Chương 17
Phẩm Phong
22/06/2024
Chu Hành kiên nhẫn nghe ông cụ Nhiếp cảm thán về sự vô thường của đời người thêm mười phút nữa, khi đứng dậy, anh kinh ngạc nhận ra bên ngoài đang mưa. Lê Vi Vi gọi cuộc điện thoại thứ tư trong ngày, Chu Hành mặt không đổi sắc tắt máy, quay lại chào tạm biệt mọi người trong nhà họ Nhiếp rồi lái xe rời đi.
Đoan Ngọ ngồi trên ghế dài đối diện Walmart, cô nhìn những người qua lại vội vã mà thẫn thờ không mục đích.
Đã qua hơn hai mươi phút so với thời gian hẹn nửa tiếng, nhưng Chu Hành vẫn chưa xuất hiện.
Trong lúc trời chạng vạng, một người phụ nữ trẻ dắt theo một đứa bé bẩn thỉu đi ngang qua. Đứa bé rõ ràng không nhận ra dáng vẻ bẩn thỉu của mình và cơn giận âm ỉ của người phụ nữ, mà vẫn cứ khoe khoang về trận chiến thú vị với bạn bè vừa rồi. Khi họ đi đến trước mặt Đoan Ngọ, cô nghe rõ lời đe dọa thẳng thừng của người phụ nữ: “Nếu con còn dám chơi bẩn như con khỉ thế này trở về, coi chừng mẹ đánh gãy chân con!”
Chu Hành lái xe qua Walmart, trong gương chiếu hậu anh thấy Đoan Ngọ đeo chiếc túi lớn trông rất mệt mỏi giữa cơn mưa, anh quay xe và dừng lại. Chu Hành vừa định mở cửa xuống xe, bất giác nhớ đến đêm mưa đó khi anh lái xe theo sau Đoan Ngọ, nhìn cô kéo vali một mình đạp lên những vũng nước. Trên con đường dài, các nhà đều đóng cửa kín mít, chỉ còn lại những con búp bê cũ kỹ bị vứt bỏ, khung xe đạp rỉ sét đã bị thời đại bỏ quên, những mẩu quảng cáo kém chất lượng dán trên cột điện, lá cờ đón khách rách nát dọc bờ sông… và Đoan Ngọ ướt đẫm.
Sau lập thu, công việc kinh doanh của nhà hàng lẩu dần trở nên sôi động. Chu Hành không kiên nhẫn đợi bàn nên đã dẫn Đoan Ngọ đi mua đồ về căn hộ của mình. Chu Hành chỉ về nhà vào cuối tuần, còn bình thường anh ở căn hộ ba phòng hai sảnh gần công ty Công Nghệ Tân Vực.
Đoan Ngọ từng nghe Nhiếp Đông Viễn kể về căn hộ của Chu Hành: diện tích không lớn, chỉ có 140 mét vuông, không thể so với căn nhà độc lập có bãi cỏ và hồ bơi của nhà họ Chu, nhưng đó là căn hộ mà Chu Hành đã dùng tiền kiếm được trong thời gian học đại học để mua, đánh dấu sự kiên định gần như cố chấp của anh, không phải là “không thực tế” hay “lý tưởng hóa” như lời bố anh nói.
Chu Hành cúi đầu bấm nút trên bếp từ, sau khi đun nước sôi, anh mở tủ lạnh kiểm tra, thấy vẫn còn hai gói gia vị đặc chế của “Nhà Ông Từ” mà Lý Ngộ Hằng và Chu Duy Ý mang đến vài ngày trước.
Đoan Ngọ đứng ở cửa bếp cảm thấy hơi bất an, cô không ngờ mình lại có cơ hội bước vào thế giới riêng của Chu Hành, nhất là sau khi cô đã tỏ tình một cách mù quáng. Cô không biết mình nên làm gì tiếp theo.
Chu Hành kiểm tra nguyên liệu, quay lại nhìn cô, nói: “Có bài tập không? Nếu không có thì đi xem TV đi. Anh sẽ chuẩn bị mấy thứ này, rồi nấu cơm… Em muốn ăn cơm hay mì?”
Đoan Ngọ do dự: “Em sao sao cũng cũng được ạ… Hay để em giúp rửa rau nhé.”
Chu Hành từ chối khéo: “Anh tự làm được rồi.”
Chu Hành làm rất nhanh, Đoan Ngọ vừa làm hai bài vật lý xong, trong phòng ăn đã ngào ngạt mùi lẩu. Đoan Ngọ bỏ bút chạy tới, nhìn Chu Hành pha chế gia vị.
Chu Hành bận rộn nhưng vô tình nhìn thấy Đoan Ngọ chạy đến nhưng không nói gì, chỉ ngẩn ngơ nhìn anh, tai đỏ hồng, trong mắt lộ rõ cảm xúc. Chu Hành khựng lại một chút, khẽ thở dài.
Đoan Ngọ chọn một nửa nguyên liệu trong siêu thị là những thứ Chu Hành không ăn, nhưng anh che giấu rất khéo, khiến Đoan Ngọ tưởng rằng khẩu vị của họ giống nhau và cảm thấy vui trong lòng. Nếu không bị Chu Hành ngăn lại, cô đã định với tay lấy lon bia bên cạnh nước cam có hạt.
Chu Hành bày tỏ lời xin lỗi về việc Lê Vi Vi nói xấu Đoan Ngọ, nhưng có lẽ nhận ra sự bất an của cô nên anh không đề cập đến những tin tức tiếp theo. Hai người cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện. Chu Hành hỏi sau khi rời nhà họ Nhiếp, Đoan Ngọ tự nấu ăn hay ra ngoài mua. Đoan Ngọ ngại ngùng nói rằng cũng như trước khi sống ở phố Thượng Nhiêu, một nửa thời gian tự nấu, một nửa thời gian ra ngoài mua.
Đoan Mạn Mạn không giỏi nấu nướng, còn Đoan Ngọ chỉ biết nấu vài món đơn giản và cháo trắng, cũng không dám khoe với ai.
Khi chuông cửa reo, Chu Hành cau mày.
Trước đây, Lê Vi Vi rất thích đến vào giờ này, khi cô ta đã ngủ đủ một ngày và tinh thần đang phấn chấn, nếu không có lịch trình cô ta sẽ đến nhà Chu Hành. Đôi khi cô ta tám chuyện về đời tư bừa bãi của ai đó, đôi khi chê bai diễn xuất tệ hại của người khác, đôi khi phàn nàn về việc ai đó thích ra vẻ ngôi sao trên phim trường và sau đó suýt bị tai nạn khi treo dây, hoặc suy đoán về những điều mờ ám trong các giải thưởng… Chu Hành không hứng thú chút nào, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe trong lúc đọc sách hay làm việc, dù những suy đoán ác ý và thái độ hả hê của Lê Vi Vi khiến anh ngày càng thất vọng.
Lê Vi Vi chỉ thấy Chu Hành cuối cùng đã rời bỏ cô ta một cách dứt khoát, mà không nhận ra trước khi rời đi, anh đã nhiều lần hạ thấp tiêu chuẩn của mình và bỏ qua nguyên tắc để chiều lòng cô ta.
Vị trí của Đoan Ngọ gần phòng khách hơn, cô nhìn Chu Hành không có động tĩnh gì bèn đặt đũa xuống và chủ động chạy ra mở cửa.
Lê Vi Vi thấy Đoan Ngọ ra mở cửa, trong khoảnh khắc cô ta cảm thấy ù tai.
Đoan Ngọ đứng trong ánh đèn tường do chính Lê Vi Vi chọn, trên khóe miệng còn dính một hạt cơm!
Đoan Ngọ ngạc nhiên trợn tròn mắt, dường như cô ta – Lê Vi Vi mới là kẻ không mời mà đến!
Đoan Ngọ hoảng hốt quay đầu nhìn Chu Hành đang đi tới, như thể Chu Hành là chỗ dựa của cô, chứ không phải của Lê Vi Vi!
Trước khi nước mắt kịp rơi, Lê Vi Vi không do dự giơ tay đánh về phía Đoan Ngọ. Đoan Ngọ trong cơn kinh hoàng nhanh chóng ngồi xổm xuống. Lê Vi Vi không kịp thu tay lại, bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ rơi mạnh xuống cánh tay Chu Hành đang đưa ra.
Chu Hành nhìn Đoan Ngọ vẫn giữ tư thế ngồi xổm cẩn thận rời khỏi vòng chiến, rồi nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Lê Vi Vi, anh bình tĩnh hỏi: “Cô muốn làm gì?”
