Chương 70
Bá Nghiên
14/06/2020
Trương Xảo Phương ôm má, cô yên lặng không biết nói gì, người đàn ông
này nhất định không nhớ rõ, bản thân cô đã hai mươi mốt ngày rồi còn
chưa rửa mặt, sao anh có thể hạ miệng được cơ chứ?
Tống Trường Lâm chẳng những có thể hạ miệng, rõ ràng anh còn cảm thấy mùi vị này cũng không tệ, ngay lúc anh còn muốn cắn thêm một cái thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, anh vội vàng buông vợ trong lòng ra, cũng nhanh chóng chạy một bước ra xa.
“Bác à, cháu cảm thấy chăn nhỏ của hai đứa bé có chút dày, chúng ta có cần phải làm thêm hai cái nhỏ nữa hay không?” Nếu không đợi khi họ đi rồi, thì đều là chuyện của Xảo Phương, một mình em ấy lại vội vàng?
“Được, nhân lúc chúng ta còn ở đây vài ngày thì làm xong hết đồ dùng cần đến đi, đến lúc đó tam nha cũng bớt việc.” Hai người vừa nói chuyện vừa đi, âm thanh ở ngoài cửa càng ngày càng xa, rõ ràng hai người đã đến phòng nhỏ nghiên cứu xem nên làm chăn nhỏ như thế nào?
“Xảo Phương. . .” Tống Trường Lâm thấy an toàn, anh vừa cười vừa đến trước mặt vợ anh nghĩ muốn tiếp tục thân thiết.
“Em có chút mệt mỏi, nửa đêm còn phải cho đứa nhỏ ăn, anh mệt thì nằm cùng con trai anh một lúc, không mệt thì đưa chúng ra ngoài lắc lư đi, dù sao cũng đừng làm ồn đến em.” Càng đừng nghĩ đến chuyện hôn em. Nói xong, Trương Xảo Phương trực tiếp nằm xuống giường, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Trời, tại sao nói ngủ là ngủ vậy chứ? Tống Trường Lâm thấy vợ anh hô hấp đều đều, trong lòng anh có chút tủi thân, từ khi có đứa nhỏ, vợ anh không còn quan tâm anh như trước, tuy rằng ghen tị với đứa nhỏ của chính mình có chút mất mặt, nhưng trong lòng anh vẫn có chút khó chịu.
Tống Trường Lâm nhìn chỗ trống bên trái của hai cậu con trai, lại nhìn cô vợ đang nằm bên phải cạnh cái chăn, người cha không đáng tin kia không đi chơi với con trai mà lấy cái chăn ra nằm xuống cạnh vợ anh.
Tống Trường Lâm cầm tay vợ, nghĩ nghĩ đến chuyện ngày mai phải làm, ánh mắt càng lúc càng nặng, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Mẹ Trương vào phòng muốn gọi con rể sang phòng khác ngủ, mấy ngày nay vì chăm sóc đứa nhỏ nên Tống Trường Lâm luôn ngủ ở phòng nhỏ bên cạnh, còn bà và Tống Trường Hà thay phiên nhau ngủ với con gái, hôm nay hai người cũng nghĩ là vợ chồng trẻ có chuyện cần bàn bạc, cho nên hai người mới mượn cớ không ai đi vào, nhưng không ngờ Tống Trường Lâm lại nằm cạnh con gái ngủ luôn.
Bà lão buồn cười lắc đầu, rồi nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài: “Thôi, ngủ đi, ngủ đi, cùng lắm thì khi đêm bà ngủ sẽ mở cửa, nếu nghe thấy đứa nhỏ khóc thì lại đi qua.
Tống Trường Lâm ngủ thẳng đến nửa đêm, nghe thấy tiếng rầm rì của con trai ở bên cạnh, anh mơ màng mở mắt ra: “Sao lại nửa đêm rồi nhỉ? Đứa nhỏ đói bụng sao?” Nói xong anh ngồi dậy nhìn hai đứa nhỏ đang nằm bên cạnh.
Anh thấy vợ anh đang ôm Tiểu Tá cho bú sữa, Tiểu Hữu khó chịu vì bị bỏ qua, đang nằm trợn tròn mắt rầm rì.
“Con trai ngoan của cha, cha ôm nha, không vội, không vội, lát nữa mẹ cho anh trai ăn xong sẽ cho con ăn.” Tống Trường Lâm luôn tràn ngập tình thương với con nên cũng không mệt nhọc, anh lập tức ôm con trai lên dỗ dành.
“Anh đi gọi mẹ sang đây, rồi anh về phòng nhỏ ngủ đi.” Không phải Trương Xảo Phương không đau lòng mẹ cô, mà thật sự ngày mai Trường Lâm còn phải lái xe, mà mẹ cô có thể ở nhà ngủ bù giấc.
“Không cần, bây giờ cũng nửa đêm rồi, anh dỗ một lát, em cho con bú xong là được rồi.” Tống Trường Lâm ôm con trai, cảm thấy thỏa mãn mà cười, anh nhìn vợ rồi lại nhìn hai cậu con trai, một chút mệt mỏi trong người đều thành hư không.
“Ha ha, chắc mẹ đã vào xem thấy anh ngủ say nên mới không gọi anh.” Trương Xảo Phương hạ giọng cười khẽ nói cho chồng cô biết tin xấu này. Thật ra khi mẹ cô bước vào cô đã tỉnh, nhưng chồng cô chen lách ngủ bên cạnh cô,lqd, cô cũng có chút ngại ngùng, cho nên mới nhắm mắt không động, giả vờ nằm yên không nhúc nhích.
“Chúng ta cũng đã sinh đứa nhỏ rồi, có gì mà sợ chứ?” Tống Trường Lâm ngoài miệng thì kiên cường, nhưng trên mặt lại nóng đến phát hoảng. Ai, ngày mai nhìn thấy mẹ vợ, anh phải ăn nói sao đây?
Sáng sớm hôm sau, Tống Trường Lâm sau khi rời giường vẫn bình tĩnh chào mẹ và chị gái, chỉ là tốc độ ăn cơm nhanh hơn bình thường một chút, bước đi cũng nhanh hơn, mẹ Trương và Tống Trường Hà nhìn thấy càng vui vẻ. Thật ra nửa đêm mẹ Trương có đến hai lần, thấy con rể chỉ thay đổi chỗ nằm rồi lại tiếp tục ngủ, hai đứa nhỏ cũng ngủ yên ổn, lúc này bà mới cười cười về phòng.
Tống Trường Lâm đã quyết định, nhanh chóng thực hiện, hôm đó Tống Trường Lâm đi tìm Từ Minh Đức tìm hiểu thông tin, chuẩn bị ngày mai đến thành phố S.
Từ Minh Đức thấy anh thật sự chuẩn bị làm? Chẳng những nói cho anh biết địa chỉ, còn nhanh chóng gọi điện thoại cho người quen để người đó đi đón Tống Trường Lâm qua, nếu không mà lại lanh chanh láu táu đi đến cửa hàng cửa người ta, ai biết anh từ đâu xuất hiện, dòng họ của ai chứ?
Tống Trường Lâm cảm thấy biết ơn nhưng cũng không nhiều lời, dù sao cũng giống như đối phương đã nói, sau này cùng nhau ở một chỗ, thời gian còn dài, không phải chỉ có một chuyện này.
Hôm đó làm xong công việc, anh cùng Lưu Hải Sơn báo với những người khác là ngày mai hai người có việc, mọi người không cần chờ hai người họ.
Tống Trường Lâm về nhà nói qua chuyện này, mẹ Trương và Tống Trường Hà có chút hưng phấn, tuy trong lòng hai người có chút lo lắng là có phải thêm tiền không, nhưng dù sao bây giờ đó cũng là tiền đồ, muốn mở rộng buôn bán, trong lòng hai người đều mừng thay anh.lqd.com
Trương Xảo Phương chuẩn bị xong quần áo để chồng cô mặc ra ngoài, rồi lại nghĩ có khi chồng cô còn phải ngủ qua đêm ở đó, cô lại chuẩn bị thêm tiền cho chồng, không nói đến chuyện tiền đi đường, còn có Từ Minh Đức giúp tìm người, họ cũng không thể để người ta bận rộn mất công, dù sao cũng phải mời người ta được bữa cơm.
