Chương 21: Tình địch PK
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
13/10/2014
Nói làm liền làm. Kỷ Lâm nhanh chóng bắt được dây bên hông bước xuống, ngay trước mặt mẹ Diệp không kiêng dè chút nào liền cởi áo làm lộ nửa người trên, mấy khối cơ bụng xinh đẹp chỉnh tề thiếu chút nữa làm mù ánh mắt của mẹ Diệp.
Anh cầm áo khoác lên, quần cũng không kịp đổi, khom lưng ôm Hoàn Tử vào trong ngực, cầm chìa khóa xe nhanh chóng đi ra ngoài.
Mẹ Diệp bị những động tác quá nhanh của anh làm cho sững sờ đứng ở nơi đó không có phản ứng, trơ mắt nhìn Kỷ Lâm lừa cháu ngoại của mình bỏ chạy.
Ai ngờ Kỷ Lâm chạy ra mấy bước, bỗng nhiên lại hồng hộc chạy trở lại, anh với Hoàn Tử mắt nhỏ dài giống nhau như đúc nhìn chằm chằm mẹ Diệp, “Ở đâu? Diệp Chi ở đâu?”
“A… Diệp Chi… ở đây, đang ở nhà hàng tây đối điện quảng trường, cậu. . . . . .”
Lời của bà còn chưa nói hết, chỉ thấy Kỷ Lâm lại như một trận gió chạy xuống lầu, tốc độ kia… Mẹ Diệp chỉ cảm thấy thời gian như một cái nháy mắt, người đã không thấy tăm hơi đâu rồi.
Bà ngẩng đầu nhìn sang, thấy Bạch Kỳ đang há hốc miệng nhìn bà, bà phản ứng kịp thời rồi đẩy cửa chạy ra ngoài trong miệng lo lắng kêu, “Ai nha, Hoàn Tử, huấn luyện viên Kỷ. Các ngươi đi làm cái gì? Chi Chi là đi hẹn hò. Ai nha… Các ngươi trở lại ngay.”
Nhưng Kỷ Lâm chạy còn nhanh hơn thỏ, lúc này đã đến bãi đậu xe rồi, mẹ Diệp có thể đuổi theo kịp sao. Mẹ Diệp chỉ có thể ngừng bước chân, vừa thở, vừa từ từ đi về nhà.
Tiểu tử này, dáng vẻ tuấn tú, lòng dạ cũng tốt, nhưng không có ánh mắt độc đáo. Chi Chi đang hẹn hò, bị anh ta quấy nhiễu như vậy, đoán chừng lần này lại không vui.
Ai… Mẹ Diệp thở dài một cái, còn có… thế nào lại thích ở trước mặt người khác thay quần áo như vậy? Không nói chuyện đó nữa, vóc người không ngờ tốt. . . . . .
Không nói Kỷ Lâm mang theo Hoàn Tử, nhao nhao muốn đi người quấy nhiễu buổi hẹn hò của người ta, không khí giữa Diệp Chi cùng Mạnh Trường Thụy lúc này cũng thực không tồi.
Lần đầu tiên hai người nói chuyện rõ ràng với nhau, Diệp Chi đột nhiên cảm thấy không còn lúng túng nữa, chỉ buông cả người ra hưởng thụ thức ăn ngon trước mặt.
Hai người bọn họ đều là nhà văn, tự nhiên có lời tán gẫu, Mạnh Trường Thụy cũng không phải là tính tình khó gần, biện pháp trêu chọc Diệp Chi vui vẻ cũng biến đổi không ngừng. Ăn một bữa cơm, Diệp Chi cảm thấy cả người thoải mái, nghĩ tới nếu Mạnh Trường Thụy lúc này thổ lộ một lần nữa, đoán chừng mình sẽ đồng ý.
“Truyện em mới viết đã liên hệ xuất bản hay chưa?” Mạnh Trường Thụy nhàn nhạt nhấp một miếng rượu đỏ, ngẩng đầu hỏi Diệp Chi .
“Không vội, mới được hai vạn chữ, chờ viết xong rồi hãy nói.” Diệp Chi xiên một miếng bò bít-tết cuối cùng bỏ vào trong miệng, nuốt xuống, lúc này mới để nĩa xuống, nói: “Anh biết đó, tôi lười phải viết dàn ý, hoàn thành sẽ liên lạc lại xuất bản mới, bớt phiền phức.”
Mạnh Trường Thụy khẽ cười một cái, nét mặt ở dưới ánh đèn màu vàng nhạt càng thêm lộ ra vẻ tuấn tú, anh giơ tay day day huyệt thái dương, cười nói: “Thật ra thì hôm nay là anh tới làm thuyết khách (người đàm phán).”
“Cái gì?” Diệp Chi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Biên tập nhà anh muốn ký hợp đồng xuất bản sách của em, anh ta biết anh và em quan hệ tốt, liền nhờ anh tới đây, khiến anh nhất định phải thuyết phục được em cho anh ta in quyển sách này.” Mạnh Trường Thụy hài hước nhếch khóe môi lên, Diệp Chi kinh ngạc nhìn, nụ cười trên mặt sâu hơn, “Người nào không biết Kỳ Lạc Vô Hối đại nhân có lượng tiêu thụ bảo đảm, mà cũng chỉ ký sách chứ không ký người.”
“Thôi đi, anh đừng cười tôi.” Diệp Chi bĩu môi, cầm ly rượu lên đụng ly của Mạnh Trường Thụy một cái, “Niên Nhập Thiên Vạn đại thần không biết có ý gì khi nói lời này?” Không đợi Mạnh Trường Thụy trả lời, liền lại tăng thêm một câu, “Anh nói xem nếu tôi thả ra tin tức đại thần trong giới ngôn tình và giới huyền huyễn thật ra là một người thì như thế nào?”
“Tùy em.” Mạnh Trường Thụy nhún nhún vai, rồi lấy điện thoại di động ra, ở trước mắt Diệp Chi quơ quơ, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cho Diệp Chi xem một tấm hình “Chậc chậc, đến lúc đó anh cũng có tính toán trước, hình của Kỳ Lạc Vô Hối, chắc hẳn rất nhiều người cảm thấy hứng thú.”
Tấm hình này của Mạnh Trường Thụy chụp vô cùng tốt, Diệp Chi lúc đó đang cúi đầu uống rượu đỏ, Mạnh Trường Thụy cố tình nói với cô, cô chỉ có thể khẽ ngước mắt nhìn người trước mặt, trong đôi mắt to đen nhánh đều là nụ cười yêu kiều, trên gò má trắng nõn hơi điểm hồng càng thêm xinh đẹp khác thường.
Mạnh Trường Thụy vốn nghĩ dọa Diệp Chi một chút, lại không nghĩ rằng hình đẹp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nhìn có chút mất hồn, anh không để lại dấu vết đem điện thoại di động xuống dưới bàn, len lén đem hình làm hình nền điện thoại, khi Diệp Chi chưa kịp phản ứng đã khéo léo đổi chủ đề.
“Như thế nào? Có được hay không? Vấn đề tiền nhuận bút em không phải lo lắng.” Ngón tay Mạnh Trường Thụy gõ trên mặt bàn một cái, “Ít nhất là một vạn chín.”
“Nhiều như vậy?” Diệp Chi kinh ngạc, cũng quên chuyện hình lúc nãy, “Biên tập của anh. . . . . . Đây là nghiêm túc.”
Mạnh Trường Thụy gật đầu một cái, “Dù sao sách của em sớm muộn gì cũng ra, không bằng ký cho anh, bìa tùy em chọn, bảo đảm tìm cao thủ hợp tác.”
Diệp Chi đặt ly xuống, nghiêm túc suy nghĩ một chút, hôm nay cô cũng đã có chút danh tiếng, quả thật không cần lo lắng vấn đề bản thảo, hơn nữa biên tập của Mạnh Trường Thụy cô cũng đã tiếp xúc qua mấy lần, người này cũng không tệ chắc không có vấn đề gì, vậy thì ký cho anh thôi.
Diệp Chi vừa định mở miệng đồng ý, chỉ nghe thấy Mạnh Trường Thụy ở bên tai nói: “Biên tập của anh nói rồi, em nhất định phải đồng ý, muốn anh. . . .”
Anh cố ý kéo dài âm cuối, cũng không nói câu nói kế tiếp, chỉ mỉm cười nhìn Diệp Chi .
“Như thế nào?”
“Dùng sắc đẹp dụ dỗ.”
“Khụ khụ” Trên mặt Diệp Chi thoáng qua vẻ lúng túng, trừng mắt liếc anh một cái, “Nói cái gì đó ?”
Mạnh Trường Thụy cười nhẹ, ngón tay vuốt nhè nhẹ ở trên ly thủy tinh, giọng điệu giống như nghiêm túc lại giống như nói giỡn, “Như thế nào, Kỳ Rơi Vô Hối đại nhân, sắc đẹp ở phía trước, em không cần?”
Hô hấp của Diệp Chi cứng lại, nhịp tim dần dần nhanh lên, cô biết Mạnh Trường Thụy đang thử dò xét thái độ của cô, nhưng. . . . . . Hiện tại trong lòng cô là một mớ bòng bong, muốn đồng ý, nhưng có chút sợ, sợ bởi vì rung động nhất thời mà sau này hối hận, thật sự là mâu thuẫn khác thường.
Nhưng. . . . . . lông mi Diệp Chi run rẩy, người đàn ông này theo đuổi mình ba năm, giúp mình nhiều như vậy vội, bản thân tuy không có tình yêu nam nữ đối với anh, nhưng cũng không bài xích đi cùng với anh.
Như vậy thì đồng ý đi, vòng vo cũng không phải là cách tốt.
Nghĩ tới đây, Diệp Chi hít sâu một hơi, dũng cảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mạnh Trường Thụy, “Trường thụy, tôi. . . . . .”