Lê Vi Vi giơ tay, chiếc túi cầm tay kiểu dạ tiệc tinh xảo “bốp” một cái vào ngực Chu Hành, cô ta trừng mắt nhìn anh, dường như muốn nổi điên ngay lập tức, nhưng nước mắt lại đến nhanh hơn những lời chỉ trích.
“Em không đồng ý chia tay! Em chưa bao giờ đồng ý chia tay! Em đã giải thích rồi, chuyện với nhà sản xuất là em có lỗi với anh, hôm đó em quay phim không tốt, anh ta đến an ủi em bằng rượu… Anh ta sau đó hứa sẽ sắp xếp cho em tham gia phần thứ tư của loạt phim “Rebirth” ở Hollywood, vì anh không quan tâm đ ến em nên em đã từ chối. Còn về Triệu Ngọc, anh biết mà, em cố tình làm vậy, em và cậu ta không có gì cả, em chỉ hy vọng anh nhìn thấy tin tức sẽ đến tìm em.”
Chu Hành nói: “Cô chọn giải thích hoặc không giải thích, tôi chọn chấp nhận hoặc không chấp nhận… Tôi không chấp nhận lời giải thích của cô.”
Đôi mắt của Lê Vi Vi gần như muốn phun lửa.
Sự lạnh lùng của Chu Hành khiến Lê Vi Vi lập tức nhớ lại những ngày đầu tiên cô ta bám theo anh không chút tự trọng, cứ nhất định mời anh ăn cơm, mời anh xem phim, mời anh cùng đến thư viện, khiến anh khó chịu thậm chí muốn nổi giận. Lúc đó, cô ta là hoa khôi của trường Điện Ảnh G, nhưng ngày nào cũng chạy sang trường G Khoa Công Nghệ kế bên. Thỉnh thoảng Chu Hành nhận bữa sáng cô ta mang đến, khiến cô ta vui suốt cả ngày. Cô ta vui vẻ bám lấy anh, dùng mọi cách để tiếp cận anh. Khi chưa biết về gia thế của anh thì cô ta đã dùng tiền tiêu vặt tích cóp được mua cho anh dụng cụ bóng chày đắt nhất, mua đôi giày chạy phiên bản giới hạn mà hầu hết bạn bè cùng trang lứa không thể mua nổi…
Lê Vi Vi chỉ vào Đoan Ngọ, tức giận hỏi: “Có phải vì con nhỏ đó không?”
Chu Hành nhìn Đoan Ngọ đang đứng xa xa, do dự không biết có nên đưa giấy ăn cho anh không, rồi hỏi: “Từ khi nào cô lại hình thành thói quen mỗi khi gặp vấn đề là tìm lý do từ người khác vậy?”
Lê Vi Vi run rẩy giọng nói: “Vậy anh nói cho em biết, tại sao anh không chịu tha thứ cho em? Em đã không ngừng giải thích và xin lỗi, tại sao anh không chịu tha thứ cho em?!”
Chu Hành im lặng đi đến sau lưng Lê Vi Vi, anh đặt tay lên vai cô ta, buộc cô nhìn Đoan Ngọ.
“Lê Vi Vi, chúng ta không nói chuyện xa xôi, cô nhìn kỹ em ấy đi. Em ấy là một học sinh trung học, chưa đủ tuổi thành niên. Chuyện bức ảnh, cô nói đó là sự cố, những lời trước ống kính cũng là sự cố, có ai dùng súng ép cô nói không? Những gì xảy ra giữa chúng ta, chuyện tôi và em ấy đi cùng nhau, em không rõ sao? Em vẫn muốn tiếp tục giữ thói quen dựa vào việc bôi nhọ người khác để thoát thân sao?”
Lê Vi Vi nghe những lời này, kinh ngạc nhìn Chu Hành, trong ánh mắt dần mất đi sự giận dữ của anh, cô ta cuối cùng cũng nhận ra những điều không chắc chắn bao năm qua đã được xác nhận. Những hành động quá đáng cô ta làm để hạ bệ Triệu Ngưng và Lục Vi, để giành được vai diễn ưa thích, để đứng vững trong giới giải trí, Chu Hành đều biết.
