Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp
Chương 146: Đại bản doanh của thích khách
Cửu Bả Hỏa
20/09/2022
“Kinh Kha.” Lâm Lăng lạnh nhạt trả lời.
Không nói thừa lời nào, chỉ nghe cánh cửa hiệu buôn ‘Kẽo kẹt’ một tiếng rồi chậm rãi mở ra.
Chỉ thoáng chốc, đập vào mắt là một người đàn ông mặc đồ đen có một khuôn mặt quái dị. Sở dĩ quái dị là vì Lâm Lăng phát hiện khuôn mặt người đàn ông này rất mất tự nhiên. Lớp da trên mặt như được trùm lên, che lại dáng vẻ thật sự của bản nhân.
Mặt nạ da người à?
Lâm Lăng không khỏi âm thầm líu lưỡi.
“Tử Dạ đang đợi ngươi, vào đi.” Người đàn ông mặc đồ đen nói với giọng trầm thấp.
Lâm Lăng gật đầu, lập tức đi vào.
Cánh cửa của tiệm buôn cũng đóng chặt lại lần nữa.
Kim Hải Các là một tửu lầu xa hoa. Lúc này Lâm Lăng vừa tiến vào thì đã nhìn thấy tầng một đại sảnh tửu lầu tụ tập không ít người.
Những người này đều mặc đồ đen, trên mặt đeo các loại mặt nạ hình dạng khác nhau, khí chất rất lạnh lùng tàn khốc.
“Xem ra thích khách Minh Các đều không lộ ra gương mặt thật.”
Lâm Lăng âm thầm phỏng đoán, cũng không biết dáng vẻ thật sự của người lãnh đạo trực tiếp của hắn - Tử Dạ - có phải giống như trước kia nhìn thấy hay không?
Có lẽ do đều là thích khách nên tuy lúc này tụ tập mấy trăm người ở nơi đây, nhưng bầu không khí vẫn vô cùng im ắng.
Bọn họ người nào ngồi vào bàn nấy, đều im lặng kiệm lời.
Mà khi Lâm Lăng tiến vào, chỉ thoáng chốc đã có vô số ánh mắt lạnh như băng phóng về hướng hắn.
Lâm Lăng thầm nuốt một ngụm nước bọt, lần đầu tiên đối mặt với nhiều thích khách gϊếŧ người không chớp mắt như vậy, tuy tâm lý của hắn vẫn luôn rất ổn định, nhưng lúc này cũng hơi sởn tóc gáy.
“Kinh Kha, tới đây.” Tử Dạ giơ cánh tay trắng nõn lên, vẫy vẫy về hướng Lâm Lăng.
Trong tất cả thích khách, chỉ có nàng ta là nhìn tương đối khác biệt. Bởi vì Tử Dạ không mặc bộ đồ đen to rộng giống như những người khác, chỉ có trang phục màu tím mà nàng ưa thích.
Áo tím bó chặt phác hoạ hoàn mỹ ra dáng người gợi cảm kia, mái tóc thật dài được tùy tiện cột thành kiểu đuôi ngựa bằng một dải lụa màu tím nhạt, tô điểm cho dung nhan lạnh lẽo xinh đẹp kia thêm phần cao quý mà lại thần bí.
“Ngươi gọi tên của ta ra như vậy thì mọi người đều biết lai lịch của ta rồi.” Khi đi đến bên cạnh, Lâm Lăng nhíu mày nói nhỏ.
Tuy nơi này xem như đại bản doanh của tổ chức Minh Các, nhưng trong trường hợp công khai như thế này, đặc biệt là có nhiều thích khách ở đây mà để lộ thân phận của mình thì thật sự không ổn.
“Yên tâm đi, nơi này trừ ta và tổ trưởng ra thì không ai biết Kinh Kha ngươi đã làm nhiệm vụ gì, bao gồm cả thân phận thật sự của ngươi nữa.”
Tử Dạ cười thật nhạt, cảm thấy từ khi Lâm Lăng trở thành thích khách chân chính thì đã thay đổi rất nhiều.
Trước khi mới bắt đầu, lúc Lâm Lăng vẫn là cô gia của Triệu phủ, hắn dám tùy tiện để lộ ra năng lực sủng vật, khi ám sát còn triệu hồi ra sủng vật, rất dễ bị người ta nhìn thấu.
Nhưng hiện giờ, Lâm Lăng cực kỳ chú trọng chi tiết ở mọi phương diện, thật sự đã trưởng thành thành một thích khách rất có kinh nghiệm, điều này làm Tử Dạ rất vui mừng.
“Những người khác thật sự không quen biết ta?”
Nghe vậy, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia kinh ngạc.
“Đúng vậy, tổ chức của chúng ta giống như kim tự tháp, tuy mọi người đều là thành viên của Minh Các, nhưng ai cũng có cấp trên tương ứng của từng người.”
Tử Dạ than nhẹ một câu: “Giống như ngươi và ta, để bảo đảm tính bí mật của nhiệm vụ nên từ trước đến nay chỉ biết nhiệm vụ của một tuyến thôi, những người khác không thể biết được bất cứ tin gì liên quan cả.”
“Cho nên, trong cùng cấp bậc của tổ chức thì trừ ta ra sẽ không có người nào biết ngươi là ai.”
“Nhưng cấp trên của ta, cũng chính là tổ trưởng Ám Ưng, hắn là một trong những nhân vật ở đỉnh kim tự tháp, có quyền nắm giữ tư liệu của tất cả thành viên.”
Nghe xong Tử Dạ thuật lại, Lâm Lăng hơi suy tư mà gật đầu. Hắn cảm thấy hình thức này cũng rất không tồi, ít nhất có thể bảo đảm tính bí mật của mỗi thành viên thích khách.
Dù sao làm một sát thủ, điều mẫn cảm nhất chính là để lộ thân phận của bản thân. Nếu khi ngươi đang ngụy trang thành người thân cận của con mồi nào đó, nhưng lại vì tin tức nhiệm vụ bị thành viên khác biết được và tiết lộ, cuối cùng còn chưa tiến hành ám sát thì đã bị bắt lại, vậy thì mức độ nguy hiểm rất lớn.
“Đúng rồi, ta rất tò mò, gương mặt hiện tại của ngươi có phải khuôn mặt thật không?” Lâm Lăng khẽ nhướng mày, đột nhiên hỏi.
Không ngờ Tử Dạ lại không chịu nói rõ, khóe miệng mang theo chút ý cười mà nói: “Về sau ngươi sẽ biết.”
“Được, vậy ta chờ.” Nghe vậy, Lâm Lăng thản nhiên cười.
Hắn lập tức thay đổi đề tài, hỏi: “Ngươi biết đêm nay tập hợp có nguyên nhân gì không?”
Tử Dạ hơi trầm ngâm một hồi, sau đó nói: “Không rõ lắm, phải chờ đợi ba vị tổ trưởng giao nhiệm vụ thì chúng ta mới bắt đầu được.”
Lâm Lăng gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.
Trước kia hắn từng nghe Tử Dạ nói, Minh Các có tất cả ba tổ nhỏ gồm Thiên, Hỏa và Vân.
Mỗi một tổ đều có phân công nhiệm vụ khác nhau.
Tổ Thiên chuyên về sát phạt, thực hiện ám sát con mồi trong nhiệm vụ, thành viên tổ này có chiến lực mạnh nhất.
Tổ Hỏa chuyên về trừng phạt.
Tổ Vân phụ trách tìm kiếm tình báo.
Mà hai năm trước Lâm Lăng đã từng gặp mặt tổ trưởng ‘Ám Ưng’ của tổ Thiên, thực lực của hắn ta rất mạnh.
Còn hai tổ trưởng còn lại thì hắn chưa nhìn thấy lần nào, nhưng có thể ngồi lên vị trí tổ trưởng thì thực lực của bọn họ cũng cực kỳ đáng sợ.
Thời gian chờ đợi không chỉ nhàm chán, quá trình cũng rất chậm chạp.
Trong lòng Lâm Lăng khẽ rung động, lập tức nhớ tới cái nhẫn không gian trước đó thuận tiện vớt được khi gϊếŧ chết Mạc Vân Thiên trong rừng trúc.
Nhân lúc này, hắn xem xét bên trong có thứ gì đáng giá.
Lâm Lăng lập tức phóng ra một tia sức mạnh tinh thần, nhanh chóng xâm nhập vào nhẫn.
Chỉ thoáng chốc, trên mặt hắn dâng lên một chút mừng rỡ. Bởi vì hắn phát hiện, trong nhẫn không gian này chỉ tính đến đá Linh Dương thôi đã có hơn mười vạn!
