Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 35: Gặp mặt

Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu

13/10/2014

“Vì một cô gái mà cậu như vậy sao?” Bạch Kỳ mệt mỏi lau mồ hôi trên mặt, lầm bầm nói bên tai Kỷ Lâm đã say bí tỉ: “Cùng tớ đi gặp vài cô gái đi, con người cậu ngay cả tay nhỏ của con gái cũng chưa từng sờ, cứ như vậy sau này làm thế nào?”

Bạch Kỳ thật lòng cảm thấy đầu Kỷ Lâm không bình thường, anh không hiểu tại sao anh ta không hết hi vọng với Diệp Chi.

Diệp Chi có nơi nào tốt? Tuy nói bộ dáng đẹp mắt nhưng cũng đã sinh đứa bé cho người khác rồi, lấy điều kiện của Kỷ Lâm muốn tìm cô gái so với Diệp Chi trẻ tuổi, xinh đẹp hơn vô cùng đơn giản nhưng Kỷ Lâm lại chỉ muốn treo cổ trên một thân cây.

Hơn nữa người ta đối với anh có ý thì anh như vậy cũng không sao. Mấu chốt là người ta không coi anh ra gì.

Bạch Kỳ tức sôi ruột, trong lòng sinh oán niệm với Diệp Chi từ từ tăng lên.

Nhớ năm đó lúc anh vẫn còn trong quân đội, Kỷ Lâm là người rất phóng khoáng. Có một lần quân diễn, phía trên vì muốn kích thích ý chí chiến đấu của tân binh nên cố ý an bài mấy thiếu tá đứng đầu trong quân làm mẫu cho các tân binh, hơn nữa đều chọn những hạng mục khó khăn nhất .

Những nhiệm vụ này thiếu tá hoàn thành cũng không phải quá khó khăn, nhưng ai cũng người đầy bụi đất, mặt xám mày tro nhìn giống như vừa mới đâm vào trong đầm lầy nào đó.

Chỉ có Kỷ Lâm toàn thân sạch sẽ, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp, bước đi thật nhanh tới trước mặt thủ trưởng, chào một cái quân lễ gọn gàng.

Lúc ấy cả đoàn bọn họ cũng xôn xao, cái nhiệm vụ đó chỉ có thiếu tá nhà bọn họ hoàn thành dễ dàng. Như một cây bạch dương nhỏ, dáng người thẳng tắp, ngược ánh mặt trời đi tới quả thật không biết khiến bao nhiêu người phải cảm thấy kính nể.

Nhưng bây giờ thì sao, Kỷ Lâm đang cả dựa vào trên người anh, chân nhũn ra, ngay cả đứng cũng không vững chỉ vì một cô gái không nhận điện thoại của anh, bỏ mặc anh.

Trong lòng Bạch Kỳ càng buồn bực, nhìn Kỷ Lâm càng không vừa mắt, trong giọng nói còn có tức giận “Cậu xem cậu bây giờ là cái hình dạng gì, nhìn thấy đã phiền. Chỉ muốn trói lại, đóng gói xách về nhà. Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn như vậy, Đclmm.”

Dừng một lát thấy Kỷ Lâm không có phản ứng, dứt khoát dán bên tai của anh lớn tiếng rống “Đoàn trưởng Kỷ, cậu còn không mau tỉnh ngộ đi. Người như Diệp Chi tầm mắt cao, nhìn cậu không vừa mắt. Cậu còn cứ ngã vào sao ? Bạn bè như tớ nhìn cậu thật không vừa mắt.”

Bạch Kỳ vừa nói một chữ Diệp Chi ra ngoài, thấy Kỷ Lâm vốn đang nhắm mắt lại mơ hồ không ra dáng cọ một cái thẳng eo lên, đứng thẳng tắp, quả thật so với canh giải rượu còn có tác dụng hơn.

“Chi… Chi Chi?”

Cặp mắt không có tiêu cự nhìn khắp bốn phía “Chi Chi tới? Anh...Anh ở đây. . . . . . Ở chỗ này nè.”

“Cô ta không có tới. Người ta đi tìm đàn ông khác rồi” Bạch Kỳ nắm tất cả thời cơ đả kích Kỷ Lâm, trên mặt tuấn tú có mười phần ý trào phúng, giễu cợt.

“Hắc hắc.” Kỷ Lâm cười khúc khích, không nhận ra đó là lời nói của Bạch Kỳ, ngược lại ngẩng đầu lên chỉ vào bầu trời “Một Chi Chi, hai Chi Chi, ba Chi Chi. . . . . . Đầy trời đều là Chi Chi. Hắc hắc.”

“Kỷ Lâm. Đủ rồi.” Bạch Kỳ rống giận “Đầy trời toàn là sao, không phải Diệp Chi nhà cậu.”

“Không, chính là Diệp Chi . . . . . .” Kỷ Lâm lôi tay của Bạch Kỳ, một ngón tay chỉ vào đầu của mình, vừa lảo đảo đi về phía trước vừa say khướt nói: “Nơi này. . . . . . Nơi này đều là Chi Chi. . . . . .”

“Anh hai ơi, em van anh, em lạy anh được không?” Bạch Kỳ đem ý đồ chạy loạn của Kỷ Lâm kéo trở về, bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng há miệng ngậm miệng đều là Diệp Chi, tớ nổi hết da gà rồi.”

Anh thốt ra lời này xong, Kỷ Lâm quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh theo dõi anh, không hề nháy mắt.

Bạch Kỳ bị anh canh chừng mà tê dại da đầu, lui về sau một bước nhỏ, “Làm gì?”



“Cậu đi đi. Cút đi.” Kỷ Lâm đưa tay ra xô đẩy Bạch Kỳ “Tớ...tớ muốn đi gặp Chi Chi. . . . . . Cậu về trước, về nhà trước đi.”

“Cậu nổi điên làm gì?” Bạch Kỳ tức giận hận không thể cho Kỷ Lâm hai cái bạt tai “Người ta không nhớ cậu. Nhìn cậu không lọt mắt. Cậu rốt cuộc có biết hay không hả?”

Giọng nói của Bạch Kỳ rất lớn, cơ hồ dán vào lỗ tai Kỷ Lâm mà hét, ngay cả Kỷ Lâm uống say, đầu óc chậm chạp, cũng không thể coi thường những lời này của anh.

Đầu của anh từ từ thấp xuống, cả người cũng bao phủ trong bóng đêm, ánh sáng trong mắt cũng từ từ dập tắt.

Hai người vốn đang nhao nhao ầm ĩ trong nháy mắt yên tĩnh lại, trầm mặc không tiếng động, không khí trầm muộn có thể khiến người ta hít thở không thông.

Hồi lâu, Bạch Kỳ chợt níu Kỷ Lâm lại, giọng nói lạnh lẽo tàn nhẫn “Kỷ Lâm, tiên sư mày. Tớ đây kiếp trước thiếu nợ cậu sao? Cậu không phải muốn gặp Diệp Chi sao? Tớ dẫn cậu đi.”

Trong lòng Bạch Kỳ lửa giận dâng trào mãnh liệt kéo Kỷ Lâm đi về phía trước “Cậu chỉ đường cho tớ. Hôm nay tớ không nhét cậu vào ổ của Diệp Chi thì tuyệt không bỏ qua.”

Mà cùng lúc đó, nhà họ Diệp ầm ĩ lật trời. Ba Diệp đem kính lão hung hăng ném xuống đất một cái, gương mặt già nua biến thành màu gan heo, chỉ ngón tay vào Diệp Khung phát run, trong giọng nói khàn khàn: “Diệp Khung. Hôm nay mày dám bước ra khỏi cái nhà này nửa bước thì về sau cũng đừng nhận thức ta đây là cha nữa.”

Mẹ Diệp nằm ở trên ghế sa lon không ngừng rơi lệ, nghẹn ngào muốn nghẹt thở, Diệp Chi chỉ có thể không ngừng vỗ lưng bà, dụ dỗ đút cho mẹ Diệp một chút nước ấm rồi mới đặt ly xuống, lau nước mắt trên mặt bà “Anh, anh không thể không đi sao? Anh muốn chọc ba mẹ tức chết sao? Ba mẹ nhiều năm vì anh gánh chịu bao nhiêu khổ tâm như vậy. Làm sao anh… Làm sao anh lại không suy nghĩ một chút?”