Đoan Ngọ không dám đối mặt với sự căng thẳng trong phòng khách, cô nhón chân lặng lẽ rút về phòng ăn. Ừ, những lời bịa đặt của Lê Vi Vi trước ống kính đúng là khiến cô xấu hổ trước bạn bè, và biệt danh mà Tống Kiều Kiều và đám bạn đặt cho cô cũng khó nghe thật, nhưng đã nửa tháng trôi qua kể từ buổi phỏng vấn đó… Điều quan trọng nhất là, cô sau này đối mặt với báo chí cũng không nói tốt gì về Lê Vi Vi.
Đoan Ngọ không thể che giấu, cô cứ đi đi lại lại vài vòng trước bàn ăn, cuối cùng lặng lẽ thò đầu ra, đúng lúc chạm phải ánh mắt u ám của Lê Vi Vi.
“Đoan Ngọ, lại đây, nói thẳng với tôi là em và Chu Hành là người yêu.”
Đoan Ngọ lập tức rụt đầu lại. Chốc lát sau, một chân thận trọng bước ra, rồi đến một nửa bờ vai còn do dự. Đoan Ngọ đứng thận trọng ở cửa phòng ăn, mắt hơi nhắm lại vì sợ, tránh né ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Lê Vi Vi, dự tính nếu Lê Vi Vi đột nhiên bùng nổ, cô sẽ chạy vào bếp.
“Tôi… tôi cố tình nói linh tinh… Tôi biết chị muốn làm lành với anh Chu Hành, tôi không muốn hai người làm lành.”
Lê Vi Vi nghe vậy, gân xanh trên trán giật giật, trong hai năm quay về nước phát triển sự nghiệp, người dám nói thẳng như vậy chỉ có nhân vật trong kịch bản và đạo diễn Tống. Lê Vi Vi mắt chằm chằm nhìn Đoan Ngọ, giận quá mà cười, vừa định đáp trả cô học sinh không biết trời cao đất dày này thì nghe Chu Hành sau lưng bình tĩnh nói đúng câu mà năm đó anh đã đồng ý với cô ta, không thiếu một chữ: “Em muốn ở bên anh, vậy thì ở bên anh.”
Lê Vi Vi nhìn Chu Hành không thể tin được.
Đoan Ngọ ngừng thở, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, sau một lúc, cô nổi hết da gà vì hưng phấn.
Lời của tác giả:
Đọc xong bình luận, tôi xin thông báo trước, ai có “ngưỡng chịu đựng” thấp có thể chọn “rất” im lặng tiếp tục đọc hoặc X để về nhà tránh ‘bom mìn’. Đoan Ngọ lúc này chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, tính cách cũng chưa trưởng thành. Sự đoan trang, mạnh mẽ, tự trọng, tự yêu bản thân của cô ấy sẽ chỉ xuất hiện trong những đoạn ngoại truyện sau khi cô ấy tốt nghiệp đại học. Ở đây, trong nội dung chính của truyện mà tôi viết, cô ấy chỉ là một cô gái ngốc nghếch và nhút nhát. Mười bảy, mười tám tuổi của tôi cũng giống như vậy (tôi cũng ngốc và nhút nhát). Đừng dùng ánh mắt và tiêu chuẩn của người hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi để yêu cầu Đoan Ngọ mười bảy, mười tám tuổi: êu cầu cô ấy tự mạnh mẽ, tự yêu bản thân, yêu cầu cô ấy phải có lòng tự trọng đủ để bảo vệ mình, yêu cầu cô ấy phải cao quý hơn một chút, đừng đeo bám hoặc phải thánh thiện hơn một chút…
Lê Vi Vi dám đánh Đoan Ngọ, nhưng Đoan Ngọ ở tuổi này không dám phản kháng lại một người mà cô ấy coi là “người lớn” sáng rỡ (dù sao thì khi tôi mười bảy, mười tám tuổi cũng không dám, khi gặp kẻ sàm sỡ trên xe buýt cũng không dám lên tiếng, nhưng bây giờ thì tôi dám dùng giày cao gót đạp lên rồi giả vờ xin lỗi). Điều táo bạo nhất của cô ấy có thể chỉ là chút nghịch ngợm nhỏ, cố tình chọc tức Lê Vi Vi bằng câu “Tôi không muốn hai người làm lành”. Cuối cùng, hãy tin tưởng vào nhân phẩm của Chu Hành giống như tin tưởng vào Điền Đằng (*)… Tôi không muốn giải thích, nhưng tôi không thể kìm được. Các bạn cứ chơi đi, tôi phải về nhà làm bài tập đây.
