Chương 43
Bá Nghiên
30/07/2019
Tống Trường Lâm nghe vợ anh nói vậy anh chỉ có thể cười khổ, còn ra đây ăn?
Bữa cơm này đủ để anh ăn một tuần, vợ anh thật sự dám tiêu cho anh.
Hai người ăn xong cơm, thuận tiện hỏi thăm chủ quán về đường đến trường học, cũng không đi dạo nhiều mà đứng dậy đi về khách sạn.
Lúc hai người đi ngang qua sảnh khách sạn, Trương Xảo Phương oán giận nhìn qua cái ti vi to ở sảnh, ti vi của cô, đến khi nào thì cô mới có thể mua ti vi chứ? Chẳng lẽ còn phải đợi đến ba năm sau, a không, là hai năm rưỡi sau khi theo quân sao? Bây giờ nhà Trường Vinh vội vàng kiếm tiền, cô ở cùng một thôn, cô muốn mua cái gì mà người khác không nhìn thấy chứ? Ai, ti vi của cô . . .
Ngày hôm sau, sáng sớm hai người đã rời giường, ăn chút đồ rồi trực tiếp đi đến học viện chỉ huy.
Tuy là lúc khai giảng nhưng hai người đến sớm nên cũng không có nhiều người, đưa lệnh điều động cho nhân viên công tác nhìn một chút, sau đó có người dẫn họ đến kí túc xá.
Trương Xảo Phương cảm thấy ký túc xá này không ra sao cả, so với chỗ ở của chồng cô ở bộ đội thì kém hơn nhiều, ít nhất ở bộ đội vẫn tốt hơn.
Tống Trường Lâm cảm thấy ký túc xá này cũng không tồi, so với chỗ ở của tân binh chỗ bộ đội anh thì tốt hơn nhiều, ít nhất trong phòng chỉ có sáu người.
Tuy rằng trong lòng hai người có suy nghĩ khác nhau nhưng hành động lại rất thống nhất, Trương Xảo Phương tìm được giường của chồng cô lập tức lấy chăn đệm cô mang đến và drap giường nhà trường phát bắt đầu chải giường chiếu, bên kia Tống Trường Lâm cầm thùng ra ngoài lấy nước, bắt đầu quét dọn vệ sinh bên trong.
Đến khi hai người quét dọn gần xong cửa cũng mở ra, là một đôi nam nữ đi vào.
Người nam cũng khoảng hai năm hai sáu tuổi, mày rậm mắt to, làn da ngăm đen, vừa thấy trong phòng có người hơn nữa còn dọn dẹp sạch sẽ phòng trong ký túc, lúc này mới cười nói: “Anh đến sớm thế? Ha ha, em là Tôn Quốc Bân, đến muộn hơn anh một chút, đến ăn sẵn luôn.”
“Ha ha, cậu cũng không muộn, tôi là Tống Trường Lâm, cũng chỉ đến sớm hơn cậu một chút thôi.” Người ta cũng nhiệt tình như vậy, tất nhiên Tống Trường Lâm cũng dùng gương mặt tươi cười chào đón, dù sao cũng không phải ngoài ý muốn thì sau này họ cũng sẽ ở cùng nhau hai năm, tạo mối quan hệ tốt vẫn là một chuyện quan trọng.
Hai người bắt tay nói chuyện, người nữ trẻ tuổi đến cùng Tôn Quốc Bân nhíu mày đánh giá căn phòng và cách bố trí giường, thấy trên khung giường còn có đệm lót bằng cỏ, cái mũi của cô ta cũng hếch lên: “Cái này là cái gì vậy? Nó sẽ sinh ra sâu bọ không đây?”
“Không đâu, bên dưới có lót đệm có, vừa chống lạnh vừa chống nóng, rất tuyệt.” Tôn Quốc Bân thấy bạn gái khó chịu vội vàng quay người giải thích. Bạn gái này anh mới quen không lâu, anh nghĩ hai năm đến trường có thể tranh thủ thời gian tạo tình cảm tốt, lqd, rồi nhanh chóng kết hôn, nếu lần này anh lại thất bại thì mẹ anh sẽ cắt cổ anh mất.
“Cái gì mà rất tuyệt chứ? Nhìn còn thấy rách tung tóe, không biết đã bị bao nhiêu người ngủ rồi.” Vương Lệ Na trừng mắt nhìn chiếc đệm có chút do dự, cô ta chỉ nhìn ngó bạn trai hành động mà không chịu động tay.
“Anh đến anh đến, mặt trên dải drap là có thể ngăn cách mà, lúc ngủ cũng không thấy gì.” Tôn Quốc Bân nhìn về phía Tống Trường Lâm tỏ ý xin lỗi, rồi vội vàng hành động. Nếu anh không dỗ tốt cô nãi nãi này thì trở về mẹ anh nhất định sẽ đánh anh ta.
Tống Trường Lâm nhìn dáng vẻ dè dặt cẩn thận của đối phương cũng không cảm thấy buồn cười, chỉ cảm thấy có chút chua xót, bọn họ tham gia quân ngũ nên hàng năm không ở nhà, muốn tìm vợ cũng không dễ dàng, không trách được đối phương lại dỗ dành như vậy, vấn đề là. . . Anh không tiếng động mà quan sát người phụ nữ đi giày cao gót mảnh khảnh, móng tay đỏ tươi, còn cả trời thì nóng như vậy mà mái tóc dài xõa rối tung, loại phụ nữ này cậu xác định khi cưới về nhà có thể yên tâm sao?
Ách, anh nói như vậy cũng có chút kỳ thị, nhưng vợ anh tốt như vậy, chiến hữu của anh ở bộ đội cũng tốt, anh chưa từng nhìn qua quân tẩu nào mà sành điệu như vậy? Hôm nay anh được mở rộng tầm mắt rồi.
Người ta vội vàng, anh cũng ngại khi đứng bên cạnh quan sát, anh lôi hành lý dưới giường ra bắt đầu dọn đồ của bản thân.
“Trường Lâm, em phát hiện. . .” Trương Xảo Phương ra ngoài giặt khăn lau về, mở cửa vào thì thấy trong phòng có thêm hai người, lúc này cô mới nuốt xuống câu muốn nói, cười cười gật đầu chào Vương Lệ Na: “Hai người đến sớm vậy, tôi thấy hai phòng bên cạnh đều chưa có người đến.”
Vương Lệ Na âm thầm đánh giá Trương Xảo Phương một chút, nhìn kỹ xong mới hơi nhếch khóe miệng tạo thành một nụ cười tích cực: “Nhà chúng tôi ở thành phố A, cho nên đến được sớm hơn, chúng tôi muốn đến báo danh xong, thu dọn đồ đạc xong lại về nhà, chờ khi chính thức học nội trú mới đến.”
Nhà ở thành phố A? Thu dọn xong hành lý lại về nhà? Trong lòng Tống Trường Lâm hiện lên chút hâm mộ cùng ghen ghét.
Tống Trường Lâm cảm thấy bản thân anh yêu cầu cũng không cao, mỗi tuần có thể về nhà một lần là được, nhưng trước mắt xem ra vẫn không có khả năng.
Trương Xảo Phương cảm thấy trong lòng nhớ đến chồng, còn muốn là nhà cô ở thành phố A? Đó chẳng phải là cô muốn mua gì thì mua, hoàn toàn không cần phải che che lấp lấp sao?
Tôn Quốc Bân cũng xuất thân từ quân ngũ, thu dọn xong giường cũng không phải nói chơi, một lát sau đã chải xong drap, anh vừa định bảo bạn gái ngồi xuống thì thấy Trương Xảo Phương vào.
Anh nhìn Trương Xảo Phương rõ ràng không lớn tuổi lắm, anh quay đầu nhìn về phía Tống Trường Lâm: “Vị này là?” Nghe giọng điệu khiến anh ta muốn gọi chị dâu, nhưng nhìn diện mạo thì anh ta lại không dám gọi, anh sợ gọi sai sẽ khiến người ta ngại ngùng.
“Ha ha, đây là vợ tôi, Trương Xảo Phương, Xảo Phương, đây là bạn cùng phòng của anh, Tôn Quốc Bân.” Tống Trường Lâm thấy vợ anh đã về, lqd, anh cười đứng dậy giới thiệu hai bên.
Tôn Quốc Bân vừa nghe nói thật sự là vợ Tống Trường Lâm lập tức cười nói: “Chào chị dâu, chị gọi em là Quốc Bân là được, đây là bạn gái em Vương Lệ Na, ha ha, chị cứ gọi Lệ Na là được.” Nói xong anh ta quay đầu lại âm thầm giơ ngón cái với Tống Trường Lâm. Thật giỏi, chẳng những cưới được vợ mà còn cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy, anh bạn, anh thật trâu bò.
Tống Trường Lâm nhận lấy ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ của đối phương, anh lẽn đáp trả một ánh mắt đắc ý,sau đó anh đi qua nhận lấy cái chậu trong tay vợ anh, cười nói: “Em phát hiện ra cái gì rồi sao?” Vợ anh giặt khăn lông mà cũng có thể phát hiện ra này nọ, xem ra vợ anh có tiềm chất làm lính trinh sát rồi.
“A, đúng rồi, em phát hiện ra dưới ký túc xá của anh có một cửa hàng nhỏ, bên trong cái gì cũng có, này nọ đều đủ cả.” Nói xong, cô lấy khăn ra khỏi chậu, phơi ra chỗ nắng, sau đó lau khô tay rồi quay lại nói: “Tí nữa em xuống đó xem anh có thiếu gì thì mua thêm cho anh, đúng lúc không cần chạy đi xa.”
“Em cũng nói là cửa hàng đó ở dưới tầng bọn anh, chờ khi anh thiếu gì sẽ tự đi mua, cũng không xa mà.” Tống Trường Lâm nghĩ đến chuyện vợ anh đến bộ đội chuẩn bị cho anh một thùng lớn đồ vật, anh vội vàng kéo cánh tay vợ anh.
“Vẫn để em đi thì hơn, dù sao cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, em chuẩn bị tốt cho anh thì đến lúc em về nhà cũng thấy yêm tâm hơn.” Trương Xảo Phương biết chồng cô lại xót tiền, cô tránh tay anh quay người rời đi.
“Xảo Phương, chỗ này không bằng bộ đội được, dưới sàn còn phải để đồ, không có nhiều chỗ như vậy.” Tống Trường Lâm thấy vợ anh nói đi là đi, anh vội vàng đuổi theo dặn dò. Anh sợ anh không nói rõ ràng vợ anh lại kéo về một thùng lớn thì có thể gây ra chuyện náo nhiệt rồi.
Trương Xảo Phương cũng không quay đầu lại mà vẫy vẫy tay, thoải mái rời đi.
Tôn Quốc Bân nhìn gương mặt Tống Trường Lâm biến thành quả mướp đắng, anh đi đến gần thấp giọng nói: “Anh Tống, anh nên biết đủ đi, chị dâu thật là tốt.” Nếu bạn gái anh biết thương anh như vậy thì anh ta có nằm mơ cũng cười mà tỉnh, tại sao người này còn không biết thỏa mãn chứ?
Tống Trường Lâm quay đầu lại, bất đắc dĩ cười khổ: “Anh em, tôi thật sự biết đủ rồi, vấn đề là, chị dâu cậu từng đến bộ đội mua về cho tôi một thùng mì ăn liền lớn, tôi sợ cô ấy lại mua thêm một thùng, vậy thì dưới sàn cũng không còn chỗ để đồ nữa.” Vợ anh cũng là người có tiền đó.
Ách. . . Tôn Quốc Bân hơi dừng một chút, sau đó chân thành vỗ vai Tống Trường Lâm: “Anh nên thấy đủ.” Có người mua đồ cho đã là tốt lắm rồi, bạn gái anh chỉ biết nghĩ đến chuyện anh mua cho cô ấy cái gì kìa? Cũng là phụ nữ, sao lại chênh lệch lớn đến thế chứ? Chẳng lẽ là do chuyện đã kết hôn hay chưa sao?
Anh đang nghĩ thì Vương Lệ Na đi đến, không kiên nhẫn nói: “Quốc Bân, anh xong chưa thế? Chúng ta đã nộp giấy rồi, giường cũng chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể đi được chưa?” Trong phòng toàn mùi mốc meo, ngửi vào khiến cô có cảm giác buồn nôn.
“Lập tức, lập tức, chờ anh thu dọn chút quần áo là xong rồi.” Tôn Quốc Bân thấy vị tổ tông này lại bắt đầu không vừa ý, anh vội vàng lấy hành lý dưới giường ra thu dọn quần áo bên trong.