Hai người Tống Trường Hà luôn dặn dò là mọi chuyện trong nhà đều tốt, không cần quá lo lắng, sau đó mới đưa Tống Trường Lâm ra cửa.
Tuy rằng Tống Trường Lâm là người đàn ông, nhưng trong lòng ba người phụ nữ vẫn vô cùng lo lắng, cũng không biết công việc này có làm được không? Càng không biết anh đi đường như nào?
Buổi tối ngày thứ hai, cuối cùng Tống Trường Lâm cũng gấp gáp về đến nhà, thấy trên mặt anh tươi cười, mọi người đều cảm thấy việc này có cửa.
Mẹ Trương rất cẩn thận, vừa nhìn thấy điểm ấy vội vàng hỏi con rể: “Trường Lâm à, con ăn tối chưa? Chúng ta còn thức ăn, mẹ đi hâm nóng cho con.” Bà lão không quan tâm đến chuyện được hay không được, bà lo lắng nhất là sức khỏe của con rể, cơ thể tốt thì con gái bà mới có chỗ để dựa.
“Mẹ, con còn chưa ăn, giữa trưa ăn cơm xong là con lên xe luôn, xuống xe là chạy về nhà, thật đúng là đói bụng.” Nhưng mà đói cũng đáng, lần này thu được một chuyến đi không tệ.
Mẹ Trương vừa nghe con rể từ trưa đến giờ còn chưa ăn cơm, bà vội vàng nhấc chân ra ngoài: “Con trước ngồi đi, mẹ đi hâm nóng cơm cho con, sau đó con đến ăn.” Vì Trương Xảo Phương còn chưa hết tháng ở cữ, cho nên không thể ra phòng ngoài, sợ gặp gió, bà bê đồ ăn vào phòng, để vợ chồng son có thể nói chuyện được tốt hơn.
Tống Trường Hà cũng muốn nghe xem việc làm ăn của em trai thế nào, cho nên ôm đứa nhỏ ngồi một bên không đi.
“Thế nào rồi anh? Chắc xem bên kia cũng không kém đúng không?” Lời này Tống Trường Hà ngại không dám hỏi, Trương Xảo Phương làm vợ tất nhiên là sẽ không ngại, cô vẫn rất yên tâm với cô cả, trước mắt xem ra cô cả là thân nhất với nhà họ.
“Ừ, quả thật không kém, không biết có lẽ cảm thấy nơi gần cổng thành không lớn, hai cái xe của họ cũng không còn mới, chờ khi đến nơi anh mới phát hiện quả thật rất kiếm được tiền, người ta làm một tháng bằng anh vất vả cả nửa năm trời.” Tống Trường Lâm cười cười nhìn vợ anh đổi tã cho con trai, anh sờ sờ chân con trai nói tiếp: “May mắn có Minh Đức giới thiệu người cho chúng ta, người kia cũng làm công thương, hơn nữa lại có chút quan hệ với ông chủ này, cho nên vừa nói tình huống của chúng ta ở bên này, người ta cũng biết là không muốn chiếm công việc làm ăn của người ta, rồi lại nói có khả năng sẽ hợp tác, lúc đó ông chủ đó mới giúp đỡ.” Nghe người ta nói đến lợi nhuận, trong lòng anh cũng thấy thoải mái, chỉ hận không thể ngay lập tức về nhà mở tiệm.
“Tốt như vậy sao?” Tống Trường Lâm không nhịn được cười nói: “Tiểu TÁ, Tiểu Hữu của chúng ta thật sự là tiểu phúc tinh, vừa sinh ra đã giúp cha kiếm nhiều tiền, sau này có phúc hưởng thụ kìa.”
“Ha ha, chị, bát tự còn chưa xem đâu, chị vui vẻ quá sớm rồi, nhưng mà nói đi lại nói lại, nếu thật sự tốt như lời nói, cha sẽ kiếm tiền cho hai đứa hưởng phúc, cậu kiếm nhiều tiền cho cháu ngoại trai cũng giống vậy, để Chi Hiếu cố gắng học tập, sau này học tập tốt có thể đến trường, về sau chị cũng không cần quản cái gì nữa.” Trương Xảo Phương luôn là người rộng lượng, còn chưa thấy bóng dáng của tiền cô đã dám hứa chuyện này ra ngoài.
“Được, Trường Lâm, vì cháu ngoại trai của em nữa nên em càng phải cố gắng, sau này cái gì chị cũng không quản, giao cho em nuôi luôn.” Tống Trường Hà đang thoải mái vui đùa, không có việc gì bọn Xảo Phương mua cho con trai chị quần áo chị đã cảm thấy thua thiệt cho họ, nào có chuyện chị đem con trai vất cho họ không lo chứ?
“Không thành vấn đề, giao cho em, chị bảo Chi Hiếu cố gắng học tập đi.” Tống Trường Lâm cười ha ha, vỗ vỗ ngực cam đoan, sau đó mới nói lại tình huống bên kia, cùng với chuyện bản thân anh chuẩn bị mở cửa hàng.
Mọi người đang nói chuyện thì mẹ Trương bưng đồ ăn vào, Tống Trường Lâm đang ăn cơm, ba người ngồi bên cạnh nghe anh kể lại, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều, chỉ cảm thấy trước kia ý nghĩ của bản thân quá hạn hẹp, không biết được công việc làm ăn còn có thể làm như vậy?
Chờ khi Tống Trường Lâm ăn cơm xong, Tống Trường Lâm và và mẹ Trương cùng thu dọn bát đũa ra ngoài, dù sao hai vợ chồng người ta muốn mở cửa hàng, động đến chuyện tiền bạc, một người là mẹ vợ, một người là cô cả, hai người đều không thích hợp để ngồi lại lắng nghe.
Tống Trường Lâm ăn uống no đủ, anh ngồi bên giường tà tà dựa vào tường, lấy bút ra lập kế hoạch cho tiền trong nhà, rồi đối chiếu với kế hoạch của người ta một chút, cuối cùng anh vui mừng phát hiện, thế nhưng nhà họ vẫn thừa ra 1000? Như vậy xem ra, hai vợ chồng bọn họ vẫn có thể làm? Chưa đến một năm nhưng hai vợ chồng họ lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy? Ha ha, ngày mai anh đi tìm địa điểm, anh muốn bắt đầu phấn đầu kiếm tiền.
Ngày hôm sau, anh lái xe đi tìm mặt tiền cho cửa hàng, có lẽ giống như Tống Trường Hà nói, hai đứa nhỏ của anh mang theo phúc khí, cho nên buổi sáng anh vòng vo chưa đến ba vòng đã tìm được một nơi vô cùng thích hợp.
Phòng này không tính là ở chính giữa phố, dù là như vậy nhưng những người đi ngang qua chưa bao giờ dừng, phòng ở cũng không nhỏ, nhưng hiều ngang có chút hẹp, cho nên rất nhiều cửa hàng đều không dừng được, lúc này lại là có lợi cho Tống Trường Lâm, công việc của anh không sợ hẹp, chỉ cần bảng hiệu bên ngoài lớn một chút, đủ bắt mắt là được.
Bởi vì rất lâu rồi phòng này chưa có ai thuê, cho nên chủ nhà cũng có chút nóng vội, vừa thấy có người muốn thêu, anh ta cũng không chờ đến khi Tống Trường Lâm và Lưu Hải Sơn mặc cả, trực tiếp nói ra mức giá thấp nhất, khiến hai an hem đều hô to chữ tốt trong lòng.
Hai người chọn xong phòng ở, chỉ còn trang hoàng, Tống Trường Lâm ra cửa một chuyến, đối với chuyện này cũng hiểu biết qua qua, đối chiếu với ý tưởng trong lòng nên nhanh chóng đánh giá triệt để, vài ngày sau, công ty ‘Vì dân chuyển nhà’ đã hoàn tất, chỉ còn lại công việc thuê người.
