Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 54:
Thập Oản Đại Mễ Phan
31/10/2024
Sau khi Giang Tuy và những người khác rời đi, Giang Hàn Thanh bế Thu Thu lên giả vờ bình tĩnh nói: “Ba, tối nay con ngủ lại đây.”
“Hả?”
Đã lâu lắm rồi Giang Tuy không ngủ ở nhà, số lần gọi ông ấy là “ba” cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Giang Hàn Thanh kìm nén niềm vui trong lòng, gật đầu.
“Ba ba, vậy tối nay Thu Thu ngủ với anh trai.”
Giang Hàn Thanh: “Được.”
*
Trong phòng chiếu phim đang phát một bài hát.
Hứa Phi hào hứng đứng đó tay cầm gậy phát sáng, lắc lư theo nhịp điệu. Tống Đường lẻ loi ngồi một mình ở một bên, còn Tiền Cẩn Dịch và Phương Tỉnh đang tranh giành một quả quýt.
Hai người họ luôn là kỳ phùng địch thủ, nói chính xác là khi Tiền Cẩn Dịch muốn so tài với Giang Tuy, Giang Tuy lại là kiểu người lười để ý đến cậu ấy, người đối phó với Tiền Cẩn Dịch luôn là Phương Tỉnh. Trước kia, hễ gặp nhau là hai người lại cãi nhau, gần đây vì Thu Thu cả hai đã kìm nén lửa giận, trở thành “bạn tốt”.
“Ở đâu tớ cũng là người ăn quả quýt đầu tiên.”
Phương Tỉnh: “Ồ, ở nhà Giang Tuy thì không.”
Giữa bầu không khí ồn ào náo nhiệt, Giang Tuy đẩy cửa bước vào.
Thu Thu vừa nhìn đã thấy người đang nghiêm túc hát trên màn hình, đầu óc cô bé ngẩn ngơ hai giây.
Sao người đó lại giống anh trai mình thế nhỉ.
Thu Thu tiến lại gần, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới, xem đi xem lại mấy lần.
Phía sau Tiền Cẩn Dịch đang bận tranh giành quả quýt, thấy “em gái ruột” của mình mê mẩn một minh tinh như vậy, vô thức buông tay khỏi quả quýt, hoàn toàn không để ý đến việc Phương Tỉnh vì cậu ấy buông tay mà ngã phịch ra ghế sô pha phía sau.
Tiền Cẩn Dịch hỏi: “Thu Thu, em có thích anh trai này không?”
Thu Thu ngoan ngoãn gật đầu.
Đó là anh trai của cô bé mà, đương nhiên cô bé thích rồi.
Dù cho... anh trai chưa từng đến thăm cô bé.
Con cá mè hoa tủi thân nhìn Kỷ Lâm trên màn hình, quay người chạy đến bàn trà, ực một hơi hết một cốc sữa lớn.
Dáng vẻ ấy, toát ra vẻ bi tráng và hào hùng của người chịu ấm ức chỉ biết uống sữa giải sầu.
Uống xong, Thu Thu liếm liếm vệt sữa dính trên khóe miệng, bé con mũm mĩm đưa tay ra trước mặt Giang Tuy, hào sảng nói: “Anh ơi, cho em thêm một cốc nữa.”
Giang Tuy nhìn cốc thủy tinh.
Ừm, là sữa, không phải rượu.
Tiền Cẩn Dịch đặt cốc sữa trong tay Thu Thu xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Thu Thu, em có muốn gặp anh trai này không?”
Nhà họ Tiền kinh doanh công ty giải trí.
Dù Kỷ Lâm không phải là nghệ sĩ trực thuộc công ty của họ nhưng nhà họ có rất nhiều tài nguyên.
Giúp Thu Thu thành công theo đuổi thần tượng có khó khăn gì đâu?
Chỉ cần Thu Thu muốn, cậu ấy sẽ làm được. He he he, đến lúc đó địa vị của cậu ấy trong lòng Thu Thu nhất định sẽ nâng cao thêm một bậc!
Thu Thu không hề kích động, người kích động là Hứa Phi.
“Đó chính là Kỷ Lâm đấy!”
Anh ấy đã từng là ảnh đế, dù sau này sự nghiệp xuống dốc không phanh, nhưng lượng fan vẫn còn rất đông đảo. Thêm vào đó, Kỷ Lâm sống rất kín tiếng, ít khi xuất hiện trước công chúng, việc gặp anh ấy càng trở nên khó khăn hơn.
