Chương 14
Phẩm Phong
22/06/2024
Nhiếp Minh Kính trở về nhà họ Nhiếp vào cuối tuần, ngôi nhà có chút vắng lặng. Cậu hỏi thăm bác sĩ gia đình về tình trạng sức khỏe của ông bà nội rồi chào hỏi cô út Nhiếp Đông Ninh đang đi xuống lầu trước khi trở về phòng.
Tuần trước, Nhiếp Đông Cẩm đã đưa Giang Hàn và Giang Nghi về Mỹ. Nhiếp Đông Ninh đã trở về Singapore hai lần trước khi Nhiếp Đông Cẩm quay lại Mỹ. Dù bà ta không muốn nhưng cũng phải hoàn tất thủ tục nghỉ việc, sau đó dẫn theo Lục Song Khê chính thức về nước định cư. Lục Song Khê học nhờ tại trường trung học phụ thuộc trường Trung học Phổ thông Thành phố Tấn, so với các bạn cùng trang lứa, trình độ đọc viết tiếng Anh của con nhóc đạt chuẩn để làm tài liệu giảng dạy, nhưng toán lý hóa thì rất kém.
Nhiếp Minh Kính thu dọn một đống đồ đạc, một số mang đến phố Thượng Nhiêu, một số khác mang đến ký túc xá của trường G. Ba vali được đóng gói kỹ càng, sau khi tắm xong, Nhiếp Minh Kính mở máy tính để video call với Lý Vinh Hạo, người quản lý chuyên nghiệp do văn phòng thuê. Lý Vinh Hạo rất kiên nhẫn, Nhiếp Minh Kính rất thông minh, mối quan hệ giữa hai người vừa như là thầy trò, vừa là bạn bè.
Nhiếp Minh Kính ngủ lại nhà họ Nhiếp một đêm, sáng hôm sau ăn sáng xong thì để tài xế chở ba vali hành lý đến phố Thượng Nhiêu. Khi Nhiếp Minh Kính gõ cửa bước vào phòng, Đoan Ngọ vẫn còn ngủ. Trong phòng không bật điều hòa, chỉ có quạt trần kêu cọt kẹt, mang theo chút gió nóng hổi. Có lẽ đêm trước hoặc nửa đêm Đoan Ngọ đã khóc dữ dội, quầng mắt cô đỏ hoe, mắt đến thái dương và miệng đều có vết mờ của nước mắt, mái tóc ngắn ướt đẫm dính vào mặt, hai bên vạt áo củ cuộn lên, lộ ra hai ba centimet chiếc bụng mồ hôi nhễ nhại, cả người như ngâm trong nước.
Nhiếp Minh Kính có chút giận dữ.
“Đoan Ngọ!”
Mắt Đoan Ngọ mở ra một khe nhỏ, cô gãi gãi mặt, uể oải gọi một tiếng “Anh”, rồi mơ màng cười nhẹ.
Giữa tháng bảy, đúng vào mùa hè, Đoan Ngọ cùng Lý Nhất Nặc ra ngoài ăn cơm ở “Trà Mễ”, trên màn hình LCD cao cao của “Trà Mễ” thấy tin tức tiêu cực về việc Lê Vi Vi ngoại tình. Trước ống kính, sắc mặt Lê Vi Vi rất tệ, dù đối diện với câu hỏi sắc bén của phóng viên vẫn cười, nhưng trong mắt lại có vẻ ấm ức. Ở góc trên bên phải đầu cô ta là một bức ảnh cô ta và diễn viên trẻ Triệu Ngọc đeo khẩu trang nắm tay nhau ra ngoài. Bản tin giải trí này không ngừng phát lại ba lần cảnh trước đó Chu Hành đội mũ lưỡi trai đen kéo Lê Vi Vi rời đi. Cuối cùng là một câu châm biếm cố ý nhấn mạnh thành ngữ: Theo thống kê vô trách nhiệm và hả hê của đồng nghiệp trong ngành, xác suất các nữ diễn viên trẻ trung trong làng giải trí giữ vững được lòng trung thành là như biểu tượng của chương trình này – Quả trứng vịt.
Lý Nhất Nặc xúc kem, lẩm bẩm: “Nhìn mặt Lê Vi Vi không an phận chút nào.”
Đoan Ngọ gắp bánh xốp giòn trong đ ĩa, nhỏ giọng phụ họa: “Ừ, tớ ghét Lê Vi Vi.”
“Thật đáng tiếc cho anh chàng cao ráo đẹp trai đó, dù trong ống kính chỉ có một thoáng nghiêng mặt, chậc, lòng tao rung động rồi… Ủa, Đoan Ngọ, hình như có chút quen quen.”
Đoan Ngọ bê bánh xốp chuyển sang bàn bên cạnh.
Lâm Mẫn cuối cùng cũng từ bếp ra, thấy Lý Nhất Nặc, cậu nhíu mày, chậm rãi bước tới chỉ vào chiếc bánh chocolate to bằng bàn tay, hỏi: “Lý Nhất Nặc, cậu có muốn giảm cân không?”
Lý Nhất Nặc vội vàng đẩy bánh sang trước mặt Đoan Ngọ, nói dối bánh là của Đoan Ngọ gọi. Sau khi Lâm Mẫn rời đi, Đoan Ngọ hỏi Lý Nhất Nặc có phải đang hẹn hò với Lâm Mẫn không, Lý Nhất Nặc cười ngớ ngẩn lắc đầu phủ nhận, nhưng trước khi ai về nhà nấy thì nghiêm túc cảnh báo Đoan Ngọ không được kể cho mẹ cô ấy biết.
Hai người vừa rời khỏi “Trà Mễ” thì chạm mặt Lục Song Khê và bạn mới của con nhóc. Đoan Ngọ vốn định đi thẳng qua, kết quả là Lục Song Khê khi lướt qua đã không nhẹ không nặng buông một tiếng “hừ”, lập tức chọc giận Lý Nhất Nặc. Lý Nhất Nặc dù thường hay bắt nạt Đoan Ngọ, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác bắt nạt cô, nhất là lại hết lần này đến lần khác bắt nạt. Thế là cô ấy giận dữ hỏi: “Mày hừ cái gì, bắt nạt người chưa đủ hả?” rồi đá một cái khiến Lục Song Khê suýt quỳ xuống. Lục Song Khê mất mặt trước bạn bè, con nhóc quay người định túm lấy mặt Lý Nhất Nặc. Đoan Ngọ ngăn lại, trên mặt có vẻ “thôi bỏ đi đừng đánh nhau”, nhưng thực ra là cố tình đẩy Lục Song Khê một cái, rõ ràng là hai đánh một, hai người bạn của Lục Song Khê vốn do dự đứng một bên liền lập tức quyết định giúp đỡ. Thế là, mấy cô gái xô đẩy, túm tóc, nhanh chóng đánh thành một nhóm bên lề đường.
Cuối kỳ nghỉ hè, Nhiếp Minh Kính bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi vào trường G, ông cụ Nhiếp nhờ Chu Hành đang nghỉ phép dẫn Đoan Ngọ đến một thị trấn nhỏ ở miền Nam.
Tổng hợp thái độ của nhà họ Nhiếp với Đoan Mạn Mạn, ông cụ Nhiếp còn nhớ đến việc để Đoan Ngọ đến miền Nam giải quyết, Châu Hành thực sự ngạc nhiên.