(*) Điền Đằng là nam chính trong truyện Nhậm Thanh của tác giả Phẩm Phong.
Đoan Ngọ ngồi trên ghế dài đối diện Walmart, cô nhìn những người qua lại vội vã mà thẫn thờ không mục đích.
Đã qua hơn hai mươi phút so với thời gian hẹn nửa tiếng, nhưng Chu Hành vẫn chưa xuất hiện.
Trong lúc trời chạng vạng, một người phụ nữ trẻ dắt theo một đứa bé bẩn thỉu đi ngang qua. Đứa bé rõ ràng không nhận ra dáng vẻ bẩn thỉu của mình và cơn giận âm ỉ của người phụ nữ, mà vẫn cứ khoe khoang về trận chiến thú vị với bạn bè vừa rồi. Khi họ đi đến trước mặt Đoan Ngọ, cô nghe rõ lời đe dọa thẳng thừng của người phụ nữ: “Nếu con còn dám chơi bẩn như con khỉ thế này trở về, coi chừng mẹ đánh gãy chân con!”
Chu Hành lái xe qua Walmart, trong gương chiếu hậu anh thấy Đoan Ngọ đeo chiếc túi lớn trông rất mệt mỏi giữa cơn mưa, anh quay xe và dừng lại. Chu Hành vừa định mở cửa xuống xe, bất giác nhớ đến đêm mưa đó khi anh lái xe theo sau Đoan Ngọ, nhìn cô kéo vali một mình đạp lên những vũng nước. Trên con đường dài, các nhà đều đóng cửa kín mít, chỉ còn lại những con búp bê cũ kỹ bị vứt bỏ, khung xe đạp rỉ sét đã bị thời đại bỏ quên, những mẩu quảng cáo kém chất lượng dán trên cột điện, lá cờ đón khách rách nát dọc bờ sông… và Đoan Ngọ ướt đẫm.
Sau lập thu, công việc kinh doanh của nhà hàng lẩu dần trở nên sôi động. Chu Hành không kiên nhẫn đợi bàn nên đã dẫn Đoan Ngọ đi mua đồ về căn hộ của mình. Chu Hành chỉ về nhà vào cuối tuần, còn bình thường anh ở căn hộ ba phòng hai sảnh gần công ty Công Nghệ Tân Vực.
Đoan Ngọ từng nghe Nhiếp Đông Viễn kể về căn hộ của Chu Hành: diện tích không lớn, chỉ có 140 mét vuông, không thể so với căn nhà độc lập có bãi cỏ và hồ bơi của nhà họ Chu, nhưng đó là căn hộ mà Chu Hành đã dùng tiền kiếm được trong thời gian học đại học để mua, đánh dấu sự kiên định gần như cố chấp của anh, không phải là “không thực tế” hay “lý tưởng hóa” như lời bố anh nói.
Chu Hành cúi đầu bấm nút trên bếp từ, sau khi đun nước sôi, anh mở tủ lạnh kiểm tra, thấy vẫn còn hai gói gia vị đặc chế của “Nhà Ông Từ” mà Lý Ngộ Hằng và Chu Duy Ý mang đến vài ngày trước.
Đoan Ngọ đứng ở cửa bếp cảm thấy hơi bất an, cô không ngờ mình lại có cơ hội bước vào thế giới riêng của Chu Hành, nhất là sau khi cô đã tỏ tình một cách mù quáng. Cô không biết mình nên làm gì tiếp theo.
Chu Hành kiểm tra nguyên liệu, quay lại nhìn cô, nói: “Có bài tập không? Nếu không có thì đi xem TV đi. Anh sẽ chuẩn bị mấy thứ này, rồi nấu cơm… Em muốn ăn cơm hay mì?”
Đoan Ngọ do dự: “Em sao sao cũng cũng được ạ… Hay để em giúp rửa rau nhé.”
Chu Hành từ chối khéo: “Anh tự làm được rồi.”
Chu Hành làm rất nhanh, Đoan Ngọ vừa làm hai bài vật lý xong, trong phòng ăn đã ngào ngạt mùi lẩu. Đoan Ngọ bỏ bút chạy tới, nhìn Chu Hành pha chế gia vị.