Đáng nhắc đến là 1000 đồng này không những không thừa lại, mà còn không đủ, vì anh quên tiền mua điện thoại, lúc này mua một cái điện thoại là quý vô cùng, nếu không phải Lưu Hải Sơn còn tiền gửi đến, không chừng anh thật sự khó khăn.
Tống Trường Lâm chẳng những có thể hạ miệng, rõ ràng anh còn cảm thấy mùi vị này cũng không tệ, ngay lúc anh còn muốn cắn thêm một cái thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, anh vội vàng buông vợ trong lòng ra, cũng nhanh chóng chạy một bước ra xa.
“Bác à, cháu cảm thấy chăn nhỏ của hai đứa bé có chút dày, chúng ta có cần phải làm thêm hai cái nhỏ nữa hay không?” Nếu không đợi khi họ đi rồi, thì đều là chuyện của Xảo Phương, một mình em ấy lại vội vàng?
“Được, nhân lúc chúng ta còn ở đây vài ngày thì làm xong hết đồ dùng cần đến đi, đến lúc đó tam nha cũng bớt việc.” Hai người vừa nói chuyện vừa đi, âm thanh ở ngoài cửa càng ngày càng xa, rõ ràng hai người đã đến phòng nhỏ nghiên cứu xem nên làm chăn nhỏ như thế nào?
“Xảo Phương. . .” Tống Trường Lâm thấy an toàn, anh vừa cười vừa đến trước mặt vợ anh nghĩ muốn tiếp tục thân thiết.
“Em có chút mệt mỏi, nửa đêm còn phải cho đứa nhỏ ăn, anh mệt thì nằm cùng con trai anh một lúc, không mệt thì đưa chúng ra ngoài lắc lư đi, dù sao cũng đừng làm ồn đến em.” Càng đừng nghĩ đến chuyện hôn em. Nói xong, Trương Xảo Phương trực tiếp nằm xuống giường, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Trời, tại sao nói ngủ là ngủ vậy chứ? Tống Trường Lâm thấy vợ anh hô hấp đều đều, trong lòng anh có chút tủi thân, từ khi có đứa nhỏ, vợ anh không còn quan tâm anh như trước, tuy rằng ghen tị với đứa nhỏ của chính mình có chút mất mặt, nhưng trong lòng anh vẫn có chút khó chịu.
Tống Trường Lâm nhìn chỗ trống bên trái của hai cậu con trai, lại nhìn cô vợ đang nằm bên phải cạnh cái chăn, người cha không đáng tin kia không đi chơi với con trai mà lấy cái chăn ra nằm xuống cạnh vợ anh.
Tống Trường Lâm cầm tay vợ, nghĩ nghĩ đến chuyện ngày mai phải làm, ánh mắt càng lúc càng nặng, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Mẹ Trương vào phòng muốn gọi con rể sang phòng khác ngủ, mấy ngày nay vì chăm sóc đứa nhỏ nên Tống Trường Lâm luôn ngủ ở phòng nhỏ bên cạnh, còn bà và Tống Trường Hà thay phiên nhau ngủ với con gái, hôm nay hai người cũng nghĩ là vợ chồng trẻ có chuyện cần bàn bạc, cho nên hai người mới mượn cớ không ai đi vào, nhưng không ngờ Tống Trường Lâm lại nằm cạnh con gái ngủ luôn.
Bà lão buồn cười lắc đầu, rồi nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài: “Thôi, ngủ đi, ngủ đi, cùng lắm thì khi đêm bà ngủ sẽ mở cửa, nếu nghe thấy đứa nhỏ khóc thì lại đi qua.
Tống Trường Lâm ngủ thẳng đến nửa đêm, nghe thấy tiếng rầm rì của con trai ở bên cạnh, anh mơ màng mở mắt ra: “Sao lại nửa đêm rồi nhỉ? Đứa nhỏ đói bụng sao?” Nói xong anh ngồi dậy nhìn hai đứa nhỏ đang nằm bên cạnh.
Anh thấy vợ anh đang ôm Tiểu Tá cho bú sữa, Tiểu Hữu khó chịu vì bị bỏ qua, đang nằm trợn tròn mắt rầm rì.
“Con trai ngoan của cha, cha ôm nha, không vội, không vội, lát nữa mẹ cho anh trai ăn xong sẽ cho con ăn.” Tống Trường Lâm luôn tràn ngập tình thương với con nên cũng không mệt nhọc, anh lập tức ôm con trai lên dỗ dành.
“Anh đi gọi mẹ sang đây, rồi anh về phòng nhỏ ngủ đi.” Không phải Trương Xảo Phương không đau lòng mẹ cô, mà thật sự ngày mai Trường Lâm còn phải lái xe, mà mẹ cô có thể ở nhà ngủ bù giấc.
“Không cần, bây giờ cũng nửa đêm rồi, anh dỗ một lát, em cho con bú xong là được rồi.” Tống Trường Lâm ôm con trai, cảm thấy thỏa mãn mà cười, anh nhìn vợ rồi lại nhìn hai cậu con trai, một chút mệt mỏi trong người đều thành hư không.
“Ha ha, chắc mẹ đã vào xem thấy anh ngủ say nên mới không gọi anh.” Trương Xảo Phương hạ giọng cười khẽ nói cho chồng cô biết tin xấu này. Thật ra khi mẹ cô bước vào cô đã tỉnh, nhưng chồng cô chen lách ngủ bên cạnh cô,lqd, cô cũng có chút ngại ngùng, cho nên mới nhắm mắt không động, giả vờ nằm yên không nhúc nhích.
“Chúng ta cũng đã sinh đứa nhỏ rồi, có gì mà sợ chứ?” Tống Trường Lâm ngoài miệng thì kiên cường, nhưng trên mặt lại nóng đến phát hoảng. Ai, ngày mai nhìn thấy mẹ vợ, anh phải ăn nói sao đây?
Sáng sớm hôm sau, Tống Trường Lâm sau khi rời giường vẫn bình tĩnh chào mẹ và chị gái, chỉ là tốc độ ăn cơm nhanh hơn bình thường một chút, bước đi cũng nhanh hơn, mẹ Trương và Tống Trường Hà nhìn thấy càng vui vẻ. Thật ra nửa đêm mẹ Trương có đến hai lần, thấy con rể chỉ thay đổi chỗ nằm rồi lại tiếp tục ngủ, hai đứa nhỏ cũng ngủ yên ổn, lúc này bà mới cười cười về phòng.
Tống Trường Lâm đã quyết định, nhanh chóng thực hiện, hôm đó Tống Trường Lâm đi tìm Từ Minh Đức tìm hiểu thông tin, chuẩn bị ngày mai đến thành phố S.
Từ Minh Đức thấy anh thật sự chuẩn bị làm? Chẳng những nói cho anh biết địa chỉ, còn nhanh chóng gọi điện thoại cho người quen để người đó đi đón Tống Trường Lâm qua, nếu không mà lại lanh chanh láu táu đi đến cửa hàng cửa người ta, ai biết anh từ đâu xuất hiện, dòng họ của ai chứ?
Tống Trường Lâm cảm thấy biết ơn nhưng cũng không nhiều lời, dù sao cũng giống như đối phương đã nói, sau này cùng nhau ở một chỗ, thời gian còn dài, không phải chỉ có một chuyện này.
Hôm đó làm xong công việc, anh cùng Lưu Hải Sơn báo với những người khác là ngày mai hai người có việc, mọi người không cần chờ hai người họ.
Tống Trường Lâm về nhà nói qua chuyện này, mẹ Trương và Tống Trường Hà có chút hưng phấn, tuy trong lòng hai người có chút lo lắng là có phải thêm tiền không, nhưng dù sao bây giờ đó cũng là tiền đồ, muốn mở rộng buôn bán, trong lòng hai người đều mừng thay anh.lqd.com
Trương Xảo Phương chuẩn bị xong quần áo để chồng cô mặc ra ngoài, rồi lại nghĩ có khi chồng cô còn phải ngủ qua đêm ở đó, cô lại chuẩn bị thêm tiền cho chồng, không nói đến chuyện tiền đi đường, còn có Từ Minh Đức giúp tìm người, họ cũng không thể để người ta bận rộn mất công, dù sao cũng phải mời người ta được bữa cơm.
Hai người Tống Trường Hà luôn dặn dò là mọi chuyện trong nhà đều tốt, không cần quá lo lắng, sau đó mới đưa Tống Trường Lâm ra cửa.
Tuy rằng Tống Trường Lâm là người đàn ông, nhưng trong lòng ba người phụ nữ vẫn vô cùng lo lắng, cũng không biết công việc này có làm được không? Càng không biết anh đi đường như nào?
Buổi tối ngày thứ hai, cuối cùng Tống Trường Lâm cũng gấp gáp về đến nhà, thấy trên mặt anh tươi cười, mọi người đều cảm thấy việc này có cửa.
Mẹ Trương rất cẩn thận, vừa nhìn thấy điểm ấy vội vàng hỏi con rể: “Trường Lâm à, con ăn tối chưa? Chúng ta còn thức ăn, mẹ đi hâm nóng cho con.” Bà lão không quan tâm đến chuyện được hay không được, bà lo lắng nhất là sức khỏe của con rể, cơ thể tốt thì con gái bà mới có chỗ để dựa.
“Mẹ, con còn chưa ăn, giữa trưa ăn cơm xong là con lên xe luôn, xuống xe là chạy về nhà, thật đúng là đói bụng.” Nhưng mà đói cũng đáng, lần này thu được một chuyến đi không tệ.
Mẹ Trương vừa nghe con rể từ trưa đến giờ còn chưa ăn cơm, bà vội vàng nhấc chân ra ngoài: “Con trước ngồi đi, mẹ đi hâm nóng cơm cho con, sau đó con đến ăn.” Vì Trương Xảo Phương còn chưa hết tháng ở cữ, cho nên không thể ra phòng ngoài, sợ gặp gió, bà bê đồ ăn vào phòng, để vợ chồng son có thể nói chuyện được tốt hơn.
Tống Trường Hà cũng muốn nghe xem việc làm ăn của em trai thế nào, cho nên ôm đứa nhỏ ngồi một bên không đi.
“Thế nào rồi anh? Chắc xem bên kia cũng không kém đúng không?” Lời này Tống Trường Hà ngại không dám hỏi, Trương Xảo Phương làm vợ tất nhiên là sẽ không ngại, cô vẫn rất yên tâm với cô cả, trước mắt xem ra cô cả là thân nhất với nhà họ.
“Ừ, quả thật không kém, không biết có lẽ cảm thấy nơi gần cổng thành không lớn, hai cái xe của họ cũng không còn mới, chờ khi đến nơi anh mới phát hiện quả thật rất kiếm được tiền, người ta làm một tháng bằng anh vất vả cả nửa năm trời.” Tống Trường Lâm cười cười nhìn vợ anh đổi tã cho con trai, anh sờ sờ chân con trai nói tiếp: “May mắn có Minh Đức giới thiệu người cho chúng ta, người kia cũng làm công thương, hơn nữa lại có chút quan hệ với ông chủ này, cho nên vừa nói tình huống của chúng ta ở bên này, người ta cũng biết là không muốn chiếm công việc làm ăn của người ta, rồi lại nói có khả năng sẽ hợp tác, lúc đó ông chủ đó mới giúp đỡ.” Nghe người ta nói đến lợi nhuận, trong lòng anh cũng thấy thoải mái, chỉ hận không thể ngay lập tức về nhà mở tiệm.
“Tốt như vậy sao?” Tống Trường Lâm không nhịn được cười nói: “Tiểu TÁ, Tiểu Hữu của chúng ta thật sự là tiểu phúc tinh, vừa sinh ra đã giúp cha kiếm nhiều tiền, sau này có phúc hưởng thụ kìa.”
“Ha ha, chị, bát tự còn chưa xem đâu, chị vui vẻ quá sớm rồi, nhưng mà nói đi lại nói lại, nếu thật sự tốt như lời nói, cha sẽ kiếm tiền cho hai đứa hưởng phúc, cậu kiếm nhiều tiền cho cháu ngoại trai cũng giống vậy, để Chi Hiếu cố gắng học tập, sau này học tập tốt có thể đến trường, về sau chị cũng không cần quản cái gì nữa.” Trương Xảo Phương luôn là người rộng lượng, còn chưa thấy bóng dáng của tiền cô đã dám hứa chuyện này ra ngoài.
“Được, Trường Lâm, vì cháu ngoại trai của em nữa nên em càng phải cố gắng, sau này cái gì chị cũng không quản, giao cho em nuôi luôn.” Tống Trường Hà đang thoải mái vui đùa, không có việc gì bọn Xảo Phương mua cho con trai chị quần áo chị đã cảm thấy thua thiệt cho họ, nào có chuyện chị đem con trai vất cho họ không lo chứ?
“Không thành vấn đề, giao cho em, chị bảo Chi Hiếu cố gắng học tập đi.” Tống Trường Lâm cười ha ha, vỗ vỗ ngực cam đoan, sau đó mới nói lại tình huống bên kia, cùng với chuyện bản thân anh chuẩn bị mở cửa hàng.
Mọi người đang nói chuyện thì mẹ Trương bưng đồ ăn vào, Tống Trường Lâm đang ăn cơm, ba người ngồi bên cạnh nghe anh kể lại, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều, chỉ cảm thấy trước kia ý nghĩ của bản thân quá hạn hẹp, không biết được công việc làm ăn còn có thể làm như vậy?
Chờ khi Tống Trường Lâm ăn cơm xong, Tống Trường Lâm và và mẹ Trương cùng thu dọn bát đũa ra ngoài, dù sao hai vợ chồng người ta muốn mở cửa hàng, động đến chuyện tiền bạc, một người là mẹ vợ, một người là cô cả, hai người đều không thích hợp để ngồi lại lắng nghe.
Tống Trường Lâm ăn uống no đủ, anh ngồi bên giường tà tà dựa vào tường, lấy bút ra lập kế hoạch cho tiền trong nhà, rồi đối chiếu với kế hoạch của người ta một chút, cuối cùng anh vui mừng phát hiện, thế nhưng nhà họ vẫn thừa ra 1000? Như vậy xem ra, hai vợ chồng bọn họ vẫn có thể làm? Chưa đến một năm nhưng hai vợ chồng họ lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy? Ha ha, ngày mai anh đi tìm địa điểm, anh muốn bắt đầu phấn đầu kiếm tiền.
Ngày hôm sau, anh lái xe đi tìm mặt tiền cho cửa hàng, có lẽ giống như Tống Trường Hà nói, hai đứa nhỏ của anh mang theo phúc khí, cho nên buổi sáng anh vòng vo chưa đến ba vòng đã tìm được một nơi vô cùng thích hợp.
Phòng này không tính là ở chính giữa phố, dù là như vậy nhưng những người đi ngang qua chưa bao giờ dừng, phòng ở cũng không nhỏ, nhưng hiều ngang có chút hẹp, cho nên rất nhiều cửa hàng đều không dừng được, lúc này lại là có lợi cho Tống Trường Lâm, công việc của anh không sợ hẹp, chỉ cần bảng hiệu bên ngoài lớn một chút, đủ bắt mắt là được.
Bởi vì rất lâu rồi phòng này chưa có ai thuê, cho nên chủ nhà cũng có chút nóng vội, vừa thấy có người muốn thêu, anh ta cũng không chờ đến khi Tống Trường Lâm và Lưu Hải Sơn mặc cả, trực tiếp nói ra mức giá thấp nhất, khiến hai an hem đều hô to chữ tốt trong lòng.
Hai người chọn xong phòng ở, chỉ còn trang hoàng, Tống Trường Lâm ra cửa một chuyến, đối với chuyện này cũng hiểu biết qua qua, đối chiếu với ý tưởng trong lòng nên nhanh chóng đánh giá triệt để, vài ngày sau, công ty ‘Vì dân chuyển nhà’ đã hoàn tất, chỉ còn lại công việc thuê người.
Đáng nhắc đến là 1000 đồng này không những không thừa lại, mà còn không đủ, vì anh quên tiền mua điện thoại, lúc này mua một cái điện thoại là quý vô cùng, nếu không phải Lưu Hải Sơn còn tiền gửi đến, không chừng anh thật sự khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.