Trong phòng chờ sân bay, Nhiếp Minh Kính đến tiễn, hỏi Đoan Ngọ: “Em có bao nhiêu tiền?”
Đoan Ngọ thật thà nói: “Mẹ để lại cho em một thẻ phụ, trong đó có tám mươi hai nghìn.”
Nghe vậy, Nhiếp Minh Kính rút thẻ phụ của mình đưa qua, không để Đoan Ngọ từ chối: “Sau này em hãy dùng thẻ này.”
Đoan Ngọ sững sờ không nói nên lời. Cô chưa bao giờ lấy tiền từ tay ai ngoài Đoan Mạn Mạn, bao gồm cả Nhiếp Đông Viễn, vì vậy bà cụ Nhiếp nói với hai cô con gái rằng Đoan Ngọ không gần gũi với Nhiếp Đông Viễn.
Nhiếp Minh Kính kiên nhẫn chờ.
Nửa phút sau, Đoan Ngọ che mặt đưa tay ra nhận.
Chu Hành đứng lặng quan sát hai anh em vẫn còn xa lạ với nhau. Nhiếp Minh Kính có thể để thẻ vào hành lý của Đoan Ngọ, để cô tự phát hiện, nhưng cậu không làm vậy, cậu đưa tận tay Đoan Ngọ và muốn cô nhận. Ý nghĩa rất đơn giản. Đoan Ngọ sau này phải quen với việc đưa tay xin cậu và đón nhận sự giúp đỡ từ cậu.
Chu Hành dẫn Đoan Ngọ đến thị trấn nhỏ tên là Thạch Đạt.
Đoan Ngọ biết đến Thạch Đạt, trước đây Đoan Mạn Mạn thỉnh thoảng gửi tiền vào một tài khoản bưu điện ở đây, khi kinh tế khá giả thì năm nghìn mười nghìn tệ, lúc khó khăn thì một hai nghìn.
Đoan Ngọ gặp được ông bà ngoại đã ngoài sáu mươi tuổi ở Thạch Đạt.
Hai cụ già nhìn chằm chằm vào hộp tro cốt mà Đoan Ngọ mang đến, nước mắt tuôn rơi. Họ đã từng bảo Đoan Mạn Mạn, nếu bà theo người đàn ông đã có vợ thì đừng bao giờ trở về nữa, và quả thật bà đã không bao giờ trở về.
Đoan Ngọ cũng thấy hai cây ngô đồng mà Đoan Mạn Mạn từng nhắc đến mãi không thôi. Khi còn nhỏ, bà từng nhảy dây, tránh nắng và học thuộc lòng dưới bóng cây ngô đồng… Trên thân cây lớn hơn còn có những dòng chữ khắc nguệch ngoạc “Dương Tố Tố là đồ khốn!!!”. Ba dấu chấm than méo mó thể hiện đầy đủ sự giận dữ của Đoan Mạn Mạn khi cãi nhau với bạn bè thời thơ ấu.
Trấn Thạch Đạt là một thị trấn cổ, có lịch sử khoảng hai, ba trăm năm. Trong trấn có các ngôi nhà cổ kính, nhà từ đường, cơ sở bảo vệ, sân khấu cổ, quảng trường hội chợ, cầu đá xanh, đình giữa hồ… Chu Hành để Đoan Ngọ ở nhà ông bà ngoại, còn mình thì mang theo máy ảnh đi dạo quanh Thạch Đạt và các thị trấn lân cận như Thanh Hà, Chu Tước và Phượng Hoàng trong hai ngày, thỉnh thoảng sẽ chụp vài bức ảnh đặc sắc. Trò chơi trực tuyến mới nhất của Công Nghệ Tân Vực cần một số bối cảnh cổ kính, Chu Hành dù muốn nghỉ dưỡng nhưng cũng tiện tay chụp vài bức ảnh làm tư liệu mang về, dù không chắc sẽ sử dụng được hay không.
Ngày thứ ba, trước bữa trưa, Chu Hành quay lại Thạch Đạt. Theo thỏa thuận trước với Đoan Ngọ, họ sẽ lên đường sau bữa trưa trở về thành phố, nghỉ lại một đêm và ra sân bay vào sáng hôm sau. Vì từ thành phố đến Thạch Đạt có một đoạn đường núi gồ ghề, Chu Hành đã thuê một chiếc xe địa hình tại sân bay, nhưng dù là xe địa hình, họ cũng phải đi liên tục bốn tiếng mới đến nơi. Điều này có nghĩa là để tránh đi đường trong đêm tối ở nơi xa lạ, họ tốt nhất nên khởi hành trước hai giờ chiều.
Khi Chu Hành trở về nhà ông bà ngoại của Đoan Ngọ, cô đang ngồi một mình dưới bóng cây ngô đồng nhặt rau. Chu Hành chào hỏi rồi định rời đi, nhưng thấy bóng lưng cô đơn của Đoan Ngọ, anh quyết định quay lại.
“Đoan Ngọ, đã chuẩn bị xong đồ chưa?”
Đoan Ngọ uể oải trả lời: “Xong rồi ạ.”
“Đi nói chuyện với bà ngoại em đi.”
“Em đang nhặt rau mà.”
“Nhặt rau trong bếp đi.”
Nghe vậy, Đoan Ngọ quay người lại, lưng đối diện với Chu Hành, lặng lẽ bày tỏ sự bất mãn. Cô không muốn vào bếp, không muốn nghe từ miệng người khác về một Đoan Mạn Mạn xa lạ, vì với cô, Đoan Mạn Mạn chỉ có thể là người thân thiết nhất với cô.
Chu Hành cố gắng giấu đi nụ cười tinh nghịch trong mắt.
Cháu gái của Lý Ngộ Hằng cùng tuổi với Đoan Ngọ, nghe nói cô bé đã xăm ngày sinh của bạn trai đầu tiên trên ngực, cô bé khá thông minh, xăm ngày sinh thay vì tên để có thể giải thích ngày đó là lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu cãi nhau, lần đầu hôn, lần đầu nhận quà… Còn em gái của Nhiếp Minh Kính, cô gái mười bảy tuổi còn phải bị véo tai dạy dỗ như Đoan Ngọ, trong sáng đến mức khiến người ta thương cảm.
Cuối cùng, Đoan Ngọ cũng không vào bếp nói chuyện với bà ngoại, nhưng bà ngoại cô lại lải nhải cả buổi trưa trong bữa cơm cuối cùng. Có lẽ bà nhận ra tính chiếm hữu kỳ quặc của Đoan Ngọ nên không nhắc đến Đoan Mạn Mạn nữa, chỉ liên tục khen Đoan Ngọ xinh đẹp, dù có hơi mũm mĩm nhưng nhờ xương nhỏ nên không béo. Đoan Ngọ cảm thấy hơi ngượng trước mặt Chu Hành nhưng cuối cùng cũng không tránh ánh mắt yêu thương của ông bà. Trước khi rời đi, cô còn hứa sẽ gọi điện thoại hai tuần một lần và nếu có thời gian sẽ về thăm vào mùa hè năm sau.
Hai người rời đi chưa đến hai giờ chiều. Phía sau xe chất đầy các loại đồ ăn ngâm mà bà ngoại Đoan Ngọ nhất định bắt mang đi: Dưa muối, đậu phụ khô, thịt bò viên, cổ vịt, thịt lạp… Bà ngoại còn mua thêm đồ uống và đồ ăn vặt từ siêu thị duy nhất trong thị trấn, dặn Đoan Ngọ không được ăn một mình trên đường.
Xe địa hình chạy chưa đầy nửa giờ đã ra khỏi thị trấn. Đoan Ngọ ngồi nhai chân gà, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt đầy mơ màng.
Chu Hành liếc nhìn Đoan Ngọ qua khóe mắt, dịu dàng nói: “Đoan Ngọ, trong ba lô ở ghế sau có một chiếc máy tính bảng, em muốn lấy ra xem phim không?”
Nghe đến từ “ghế sau”, Đoan Ngọ chậm rãi quay đầu lại, rồi nhận ra ý nghĩa của cả câu, cô mím môi lắc đầu.
Đoan Ngọ ăn xong chân gà, đeo găng tay dùng một lần, bắt đầu moi thịt bò viên từ lọ ra ăn. Moi được một lúc, mắt cô đã ướt đẫm. Đoan Ngọ lặng lẽ lau nước mắt, hơi thở nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.
Thạch Đạt càng ngày càng xa, Đoan Mạn Mạn cũng càng ngày càng xa.
Khi họ rời khỏi đường cao tốc, thành phố đã lên đèn, đúng giờ cao điểm tan tầm. Họ mất nửa giờ kẹt xe trên đường chính mới đến khách sạn dự kiến. Khi Chu Hành đạp phanh, anh nhìn về phía ghế sau, thấy Đoan Ngọ cuộn tròn như con tôm, mồ hôi đầy trán. Cuối tháng tám, thời tiết miền Bắc dễ chịu hơn, nhưng miền Nam vẫn đang trong mùa hè nóng bức. Đoạn đường đất gồ ghề dưới ánh mặt trời gay gắt có thể nướng chín người, và đêm nay tình hình cũng không khá hơn, cả thành phố như bị phủ dưới một cái lồ ng hơi nước, ẩm nóng khó chịu.
Chu Hành gọi Đoan Ngọ dậy, xe địa hình dừng trước cửa khách sạn, anh giao chìa khóa cho người trông xe và cả hai cùng vào sảnh khách sạn.
Đèn flash từ góc 45 độ phía sau họ lóe lên nhưng không ai để ý.
Hai người tắm rửa thay đồ, rồi cùng nhau đi thang máy xuống lầu. Khi Đoan Ngọ ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy Chu Hành đang chờ ở khu vực sảnh, nghĩ rằng anh đã đợi lâu nên lập tức chạy đến, ấp úng nửa ngày cuối cùng mới nói ra được một câu “Xin lỗi”.
Chu Hành nhìn Đoan Ngọ, đôi mày hơi nhíu lại. Trước đây, Đoan Ngọ không phải là người rộng rãi, nhưng khi đó cô có vẻ trẻ con, còn bây giờ là nỗi sợ hãi không thể làm tốt, sợ không có ai bảo vệ và giúp đỡ, sợ hãi tương lai.
Chu Hành không đáp lại lời xin lỗi của Đoan Ngọ, chỉ hỏi: “Muốn ăn gì?”
Thấy nụ cười trong mắt Chu Hành, Đoan Ngọ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, đáp: “Gì cũng được ạ.”
Chu Hành đứng dậy, nắm lấy cổ tay Đoan Ngọ như Nhiếp Minh Kính từng làm, dẫn cô ra ngoài: “Vậy đi ăn ngỗng quay củi vải (*) ở quán Triệu Ký nhé.”
Quán Triệu Ký khá gần, tại ngã giao giữa đường Long Cương và đường Chuông Lầu cách đó khoảng hai, ba trăm mét. Suốt quãng đường, Đoan Ngọ nhìn chằm chằm vào tay Chu Hành đang nắm cổ tay mình, cảm thấy chỉ một chớp mắt đã đến nơi.
Ngỗng quay củi vải cần đợi mười lăm đến hai mươi phút. Chu Hành gọi cho Đoan Ngọ một đ ĩa bánh hạt đào, dặn cô không được chạy lung tung rồi đứng lên đi ra ngoài. Bạn anh vừa gọi điện nhờ mang hợp đồng và con dấu đến thành phố Tấn.
Trong mười phút đầu khi Chu Hành rời đi, Đoan Ngọ ngồi ngẩn ngơ, thỉnh thoảng liếc nhìn cổ tay bị Chu Hành nắm lấy, dường như vẫn còn lưu lại chút ấm áp. Mười phút sau, cơn đói bụng bắt đầu trỗi dậy, Đoan Ngọ quay lại nhìn cánh cửa phòng đóng kín, cảm thấy hơi ngại ngùng khi cầm một chiếc bánh hạt óc chó nhỏ bằng nắm tay trẻ con và nhấm nháp từng chút một. Hai phút sau, cô lấy từ túi ra chiếc điện thoại cũ kỹ mà chẳng ai còn dùng nữa rồi lướt Weibo một cách lơ đãng.
Trên Weibo dạo này có nhiều tin mới: Thiên hậu nhạc pop Lý Lý đã kết hôn và sang Hàn Quốc, lễ cưới có sự góp mặt của nhiều nhân vật nổi tiếng; Tại lễ khai mạc Liên hoan âm nhạc Pan-Asian, Từ Hồi xuất hiện ở vị trí cuối cùng, lần đầu tiên tiết lộ tiêu chuẩn chọn bạn đời, cho biết anh thích những cô gái không phiền phức; nữ hoàng rating mới Tiền Anh Lạc trong lúc quay phim ở nước ngoài đã vô tình làm mất hộ chiếu, cô đã đăng lên Weibo @Đại Sứ Quán Địa Phương để nhờ giúp đỡ; nữ minh tinh gốc Hoa nổi tiếng Hollywood Đồng Thanh đã công khai bức ảnh tốt nghiệp ngây thơ của mình trên Facebook, mạnh mẽ bác bỏ tin đồn phẫu thuật thẩm mỹ đang lan truyền…
“Đinh đông” một tiếng, có thông báo video từ Weibo, Đoan Ngọ định không quan tâm vì lo hết dung lượng, nhưng vô tình nhìn thấy tiêu đề video: “Thiên hậu họ Lê và anh Chu huyền thoại cãi vã nảy lửa, hôn nhau nồng nhiệt trên phim trường.”
Đoan Ngọ không cưỡng lại được và mở video.
Toàn bộ video dài ba phút bốn mươi bảy giây, trong đó một phút hai mươi hai giây đầu tiên là cảnh cãi vã. Chu Hành trông rất tức giận, mắt đầy vẻ lạnh lùng băng giá, còn miệng của Lê Vi Vi không ngừng di chuyển, dường như chiếm ưu thế, nhưng không hiểu sao lại có vẻ yếu thế hơn. Trong lúc căng thẳng, hành động quay lưng định rời đi của Chu Hành đã khiến Lê Vi Vi nổi giận, cô ta lao tới c ắn vào cổ anh, Chu Hành cúi xuống định kéo cô ta ra. Lê Vi Vi lại tiếp tục cắn vào môi anh. Chu Hành để cho Lý Vi Vi phát điên trong chốc lát, sau đó đảo ngược tình thế, ép cô ta vào tường. Ánh mắt khiêu khích của Lê Vi Vi được đáp lại bằng nụ hôn mãnh liệt của Chu Hành… Toàn bộ đoạn video thực ra không có âm thanh, nhưng Đoan Ngọ dường như có thể nghe thấy âm thanh mờ ám từ đôi môi của Chu Hành và Lê Vi Vi trong hai mươi giây đó… Cuối cùng, Chu Hành không chút do dự rời đi, còn Lê Vi Vi thì đập vỡ hết tất cả chai lọ trên bàn trang điểm.
Đoan Ngọ lướt xuống xem những bình luận nóng:
“Ai mà biết được nỗi khổ khi mình cũng tên là Lê Vi Vi”: Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thiên hậu họ Lê thật mạnh mẽ và bá đạo!
“Đậu Đinh”: Che mặt xem anh Chu một trăm lần!
“Tôi là Áo Khoác”: Đoạn video này đã có từ nửa năm trước phải không? Ai đã tiết lộ nó vậy? Chậc, răng của Lê Vi Vi tốt thật!
“LUCY Trương”: Vô tình nhìn thấy đường cong cổ mở ra của anh Chu, máu mũi chảy dài.
“Leonardo-Charles-Phong”: Hãy nói tôi biết có cặp đôi nào mà không cãi nhau không! Tôi không thấy điểm đen trong video này ở đâu cả!
“Lê VV mãi mãi đen”: Không biết ý nghĩa của việc công khai đoạn video lúc này là gì! Lê VV vàanh Chu đã chia tay trước khi công khai mối quan hệ, có được không?! Đã nửa năm rồi có được không?! Không cần cảm ơn!
“Găng tay da của anh Chu”: Ai đã xem anh Chu một trăm lần thì đừng có đi!
“Tôi nhìn ai cũng không vừa mắt”: Đúng là, khi đẹp thì tự nhiên có hiệu ứng MV.
“Ngô Ngạn Tổ, em muốn sinh con khỉ cho anh”: Không biết chọn anh Ngô hay anh Chu, ai có thể giúp tôi quyết định không, người tốt sống lâu.
“Ngôi sao đỏ chiếu sáng tôi ra trận”: Ừ, ánh mắt giận dỗi khiêu khích của Lê Vi Vi giống hệt bạn gái tôi, nhưng bạn gái tôi chỉ có mình tôi là bạn trai, vấn đề là, Lê Vi Vi có quan hệ gì với nhà sản xuất huyền thoại và Triệu Ngọc?
“Ra mắt sau khi phẫu thuật thẩm mỹ”: @Ngô Ngạn Tổ em muốn sinh con khỉ cho anh: Hãy giữ lấy chút tự trọng!
“Vòng của ông tiên nhà bạn”: @Ngôi sao đỏ chiếu sáng tôi ra trận: Làm sao anh chắc chắn bạn gái anh chỉ có anh bạn là bạn trai?
“Mosaic”: @Nha Nha, Tôi luôn ghét bạn vì bạn tự cao, si mê, điệu đà, và giả tạo, nhưng nếu bạn nói anh họ bạn làm việc trong công ty công nghệ của anh Chu, thì tôi sẽ kết bạn với bạn!
“Giới giải trí, hỏi gì tôi cũng biết”: @Lê VV mãi mãi đen: Xem ra có người hiểu biết đây. Tôi bổ sung thêm hai điểm: Thứ nhất, anh Chu đã đi Nam Phi vào giữa cuối tháng ba, đi trong ngày và về trong ngày, tôi biết múi giờ và thời gian bay, ý tôi là anh ấy không qua đêm tại nhà của Lê Vi Vi, mọi người hiểu rõ tình hình nhé; thứ hai, Lê Vi Vi là người chủ động theo đuổi anh Chu, hai người hẹn hò bốn năm, trên diễn đàn có một bài viết chi tiết về chuyện này từ bạn học của Lê Vi Vi tại trường điện ảnh Tấn, cơ bản là đúng sự thật.
Khi Chu Hành trở về với tập tài liệu trong tay, anh nhìn thấy Đoan Ngọ đang đỏ mắt ăn bánh hạt óc chó. Mắt thì đỏ nhưng không hề ảnh hưởng đến việc ăn, đ ĩa bánh có tám chiếc giờ chỉ còn hai chiếc. Cô vẫn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ anh đã để cô lại, không hề di chuyển.
Chu Hành ngồi xuống ghế đối diện Đoan Ngọ.
“Đoan Ngọ.”
“Vâng?”
Chu Hành suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Em là em gái của Minh Kính, Minh Kính có thể vượt qua được, anh tin rằng em cũng có thể.”
Đoan Ngọ gật đầu, không giải thích sự hiểu lầm mơ hồ, cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ là trong tầm mắt thấy những chiếc bánh hạt óc chó trên đ ĩa, và sắc đỏ từ khóe mắt nhanh chóng lan ra hai má.
Chu Hành nhìn cô với vẻ ngượng ngùng giống như trước đây, ánh mắt anh ánh lên sự hài hước.
Đoan Ngọ quay đầu đi, đỏ mặt giải thích: “…Em vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn.”
Chu Hành gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Chiếc Airbus A320 tăng tốc trên đường băng, đầu máy bay từ từ ngẩng lên, sau đó là đuôi máy bay cũng rời khỏi đường băng, ngoài cửa sổ có tiếng vo vo của máy móc khi bánh máy bay được thu vào.
Chu Hành gọi một ly nước, còn gọi cho Đoan Ngọ một ly nước cam. Tiếp viên hàng không của hãng thành phố Tấn nổi tiếng với thái độ phục vụ kém, hôm nay lại bất ngờ hỏi Chu Hành xem anh có cần chăn để giữ ấm không sau khi rót đồ uống, khiến hành khách ngồi phía trước quay lại phẫn nộ nói: “Cô xem mặt mà bắt hình dong à? Tôi đang run cầm cập đây mà cô không thấy sao?”
Đoan Ngọ đang lim dim ngủ thì bất chợt cảm thấy vai mình nặng trĩu. Cô nhấp nháy mắt vài cái, không muốn mở mắt, nhưng cuối cùng cũng mở ra. Trước mắt cô là chiếc áo sơ mi màu xám khói mà Chu Hành đã mặc khi ra ngoài vào buổi sáng. Ánh mắt cô bất giác theo các đường vân của áo sơ mi mà nhìn lên, cuối cùng dừng lại ở chiếc cổ trắng của Chu Hành. Chu Hành ngủ rất say, nửa khuôn mặt vùi vào hõm vai của Đoan Ngọ, hơi thở của anh phả vào gốc tai cô. Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, Đoan Ngọ, người chưa từng trải qua việc này và không có chút định lực nào, đã đỏ mặt từ đầu đến chân. Cô tiếp viên xinh đẹp đi qua đi lại trong lối đi, thỉnh thoảng nhìn vào mặt nghiêng vùi sâu của Chu Hành, và chăm chú nhìn làn da trắng như sứ lộ ra vài centimet thấp thoáng bên trong chiếc áo sơ mi của Chu Hành. Sau vài lần ánh mắt Đoan Ngọ chạm phải ánh mắt cô tiếp viên, cô lặng lẽ cài lại cúc áo không biết đã bị mở ra từ khi nào cho Chu Hành.
Chú thích:
(*): Ngỗng quay củi vải là một món ăn truyền thống của Trung Quốc, nổi tiếng với hương vị độc đáo và phương pháp chế biến tinh tế. Món ăn này có nguồn gốc từ Quảng Đông và được chế biến bằng cách quay ngỗng trên củi vải, loại củi này được làm từ cây vải thiều. Quá trình quay sử dụng củi vải giúp ngỗng thấm đượm hương thơm đặc trưng, da giòn và thịt mềm. Món ngỗng quay củi vải thường được dùng trong các dịp lễ tết hoặc các bữa tiệc quan trọng, thể hiện sự sang trọng và tinh hoa ẩm thực Trung Hoa.
Tuần trước, Nhiếp Đông Cẩm đã đưa Giang Hàn và Giang Nghi về Mỹ. Nhiếp Đông Ninh đã trở về Singapore hai lần trước khi Nhiếp Đông Cẩm quay lại Mỹ. Dù bà ta không muốn nhưng cũng phải hoàn tất thủ tục nghỉ việc, sau đó dẫn theo Lục Song Khê chính thức về nước định cư. Lục Song Khê học nhờ tại trường trung học phụ thuộc trường Trung học Phổ thông Thành phố Tấn, so với các bạn cùng trang lứa, trình độ đọc viết tiếng Anh của con nhóc đạt chuẩn để làm tài liệu giảng dạy, nhưng toán lý hóa thì rất kém.
Nhiếp Minh Kính thu dọn một đống đồ đạc, một số mang đến phố Thượng Nhiêu, một số khác mang đến ký túc xá của trường G. Ba vali được đóng gói kỹ càng, sau khi tắm xong, Nhiếp Minh Kính mở máy tính để video call với Lý Vinh Hạo, người quản lý chuyên nghiệp do văn phòng thuê. Lý Vinh Hạo rất kiên nhẫn, Nhiếp Minh Kính rất thông minh, mối quan hệ giữa hai người vừa như là thầy trò, vừa là bạn bè.
Nhiếp Minh Kính ngủ lại nhà họ Nhiếp một đêm, sáng hôm sau ăn sáng xong thì để tài xế chở ba vali hành lý đến phố Thượng Nhiêu. Khi Nhiếp Minh Kính gõ cửa bước vào phòng, Đoan Ngọ vẫn còn ngủ. Trong phòng không bật điều hòa, chỉ có quạt trần kêu cọt kẹt, mang theo chút gió nóng hổi. Có lẽ đêm trước hoặc nửa đêm Đoan Ngọ đã khóc dữ dội, quầng mắt cô đỏ hoe, mắt đến thái dương và miệng đều có vết mờ của nước mắt, mái tóc ngắn ướt đẫm dính vào mặt, hai bên vạt áo củ cuộn lên, lộ ra hai ba centimet chiếc bụng mồ hôi nhễ nhại, cả người như ngâm trong nước.
Nhiếp Minh Kính có chút giận dữ.
“Đoan Ngọ!”
Mắt Đoan Ngọ mở ra một khe nhỏ, cô gãi gãi mặt, uể oải gọi một tiếng “Anh”, rồi mơ màng cười nhẹ.
Giữa tháng bảy, đúng vào mùa hè, Đoan Ngọ cùng Lý Nhất Nặc ra ngoài ăn cơm ở “Trà Mễ”, trên màn hình LCD cao cao của “Trà Mễ” thấy tin tức tiêu cực về việc Lê Vi Vi ngoại tình. Trước ống kính, sắc mặt Lê Vi Vi rất tệ, dù đối diện với câu hỏi sắc bén của phóng viên vẫn cười, nhưng trong mắt lại có vẻ ấm ức. Ở góc trên bên phải đầu cô ta là một bức ảnh cô ta và diễn viên trẻ Triệu Ngọc đeo khẩu trang nắm tay nhau ra ngoài. Bản tin giải trí này không ngừng phát lại ba lần cảnh trước đó Chu Hành đội mũ lưỡi trai đen kéo Lê Vi Vi rời đi. Cuối cùng là một câu châm biếm cố ý nhấn mạnh thành ngữ: Theo thống kê vô trách nhiệm và hả hê của đồng nghiệp trong ngành, xác suất các nữ diễn viên trẻ trung trong làng giải trí giữ vững được lòng trung thành là như biểu tượng của chương trình này – Quả trứng vịt.
Lý Nhất Nặc xúc kem, lẩm bẩm: “Nhìn mặt Lê Vi Vi không an phận chút nào.”
Đoan Ngọ gắp bánh xốp giòn trong đ ĩa, nhỏ giọng phụ họa: “Ừ, tớ ghét Lê Vi Vi.”
“Thật đáng tiếc cho anh chàng cao ráo đẹp trai đó, dù trong ống kính chỉ có một thoáng nghiêng mặt, chậc, lòng tao rung động rồi… Ủa, Đoan Ngọ, hình như có chút quen quen.”
Đoan Ngọ bê bánh xốp chuyển sang bàn bên cạnh.
Lâm Mẫn cuối cùng cũng từ bếp ra, thấy Lý Nhất Nặc, cậu nhíu mày, chậm rãi bước tới chỉ vào chiếc bánh chocolate to bằng bàn tay, hỏi: “Lý Nhất Nặc, cậu có muốn giảm cân không?”
Lý Nhất Nặc vội vàng đẩy bánh sang trước mặt Đoan Ngọ, nói dối bánh là của Đoan Ngọ gọi. Sau khi Lâm Mẫn rời đi, Đoan Ngọ hỏi Lý Nhất Nặc có phải đang hẹn hò với Lâm Mẫn không, Lý Nhất Nặc cười ngớ ngẩn lắc đầu phủ nhận, nhưng trước khi ai về nhà nấy thì nghiêm túc cảnh báo Đoan Ngọ không được kể cho mẹ cô ấy biết.
Hai người vừa rời khỏi “Trà Mễ” thì chạm mặt Lục Song Khê và bạn mới của con nhóc. Đoan Ngọ vốn định đi thẳng qua, kết quả là Lục Song Khê khi lướt qua đã không nhẹ không nặng buông một tiếng “hừ”, lập tức chọc giận Lý Nhất Nặc. Lý Nhất Nặc dù thường hay bắt nạt Đoan Ngọ, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác bắt nạt cô, nhất là lại hết lần này đến lần khác bắt nạt. Thế là cô ấy giận dữ hỏi: “Mày hừ cái gì, bắt nạt người chưa đủ hả?” rồi đá một cái khiến Lục Song Khê suýt quỳ xuống. Lục Song Khê mất mặt trước bạn bè, con nhóc quay người định túm lấy mặt Lý Nhất Nặc. Đoan Ngọ ngăn lại, trên mặt có vẻ “thôi bỏ đi đừng đánh nhau”, nhưng thực ra là cố tình đẩy Lục Song Khê một cái, rõ ràng là hai đánh một, hai người bạn của Lục Song Khê vốn do dự đứng một bên liền lập tức quyết định giúp đỡ. Thế là, mấy cô gái xô đẩy, túm tóc, nhanh chóng đánh thành một nhóm bên lề đường.
Cuối kỳ nghỉ hè, Nhiếp Minh Kính bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi vào trường G, ông cụ Nhiếp nhờ Chu Hành đang nghỉ phép dẫn Đoan Ngọ đến một thị trấn nhỏ ở miền Nam.
Tổng hợp thái độ của nhà họ Nhiếp với Đoan Mạn Mạn, ông cụ Nhiếp còn nhớ đến việc để Đoan Ngọ đến miền Nam giải quyết, Châu Hành thực sự ngạc nhiên.
Trong phòng chờ sân bay, Nhiếp Minh Kính đến tiễn, hỏi Đoan Ngọ: “Em có bao nhiêu tiền?”
Đoan Ngọ thật thà nói: “Mẹ để lại cho em một thẻ phụ, trong đó có tám mươi hai nghìn.”
Nghe vậy, Nhiếp Minh Kính rút thẻ phụ của mình đưa qua, không để Đoan Ngọ từ chối: “Sau này em hãy dùng thẻ này.”
Đoan Ngọ sững sờ không nói nên lời. Cô chưa bao giờ lấy tiền từ tay ai ngoài Đoan Mạn Mạn, bao gồm cả Nhiếp Đông Viễn, vì vậy bà cụ Nhiếp nói với hai cô con gái rằng Đoan Ngọ không gần gũi với Nhiếp Đông Viễn.
Nhiếp Minh Kính kiên nhẫn chờ.
Nửa phút sau, Đoan Ngọ che mặt đưa tay ra nhận.
Chu Hành đứng lặng quan sát hai anh em vẫn còn xa lạ với nhau. Nhiếp Minh Kính có thể để thẻ vào hành lý của Đoan Ngọ, để cô tự phát hiện, nhưng cậu không làm vậy, cậu đưa tận tay Đoan Ngọ và muốn cô nhận. Ý nghĩa rất đơn giản. Đoan Ngọ sau này phải quen với việc đưa tay xin cậu và đón nhận sự giúp đỡ từ cậu.
Chu Hành dẫn Đoan Ngọ đến thị trấn nhỏ tên là Thạch Đạt.
Đoan Ngọ biết đến Thạch Đạt, trước đây Đoan Mạn Mạn thỉnh thoảng gửi tiền vào một tài khoản bưu điện ở đây, khi kinh tế khá giả thì năm nghìn mười nghìn tệ, lúc khó khăn thì một hai nghìn.
Đoan Ngọ gặp được ông bà ngoại đã ngoài sáu mươi tuổi ở Thạch Đạt.
Hai cụ già nhìn chằm chằm vào hộp tro cốt mà Đoan Ngọ mang đến, nước mắt tuôn rơi. Họ đã từng bảo Đoan Mạn Mạn, nếu bà theo người đàn ông đã có vợ thì đừng bao giờ trở về nữa, và quả thật bà đã không bao giờ trở về.
Đoan Ngọ cũng thấy hai cây ngô đồng mà Đoan Mạn Mạn từng nhắc đến mãi không thôi. Khi còn nhỏ, bà từng nhảy dây, tránh nắng và học thuộc lòng dưới bóng cây ngô đồng… Trên thân cây lớn hơn còn có những dòng chữ khắc nguệch ngoạc “Dương Tố Tố là đồ khốn!!!”. Ba dấu chấm than méo mó thể hiện đầy đủ sự giận dữ của Đoan Mạn Mạn khi cãi nhau với bạn bè thời thơ ấu.
Trấn Thạch Đạt là một thị trấn cổ, có lịch sử khoảng hai, ba trăm năm. Trong trấn có các ngôi nhà cổ kính, nhà từ đường, cơ sở bảo vệ, sân khấu cổ, quảng trường hội chợ, cầu đá xanh, đình giữa hồ… Chu Hành để Đoan Ngọ ở nhà ông bà ngoại, còn mình thì mang theo máy ảnh đi dạo quanh Thạch Đạt và các thị trấn lân cận như Thanh Hà, Chu Tước và Phượng Hoàng trong hai ngày, thỉnh thoảng sẽ chụp vài bức ảnh đặc sắc. Trò chơi trực tuyến mới nhất của Công Nghệ Tân Vực cần một số bối cảnh cổ kính, Chu Hành dù muốn nghỉ dưỡng nhưng cũng tiện tay chụp vài bức ảnh làm tư liệu mang về, dù không chắc sẽ sử dụng được hay không.
Ngày thứ ba, trước bữa trưa, Chu Hành quay lại Thạch Đạt. Theo thỏa thuận trước với Đoan Ngọ, họ sẽ lên đường sau bữa trưa trở về thành phố, nghỉ lại một đêm và ra sân bay vào sáng hôm sau. Vì từ thành phố đến Thạch Đạt có một đoạn đường núi gồ ghề, Chu Hành đã thuê một chiếc xe địa hình tại sân bay, nhưng dù là xe địa hình, họ cũng phải đi liên tục bốn tiếng mới đến nơi. Điều này có nghĩa là để tránh đi đường trong đêm tối ở nơi xa lạ, họ tốt nhất nên khởi hành trước hai giờ chiều.
Khi Chu Hành trở về nhà ông bà ngoại của Đoan Ngọ, cô đang ngồi một mình dưới bóng cây ngô đồng nhặt rau. Chu Hành chào hỏi rồi định rời đi, nhưng thấy bóng lưng cô đơn của Đoan Ngọ, anh quyết định quay lại.
“Đoan Ngọ, đã chuẩn bị xong đồ chưa?”
Đoan Ngọ uể oải trả lời: “Xong rồi ạ.”
“Đi nói chuyện với bà ngoại em đi.”
“Em đang nhặt rau mà.”
“Nhặt rau trong bếp đi.”
Nghe vậy, Đoan Ngọ quay người lại, lưng đối diện với Chu Hành, lặng lẽ bày tỏ sự bất mãn. Cô không muốn vào bếp, không muốn nghe từ miệng người khác về một Đoan Mạn Mạn xa lạ, vì với cô, Đoan Mạn Mạn chỉ có thể là người thân thiết nhất với cô.
Chu Hành cố gắng giấu đi nụ cười tinh nghịch trong mắt.
Cháu gái của Lý Ngộ Hằng cùng tuổi với Đoan Ngọ, nghe nói cô bé đã xăm ngày sinh của bạn trai đầu tiên trên ngực, cô bé khá thông minh, xăm ngày sinh thay vì tên để có thể giải thích ngày đó là lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu cãi nhau, lần đầu hôn, lần đầu nhận quà… Còn em gái của Nhiếp Minh Kính, cô gái mười bảy tuổi còn phải bị véo tai dạy dỗ như Đoan Ngọ, trong sáng đến mức khiến người ta thương cảm.
Cuối cùng, Đoan Ngọ cũng không vào bếp nói chuyện với bà ngoại, nhưng bà ngoại cô lại lải nhải cả buổi trưa trong bữa cơm cuối cùng. Có lẽ bà nhận ra tính chiếm hữu kỳ quặc của Đoan Ngọ nên không nhắc đến Đoan Mạn Mạn nữa, chỉ liên tục khen Đoan Ngọ xinh đẹp, dù có hơi mũm mĩm nhưng nhờ xương nhỏ nên không béo. Đoan Ngọ cảm thấy hơi ngượng trước mặt Chu Hành nhưng cuối cùng cũng không tránh ánh mắt yêu thương của ông bà. Trước khi rời đi, cô còn hứa sẽ gọi điện thoại hai tuần một lần và nếu có thời gian sẽ về thăm vào mùa hè năm sau.
Hai người rời đi chưa đến hai giờ chiều. Phía sau xe chất đầy các loại đồ ăn ngâm mà bà ngoại Đoan Ngọ nhất định bắt mang đi: Dưa muối, đậu phụ khô, thịt bò viên, cổ vịt, thịt lạp… Bà ngoại còn mua thêm đồ uống và đồ ăn vặt từ siêu thị duy nhất trong thị trấn, dặn Đoan Ngọ không được ăn một mình trên đường.
Xe địa hình chạy chưa đầy nửa giờ đã ra khỏi thị trấn. Đoan Ngọ ngồi nhai chân gà, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt đầy mơ màng.
