Khi anh bắt đầu đi học, anh đã hoàn toàn khác so với mọi người trong lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.