Chu Hành bận rộn nhưng vô tình nhìn thấy Đoan Ngọ chạy đến nhưng không nói gì, chỉ ngẩn ngơ nhìn anh, tai đỏ hồng, trong mắt lộ rõ cảm xúc. Chu Hành khựng lại một chút, khẽ thở dài.
Đoan Ngọ chọn một nửa nguyên liệu trong siêu thị là những thứ Chu Hành không ăn, nhưng anh che giấu rất khéo, khiến Đoan Ngọ tưởng rằng khẩu vị của họ giống nhau và cảm thấy vui trong lòng. Nếu không bị Chu Hành ngăn lại, cô đã định với tay lấy lon bia bên cạnh nước cam có hạt.
Chu Hành bày tỏ lời xin lỗi về việc Lê Vi Vi nói xấu Đoan Ngọ, nhưng có lẽ nhận ra sự bất an của cô nên anh không đề cập đến những tin tức tiếp theo. Hai người cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện. Chu Hành hỏi sau khi rời nhà họ Nhiếp, Đoan Ngọ tự nấu ăn hay ra ngoài mua. Đoan Ngọ ngại ngùng nói rằng cũng như trước khi sống ở phố Thượng Nhiêu, một nửa thời gian tự nấu, một nửa thời gian ra ngoài mua.
Đoan Mạn Mạn không giỏi nấu nướng, còn Đoan Ngọ chỉ biết nấu vài món đơn giản và cháo trắng, cũng không dám khoe với ai.
Khi chuông cửa reo, Chu Hành cau mày.
Trước đây, Lê Vi Vi rất thích đến vào giờ này, khi cô ta đã ngủ đủ một ngày và tinh thần đang phấn chấn, nếu không có lịch trình cô ta sẽ đến nhà Chu Hành. Đôi khi cô ta tám chuyện về đời tư bừa bãi của ai đó, đôi khi chê bai diễn xuất tệ hại của người khác, đôi khi phàn nàn về việc ai đó thích ra vẻ ngôi sao trên phim trường và sau đó suýt bị tai nạn khi treo dây, hoặc suy đoán về những điều mờ ám trong các giải thưởng… Chu Hành không hứng thú chút nào, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe trong lúc đọc sách hay làm việc, dù những suy đoán ác ý và thái độ hả hê của Lê Vi Vi khiến anh ngày càng thất vọng.
Lê Vi Vi chỉ thấy Chu Hành cuối cùng đã rời bỏ cô ta một cách dứt khoát, mà không nhận ra trước khi rời đi, anh đã nhiều lần hạ thấp tiêu chuẩn của mình và bỏ qua nguyên tắc để chiều lòng cô ta.
Vị trí của Đoan Ngọ gần phòng khách hơn, cô nhìn Chu Hành không có động tĩnh gì bèn đặt đũa xuống và chủ động chạy ra mở cửa.
Lê Vi Vi thấy Đoan Ngọ ra mở cửa, trong khoảnh khắc cô ta cảm thấy ù tai.
Đoan Ngọ đứng trong ánh đèn tường do chính Lê Vi Vi chọn, trên khóe miệng còn dính một hạt cơm!
Đoan Ngọ ngạc nhiên trợn tròn mắt, dường như cô ta – Lê Vi Vi mới là kẻ không mời mà đến!
Đoan Ngọ hoảng hốt quay đầu nhìn Chu Hành đang đi tới, như thể Chu Hành là chỗ dựa của cô, chứ không phải của Lê Vi Vi!
Trước khi nước mắt kịp rơi, Lê Vi Vi không do dự giơ tay đánh về phía Đoan Ngọ. Đoan Ngọ trong cơn kinh hoàng nhanh chóng ngồi xổm xuống. Lê Vi Vi không kịp thu tay lại, bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ rơi mạnh xuống cánh tay Chu Hành đang đưa ra.
Chu Hành nhìn Đoan Ngọ vẫn giữ tư thế ngồi xổm cẩn thận rời khỏi vòng chiến, rồi nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Lê Vi Vi, anh bình tĩnh hỏi: “Cô muốn làm gì?”
Lê Vi Vi giơ tay, chiếc túi cầm tay kiểu dạ tiệc tinh xảo “bốp” một cái vào ngực Chu Hành, cô ta trừng mắt nhìn anh, dường như muốn nổi điên ngay lập tức, nhưng nước mắt lại đến nhanh hơn những lời chỉ trích.