Chu Hành liếc nhìn Đoan Ngọ qua khóe mắt, dịu dàng nói: “Đoan Ngọ, trong ba lô ở ghế sau có một chiếc máy tính bảng, em muốn lấy ra xem phim không?”
Nghe đến từ “ghế sau”, Đoan Ngọ chậm rãi quay đầu lại, rồi nhận ra ý nghĩa của cả câu, cô mím môi lắc đầu.
Đoan Ngọ ăn xong chân gà, đeo găng tay dùng một lần, bắt đầu moi thịt bò viên từ lọ ra ăn. Moi được một lúc, mắt cô đã ướt đẫm. Đoan Ngọ lặng lẽ lau nước mắt, hơi thở nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.
Thạch Đạt càng ngày càng xa, Đoan Mạn Mạn cũng càng ngày càng xa.
Khi họ rời khỏi đường cao tốc, thành phố đã lên đèn, đúng giờ cao điểm tan tầm. Họ mất nửa giờ kẹt xe trên đường chính mới đến khách sạn dự kiến. Khi Chu Hành đạp phanh, anh nhìn về phía ghế sau, thấy Đoan Ngọ cuộn tròn như con tôm, mồ hôi đầy trán. Cuối tháng tám, thời tiết miền Bắc dễ chịu hơn, nhưng miền Nam vẫn đang trong mùa hè nóng bức. Đoạn đường đất gồ ghề dưới ánh mặt trời gay gắt có thể nướng chín người, và đêm nay tình hình cũng không khá hơn, cả thành phố như bị phủ dưới một cái lồ ng hơi nước, ẩm nóng khó chịu.
Chu Hành gọi Đoan Ngọ dậy, xe địa hình dừng trước cửa khách sạn, anh giao chìa khóa cho người trông xe và cả hai cùng vào sảnh khách sạn.
Đèn flash từ góc 45 độ phía sau họ lóe lên nhưng không ai để ý.
Hai người tắm rửa thay đồ, rồi cùng nhau đi thang máy xuống lầu. Khi Đoan Ngọ ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy Chu Hành đang chờ ở khu vực sảnh, nghĩ rằng anh đã đợi lâu nên lập tức chạy đến, ấp úng nửa ngày cuối cùng mới nói ra được một câu “Xin lỗi”.
Chu Hành nhìn Đoan Ngọ, đôi mày hơi nhíu lại. Trước đây, Đoan Ngọ không phải là người rộng rãi, nhưng khi đó cô có vẻ trẻ con, còn bây giờ là nỗi sợ hãi không thể làm tốt, sợ không có ai bảo vệ và giúp đỡ, sợ hãi tương lai.
Chu Hành không đáp lại lời xin lỗi của Đoan Ngọ, chỉ hỏi: “Muốn ăn gì?”
Thấy nụ cười trong mắt Chu Hành, Đoan Ngọ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, đáp: “Gì cũng được ạ.”
Chu Hành đứng dậy, nắm lấy cổ tay Đoan Ngọ như Nhiếp Minh Kính từng làm, dẫn cô ra ngoài: “Vậy đi ăn ngỗng quay củi vải (*) ở quán Triệu Ký nhé.”
Quán Triệu Ký khá gần, tại ngã giao giữa đường Long Cương và đường Chuông Lầu cách đó khoảng hai, ba trăm mét. Suốt quãng đường, Đoan Ngọ nhìn chằm chằm vào tay Chu Hành đang nắm cổ tay mình, cảm thấy chỉ một chớp mắt đã đến nơi.
Ngỗng quay củi vải cần đợi mười lăm đến hai mươi phút. Chu Hành gọi cho Đoan Ngọ một đ ĩa bánh hạt đào, dặn cô không được chạy lung tung rồi đứng lên đi ra ngoài. Bạn anh vừa gọi điện nhờ mang hợp đồng và con dấu đến thành phố Tấn.
Trong mười phút đầu khi Chu Hành rời đi, Đoan Ngọ ngồi ngẩn ngơ, thỉnh thoảng liếc nhìn cổ tay bị Chu Hành nắm lấy, dường như vẫn còn lưu lại chút ấm áp. Mười phút sau, cơn đói bụng bắt đầu trỗi dậy, Đoan Ngọ quay lại nhìn cánh cửa phòng đóng kín, cảm thấy hơi ngại ngùng khi cầm một chiếc bánh hạt óc chó nhỏ bằng nắm tay trẻ con và nhấm nháp từng chút một. Hai phút sau, cô lấy từ túi ra chiếc điện thoại cũ kỹ mà chẳng ai còn dùng nữa rồi lướt Weibo một cách lơ đãng.
Trên Weibo dạo này có nhiều tin mới: Thiên hậu nhạc pop Lý Lý đã kết hôn và sang Hàn Quốc, lễ cưới có sự góp mặt của nhiều nhân vật nổi tiếng; Tại lễ khai mạc Liên hoan âm nhạc Pan-Asian, Từ Hồi xuất hiện ở vị trí cuối cùng, lần đầu tiên tiết lộ tiêu chuẩn chọn bạn đời, cho biết anh thích những cô gái không phiền phức; nữ hoàng rating mới Tiền Anh Lạc trong lúc quay phim ở nước ngoài đã vô tình làm mất hộ chiếu, cô đã đăng lên Weibo @Đại Sứ Quán Địa Phương để nhờ giúp đỡ; nữ minh tinh gốc Hoa nổi tiếng Hollywood Đồng Thanh đã công khai bức ảnh tốt nghiệp ngây thơ của mình trên Facebook, mạnh mẽ bác bỏ tin đồn phẫu thuật thẩm mỹ đang lan truyền…
“Đinh đông” một tiếng, có thông báo video từ Weibo, Đoan Ngọ định không quan tâm vì lo hết dung lượng, nhưng vô tình nhìn thấy tiêu đề video: “Thiên hậu họ Lê và anh Chu huyền thoại cãi vã nảy lửa, hôn nhau nồng nhiệt trên phim trường.”
Đoan Ngọ không cưỡng lại được và mở video.
Toàn bộ video dài ba phút bốn mươi bảy giây, trong đó một phút hai mươi hai giây đầu tiên là cảnh cãi vã. Chu Hành trông rất tức giận, mắt đầy vẻ lạnh lùng băng giá, còn miệng của Lê Vi Vi không ngừng di chuyển, dường như chiếm ưu thế, nhưng không hiểu sao lại có vẻ yếu thế hơn. Trong lúc căng thẳng, hành động quay lưng định rời đi của Chu Hành đã khiến Lê Vi Vi nổi giận, cô ta lao tới c ắn vào cổ anh, Chu Hành cúi xuống định kéo cô ta ra. Lê Vi Vi lại tiếp tục cắn vào môi anh. Chu Hành để cho Lý Vi Vi phát điên trong chốc lát, sau đó đảo ngược tình thế, ép cô ta vào tường. Ánh mắt khiêu khích của Lê Vi Vi được đáp lại bằng nụ hôn mãnh liệt của Chu Hành… Toàn bộ đoạn video thực ra không có âm thanh, nhưng Đoan Ngọ dường như có thể nghe thấy âm thanh mờ ám từ đôi môi của Chu Hành và Lê Vi Vi trong hai mươi giây đó… Cuối cùng, Chu Hành không chút do dự rời đi, còn Lê Vi Vi thì đập vỡ hết tất cả chai lọ trên bàn trang điểm.
