Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70

Chương 13: Đều Câm Miệng Cho Tôi

Vân Cát Cẩm Tú

09/11/2021

Thân hình của vợ Tống Kim Lai khổng lồ, thuộc loại người uống nước lạnh cũng sẽ béo, nhưng lúc này bà ta hoàn toàn không phải người béo nên vụng về, nhảy lên nhảy xuống, nghiễm nhiên là một người mập linh hoạt.

Mọi người thấy mẹ chồng nàng dâu hai người một người chạy một người đuổi, cười đến bụng đều đau.

Bà cụ Tống dù sao lớn tuổi, đuổi theo một hồi bắt đầu thở hổn hển hà hà: "Cô cái con đàn bà phá nhà này phá, đêm nay để thằng cả trừng trị cô!"

Từng thớ thịt của vợ Tống Kim Lai lại căng chặt một hồi.

Mắng con dâu xong, chuyện nên giải quyết vẫn phải giải quyết, không thấy Kiều Tú Chi giống như môn thần chắn ở cửa sao?

Hôm nay nếu không tiễn bà đi cho tốt, đừng nói cửa gỗ, đoán là cả nhà họ Tống đều phải bị bà dỡ xuống!

Bà ta đi tới cửa, cười trừ nói: "Tú Chi, sao bà có thời gian lại đây vậy?"

Kiều Tú Chi hừ một tiếng: "Vợ của thằng cả bà đi khắp nơi nói thằng hai nhà tôi sắp ly hôn, tôi đã hỏi một chút, tôi làm mẹ nó cũng không biết bọn nó sắp ly hôn, làm sao cô ta biết được?"

Bà cụ Tống tức giận đến cắn mức cắn răng một cái, quay đầu lại chỉ vào vợ con trai cả mắng: "Con đàn bà phá nhà! Cái gì cũng cho cô nói hả, cô có thể như thế, sao không lên trời luôn đi!"

Quay lại lại nhận lỗi với Kiều Tú Chi nói: "Tú Chi à, bà cũng biết miệng của vợ thằng cả tiện cỡ nào, lát nữa tôi nhất định đánh cô ta răng rơi đầy đất!"

Kiều Tú Chi lạnh mặt: "Cô ta còn dọa hù cháu gái Đại Kiều của tôi, nói thằng hai nhà tôi bại liệt, cháu nó là đứa cà lăm, sau này lớn lên chắc chắn không ai cưới nó, nói với một đứa nhỏ sáu tuổi như vậy, cô ta còn có lương tâm không? Tôi thấy lương tâm của cô ta bị chó ăn rồi, quả thực súc sinh cũng không bằng!"



"Tôi nói vợ Tống Kim Lai này, cô cũng quá phận rồi, Đại Kiều mới bao nhiêu tuổi, cô đã nói loại lời đó với nó, cô cũng không sợ sau này báo ứng đến trên người đứa con nhà cô hả?"

"Nói đúng đó, nếu có người dám nói kiểu vậy với con tôi, dù tôi có liều cái mạng già này, cũng không để đối phương sống dễ chịu!"

Mọi người chỉ trỏ với vợ Tống Kim Lai, cảm thấy lần này bà ta thật sự quá đáng, cho dù bà ta nói sự thật, cũng không nên nói với một đứa trẻ sáu tuổi như vậy.

Vợ Tống Kim Lai bị mọi người nói đến mức sắc mặt đỏ bừng, còn phải luôn nhận lấy ánh mắt như đao của mẹ chồng ném tới.

Đầu óc bà ta đột nhiên chợt lóe ánh sáng, ồn ào lên: "Lời này mẹ Cẩu Đản cũng nói, dựa vào cái gì chỉ mắng một mình con?"

Mẹ Cẩu Đản đang ghé vào cửa sổ nghe lén, thình lình bị vợ Tống Kim Lai đâm một đao, lao tới mắng: "Cần cô nói hưu nói vượn hả, cần cô nói xằng nói bậy hả! Ông trời nên giáng một đạo sấm sét đánh chết cô!"

Vợ Tống Kim Lai chống eo trừng mắt: "Tôi nói hưu nói vượn? Cô cho là lúc ấy Lâm Tuệ tố cáo sẽ buông tha cô sao? Cô cứ mơ mộng đẹp đi! Nếu ông trời giáng sét xuống, chắc chắn đánh cô chết chung!"

Mẹ Cẩu Đản tức giận đến nổi ngực đau: "Tôi chỉ nói một câu thôi! Không giống như cô, một hồi nói Phương Tiểu Quyên sắp ly hôn với Kiều Lão Nhị, một hồi nói đứa nhỏ Đại Kiều không ra ngoài, một hồi còn nói Lâm Tuệ trộm…"

"Đều câm miệng cho tôi!"

Kiều Tú Chi đoạt lấy quải trượng trong tay bà cụ Tống, nhẹ nhàng bẻ gãy.

"Ba" một tiếng, quải trượng bị gãy thành hai đoạn.

Chung quanh một mảnh yên tĩnh.



Chuyện Kiều Tú Chi một quyền đánh chết lợn rừng, rất nhiều người thật ra đều không có tận mắt chứng kiến, lúc này nhìn thấy bà đưa cánh tay thô to bẻ gẫy quải trượng, lập tức thở cũng không dám thở mạnh.

Kiều Tú Chi trả quải trượng lại cho bà cụ Tống: "Tôi mặc kệ mấy người ai nói nhiều ai nói ít, tôi chỉ hỏi các người, việc này phải làm sao bây giờ?"

Bà cụ Tống nhìn quải trượng bị gãy thành hai nửa, đau răng.

Bà ta hung dữ trừng mắt nhìn vợ thằng cả, quay về nhà cầm ba quả trứng gà đi ra, nhét vào trong tay Kiều Tú Chi: "Việc này là con đàn bà phá nhà đó có lỗi với nhà họ Kiều các bà, nhìn ở trên mặt mũi của tôi, lần này tạm tha cho cô ta đi."

Kiều Tú Chi nhét trứng gà vào trong túi, ngẩng đầu nhìn mẹ Cẩu Đản.

Mẹ Cẩu Đản đau thịt một hồi.

Nhưng đau thịt thì chịu đau thịt, nên đưa ra vẫn phải đưa, cuối cùng bà ta vào nhà cầm hai quả trứng gà đi ra.

Về phần vì sao chỉ có hai quả trứng chim, đó là bởi vì bà ta cảm thấy bà ta nói ít, cho nên phải lấy ít một quả.

Kiều Tú Chi cũng không để ý bao nhiêu, cầm năm quả trứng gà bước đi.

Nhà họ Tống tổn thất nghiêm trọng, Kiều Tú Chi vừa đi, nhà họ Tống lại gà bay chó sủa.

Kiều Tú Chi ôm năm quả trứng gà đi ngang qua trạm y tế, nhìn thấy một đám đứa nhỏ la hét chạy lại đây, phía sau là hai cháu gái của bà đang đi theo -- Đại Kiều và Tiểu Kiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook