Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 24: Anh trai đến thăm

Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu

13/10/2014

Đây đều là những thứ lung tung. Diệp Chi ném điện thoại di động sang một bên, thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, mặc dù xem không hiểu câu cuối cùng mẹ cô PS là có ý gì, nhưng cô hiểu cô tối nay phải gặp mặt Kỷ Lâm.

Sao lại cố tình phải có chuyện ngay lúc này nhỉ? Diệp Chi hung hăng đập bàn một cái, buồn bực thở dài. Ngay cả nghĩ làm bộ như chưa từng xảy ra cái gì, nhưng cô thật không có cách nào làm được.

Truy cứu nguyên nhân, nụ hôn của Kỷ Lâm tối ngày hôm qua đã để cho cô ấn tượng quá sâu sắc. Đó là lần đầu tiên cô cùng đàn ông hôn môi khi cô tỉnh táo, mặc dù cô đối với Kỷ Lâm không có tình cảm gì đặc biệt, nhưng bị hôn xong, cô lại giống như thời thời khắc khắc đều muốn anh.

Lúc đánh răng nhớ, lúc ăn nhớ, ngay cả đi nhà cầu cũng muốn.

Diệp Chi vỗ trán, hung hăng vỗ ngực hai cái, cuối cùng phun ra con giận trong ngực. Thôi, đi một bước tính một bước, thoát được một lần cũng không trốn thoát được cả đời. Chỉ cần Hoàn Tử còn học Taekwondo ở võ đường, cô không thể tránh tiếp xúc với Kỷ Lâm được, binh đến tướng chặn, không phải là tỏ tình, sợ cái gì. Dù sao quyền chủ động nắm giữ ở trong tay mình.

Diệp Chi dùng suốt thời gian cả một ngày chăm chút lại tâm tình của mình, cuối cùng cũng có thể bước chân vào võ đường, trên mặt giờ như sóng yên biển lặng, cho dù cô đứng ở trước mặt Kỷ Lâm, Kỷ Lâm cũng không thể nhìn ra cảm xúc chân chính trong đáy lòng cô.

“Huấn luyện viên Kỷ, làm phiền anh, hẹn gặp lại.” Diệp Chi vừa đến võ đài, liền đi tới bên cạnh Hoàn Tử, nhanh chóng mang giày lại cho con trai, nắm tay Hoàn Tử nhìn Kỷ Lâm lên tiếng chào muốn đi.

“Đợi đã nào....” Kỷ Lâm thông minh, sao có thể không nhìn ra Diệp Chi đang tránh anh, dĩ nhiên không thể để cho cô cứ thế mà đi. Anh tiến lên một bước, ngăn ở trước mặt Diệp Chi, giọng điệu rất nhẹ, nhưng không để cự tuyệt, “Buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm.”

“Xin lỗi, bà ngoại Hoàn Tử đã làm cơm chờ chúng tôi rồi.” Diệp Chi sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức cự tuyệt, không khó nghe ra trong đó có ý vị từ chối cứng ngắc.

Nhưng Kỷ Lâm không chấp nhận, giống như bị cự tuyệt chính là người khác không phải anh. Anh cầm một tay khác của Hoàn Tử, cúi đầu nhìn Hoàn Tử, “Hoàn Tử, tối nay muốn ăn cái gì? Hải sản? Hay là thịt?”

Cùng nhau chung sống hơn hai mươi ngày, Kỷ Lâm rất yêu thích Hoàn Tử ít nhiều hiểu rõ đứa bé, tự nhiên biết đứa trẻ thích ăn thịt.

Hợp ý, không tin cách làm không đúng.

Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của Hoàn Tử bỗng dãn ra, nhìn anh rồi nhìn Diệp Chi, lại nhìn Kỷ Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên nhỏ giọng nói: “Thịt? Ở KFC có rất nhiều thịt.”

Diệp Chi bình thường đối với Hoàn Tử rất kiên nhẫn dịu dàng, nhưng trên thực tế lại quản con trai rất nghiêm, Thức ăn nhanh giống như là KFC, MacDonald…… nhất định không cho cậu ăn. Vì vậy Hoàn Tử đã lớn như vậy nhưng chưa từng một lần ăn những món ăn nhanh đó.

Cậu thường nghe Vu Thành Bác nói các loại đồ ăn trong KFC, Pizza Hut,… trong lòng đã sớm hâm mộ, cậu mặc dù rất muốn mẹ dẫn cậu đi, nhưng lại sợ mẹ không có tiền, vì vậy giấu ở trong lòng không dám nói.

Lần này rốt cuộc mượn Kỷ Lâm đem tâm nguyện trong lòng nói ra. Bà ngoại nói có thể lái xe là người có tiền, huấn luyện viên Kỷ có tiền, còn muốn làm ba mới của mình, mình xin dẫn mình đi ăn một bữa KFC cũng sẽ không ăn chết?

Nghe vậy, khóe môi Kỷ Lâm hơi nhếch lên, thì ra Hoàn Tử muốn ăn KFC, đừng nói là muốn ăn một bữa, dù là muốn một cửa hàng anh cũng sẽ cho cậu.

Huống chi. . . . . . Hoàn Tử muốn đi, anh cũng không tin Diệp Chi có thể bỏ mặc con trai rồi về nhà.



Nghĩ như vậy, trong lòng Kỷ Lâm lập tức hưng phấn, thậm chí quên hỏi ý kiến Diệp Chi, đã nói: “Tốt, gần đây có một cửa hàng KFC, huấn luyện viên lập tức dẫn cháu đi.”

Ánh mắt Hoàn Tử sáng lên, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Diệp Chi cầu khẩn, con ngươi nhỏ dài trong suốt giống như con sóc con, Diệp Chi nhìn thoáng qua không thể cự tuyệt.

Diệp Chi vẫn luôn muốn làm một người mẹ tốt để cho mình đứa bé cuộc sống khoái khoái lạc lạc, nhưng tính tình Hoàn Tử thật sự là quá lạnh nhạt, lại quá hiểu chuyện, thậm chí rất nhiều lần Diệp Chi cũng không biết Hoàn Tử có phải là mình sinh ra hay không.

Cô liếc Kỷ Lâm một cái, mặc dù biết rõ Kỷ Lâm cố ý hỏi ý kiến của Hoàn Tử, tuy nhiên thế nào cũng không tức giận được, chỉ bằng việc Kỷ Lâm có thể làm cho Hoàn Tử vui vẻ, cô không thể sinh ra ác cảm với anh được.

“Đi, nhưng chỉ một lần này thôi, loại đồ ăn này không thể ăn nhiều, không có dinh dưỡng, biết không?” Diệp Chi cố gắng làm cho giọng nói của mình nghiêm túc.

“Dạ.” Hoàn Tử vội vàng gật đầu không ngừng, cầm tay Diệp Chi với Kỷ Lâm đi ra cửa, bước chân so bình thường nhanh hơn không ít, giống như rất nôn nóng, lúc này lại giống như những đứa con nít khác rồi.

Trong sân trường đại học C cũng không có nhiều sinh viên, ba người Diệp Chi tựa như người một nhà, hơn nữa ba người dáng dấp cũng không tệ, nên dọc theo đường đi khiến không ít người quay đầu lại nhìn.

Thỉnh thoảng còn sẽ có học sinh đi tới chào hỏi với Kỷ Lâm, mang trên mặt nụ cười mập mờ rõ rành rành, thậm chí còn có tiểu tử to gan lớn mật, trực tiếp nhìn Diệp Chi kêu ‘sư mẫu’, làm cho Diệp Chi mặt đỏ tới mang tai, muốn giải thích cũng không thể tùy tiện chen lời với người ta, chỉ có thể lúng túng đứng ở một bên, quả thật hận không thể lập tức đến KFC ngay.

Lúc bọn họ đi tới quán thì cũng không đông lắm, chỉ có vài cặp đang ngồi ở trong góc nói chuyện với nhau, nghe tiếng mở cửa thậm chí cũng không ngẩng đầu nhìn. Kỷ Lâm đem thực đơn đặt vào trong tay Hoàn Tử, sợ đứa trẻ không biết chữ, từ từ đọc cho cậu nghe từng món một.

“Cái này là cánh gà nướng Orléans, ừ giống như trên hình ảnh này, mùi vị rất thơm rất thơm, so với thịt bò kho tương Hoàn Tử ăn còn thơm hơn. Cái này là khoai tây chiên, cái này gọi là bánh trứng, Éc. . . . . . Huấn luyện viên cũng chưa nếm qua món này. . . . . .”

Một lớn một nhỏ đứng ở trước quầy nhìn thực đơn nghiêm túc nghiên cứu, giống như ăn một bữa KFC chuyện vô cùng nghiêm túc. Diệp Chi nhìn Kỷ Lâm ánh mắt hơi phức tạp.

Lương của tuần này

Không thể không nói Kỷ Lâm rất cẩn thận, cũng rất thích đứa nhỏ, cô chưa bao giờ gặp qua một người đàn ông đối với đứa bé có thể kiên nhẫn đến trình độ này, cho dù Mạnh Trường Thụy cũng không có.

Mạnh Trường Thụy tính tình mặc dù không tệ, trong người lại mang theo một chút văn nhân thanh cao, nói dễ nghe được kêu là văn nghệ sĩ, nói khó nghe chính là không thực tế, anh ta nhất định sẽ không có tư thái dỗ đứa bé, nhưng Kỷ Lâm không như vậy.

Anh có thể thân mật khiêng Hoàn Tử lên trên bả vai, có thể cùng Hoàn Tử xem phim hoạt hình, còn có thể dùng hết toàn lực vì thăm dò một thói quen nhỏ của Hoàn Tử , những thứ này Mạnh Trường Thụy đều làm không được.

Có lẽ Kỷ Lâm thật sẽ là một người ba tốt, Diệp Chi chợt có ý nghĩ như vậy. Cô bỗng giật mình, vội vàng hất đầu một cái, vội vàng chỉ mấy món ăn mà không cần suy nghĩ, rồi đi theo Kỷ Lâm ngồi vào một vị trí gần cửa sổ.

Hoàn Tử lần đầu tiên ăn KFC, nên rất hưng phấn, nhìn những cánh gà vàng ươm có lớp da giòn rụm muốn bốc tay ăn, nhưng Kỷ Lâm dùng khăn giấy gói kỹ lại cho cậu rồi mới đưa cậu ăn từng miếng từng miếng một.

Ba người mặc dù không nói lời nào, chỉ cúi đầu ăn, nhưng là không khí lại hài hòa không ngờ, khiến nhân viên phục vụ đứng ở quầy chọn món không kiềm được nhìn vài lần.



Bọn họ ở KFC dùng bữa ngon lành, mà ở nhà họ Diệp là một cảnh tượng khác.

Diệp Khung thật vất vả mới về nhà một lần, lại không nhìn thấy Diệp Chi với Hoàn Tử, sắc mặt không tốt.

Mẹ Diệp vội vàng giải thích với anh, nói tối nay Diệp Chi mang theo Hoàn Tử với bạn trai cô ra ngoài ăn cơm, đoán chừng phải đợi một lát nữa mới về.

“Cái gì? Bạn trai? Người nào? Tại sao con không biết?” Diệp Khung sắc mặt càng đen hơn, anh chỉ mới một tháng không về nhà, em gái lại có bạn trai? Chẳng lẽ là Mạnh Trường Thụy? Ưmh. . . . . . Mạnh Trường Thụy thật ra thì không tồi, thế nhưng em gái với cháu ngoại đồng thời bị đoạt đi cảm giác thật sự là …hỏng bét.

“Không phải nó.” Ngoài dự đoán, mẹ Diệp thế nhưng lại phủ nhận, “Là huấn luyện viên Taekwondo của Hoàn Tử , không biết Chi Chi làm thế nào biết, cùng người ta quen biết sau đó đem Hoàn Tử đi học Taekwondo.”

“Trước đây con không có nghe Chi Chi nói qua người này.” Diệp Khung chau mày lại, mặt mày tuấn tú mang theo sát khí, trong nháy mắt cả người liền âm trầm, “Người đó mẹ thấy qua chưa?”

“Gặp qua… Đã gặp qua.” Mẹ Diệp liền vội vàng gật đầu, “Dáng dấp khá tốt.”

“Đã nói với mẹ bao nhiêu lần là đừng trông mặt mà bắt hình dong.” Diệp Khung từ trên ghế salon đứng lên, trong giọng nói có chút bất mãn, “Thôi, con cũng không trông cậy vào mẹ có thể giúp Diệp Chi giữ cửa, để con tự mình đi một chuyến, mẹ gởi cái tin nhắn hỏi Chi Chi bây giờ đang ở đâu.”

“Được…được.” Con trai lên tiếng, mẹ Diệp không dám không nghe lệnh, vội vàng gửi tin nhắn cho Diệp Chi, đợi một lúc Diệp Chi mới trả lời: “Ở KFC gần đại học C.”

Diệp Khung khẽ gật đầu rồi kéo cửa đi ra ngoài.

Mẹ Diệp nhìn bóng lưng cao lớn của con trai biến mất ở phía sau cửa, đôi mắt dần dần đỏ lên.

Lúc Diệp Khung còn nhỏ, bà và ba Diệp công việc rất bận, chỉ có thể đem con trai gửi ở nhà mẹ chồng, một năm mới về nhà một lần, mãi cho đến khi Diệp Khung sáu tuổi, bà mang thai lần nữa, mới đưa con trai về nhà.

Mẹ Diệp rất nhanh phát hiện ra thái độ của con trai đối với bọn họ thật sự là quá lạnh nhạt, vô luận bà dùng bao nhiêu cách thì con trai cũng đối với bọn họ lạnh nhật, thậm chí chỉ coi bọn họ là người xa lạ.

Lúc cha mẹ chồng gặp tại nạn, Diệp Khung đang học năm cuối sơ trung, biết được tin tức này, tiểu tử núp ở trong phòng của mình khóc ba ngày rồi không để ý bọn họ khuyên can nghỉ học rồi bắt đầu lao vào thương trường đấu đá kiếm ăn.

Qua nhiều năm, mặc kệ ba Diệp với mẹ Diệp có cố gắng cỡ nào, thái độ Diệp Khung vẫn như cũ là lạnh lụng, ngược lại đối với Diệp Chi lại rất tốt, sau khi sinh Hoàn Tử lại đối với Hoàn Tử vô cùng tốt.

Mẹ Diệp lau đi khóe mắt ướt át, ngực đau dữ dội, hơn hai mươi năm, bây giờ bà đã không trông cậy vào con trai có thể thay đổi thái độ, chỉ hi vọng đứa con này về sau có thể bình an là tốt rồi.

Diệp Chi mới vừa ăn xong một cái cánh, còn chưa kịp cầm Hamburger, chỉ nghe thấy ‘phịch’ một tiếng cánh cửa bị đẩy ra, âm thanh lớn đến nỗi kinh động mọi người trong tiệm. Cô ngẩng đầu nhìn lên, giật mình trợn to hai mắt, “Anh?”

Diệp Khung cũng không trả lời cô, ánh mắt nhìn lướt qua trên người Diệp Chi, ngay sau đó liền rơi xuống trên người Kỷ Lâm ngồi ở bên cạnh Hoàn Tử, “Cậu chính là bạn trai Chi Chi ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook