Chương 93
Thập Thế
21/10/2016
Tướng Quốc tự, tiếng người huyên náo, đèn nhang nghi ngút.
Lâm Yên Yên vào miếu dâng hương, quyên góp ngân lượng, lão phương trượng coi nàng như khách quý, mời đến sương phòng nghỉ ngơi.
Uống ly trà, Lâm Yên Yên lấy cớ muốn nghỉ, sai nha hoàn lui đi, mang theo chiếc mũ che mặt, lặng lẽ theo cửa sau, ra ngoài. Phía sau Tướng Quốc tự là một rừng đào, dựa vào núi mà dựng, thanh tĩnh hoang vu, ban ngày ngoài tăng lữ, rất ít người đến đây. Bất quá, giờ này các tăng nhân đang dùng bữa trưa, khu rừng càng vắng vẻ im ắng.
Lâm Yên Yên đứng dưới một gốc đào, lạnh lùng nói: “Ra đi!”
Loạt soạt loạt soạt, tiếng bánh xe kì dị vang lên, hắc y che mặt đang đẩy một chiếc xe lăn có nam nhân ngồi trên.
“Lâm phu nhân, lâu rồi không gặp, biệt lai vô dạng a?” Nam nhân trên xe lăn cười cợt.
Lâm Yên Yên không quay đầu lại, nói: “Ngày ấy tại Phổ Đà tự, ngươi nói thật?”
Nam nhân đáp: “Đương nhiên là thật. Phu nhân lo lắng làm chi?”
Lâm Yên Yên im lặng trong chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Ta có thể hợp tác với ngươi. Bất quá ngươi phải làm cho ta một chuyện!”
“Chuyện gì?”
Lâm Yên Yên từ từ nói ra điều kiện của mình. Song phương hiệp nghị đã đạt thành, mỗi người một hướng rời đi.
Âm mưu này, chỉ có hoa đào trong rừng lắng nghe được, rõ mồn một.
***
Buổi chiều, Ngôn Phi Ly mơ màng tỉnh dậy, mơ hồ nghe thấy tiếng cười nói của trẻ con, khanh khách cười, trong trẻo đến động nhân.
Ngôn Phi Ly thấy có phần kỳ quái, đứng dậy ra sân, thấy Thu Diệp Nguyên đang ôm một tiểu cô nương hai tuổi trong lòng, ngồi ở hoa viên mà chơi đùa với bé.
“Nương! Nương! Hoa hoa!” Bé gái kia kéo vạt áo Thu Diệp Nguyên, gọi.
Thu Diệp Nguyên cau mày: “Ta không phải nương con, phải gọi là cha.”
“Nương, hoa hoa! Hoa hoa!” Con gái nghe không hiểu, cũng không để ý, vẫn tiếp tục kêu.
“Thu đại phu, đứa bé này là…” Ngôn Phi Ly khó hiểu hỏi.
“A.” Thu Diệp Nguyên trông thấy y, vội vàng ôm bé đứng lên, ngượng ngùng: “Đây, đây, đây là con gái ta.”
“Cái gì?” Ngôn Phi Ly sửng sốt nhìn hắn, lại nhìn hài tử.
“Không phải… Đây, đây… Nó là hài tử của người Ma Da kia. Nó, nó…” Thu Diệp Nguyên lắp bắp, không biết phải giải thích thế nào, bất quá, Ngôn Phi Ly đã minh bạch.
“Ra là vậy.” Ngôn Phi Ly mỉm cười, nói vậy, chắc đây chính là tâm sự của hắn. Bất quá vẫn lạ, sao hài tử lại gọi y là ‘nương’? Là ‘cha’ mới phải chứ. Nếu gọi hắn là ‘nương’, thì ai là ‘cha’?
Thắc mắc này, Ngôn Phi Ly vẫn để trong lòng, không hỏi, chỉ mỉm cười nhìn hai ‘nương’ tử.
Thu Diệp Nguyên trông thấy nụ cười này của Ngôn Phi Ly, mặt đỏ lên, chung quy nghĩ cần phải giải thích một chút, nhưng không biết nói sao. Con gái trong lòng lại đột ngột kêu lên.
“Cha! Cha!”
Ngôn Phi Ly quay lại nhìn, thấy Bắc Đường Ngạo đi cùng Tây Môn Việt đang bước vào, lấy làm kinh ngạc.
“Tây Môn môn chủ.”
Tây Môn Việt gật đầu với y, “Ngôn tướng quân, đã lâu không gặp.”
Ngôn Phi Ly nói: “Tại hạ đã không phải người của Thiên Môn nữa rồi. Tây Môn môn chủ xin đừng gọi ta như vậy.” Sau đó nhớ tới thân thể mình bây giờ, có chút ngượng ngùng.
Tây Môn Việt lại nói: “Được rồi, vậy ngươi cũng đừng gọi ta là môn chủ, gọi ta Tây Môn là được rồi.” Y vốn sơ cuồng, căn bản không để ý những lễ nghi đó. Liếc thân hình Ngôn Phi Ly, tựa hồ không hề giật mình, lại còn quay đầu chúc mừng Bắc Đường Ngạo, sau mới nói: “Khiêm Chi quả nhiên hảo phúc khí.”
Bắc Đường Ngạo nhướng mi, nhìn lướt qua Thu Diệp Nguyên và nữ anh trong lòng hắn, tự tiếu phi tiếu: “Cũng thế thôi, Vân Khê không cần khách khí.”
Dứt lời, hai người cùng cười phá lên. Ngôn Phi Ly và Thu Diệp Nguyên lập tức cảm thấy đại quẫn, cùng lạnh mặt lại. (dễ thương quá XD)
“Cha! Cha!” Con gái vẫn vươn tay, được Tây Môn Việt ôm vào lòng.
Thu Diệp Nguyên tức giận, nhưng trước mặt con thì không dám nổi đóa, chỉ thầm chửi rủa, y dám nhân mấy tháng mình không ở nhà, dạy dỗ hài tử linh ta linh tinh!
Tây Môn Việt nhìn vẻ tức giận của hắn, ngược lại đắc ý vô cùng, thị uy mà ôm lấy hài tử hôn mấy cái.
Ngôn Phi Ly bên này cũng căm tức, hầm hầm trừng Bắc Đường Ngạo một cái, đợi ba người kia ly khai, xoay người về phòng.
“Làm sao vậy?” Bắc Đường Ngạo đi theo sau y vào nhà, thấy y ngồi trên giường không nói, lên tiếng: “Vân Khê hôm nay tới tìm từ sớm. Hài tử kia chính là đứa nhỏ người Ma Da, mà Thu Diệp Nguyên đã kể, để lại. Thu đại phu vẫn luôn coi nó như con mình mà chăm sóc. Vốn ba tháng trước, ta bảo hắn đến Diêu Kinh, nghe nói hắn định mang cả con theo. Ai ngờ lại cãi nhau một trận với Vân Khê, kết quả là vứt con ở lại, một mình đến Diêu Kinh. Ta mấy hôm trước mới nhận được thư của Vân Khê, mới biết chuyện.”
Ngôn Phi Ly nghe vậy, nghi hoặc hỏi: “Thu đại phu và Tây Môn môn chủ…?”
Bắc Đường Ngạo cười hắc hắc, ngồi xuống cạnh y, giữ y lại: “Không phải cũng giống như quan hệ giữa ta và ngươi sao.”
Ngôn Phi Ly lấy làm kinh ngạc: “Vậy hắn sao biết ta, ta…” Chỉ chỉ bụng mình, không biết nói thế nào.
Bắc Đường Ngạo cười: “Yên tâm, không sao đâu. Thu Diệp Nguyên khi mang hài tử về, Vân Khê cũng đã biết chuyện về người Ma Da kia. Hơn nữa, quan hệ giữa hắn và Thu Diệp Nguyên như vậy, chuyện của ngươi sao có thể dối được? Ta thấy trong bụng hắn, tám phần còn ao ước, hận không thể để Thu đại phu sinh cho hắn mấy đứa nhỏ.” Nói rồi, sờ sờ bụng y, nhìn dáng bụng lộ ra, nói tiếp: “Mà dù lúc đầu hắn không biết, giờ trông thấy cái bụng này của ngươi cũng chẳng lừa được. Xem xem, hài tử đã lớn lên nhiều rồi.”
Kỳ thực, Ngôn Phi Ly không quá lưu tâm nếu Tây Môn Việt biết, chỉ là nhất thời thấy hơi đột ngột. Nhìn lại bụng mình, mới bốn tháng đã rõ thế rồi.
Ngôn Phi Ly lại thầm khó hiểu. Y mơ hồ nhớ, trước kia mang Ly nhi không có lớn như vậy…
Thấy Bắc Đường Ngạo ôm lấy mình vào lòng, tay vẫn sờ loạn trên bụng, nhíu mày, đẩy hắn ra: “Đừng sờ nữa, đừng có dựa vào ta sát thế này, nóng lắm.”
Bắc Đường Ngạo giương mắt nhìn y. Đại khái mấy tháng nay do ăn được, gương mặt góc cạnh của Ngôn Phi Ly như đầy đặn hơn, đường nét trên khuôn mặt cũng nhu hòa hơn, trẻ ra rất nhiều. Giờ mày nhăn lại, vẻ không kiên nhẫn, thần tình có chút mệt mỏi lười biếng, một vị hoặc nhân không tả được thành lời.
Lòng Bắc Đường Ngạo đại động, tiến đến ôm lấy y: “Phi Ly, ta muốn ngươi.”
“Cái gì?!” Ngôn Phi Ly lại càng hốt hoảng.
Bắc Đường Ngạo đã không khách khí mà lẻn tay vào vạt áo y. Từ khi biết Ngôn Phi Ly mang thai, sợ y thai tức bất ổn, bọn họ đã hai tháng chưa thân thiết. Bất quá, mấy hôm trước có hỏi Thu Diệp Nguyên, hắn nói tình hình Ngôn Phi Ly bây giờ đã ổn định, trạng thái của thai nhi cũng không có vấn đề gì, chuyện phòng the thỏa đáng thì không sao. Bắc Đường Ngạo nghe xong sớm đã chộn rộn, chỉ là thấy Ngôn Phi Ly cả ngày cứ mệt mỏi, không đánh lòng khiến y cực nhọc thêm. Nhưng hôm nay thấy cái dáng vẻ này, không nhịn nữa.
Lâm Yên Yên vào miếu dâng hương, quyên góp ngân lượng, lão phương trượng coi nàng như khách quý, mời đến sương phòng nghỉ ngơi.
Uống ly trà, Lâm Yên Yên lấy cớ muốn nghỉ, sai nha hoàn lui đi, mang theo chiếc mũ che mặt, lặng lẽ theo cửa sau, ra ngoài. Phía sau Tướng Quốc tự là một rừng đào, dựa vào núi mà dựng, thanh tĩnh hoang vu, ban ngày ngoài tăng lữ, rất ít người đến đây. Bất quá, giờ này các tăng nhân đang dùng bữa trưa, khu rừng càng vắng vẻ im ắng.
Lâm Yên Yên đứng dưới một gốc đào, lạnh lùng nói: “Ra đi!”
Loạt soạt loạt soạt, tiếng bánh xe kì dị vang lên, hắc y che mặt đang đẩy một chiếc xe lăn có nam nhân ngồi trên.
“Lâm phu nhân, lâu rồi không gặp, biệt lai vô dạng a?” Nam nhân trên xe lăn cười cợt.
Lâm Yên Yên không quay đầu lại, nói: “Ngày ấy tại Phổ Đà tự, ngươi nói thật?”
Nam nhân đáp: “Đương nhiên là thật. Phu nhân lo lắng làm chi?”
Lâm Yên Yên im lặng trong chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Ta có thể hợp tác với ngươi. Bất quá ngươi phải làm cho ta một chuyện!”
“Chuyện gì?”
Lâm Yên Yên từ từ nói ra điều kiện của mình. Song phương hiệp nghị đã đạt thành, mỗi người một hướng rời đi.
Âm mưu này, chỉ có hoa đào trong rừng lắng nghe được, rõ mồn một.
***
Buổi chiều, Ngôn Phi Ly mơ màng tỉnh dậy, mơ hồ nghe thấy tiếng cười nói của trẻ con, khanh khách cười, trong trẻo đến động nhân.
Ngôn Phi Ly thấy có phần kỳ quái, đứng dậy ra sân, thấy Thu Diệp Nguyên đang ôm một tiểu cô nương hai tuổi trong lòng, ngồi ở hoa viên mà chơi đùa với bé.
“Nương! Nương! Hoa hoa!” Bé gái kia kéo vạt áo Thu Diệp Nguyên, gọi.
Thu Diệp Nguyên cau mày: “Ta không phải nương con, phải gọi là cha.”
“Nương, hoa hoa! Hoa hoa!” Con gái nghe không hiểu, cũng không để ý, vẫn tiếp tục kêu.
“Thu đại phu, đứa bé này là…” Ngôn Phi Ly khó hiểu hỏi.
“A.” Thu Diệp Nguyên trông thấy y, vội vàng ôm bé đứng lên, ngượng ngùng: “Đây, đây, đây là con gái ta.”
“Cái gì?” Ngôn Phi Ly sửng sốt nhìn hắn, lại nhìn hài tử.
“Không phải… Đây, đây… Nó là hài tử của người Ma Da kia. Nó, nó…” Thu Diệp Nguyên lắp bắp, không biết phải giải thích thế nào, bất quá, Ngôn Phi Ly đã minh bạch.
“Ra là vậy.” Ngôn Phi Ly mỉm cười, nói vậy, chắc đây chính là tâm sự của hắn. Bất quá vẫn lạ, sao hài tử lại gọi y là ‘nương’? Là ‘cha’ mới phải chứ. Nếu gọi hắn là ‘nương’, thì ai là ‘cha’?
Thắc mắc này, Ngôn Phi Ly vẫn để trong lòng, không hỏi, chỉ mỉm cười nhìn hai ‘nương’ tử.
Thu Diệp Nguyên trông thấy nụ cười này của Ngôn Phi Ly, mặt đỏ lên, chung quy nghĩ cần phải giải thích một chút, nhưng không biết nói sao. Con gái trong lòng lại đột ngột kêu lên.
“Cha! Cha!”
Ngôn Phi Ly quay lại nhìn, thấy Bắc Đường Ngạo đi cùng Tây Môn Việt đang bước vào, lấy làm kinh ngạc.
“Tây Môn môn chủ.”
Tây Môn Việt gật đầu với y, “Ngôn tướng quân, đã lâu không gặp.”
Ngôn Phi Ly nói: “Tại hạ đã không phải người của Thiên Môn nữa rồi. Tây Môn môn chủ xin đừng gọi ta như vậy.” Sau đó nhớ tới thân thể mình bây giờ, có chút ngượng ngùng.
Tây Môn Việt lại nói: “Được rồi, vậy ngươi cũng đừng gọi ta là môn chủ, gọi ta Tây Môn là được rồi.” Y vốn sơ cuồng, căn bản không để ý những lễ nghi đó. Liếc thân hình Ngôn Phi Ly, tựa hồ không hề giật mình, lại còn quay đầu chúc mừng Bắc Đường Ngạo, sau mới nói: “Khiêm Chi quả nhiên hảo phúc khí.”
Bắc Đường Ngạo nhướng mi, nhìn lướt qua Thu Diệp Nguyên và nữ anh trong lòng hắn, tự tiếu phi tiếu: “Cũng thế thôi, Vân Khê không cần khách khí.”
Dứt lời, hai người cùng cười phá lên. Ngôn Phi Ly và Thu Diệp Nguyên lập tức cảm thấy đại quẫn, cùng lạnh mặt lại. (dễ thương quá XD)
“Cha! Cha!” Con gái vẫn vươn tay, được Tây Môn Việt ôm vào lòng.
Thu Diệp Nguyên tức giận, nhưng trước mặt con thì không dám nổi đóa, chỉ thầm chửi rủa, y dám nhân mấy tháng mình không ở nhà, dạy dỗ hài tử linh ta linh tinh!
Tây Môn Việt nhìn vẻ tức giận của hắn, ngược lại đắc ý vô cùng, thị uy mà ôm lấy hài tử hôn mấy cái.
Ngôn Phi Ly bên này cũng căm tức, hầm hầm trừng Bắc Đường Ngạo một cái, đợi ba người kia ly khai, xoay người về phòng.
“Làm sao vậy?” Bắc Đường Ngạo đi theo sau y vào nhà, thấy y ngồi trên giường không nói, lên tiếng: “Vân Khê hôm nay tới tìm từ sớm. Hài tử kia chính là đứa nhỏ người Ma Da, mà Thu Diệp Nguyên đã kể, để lại. Thu đại phu vẫn luôn coi nó như con mình mà chăm sóc. Vốn ba tháng trước, ta bảo hắn đến Diêu Kinh, nghe nói hắn định mang cả con theo. Ai ngờ lại cãi nhau một trận với Vân Khê, kết quả là vứt con ở lại, một mình đến Diêu Kinh. Ta mấy hôm trước mới nhận được thư của Vân Khê, mới biết chuyện.”
Ngôn Phi Ly nghe vậy, nghi hoặc hỏi: “Thu đại phu và Tây Môn môn chủ…?”
Bắc Đường Ngạo cười hắc hắc, ngồi xuống cạnh y, giữ y lại: “Không phải cũng giống như quan hệ giữa ta và ngươi sao.”
Ngôn Phi Ly lấy làm kinh ngạc: “Vậy hắn sao biết ta, ta…” Chỉ chỉ bụng mình, không biết nói thế nào.
Bắc Đường Ngạo cười: “Yên tâm, không sao đâu. Thu Diệp Nguyên khi mang hài tử về, Vân Khê cũng đã biết chuyện về người Ma Da kia. Hơn nữa, quan hệ giữa hắn và Thu Diệp Nguyên như vậy, chuyện của ngươi sao có thể dối được? Ta thấy trong bụng hắn, tám phần còn ao ước, hận không thể để Thu đại phu sinh cho hắn mấy đứa nhỏ.” Nói rồi, sờ sờ bụng y, nhìn dáng bụng lộ ra, nói tiếp: “Mà dù lúc đầu hắn không biết, giờ trông thấy cái bụng này của ngươi cũng chẳng lừa được. Xem xem, hài tử đã lớn lên nhiều rồi.”
Kỳ thực, Ngôn Phi Ly không quá lưu tâm nếu Tây Môn Việt biết, chỉ là nhất thời thấy hơi đột ngột. Nhìn lại bụng mình, mới bốn tháng đã rõ thế rồi.
Ngôn Phi Ly lại thầm khó hiểu. Y mơ hồ nhớ, trước kia mang Ly nhi không có lớn như vậy…
Thấy Bắc Đường Ngạo ôm lấy mình vào lòng, tay vẫn sờ loạn trên bụng, nhíu mày, đẩy hắn ra: “Đừng sờ nữa, đừng có dựa vào ta sát thế này, nóng lắm.”
Bắc Đường Ngạo giương mắt nhìn y. Đại khái mấy tháng nay do ăn được, gương mặt góc cạnh của Ngôn Phi Ly như đầy đặn hơn, đường nét trên khuôn mặt cũng nhu hòa hơn, trẻ ra rất nhiều. Giờ mày nhăn lại, vẻ không kiên nhẫn, thần tình có chút mệt mỏi lười biếng, một vị hoặc nhân không tả được thành lời.
Lòng Bắc Đường Ngạo đại động, tiến đến ôm lấy y: “Phi Ly, ta muốn ngươi.”
“Cái gì?!” Ngôn Phi Ly lại càng hốt hoảng.
Bắc Đường Ngạo đã không khách khí mà lẻn tay vào vạt áo y. Từ khi biết Ngôn Phi Ly mang thai, sợ y thai tức bất ổn, bọn họ đã hai tháng chưa thân thiết. Bất quá, mấy hôm trước có hỏi Thu Diệp Nguyên, hắn nói tình hình Ngôn Phi Ly bây giờ đã ổn định, trạng thái của thai nhi cũng không có vấn đề gì, chuyện phòng the thỏa đáng thì không sao. Bắc Đường Ngạo nghe xong sớm đã chộn rộn, chỉ là thấy Ngôn Phi Ly cả ngày cứ mệt mỏi, không đánh lòng khiến y cực nhọc thêm. Nhưng hôm nay thấy cái dáng vẻ này, không nhịn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.