Chương 48
Thập Thế
21/10/2016
Thân thể của Ngôn Phi Ly đôi với Bắc Đường Ngạo là cực kì mẫn cảm, lúc này thân thể ấy đang run rẩy, cắn chặt môi, mới không để tiếng rên rỉ thoát ra.
Bắc Đường Ngạo một mặt vừa khiêu khích phân thân của y, một mặt áp lên môi lên môi y, dùng răng và lưỡi khai mở cánh môi mềm, nhỏ giọng:
“Phi Ly, ta đã nói rồi, không cần miễn cưỡng mình.”
Ngôn Phi Ly hé miệng, mặc cho hắn tiến vào.
Hai cơ thể dính sát vào nhau, nước suối ấm áp tựa hồ muốn nấu chảy bọn họ. Phân thân cũng đã nóng rực, Bắc Đường Ngạo cứng ngắc đặt vào giữa lối vào của y.
Bắc Đường Ngạo nâng Ngôn Phi Ly lên, nhấc hẳn hai chân y, quắp lấy lưng mình.
“Không, đừng…” Ngôn Phi Ly có chút bối rối, bộ dạng này thật sự…
Bắc Đường Ngạo chặn miệng y lại. Một ngón tay đã đi vào.
Cả người Ngôn Phi Ly căng cứng, không tự chủ kẹp chặt nơi đó. Hai tay siết chặt lấy bả vai Bắc Đường Ngạo, giúp mình tựa bên thành ôn tuyền.
Bắc Đường Ngạo mở rộng thêm song đồn (dạ… là cái bản tọa, ta đi chết đây~), đem hai ngón tay đi vào, bên tai nghe thấy một tiếng rên khẽ từ Ngôn Phi Ly.
Kỳ thực Bắc Đường Ngạo biết y chịu được. Không ai hiểu rõ nam nhân này hơn hắn, cũng không có thân thể nào rõ ràng cương nhận (*) hữu lực như người này, vừa chặt lại vừa mềm.
(*) cương nhận: cương – dạ, xin đừng bắt ta giải thích; nhận – mềm lỏng ra – đừng bắt ta nói thêm~ Đi đâm đầu vào gối tập 2.
Cuối cùng cũng không thể kiên nhẫn được nữa, Bắc Đường Ngạo rút ngón tay ra, đem phân thân chậm rãi đi vào.
“Ngô…” Ngôn Phi Ly rên rỉ một tiếng nữa. Huyệt khẩu chặt chẽ kia đã hoàn toàn mở ra, dưới tác dụng của ôn tuyền, lại càng dễ dàng. Y cố sức thả lỏng thân thể, cuối cùng cũng nuốt hết được toàn bộ phần thân của môn chủ.
Bắc Đường Ngạo cảm thấy sự tiến nhập của mình thuận lợi đến không ngờ, bởi vì Ngôn Phi Ly hoàn toàn phối hợp với hắn. Vậy thì sao có thể nhẫn đây? Va chạm, không dừng.
Ngôn Phi Ly không thể thở nổi nữa, siết chặt lấy thêm tấm lưng của hắn. Bắc Đường Ngạo cũng bất chấp tất cả, dùng lực trừu sáp.
Nội bịch của Ngôn Phi Ly quả thực mạn diệu, không có cách nào miêu tả. Mỗi lần sáp nhập đều chặt đến khó khăn, mà mang theo khoái cảm cực đại; khi trừu xuất lại nhu nhuyễn ấm áp như nước ấm.
Bắc Đường Ngạo vốn định đối xử với y ôn như một chút, thế nhưng vô pháp dừng lại được. Dục vọng mạnh mẽ dị thường, mỗi lần tiến xuất càng lúc càng nhanh.
Sóng dập dờn kịch liệt theo cử động của hai cơ thể. Những thúc đẩy lên xuống của cả hai, mỗi lúc một kích thích tình dục đối phương.
Lúc đó, phong cảnh kiều diễm trong sơn động là vô hạn.
Rên rỉ và thở dốc không ngừng từ ôn tuyền truyền ra, hai thân thể xích lõa đang giao hợp tắm trăng rửa tội.
“A —” Ngôn Phi Ly thở mạnh, bị Bắc Đường Ngạo ép vào bờ ao, một thân co quắp ngẩng đầu lên, trên bầu trời ngân nguyệt sáng tỏ mỹ lệ. Gần quá, hình như có thể đưa tay chạm vào.
