Chương 527: Sở Sở, anh yêu em (17)
Diệp Phi Dạ
27/12/2016
Lúc Thịnh Thế nói xong câu đó, tầm mắt lập tức nhìn
ra ngoài cửa sổ, anh không có đủ can đảm để nhìn xem biểu cảm trên mặt
của Cố Lan San, là bi thương hay là vui mừng.
Anh và cô quen biết mười lăm năm, năm ngàn bốn trăm bảy mươi lăm ngày, một trăm ba mươi mốt triệu bốn trăm giờ, bảy trăm tám mươi tám triệu bốn ngàn phút, bảy tỷ chín trăm năm mươi sáu triệu giây.
Từ lúc anh gặp cô đến khi yêu cô, rồi cho đến bây giờ, trong cả quá trình dài đăng đẵng đó đều có sự tồn tại của cô.
Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh lại buông tay.
Đáy lòng Thịnh Thế quay cuồng, không cách nào áp chế được các loại cảm xúc, anh khẽ giơ tay lên che mặt lại.
Cố Lan San ngồi đối diện Thịnh Thế, hai hàng nến đỏ, ngọn lửa nhảy lên cao chợt hiện lên những tia sáng xanh yêu mỵ, cô vẫn không nhúc nhích nhìn người đàn ông đang che mặt ở trước mắt.
Một lúc sau Thịnh Thế mới bỏ tay xuống, từ từ quay đầu nhìn Cố Lan San, mắt anh đã đỏ lên, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, hai tròng mắt không nhúc nhích, một lúc sau anh mới nhẹ nhàng chớp mắt, sau đó anh mới mở miệng lặp lại từng chữ từng chữ lời vừa nói, lúc nói đến chữ cuối cùng trong giọng nói anh đã mang theo nghẹn ngào khó phát hiện: "Sở Sở, chúng ta ly hôn đi."
Cố Lan San còn chưa có từ "Sở Sở, anh yêu em" tỉnh táo lại thì đã nghe thấy hai câu "Sở Sở, chúng ta ly hôn đi" .
Bắt đầu từ sáng sớm hôm nay cô vẫn luôn suy nghĩ tối nay lúc ăn cơm với Thịnh Thế làm sao để đề nghị ly hôn.
Dù sao thì cô gả cho Thịnh Thế không phải vì tình yêu mà là bởi vì anh muốn, cho nên lúc nói đến ly hôn, cô không có tư cách lên tiếng.
Nhưng ý của thủ trưởng Thịnh cũng đã rất rõ ràng, cô đã không còn đủ tư cách nữa, cô cũng phải đi làm, cho nên lúc ăn cơm cô vẫn đang nghĩ trong đầu làm sao mở miệng.
Khi cô nghe Thịnh Thế cũng có lời muốn nói với cô, cô cố ý để cho anh nói trước.
Cô thật không ngờ kết quả của sự việc lại phát triển ngoài dự đoán của cô.
Chuyện Thịnh Thế muốn nói với cô và chuyện cô muốn nói với anh, hoàn toàn giống nhau.
Thật ra cô nên sớm nghĩ tới, Thịnh Thế biết cô thích Hàn Thành Trì, cô và Hàn Thành Trì lại hôn nhau trong phòng khách nhà họ Cố, chắc chắn trong lòng anh nhất định cho rằng cô ngoại tình… một ngừơi kêu ngạo như anh sao còn có thể muốn cô?
Như vậy cũng tốt, dù sao thì anh mở miệng nói ly hôn cũng tốt hơn là cô nói.
Dù sao kết quả cuối cùng vẫn là muốn ly hôn.
Anh và cô quen biết mười lăm năm, năm ngàn bốn trăm bảy mươi lăm ngày, một trăm ba mươi mốt triệu bốn trăm giờ, bảy trăm tám mươi tám triệu bốn ngàn phút, bảy tỷ chín trăm năm mươi sáu triệu giây.
Từ lúc anh gặp cô đến khi yêu cô, rồi cho đến bây giờ, trong cả quá trình dài đăng đẵng đó đều có sự tồn tại của cô.
Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh lại buông tay.
Đáy lòng Thịnh Thế quay cuồng, không cách nào áp chế được các loại cảm xúc, anh khẽ giơ tay lên che mặt lại.
Cố Lan San ngồi đối diện Thịnh Thế, hai hàng nến đỏ, ngọn lửa nhảy lên cao chợt hiện lên những tia sáng xanh yêu mỵ, cô vẫn không nhúc nhích nhìn người đàn ông đang che mặt ở trước mắt.
Một lúc sau Thịnh Thế mới bỏ tay xuống, từ từ quay đầu nhìn Cố Lan San, mắt anh đã đỏ lên, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, hai tròng mắt không nhúc nhích, một lúc sau anh mới nhẹ nhàng chớp mắt, sau đó anh mới mở miệng lặp lại từng chữ từng chữ lời vừa nói, lúc nói đến chữ cuối cùng trong giọng nói anh đã mang theo nghẹn ngào khó phát hiện: "Sở Sở, chúng ta ly hôn đi."
Cố Lan San còn chưa có từ "Sở Sở, anh yêu em" tỉnh táo lại thì đã nghe thấy hai câu "Sở Sở, chúng ta ly hôn đi" .
Bắt đầu từ sáng sớm hôm nay cô vẫn luôn suy nghĩ tối nay lúc ăn cơm với Thịnh Thế làm sao để đề nghị ly hôn.
Dù sao thì cô gả cho Thịnh Thế không phải vì tình yêu mà là bởi vì anh muốn, cho nên lúc nói đến ly hôn, cô không có tư cách lên tiếng.
Nhưng ý của thủ trưởng Thịnh cũng đã rất rõ ràng, cô đã không còn đủ tư cách nữa, cô cũng phải đi làm, cho nên lúc ăn cơm cô vẫn đang nghĩ trong đầu làm sao mở miệng.
Khi cô nghe Thịnh Thế cũng có lời muốn nói với cô, cô cố ý để cho anh nói trước.
Cô thật không ngờ kết quả của sự việc lại phát triển ngoài dự đoán của cô.
Chuyện Thịnh Thế muốn nói với cô và chuyện cô muốn nói với anh, hoàn toàn giống nhau.
Thật ra cô nên sớm nghĩ tới, Thịnh Thế biết cô thích Hàn Thành Trì, cô và Hàn Thành Trì lại hôn nhau trong phòng khách nhà họ Cố, chắc chắn trong lòng anh nhất định cho rằng cô ngoại tình… một ngừơi kêu ngạo như anh sao còn có thể muốn cô?
Như vậy cũng tốt, dù sao thì anh mở miệng nói ly hôn cũng tốt hơn là cô nói.
Dù sao kết quả cuối cùng vẫn là muốn ly hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.