Chương 10: Cô không muốn kiếm tiền sao?
Diệp Phi Dạ
07/11/2016
Cố Lan San có chút khó xử, toàn thân vô cùng đau đớn nói lên rằng
thân thể chính mình không tốt, đáy lòng tinh tế suy nghĩ một chút, sau
đó, mở miệng dùng một phương thức có vẻ khéo léo từ chối: " Thời gian
không còn sớm, chúng ta đi ngủ đi."
Thịnh Thế vừa nghe xong, tay có chút dùng lực nắm lấy thắt lưng cô. Cố Lan San bị đau nhíu mi một chút, biết anh mất hứng, liền quan tâm chu đáo nói: " Anh uống rượu, nghỉ ngơi sớm một chút, nếu không ngày mai rời giường sẽ đau đầu."
Đối với một người đàn ông mà nói, chuyện mất hứng nhất là lúc anh ta đang hưng phấn bừng bừng bị người ta cắt ngang, chuyện tức giận nhất là lúc anh ta vừa mới rộn rạo liền bị người ta cự tuyệt. Đây giống như là vịt chết nấu chín đột nhiên bay!
Hơn nữa, ban đầu quyến rũ anh rõ ràng là Cố Lan San, mà đem anh lúc đang nồng đậm hưng phấn kêu dừng lại cũng là cô!
Cô rõ ràng là không muốn làm, vậy mà cứ vờ vĩnh giả bộ cực kỳ quan tâm dáng vẻ của anh, từ chối anh.
Thịnh Thế kìm nén tức giận, cảm giác như chính mình từ trên trời bị người ta một cước đạp xuống địa ngục. Sắc mặt anh thâm trầm nhìn chăm chú mặt Cố Lan San một hồi, anh mới hừ lỗ mũi hai tiếng, cười lạnh nói:
" Cố Lan San, em thật đúng là tiến bộ, dám ầm ĩ kêu ngừng! Tháng này kiếm đủ tiền rồi sao, đủ tiền thuốc men cho em trai rồi à! Thế nhưng em đừng quên, còn có tháng sau, tháng sau nữa a, em không muốn kiếm tiền nữa hả?"
Cố Lan San biết Thịnh Thế mất hứng, cô biết anh luôn giống như một vị vua duy nhất ngồi trên cao, không thích người khác ngang ngược chống lại ý nghĩ của anh.
Tính cách của anh có bao nhiêu khó ưa, tính tình có bao nhiêu kiêu ngạo, cô đều biết.
Chọc anh, cô sẽ không có ngày tốt đẹp.
Cô đúng là vừa mệt vừa đau, hơn nữa nếu cô gắng gượng cùng anh làm xong, nếu đúng là bị thương nơi đó, không biết phải nghỉ ngơi bao lâu, tiền kiếm được cũng ít hơn, mất nhiều hơn được.
Vì vậy, Cố Lan San nằm im ở nơi đó, đối với Thịnh Thế mắt điếc tai ngơ, tùy ý anh nói những lời xấu xa mà lại xấu hổ.
Dù sao không đau không ngứa, đợi anh mắng đủ, biểu đạt đầy đủ tức giận, tự nhiên liền hết chuyện!
Thịnh Thế nhìn Cố Lan San bộ dạng lạnh nhạt trước sau như một, cảm giác cực kỳ châm chọc, chính mình nói nhiều như vậy mà cứ như đánh vào trên đống bông, không có một chút hiệu quả nào. Đáy lòng tức giận giống như một ngọn lửa, roạt roạt bừng lên cao. Anh chịu đựng cảm giác kích thích muốn bóp chết cô, từ trên giường trực tiếp đứng lên. Đi đến trước tủ quần quần áo, tìm quần áo sạch sẽ mặc vào. Anh lấy bóp tiền từ áo khoác trên mặt đất ra, rút chi phiếu, sau đó ký một hàng số rồi , đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống mặt Cố Lan San, miệng ngoan độc nói: "Không biết tốt xấu!"
Sau đó liền quay người, tiêu sai rời đi.
Cố Lan San nằm trên giường, nghe thấy tiếng xe khởi động, nghe thấy tiếng xe rít gào, sau đó thế giới liền quay về bình yên.
Cô xót đau đớn khó chịu toàn thân, nhưng không có một chút buồn ngủ.
Cô từ từ nhìn phía trên tờ chi phiếu, nhìn con số phía trên, ngón tay gắt gao nắm thành quả đấm, thân thể có chút run rẩy nhẹ nhàng.
Cái này đại biểu việc cô khuất phục tiền bạc.
Đại biểu cô là hàng hóa được tính bằng tiền.
Vợ chồng là bình đẳng, đây là chuyện tình nhà người ta. Trong hôn nhân của cô và Thịnh Thế, vĩnh viễn đều không có khả năng bình đẳng tồn tại.
Bản thân cô là hàng hóa, ở nơi nào bình đẳng?
Đôi mắt bồ câu của Cố Lan San thẳng tắp nhìn chăm chú vào tờ chi phiếu trong tay, ánh mắt trở nên có chút hoảng hốt.
Thịnh Thế vừa nghe xong, tay có chút dùng lực nắm lấy thắt lưng cô. Cố Lan San bị đau nhíu mi một chút, biết anh mất hứng, liền quan tâm chu đáo nói: " Anh uống rượu, nghỉ ngơi sớm một chút, nếu không ngày mai rời giường sẽ đau đầu."
Đối với một người đàn ông mà nói, chuyện mất hứng nhất là lúc anh ta đang hưng phấn bừng bừng bị người ta cắt ngang, chuyện tức giận nhất là lúc anh ta vừa mới rộn rạo liền bị người ta cự tuyệt. Đây giống như là vịt chết nấu chín đột nhiên bay!
Hơn nữa, ban đầu quyến rũ anh rõ ràng là Cố Lan San, mà đem anh lúc đang nồng đậm hưng phấn kêu dừng lại cũng là cô!
Cô rõ ràng là không muốn làm, vậy mà cứ vờ vĩnh giả bộ cực kỳ quan tâm dáng vẻ của anh, từ chối anh.
Thịnh Thế kìm nén tức giận, cảm giác như chính mình từ trên trời bị người ta một cước đạp xuống địa ngục. Sắc mặt anh thâm trầm nhìn chăm chú mặt Cố Lan San một hồi, anh mới hừ lỗ mũi hai tiếng, cười lạnh nói:
" Cố Lan San, em thật đúng là tiến bộ, dám ầm ĩ kêu ngừng! Tháng này kiếm đủ tiền rồi sao, đủ tiền thuốc men cho em trai rồi à! Thế nhưng em đừng quên, còn có tháng sau, tháng sau nữa a, em không muốn kiếm tiền nữa hả?"
Cố Lan San biết Thịnh Thế mất hứng, cô biết anh luôn giống như một vị vua duy nhất ngồi trên cao, không thích người khác ngang ngược chống lại ý nghĩ của anh.
Tính cách của anh có bao nhiêu khó ưa, tính tình có bao nhiêu kiêu ngạo, cô đều biết.
Chọc anh, cô sẽ không có ngày tốt đẹp.
Cô đúng là vừa mệt vừa đau, hơn nữa nếu cô gắng gượng cùng anh làm xong, nếu đúng là bị thương nơi đó, không biết phải nghỉ ngơi bao lâu, tiền kiếm được cũng ít hơn, mất nhiều hơn được.
Vì vậy, Cố Lan San nằm im ở nơi đó, đối với Thịnh Thế mắt điếc tai ngơ, tùy ý anh nói những lời xấu xa mà lại xấu hổ.
Dù sao không đau không ngứa, đợi anh mắng đủ, biểu đạt đầy đủ tức giận, tự nhiên liền hết chuyện!
Thịnh Thế nhìn Cố Lan San bộ dạng lạnh nhạt trước sau như một, cảm giác cực kỳ châm chọc, chính mình nói nhiều như vậy mà cứ như đánh vào trên đống bông, không có một chút hiệu quả nào. Đáy lòng tức giận giống như một ngọn lửa, roạt roạt bừng lên cao. Anh chịu đựng cảm giác kích thích muốn bóp chết cô, từ trên giường trực tiếp đứng lên. Đi đến trước tủ quần quần áo, tìm quần áo sạch sẽ mặc vào. Anh lấy bóp tiền từ áo khoác trên mặt đất ra, rút chi phiếu, sau đó ký một hàng số rồi , đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống mặt Cố Lan San, miệng ngoan độc nói: "Không biết tốt xấu!"
Sau đó liền quay người, tiêu sai rời đi.
Cố Lan San nằm trên giường, nghe thấy tiếng xe khởi động, nghe thấy tiếng xe rít gào, sau đó thế giới liền quay về bình yên.
Cô xót đau đớn khó chịu toàn thân, nhưng không có một chút buồn ngủ.
Cô từ từ nhìn phía trên tờ chi phiếu, nhìn con số phía trên, ngón tay gắt gao nắm thành quả đấm, thân thể có chút run rẩy nhẹ nhàng.
Cái này đại biểu việc cô khuất phục tiền bạc.
Đại biểu cô là hàng hóa được tính bằng tiền.
Vợ chồng là bình đẳng, đây là chuyện tình nhà người ta. Trong hôn nhân của cô và Thịnh Thế, vĩnh viễn đều không có khả năng bình đẳng tồn tại.
Bản thân cô là hàng hóa, ở nơi nào bình đẳng?
Đôi mắt bồ câu của Cố Lan San thẳng tắp nhìn chăm chú vào tờ chi phiếu trong tay, ánh mắt trở nên có chút hoảng hốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.