Đoan Ngọ lướt xuống xem những bình luận nóng:
“Ai mà biết được nỗi khổ khi mình cũng tên là Lê Vi Vi”: Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thiên hậu họ Lê thật mạnh mẽ và bá đạo!
“Đậu Đinh”: Che mặt xem anh Chu một trăm lần!
“Tôi là Áo Khoác”: Đoạn video này đã có từ nửa năm trước phải không? Ai đã tiết lộ nó vậy? Chậc, răng của Lê Vi Vi tốt thật!
“LUCY Trương”: Vô tình nhìn thấy đường cong cổ mở ra của anh Chu, máu mũi chảy dài.
“Leonardo-Charles-Phong”: Hãy nói tôi biết có cặp đôi nào mà không cãi nhau không! Tôi không thấy điểm đen trong video này ở đâu cả!
“Lê VV mãi mãi đen”: Không biết ý nghĩa của việc công khai đoạn video lúc này là gì! Lê VV vàanh Chu đã chia tay trước khi công khai mối quan hệ, có được không?! Đã nửa năm rồi có được không?! Không cần cảm ơn!
“Găng tay da của anh Chu”: Ai đã xem anh Chu một trăm lần thì đừng có đi!
“Tôi nhìn ai cũng không vừa mắt”: Đúng là, khi đẹp thì tự nhiên có hiệu ứng MV.
“Ngô Ngạn Tổ, em muốn sinh con khỉ cho anh”: Không biết chọn anh Ngô hay anh Chu, ai có thể giúp tôi quyết định không, người tốt sống lâu.
“Ngôi sao đỏ chiếu sáng tôi ra trận”: Ừ, ánh mắt giận dỗi khiêu khích của Lê Vi Vi giống hệt bạn gái tôi, nhưng bạn gái tôi chỉ có mình tôi là bạn trai, vấn đề là, Lê Vi Vi có quan hệ gì với nhà sản xuất huyền thoại và Triệu Ngọc?
“Ra mắt sau khi phẫu thuật thẩm mỹ”: @Ngô Ngạn Tổ em muốn sinh con khỉ cho anh: Hãy giữ lấy chút tự trọng!
“Vòng của ông tiên nhà bạn”: @Ngôi sao đỏ chiếu sáng tôi ra trận: Làm sao anh chắc chắn bạn gái anh chỉ có anh bạn là bạn trai?
“Mosaic”: @Nha Nha, Tôi luôn ghét bạn vì bạn tự cao, si mê, điệu đà, và giả tạo, nhưng nếu bạn nói anh họ bạn làm việc trong công ty công nghệ của anh Chu, thì tôi sẽ kết bạn với bạn!
“Giới giải trí, hỏi gì tôi cũng biết”: @Lê VV mãi mãi đen: Xem ra có người hiểu biết đây. Tôi bổ sung thêm hai điểm: Thứ nhất, anh Chu đã đi Nam Phi vào giữa cuối tháng ba, đi trong ngày và về trong ngày, tôi biết múi giờ và thời gian bay, ý tôi là anh ấy không qua đêm tại nhà của Lê Vi Vi, mọi người hiểu rõ tình hình nhé; thứ hai, Lê Vi Vi là người chủ động theo đuổi anh Chu, hai người hẹn hò bốn năm, trên diễn đàn có một bài viết chi tiết về chuyện này từ bạn học của Lê Vi Vi tại trường điện ảnh Tấn, cơ bản là đúng sự thật.
Khi Chu Hành trở về với tập tài liệu trong tay, anh nhìn thấy Đoan Ngọ đang đỏ mắt ăn bánh hạt óc chó. Mắt thì đỏ nhưng không hề ảnh hưởng đến việc ăn, đ ĩa bánh có tám chiếc giờ chỉ còn hai chiếc. Cô vẫn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ anh đã để cô lại, không hề di chuyển.
Chu Hành ngồi xuống ghế đối diện Đoan Ngọ.
“Đoan Ngọ.”
“Vâng?”
Chu Hành suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Em là em gái của Minh Kính, Minh Kính có thể vượt qua được, anh tin rằng em cũng có thể.”
Đoan Ngọ gật đầu, không giải thích sự hiểu lầm mơ hồ, cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ là trong tầm mắt thấy những chiếc bánh hạt óc chó trên đ ĩa, và sắc đỏ từ khóe mắt nhanh chóng lan ra hai má.
Chu Hành nhìn cô với vẻ ngượng ngùng giống như trước đây, ánh mắt anh ánh lên sự hài hước.
Đoan Ngọ quay đầu đi, đỏ mặt giải thích: “…Em vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn.”
Chu Hành gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Chiếc Airbus A320 tăng tốc trên đường băng, đầu máy bay từ từ ngẩng lên, sau đó là đuôi máy bay cũng rời khỏi đường băng, ngoài cửa sổ có tiếng vo vo của máy móc khi bánh máy bay được thu vào.
Chu Hành gọi một ly nước, còn gọi cho Đoan Ngọ một ly nước cam. Tiếp viên hàng không của hãng thành phố Tấn nổi tiếng với thái độ phục vụ kém, hôm nay lại bất ngờ hỏi Chu Hành xem anh có cần chăn để giữ ấm không sau khi rót đồ uống, khiến hành khách ngồi phía trước quay lại phẫn nộ nói: “Cô xem mặt mà bắt hình dong à? Tôi đang run cầm cập đây mà cô không thấy sao?”
Đoan Ngọ đang lim dim ngủ thì bất chợt cảm thấy vai mình nặng trĩu. Cô nhấp nháy mắt vài cái, không muốn mở mắt, nhưng cuối cùng cũng mở ra. Trước mắt cô là chiếc áo sơ mi màu xám khói mà Chu Hành đã mặc khi ra ngoài vào buổi sáng. Ánh mắt cô bất giác theo các đường vân của áo sơ mi mà nhìn lên, cuối cùng dừng lại ở chiếc cổ trắng của Chu Hành. Chu Hành ngủ rất say, nửa khuôn mặt vùi vào hõm vai của Đoan Ngọ, hơi thở của anh phả vào gốc tai cô. Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, Đoan Ngọ, người chưa từng trải qua việc này và không có chút định lực nào, đã đỏ mặt từ đầu đến chân. Cô tiếp viên xinh đẹp đi qua đi lại trong lối đi, thỉnh thoảng nhìn vào mặt nghiêng vùi sâu của Chu Hành, và chăm chú nhìn làn da trắng như sứ lộ ra vài centimet thấp thoáng bên trong chiếc áo sơ mi của Chu Hành. Sau vài lần ánh mắt Đoan Ngọ chạm phải ánh mắt cô tiếp viên, cô lặng lẽ cài lại cúc áo không biết đã bị mở ra từ khi nào cho Chu Hành.
Chú thích:
(*): Ngỗng quay củi vải là một món ăn truyền thống của Trung Quốc, nổi tiếng với hương vị độc đáo và phương pháp chế biến tinh tế. Món ăn này có nguồn gốc từ Quảng Đông và được chế biến bằng cách quay ngỗng trên củi vải, loại củi này được làm từ cây vải thiều. Quá trình quay sử dụng củi vải giúp ngỗng thấm đượm hương thơm đặc trưng, da giòn và thịt mềm. Món ngỗng quay củi vải thường được dùng trong các dịp lễ tết hoặc các bữa tiệc quan trọng, thể hiện sự sang trọng và tinh hoa ẩm thực Trung Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.