Chương 78
Thập Thế
21/10/2016
Ngôn Phi Ly chậm rãi mở mắt, trông thấy đỉnh giường xa lạ, nháy mắt có chút hoảng hốt, chẳng biết mình đang ở đâu. Nhưng rất nhanh, ký ức đêm qua như thủy triều lên, khiến y lập tức thanh tỉnh.
Quay đầu nhìn, khuôn mặt trầm ngủ của Bắc Đường Ngạo ngay bên. Ngôn Phi Ly ngơ ngác mà chăm chú nhìn khuôn mặt như phù dung thu nguyệt này, lòng bách cảm giao tập.
Mộng tưởng mà mình theo đuổi nhiều năm nay, cuối cùng cũng có một ngày thành hiện thực. Giấc mộng thật đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta cảm thấy không phải sự thực.
Ngôn Phi Ly nhẹ vươn tay, từ tóc mai hắn, lướt qua thái dương, khuôn mặt, mũi, chậm rãi mơn trởn cả đôi môi đỏ mọng, nhưng chỉ hơi cách cách một chút, không dám chạm thực. Không biết có phải sợ đánh thức người đang ngủ say không, có lẽ vẫn sợ đây chỉ là giấc mộng Nam Kha.
Ngôn Phi Ly nhìn hồi lâu, cúi đầu thở dài, đang muốn thu tay về, lại bị hắn bắt lại.
“Ngươi tỉnh à?!” Ngôn Phi Ly thoáng giật mình.
Lông mi Bắc Đường Ngạo rủ xuống, mi mỏng rung rung, như chiếc quạt nhỏ, vừa dày vừa dài lại vừa cong.
Ngôn Phi Ly trông đến mê mẩn, y giơ tay, chạm vào mi mắt dài của hắn, nơi đang che khuất đôi con ngươi thâm như u đàm.
“Sao lại thở dài?”
Ngôn Phi Ly hơi sửng sốt: “Không có gì.”
“Phi Ly, đừng đáp có lệ với ta.”
Ngôn Phi Ly cười: “Thật không có gì mà.”
Bắc Đường Ngạo không giận, nhưng nhãn thần kia rõ ràng là không tin. Ngôn Phi Ly lại quay đầu, nhìn ra sắc trời ngoài khung cửa, lẩm nhẩm: “Không biết giờ là giờ gì rồi?”
Bắc Đường Ngạo biết y không muốn nói. Người này là vậy, tâm sự lúc nào cũng thích để trong lòng. Bản thân dù đã nói với y rất nhiều, nhưng y vẫn không đổi. Bất quá bản thân cũng không thể mong y chốc lát đã thả lỏng tinh thần, việc gì đến sẽ đến vậy.
“Nhanh thật, sắp đến giờ Ly nhi rời giường rồi.”
“Sớm vậy sao?” Ngôn Phi Ly giật mình.
“Ân. Nó muốn luyện công.” Bắc Đường Ngạo thấy hai hàng lông mày y cau vào, lộ vẻ phản đối, bèn cười: “Ngươi không cần lo lắng. Tinh lực con rất sung mãn, để nó ngủ nhiều thêm chưa chắc nó đã chịu.”
Ngôn Phi Ly nghe vậy, có chút nhẹ người, muốn ngồi dậy, nhưng cảm thấy cả người đều bủn rủn vô lực, nhất là từ phần eo trở xuống, giống như sắp rụng vậy, mỏi nhừ. Không khỏi hừ một tiếng, lại ngã trở lại.
Bắc Đường Ngạo thấy vậy, nhịn cười không được, lập tức lại có chút tiếc thương, vội vàng giúp y nằm xuống. Mình mặc y phục, xuống gọi phó dịch, giao việc. Lại quay lại nội thất, thấy Ngôn Phi Ly đưa lưng về phía hắn.
Bắc Đường Ngạo cởi giầy lên giường, hai tay đặt vào thắt lưng y, nhẹ giúp y xoa bóp.
“Ngươi vừa làm gì hả?” Ngôn Phi Ly hỏi.
“Chuẩn bị dục thất cho ngươi.”
“Có người biết ta ở đây?” Ngôn Phi Ly có chút kinh hoảng, lập tức quay lại.
