Chương 106
Bá Nghiên
28/08/2021
“Xảo Phương, tiền đó. . .” Tống Trường Lâm muốn nói, tiền này lúc đầu
anh cũng không định đưa cho Chi Hiếu, anh bị Trường Vinh chọc tức điên
lên, trên mặt mũi lại không bỏ xuống được, cho nên mới cho Chi Hiếu.
Thật ra ban đầu anh cũng không muốn, tuy rằng lần trước anh có cùng vợ
anh nói xong chuyện anh đi đòi tiền, không cần vợ anh phải ra mặt, nhưng khi nhìn đến mặt em trai, anh lại không thể nói thành lời, dù sao thì
đó cũng là em ruột của anh, lại nói trong tay vợ chồng họ cũng không
thiếu 1000 đồng này, cho nên anh nghĩ nếu vợ chồng Trường Vinh không
nhắc đến thì thôi, sau này anh em họ sẽ nói về chuyện này sau, nhưng anh lại bị Trường Vinh chọc tức, cho nên mới không thèm ngăn cản chuyện em
trai anh trả tiền. Đương nhiên, câu nói sau Tống Trường Lâm còn chưa
muốn nói lúc này, anh chỉ muốn giải thích với vợ anh một chút, sau đó
tranh thủ sự khoan dung của vợ, ai bảo anh là người làm sai trước chứ?
Trương Xảo Phương cảm thấy trong lòng rất thoải mái, thấy chồng cô vội vàng muốn giải thích với cô, rõ ràng là vô cùng chú ý đến cảm giác của cô, vậy nên trong lòng cô càng thêm vui vẻ. Trong lòng vui vẻ nên trên mặt cũng thoải mái hơn, cô nở nụ cười dịu dàng, nhìn chồng, chặn lời nói của anh, rộng rãi nói: “Em biết, nhất định là do Trường Vinh không hiểu chuyện nên chọc giận anh, nếu không với tính cách của anh thì sao có thể không biết xấu hổ mà đòi tiền chứ? Thôi, dù sao ngay từ đầu số tiền đó em cũng dùng để cứu Nữu Nữu, em cũng chưa từng có suy nghĩ muốn để vợ chồng em ấy phải trả lại, bây giờ anh đưa cho Chi Hiếu dùng, cũng là giúp đỡ chị cả, đều là anh em trong nhà, đâu cần phải phân biệt rõ ràng như vậy chứ?”
Tống Trường Lâm thấy vợ anh nói một tràng hợp tình hợp lí mà vẫn thể hiện được sự khoan dung độ lượng của vợ anh, anh chỉ cảm thấy trong lòng như đang nóng hầm hập, anh kéo tay vợ, quả thực không biết phải nói gì cho phải, nghẹn nửa ngày, cuối cùng mới phun ra được một câu:
“Xảo Phương, em thật tốt.” Anh thật sự cảm thấy, trên đời này anh không thể tìm được người phụ nữ nào khác hiền lành dịu dàng như vợ anh, cho dù anh muốn làm chuyện gì thì vợ anh cũng luôn ủng hộ anh một cách vô điều kiện, đầu tiên là chuyện anh bị thôi học ở trường quân sự, sau đó lại đến chuyện mở công ty, rồi chuyện mua ti vi cho cha mẹ, trên cả đoạn đường này, anh có làm gì cũng luôn cảm thấy tràn đầy sức mạnh, đơn giản là vì anh biết anh có một người vợ hiền.
“Anh biết em tốt là được, sau này anh nhớ phải đối xử thật tốt với em đó.” Trương Xảo Phương cười nhẹ, sau đó đưa cốc nước mật trong tay cho chồng cô, quan tâm nói: “Được rồi, anh đừng buồn nôn nữa, mau uống cốc nước này đi, bằng không sáng mai dậy lại đau đầu.” Ngày mai là 30, tuy rằng cô không quá để ý ngày này, nhưng mà ông bà thường nói, năm mới là không khí mới, hơn nữa mấy anh em cũng ngồi gom một chỗ, nếu thực sự có người ôm đau bệnh tật thì cũng không có tinh thần. Nhưng mà, dưới tình huống như hôm nay, chắc là cả nhà đều sẽ không có tinh thần, có lẽ chỉ trừ mấy đứa nhỏ thôi.
Tống Trường Lâm nhìn cốc nước mật trong tay,lqd, rồi lại nghe vợ anh nói cười, cuối cùng trên mặt anh cũng có nụ cười: “Em là vợ của anh, anh không đối tốt với em thì đối tốt với ai chứ? Hôm nay có chuyện mà anh không bàn bạc với em là anh không đúng, lần sau nhất định anh sẽ không như vậy nữa.”
Cho dù vợ anh có rộng lượng đến đâu thì anh cũng không thể không nói, càng không thể trốn tránh trách nghiệm. Tống Trường Lâm nói xong lời cần nói, anh uống một hơi hết cốc nước mật, sau đó kéo tay vợ anh, khẽ thở dài:
“Em nói xem sao Trường Vinh lại thay đổi nhiều như vậy chứ?” Tống Trường Lâm nhớ đến lời nói của em trai, anh cảm thấy như cả trái tim cũng lạnh lẽo theo, anh thật sự không hiểu rõ, người em trai tốt của anh, sao có thể biến thành như bây giờ được chứ? Anh nhớ rõ trước kia Trường Vinh không như vậy, năm ấy lúc bản thân anh tham gia quân ngũ, em trai anh còn khóc đưa anh đi một quãng đường xa, mặt đều khóc đến mức lấm lem, tại sao bây giờ lại biến thành người không để ý cả tình cảm chị em như thế chứ?
Trương Xảo Phương thấy chồng cô đang nhíu chặt hàng lông mày, cô ngồi xuống bên cạnh anh, lên tiếng an ủi: “Hai năm qua Trường Vinh sống cũng khó khăn, em nghe chị cả nói, hai vợ chồng họ đều đi sớm về muộn quả thực vô cùng mệt mỏi, có thể là họ cảm thấy kiếm đồng tiền rất vất vả, cho nên mới cẩn thận hơn chút.”
“Cho dù có cẩn thận thì cũng không phải cẩn thận như em ấy, trước kia lúc chúng ta còn chưa mở công ty thì cũng không giống vậy mà, ngay cả cháu ngoại trai ăn bữa cơm mà cũng ngại.” Đó là cháu ruột mà.
“Được rồi, anh đừng tức giận, em thấy anh cũng uống không ít rượu đâu, em đi nấu nước cho anh rửa mặt, tẩy rửa xong sớm rồi đi nghỉ sớm, đêm mai là 30, còn phải thức đến hơn nửa đêm kìa.” Thật ra Trương Xảo Phương rất muốn bổ nhào vào lòng chồng cô, thể hiện chút tình cảm sùng bái của cô, nhưng lo lắng đến cùng, dù sao chồng cô cũng vừa cãi nhau với em trai ruột của anh, có lẽ bây giờ trong lòng anh cũng không có tâm trạng nói chuyện tình cảm với cô. Trương Xảo Phương chỉ có thể kìm nén kích động trong lòng, xoay người đi ra ngoài nấu nước. Cô không thể biểu hiện được lòng yêu thích ra ngoài, nên chỉ có thể đổi thành hành động thôi, cô vô cùng ân cần hầu hạ chồng cô rửa mặt rửa chân, để Tống Trường Lâm vừa bị tổn thương về tình thân có thể cảm nhận được chút ấm áp của gia đình.
Vậy nên lúc Tống Trường Lâm nằm lên giường, trong lòng anh cũng thoải mái hơn nửa. Hai vợ chồng đều thông suốt, lặng lẽ nói chút chuyện, cuối cùng dưới tác dụng của cồn, Tống Trường Lâm thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, ngày 30, Tống Trường Lâm dậy sớm thêm than vào bếp lò, dán câu đối, Trương Xảo Phương ở trong phòng mặc cho đứa nhỏ bộ quần áo và cái chăn đỏ rực, sau khi chuẩn bị xong đồ đạc hai người mới ôm hai cậu nhóc về nhà cha mẹ mừng năm mới.
Từ lúc vào nhà, Từ Tiểu Mai đang ở phòng bếp nấu sủi cảo, nhìn thấy cả nhà bác hai đến, cô ta há miệng thở dốc, giống như muốn chào hỏi, nhưng cuối cùng cũng chưa nói gì, mà tiếp tục cúi đầu nấu sủi cảo.
Tống Trường Hà vừa đưa bát đũa ra, thấy cả nhà em trai đến đây, chị nhìn về phía phòng của Tống Trường Vinh theo bản năng, sau đó cười ra đón: “Vợ chồng em đến rồi đó hả? Sủi cảo cũng vừa được, cha còn đang bảo chị là nếu sủi cảo chín mà hai vợ chồng em còn chưa sang thì chị sang gọi hai em.” Trước kia những chuyện như này đều do mẹ chị dặn dò, nhưng mà từ khi có Tiểu Tá, Tiểu Hữu thì sự chú ý của cha chị đều đặt lên hai cháu trai, muộn một chút cũng không được.
“Sáng nay vợ chồng em còn dán xong câu đối, rồi dọn qua nhà cửa rồi mới sang, em thấy nhà mình còn chưa dán câu đối kìa, tí cơm nước xong em sẽ dẫn Chi Hiếu đi dán câu đối.” Tống Trường Lâm đưa đồ đứa nhỏ cho chị cả, rồi nhanh chóng ôm Tiểu Tá vào nhà đặt lên kháng.
Cha Tống, mẹ Tống vừa thấy cháu trai đến lập tức vội vàng gỡ bọc ra, nhìn thấy cháu trai mặc báo bông đỏ rực, sự khó chịu cả đêm trong lòng ông bà cũng thoải mái hơn nhiều. Tối hôm qua sau khi vợ chồng Trường Lâm đi rồi, Trường Vinh cũng về phòng không chịu ra, bọn họ chỉ có thể hỏi người còn lại là Tống Trường Sơn, sau đó cả nhà mới biết được là hai anh em gây gổ với nhau là vì chuyện của Chi Hiếu, cuối cùng lại thành bản thân Tống Trường Vinh dỗi muốn trả tiền, điều này khiến cho người luôn thiên vị con trai út như mẹ Tống cũng không biết phải nói gì. Tuy rằng trong lòng bà cũng thường nhà con trai út khó khăn, nhưng lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, bà cũng rất thương hai mẹ con của con gái, đối với chuyện vợ chồng Trường Vinh không cho cháu trai ăn cơm, trong lòng bà cũng rất khó chịu, bây giờ con trai thứ hai của bà đứng lên đòi công bằng cho chị cả, sao bà có thể khó chịu cơ chứ? Bà vốn còn muốn khuyên con thứ ba mấy câu, để nó đừng chọc tức anh hai nó, dù sao bây giờ cuộc sống của vợ chồng Trường Lâm cũng rất tốt, nếu tình cảm anh em tốt thì anh hai nó cũng có thể giúp nó một chút, nhưng khi nhìn thấy con trai út cũng đỏ bừng hai mắt, dáng vẻ tránh né, những lời nói bà suy nghĩ cả đêm cũng chỉ có thể nuốt vào trong. Có lẽ giống như lời bạn già nói vậy, bọn nhỏ đều lớn rồi, con lớn thì sẽ không nghe lời mẹ nữa, bà muốn mạnh mẽ túm bọn chúng đến một chỗ cũng không được, kết quả cuối cùng là tất cả mọi người đều không đồng ý, giống như chuyện của Trường Vinh và Trường Hà vậy, nếu ngay từ đầu hai đứa nó đã làm riêng ra, việc ai nấy làm thì sao lại xảy ra chuyện của Chi Hiếu chứ?
Ai, người ta luôn nói xa thơm gần thối, cuối cùng bà cũng tin vào điều này.
Một bữa cơm tuy rằng không có sự ấm áp như mọi năm, những cũng không có đao kiếm như trong tưởng tượng của mọi người, có lẽ hôm qua đã lột xuống một tầng da mặt, hôm nay tỉnh táo lại, mọi người đều muốn dán lại chút da mặt đã mất đi.
Tống Trường Vinh thì trừ bỏ việc không quá để ý đến Tống Trường Lâm, người cũng trầm mặc hơn một chút, còn lại thì đều bình thường, buổi sáng, lúc anh ta thấy chị cả đang đứng bên giếng múc nước, anh còn chủ động chạy tới kéo đầy thùng nước, rõ ràng chịu khó hơn trước kia rất nhiều.
Từ Tiểu Mai thì lúc buổi sáng có chút giữ ý, còn cả ngày nay đều như thay đổi lớn, lúc nào cũng cười giống như phật di lặc vậy, thấy ai đến cũng cười, nhìn thấy ai cũng thấy vui vẻ, khiến Trương Xảo Phương nhìn thấy cũng thấy ghê răng, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Cho dù hai vợ chồng đều không nói ra, những tất cả hành động đều giống như đang cẩn thận nhận lỗi, người trong nhà có thể nói gì nữa đây? Yên tĩnh đón năm mới nào.
Tuy rằng trong lòng có chút lấn cấn, hơi giật mình, nhưng năm nay cũng coi như trôi qua yên tĩnh, ngay cả buổi tối không nói câu chúc tết mà Vương Thục Cầm vẫn luôn miệng chúc, để cho hai ông bà nhà họ Tống cũng nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra, Tống Trường Hà muốn tìm cơ hội kéo Trương Xảo Phương đến phòng chị, muốn trả tiền lại cho em trai, nhưng Trương Xảo Phương sống chết cũng không chịu nhận, thấy cô cả nhất định phải đưa, cô còn đứng tình hợp lí nói: “Đây là Trường Lâm đưa cho Chi Hiếu, nếu người làm mợ như em mà cầm về thì trong lòng Trường Lâm sẽ nghĩ em là người thế nào? Chị cả, chị cũng đừng khiến cho vợ chồng em vì 1000 đồng này mà mất tình cảm chứ, cho nên nếu chị muốn trả tiền thì chị đi tìm Trường Lâm đi, em cũng không dám nhận lại.”
Nói mấy câu, Tống Trường Hà cũng cảm thấy hợp lí, cậu cho tiền, nếu mợ lại cầm lại thì khác nào khiến vợ chồng nhà người ta mâu thuẫn đâu? Không còn cách nào khác, chị lại túm em trai đến phòng, kết quả Tống Trường Lâm nhìn thấy 1000 đồng này cũng chỉ nhẹ nhàng cười, hợp tình hợp lí mà nói: “Chị cả, chị nói xem, hôm qua em làm trò trước mặt anh cả và Trường Vinh cho Chi Hiếu tiền, nếu bây giờ em cầm lại số tiền này, chị bảo em phải nhìn mặt Trường Vinh thế nào? Đến lúc đó nó sẽ chửi sau lưng em như thế nào chứ? Được rồi, đã nói là số tiền này để cho Chi Hiếu nộp học phí, chị cũng đừng để ý, nếu chị sống chết muốn đưa em, thì chị bảo em có mặt mũi nào mà làm anh, có mặt mũi nào mà làm cậu nữa chứ? Vì mặt mũi của em trai chị, chị chịu khó ủy khuất một chút, nhận số tiền này đi nhá.”
Tống Trường Hà lại bị lời nói của em trai khiến cho không nói được lời nào, cũng đúng, bây giờ Trường Vinh vẫn đang khó chịu với Trường Lâm, nếu tiền này ngày hôm qua bảo cho Chi Hiếu, mà hôm nay lại để Trường Lâm cầm về thì sẽ thành thế nào chứ? Nhưng nếu chị cầm thì chị cũng không có mặt mũi nào cả. 1000 đồng này không thể đưa ra ngoài, Tống Trường Hà nóng nảy đến mức muốn nổi mụn, hai vợ chồng này ai nói cũng có lí, hỏi ai cũng không cần, chị cũng không thể thật sự không thèm để ý mà đút túi. Đây cũng không phải số tiền nhỏ, là 1000 đồng đó, lúc trước Xảo Phương phải làm từng đường kim mũi chỉ, phải thêu bao nhiêu lâu thì mới được số tiền này chứ?
Tống Chi Hiếu thấy mẹ cậu nhóc vì 1000 đồng này mà phát sầu, cậu rất tốt bụng giúp mẹ giải quyết vấn đề, trực tiếp cầm lấy số tiền: “Cậu hai nói rồi, tiền này là dùng cho con đi học, con sẽ giữ lại làm học phí mà.”
Tống Trường Hà vừa nghe xong lập tức nổi giận: “Giữ cái gì mà giữ? Tiền này mợ hai của con phải rất vất vả mới kiếm được, chúng ta phải trả lại.”
“Mẹ muốn trả lại nhưng cậu mợ hai của con đều không muốn nhận, thế mẹ trả thế nào?” Mọi người đều nói khi chưa đụng tường thì người ta chưa chịu quay đầu, Tống Chi Hiếu cảm thấy mẹ cậu đụng tường cả buổi sáng mà sao vẫn không chịu quay đầu?
“Mẹ, mẹ, mẹ sẽ nói lại với cậu mợ con. . .” Nhưng mà cho dù có nói qua thì hai người kia cũng sẽ lắc đầu, có lí, chị nói không lại bọn họ.
“Mẹ. . .” Tống Chi Hiếu đã cao hơn Tống Trường Hà một nửa cái đầu, cậu bất đắc dĩ ôm lấy vai mẹ, thật lòng nói: “Tiền này mẹ con mình không thể trả về được, nếu thật sự cứng rắn trả về sẽ khiến cho cậu mợ hai của con đau lòng. Con biết cậu mợ hai luôn muốn tốt cho mẹ con mình, cậu mợ thật lòng muốn giúp mẹ con mình mà. Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không quên chuyện cậu mợ đối xử tốt với con, sau này cho dù con không nuôi mẹ cũng nhất định nuôi cậu hai.” Tống Chi Hiếu phát biểu xong, cậu cảm thấy có chút không đúng, trong lòng có chút chột dạ, yên lặng kiểm tra lại một lần, sau đó vội vàng bỏ tay khỏi vai mẹ, không tiếng động chuẩn bị trốn,
Tống Trường Hà cảm động đến mức đỏ cả mắt, con trai chị có thể nói như vậy chứng tỏ đã trưởng thành, cũng biết lớn lên phải nuôi cậu hai nó, còn thà rằng. . . Hử? Tống Trường Hà nhanh chóng tỉnh táo lại, tức giận trừng mắt nhìn cậu con trai bất hiếu, chị là người không nói tục mà cũng phải tức giận phun ra một chữ: “Cút. . .”
Trương Xảo Phương cảm thấy trong lòng rất thoải mái, thấy chồng cô vội vàng muốn giải thích với cô, rõ ràng là vô cùng chú ý đến cảm giác của cô, vậy nên trong lòng cô càng thêm vui vẻ. Trong lòng vui vẻ nên trên mặt cũng thoải mái hơn, cô nở nụ cười dịu dàng, nhìn chồng, chặn lời nói của anh, rộng rãi nói: “Em biết, nhất định là do Trường Vinh không hiểu chuyện nên chọc giận anh, nếu không với tính cách của anh thì sao có thể không biết xấu hổ mà đòi tiền chứ? Thôi, dù sao ngay từ đầu số tiền đó em cũng dùng để cứu Nữu Nữu, em cũng chưa từng có suy nghĩ muốn để vợ chồng em ấy phải trả lại, bây giờ anh đưa cho Chi Hiếu dùng, cũng là giúp đỡ chị cả, đều là anh em trong nhà, đâu cần phải phân biệt rõ ràng như vậy chứ?”
Tống Trường Lâm thấy vợ anh nói một tràng hợp tình hợp lí mà vẫn thể hiện được sự khoan dung độ lượng của vợ anh, anh chỉ cảm thấy trong lòng như đang nóng hầm hập, anh kéo tay vợ, quả thực không biết phải nói gì cho phải, nghẹn nửa ngày, cuối cùng mới phun ra được một câu:
“Xảo Phương, em thật tốt.” Anh thật sự cảm thấy, trên đời này anh không thể tìm được người phụ nữ nào khác hiền lành dịu dàng như vợ anh, cho dù anh muốn làm chuyện gì thì vợ anh cũng luôn ủng hộ anh một cách vô điều kiện, đầu tiên là chuyện anh bị thôi học ở trường quân sự, sau đó lại đến chuyện mở công ty, rồi chuyện mua ti vi cho cha mẹ, trên cả đoạn đường này, anh có làm gì cũng luôn cảm thấy tràn đầy sức mạnh, đơn giản là vì anh biết anh có một người vợ hiền.
“Anh biết em tốt là được, sau này anh nhớ phải đối xử thật tốt với em đó.” Trương Xảo Phương cười nhẹ, sau đó đưa cốc nước mật trong tay cho chồng cô, quan tâm nói: “Được rồi, anh đừng buồn nôn nữa, mau uống cốc nước này đi, bằng không sáng mai dậy lại đau đầu.” Ngày mai là 30, tuy rằng cô không quá để ý ngày này, nhưng mà ông bà thường nói, năm mới là không khí mới, hơn nữa mấy anh em cũng ngồi gom một chỗ, nếu thực sự có người ôm đau bệnh tật thì cũng không có tinh thần. Nhưng mà, dưới tình huống như hôm nay, chắc là cả nhà đều sẽ không có tinh thần, có lẽ chỉ trừ mấy đứa nhỏ thôi.
Tống Trường Lâm nhìn cốc nước mật trong tay,lqd, rồi lại nghe vợ anh nói cười, cuối cùng trên mặt anh cũng có nụ cười: “Em là vợ của anh, anh không đối tốt với em thì đối tốt với ai chứ? Hôm nay có chuyện mà anh không bàn bạc với em là anh không đúng, lần sau nhất định anh sẽ không như vậy nữa.”
Cho dù vợ anh có rộng lượng đến đâu thì anh cũng không thể không nói, càng không thể trốn tránh trách nghiệm. Tống Trường Lâm nói xong lời cần nói, anh uống một hơi hết cốc nước mật, sau đó kéo tay vợ anh, khẽ thở dài:
“Em nói xem sao Trường Vinh lại thay đổi nhiều như vậy chứ?” Tống Trường Lâm nhớ đến lời nói của em trai, anh cảm thấy như cả trái tim cũng lạnh lẽo theo, anh thật sự không hiểu rõ, người em trai tốt của anh, sao có thể biến thành như bây giờ được chứ? Anh nhớ rõ trước kia Trường Vinh không như vậy, năm ấy lúc bản thân anh tham gia quân ngũ, em trai anh còn khóc đưa anh đi một quãng đường xa, mặt đều khóc đến mức lấm lem, tại sao bây giờ lại biến thành người không để ý cả tình cảm chị em như thế chứ?
Trương Xảo Phương thấy chồng cô đang nhíu chặt hàng lông mày, cô ngồi xuống bên cạnh anh, lên tiếng an ủi: “Hai năm qua Trường Vinh sống cũng khó khăn, em nghe chị cả nói, hai vợ chồng họ đều đi sớm về muộn quả thực vô cùng mệt mỏi, có thể là họ cảm thấy kiếm đồng tiền rất vất vả, cho nên mới cẩn thận hơn chút.”
“Cho dù có cẩn thận thì cũng không phải cẩn thận như em ấy, trước kia lúc chúng ta còn chưa mở công ty thì cũng không giống vậy mà, ngay cả cháu ngoại trai ăn bữa cơm mà cũng ngại.” Đó là cháu ruột mà.
“Được rồi, anh đừng tức giận, em thấy anh cũng uống không ít rượu đâu, em đi nấu nước cho anh rửa mặt, tẩy rửa xong sớm rồi đi nghỉ sớm, đêm mai là 30, còn phải thức đến hơn nửa đêm kìa.” Thật ra Trương Xảo Phương rất muốn bổ nhào vào lòng chồng cô, thể hiện chút tình cảm sùng bái của cô, nhưng lo lắng đến cùng, dù sao chồng cô cũng vừa cãi nhau với em trai ruột của anh, có lẽ bây giờ trong lòng anh cũng không có tâm trạng nói chuyện tình cảm với cô. Trương Xảo Phương chỉ có thể kìm nén kích động trong lòng, xoay người đi ra ngoài nấu nước. Cô không thể biểu hiện được lòng yêu thích ra ngoài, nên chỉ có thể đổi thành hành động thôi, cô vô cùng ân cần hầu hạ chồng cô rửa mặt rửa chân, để Tống Trường Lâm vừa bị tổn thương về tình thân có thể cảm nhận được chút ấm áp của gia đình.
Vậy nên lúc Tống Trường Lâm nằm lên giường, trong lòng anh cũng thoải mái hơn nửa. Hai vợ chồng đều thông suốt, lặng lẽ nói chút chuyện, cuối cùng dưới tác dụng của cồn, Tống Trường Lâm thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, ngày 30, Tống Trường Lâm dậy sớm thêm than vào bếp lò, dán câu đối, Trương Xảo Phương ở trong phòng mặc cho đứa nhỏ bộ quần áo và cái chăn đỏ rực, sau khi chuẩn bị xong đồ đạc hai người mới ôm hai cậu nhóc về nhà cha mẹ mừng năm mới.
Từ lúc vào nhà, Từ Tiểu Mai đang ở phòng bếp nấu sủi cảo, nhìn thấy cả nhà bác hai đến, cô ta há miệng thở dốc, giống như muốn chào hỏi, nhưng cuối cùng cũng chưa nói gì, mà tiếp tục cúi đầu nấu sủi cảo.
Tống Trường Hà vừa đưa bát đũa ra, thấy cả nhà em trai đến đây, chị nhìn về phía phòng của Tống Trường Vinh theo bản năng, sau đó cười ra đón: “Vợ chồng em đến rồi đó hả? Sủi cảo cũng vừa được, cha còn đang bảo chị là nếu sủi cảo chín mà hai vợ chồng em còn chưa sang thì chị sang gọi hai em.” Trước kia những chuyện như này đều do mẹ chị dặn dò, nhưng mà từ khi có Tiểu Tá, Tiểu Hữu thì sự chú ý của cha chị đều đặt lên hai cháu trai, muộn một chút cũng không được.
“Sáng nay vợ chồng em còn dán xong câu đối, rồi dọn qua nhà cửa rồi mới sang, em thấy nhà mình còn chưa dán câu đối kìa, tí cơm nước xong em sẽ dẫn Chi Hiếu đi dán câu đối.” Tống Trường Lâm đưa đồ đứa nhỏ cho chị cả, rồi nhanh chóng ôm Tiểu Tá vào nhà đặt lên kháng.
Cha Tống, mẹ Tống vừa thấy cháu trai đến lập tức vội vàng gỡ bọc ra, nhìn thấy cháu trai mặc báo bông đỏ rực, sự khó chịu cả đêm trong lòng ông bà cũng thoải mái hơn nhiều. Tối hôm qua sau khi vợ chồng Trường Lâm đi rồi, Trường Vinh cũng về phòng không chịu ra, bọn họ chỉ có thể hỏi người còn lại là Tống Trường Sơn, sau đó cả nhà mới biết được là hai anh em gây gổ với nhau là vì chuyện của Chi Hiếu, cuối cùng lại thành bản thân Tống Trường Vinh dỗi muốn trả tiền, điều này khiến cho người luôn thiên vị con trai út như mẹ Tống cũng không biết phải nói gì. Tuy rằng trong lòng bà cũng thường nhà con trai út khó khăn, nhưng lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, bà cũng rất thương hai mẹ con của con gái, đối với chuyện vợ chồng Trường Vinh không cho cháu trai ăn cơm, trong lòng bà cũng rất khó chịu, bây giờ con trai thứ hai của bà đứng lên đòi công bằng cho chị cả, sao bà có thể khó chịu cơ chứ? Bà vốn còn muốn khuyên con thứ ba mấy câu, để nó đừng chọc tức anh hai nó, dù sao bây giờ cuộc sống của vợ chồng Trường Lâm cũng rất tốt, nếu tình cảm anh em tốt thì anh hai nó cũng có thể giúp nó một chút, nhưng khi nhìn thấy con trai út cũng đỏ bừng hai mắt, dáng vẻ tránh né, những lời nói bà suy nghĩ cả đêm cũng chỉ có thể nuốt vào trong. Có lẽ giống như lời bạn già nói vậy, bọn nhỏ đều lớn rồi, con lớn thì sẽ không nghe lời mẹ nữa, bà muốn mạnh mẽ túm bọn chúng đến một chỗ cũng không được, kết quả cuối cùng là tất cả mọi người đều không đồng ý, giống như chuyện của Trường Vinh và Trường Hà vậy, nếu ngay từ đầu hai đứa nó đã làm riêng ra, việc ai nấy làm thì sao lại xảy ra chuyện của Chi Hiếu chứ?
Ai, người ta luôn nói xa thơm gần thối, cuối cùng bà cũng tin vào điều này.
Một bữa cơm tuy rằng không có sự ấm áp như mọi năm, những cũng không có đao kiếm như trong tưởng tượng của mọi người, có lẽ hôm qua đã lột xuống một tầng da mặt, hôm nay tỉnh táo lại, mọi người đều muốn dán lại chút da mặt đã mất đi.
Tống Trường Vinh thì trừ bỏ việc không quá để ý đến Tống Trường Lâm, người cũng trầm mặc hơn một chút, còn lại thì đều bình thường, buổi sáng, lúc anh ta thấy chị cả đang đứng bên giếng múc nước, anh còn chủ động chạy tới kéo đầy thùng nước, rõ ràng chịu khó hơn trước kia rất nhiều.
Từ Tiểu Mai thì lúc buổi sáng có chút giữ ý, còn cả ngày nay đều như thay đổi lớn, lúc nào cũng cười giống như phật di lặc vậy, thấy ai đến cũng cười, nhìn thấy ai cũng thấy vui vẻ, khiến Trương Xảo Phương nhìn thấy cũng thấy ghê răng, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Cho dù hai vợ chồng đều không nói ra, những tất cả hành động đều giống như đang cẩn thận nhận lỗi, người trong nhà có thể nói gì nữa đây? Yên tĩnh đón năm mới nào.
Tuy rằng trong lòng có chút lấn cấn, hơi giật mình, nhưng năm nay cũng coi như trôi qua yên tĩnh, ngay cả buổi tối không nói câu chúc tết mà Vương Thục Cầm vẫn luôn miệng chúc, để cho hai ông bà nhà họ Tống cũng nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra, Tống Trường Hà muốn tìm cơ hội kéo Trương Xảo Phương đến phòng chị, muốn trả tiền lại cho em trai, nhưng Trương Xảo Phương sống chết cũng không chịu nhận, thấy cô cả nhất định phải đưa, cô còn đứng tình hợp lí nói: “Đây là Trường Lâm đưa cho Chi Hiếu, nếu người làm mợ như em mà cầm về thì trong lòng Trường Lâm sẽ nghĩ em là người thế nào? Chị cả, chị cũng đừng khiến cho vợ chồng em vì 1000 đồng này mà mất tình cảm chứ, cho nên nếu chị muốn trả tiền thì chị đi tìm Trường Lâm đi, em cũng không dám nhận lại.”
Nói mấy câu, Tống Trường Hà cũng cảm thấy hợp lí, cậu cho tiền, nếu mợ lại cầm lại thì khác nào khiến vợ chồng nhà người ta mâu thuẫn đâu? Không còn cách nào khác, chị lại túm em trai đến phòng, kết quả Tống Trường Lâm nhìn thấy 1000 đồng này cũng chỉ nhẹ nhàng cười, hợp tình hợp lí mà nói: “Chị cả, chị nói xem, hôm qua em làm trò trước mặt anh cả và Trường Vinh cho Chi Hiếu tiền, nếu bây giờ em cầm lại số tiền này, chị bảo em phải nhìn mặt Trường Vinh thế nào? Đến lúc đó nó sẽ chửi sau lưng em như thế nào chứ? Được rồi, đã nói là số tiền này để cho Chi Hiếu nộp học phí, chị cũng đừng để ý, nếu chị sống chết muốn đưa em, thì chị bảo em có mặt mũi nào mà làm anh, có mặt mũi nào mà làm cậu nữa chứ? Vì mặt mũi của em trai chị, chị chịu khó ủy khuất một chút, nhận số tiền này đi nhá.”
Tống Trường Hà lại bị lời nói của em trai khiến cho không nói được lời nào, cũng đúng, bây giờ Trường Vinh vẫn đang khó chịu với Trường Lâm, nếu tiền này ngày hôm qua bảo cho Chi Hiếu, mà hôm nay lại để Trường Lâm cầm về thì sẽ thành thế nào chứ? Nhưng nếu chị cầm thì chị cũng không có mặt mũi nào cả. 1000 đồng này không thể đưa ra ngoài, Tống Trường Hà nóng nảy đến mức muốn nổi mụn, hai vợ chồng này ai nói cũng có lí, hỏi ai cũng không cần, chị cũng không thể thật sự không thèm để ý mà đút túi. Đây cũng không phải số tiền nhỏ, là 1000 đồng đó, lúc trước Xảo Phương phải làm từng đường kim mũi chỉ, phải thêu bao nhiêu lâu thì mới được số tiền này chứ?
Tống Chi Hiếu thấy mẹ cậu nhóc vì 1000 đồng này mà phát sầu, cậu rất tốt bụng giúp mẹ giải quyết vấn đề, trực tiếp cầm lấy số tiền: “Cậu hai nói rồi, tiền này là dùng cho con đi học, con sẽ giữ lại làm học phí mà.”
Tống Trường Hà vừa nghe xong lập tức nổi giận: “Giữ cái gì mà giữ? Tiền này mợ hai của con phải rất vất vả mới kiếm được, chúng ta phải trả lại.”
“Mẹ muốn trả lại nhưng cậu mợ hai của con đều không muốn nhận, thế mẹ trả thế nào?” Mọi người đều nói khi chưa đụng tường thì người ta chưa chịu quay đầu, Tống Chi Hiếu cảm thấy mẹ cậu đụng tường cả buổi sáng mà sao vẫn không chịu quay đầu?
“Mẹ, mẹ, mẹ sẽ nói lại với cậu mợ con. . .” Nhưng mà cho dù có nói qua thì hai người kia cũng sẽ lắc đầu, có lí, chị nói không lại bọn họ.
“Mẹ. . .” Tống Chi Hiếu đã cao hơn Tống Trường Hà một nửa cái đầu, cậu bất đắc dĩ ôm lấy vai mẹ, thật lòng nói: “Tiền này mẹ con mình không thể trả về được, nếu thật sự cứng rắn trả về sẽ khiến cho cậu mợ hai của con đau lòng. Con biết cậu mợ hai luôn muốn tốt cho mẹ con mình, cậu mợ thật lòng muốn giúp mẹ con mình mà. Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không quên chuyện cậu mợ đối xử tốt với con, sau này cho dù con không nuôi mẹ cũng nhất định nuôi cậu hai.” Tống Chi Hiếu phát biểu xong, cậu cảm thấy có chút không đúng, trong lòng có chút chột dạ, yên lặng kiểm tra lại một lần, sau đó vội vàng bỏ tay khỏi vai mẹ, không tiếng động chuẩn bị trốn,
Tống Trường Hà cảm động đến mức đỏ cả mắt, con trai chị có thể nói như vậy chứng tỏ đã trưởng thành, cũng biết lớn lên phải nuôi cậu hai nó, còn thà rằng. . . Hử? Tống Trường Hà nhanh chóng tỉnh táo lại, tức giận trừng mắt nhìn cậu con trai bất hiếu, chị là người không nói tục mà cũng phải tức giận phun ra một chữ: “Cút. . .”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.