Mạnh Trường Thụy giật mình, thân thể không tự chủ cương cứng, nín thở chờ đợi câu trả lời của cô.
“Tôi. . . . . .”
Đúng lúc đó, bên cạnh truyền đến một tiếng ‘bịch’, rõ ràng có người cố ý ngồi vào băng ghế phát ra âm thanh, trên truyền hình phát ra《điệp khúc màu lam》nhà hàng Tây trung có vẻ cực kỳ chói tai.
Lời nói của Diệp Chi bị cắt đứt, quay đầu cau mày nhìn không ngờ ngay lập tức trợn tròn mắt, ngồi ở bên cạnh chỗ ngồi của cô, một người đang cầm một tờ thực đơn nghiêng đầu canh chừng hai người cô, không phải là đứa con nhà mình với Kỷ Lâm sao.
“Các người… các người vì sao lại tới?” Diệp Chi kinh ngạc thiếu chút nữa đứng lên, cuối cùng vẫn là nhịn được, ánh mắt dừng lại ở trên người một lớn một nhỏ quét mấy vòng, nhíu mày hỏi.
“Ăn cơm.” Hoàn Tử nghiêm mặt, cứng rắn nhìn Diệp Chi nói một câu, vừa nói, còn vừa đưa tay mập mạp lật thực đơn mấy cái.
Chữ không biết. . . . . . Nhưng tuyệt đối không thể để cho người khác biết.
Lông mi Hoàn Tử run rẩy, chỉ vào mấy hình ảnh tương đối dễ nhìn, làm bộ hướng về phía phục vụ nói: “Cái này cùng cái này.” Nói xong rồi lập tức đóng thực đơn lại, ưỡn thẳng lưng ngồi trên băng ghế, nghiêm túc nhìn Kỷ Lâm, “Huấn luyện viên Kỷ, cháu đã gọi xong rồi.”
Kỷ Lâm đã sớm nhìn ra Hoàn Tử không hoàn toàn biết hết chữ, nhưng đứa nhỏ này cố tình không có rụt rè, ngược lại như một người lớn gọi thức ăn, nếu không phải trường hợp không tốt, tình địch bên cạnh lại nhìn chằm chằm, Kỷ Lâm đã sớm bật cười.
“Ừ, cho hai phần mỳ Ý.” Kỷ Lâm không nhìn thực đơn, trực tiếp nhìn nhân viên phục vụ nói một câu. Mì rất tốt cho dạ dày , Hoàn Tử vừa vặn mới bị viêm dạ dày, ăn cái này sẽ khá hơn một chút.
Hai người bọn họ đều gọi món ăn xong rồi ngồi như kỳ đà cản mũi nhưng xem như không có chuyện gì xảy ra, Mạnh Trường Thụy ở một bên tức giận sầm mặt lại, nếu không phải người này mang theo Hoàn Tử xông tới, vào lúc này Chi Chi đã thành công trở thành bạn gái của anh rồi .
Ánh mắt của hai người trên không trung chạm vào nhau, nhất thời văng lửa khắp nơi.
Kỷ Lâm: tới đây. Lão tử ngày ngày ra chiến trường. Sử dụng ánh mắt giết chết ngươi. Giết chết ngươi. Giết…giết…giết….
Mạnh Trường Thụy: dám phá hỏng chuyện tốt của ta, ngươi đi tìm chết đi. Chết đi… chết đi.
Hai người đang dùng ánh mắt đấu nhau, Diệp Chi lại không nhịn được, đẩy ghế ngồi ra đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoàn Tử, “Hoàn Tử, con với huấn luyện viên Kỷ vì sao lại tới đây?”
“Ăn cơm.” Hoàn Tử len lén liếc Mạnh Trường Thụy một cái, vẫn như cũ là hai chữ này.
“Diệp Cảnh Thâm.” trên mặt Diệp Chi khẽ mang một chút não, “Có phải là con quấn lấy huấn luyện viên, khiến huấn luyện viên dẫn con tới hay không?”
Kỷ Lâm thấy không xong, đây là muốn la Hoàn Tử rồi, vội vàng nhìn Mạnh Trường Thụy bỏ lại một ánh mắt “Về sau sẽ chăm sóc ngươi”, quay đầu nhìn Diệp Chi nói: “Chi Chi, đừng trách Hoàn Tử, là tôi nghe mẹ Diệp nói ở đây đồ ăn ngon, Hoàn Tử cũng muốn ăn cho nên mới mang theo cậu đến.”
Là như thế này sao? Diệp Chi miễn cưỡng nhận lời giải thích của Kỷ Lâm, nhưng trong lòng lại cảm giác có chỗ nào có cái gì không đúng.
Hoàn Tử vừa nghe huấn luyện viên biện hộ giúp mình, trong lòng lập tức lại tăng thêm cho Kỷ Lâm một chút lòng tin, đồng thời khẳng định một cái: huấn luyện viên Kỷ làm ba mới của cậu quả nhiên so với chú Mạnh tốt hơn nhiều.