Anh đần độn u mê nhét xong quần áo, cuối cùng đóng kín cái thùng, thở nhẹ một cái rồi quay sang nói với Tống Trường Lâm: “Anh Tống, em về nhà trước, chờ sau khi khai giảng em sẽ mang thịt cay cực thơm mẹ em làm đến mời anh.” Mẹ anh làm thịt cay là tuyệt nhất, đảm bảo anh ăn thích miệng.
“Được, tôi chờ.” Tống Trường Lâm khoát tay, chuẩn bị tiễn họ ra ngoài.
“Trời. Hai người muốn đi rồi sao? Tôi mua chút kem, hai người ăn que kem rồi hãy đi.” Trương Xảo Phương vừa mở cửa thì phát hiện hai người này phải đi, cô giơ giơ gói to trong tay muốn mời hai người ăn kem.
“Chị dâu, không được rồi, bọn em về nhà còn có việc, lần sau có cơ hội chúng ta cùng nhau ăn cơm nha.” Tôn Quốc Bân nhìn que kem trong tay đối phương, anh cảm thấy thật có lỗi nên cười nói. Thật ra anh cũng muốn ở lại nói chuyện với bạn cùng phòng, dù sao sau này không chỉ là bạn cùng phòng, đây đều là mối quan hệ tốt sau này, nhưng vị tổ tông bên cạnh anh đã mất hết kiên nhẫn, nếu anh thật sự chọc cô không thoải mái thì về nhà anh sẽ gặp phiền toái.
“Được rồi, sau này hai người còn phải ở cùng nhau hai năm mà, cơ hội như vậy còn nhiều, hai người đi thong thả.” Cho dù là tấm lòng của cô, nhưng người ta không nhận thì đó cũng là chuyện của người ta thôi.
Tống Trường Lâm tiễn bạn cùng phòng đi, lúc về đi ngang qua cửa phòng anh lập tức ôm lấy vợ hôn một cái: “Vợ, em thật tốt.” Vợ anh mà so với Lê Na gì đó thì thật sự là quá hiền lành, thật sự cho anh đủ mặt mũi.
“Anh đang nổi điên cái gì vậy? Hôm qua em chỉ muốn lau mồ hôi cho anh mà anh cũng không chịu, vậy mà hôn nay lại đứng ở cửa hôn sao?” Trương Xảo Phương buồn cười trừng mắt lườm chồng, cô đưa que kem trong tay đến: “Anh ăn que kem đi, em mua bốn que, mỗi người hai que.” Trong thành phố lại có thêm một điểm tốt, mùa hè có thể ăn kem.
“Ừ, dưới tầng có bán kem sao? Thật tốt.” Anh mở túi cắn một miếng kem vào miệng, cảm giác mát lạnh lan tràn khắp khoang miệng, khi nuốt vào cảm thất cả người lập tức mát mẻ hơn nhiều, Tống Trường Lâm vui vẻ, giữa mùa hè vừa huấn luyện xong mà ăn một que kem cũng không tồi, chỉ tiết là ở bộ đội không có bán.
Trương Xảo Phương cắn kem, cô lấy những thứ đồ đã mua ra ngoài: “Lần này em không mua đồ ăn cho anh, chỗ này của anh không có chỗ để nên em mua đồ dùng hằng ngày cho anh, tránh việc đến lúc đó anh lại phải dùng tiền để mua. Những đồ phải mua cô đều mua, vậy nên lúc ăn cơm Trường Lâm cũng có thể tốn tiền hơn một chút.
Tống Trường Lâm nhìn vào, những đồ cần dùng đều có đủ, bột giặt cũng có ba túi, cô chuẩn bị để anh dùng một năm sao?
Trương Xảo Phương ăn xong que kem lại giúp chồng cô sắp xếp đồ đạc sau đó cô mới quay đầu về phía Trường Lâm nói: “Trường Lâm, anh đừng tiếc tiền, anh cũng biết là một bức tranh thêu của em có thể bán được hai ba nghìn đồng, bức tranh trong nhà em cũng thêu được hơn nửa rồi, cho nên anh phải ăn thì ăn, phải uống thì uống, nếu anh để cơ thể suy yếu thì có bao nhiêu tiền cũng không thể lấy lại được.” Chồng cô biết đau lòng cho thành quả lao động của cô là chuyện tốt, nhưng anh ăn mặc tiết kiệm cũng khiến cô đau lòng, dù sao kiếm tiền cũng để tiêu, không tiêu thì cô còn cố gắng kiếm tiền làm gì?
Hai người ăn xong cơm, thuận tiện hỏi thăm chủ quán về đường đến trường học, cũng không đi dạo nhiều mà đứng dậy đi về khách sạn.
Lúc hai người đi ngang qua sảnh khách sạn, Trương Xảo Phương oán giận nhìn qua cái ti vi to ở sảnh, ti vi của cô, đến khi nào thì cô mới có thể mua ti vi chứ? Chẳng lẽ còn phải đợi đến ba năm sau, a không, là hai năm rưỡi sau khi theo quân sao? Bây giờ nhà Trường Vinh vội vàng kiếm tiền, cô ở cùng một thôn, cô muốn mua cái gì mà người khác không nhìn thấy chứ? Ai, ti vi của cô . . .
Ngày hôm sau, sáng sớm hai người đã rời giường, ăn chút đồ rồi trực tiếp đi đến học viện chỉ huy.
Tuy là lúc khai giảng nhưng hai người đến sớm nên cũng không có nhiều người, đưa lệnh điều động cho nhân viên công tác nhìn một chút, sau đó có người dẫn họ đến kí túc xá.
Trương Xảo Phương cảm thấy ký túc xá này không ra sao cả, so với chỗ ở của chồng cô ở bộ đội thì kém hơn nhiều, ít nhất ở bộ đội vẫn tốt hơn.
Tống Trường Lâm cảm thấy ký túc xá này cũng không tồi, so với chỗ ở của tân binh chỗ bộ đội anh thì tốt hơn nhiều, ít nhất trong phòng chỉ có sáu người.
Tuy rằng trong lòng hai người có suy nghĩ khác nhau nhưng hành động lại rất thống nhất, Trương Xảo Phương tìm được giường của chồng cô lập tức lấy chăn đệm cô mang đến và drap giường nhà trường phát bắt đầu chải giường chiếu, bên kia Tống Trường Lâm cầm thùng ra ngoài lấy nước, bắt đầu quét dọn vệ sinh bên trong.
Đến khi hai người quét dọn gần xong cửa cũng mở ra, là một đôi nam nữ đi vào.
Người nam cũng khoảng hai năm hai sáu tuổi, mày rậm mắt to, làn da ngăm đen, vừa thấy trong phòng có người hơn nữa còn dọn dẹp sạch sẽ phòng trong ký túc, lúc này mới cười nói: “Anh đến sớm thế? Ha ha, em là Tôn Quốc Bân, đến muộn hơn anh một chút, đến ăn sẵn luôn.”
“Ha ha, cậu cũng không muộn, tôi là Tống Trường Lâm, cũng chỉ đến sớm hơn cậu một chút thôi.” Người ta cũng nhiệt tình như vậy, tất nhiên Tống Trường Lâm cũng dùng gương mặt tươi cười chào đón, dù sao cũng không phải ngoài ý muốn thì sau này họ cũng sẽ ở cùng nhau hai năm, tạo mối quan hệ tốt vẫn là một chuyện quan trọng.
Hai người bắt tay nói chuyện, người nữ trẻ tuổi đến cùng Tôn Quốc Bân nhíu mày đánh giá căn phòng và cách bố trí giường, thấy trên khung giường còn có đệm lót bằng cỏ, cái mũi của cô ta cũng hếch lên: “Cái này là cái gì vậy? Nó sẽ sinh ra sâu bọ không đây?”
“Không đâu, bên dưới có lót đệm có, vừa chống lạnh vừa chống nóng, rất tuyệt.” Tôn Quốc Bân thấy bạn gái khó chịu vội vàng quay người giải thích. Bạn gái này anh mới quen không lâu, anh nghĩ hai năm đến trường có thể tranh thủ thời gian tạo tình cảm tốt, lqd, rồi nhanh chóng kết hôn, nếu lần này anh lại thất bại thì mẹ anh sẽ cắt cổ anh mất.
“Cái gì mà rất tuyệt chứ? Nhìn còn thấy rách tung tóe, không biết đã bị bao nhiêu người ngủ rồi.” Vương Lệ Na trừng mắt nhìn chiếc đệm có chút do dự, cô ta chỉ nhìn ngó bạn trai hành động mà không chịu động tay.
“Anh đến anh đến, mặt trên dải drap là có thể ngăn cách mà, lúc ngủ cũng không thấy gì.” Tôn Quốc Bân nhìn về phía Tống Trường Lâm tỏ ý xin lỗi, rồi vội vàng hành động. Nếu anh không dỗ tốt cô nãi nãi này thì trở về mẹ anh nhất định sẽ đánh anh ta.
Tống Trường Lâm nhìn dáng vẻ dè dặt cẩn thận của đối phương cũng không cảm thấy buồn cười, chỉ cảm thấy có chút chua xót, bọn họ tham gia quân ngũ nên hàng năm không ở nhà, muốn tìm vợ cũng không dễ dàng, không trách được đối phương lại dỗ dành như vậy, vấn đề là. . . Anh không tiếng động mà quan sát người phụ nữ đi giày cao gót mảnh khảnh, móng tay đỏ tươi, còn cả trời thì nóng như vậy mà mái tóc dài xõa rối tung, loại phụ nữ này cậu xác định khi cưới về nhà có thể yên tâm sao?
Ách, anh nói như vậy cũng có chút kỳ thị, nhưng vợ anh tốt như vậy, chiến hữu của anh ở bộ đội cũng tốt, anh chưa từng nhìn qua quân tẩu nào mà sành điệu như vậy? Hôm nay anh được mở rộng tầm mắt rồi.
Người ta vội vàng, anh cũng ngại khi đứng bên cạnh quan sát, anh lôi hành lý dưới giường ra bắt đầu dọn đồ của bản thân.
“Trường Lâm, em phát hiện. . .” Trương Xảo Phương ra ngoài giặt khăn lau về, mở cửa vào thì thấy trong phòng có thêm hai người, lúc này cô mới nuốt xuống câu muốn nói, cười cười gật đầu chào Vương Lệ Na: “Hai người đến sớm vậy, tôi thấy hai phòng bên cạnh đều chưa có người đến.”
Vương Lệ Na âm thầm đánh giá Trương Xảo Phương một chút, nhìn kỹ xong mới hơi nhếch khóe miệng tạo thành một nụ cười tích cực: “Nhà chúng tôi ở thành phố A, cho nên đến được sớm hơn, chúng tôi muốn đến báo danh xong, thu dọn đồ đạc xong lại về nhà, chờ khi chính thức học nội trú mới đến.”
Nhà ở thành phố A? Thu dọn xong hành lý lại về nhà? Trong lòng Tống Trường Lâm hiện lên chút hâm mộ cùng ghen ghét.
Tống Trường Lâm cảm thấy bản thân anh yêu cầu cũng không cao, mỗi tuần có thể về nhà một lần là được, nhưng trước mắt xem ra vẫn không có khả năng.
Trương Xảo Phương cảm thấy trong lòng nhớ đến chồng, còn muốn là nhà cô ở thành phố A? Đó chẳng phải là cô muốn mua gì thì mua, hoàn toàn không cần phải che che lấp lấp sao?
Tôn Quốc Bân cũng xuất thân từ quân ngũ, thu dọn xong giường cũng không phải nói chơi, một lát sau đã chải xong drap, anh vừa định bảo bạn gái ngồi xuống thì thấy Trương Xảo Phương vào.
Anh nhìn Trương Xảo Phương rõ ràng không lớn tuổi lắm, anh quay đầu nhìn về phía Tống Trường Lâm: “Vị này là?” Nghe giọng điệu khiến anh ta muốn gọi chị dâu, nhưng nhìn diện mạo thì anh ta lại không dám gọi, anh sợ gọi sai sẽ khiến người ta ngại ngùng.
“Ha ha, đây là vợ tôi, Trương Xảo Phương, Xảo Phương, đây là bạn cùng phòng của anh, Tôn Quốc Bân.” Tống Trường Lâm thấy vợ anh đã về, lqd, anh cười đứng dậy giới thiệu hai bên.
Tôn Quốc Bân vừa nghe nói thật sự là vợ Tống Trường Lâm lập tức cười nói: “Chào chị dâu, chị gọi em là Quốc Bân là được, đây là bạn gái em Vương Lệ Na, ha ha, chị cứ gọi Lệ Na là được.” Nói xong anh ta quay đầu lại âm thầm giơ ngón cái với Tống Trường Lâm. Thật giỏi, chẳng những cưới được vợ mà còn cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy, anh bạn, anh thật trâu bò.
Tống Trường Lâm nhận lấy ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ của đối phương, anh lẽn đáp trả một ánh mắt đắc ý,sau đó anh đi qua nhận lấy cái chậu trong tay vợ anh, cười nói: “Em phát hiện ra cái gì rồi sao?” Vợ anh giặt khăn lông mà cũng có thể phát hiện ra này nọ, xem ra vợ anh có tiềm chất làm lính trinh sát rồi.
“A, đúng rồi, em phát hiện ra dưới ký túc xá của anh có một cửa hàng nhỏ, bên trong cái gì cũng có, này nọ đều đủ cả.” Nói xong, cô lấy khăn ra khỏi chậu, phơi ra chỗ nắng, sau đó lau khô tay rồi quay lại nói: “Tí nữa em xuống đó xem anh có thiếu gì thì mua thêm cho anh, đúng lúc không cần chạy đi xa.”
“Em cũng nói là cửa hàng đó ở dưới tầng bọn anh, chờ khi anh thiếu gì sẽ tự đi mua, cũng không xa mà.” Tống Trường Lâm nghĩ đến chuyện vợ anh đến bộ đội chuẩn bị cho anh một thùng lớn đồ vật, anh vội vàng kéo cánh tay vợ anh.
“Vẫn để em đi thì hơn, dù sao cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, em chuẩn bị tốt cho anh thì đến lúc em về nhà cũng thấy yêm tâm hơn.” Trương Xảo Phương biết chồng cô lại xót tiền, cô tránh tay anh quay người rời đi.
“Xảo Phương, chỗ này không bằng bộ đội được, dưới sàn còn phải để đồ, không có nhiều chỗ như vậy.” Tống Trường Lâm thấy vợ anh nói đi là đi, anh vội vàng đuổi theo dặn dò. Anh sợ anh không nói rõ ràng vợ anh lại kéo về một thùng lớn thì có thể gây ra chuyện náo nhiệt rồi.
Trương Xảo Phương cũng không quay đầu lại mà vẫy vẫy tay, thoải mái rời đi.
Tôn Quốc Bân nhìn gương mặt Tống Trường Lâm biến thành quả mướp đắng, anh đi đến gần thấp giọng nói: “Anh Tống, anh nên biết đủ đi, chị dâu thật là tốt.” Nếu bạn gái anh biết thương anh như vậy thì anh ta có nằm mơ cũng cười mà tỉnh, tại sao người này còn không biết thỏa mãn chứ?
Tống Trường Lâm quay đầu lại, bất đắc dĩ cười khổ: “Anh em, tôi thật sự biết đủ rồi, vấn đề là, chị dâu cậu từng đến bộ đội mua về cho tôi một thùng mì ăn liền lớn, tôi sợ cô ấy lại mua thêm một thùng, vậy thì dưới sàn cũng không còn chỗ để đồ nữa.” Vợ anh cũng là người có tiền đó.
Ách. . . Tôn Quốc Bân hơi dừng một chút, sau đó chân thành vỗ vai Tống Trường Lâm: “Anh nên thấy đủ.” Có người mua đồ cho đã là tốt lắm rồi, bạn gái anh chỉ biết nghĩ đến chuyện anh mua cho cô ấy cái gì kìa? Cũng là phụ nữ, sao lại chênh lệch lớn đến thế chứ? Chẳng lẽ là do chuyện đã kết hôn hay chưa sao?
Anh đang nghĩ thì Vương Lệ Na đi đến, không kiên nhẫn nói: “Quốc Bân, anh xong chưa thế? Chúng ta đã nộp giấy rồi, giường cũng chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể đi được chưa?” Trong phòng toàn mùi mốc meo, ngửi vào khiến cô có cảm giác buồn nôn.
“Lập tức, lập tức, chờ anh thu dọn chút quần áo là xong rồi.” Tôn Quốc Bân thấy vị tổ tông này lại bắt đầu không vừa ý, anh vội vàng lấy hành lý dưới giường ra thu dọn quần áo bên trong.
Anh đần độn u mê nhét xong quần áo, cuối cùng đóng kín cái thùng, thở nhẹ một cái rồi quay sang nói với Tống Trường Lâm: “Anh Tống, em về nhà trước, chờ sau khi khai giảng em sẽ mang thịt cay cực thơm mẹ em làm đến mời anh.” Mẹ anh làm thịt cay là tuyệt nhất, đảm bảo anh ăn thích miệng.
“Được, tôi chờ.” Tống Trường Lâm khoát tay, chuẩn bị tiễn họ ra ngoài.
“Trời. Hai người muốn đi rồi sao? Tôi mua chút kem, hai người ăn que kem rồi hãy đi.” Trương Xảo Phương vừa mở cửa thì phát hiện hai người này phải đi, cô giơ giơ gói to trong tay muốn mời hai người ăn kem.
“Chị dâu, không được rồi, bọn em về nhà còn có việc, lần sau có cơ hội chúng ta cùng nhau ăn cơm nha.” Tôn Quốc Bân nhìn que kem trong tay đối phương, anh cảm thấy thật có lỗi nên cười nói. Thật ra anh cũng muốn ở lại nói chuyện với bạn cùng phòng, dù sao sau này không chỉ là bạn cùng phòng, đây đều là mối quan hệ tốt sau này, nhưng vị tổ tông bên cạnh anh đã mất hết kiên nhẫn, nếu anh thật sự chọc cô không thoải mái thì về nhà anh sẽ gặp phiền toái.
“Được rồi, sau này hai người còn phải ở cùng nhau hai năm mà, cơ hội như vậy còn nhiều, hai người đi thong thả.” Cho dù là tấm lòng của cô, nhưng người ta không nhận thì đó cũng là chuyện của người ta thôi.
Tống Trường Lâm tiễn bạn cùng phòng đi, lúc về đi ngang qua cửa phòng anh lập tức ôm lấy vợ hôn một cái: “Vợ, em thật tốt.” Vợ anh mà so với Lê Na gì đó thì thật sự là quá hiền lành, thật sự cho anh đủ mặt mũi.
“Anh đang nổi điên cái gì vậy? Hôm qua em chỉ muốn lau mồ hôi cho anh mà anh cũng không chịu, vậy mà hôn nay lại đứng ở cửa hôn sao?” Trương Xảo Phương buồn cười trừng mắt lườm chồng, cô đưa que kem trong tay đến: “Anh ăn que kem đi, em mua bốn que, mỗi người hai que.” Trong thành phố lại có thêm một điểm tốt, mùa hè có thể ăn kem.
“Ừ, dưới tầng có bán kem sao? Thật tốt.” Anh mở túi cắn một miếng kem vào miệng, cảm giác mát lạnh lan tràn khắp khoang miệng, khi nuốt vào cảm thất cả người lập tức mát mẻ hơn nhiều, Tống Trường Lâm vui vẻ, giữa mùa hè vừa huấn luyện xong mà ăn một que kem cũng không tồi, chỉ tiết là ở bộ đội không có bán.
Trương Xảo Phương cắn kem, cô lấy những thứ đồ đã mua ra ngoài: “Lần này em không mua đồ ăn cho anh, chỗ này của anh không có chỗ để nên em mua đồ dùng hằng ngày cho anh, tránh việc đến lúc đó anh lại phải dùng tiền để mua. Những đồ phải mua cô đều mua, vậy nên lúc ăn cơm Trường Lâm cũng có thể tốn tiền hơn một chút.
Tống Trường Lâm nhìn vào, những đồ cần dùng đều có đủ, bột giặt cũng có ba túi, cô chuẩn bị để anh dùng một năm sao?
Trương Xảo Phương ăn xong que kem lại giúp chồng cô sắp xếp đồ đạc sau đó cô mới quay đầu về phía Trường Lâm nói: “Trường Lâm, anh đừng tiếc tiền, anh cũng biết là một bức tranh thêu của em có thể bán được hai ba nghìn đồng, bức tranh trong nhà em cũng thêu được hơn nửa rồi, cho nên anh phải ăn thì ăn, phải uống thì uống, nếu anh để cơ thể suy yếu thì có bao nhiêu tiền cũng không thể lấy lại được.” Chồng cô biết đau lòng cho thành quả lao động của cô là chuyện tốt, nhưng anh ăn mặc tiết kiệm cũng khiến cô đau lòng, dù sao kiếm tiền cũng để tiêu, không tiêu thì cô còn cố gắng kiếm tiền làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.