Chương 5: Cô không định kiếm tiền sao (5)
Diệp Phi Dạ
07/11/2016
Cố Lan San đi vào biệt thự. Bà quản gia đã mở cửa và chuẩn bị dép cho cô. Cố Lan San vừa thay giày, bà quản gia hỏi: "San tiểu thư, cô có
muốn ăn chút gì không?"
Cố Lan San vẫn chưa ngủ đủ, cả người mệt mỏi vô cùng cũng chẳng có khẩu vị, lắc đầu nói: "Tạm thời không cần, con đi nghỉ một chút, lát tỉnh dậy tính sau ạ!"
"Vâng, San tiểu thư!" Bà quản gia nhẹ nhàng đáp, hơi dừng một chút, giống như chợt nhớ ra cái gì nói: "San tiểu thư, lúc cô ra ngoài thì có điện thoại tìm cô, có để lại tin nhắn thoại đó!"
Cố Lan San gật đầu: "Con biết rồi, nếu không còn gì nữa con lên lầu đây!"
"San tiểu thư. . . . ." Bà quản gia ngập ngừng định nói lại thôi: "Thịnh tiên sinh gọi điện thoại báo tối nay cậu ấy không về!"
Cố Lan San biết tin tối nay Thịnh Thế không về nhà cũng không có xúc cảm quá lớn. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đồng tình của bà quản gia, cô hơi nhíu lông mày.
Kỳ thật, cô cũng giống như những cô gái khác, thích mặc đep và cũng rất yêu bản thân. Không phải cô để đến chuyện Thịnh Thế có về hay không mà cô rất ghét những người hầu ở đây nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm, giống như cô là bà vợ bị vứt bỏ.
Cố Lan San cố gắng duy trì dáng vẻ không quan tâm "A" một tiếng rồi đi thẳng lên trên.
Trở lại phòng ngủ, đầu tiên Cố Lan San nghe tin nhắn thoại, là bệnh viện gọi điện tới, nhắn cô chuẩn bị nộp tiền viện phí tháng sau. nguồn : thichdoctruyen.com
Người nằm trong viện là em trai cô. Trước đây xảy ra tai nạn nên trở thành người thực vật. Bây giờ, cậu ấy chỉ nằm trong viện có y tá chăm sóc. Viện phí hàng tháng cũng lên đến mười vạn Tệ.
Mặc dù chế độ ở tòa soạn SH không tệ, cô lại là người có năng lực nhưng tiền lương cũng chỉ có hạn. Cho nên, tiền viện phí của em trai chỉ có cách kiếm ở chỗ Thịnh Thế.
Cố Lan San ngắt điện thoại, mở ví cất trong tủ quần áo, lôi ra mấy tấm chi phiếu: ba vạn, hai vạn, hai vạn, một vạn rưỡi. Tổng được tám vạn rưỡi, cộng một vạn tiền lương tháng này. . . . .vậy còn thiếu năm ngàn Tệ thôi. Nói cách khác, cô chỉ cần ăn một bữa cơm hay tăm rửa cùng Thịnh Thế hoặc là ngủ một đêm với Thịnh Thế là đã đủ tiền viện phí tháng tới rồi!
Nghĩ đến đây, Cố Lan San không khỏi cười tự giễu. Có lẽ, chẳng ai tin rằng gả cho Thịnh Thế - người có hơn sáu mươi ngàn mét vuông đất tại Ngự Thự Lâm Phong mà cô lại có thể túng thiếu như vậy!
Thật ra, trước kia cô cũng không đến mức như vậy. Thịnh Thế cho cô một tấm thẻ vô thời hạn, cô có thể làm gì thì làm, mua gì tùy thích. Đã có lúc, cô cũng được ăn ngon mặc đẹp, không buồn lo gì. Đi đến đâu cũng có người ninh nọt, săn đón giống như phi tử được độc sủng thời cổ đại.
Nhưng theo như lời người hầu nói tối qua, sau ‘lần đó’ cô ‘thất sủng’. Cô trở thành người không có tiền, tiền thuốc men của em trai còn phải ăn cơm, tắm rửa, ngủ với Thịnh Thế để kiếm. Rồi cô giống như bây giờ, ở trong căn biệt thự xa hoa nhưng vẫn phải tiết kiệm từng đồng.
Nhưng mà, cô vẫn phải cảm ơn Thịnh Thế. Anh cũng không đẩy cô vào ‘lãnh cung’, chừa cho cô một cách kiếm tiền.
Chỉ có điều, cách kiếm tiền này là cô tự biến mình thành hàng hóa!
Cố Lan San vẫn chưa ngủ đủ, cả người mệt mỏi vô cùng cũng chẳng có khẩu vị, lắc đầu nói: "Tạm thời không cần, con đi nghỉ một chút, lát tỉnh dậy tính sau ạ!"
"Vâng, San tiểu thư!" Bà quản gia nhẹ nhàng đáp, hơi dừng một chút, giống như chợt nhớ ra cái gì nói: "San tiểu thư, lúc cô ra ngoài thì có điện thoại tìm cô, có để lại tin nhắn thoại đó!"
Cố Lan San gật đầu: "Con biết rồi, nếu không còn gì nữa con lên lầu đây!"
"San tiểu thư. . . . ." Bà quản gia ngập ngừng định nói lại thôi: "Thịnh tiên sinh gọi điện thoại báo tối nay cậu ấy không về!"
Cố Lan San biết tin tối nay Thịnh Thế không về nhà cũng không có xúc cảm quá lớn. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đồng tình của bà quản gia, cô hơi nhíu lông mày.
Kỳ thật, cô cũng giống như những cô gái khác, thích mặc đep và cũng rất yêu bản thân. Không phải cô để đến chuyện Thịnh Thế có về hay không mà cô rất ghét những người hầu ở đây nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm, giống như cô là bà vợ bị vứt bỏ.
Cố Lan San cố gắng duy trì dáng vẻ không quan tâm "A" một tiếng rồi đi thẳng lên trên.
Trở lại phòng ngủ, đầu tiên Cố Lan San nghe tin nhắn thoại, là bệnh viện gọi điện tới, nhắn cô chuẩn bị nộp tiền viện phí tháng sau. nguồn : thichdoctruyen.com
Người nằm trong viện là em trai cô. Trước đây xảy ra tai nạn nên trở thành người thực vật. Bây giờ, cậu ấy chỉ nằm trong viện có y tá chăm sóc. Viện phí hàng tháng cũng lên đến mười vạn Tệ.
Mặc dù chế độ ở tòa soạn SH không tệ, cô lại là người có năng lực nhưng tiền lương cũng chỉ có hạn. Cho nên, tiền viện phí của em trai chỉ có cách kiếm ở chỗ Thịnh Thế.
Cố Lan San ngắt điện thoại, mở ví cất trong tủ quần áo, lôi ra mấy tấm chi phiếu: ba vạn, hai vạn, hai vạn, một vạn rưỡi. Tổng được tám vạn rưỡi, cộng một vạn tiền lương tháng này. . . . .vậy còn thiếu năm ngàn Tệ thôi. Nói cách khác, cô chỉ cần ăn một bữa cơm hay tăm rửa cùng Thịnh Thế hoặc là ngủ một đêm với Thịnh Thế là đã đủ tiền viện phí tháng tới rồi!
Nghĩ đến đây, Cố Lan San không khỏi cười tự giễu. Có lẽ, chẳng ai tin rằng gả cho Thịnh Thế - người có hơn sáu mươi ngàn mét vuông đất tại Ngự Thự Lâm Phong mà cô lại có thể túng thiếu như vậy!
Thật ra, trước kia cô cũng không đến mức như vậy. Thịnh Thế cho cô một tấm thẻ vô thời hạn, cô có thể làm gì thì làm, mua gì tùy thích. Đã có lúc, cô cũng được ăn ngon mặc đẹp, không buồn lo gì. Đi đến đâu cũng có người ninh nọt, săn đón giống như phi tử được độc sủng thời cổ đại.
Nhưng theo như lời người hầu nói tối qua, sau ‘lần đó’ cô ‘thất sủng’. Cô trở thành người không có tiền, tiền thuốc men của em trai còn phải ăn cơm, tắm rửa, ngủ với Thịnh Thế để kiếm. Rồi cô giống như bây giờ, ở trong căn biệt thự xa hoa nhưng vẫn phải tiết kiệm từng đồng.
Nhưng mà, cô vẫn phải cảm ơn Thịnh Thế. Anh cũng không đẩy cô vào ‘lãnh cung’, chừa cho cô một cách kiếm tiền.
Chỉ có điều, cách kiếm tiền này là cô tự biến mình thành hàng hóa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.