Tiền Cẩn Dịch ung dung nói:
“Kỷ Lâm sắp tổ chức concert đấy, đến lúc đó chúng ta sẽ đi xem concert của anh ấy, sau khi kết thúc tớ sẽ dẫn mọi người vào hậu trường.”
“Thật sao? Concert lần này là concert đầu tiên của anh ấy sau khi comeback!!!”
Thu Thu lặng lẽ chọc chọc ngón tay Giang Tuy.
Giang Tuy ngồi xổm xuống, Thu Thu thì thầm vào tai cậu ấy: “Anh ơi, em có thể đi gặp anh ấy không?”
Cô bé chưa từng được gặp anh cả.
Thu Thu buồn bã chọc chọc bàn tay nhỏ bé của mình.
Giang Tuy ôm Thu Thu, nhẹ nhàng an ủi: “Được chứ.”
Nếu với danh nghĩa là fan, Thu Thu có thể đi gặp.
Từ xa, cách sân khấu và ánh đèn nhìn Kỷ Lâm tỏa sáng trên đó.
Bên ngoài ai cũng biết nhà họ Giang có hai cậu con trai, nhưng không ai biết cậu con trai cả chính là Kỷ Lâm, người đã gia nhập giới giải trí.
Sau khi anh trai bị bệnh, anh ấy được bảo vệ rất kỹ.
Sau đó, Kỷ Lâm bất chấp sự phản đối của ông bà ngoại và mẹ, một mực bước chân vào giới giải trí, cũng không cho ai biết thân phận thật của mình. Mẹ lo lắng một khi gia đình có người nổi tiếng, thị phi sẽ càng nhiều hơn.
Chuyện Thu Thu bị ôm đi mất đã từng làm mưa làm gió trong thành phố, mỗi khi có chuyện gì xảy ra trong việc kinh doanh của nhà họ Giang, giới truyền thông khi đưa tin về nhà họ Giang, Giang Hàn Thanh đều lôi chuyện con gái bị ôm đi để nói.
Mỗi lần Kỷ Mính đọc được những bài báo đó đều rất đau lòng. Vì vậy, nhà họ Giang và nhà họ Kỷ đều sống rất kín tiếng trước mặt mọi người, ý định gia nhập làng giải trí của Kỷ Lâm đã bị bà ấy gạt bỏ ngay lập tức.
Bên kia, Thu Thu ghé sát đầu vào Hứa Phi nghe cậu ấy kể về những câu chuyện huy hoàng của Kỷ Lâm.
“Hả?”
Đã lâu lắm rồi Giang Tuy không ngủ ở nhà, số lần gọi ông ấy là “ba” cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Giang Hàn Thanh kìm nén niềm vui trong lòng, gật đầu.
“Ba ba, vậy tối nay Thu Thu ngủ với anh trai.”
Giang Hàn Thanh: “Được.”
*
Trong phòng chiếu phim đang phát một bài hát.
Hứa Phi hào hứng đứng đó tay cầm gậy phát sáng, lắc lư theo nhịp điệu. Tống Đường lẻ loi ngồi một mình ở một bên, còn Tiền Cẩn Dịch và Phương Tỉnh đang tranh giành một quả quýt.
Hai người họ luôn là kỳ phùng địch thủ, nói chính xác là khi Tiền Cẩn Dịch muốn so tài với Giang Tuy, Giang Tuy lại là kiểu người lười để ý đến cậu ấy, người đối phó với Tiền Cẩn Dịch luôn là Phương Tỉnh. Trước kia, hễ gặp nhau là hai người lại cãi nhau, gần đây vì Thu Thu cả hai đã kìm nén lửa giận, trở thành “bạn tốt”.
“Ở đâu tớ cũng là người ăn quả quýt đầu tiên.”
Phương Tỉnh: “Ồ, ở nhà Giang Tuy thì không.”
Giữa bầu không khí ồn ào náo nhiệt, Giang Tuy đẩy cửa bước vào.
Thu Thu vừa nhìn đã thấy người đang nghiêm túc hát trên màn hình, đầu óc cô bé ngẩn ngơ hai giây.
Sao người đó lại giống anh trai mình thế nhỉ.
Thu Thu tiến lại gần, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới, xem đi xem lại mấy lần.
Phía sau Tiền Cẩn Dịch đang bận tranh giành quả quýt, thấy “em gái ruột” của mình mê mẩn một minh tinh như vậy, vô thức buông tay khỏi quả quýt, hoàn toàn không để ý đến việc Phương Tỉnh vì cậu ấy buông tay mà ngã phịch ra ghế sô pha phía sau.