Các loại bảo vật như phù văn pháp thuật, sách cổ võ học, đan dược tẩm bổ khí huyết… cũng vô cùng phong phú.
Lâm Lăng nhịn không được hít một hơi thật sâu, không ngờ là tiền tài của Mạc Vân Thiên lại nhiều đến mức này!
Đối với Lâm Lăng đang hai bàn tay trắng thì thật sự là đưa than ngày tuyết. Đặc biệt là hơn mười vạn đá Linh Dương kia còn có tác dụng càng lớn.
Nguồn năng lượng trung tâm của bốn bộ Phù Khôi Thạch Thú lần trước thu hoạch được ở cổ mộ chỉ còn sót lại một phần ba, nếu tiêu hao hết thì tất nhiên sẽ không thể khởi động lại.
Mà năng lượng mỗi lần kích hoạt đều cực kỳ khổng lồ, ít nhất nhìn tài sản hiện giờ của Lâm Lăng thì hoàn toàn không chống đỡ nổi.
May mà số tiền của phi nghĩa từ trên trời rơi xuống này đã giải quyết vấn đề lửa sém lông mày của hắn.
Còn về thẻ vàng của Mạc Vân Thiên thì dù tiền tiết kiệm nhiều đến cỡ nào, Lâm Lăng cũng không tham nổi. Nếu như chuyển tiền qua thẻ, phù văn dẫn động liên kết, chỉ sợ sẽ để lộ ra vị trí của hắn, thậm chí tra ra tin mất tích và tử vong của Mạc Vân Thiên.
Đến lúc đó, một khi Kiếm Thánh mắt mù tìm tới cửa thì dù Lâm Lăng có bốn bộ Phù Khôi và bọn Hỏa Lân Hổ thì cũng không có tự tin chống lại được.
Cho nên, Lâm Lăng trực tiếp vận dụng sức mạnh tinh thần để phá nát thẻ vàng đó thành bột phấn giống như những lần trước, không giữ lại bất cứ manh mối nào cả.
“Tổ trưởng họ tới rồi.” Ngay vào lúc Lâm Lăng thầm thích thú trong lòng, giọng nói của Tử Dạ bỗng vang lên bên tai.
Lâm Lăng lập tức ngẩng đầu quan sát, không biết khi nào ba cái ghế chủ vị phía trước đã có ba bóng đen ngồi ngay ngắn...
Không nói thừa lời nào, chỉ nghe cánh cửa hiệu buôn ‘Kẽo kẹt’ một tiếng rồi chậm rãi mở ra.
Chỉ thoáng chốc, đập vào mắt là một người đàn ông mặc đồ đen có một khuôn mặt quái dị. Sở dĩ quái dị là vì Lâm Lăng phát hiện khuôn mặt người đàn ông này rất mất tự nhiên. Lớp da trên mặt như được trùm lên, che lại dáng vẻ thật sự của bản nhân.
Mặt nạ da người à?
Lâm Lăng không khỏi âm thầm líu lưỡi.
“Tử Dạ đang đợi ngươi, vào đi.” Người đàn ông mặc đồ đen nói với giọng trầm thấp.
Lâm Lăng gật đầu, lập tức đi vào.
Cánh cửa của tiệm buôn cũng đóng chặt lại lần nữa.
Kim Hải Các là một tửu lầu xa hoa. Lúc này Lâm Lăng vừa tiến vào thì đã nhìn thấy tầng một đại sảnh tửu lầu tụ tập không ít người.
Những người này đều mặc đồ đen, trên mặt đeo các loại mặt nạ hình dạng khác nhau, khí chất rất lạnh lùng tàn khốc.
“Xem ra thích khách Minh Các đều không lộ ra gương mặt thật.”
Lâm Lăng âm thầm phỏng đoán, cũng không biết dáng vẻ thật sự của người lãnh đạo trực tiếp của hắn - Tử Dạ - có phải giống như trước kia nhìn thấy hay không?
Có lẽ do đều là thích khách nên tuy lúc này tụ tập mấy trăm người ở nơi đây, nhưng bầu không khí vẫn vô cùng im ắng.
Bọn họ người nào ngồi vào bàn nấy, đều im lặng kiệm lời.
Mà khi Lâm Lăng tiến vào, chỉ thoáng chốc đã có vô số ánh mắt lạnh như băng phóng về hướng hắn.
Lâm Lăng thầm nuốt một ngụm nước bọt, lần đầu tiên đối mặt với nhiều thích khách gϊếŧ người không chớp mắt như vậy, tuy tâm lý của hắn vẫn luôn rất ổn định, nhưng lúc này cũng hơi sởn tóc gáy.
“Kinh Kha, tới đây.” Tử Dạ giơ cánh tay trắng nõn lên, vẫy vẫy về hướng Lâm Lăng.
Trong tất cả thích khách, chỉ có nàng ta là nhìn tương đối khác biệt. Bởi vì Tử Dạ không mặc bộ đồ đen to rộng giống như những người khác, chỉ có trang phục màu tím mà nàng ưa thích.
Áo tím bó chặt phác hoạ hoàn mỹ ra dáng người gợi cảm kia, mái tóc thật dài được tùy tiện cột thành kiểu đuôi ngựa bằng một dải lụa màu tím nhạt, tô điểm cho dung nhan lạnh lẽo xinh đẹp kia thêm phần cao quý mà lại thần bí.
“Ngươi gọi tên của ta ra như vậy thì mọi người đều biết lai lịch của ta rồi.” Khi đi đến bên cạnh, Lâm Lăng nhíu mày nói nhỏ.
Tuy nơi này xem như đại bản doanh của tổ chức Minh Các, nhưng trong trường hợp công khai như thế này, đặc biệt là có nhiều thích khách ở đây mà để lộ thân phận của mình thì thật sự không ổn.
“Yên tâm đi, nơi này trừ ta và tổ trưởng ra thì không ai biết Kinh Kha ngươi đã làm nhiệm vụ gì, bao gồm cả thân phận thật sự của ngươi nữa.”
Tử Dạ cười thật nhạt, cảm thấy từ khi Lâm Lăng trở thành thích khách chân chính thì đã thay đổi rất nhiều.
Trước khi mới bắt đầu, lúc Lâm Lăng vẫn là cô gia của Triệu phủ, hắn dám tùy tiện để lộ ra năng lực sủng vật, khi ám sát còn triệu hồi ra sủng vật, rất dễ bị người ta nhìn thấu.
Nhưng hiện giờ, Lâm Lăng cực kỳ chú trọng chi tiết ở mọi phương diện, thật sự đã trưởng thành thành một thích khách rất có kinh nghiệm, điều này làm Tử Dạ rất vui mừng.
“Những người khác thật sự không quen biết ta?”
Nghe vậy, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia kinh ngạc.
“Đúng vậy, tổ chức của chúng ta giống như kim tự tháp, tuy mọi người đều là thành viên của Minh Các, nhưng ai cũng có cấp trên tương ứng của từng người.”
Tử Dạ than nhẹ một câu: “Giống như ngươi và ta, để bảo đảm tính bí mật của nhiệm vụ nên từ trước đến nay chỉ biết nhiệm vụ của một tuyến thôi, những người khác không thể biết được bất cứ tin gì liên quan cả.”
“Cho nên, trong cùng cấp bậc của tổ chức thì trừ ta ra sẽ không có người nào biết ngươi là ai.”
“Nhưng cấp trên của ta, cũng chính là tổ trưởng Ám Ưng, hắn là một trong những nhân vật ở đỉnh kim tự tháp, có quyền nắm giữ tư liệu của tất cả thành viên.”
Nghe xong Tử Dạ thuật lại, Lâm Lăng hơi suy tư mà gật đầu. Hắn cảm thấy hình thức này cũng rất không tồi, ít nhất có thể bảo đảm tính bí mật của mỗi thành viên thích khách.
Dù sao làm một sát thủ, điều mẫn cảm nhất chính là để lộ thân phận của bản thân. Nếu khi ngươi đang ngụy trang thành người thân cận của con mồi nào đó, nhưng lại vì tin tức nhiệm vụ bị thành viên khác biết được và tiết lộ, cuối cùng còn chưa tiến hành ám sát thì đã bị bắt lại, vậy thì mức độ nguy hiểm rất lớn.
“Đúng rồi, ta rất tò mò, gương mặt hiện tại của ngươi có phải khuôn mặt thật không?” Lâm Lăng khẽ nhướng mày, đột nhiên hỏi.
Không ngờ Tử Dạ lại không chịu nói rõ, khóe miệng mang theo chút ý cười mà nói: “Về sau ngươi sẽ biết.”
“Được, vậy ta chờ.” Nghe vậy, Lâm Lăng thản nhiên cười.
Hắn lập tức thay đổi đề tài, hỏi: “Ngươi biết đêm nay tập hợp có nguyên nhân gì không?”
Tử Dạ hơi trầm ngâm một hồi, sau đó nói: “Không rõ lắm, phải chờ đợi ba vị tổ trưởng giao nhiệm vụ thì chúng ta mới bắt đầu được.”
Lâm Lăng gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.
Trước kia hắn từng nghe Tử Dạ nói, Minh Các có tất cả ba tổ nhỏ gồm Thiên, Hỏa và Vân.
Mỗi một tổ đều có phân công nhiệm vụ khác nhau.
Tổ Thiên chuyên về sát phạt, thực hiện ám sát con mồi trong nhiệm vụ, thành viên tổ này có chiến lực mạnh nhất.
Tổ Hỏa chuyên về trừng phạt.
Tổ Vân phụ trách tìm kiếm tình báo.
Mà hai năm trước Lâm Lăng đã từng gặp mặt tổ trưởng ‘Ám Ưng’ của tổ Thiên, thực lực của hắn ta rất mạnh.
Còn hai tổ trưởng còn lại thì hắn chưa nhìn thấy lần nào, nhưng có thể ngồi lên vị trí tổ trưởng thì thực lực của bọn họ cũng cực kỳ đáng sợ.
Thời gian chờ đợi không chỉ nhàm chán, quá trình cũng rất chậm chạp.
Trong lòng Lâm Lăng khẽ rung động, lập tức nhớ tới cái nhẫn không gian trước đó thuận tiện vớt được khi gϊếŧ chết Mạc Vân Thiên trong rừng trúc.
Nhân lúc này, hắn xem xét bên trong có thứ gì đáng giá.
Lâm Lăng lập tức phóng ra một tia sức mạnh tinh thần, nhanh chóng xâm nhập vào nhẫn.
Chỉ thoáng chốc, trên mặt hắn dâng lên một chút mừng rỡ. Bởi vì hắn phát hiện, trong nhẫn không gian này chỉ tính đến đá Linh Dương thôi đã có hơn mười vạn!
Các loại bảo vật như phù văn pháp thuật, sách cổ võ học, đan dược tẩm bổ khí huyết… cũng vô cùng phong phú.
Lâm Lăng nhịn không được hít một hơi thật sâu, không ngờ là tiền tài của Mạc Vân Thiên lại nhiều đến mức này!
Đối với Lâm Lăng đang hai bàn tay trắng thì thật sự là đưa than ngày tuyết. Đặc biệt là hơn mười vạn đá Linh Dương kia còn có tác dụng càng lớn.
Nguồn năng lượng trung tâm của bốn bộ Phù Khôi Thạch Thú lần trước thu hoạch được ở cổ mộ chỉ còn sót lại một phần ba, nếu tiêu hao hết thì tất nhiên sẽ không thể khởi động lại.
Mà năng lượng mỗi lần kích hoạt đều cực kỳ khổng lồ, ít nhất nhìn tài sản hiện giờ của Lâm Lăng thì hoàn toàn không chống đỡ nổi.
May mà số tiền của phi nghĩa từ trên trời rơi xuống này đã giải quyết vấn đề lửa sém lông mày của hắn.
Còn về thẻ vàng của Mạc Vân Thiên thì dù tiền tiết kiệm nhiều đến cỡ nào, Lâm Lăng cũng không tham nổi. Nếu như chuyển tiền qua thẻ, phù văn dẫn động liên kết, chỉ sợ sẽ để lộ ra vị trí của hắn, thậm chí tra ra tin mất tích và tử vong của Mạc Vân Thiên.
Đến lúc đó, một khi Kiếm Thánh mắt mù tìm tới cửa thì dù Lâm Lăng có bốn bộ Phù Khôi và bọn Hỏa Lân Hổ thì cũng không có tự tin chống lại được.
Cho nên, Lâm Lăng trực tiếp vận dụng sức mạnh tinh thần để phá nát thẻ vàng đó thành bột phấn giống như những lần trước, không giữ lại bất cứ manh mối nào cả.
“Tổ trưởng họ tới rồi.” Ngay vào lúc Lâm Lăng thầm thích thú trong lòng, giọng nói của Tử Dạ bỗng vang lên bên tai.
Lâm Lăng lập tức ngẩng đầu quan sát, không biết khi nào ba cái ghế chủ vị phía trước đã có ba bóng đen ngồi ngay ngắn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.