“Em không đồng ý chia tay! Em chưa bao giờ đồng ý chia tay! Em đã giải thích rồi, chuyện với nhà sản xuất là em có lỗi với anh, hôm đó em quay phim không tốt, anh ta đến an ủi em bằng rượu… Anh ta sau đó hứa sẽ sắp xếp cho em tham gia phần thứ tư của loạt phim “Rebirth” ở Hollywood, vì anh không quan tâm đ ến em nên em đã từ chối. Còn về Triệu Ngọc, anh biết mà, em cố tình làm vậy, em và cậu ta không có gì cả, em chỉ hy vọng anh nhìn thấy tin tức sẽ đến tìm em.”
Chu Hành nói: “Cô chọn giải thích hoặc không giải thích, tôi chọn chấp nhận hoặc không chấp nhận… Tôi không chấp nhận lời giải thích của cô.”
Đôi mắt của Lê Vi Vi gần như muốn phun lửa.
Sự lạnh lùng của Chu Hành khiến Lê Vi Vi lập tức nhớ lại những ngày đầu tiên cô ta bám theo anh không chút tự trọng, cứ nhất định mời anh ăn cơm, mời anh xem phim, mời anh cùng đến thư viện, khiến anh khó chịu thậm chí muốn nổi giận. Lúc đó, cô ta là hoa khôi của trường Điện Ảnh G, nhưng ngày nào cũng chạy sang trường G Khoa Công Nghệ kế bên. Thỉnh thoảng Chu Hành nhận bữa sáng cô ta mang đến, khiến cô ta vui suốt cả ngày. Cô ta vui vẻ bám lấy anh, dùng mọi cách để tiếp cận anh. Khi chưa biết về gia thế của anh thì cô ta đã dùng tiền tiêu vặt tích cóp được mua cho anh dụng cụ bóng chày đắt nhất, mua đôi giày chạy phiên bản giới hạn mà hầu hết bạn bè cùng trang lứa không thể mua nổi…
Lê Vi Vi chỉ vào Đoan Ngọ, tức giận hỏi: “Có phải vì con nhỏ đó không?”
Chu Hành nhìn Đoan Ngọ đang đứng xa xa, do dự không biết có nên đưa giấy ăn cho anh không, rồi hỏi: “Từ khi nào cô lại hình thành thói quen mỗi khi gặp vấn đề là tìm lý do từ người khác vậy?”
Lê Vi Vi run rẩy giọng nói: “Vậy anh nói cho em biết, tại sao anh không chịu tha thứ cho em? Em đã không ngừng giải thích và xin lỗi, tại sao anh không chịu tha thứ cho em?!”
Chu Hành im lặng đi đến sau lưng Lê Vi Vi, anh đặt tay lên vai cô ta, buộc cô nhìn Đoan Ngọ.
“Lê Vi Vi, chúng ta không nói chuyện xa xôi, cô nhìn kỹ em ấy đi. Em ấy là một học sinh trung học, chưa đủ tuổi thành niên. Chuyện bức ảnh, cô nói đó là sự cố, những lời trước ống kính cũng là sự cố, có ai dùng súng ép cô nói không? Những gì xảy ra giữa chúng ta, chuyện tôi và em ấy đi cùng nhau, em không rõ sao? Em vẫn muốn tiếp tục giữ thói quen dựa vào việc bôi nhọ người khác để thoát thân sao?”
Lê Vi Vi nghe những lời này, kinh ngạc nhìn Chu Hành, trong ánh mắt dần mất đi sự giận dữ của anh, cô ta cuối cùng cũng nhận ra những điều không chắc chắn bao năm qua đã được xác nhận. Những hành động quá đáng cô ta làm để hạ bệ Triệu Ngưng và Lục Vi, để giành được vai diễn ưa thích, để đứng vững trong giới giải trí, Chu Hành đều biết.
Đoan Ngọ không dám đối mặt với sự căng thẳng trong phòng khách, cô nhón chân lặng lẽ rút về phòng ăn. Ừ, những lời bịa đặt của Lê Vi Vi trước ống kính đúng là khiến cô xấu hổ trước bạn bè, và biệt danh mà Tống Kiều Kiều và đám bạn đặt cho cô cũng khó nghe thật, nhưng đã nửa tháng trôi qua kể từ buổi phỏng vấn đó… Điều quan trọng nhất là, cô sau này đối mặt với báo chí cũng không nói tốt gì về Lê Vi Vi.
Đoan Ngọ không thể che giấu, cô cứ đi đi lại lại vài vòng trước bàn ăn, cuối cùng lặng lẽ thò đầu ra, đúng lúc chạm phải ánh mắt u ám của Lê Vi Vi.
“Đoan Ngọ, lại đây, nói thẳng với tôi là em và Chu Hành là người yêu.”
Đoan Ngọ lập tức rụt đầu lại. Chốc lát sau, một chân thận trọng bước ra, rồi đến một nửa bờ vai còn do dự. Đoan Ngọ đứng thận trọng ở cửa phòng ăn, mắt hơi nhắm lại vì sợ, tránh né ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Lê Vi Vi, dự tính nếu Lê Vi Vi đột nhiên bùng nổ, cô sẽ chạy vào bếp.
“Tôi… tôi cố tình nói linh tinh… Tôi biết chị muốn làm lành với anh Chu Hành, tôi không muốn hai người làm lành.”
Lê Vi Vi nghe vậy, gân xanh trên trán giật giật, trong hai năm quay về nước phát triển sự nghiệp, người dám nói thẳng như vậy chỉ có nhân vật trong kịch bản và đạo diễn Tống. Lê Vi Vi mắt chằm chằm nhìn Đoan Ngọ, giận quá mà cười, vừa định đáp trả cô học sinh không biết trời cao đất dày này thì nghe Chu Hành sau lưng bình tĩnh nói đúng câu mà năm đó anh đã đồng ý với cô ta, không thiếu một chữ: “Em muốn ở bên anh, vậy thì ở bên anh.”
Lê Vi Vi nhìn Chu Hành không thể tin được.
Đoan Ngọ ngừng thở, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, sau một lúc, cô nổi hết da gà vì hưng phấn.
Lời của tác giả:
Đọc xong bình luận, tôi xin thông báo trước, ai có “ngưỡng chịu đựng” thấp có thể chọn “rất” im lặng tiếp tục đọc hoặc X để về nhà tránh ‘bom mìn’. Đoan Ngọ lúc này chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, tính cách cũng chưa trưởng thành. Sự đoan trang, mạnh mẽ, tự trọng, tự yêu bản thân của cô ấy sẽ chỉ xuất hiện trong những đoạn ngoại truyện sau khi cô ấy tốt nghiệp đại học. Ở đây, trong nội dung chính của truyện mà tôi viết, cô ấy chỉ là một cô gái ngốc nghếch và nhút nhát. Mười bảy, mười tám tuổi của tôi cũng giống như vậy (tôi cũng ngốc và nhút nhát). Đừng dùng ánh mắt và tiêu chuẩn của người hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi để yêu cầu Đoan Ngọ mười bảy, mười tám tuổi: êu cầu cô ấy tự mạnh mẽ, tự yêu bản thân, yêu cầu cô ấy phải có lòng tự trọng đủ để bảo vệ mình, yêu cầu cô ấy phải cao quý hơn một chút, đừng đeo bám hoặc phải thánh thiện hơn một chút…
Lê Vi Vi dám đánh Đoan Ngọ, nhưng Đoan Ngọ ở tuổi này không dám phản kháng lại một người mà cô ấy coi là “người lớn” sáng rỡ (dù sao thì khi tôi mười bảy, mười tám tuổi cũng không dám, khi gặp kẻ sàm sỡ trên xe buýt cũng không dám lên tiếng, nhưng bây giờ thì tôi dám dùng giày cao gót đạp lên rồi giả vờ xin lỗi). Điều táo bạo nhất của cô ấy có thể chỉ là chút nghịch ngợm nhỏ, cố tình chọc tức Lê Vi Vi bằng câu “Tôi không muốn hai người làm lành”. Cuối cùng, hãy tin tưởng vào nhân phẩm của Chu Hành giống như tin tưởng vào Điền Đằng (*)… Tôi không muốn giải thích, nhưng tôi không thể kìm được. Các bạn cứ chơi đi, tôi phải về nhà làm bài tập đây.
(*) Điền Đằng là nam chính trong truyện Nhậm Thanh của tác giả Phẩm Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.