Đôi mắt Ngôn Phi Ly trở nên sương mù, đôi môi khẽ nhếch, thân thể càng co quắp lại, co rút, tiếng rên rỉ đầy khoái cảm hòa vào hơi thở hổn hển.
“Phi Ly —” Bắc Đường Ngạo gọi, bỗng nhiên chạm vào khuôn mặt y, “Nhìn ta!”
Minh nguyệt của bầu trời chợt gần ngay trước mặt. Ngôn Phi Ly mê mẩn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đầy sắc dục của hắn, đôi mắt như sao lóe ra một thần thái khác thường, khiến y nhớ đến quầng minh nguyệt kiểu nhiên ngày đầu gặp mặt.
Một thân bạch y ấy, một thiếu niên tay cầm nhuyễn kiếm, lãnh diễm như hàn mai, một thiếu niên cao cao tại thượng như một vị thần trẻ tuổi, phía sau là lãnh nguyệt càn khôn, một thiếu niên tỏa ra ngân sắc nhàn nhạt. Thiếu niên ấy giờ khắc này đã hóa thành một cường giả chân chính, đang ở trước mặt y.
“Môn chủ…”
“Gọi Khiêm Chi…”
“… Khiêm Chi…”
Ngôn Phi Ly vươn tay, cảm nhận được hơi nóng của vầng minh nguyệt, tựa ôn tuyền cũng phải sôi sục.
Bắc Đường Ngạo cúi đầu, ép môi vào môi y.
Điên cuồng tàn phá, cắn mút nhiệt liệt. Ngôn Phi Ly nhắm mắt, đầu óc chẳng còn gì, mơ mơ hồ hồ nhớ lại buổi chạng vạng ở Quỷ lâm ấy, môn chủ cũng điên cuồng như vậy.
Từng tấc da tấc thịt của cả hai đều dính sát lấy nhau, cho nhau những ma sát, cho nhau những dây dưa, chuyển động một cách có quy luật.
Ngôn Phi Ly không còn muốn gì hơn. Không thể nghĩ đến nối chuyện ngày hôm qua hay chuyện ngày hôm nay, y chỉ biết, giờ khắc này, vầng minh nguyệt kiểu nhiên cao khiết này, cuối cùng y cũng chạm được vào rồi…
… (oa ha ha ha, đang ngăn máu múi ~> câu này có trong bản raw, cơ mà cũng là tình trạng của bạn Lu)
Bắc Đường Ngạo nhìn thân ngươi vô lực đang nằm trong lòng mình. Hắn đã giúp y mặc một chiếc áo đơn vào, bởi vì sau vài lần phun trào, y cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, giữa lúc tình cảm mãnh liệt, thở gấp rồi hôn mê.
Dục vọng của Bắc Đường Ngạo đối với y hình như là bất tận khó kiềm chế, vô luận là bao nhiêu lần đều không đủ, chỉ thầm muốn không ngừng tác cầu. Đêm nay, Ngôn Phi Ly cũng rất ngoan ngoãn, hai thân thể phối hợp vô cùng thân mật khăng khít.
Cuối cùng Bắc Đường Ngạo chợt nhớ tới lời Thu Diệp Nguyên nói, biết cơ thể y không thích hợp thụ thai, thuốc tránh thai của nữ tử bình thường không có tác dụng với y. Cho nên trước mắt, đến phút cuối đều lập tức rút ra. Đây là sự săn sóc hắn chưa từng dành cho bất kì ai.
Nghĩ tới đây, Bắc Đường Ngạo càng ôm chặt lấy y vào ngực, nhìn khuôn mặt y, càng nhìn càng thấy y là chân dung của Ly nhi!
Huyết thống này, thực sự kì diệu. Trên người nhi tử có dáng vẻ của hắn mà cũng có dáng vẻ của y. Hài tử ấy là mối liên hệ chặt chẽ của bọn họ.
Bắc Đường Ngạo không kìm được ý nghĩ, giá có thể cùng y có thêm mấy hài tử nữa thì huyền diệu biết bao.
…
Khi bình minh sắp đến, Ngôn Phi Ly lại hôn mê vì độc tính phát tác, Bắc Đường Ngạo lần thứ hai ôm y vào ôn tuyền. Không biết là thật do kiệt sức hay là tác dụng đặc biệt giảm độc tính của ôn tuyền, Ngôn Phi Ly không cảm thấy đau đớn nhiều lắm. Thậm chí còn không hoàn toàn tỉnh táo, thời gian cũng không lâu như lần trước, khoảng chừng vài thần (tớ đoán là 1 đơn vị thời gian), đã giảm bớt.
Ngôn Phi Ly mở đôi mắt mệt mỏi, phát hiện mình vẫn nằm trong ông tuyền ở sơn động, chỉ là bầu trời có vầng trăng sáng tỏ đã được thay thế thành một màu xanh biêng biếc.
Khó khăn cử động thân thể mỏi nhừ, toàn thân vô lực.
Vạt áo tuột xuống, lộ ra một nước da trắng mịn nhờ ngâm ôn tuyền, còn điểm vài vết lốm đốm.
Ngơ ngác nhìn những dấu tích tình dục này, Ngôn Phi Ly nhớ đến sự hoang đường đêm qua.
Thật sự… Quá điên khùng!
Ngôn Phi Ly lấy tay che mặt, day day trán.
Tuy rằng y tự nguyện, nhưng chuyện điên khùng như thế, y nghĩ cũng còn chưa nghĩ tới.
Có lẽ là do chuyện môn chủ bị nhốt trong địa lao kích thích y, có lẽ là do hương diễm khi môn chủ tắm rửa khiêu khích y. Nhưng cũng không thể phủ định rằng, y thích kiểu yêu này, bởi vì người kia không phải ai khác mà là môn chủ của y, Bắc Đường Ngạo.
Ngôn Phi Ly nhớ đến độc tính trong người vừa bộc phát, nhưng cảm thấy nhẹ nhàng hơn so với lần trước rất nhiều, tựa hồ môn chủ vẫn ôm y suốt trong ôn tuyền, còn dùng nội lực giúp y sở giải độc tính.
Ngôn Phi Ly đứng dậy, mặc y vật, động tác thong thả nhưng vẫn đâu vào đấy. Nhìn bốn phía không thấy bóng dáng Bắc Đường Ngạo đâu, chắc đã quay lại sơn động nghỉ ngơi như dự tính hôm qua của bọn họ, vội vã ra khỏi ôn tuyền sơn động, chậm rãi hạ sơn.
Bắc Đường Ngạo một mặt vừa khiêu khích phân thân của y, một mặt áp lên môi lên môi y, dùng răng và lưỡi khai mở cánh môi mềm, nhỏ giọng:
“Phi Ly, ta đã nói rồi, không cần miễn cưỡng mình.”
Ngôn Phi Ly hé miệng, mặc cho hắn tiến vào.
Hai cơ thể dính sát vào nhau, nước suối ấm áp tựa hồ muốn nấu chảy bọn họ. Phân thân cũng đã nóng rực, Bắc Đường Ngạo cứng ngắc đặt vào giữa lối vào của y.
Bắc Đường Ngạo nâng Ngôn Phi Ly lên, nhấc hẳn hai chân y, quắp lấy lưng mình.
“Không, đừng…” Ngôn Phi Ly có chút bối rối, bộ dạng này thật sự…
Bắc Đường Ngạo chặn miệng y lại. Một ngón tay đã đi vào.
Cả người Ngôn Phi Ly căng cứng, không tự chủ kẹp chặt nơi đó. Hai tay siết chặt lấy bả vai Bắc Đường Ngạo, giúp mình tựa bên thành ôn tuyền.
Bắc Đường Ngạo mở rộng thêm song đồn (dạ… là cái bản tọa, ta đi chết đây~), đem hai ngón tay đi vào, bên tai nghe thấy một tiếng rên khẽ từ Ngôn Phi Ly.
Kỳ thực Bắc Đường Ngạo biết y chịu được. Không ai hiểu rõ nam nhân này hơn hắn, cũng không có thân thể nào rõ ràng cương nhận (*) hữu lực như người này, vừa chặt lại vừa mềm.
(*) cương nhận: cương – dạ, xin đừng bắt ta giải thích; nhận – mềm lỏng ra – đừng bắt ta nói thêm~ Đi đâm đầu vào gối tập 2.
Cuối cùng cũng không thể kiên nhẫn được nữa, Bắc Đường Ngạo rút ngón tay ra, đem phân thân chậm rãi đi vào.
“Ngô…” Ngôn Phi Ly rên rỉ một tiếng nữa. Huyệt khẩu chặt chẽ kia đã hoàn toàn mở ra, dưới tác dụng của ôn tuyền, lại càng dễ dàng. Y cố sức thả lỏng thân thể, cuối cùng cũng nuốt hết được toàn bộ phần thân của môn chủ.
Bắc Đường Ngạo cảm thấy sự tiến nhập của mình thuận lợi đến không ngờ, bởi vì Ngôn Phi Ly hoàn toàn phối hợp với hắn. Vậy thì sao có thể nhẫn đây? Va chạm, không dừng.
Ngôn Phi Ly không thể thở nổi nữa, siết chặt lấy thêm tấm lưng của hắn. Bắc Đường Ngạo cũng bất chấp tất cả, dùng lực trừu sáp.
Nội bịch của Ngôn Phi Ly quả thực mạn diệu, không có cách nào miêu tả. Mỗi lần sáp nhập đều chặt đến khó khăn, mà mang theo khoái cảm cực đại; khi trừu xuất lại nhu nhuyễn ấm áp như nước ấm.
Bắc Đường Ngạo vốn định đối xử với y ôn như một chút, thế nhưng vô pháp dừng lại được. Dục vọng mạnh mẽ dị thường, mỗi lần tiến xuất càng lúc càng nhanh.
Sóng dập dờn kịch liệt theo cử động của hai cơ thể. Những thúc đẩy lên xuống của cả hai, mỗi lúc một kích thích tình dục đối phương.
Lúc đó, phong cảnh kiều diễm trong sơn động là vô hạn.
Rên rỉ và thở dốc không ngừng từ ôn tuyền truyền ra, hai thân thể xích lõa đang giao hợp tắm trăng rửa tội.
“A —” Ngôn Phi Ly thở mạnh, bị Bắc Đường Ngạo ép vào bờ ao, một thân co quắp ngẩng đầu lên, trên bầu trời ngân nguyệt sáng tỏ mỹ lệ. Gần quá, hình như có thể đưa tay chạm vào.
Đôi mắt Ngôn Phi Ly trở nên sương mù, đôi môi khẽ nhếch, thân thể càng co quắp lại, co rút, tiếng rên rỉ đầy khoái cảm hòa vào hơi thở hổn hển.
“Phi Ly —” Bắc Đường Ngạo gọi, bỗng nhiên chạm vào khuôn mặt y, “Nhìn ta!”
Minh nguyệt của bầu trời chợt gần ngay trước mặt. Ngôn Phi Ly mê mẩn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đầy sắc dục của hắn, đôi mắt như sao lóe ra một thần thái khác thường, khiến y nhớ đến quầng minh nguyệt kiểu nhiên ngày đầu gặp mặt.
Một thân bạch y ấy, một thiếu niên tay cầm nhuyễn kiếm, lãnh diễm như hàn mai, một thiếu niên cao cao tại thượng như một vị thần trẻ tuổi, phía sau là lãnh nguyệt càn khôn, một thiếu niên tỏa ra ngân sắc nhàn nhạt. Thiếu niên ấy giờ khắc này đã hóa thành một cường giả chân chính, đang ở trước mặt y.
“Môn chủ…”
“Gọi Khiêm Chi…”
“… Khiêm Chi…”
Ngôn Phi Ly vươn tay, cảm nhận được hơi nóng của vầng minh nguyệt, tựa ôn tuyền cũng phải sôi sục.
Bắc Đường Ngạo cúi đầu, ép môi vào môi y.
Điên cuồng tàn phá, cắn mút nhiệt liệt. Ngôn Phi Ly nhắm mắt, đầu óc chẳng còn gì, mơ mơ hồ hồ nhớ lại buổi chạng vạng ở Quỷ lâm ấy, môn chủ cũng điên cuồng như vậy.
Từng tấc da tấc thịt của cả hai đều dính sát lấy nhau, cho nhau những ma sát, cho nhau những dây dưa, chuyển động một cách có quy luật.