“Ngươi yên tâm, không kẻ nào lắm miệng đâu.” Bắc Đường Ngạo nhàn nhạt đáp, mi đầu nhẹ chau. Hắn trông thấy giữa hai chân Ngôn Phi Ly vẫn lưu lại dấu vết tình cảm đêm qua, những vết tích này từ giữa hai chân y lan xuống giường, làm ẩm một mảng lớn, thậm chí sâu bên đùi trong vẫn còn ướt. Hắn nhớ tới những lời Thu Diệp Nguyên nói với mình năm đó.
Từ lúc biết y yêu mình rất sâu đậm, xúc động không thôi, nhưng thân thể lại không thích hợp thụ thai, cho nên sau khi tự tại ở Hoa Thành, khi giao hợp hắn đều phi thường chú ý, không để tinh dịch lại trong cơ thể y. Nhưng thực đêm qua, hai người chia ly đã lâu mới gặp lại, quả là tình nan, quên béng mất chuyện này, giờ mới nhớ ra, cũng không biết…
“Xảy ra chuyện gì sao?” Ngôn Phi Ly thấy thần sắc hắn khác thường, kỳ quái hỏi.
“Không, không có gì.” Bắc Đường Ngạo mỉm cười với y. Năm đó Thu Diệp Nguyên cũng nói cho Ngôn Phi Ly cách tự phòng thai, hắn cũng không rõ. Lúc này nói cho y cũng chẳng có tác dụng gì rồi.
Bắc Đường Ngạo ôm lấy y, Ngôn Phi Ly khẽ quát: “Ngươi làm gì a?!”
“Đưa ngươi đi tắm.”
“Không cần, ta tự đi.”
Bắc Đường Ngạo lắc đầu, than: “Ngươi đúng là không học được tí khôn nào.”
Ngôn Phi Ly không để ý đến hắn, đẩy tay hắn ra, tự mặc y phục đứng dậy. Nhưng chân như vô lực, eo đau muốn nứt, chậm bước hai bước đầu đã đầy mồ hôi.
Bắc Đường Ngạo không nhìn nổi, đi qua ôm lấy y, không nói nhiều mà đi vào dục thất.
Dục trì đã đổ đầy nước. Đậu tắm, hương du, khăn và y vật sạch sẽ đã được chuẩn bị, đặt ở bên.
Bắc Đường Ngạo cởi sạch quần áo mình và Ngôn Phi Ly, cùng bước vào dục trì.
Quay đầu nhìn, khuôn mặt trầm ngủ của Bắc Đường Ngạo ngay bên. Ngôn Phi Ly ngơ ngác mà chăm chú nhìn khuôn mặt như phù dung thu nguyệt này, lòng bách cảm giao tập.
Mộng tưởng mà mình theo đuổi nhiều năm nay, cuối cùng cũng có một ngày thành hiện thực. Giấc mộng thật đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta cảm thấy không phải sự thực.
Ngôn Phi Ly nhẹ vươn tay, từ tóc mai hắn, lướt qua thái dương, khuôn mặt, mũi, chậm rãi mơn trởn cả đôi môi đỏ mọng, nhưng chỉ hơi cách cách một chút, không dám chạm thực. Không biết có phải sợ đánh thức người đang ngủ say không, có lẽ vẫn sợ đây chỉ là giấc mộng Nam Kha.
Ngôn Phi Ly nhìn hồi lâu, cúi đầu thở dài, đang muốn thu tay về, lại bị hắn bắt lại.
“Ngươi tỉnh à?!” Ngôn Phi Ly thoáng giật mình.
Lông mi Bắc Đường Ngạo rủ xuống, mi mỏng rung rung, như chiếc quạt nhỏ, vừa dày vừa dài lại vừa cong.
Ngôn Phi Ly trông đến mê mẩn, y giơ tay, chạm vào mi mắt dài của hắn, nơi đang che khuất đôi con ngươi thâm như u đàm.
“Sao lại thở dài?”
Ngôn Phi Ly hơi sửng sốt: “Không có gì.”
“Phi Ly, đừng đáp có lệ với ta.”
Ngôn Phi Ly cười: “Thật không có gì mà.”
Bắc Đường Ngạo không giận, nhưng nhãn thần kia rõ ràng là không tin. Ngôn Phi Ly lại quay đầu, nhìn ra sắc trời ngoài khung cửa, lẩm nhẩm: “Không biết giờ là giờ gì rồi?”
Bắc Đường Ngạo biết y không muốn nói. Người này là vậy, tâm sự lúc nào cũng thích để trong lòng. Bản thân dù đã nói với y rất nhiều, nhưng y vẫn không đổi. Bất quá bản thân cũng không thể mong y chốc lát đã thả lỏng tinh thần, việc gì đến sẽ đến vậy.
“Nhanh thật, sắp đến giờ Ly nhi rời giường rồi.”
“Sớm vậy sao?” Ngôn Phi Ly giật mình.
“Ân. Nó muốn luyện công.” Bắc Đường Ngạo thấy hai hàng lông mày y cau vào, lộ vẻ phản đối, bèn cười: “Ngươi không cần lo lắng. Tinh lực con rất sung mãn, để nó ngủ nhiều thêm chưa chắc nó đã chịu.”
Ngôn Phi Ly nghe vậy, có chút nhẹ người, muốn ngồi dậy, nhưng cảm thấy cả người đều bủn rủn vô lực, nhất là từ phần eo trở xuống, giống như sắp rụng vậy, mỏi nhừ. Không khỏi hừ một tiếng, lại ngã trở lại.
Bắc Đường Ngạo thấy vậy, nhịn cười không được, lập tức lại có chút tiếc thương, vội vàng giúp y nằm xuống. Mình mặc y phục, xuống gọi phó dịch, giao việc. Lại quay lại nội thất, thấy Ngôn Phi Ly đưa lưng về phía hắn.
Bắc Đường Ngạo cởi giầy lên giường, hai tay đặt vào thắt lưng y, nhẹ giúp y xoa bóp.
“Ngươi vừa làm gì hả?” Ngôn Phi Ly hỏi.
“Chuẩn bị dục thất cho ngươi.”
“Có người biết ta ở đây?” Ngôn Phi Ly có chút kinh hoảng, lập tức quay lại.
“Ngươi yên tâm, không kẻ nào lắm miệng đâu.” Bắc Đường Ngạo nhàn nhạt đáp, mi đầu nhẹ chau. Hắn trông thấy giữa hai chân Ngôn Phi Ly vẫn lưu lại dấu vết tình cảm đêm qua, những vết tích này từ giữa hai chân y lan xuống giường, làm ẩm một mảng lớn, thậm chí sâu bên đùi trong vẫn còn ướt. Hắn nhớ tới những lời Thu Diệp Nguyên nói với mình năm đó.
Từ lúc biết y yêu mình rất sâu đậm, xúc động không thôi, nhưng thân thể lại không thích hợp thụ thai, cho nên sau khi tự tại ở Hoa Thành, khi giao hợp hắn đều phi thường chú ý, không để tinh dịch lại trong cơ thể y. Nhưng thực đêm qua, hai người chia ly đã lâu mới gặp lại, quả là tình nan, quên béng mất chuyện này, giờ mới nhớ ra, cũng không biết…
“Xảy ra chuyện gì sao?” Ngôn Phi Ly thấy thần sắc hắn khác thường, kỳ quái hỏi.
“Không, không có gì.” Bắc Đường Ngạo mỉm cười với y. Năm đó Thu Diệp Nguyên cũng nói cho Ngôn Phi Ly cách tự phòng thai, hắn cũng không rõ. Lúc này nói cho y cũng chẳng có tác dụng gì rồi.
Bắc Đường Ngạo ôm lấy y, Ngôn Phi Ly khẽ quát: “Ngươi làm gì a?!”
“Đưa ngươi đi tắm.”
“Không cần, ta tự đi.”
Bắc Đường Ngạo lắc đầu, than: “Ngươi đúng là không học được tí khôn nào.”
Ngôn Phi Ly không để ý đến hắn, đẩy tay hắn ra, tự mặc y phục đứng dậy. Nhưng chân như vô lực, eo đau muốn nứt, chậm bước hai bước đầu đã đầy mồ hôi.
Bắc Đường Ngạo không nhìn nổi, đi qua ôm lấy y, không nói nhiều mà đi vào dục thất.
Dục trì đã đổ đầy nước. Đậu tắm, hương du, khăn và y vật sạch sẽ đã được chuẩn bị, đặt ở bên.
Bắc Đường Ngạo cởi sạch quần áo mình và Ngôn Phi Ly, cùng bước vào dục trì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.