Tiền Cẩn Dịch hỏi: “Thu Thu, em có thích anh trai này không?”
Thu Thu ngoan ngoãn gật đầu.
Đó là anh trai của cô bé mà, đương nhiên cô bé thích rồi.
Dù cho... anh trai chưa từng đến thăm cô bé.
Con cá mè hoa tủi thân nhìn Kỷ Lâm trên màn hình, quay người chạy đến bàn trà, ực một hơi hết một cốc sữa lớn.
Dáng vẻ ấy, toát ra vẻ bi tráng và hào hùng của người chịu ấm ức chỉ biết uống sữa giải sầu.
Uống xong, Thu Thu liếm liếm vệt sữa dính trên khóe miệng, bé con mũm mĩm đưa tay ra trước mặt Giang Tuy, hào sảng nói: “Anh ơi, cho em thêm một cốc nữa.”
Giang Tuy nhìn cốc thủy tinh.
Ừm, là sữa, không phải rượu.
Tiền Cẩn Dịch đặt cốc sữa trong tay Thu Thu xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Thu Thu, em có muốn gặp anh trai này không?”
Nhà họ Tiền kinh doanh công ty giải trí.
Dù Kỷ Lâm không phải là nghệ sĩ trực thuộc công ty của họ nhưng nhà họ có rất nhiều tài nguyên.
Giúp Thu Thu thành công theo đuổi thần tượng có khó khăn gì đâu?
Chỉ cần Thu Thu muốn, cậu ấy sẽ làm được. He he he, đến lúc đó địa vị của cậu ấy trong lòng Thu Thu nhất định sẽ nâng cao thêm một bậc!
Thu Thu không hề kích động, người kích động là Hứa Phi.
“Đó chính là Kỷ Lâm đấy!”
Anh ấy đã từng là ảnh đế, dù sau này sự nghiệp xuống dốc không phanh, nhưng lượng fan vẫn còn rất đông đảo. Thêm vào đó, Kỷ Lâm sống rất kín tiếng, ít khi xuất hiện trước công chúng, việc gặp anh ấy càng trở nên khó khăn hơn.
Tiền Cẩn Dịch ung dung nói:
“Kỷ Lâm sắp tổ chức concert đấy, đến lúc đó chúng ta sẽ đi xem concert của anh ấy, sau khi kết thúc tớ sẽ dẫn mọi người vào hậu trường.”
“Thật sao? Concert lần này là concert đầu tiên của anh ấy sau khi comeback!!!”
Thu Thu lặng lẽ chọc chọc ngón tay Giang Tuy.
Giang Tuy ngồi xổm xuống, Thu Thu thì thầm vào tai cậu ấy: “Anh ơi, em có thể đi gặp anh ấy không?”
Cô bé chưa từng được gặp anh cả.
Thu Thu buồn bã chọc chọc bàn tay nhỏ bé của mình.
Giang Tuy ôm Thu Thu, nhẹ nhàng an ủi: “Được chứ.”
Nếu với danh nghĩa là fan, Thu Thu có thể đi gặp.
Từ xa, cách sân khấu và ánh đèn nhìn Kỷ Lâm tỏa sáng trên đó.
Bên ngoài ai cũng biết nhà họ Giang có hai cậu con trai, nhưng không ai biết cậu con trai cả chính là Kỷ Lâm, người đã gia nhập giới giải trí.
Sau khi anh trai bị bệnh, anh ấy được bảo vệ rất kỹ.
Sau đó, Kỷ Lâm bất chấp sự phản đối của ông bà ngoại và mẹ, một mực bước chân vào giới giải trí, cũng không cho ai biết thân phận thật của mình. Mẹ lo lắng một khi gia đình có người nổi tiếng, thị phi sẽ càng nhiều hơn.
Chuyện Thu Thu bị ôm đi mất đã từng làm mưa làm gió trong thành phố, mỗi khi có chuyện gì xảy ra trong việc kinh doanh của nhà họ Giang, giới truyền thông khi đưa tin về nhà họ Giang, Giang Hàn Thanh đều lôi chuyện con gái bị ôm đi để nói.
Mỗi lần Kỷ Mính đọc được những bài báo đó đều rất đau lòng. Vì vậy, nhà họ Giang và nhà họ Kỷ đều sống rất kín tiếng trước mặt mọi người, ý định gia nhập làng giải trí của Kỷ Lâm đã bị bà ấy gạt bỏ ngay lập tức.
Bên kia, Thu Thu ghé sát đầu vào Hứa Phi nghe cậu ấy kể về những câu chuyện huy hoàng của Kỷ Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.