Ngôn Phi Ly không còn muốn gì hơn. Không thể nghĩ đến nối chuyện ngày hôm qua hay chuyện ngày hôm nay, y chỉ biết, giờ khắc này, vầng minh nguyệt kiểu nhiên cao khiết này, cuối cùng y cũng chạm được vào rồi…
… (oa ha ha ha, đang ngăn máu múi ~> câu này có trong bản raw, cơ mà cũng là tình trạng của bạn Lu)
Bắc Đường Ngạo nhìn thân ngươi vô lực đang nằm trong lòng mình. Hắn đã giúp y mặc một chiếc áo đơn vào, bởi vì sau vài lần phun trào, y cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, giữa lúc tình cảm mãnh liệt, thở gấp rồi hôn mê.
Dục vọng của Bắc Đường Ngạo đối với y hình như là bất tận khó kiềm chế, vô luận là bao nhiêu lần đều không đủ, chỉ thầm muốn không ngừng tác cầu. Đêm nay, Ngôn Phi Ly cũng rất ngoan ngoãn, hai thân thể phối hợp vô cùng thân mật khăng khít.
Cuối cùng Bắc Đường Ngạo chợt nhớ tới lời Thu Diệp Nguyên nói, biết cơ thể y không thích hợp thụ thai, thuốc tránh thai của nữ tử bình thường không có tác dụng với y. Cho nên trước mắt, đến phút cuối đều lập tức rút ra. Đây là sự săn sóc hắn chưa từng dành cho bất kì ai.
Nghĩ tới đây, Bắc Đường Ngạo càng ôm chặt lấy y vào ngực, nhìn khuôn mặt y, càng nhìn càng thấy y là chân dung của Ly nhi!
Huyết thống này, thực sự kì diệu. Trên người nhi tử có dáng vẻ của hắn mà cũng có dáng vẻ của y. Hài tử ấy là mối liên hệ chặt chẽ của bọn họ.
Bắc Đường Ngạo không kìm được ý nghĩ, giá có thể cùng y có thêm mấy hài tử nữa thì huyền diệu biết bao.
…
Khi bình minh sắp đến, Ngôn Phi Ly lại hôn mê vì độc tính phát tác, Bắc Đường Ngạo lần thứ hai ôm y vào ôn tuyền. Không biết là thật do kiệt sức hay là tác dụng đặc biệt giảm độc tính của ôn tuyền, Ngôn Phi Ly không cảm thấy đau đớn nhiều lắm. Thậm chí còn không hoàn toàn tỉnh táo, thời gian cũng không lâu như lần trước, khoảng chừng vài thần (tớ đoán là 1 đơn vị thời gian), đã giảm bớt.
Ngôn Phi Ly mở đôi mắt mệt mỏi, phát hiện mình vẫn nằm trong ông tuyền ở sơn động, chỉ là bầu trời có vầng trăng sáng tỏ đã được thay thế thành một màu xanh biêng biếc.
Khó khăn cử động thân thể mỏi nhừ, toàn thân vô lực.
Vạt áo tuột xuống, lộ ra một nước da trắng mịn nhờ ngâm ôn tuyền, còn điểm vài vết lốm đốm.
Ngơ ngác nhìn những dấu tích tình dục này, Ngôn Phi Ly nhớ đến sự hoang đường đêm qua.
Thật sự… Quá điên khùng!
Ngôn Phi Ly lấy tay che mặt, day day trán.
Tuy rằng y tự nguyện, nhưng chuyện điên khùng như thế, y nghĩ cũng còn chưa nghĩ tới.
Có lẽ là do chuyện môn chủ bị nhốt trong địa lao kích thích y, có lẽ là do hương diễm khi môn chủ tắm rửa khiêu khích y. Nhưng cũng không thể phủ định rằng, y thích kiểu yêu này, bởi vì người kia không phải ai khác mà là môn chủ của y, Bắc Đường Ngạo.
Ngôn Phi Ly nhớ đến độc tính trong người vừa bộc phát, nhưng cảm thấy nhẹ nhàng hơn so với lần trước rất nhiều, tựa hồ môn chủ vẫn ôm y suốt trong ôn tuyền, còn dùng nội lực giúp y sở giải độc tính.
Ngôn Phi Ly đứng dậy, mặc y vật, động tác thong thả nhưng vẫn đâu vào đấy. Nhìn bốn phía không thấy bóng dáng Bắc Đường Ngạo đâu, chắc đã quay lại sơn động nghỉ ngơi như dự tính hôm qua của bọn họ, vội vã ra khỏi ôn tuyền sơn động, chậm rãi hạ sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.