“Hoàn Tử, cháu có khỏe không ?” Lúc này Mạnh Trường Thụy cũng bước tới, anh sờ sờ đầu nhỏ của Hoàn Tử, anh vừa chào hỏi vừa cười.
Muốn cướp đi mẹ là người xấu. Hoàn Tử bĩu môi, không để ý đến Mạnh Trường Thụy, rồi lại sợ mẹ tức giận, chỉ có thể nghiêm mặt căng thẳng nói hai chữ, “Chào chú.”
Mạnh Trường Thụy giựt giựt khóe miệng, mấy ngày không thấy, đứa nhỏ này càng trở nên tiếc chữ như vàng rồi.
Thái độ của Hoàn Tử đối với Mạnh Trường Thụy rất lạnh nhạt, Kỷ Lâm liếc mắt một cái đã nhìn ra, nghĩ tới đứa trẻ thân mật thắm thiết ôm cổ của mình gọi ‘huấn luyện viên…huấn luyện viên…’, ở bên trong lòng của Kỷ Lâm tự nhiên sinh ra một loại cảm giác tự hào quỷ dị.
Cái gì gọi là trời sanh duyên phận? Đây chính là điều đó. Anh mặc dù quen biết Diệp Chi sau Mạnh Trường Thụy, nhưng Hoàn Tử lại chỉ thích anh.
Chậc chậc, cái này gọi là giải quyết cô gái sẽ phải giải quyết đứa con yêu của cô trước, nhớ điều chân lý này, nhất định trong chiến dịch lấy trái tim của cô mình sẽ thắng lợi.
Bắt cóc Hoàn Tử, cưới được Diệp Chi , cuộc sống hạnh phúc tột cùng. Suy nghĩ một chút thật đúng là có chút ít kích động nha…
Kỷ Lâm mắt nhỏ dài híp một cái, chợt nhìn Mạnh Trường Thụy cười một cái “Mạnh tiên sinh ăn no chưa, bàn ăn cũng đã ăn xong, tại sao còn chưa đi?”
Mạnh Trường Thụy vừa định đáp lời, Kỷ Lâm đã vượt lên trước một bước nói: “Nếu chưa ăn no, tôi gọi cho anh một phần điểm tâm ngọt nhé?”
Mạnh Trường Thụy nghẹn lời, vốn lời đã ra đến miệng “Tôi còn chưa ăn món điểm tâm ngọt” bỗng cứng rắn nuốt xuống, trầm mặc mấy giây, mới vừa hơi cứng ngắc nói: “ Diệp Chi bọn ta ….”
Kỷ Lâm nghe vậy lập tức trợn to hai mắt, một đôi mắt phượng nhỏ dài cũng tròn to, “Không cần… không cần, Diệp Chi cùng Hoàn Tử không phải có tôi ở đây sao, anh có thể về trước, việc khổ cực đưa bọn họ về nhà tôi có thể gánh vác giúp, người anh em, cám ơn anh mời Diệp Chi ăn cơm, lần sau tôi sẽ mời lại.”
Anh dừng một chút, thấy Mạnh Trường Thụy muốn chen vào nói, nhưng không biết nói gì, bộ dạng vô cùng rối rắm, trái tim cảm thấy dễ chịu, vung tay lên, ngay cả một câu cuối cùng cũng thay Mạnh Trường Thụy nói “Mạnh tiên sinh, gặp lại sau, lái xe chậm một chút. Đừng vượt đèn đỏ.”
Tác giả trạch nam Mạnh đại thần thật đáng thương, vốn rất thông minh, một người rất thông minh, lại gặp phải quân côn đồ Kỷ Lâm này, chỉ có thể thua trận một cách nhếch nhác.
Tiên sư nó !!! Ngươi có bản lãnh làm việc cực khổ đó, không lẽ ta không làm được ? Mạnh Trường Thụy cố nén tức giận trong lòng, cắn răng nghiến lợi nói: “Gặp lại.”
Con mẹ nó. Người này ai vậy ? Tình địch như vậy đến tột cùng là từ lúc nào nhô ra vậy ? Đclmm !!!
Buổi tối hôm đó, Mạnh đại thần linh cảm giác tràn đầy, tốc độ tăng cao, ở trong truyện mới, anh đã viết nên một nam phụ ác độc, chỗ bình luận truyện nhất thời lại thảo luận cao trào.
Chim nhỏ bay bay: “Nằm cái rắm. Nam phụ này thế nào lại đáng ghét như vậy. Thế nhưng lại cướp cô gái của Nam Thần nhà chúng ta. Giết anh….”
Nhà 1: LS+10086. Giết chết nam phụ.
Nhà 2: +10010. Giết chết.
Nhà 3: giết chết nam phụ + giấy căn cước số. . . . . . .
Mạnh Trường Thụy nắm con chuột, không ngừng nảy sinh những bình luận mới, vừa nhìn hướng máy vi tính âm trầm cười, không sao, mặc dù thua ở ngươi ba lần, nhưng ở chỗ khác lão tử sẽ ngược chết ngươi. Còn phát động con gái cả nước cùng nhau ngược chết ngươi.
Mình thật cơ trí…Thật đáng khen ngợi
Anh cầm áo khoác lên, quần cũng không kịp đổi, khom lưng ôm Hoàn Tử vào trong ngực, cầm chìa khóa xe nhanh chóng đi ra ngoài.
Mẹ Diệp bị những động tác quá nhanh của anh làm cho sững sờ đứng ở nơi đó không có phản ứng, trơ mắt nhìn Kỷ Lâm lừa cháu ngoại của mình bỏ chạy.
Ai ngờ Kỷ Lâm chạy ra mấy bước, bỗng nhiên lại hồng hộc chạy trở lại, anh với Hoàn Tử mắt nhỏ dài giống nhau như đúc nhìn chằm chằm mẹ Diệp, “Ở đâu? Diệp Chi ở đâu?”
“A… Diệp Chi… ở đây, đang ở nhà hàng tây đối điện quảng trường, cậu. . . . . .”
Lời của bà còn chưa nói hết, chỉ thấy Kỷ Lâm lại như một trận gió chạy xuống lầu, tốc độ kia… Mẹ Diệp chỉ cảm thấy thời gian như một cái nháy mắt, người đã không thấy tăm hơi đâu rồi.
Bà ngẩng đầu nhìn sang, thấy Bạch Kỳ đang há hốc miệng nhìn bà, bà phản ứng kịp thời rồi đẩy cửa chạy ra ngoài trong miệng lo lắng kêu, “Ai nha, Hoàn Tử, huấn luyện viên Kỷ. Các ngươi đi làm cái gì? Chi Chi là đi hẹn hò. Ai nha… Các ngươi trở lại ngay.”
Nhưng Kỷ Lâm chạy còn nhanh hơn thỏ, lúc này đã đến bãi đậu xe rồi, mẹ Diệp có thể đuổi theo kịp sao. Mẹ Diệp chỉ có thể ngừng bước chân, vừa thở, vừa từ từ đi về nhà.
Tiểu tử này, dáng vẻ tuấn tú, lòng dạ cũng tốt, nhưng không có ánh mắt độc đáo. Chi Chi đang hẹn hò, bị anh ta quấy nhiễu như vậy, đoán chừng lần này lại không vui.
Ai… Mẹ Diệp thở dài một cái, còn có… thế nào lại thích ở trước mặt người khác thay quần áo như vậy? Không nói chuyện đó nữa, vóc người không ngờ tốt. . . . . .
Không nói Kỷ Lâm mang theo Hoàn Tử, nhao nhao muốn đi người quấy nhiễu buổi hẹn hò của người ta, không khí giữa Diệp Chi cùng Mạnh Trường Thụy lúc này cũng thực không tồi.
Lần đầu tiên hai người nói chuyện rõ ràng với nhau, Diệp Chi đột nhiên cảm thấy không còn lúng túng nữa, chỉ buông cả người ra hưởng thụ thức ăn ngon trước mặt.
Hai người bọn họ đều là nhà văn, tự nhiên có lời tán gẫu, Mạnh Trường Thụy cũng không phải là tính tình khó gần, biện pháp trêu chọc Diệp Chi vui vẻ cũng biến đổi không ngừng. Ăn một bữa cơm, Diệp Chi cảm thấy cả người thoải mái, nghĩ tới nếu Mạnh Trường Thụy lúc này thổ lộ một lần nữa, đoán chừng mình sẽ đồng ý.
“Truyện em mới viết đã liên hệ xuất bản hay chưa?” Mạnh Trường Thụy nhàn nhạt nhấp một miếng rượu đỏ, ngẩng đầu hỏi Diệp Chi .
“Không vội, mới được hai vạn chữ, chờ viết xong rồi hãy nói.” Diệp Chi xiên một miếng bò bít-tết cuối cùng bỏ vào trong miệng, nuốt xuống, lúc này mới để nĩa xuống, nói: “Anh biết đó, tôi lười phải viết dàn ý, hoàn thành sẽ liên lạc lại xuất bản mới, bớt phiền phức.”
Mạnh Trường Thụy khẽ cười một cái, nét mặt ở dưới ánh đèn màu vàng nhạt càng thêm lộ ra vẻ tuấn tú, anh giơ tay day day huyệt thái dương, cười nói: “Thật ra thì hôm nay là anh tới làm thuyết khách (người đàm phán).”
“Cái gì?” Diệp Chi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Biên tập nhà anh muốn ký hợp đồng xuất bản sách của em, anh ta biết anh và em quan hệ tốt, liền nhờ anh tới đây, khiến anh nhất định phải thuyết phục được em cho anh ta in quyển sách này.” Mạnh Trường Thụy hài hước nhếch khóe môi lên, Diệp Chi kinh ngạc nhìn, nụ cười trên mặt sâu hơn, “Người nào không biết Kỳ Lạc Vô Hối đại nhân có lượng tiêu thụ bảo đảm, mà cũng chỉ ký sách chứ không ký người.”
“Thôi đi, anh đừng cười tôi.” Diệp Chi bĩu môi, cầm ly rượu lên đụng ly của Mạnh Trường Thụy một cái, “Niên Nhập Thiên Vạn đại thần không biết có ý gì khi nói lời này?” Không đợi Mạnh Trường Thụy trả lời, liền lại tăng thêm một câu, “Anh nói xem nếu tôi thả ra tin tức đại thần trong giới ngôn tình và giới huyền huyễn thật ra là một người thì như thế nào?”
“Tùy em.” Mạnh Trường Thụy nhún nhún vai, rồi lấy điện thoại di động ra, ở trước mắt Diệp Chi quơ quơ, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cho Diệp Chi xem một tấm hình “Chậc chậc, đến lúc đó anh cũng có tính toán trước, hình của Kỳ Lạc Vô Hối, chắc hẳn rất nhiều người cảm thấy hứng thú.”
Tấm hình này của Mạnh Trường Thụy chụp vô cùng tốt, Diệp Chi lúc đó đang cúi đầu uống rượu đỏ, Mạnh Trường Thụy cố tình nói với cô, cô chỉ có thể khẽ ngước mắt nhìn người trước mặt, trong đôi mắt to đen nhánh đều là nụ cười yêu kiều, trên gò má trắng nõn hơi điểm hồng càng thêm xinh đẹp khác thường.
Mạnh Trường Thụy vốn nghĩ dọa Diệp Chi một chút, lại không nghĩ rằng hình đẹp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nhìn có chút mất hồn, anh không để lại dấu vết đem điện thoại di động xuống dưới bàn, len lén đem hình làm hình nền điện thoại, khi Diệp Chi chưa kịp phản ứng đã khéo léo đổi chủ đề.
“Như thế nào? Có được hay không? Vấn đề tiền nhuận bút em không phải lo lắng.” Ngón tay Mạnh Trường Thụy gõ trên mặt bàn một cái, “Ít nhất là một vạn chín.”
“Nhiều như vậy?” Diệp Chi kinh ngạc, cũng quên chuyện hình lúc nãy, “Biên tập của anh. . . . . . Đây là nghiêm túc.”
Mạnh Trường Thụy gật đầu một cái, “Dù sao sách của em sớm muộn gì cũng ra, không bằng ký cho anh, bìa tùy em chọn, bảo đảm tìm cao thủ hợp tác.”
Diệp Chi đặt ly xuống, nghiêm túc suy nghĩ một chút, hôm nay cô cũng đã có chút danh tiếng, quả thật không cần lo lắng vấn đề bản thảo, hơn nữa biên tập của Mạnh Trường Thụy cô cũng đã tiếp xúc qua mấy lần, người này cũng không tệ chắc không có vấn đề gì, vậy thì ký cho anh thôi.
Diệp Chi vừa định mở miệng đồng ý, chỉ nghe thấy Mạnh Trường Thụy ở bên tai nói: “Biên tập của anh nói rồi, em nhất định phải đồng ý, muốn anh. . . .”
Anh cố ý kéo dài âm cuối, cũng không nói câu nói kế tiếp, chỉ mỉm cười nhìn Diệp Chi .
“Như thế nào?”
“Dùng sắc đẹp dụ dỗ.”
“Khụ khụ” Trên mặt Diệp Chi thoáng qua vẻ lúng túng, trừng mắt liếc anh một cái, “Nói cái gì đó ?”
Mạnh Trường Thụy cười nhẹ, ngón tay vuốt nhè nhẹ ở trên ly thủy tinh, giọng điệu giống như nghiêm túc lại giống như nói giỡn, “Như thế nào, Kỳ Rơi Vô Hối đại nhân, sắc đẹp ở phía trước, em không cần?”
Hô hấp của Diệp Chi cứng lại, nhịp tim dần dần nhanh lên, cô biết Mạnh Trường Thụy đang thử dò xét thái độ của cô, nhưng. . . . . . Hiện tại trong lòng cô là một mớ bòng bong, muốn đồng ý, nhưng có chút sợ, sợ bởi vì rung động nhất thời mà sau này hối hận, thật sự là mâu thuẫn khác thường.
Nhưng. . . . . . lông mi Diệp Chi run rẩy, người đàn ông này theo đuổi mình ba năm, giúp mình nhiều như vậy vội, bản thân tuy không có tình yêu nam nữ đối với anh, nhưng cũng không bài xích đi cùng với anh.
Như vậy thì đồng ý đi, vòng vo cũng không phải là cách tốt.
Nghĩ tới đây, Diệp Chi hít sâu một hơi, dũng cảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mạnh Trường Thụy, “Trường thụy, tôi. . . . . .”
Mạnh Trường Thụy giật mình, thân thể không tự chủ cương cứng, nín thở chờ đợi câu trả lời của cô.
“Tôi. . . . . .”
Đúng lúc đó, bên cạnh truyền đến một tiếng ‘bịch’, rõ ràng có người cố ý ngồi vào băng ghế phát ra âm thanh, trên truyền hình phát ra《điệp khúc màu lam》nhà hàng Tây trung có vẻ cực kỳ chói tai.
Lời nói của Diệp Chi bị cắt đứt, quay đầu cau mày nhìn không ngờ ngay lập tức trợn tròn mắt, ngồi ở bên cạnh chỗ ngồi của cô, một người đang cầm một tờ thực đơn nghiêng đầu canh chừng hai người cô, không phải là đứa con nhà mình với Kỷ Lâm sao.
“Các người… các người vì sao lại tới?” Diệp Chi kinh ngạc thiếu chút nữa đứng lên, cuối cùng vẫn là nhịn được, ánh mắt dừng lại ở trên người một lớn một nhỏ quét mấy vòng, nhíu mày hỏi.
“Ăn cơm.” Hoàn Tử nghiêm mặt, cứng rắn nhìn Diệp Chi nói một câu, vừa nói, còn vừa đưa tay mập mạp lật thực đơn mấy cái.
Chữ không biết. . . . . . Nhưng tuyệt đối không thể để cho người khác biết.
Lông mi Hoàn Tử run rẩy, chỉ vào mấy hình ảnh tương đối dễ nhìn, làm bộ hướng về phía phục vụ nói: “Cái này cùng cái này.” Nói xong rồi lập tức đóng thực đơn lại, ưỡn thẳng lưng ngồi trên băng ghế, nghiêm túc nhìn Kỷ Lâm, “Huấn luyện viên Kỷ, cháu đã gọi xong rồi.”
Kỷ Lâm đã sớm nhìn ra Hoàn Tử không hoàn toàn biết hết chữ, nhưng đứa nhỏ này cố tình không có rụt rè, ngược lại như một người lớn gọi thức ăn, nếu không phải trường hợp không tốt, tình địch bên cạnh lại nhìn chằm chằm, Kỷ Lâm đã sớm bật cười.
“Ừ, cho hai phần mỳ Ý.” Kỷ Lâm không nhìn thực đơn, trực tiếp nhìn nhân viên phục vụ nói một câu. Mì rất tốt cho dạ dày , Hoàn Tử vừa vặn mới bị viêm dạ dày, ăn cái này sẽ khá hơn một chút.
Hai người bọn họ đều gọi món ăn xong rồi ngồi như kỳ đà cản mũi nhưng xem như không có chuyện gì xảy ra, Mạnh Trường Thụy ở một bên tức giận sầm mặt lại, nếu không phải người này mang theo Hoàn Tử xông tới, vào lúc này Chi Chi đã thành công trở thành bạn gái của anh rồi .
Ánh mắt của hai người trên không trung chạm vào nhau, nhất thời văng lửa khắp nơi.
Kỷ Lâm: tới đây. Lão tử ngày ngày ra chiến trường. Sử dụng ánh mắt giết chết ngươi. Giết chết ngươi. Giết…giết…giết….
Mạnh Trường Thụy: dám phá hỏng chuyện tốt của ta, ngươi đi tìm chết đi. Chết đi… chết đi.
Hai người đang dùng ánh mắt đấu nhau, Diệp Chi lại không nhịn được, đẩy ghế ngồi ra đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoàn Tử, “Hoàn Tử, con với huấn luyện viên Kỷ vì sao lại tới đây?”
“Ăn cơm.” Hoàn Tử len lén liếc Mạnh Trường Thụy một cái, vẫn như cũ là hai chữ này.
“Diệp Cảnh Thâm.” trên mặt Diệp Chi khẽ mang một chút não, “Có phải là con quấn lấy huấn luyện viên, khiến huấn luyện viên dẫn con tới hay không?”
Kỷ Lâm thấy không xong, đây là muốn la Hoàn Tử rồi, vội vàng nhìn Mạnh Trường Thụy bỏ lại một ánh mắt “Về sau sẽ chăm sóc ngươi”, quay đầu nhìn Diệp Chi nói: “Chi Chi, đừng trách Hoàn Tử, là tôi nghe mẹ Diệp nói ở đây đồ ăn ngon, Hoàn Tử cũng muốn ăn cho nên mới mang theo cậu đến.”
Là như thế này sao? Diệp Chi miễn cưỡng nhận lời giải thích của Kỷ Lâm, nhưng trong lòng lại cảm giác có chỗ nào có cái gì không đúng.
Hoàn Tử vừa nghe huấn luyện viên biện hộ giúp mình, trong lòng lập tức lại tăng thêm cho Kỷ Lâm một chút lòng tin, đồng thời khẳng định một cái: huấn luyện viên Kỷ làm ba mới của cậu quả nhiên so với chú Mạnh tốt hơn nhiều.
“Hoàn Tử, cháu có khỏe không ?” Lúc này Mạnh Trường Thụy cũng bước tới, anh sờ sờ đầu nhỏ của Hoàn Tử, anh vừa chào hỏi vừa cười.
Muốn cướp đi mẹ là người xấu. Hoàn Tử bĩu môi, không để ý đến Mạnh Trường Thụy, rồi lại sợ mẹ tức giận, chỉ có thể nghiêm mặt căng thẳng nói hai chữ, “Chào chú.”
Mạnh Trường Thụy giựt giựt khóe miệng, mấy ngày không thấy, đứa nhỏ này càng trở nên tiếc chữ như vàng rồi.
Thái độ của Hoàn Tử đối với Mạnh Trường Thụy rất lạnh nhạt, Kỷ Lâm liếc mắt một cái đã nhìn ra, nghĩ tới đứa trẻ thân mật thắm thiết ôm cổ của mình gọi ‘huấn luyện viên…huấn luyện viên…’, ở bên trong lòng của Kỷ Lâm tự nhiên sinh ra một loại cảm giác tự hào quỷ dị.
Cái gì gọi là trời sanh duyên phận? Đây chính là điều đó. Anh mặc dù quen biết Diệp Chi sau Mạnh Trường Thụy, nhưng Hoàn Tử lại chỉ thích anh.
Chậc chậc, cái này gọi là giải quyết cô gái sẽ phải giải quyết đứa con yêu của cô trước, nhớ điều chân lý này, nhất định trong chiến dịch lấy trái tim của cô mình sẽ thắng lợi.
Bắt cóc Hoàn Tử, cưới được Diệp Chi , cuộc sống hạnh phúc tột cùng. Suy nghĩ một chút thật đúng là có chút ít kích động nha…
Kỷ Lâm mắt nhỏ dài híp một cái, chợt nhìn Mạnh Trường Thụy cười một cái “Mạnh tiên sinh ăn no chưa, bàn ăn cũng đã ăn xong, tại sao còn chưa đi?”
Mạnh Trường Thụy vừa định đáp lời, Kỷ Lâm đã vượt lên trước một bước nói: “Nếu chưa ăn no, tôi gọi cho anh một phần điểm tâm ngọt nhé?”
Mạnh Trường Thụy nghẹn lời, vốn lời đã ra đến miệng “Tôi còn chưa ăn món điểm tâm ngọt” bỗng cứng rắn nuốt xuống, trầm mặc mấy giây, mới vừa hơi cứng ngắc nói: “ Diệp Chi bọn ta ….”
Kỷ Lâm nghe vậy lập tức trợn to hai mắt, một đôi mắt phượng nhỏ dài cũng tròn to, “Không cần… không cần, Diệp Chi cùng Hoàn Tử không phải có tôi ở đây sao, anh có thể về trước, việc khổ cực đưa bọn họ về nhà tôi có thể gánh vác giúp, người anh em, cám ơn anh mời Diệp Chi ăn cơm, lần sau tôi sẽ mời lại.”
Anh dừng một chút, thấy Mạnh Trường Thụy muốn chen vào nói, nhưng không biết nói gì, bộ dạng vô cùng rối rắm, trái tim cảm thấy dễ chịu, vung tay lên, ngay cả một câu cuối cùng cũng thay Mạnh Trường Thụy nói “Mạnh tiên sinh, gặp lại sau, lái xe chậm một chút. Đừng vượt đèn đỏ.”
Tác giả trạch nam Mạnh đại thần thật đáng thương, vốn rất thông minh, một người rất thông minh, lại gặp phải quân côn đồ Kỷ Lâm này, chỉ có thể thua trận một cách nhếch nhác.
Tiên sư nó !!! Ngươi có bản lãnh làm việc cực khổ đó, không lẽ ta không làm được ? Mạnh Trường Thụy cố nén tức giận trong lòng, cắn răng nghiến lợi nói: “Gặp lại.”
Con mẹ nó. Người này ai vậy ? Tình địch như vậy đến tột cùng là từ lúc nào nhô ra vậy ? Đclmm !!!
Buổi tối hôm đó, Mạnh đại thần linh cảm giác tràn đầy, tốc độ tăng cao, ở trong truyện mới, anh đã viết nên một nam phụ ác độc, chỗ bình luận truyện nhất thời lại thảo luận cao trào.
Chim nhỏ bay bay: “Nằm cái rắm. Nam phụ này thế nào lại đáng ghét như vậy. Thế nhưng lại cướp cô gái của Nam Thần nhà chúng ta. Giết anh….”
Nhà 1: LS+10086. Giết chết nam phụ.
Nhà 2: +10010. Giết chết.
Nhà 3: giết chết nam phụ + giấy căn cước số. . . . . . .
Mạnh Trường Thụy nắm con chuột, không ngừng nảy sinh những bình luận mới, vừa nhìn hướng máy vi tính âm trầm cười, không sao, mặc dù thua ở ngươi ba lần, nhưng ở chỗ khác lão tử sẽ ngược chết ngươi. Còn phát động con gái cả nước cùng nhau ngược chết ngươi.
Mình thật cơ trí…Thật đáng khen ngợi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.