Đoàn Sủng Hoàng Hậu Trọng Sinh
Chương 6: Tay nàng không dính mực
Nhất Túy Lưu Nguyệt
21/05/2024
Khí thế u lãnh trong xe ngựa, trong nháy mắt tăng mạnh, cánh tay đang ôm Tần Mạn Kiều cũng đột ngột siết chặt.
Tần Mạn Kiều có thể cảm nhận được lửa giận nóng bỏng tay trên người nam nhân này.
Nàng hít sâu một hơi, nói: "Ta muốn xuống."
"Không được." Lời nói cứng rắn bá đạo cơ hồ muốn biểu đạt ra toàn bộ ý muốn không khoan nhượng của hắn.
"Điện hạ" Tần Mạn Kiều tựa cổ vào khuỷu tay hắn, giọng nói ngọt ngào dụ hoặc cất lên:"Ngài nghe một chút xem nàng ta ở bên ngoài nói cái gì vậy. Điện hạ có địa vị rất cao, tất nhiên sẽ không cần quan tâm những lời đồn đại nhảm nhí ngoài kia, cho dù người trong thiên hạ có chỉ trỏ ta thành cái dạng gì, trong mắt ngài ta vẫn là tốt nhất. Nhưng mà--"
"Ta đối với Ngũ tỷ là móc tim móc phổi ra đối xử, đối xử với nàng ta không khác gì với đích tỷ ruột thịt, à không, so với đích tỷ còn muốn tốt hơn nhiều lần. Nhưng ngày hôm nay, nàng lại đứng trước bàn dân thiên hạ nói ta cùng Thần Vương trao đổi thư tình, khích bác ly gián quan hệ của chúng ta. Ta chính là không biết tại sao nàng lại làm như vậy với ta, cho nên ta muốn xuống hỏi nàng một chút, có được hay không?"
Hàn khí quanh thân nàng càng thêm mãnh liệt. Tần Mạn Kiều sắp không chịu nổi nộ khí cùng áp lực của hắn, thân thể không nhịn được co lại cuộn tròn trong lồng ngực Sở Nghiêu.
Nàng cùng Thần Vương cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nam nhân này làm sao có thể bởi vì nàng nói hai ba câu mà trở nên tin tưởng nàng được.
Nhưng.
"Điện hạ chẳng lẽ đã quên mất rồi, Kiều Kiều cũng không nhận thức được mấy chữ, như thế nào lại có thể cùng Thần Vương thư tình qua lại?" Tay nàng không dính mực, đây là chuyện cả kinh thành không ai không rõ.
"Ta gây ra họa, tự ta sẽ giải quyết, ngài tin ta một lần, chỉ một lần có được không?"
Hai con ngươi mang thủy quang yêu kiều nhìn hắn.
Sở Nghiêu sắc mặt không đổi: "Vết thương ở chân."
Nàng cúi đầu, liếc mắt nhìn đầu ngón chân bị cuốn băng trắng, nói: "Ta sẽ kêu Phúc Hỉ đỡ, chỉ dùng một chân bước đi, nhất định sẽ không làm vết thương rách ra."
Nói xong, Tần Mạn Kiều nhìn hắn một cái, hắn mặc dù không có đáp lại, nhưng cũng không có nói "không được phép". Nàng từ trên đùi hắn thận trọng trườn xuống, đột nhiên liền thấy trên tay hắn mang một chiếc nhẫn màu đen, chiếc nhẫn được làm từ nhiều mảnh tam giác nhọn nhỏ.
Đây chính là ám khí cũng phù hiệu triệu tập Ảnh Vệ, nhưng hiện tại cũng có thể trở thành một thần khí giúp nàng giải quyết nữ nhân cặn bã bên ngoài.
Nàng kéo tay hắn, đem chiếc nhẫn sắt trên đầu ngón tay tháo xuống, nhanh chóng đeo vào tay mình, nói: "Ta mượn một chút, lát sẽ trả lại cho ngài. Trước mắt ngài đừng có bước ra."
Dứt lời, nàng mặc kệ ánh mắt như thiếu như đốt dán chặt sau lưng, giống như trốn chạy mà rời khỏi xe ngựa.
Phúc Hỉ thấy nàng từ trong xe ngựa bước ra, liền tới trước dìu nàng: "Tiểu thư, người sao lại ra đây làm gì?"
"Lục muội muội." Tần Nguyệt Hề đứng bên cạnh Phúc Hỉ cũng đưa tay định tới dìu nàng. Tay cũng sắp chạm đến người nàng, thì bỗng--
Tần Mạn Kiều ngay trước mắt bao người, vung tay hung hăng tát về phía mặt của Tần Nguyệt Hề.
B
"A"
Tần Nguyệt Hề hét thảm một tiếng, chật vật lùi lại mấy bước.
Mà rèm của xe ngựa cũng đúng lúc này bị gió thổi tung lên, nam nhân ngồi trong xe ngựa vừa vặn trông thấy cảnh Tần Mạn Kiều dùng chiếc nhẫn của hắn tát vào mặt Tần Nguyệt Hề.
"Lục muội muội, ngươi..." Tần Nguyệt Hề giơ tay lên, theo bản năng che đi chỗ nóng hừng hực trên khuôn mặt. Nhưng bàn tay lại đụng phải một phần ẩm ướt, Tần Nguyệt Hề nhanh chóng rụt tay lại nhìn.
Bàn tay nàng ta dính đầy máu tươi, vậy mặt của nàng ta--
"Lục muội muội, tại sao ngươi, ngươi lại đánh vào mặt của ta?"
Tần Mạn Kiều bước xuống từ xe ngựa, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi lã chã: "Ngũ tỷ tỷ, ta vì cái gì đánh tỷ, trong lòng tỷ hẳn là biết rất rõ. Tỷ tại sao lại muốn hại ta?"
Tần Mạn Kiều có thể cảm nhận được lửa giận nóng bỏng tay trên người nam nhân này.
Nàng hít sâu một hơi, nói: "Ta muốn xuống."
"Không được." Lời nói cứng rắn bá đạo cơ hồ muốn biểu đạt ra toàn bộ ý muốn không khoan nhượng của hắn.
"Điện hạ" Tần Mạn Kiều tựa cổ vào khuỷu tay hắn, giọng nói ngọt ngào dụ hoặc cất lên:"Ngài nghe một chút xem nàng ta ở bên ngoài nói cái gì vậy. Điện hạ có địa vị rất cao, tất nhiên sẽ không cần quan tâm những lời đồn đại nhảm nhí ngoài kia, cho dù người trong thiên hạ có chỉ trỏ ta thành cái dạng gì, trong mắt ngài ta vẫn là tốt nhất. Nhưng mà--"
"Ta đối với Ngũ tỷ là móc tim móc phổi ra đối xử, đối xử với nàng ta không khác gì với đích tỷ ruột thịt, à không, so với đích tỷ còn muốn tốt hơn nhiều lần. Nhưng ngày hôm nay, nàng lại đứng trước bàn dân thiên hạ nói ta cùng Thần Vương trao đổi thư tình, khích bác ly gián quan hệ của chúng ta. Ta chính là không biết tại sao nàng lại làm như vậy với ta, cho nên ta muốn xuống hỏi nàng một chút, có được hay không?"
Hàn khí quanh thân nàng càng thêm mãnh liệt. Tần Mạn Kiều sắp không chịu nổi nộ khí cùng áp lực của hắn, thân thể không nhịn được co lại cuộn tròn trong lồng ngực Sở Nghiêu.
Nàng cùng Thần Vương cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nam nhân này làm sao có thể bởi vì nàng nói hai ba câu mà trở nên tin tưởng nàng được.
Nhưng.
"Điện hạ chẳng lẽ đã quên mất rồi, Kiều Kiều cũng không nhận thức được mấy chữ, như thế nào lại có thể cùng Thần Vương thư tình qua lại?" Tay nàng không dính mực, đây là chuyện cả kinh thành không ai không rõ.
"Ta gây ra họa, tự ta sẽ giải quyết, ngài tin ta một lần, chỉ một lần có được không?"
Hai con ngươi mang thủy quang yêu kiều nhìn hắn.
Sở Nghiêu sắc mặt không đổi: "Vết thương ở chân."
Nàng cúi đầu, liếc mắt nhìn đầu ngón chân bị cuốn băng trắng, nói: "Ta sẽ kêu Phúc Hỉ đỡ, chỉ dùng một chân bước đi, nhất định sẽ không làm vết thương rách ra."
Nói xong, Tần Mạn Kiều nhìn hắn một cái, hắn mặc dù không có đáp lại, nhưng cũng không có nói "không được phép". Nàng từ trên đùi hắn thận trọng trườn xuống, đột nhiên liền thấy trên tay hắn mang một chiếc nhẫn màu đen, chiếc nhẫn được làm từ nhiều mảnh tam giác nhọn nhỏ.
Đây chính là ám khí cũng phù hiệu triệu tập Ảnh Vệ, nhưng hiện tại cũng có thể trở thành một thần khí giúp nàng giải quyết nữ nhân cặn bã bên ngoài.
Nàng kéo tay hắn, đem chiếc nhẫn sắt trên đầu ngón tay tháo xuống, nhanh chóng đeo vào tay mình, nói: "Ta mượn một chút, lát sẽ trả lại cho ngài. Trước mắt ngài đừng có bước ra."
Dứt lời, nàng mặc kệ ánh mắt như thiếu như đốt dán chặt sau lưng, giống như trốn chạy mà rời khỏi xe ngựa.
Phúc Hỉ thấy nàng từ trong xe ngựa bước ra, liền tới trước dìu nàng: "Tiểu thư, người sao lại ra đây làm gì?"
"Lục muội muội." Tần Nguyệt Hề đứng bên cạnh Phúc Hỉ cũng đưa tay định tới dìu nàng. Tay cũng sắp chạm đến người nàng, thì bỗng--
Tần Mạn Kiều ngay trước mắt bao người, vung tay hung hăng tát về phía mặt của Tần Nguyệt Hề.
B
"A"
Tần Nguyệt Hề hét thảm một tiếng, chật vật lùi lại mấy bước.
Mà rèm của xe ngựa cũng đúng lúc này bị gió thổi tung lên, nam nhân ngồi trong xe ngựa vừa vặn trông thấy cảnh Tần Mạn Kiều dùng chiếc nhẫn của hắn tát vào mặt Tần Nguyệt Hề.
"Lục muội muội, ngươi..." Tần Nguyệt Hề giơ tay lên, theo bản năng che đi chỗ nóng hừng hực trên khuôn mặt. Nhưng bàn tay lại đụng phải một phần ẩm ướt, Tần Nguyệt Hề nhanh chóng rụt tay lại nhìn.
Bàn tay nàng ta dính đầy máu tươi, vậy mặt của nàng ta--
"Lục muội muội, tại sao ngươi, ngươi lại đánh vào mặt của ta?"
Tần Mạn Kiều bước xuống từ xe ngựa, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi lã chã: "Ngũ tỷ tỷ, ta vì cái gì đánh tỷ, trong lòng tỷ hẳn là biết rất rõ. Tỷ tại sao lại muốn hại ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.