Cô rống khàn cả giọng giống như lo lắng hãi hùng và oán hận chất chứa trong đáy lòng nhiều năm bây giờ ngay giờ khắc này tìm được một chỗ tháo nước “Bang phái của anh quan trọng. Anh em của anh quan trọng. Như vậy gia đình này thì sao? Ba mẹ đã hơn sáu mươi rồi. Anh, anh rốt cuộc có biết hay không?”

Nước mắt mơ hồ hết tầm mắt, Diệp Chi chỉ có thể nhìn rõ thân thể hình dáng của Diệp Khung, nhưng cô không có dời mắt đi mà hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Khung, ngay cả mắt đau cũng không phát giác.

Tối hôm nay, người một nhà họ Diệp ăn cơm tối xong, vốn đang ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Diệp Khung nhận điện thoại nói là bang phái bọn họ lại đối đầu với bang phái khác đánh nhau muốn Diệp Khung chạy qua. Chuyện lần này sợ rằng không dễ xử lý, đã chém chết không ít người.

Lúc Diệp Khung nghe điện thoại không cẩn thận nhấn phím loa ngoài, ba Diệp và mẹ Diệp lại cố ý nhỏ âm lượng ti vi, nên cuộc đối thoại kia nghe rất rõ ràng.

Một chữ “chết” làm mẹ Diệp sợ hãi hồi lâu cũng chưa có hồi phục lại. Liều mạng không cho Diệp Khung đi, nhưng Diệp Khung khi nào nghe lời bà nói, cầm áo khoác lên cố ý đi, hơn nữa còn thuận tay cầm dao gọt trái cây trên khay trà lên.

Nhất định phải đi, nhất định không thể từ chối, trong nhà nhanh chóng ầm ĩ, ngay cả ba Diệp rất ít khi nói lần này cũng thực sự tức giận. Thật may Hoàn Tử đã đi ngủ rồi nên không thấy một màn này.

Diệp Khung giữ vững tư thế tay nắm cửa đứng thẳng nguyên tại chỗ bất động một hồi lâu mới quay đầu lại nhìn Diệp Chi “Chi Chi, em đừng khuyên anh, anh đã như vậy, quay đầu không được nữa rồi.”

Anh dừng một lát cố gắng nặn ra nụ cười nhưng chỉ làm da mặt kéo ra một vẻ mặt quái dị mà khổ sở “Anh đã sớm biết, anh đời này không thể làm người tốt nữa, em gái là tốt nhất, có gắng chăm sóc tốt cho ba mẹ.”

Nói xong câu đó, anh kéo cửa ra không chút do dự đi ra ngoài, không hề quay đầu lại.

Mẹ Diệp gào khóc, ba Diệp cũng mềm nhũn chân tay, thiếu chút nữa đặt mông ngồi trên sàn nhà. Diệp Chi muốn qua dìu lại bị ba Diệp đẩy ra.

Ông mệt mỏi thở hổn hển, nói chuyện cũng không rõ câu, nói gần nói xa nhưng đều là Diệp Khung “Con gái, nhanh…nhanh xem anh con, đem… túm cổ anh con trở lại.”

Diệp Chi cố nén nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, gật đầu lia lịa chạy nhanh ra cửa.



Diệp Khung đi rất nhanh, khi Diệp Chi đuổi kịp ra nhà để xe thì anh đã nổ máy xe rồi.

“Anh. Anh dừng lại. Anh hãy nghe em nói mấy câu.” Diệp Chi vừa kêu, vừa đuổi theo xe của Diệp Khung, tốc độ xe chạy so với cô rất nhanh.

Giọng nói của cô rất lớn, Diệp Khung vừa mới nổ máy xe không thể nào không nghe thấy, vậy mà anh lại không dừng lại càng chạy càng nhanh, rất nhanh kéo dài khoảng cách với Diệp Chi.

Diệp Chi cũng không buông tha, cắn răng đuổi tới cửa chung cư cho đến khi không thể nhìn thấy đuôi xe của Diệp Khung nữa, lúc này mới tuyệt vọng dừng bước lại thở hổn hển.

Anh của cô đối với cô rất tốt, khi còn bé điều kiện gia đình không được tốt, mặc kệ trong nhà có đồ ăn ngon gì, cho dù là một cục đường, một cây kem, anh đều giữ lại cho cô ăn còn mình thì không có động vào một cái.

Sau này anh của cô dần dần lớn, bắt đầu ra ngoài kiếm sống, mỗi lần nhìn thấy cô đều chỉ nói hai câu: một câu là có người nào khi dễ em không, một câu khác là có tiền hay không.

Sau này khi cô có Hoàn Tử, anh của cô giống như bị điên muốn đi trả thù tên lưu manh nào đó, nếu không phải cô ngăn lại thì thiếu chút nữa đã đi giết người rồi.

Qua nhiều năm, sự yêu thương của anh trai, Diệp Chi vẫn luôn ghi ở trong lòng. Cho nên mặc dù anh của cô luôn làm mặt lạnh với ba mẹ, Diệp Chi cũng cũng vẫn tin tưởng anh.

Vì lòng tin này mà cô mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, sợ anh của cô bị người ta đánh, bị người đả thương, có lúc suy nghĩ nhiều, buổi tối nằm mơ đều thấy máu tươi dầm dề.

Cô khuyên nhủ, cầu xin, thậm chí muốn quỳ xuống trước mặt Diệp Khung nhưng không thể ngăn cản được anh đi trên con đường kia, càng đi thì càng xa.

Có lúc Diệp Chi hận Diệp Khung đến tận xương tủy. Hận anh tại sao không thể an phận để cho bọn họ, những người thân này cả ngày đi theo lo lắng hãi hùng, không có một ngày trôi qua bình lặng. Cũng hận anh mang lòng tốt của bọn họ đối với anh dẫm ở dưới chân, mà không hề cảm kích.

Cảm xúc mãnh liệt nhưng cực đoan như vậy, cô không cách nào đối với anh của cô cứng rắn được.

Diệp Chi nhớ lại từ nhỏ đến lớn cùng anh chung sống, cắn môi khóc không thành tiếng, tối nay trong nhà khẳng định là một đêm không ngủ, cô nên làm như thế nào mới có thể làm cho cha mẹ yên lòng, còn có anh của cô, chuyện bên kia khi nào thì có thể giải quyết, lần sau gặp lại anh là bao lâu?

Trong đầu của cô tràn đầy vấn đề khó nghĩ, hỗn loạn không tìm được bất kỳ suy nghĩ nào. Cô xoay người muốn về nhà, lại vừa vặn đụng người bên cạnh đang đi tới.

“Thật xin lỗi.” Diệp Chi cúi đầu liên tục nói xin lỗi, trong giọng nói mang theo nồng nặc giọng mũi.

“Chi, Chi Chi?” Diệp Chi đang muốn vào nhà, bả vai lại bị một đôi bàn tay nắm chặt, giọng nói của người đàn ông vô cùng quen thuộc, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là người nào, thân thể Diệp Chi cứng đờ từ từ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của người đàn ông được đèn đường chiếu rọi xuống sáng lấp lánh, bên trong không che giấu sự mừng rỡ và khát vọng, anh chợt ôm Diệp Chi vào trong ngực, ôm cô thật chặt, đầu chôn ở cổ của cô cọ tới cọ lui giống như là một con chó lớn đang nũng nịu.

“Kỷ Lâm. . . . . .” Giọng nói của Diệp Chi khẽ run, trên người của anh còn mang theo hơi rượu, hơi thở ấm nóng quen thuộc làm Diệp Chi rơi lệ.

Cô cắn cắn môi, trong lúc mơ hồ cô thiếu chút nữa đưa tay ôm lấy anh. Nhưng rốt cuộc ngay thời khắc quan trọng nhất cô đã tỉnh táo lại, vươn tay đẩy anh ra “Hẹn gặp lại.”

Kỷ Lâm bởi vì uống rượu say, phản ứng hơi chậm một chút, đưa tay muốn kéo Diệp Chi nhưng không có kéo, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, trong miệng lẩm bẩm “Diệp Chi, Chi Chi. . . . . . Đừng, đừng đi. . . . . .”

Diệp Chi cố gắng để cho mình không nghe giọng nói của anh, bước nhanh hơn về phía trước, quả thật hận không thể rời đi ngay lập túc trong vòng một giây.

Ngay lúc này, bên cạnh chợt lóe ra một bóng người đứng ngay trước mặt cô. Mặt mũi thanh tú của Bạch Kỳ lạnh lùng, nói ra lời nói cũng là không chút khách khí “Cô Diệp, đừng đi vội vậy chứ. Tối thiểu trước tiên phải nói rõ mọi chuyện đã.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook