Đoạt Xá Thành Thê

Chương 73

Bá Nghiên

26/07/2020

Xe ba bánh không đủ để bốn thằng nhóc này ngồi, nhưng mấy người cũng không để ý, hai người ngồi phía trước, hai người trèo lên phía sau, cứ thế chấp nhận ngồi như vậy.

“Anh Tống, công ty chúng ta có lớn không? Nó là cái dạng gì rồi ạ?” Lưu Chí Học vừa lên xe đã hỏi.

“Không đúng, bây giờ cậu phải hỏi anh Tống có mấy đứa nhỏ chứ, lúc chúng ta phục viên anh ấy còn chưa làm cha đâu, cũng đã hai năm rồi, anh Tống cuối cùng thì anh được làm cha chưa vậy?” Rõ ràng Mã Minh càng quan tâm đến vấn đề gia đình của Tống Trường Lâm.

“Đúng rồi, tại sao mình lại quên mất vụ này chứ? Anh Tống, anh có đứa nhỏ chưa? Chị dâu của bọn em cũng ở đây sao?” Bọn họ còn nhớ lúc trước, bọn họ luôn rất hiểu kì với việc thanh niên lớn tuổi như Tống Trường Lâm cưới vợ, đáng tiếc là đến lúc bọn họ phục viên rồi cũng không gặp được chị dâu trong truyền thuyết.

Tống Trường Lâm vừa lái xe, vừa liếc mắt nhìn hai cậu nhóc đã khôi phục sức sống, gương mặt tràn đầy tươi cười nói: “Công ty không tính là lớn, đang chờ mấy cậu đến mở rộng nó đấy, về phần anh có đứa nhỏ hay không? Ha ha, tháng trước chị dâu mấy cậu mới sinh cho anh hai cậu nhóc, tuy là muộn một chút, nhưng anh cũng làm cha rồi.” Trong lòng anh đang rất thoải mái, cảm thấy Mã Minh đúng là người biết xử lí, biết hỏi đến con anh đầu tiên.

“Hai cậu nhóc? Chị dâu uy vũ.” Lưu Chí Học và Mã Minh lập tức nhìn Tống Trường Lâm với ánh mắt sùng bái, tuy rằng người sinh đứa nhỏ là chị dâu bọn họ chưa từng gặp mặt, nhưng cũng không thể không nói đến sự vĩ đại của anh Tống, một mình chị dâu họ cũng không sinh được.

Lưu Chị Học căn cứ nguyên tắc có tin tức tốt sẽ chia sẻ với mọi người, anh vươn người về phía sau hô to: “Này, anh Tống có con rồi, là hai cậu nhóc đấy.”lqd.com

Tống Trường Lâm nhìn qua kính chiếu hậu, hai cậu nhóc đằng sau đều ào ào giơ ngón tay cái lên với anh, khóe miệng anh nhếch lên mang theo sự vui vẻ, miễn bàn đến trong lòng có bao nhiêu tự hào.

Một đường nói chuyện phiếm đến cửa công ty, Tống Trường Lâm ngừng xe, Lưu Chí Học cùng Mã Minh nhanh chóng nhảy từ trên xe xuống, hai cậu nhóc đằng sau cũng nhanh chóng mang theo hành lí nhảy xuống.

Nhìn thấy bảng hiệu được che bởi miếng vải đỏ, nghe thấy âm thanh ra đón của Lưu Hải Sơn, giống như Lưu Hải Sơn tưởng tượng, đều là đám nhóc đã từng đi lính, cũng là cùng một người dạy dỗ, đoàn người đi đến chỗ nào cũng có cảm giác quen thuộc.

“Nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì nhanh chóng đi ăn cơm, sau đó tìm chỗ ở cho mấy cậu.” Cả đám đều mang theo hành lí, nếu không sắp xếp cho họ thỏa đáng, thì đêm nay mấy tên nhóc này có thể nằm ra đất ở công ty mà nghỉ.

“Ăn cơm, ăn cơm, bọn em còn chưa ăn sáng nữa, bọn em đói bụng từ lâu lắm rồi.” Mấy người nghe cuối cùng cũng được đi ăn cơm, một đám đều ôm bụng thi nhau gào khóc.

Tống Trường Lâm đưa họ đến quán cơm ở gần đó, anh chuẩn bị bữa cơm đón gió tẩy trần cho họ, anh cũng không keo kiệt, một mạch gọi tám món đồ ăn, khiến mấy cậu nhóc đều sợ đến tái mặt, với số tiền lương ít ỏi của họ, sao có thể dám mua chút đồ ăn tốt cơ chứ? Từ lễ mừng năm mới đến bây giờ mới nhìn thấy đồ ăn ngon, cũng không có gì phải khách sáo, nhanh chóng mở rộng hàm để nhai.

Lưu Hải Sơn ngôi một bên nhìn theo, vui tươi hớn hở rót rượu cho họ, anh cảm thấy khi anh nhìn họ như anh đang nhìn lại bản thân anh lúc trước, lần đầu anh đến nhà họ Tống ăn cơm cũng là hình ảnh này, cái gì ăn ngon, tất cả đều chỉ chuyên hướng về phía món thịt.

Tống Trường Lâm thấy họ ăn gần xong, anh mới nói ra chuyện sắp xếp sau này: “Mấy cậu đã vất vả đến đây, anh cũng sẽ nói rõ ràng với mấy cậu luôn, anh em ruột còn phải sổ sách rõ ràng, cho nên các cậu cũng không cần phải khách sáo với anh, nếu cảm thấy chỗ nào không đúng thì phải nói với anh, như vậy về sau mọi người cùng nhau kiếm sống mới không xuất hiện mâu thuẫn.” Đây cũng chính là lời cảnh cáo phía trước.

“Bọn em hiểu rõ, anh Tống, anh nói đi.” Mấy cậu nhóc này vẫn rất tin tưởng cách làm người của Tống Trường Lâm, chỉ cần một tháng kiếm được 200 đồng tiền lương thì sau này bọn họ có thể sinh sống ở thành phố A rồi.

“Anh đã nói rồi, tiền lương của các cậu là 200 một tháng, cái này không có gì thay đổi, đương nhiên, nếu sau này công ty phát triển tốt, chúng ta cũng có thể tăng lên, các cậu yên tâm, còn vấn đề ăn ở, anh chuẩn bị thuê cho các cậu một khu nhà, các cậu vừa đến còn chưa thu xếp được, tiền thuê nhà là công ty trả, nhưng sau này tất cả các khoản các cậu phải tự bỏ ra, anh mặc kệ, thật ra nếu là trước khi chị dâu mấy cậu sinh đứa nhỏ, các cậu có đến nhà anh ăn cơm cũng không thành vấn đề, nhưng lúc này chị dâu các cậu còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ, cơm của các cậu thì các cậu phải tự giải quyết thôi.” Vốn là bọn họ phải tự tìm chỗ ở, nhưng mấy thằng nhóc này đều dựa vào anh nên mới đến đây, ngày hôm qua gọi điện thoại hôm nay đã vọt đến đây, chỉ cần có chút tin tưởng này, anh cũng phải bồi thường thêm cho họ. Lại nói, coi như một tháng mất thêm 30, 40 đồng thì cũng xem như anh đang mua lòng người, chỉ cần bọn họ nhanh tay nhanh chân làm thêm hai ba chuyến hàng, thì tất cả đều có thể xử lí.

“Anh Tống, anh đã đạt đến trình độ nào đó rồi.” Mọi người không nghĩ đến ngay cả vấn đề ăn ở cũng được giải quyết, thật ra bọn họ ở thành phố B cũng là tự thuê phòng ở, tuy rằng đoàn người cùng chia tiền nên không tính quá đắt, nhưng bọn họ kiếm được cũng ít, cũng là quầy hàng giống nhau, thật sự cũng không thừa ra chút nào, không ngờ bên này anh Tống đã cho tiền lương cao, lại còn giúp thêm tiền thuê nhà.

“Được rồi, đãi ngộ tốt như vậy nhưng không phải không có điều kiện, lúc đi làm việc phải thật lưu loát cho anh, đặc biệt, khi làm việc không được uống rượu, không được gây chuyện, nếu ai làm ảnh hưởng đến danh dự của công ty, anh sẽ đuổi ngay không do dự.”

“Anh Tống, anh yên tâm, mấy người bọn em làm việc cũng được, anh cứ chờ xem biểu hiện của bọn em đi.” Mấy cậu nhóc đang nhiệt huyết sôi trào, cũng rất chờ mong đối với tương lai, bọn họ không muốn về nhà chờ, càng không cam lòng cả đời làm công nhân, nhưng bên ngoài này cũng không dễ sống, nếu không phải gặp được Tống Trường Lâm, thì có lẽ bọn họ sẽ cố gắng thêm hai năm rồi lại quay về nhà chờ thôi.

Đoàn người ăn uống xong, sau đó cùng nhau ra ngoài tìm phòng, phòng ở cũng dễ tìm, gần chỗ nhà Lưu Hải Sơn có hai phòng nhỏ cho thuê, mấy người đàn ông cũng không kén chọn, đi một nhà cảm thấy tốt lập tức mang theo hành lí trực tiếp vào ở.



Lưu Hải Sơn nhìn Tống Trường Lâm trả xong tiền thuê nhà, anh thấp giọng cười nói: “Anh Tống, có phải trong túi sạch sẽ rồi không? Lúc anh về nhà có sợ bị chị dâu mắng không?”

“Đi đi, đi qua một bên, cậu còn không hiểu nhà anh sao? Anh là nhất gia chi chủ, anh làm gì mà chị dâu cậu không ủng hộ đâu? Cậu đừng có ở đây châm ngòi ly gián.” Tống Trường Lâm ngoài miệng thì kiên cường, nhưng trong lòng cũng có chút không nắm chắc. Anh không phải sợ vợ anh không đồng ý, mà chủ yếu là mẹ vợ chăm sóc vợ anh và hai đứa nhỏ thời gian dài như vậy, anh còn muốn giữ chút tiền để mua cho mẹ vợ chút đồ tốt, nhưng bây giờ thì không còn rồi.

Lưu Hải Sơn bỏ đi suy nghĩ nghi ngờ, anh không chút để ý ăn ngay nói thật: “Được rồi, hai ta ai chẳng nói ai? Đó là do chị dâu em hiền lành không so đo với anh, nếu thật sự tính toán, không biết chừng trong nhà đã mấy cái tay rồi.” Nhưng mà, trong nhà còn có thêm hai đứa nhỏ nữa mà.

“Cậu có thôi đi không, thấy anh cậu hiền quá phải không?” Tống Trường Lâm vung nắm tay, mang theo sự uy hiếp bằng vũ lực.

“Không có, không có, em cũng chỉ nghĩ anh hết tiền, đang muốn nói cho anh tin tức tốt thôi.” Lưu Hải Sơn lui về phía sau hai bước, bắt đầu nói về vấn đề chính: “Vừa rồi lúc anh đi đón người em có nhận một cuộc điện thoại, công trường phía Nam có công việc trở gạch, hỏi chúng ta có làm hay không, chắc phải làm trong hai ngày, em cảm thấy chúng ta làm xong việc này trước, trong tay có chút tiền rồi lại bắt đầu khởi nghiệp, cũng không kém được.” Dù sao bọn họ cũng thu tiền ngay, đều là tiền mặt, hôm nay lại có tiền.

“Ha ha, thật sự là tin tốt, mau, nói cho mấy thằng nhóc kia chuẩn bị đi làm, chúng ta ngày mai bắt đầu làm việc.” Khà khà, tốt quá, cuối cùng anh cũng có tiền hiếu kính mẹ vợ rồi.

Mẹ vợ anh cũng không biết con rể của bà vì muốn hiếu kính với bà mà nóng ruột nóng gan, bà nhìn dáng vẻ Tống Trường Hà lo lắng rời đi, bà không nhịn được mà nói với con gái: “Mẹ nói, ban đầu thấy được mấy người các con đều là mấy đứa không bớt lo, nhưng khi so sánh với hai chị em dâu của con, các con thật sự là khiến mẹ bớt lo hơn nhiều, bây giờ các con cách mấy người đó thật xa rồi, nếu mà ở gần, lại cộng thêm Trường Lâm có khả năng như vậy thì không thể nói rõ sẽ xảy ra chuyện gì đâu?” Đến lúc đó già trẻ ở nhà họ Tống đều trông chờ con gái bà bỏ tiền thì sao? Chuyện này đâu có được chứ?

“Lúc trước con không về cũng là nghĩ đến chuyện này, tuy rằng con người của chị cả con không tệ, cha mẹ chồng con cũng rất tốt, nhưng cách hai nhà kia cũng gần, rất phiền lòng.” Càng phiền hơn chính là nhà ai có chuyện thì mẹ chồng cũng sẽ tìm đến cô, chỗ tốt thì cô cũng không để ý đến chuyện tiêu tiền, nhưng không có chuyện gì lại thích bày mặt cho cô nhìn, cô có tật xấu gì đâu mà phải chịu đựng mấy người đó chứ?

“Ừ, cách làm người của cô cả con rất tốt, mấy ngày nay nó đều cướp làm hết việc nhà, nó có thời gian là không để cho mẹ phải làm gì hết, ai, người tốt như vậy sao số mệnh lại khổ như vậy cơ chứ, sao lại không gặp được một người tốt chút chứ?” Bà nhớ đến Tống Trường Hà, trong lòng lại không nhịn được mà cảm khái: “Cô cả con có đứa nhỏ cũng lớn rồi đúng không? Nó có nghĩ đến tìm thêm đối tượng không?” Muốn dáng vẻ có dáng vẻ, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, tại sao có thể độc thân nhiều năm như vậy chứ?

“Mẹ, chúng ta ở một cái thôn còn không biết sao? Chi Hiếu lớn như vậy, sau này vừa phải đến trường vừa phải tìm đối tượng, chuyện gì mà không phải dùng đến tiền chứ?” Còn lại những người muốn cưới, không phải ông lão thì cũng là không muốn quản đứa nhỏ nhưng lại muốn chiếm tiện nghi, đừng nói đến chuyện Tống Trường Hà không đồng ý, mà ngay cả cha mẹ chồng cô cũng sẽ không đồng ý.

“Con cũng thật ngốc, trong thôn có bao nhiêu người chứ? Trong nhà điều kiện như vậy nên bọn họ sẽ tính kế, nhưng bây giờ con ở trong thành phố, nhìn đến gia đình nào không kém, tuổi tương đương, mất vợ hay vợ chồng đã li dị cũng nên tìm một cái, như vậy sau này nếu chị con chuyển đến trong thành ở thì con cũng có bạn chăm sóc.” Chuyện cuối cùng mới là chủ yếu, chị cả nhà họ Tống là người hiểu lí lẽ, còn có tấm lòng nhân hậu, có người như vậy ở bên cạnh tam nha, bà cũng có thể yên tâm.

“Gì ạ? Mẹ, mẹ nói không sai, đến lúc đó con sẽ nói với Trường Lâm, để anh ấy ở bên ngoài chú ý một chút.” Trương Xảo Phương cảm thấy mẹ cô nói rất có lí, thật ra chính là đón cha mẹ chồng đến đây cô cũng không có ý kiến, chỉ cần cô có thể rời xa hai chị em dâu kia là được.

Hai mẹ con thấy đến giờ ăn cơm mà chồng cô còn chưa về, hai người cũng không đợi mà đi ăn trước, dù sao Tống Trường Lâm sớm một chút hay tối một chút đều không nhất định, nếu Trương Xảo Phương có một mình thì cô cũng chờ, nhưng bây giờ thì cô không thể để mẹ cô chờ cùng cô được.

Bình thường cho dù anh có muộn thì cũng chỉ chậm đến khoảng một giờ chiều, không ngờ hôm nay mãi đến gần bốn giờ chiều anh mới lái xe về nhà.

“Trường Lâm ăn cơm chưa con? Sao bây giờ mới về thế?” Mẹ Trương thấy con rể về muộn như vậy bà có chút lo lắng, mỗi ngày Trường Lâm đều đúng giờ về nhà ăn cơm, đây là lần đầu tiên giữa trưa anh không về nhà.

“Con ăn rồi mẹ, trưa hôm nay con đưa chị đến nhà ga, sau đó nhận được tin mấy thằng nhóc mà hôm trước con tìm đến công ty đi làm đã đến đây, con lại đi đón bọn họ, rồi tìm chỗ ở cho họ, vậy nên hôm nay con mới về muộn như vậy, trưa nay bọn con có vào quán cơm ăn một bữa rồi, xem như đón gió cho bọn họ.” Tống Trường Lâm nghĩ đến chuyện ngày mai công ty anh có thể bắt đầu làm việc, trên mặt anh không tự giác được hiện lên nụ cười.

“Nhanh như vậy sao? Mấy người này cũng đủ tốc độ?” Trương Xảo Phương còn nghĩ họ phải đợi mấy ngày nữa, không ngờ nhanh vậy họ đã đến rồi.

“Đúng vậy, mỗi người mang theo một bọc quần áo, nhìn dáng vẻ là hôm qua sau khi nhận được tin tức thì bắt đầu thu dọn, họ dậy sớm để đi nên cơm cũng chưa ăn.” Tống Trường Lâm vừa vào phòng trong, cởi áo sơ mi ngắn tay trên người ra, anh trực tiếp mặc chiếc áo trong, rồi cười nói với vợ: “Mấy thằng nhóc kia vừa nghe nói em sinh cho anh hai cậu nhóc, bọn họ quá hưng phấn, tranh nhau ầm ĩ muốn đến gặp em, nhưng mà anh nghĩ em còn chưa qua tháng, nên không cho bọn họ đến, chờ khi em hết tháng, vợ chồng mình gọi thêm vợ chồng Lưu Hải Sơn nữa, mọi người tụ tập một bữa.”

Ban đầu anh còn muốn cho vợ anh theo quân, có thể giống như lúc anh đến là liên trưởng, không có chuyện gì thì mọi người có thể đến nhà anh tụ tập, không ngờ ý tưởng này anh không thực hiện được trong bộ đội, mà lại có thể thực hiện được ở bên ngoài.

“Ha ha, được, những người này có thể đến cùng một chỗ với các anh cũng không dễ dàng, chờ khi em ra tháng, trong nhà cũng làm thêm mấy món ăn, bọn họ lần đầu tiên đến nhà mình, vậy nên cũng phải làm cho ra dáng chút.” Đối với bạn bè của chồng cô, chỉ cần là không phải loại hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu), thì Trương Xảo Phương luôn luôn ủng hộ tuyệt đối, mỗi lần đều cho chồng cô đủ mặt mũi.

“Đúng rồi, Xảo Phương, chờ khi em ra tháng, chúng ta tìm một ngày nhờ Ngọc Trân trông đứa nhỏ giúp, sau đó anh đưa em và mẹ ra ngoài đi dạo, mua thêm cho mẹ chút đồ.” Nếu không phải anh không biết mua đồ, thì anh đã đưa mẹ vợ đi rồi.

Trương Xảo Phương thấy chồng cô còn nhớ thương đến mẹ mình, trong lòng cô cũng vui vẻ, cô có ý muốn đi đến thưởng cho chồng cô một cái ôm, nhưng khi cô nghĩ lại, bản thân cô đã một tháng rồi chưa tắm rửa, cô nhanh chóng đánh bay suy nghĩ kia đi, thôi, hoãn đi.



Trương Xảo Phương nói chuyện với chồng cô về mấy người công nhân mới đến này, trong lòng cô không ngừng cảm thán: Trăng tròn, còn một ngày nữa là trăng tròn, cuối cùng cô cũng có thể tắm rửa, thoải mái hóng gió.

Trong sự chờ đợi đã lâu của Trương Xảo Phương, cuối cùng ngày trăng tròn của con cô cũng đến, buổi sáng cô cho hai nhóc con bú sữa xong, cô lập tức mang theo đồ dùng rửa mặt, đi thẳng đến chỗ bể, cuối cùng cô cũng được tắm rửa, người cô đang mốc meo rồi.

Cô mạnh mẽ tắm rửa hơn một giờ mới lưu luyến không rời mà đi ra, thật ra cô còn chưa ngâm đủ, nhưng trong nhà cô còn có con trai cô không đợi được, đến lúc bé bú sữa rồi.

Trương Xảo Phương hết tháng ở cữ, theo cô là có thể so sánh với chuyện chim mới thoát lòng, ngay cả chuyện thay tã cho con trai cô cũng thay vô cùng thoải mái, thật ra mẹ Trương cũng không để cô làm, bà nói cô mới ra tháng sợ cô sờ vào nước lạnh, sau bà thấy con gái dùng nước nóng, con gái bà cũng bị nghẹn, có chút tinh lực tràn đầy, vậy nên bà cũng tùy cô.

Bà đợi bốn năm ngày, thấy con gái có thể chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ, trong nhà cũng không có chuyện gì bà phải làm, vậy nên bà muốn về nhà, bây giờ cũng hơn một tháng rồi, trong lòng bà cũng nhớ thương bạn già.

Trước khi bà về, Tống Trường Lâm dành ra nửa ngày, nhờ Mã Ngọc Trân đến trông giúp hai đứa nhỏ một buổi sáng, anh và vợ cùng đưa mẹ đi dạo, thật sự là mua không ít. Bà luôn nói không cần, nhưng không chịu nội Trương Xảo Phương nói, Tống Trường Lâm trả tiền, thấy dáng vẻ con rể trả tiền không chút chùn tay, bà vừa đau lòng lại vui vẻ, thật sự hưởng thụ cảm giác phá sản một lần.

Sáng ngày thứ hai, Tống Trường Lâm tự mình đưa mẹ Trương lên xe, cũng may tuy họ mua nhiều đồ, nhưng đa số cũng không nặng, anh lại dặn dò mẹ vợ đến trạm nhớ gọi xe, trăm ngàn lần để đừng để mình mệt mỏi, sau đó chính mắt anh nhìn thấy xe chạy anh mới trở về công ty.

Những ngày đầu Tống Trường Lâm không yêm tâm vợ anh ở nhà một mình, ngay cả Mã Ngọc Trân cũng lo lắng, lúc trước cô chỉ có một đứa nhỏ mà còn luống cuống chân tay phải nhờ mẹ chồng giúp đỡ, thế mà chị dâu lại còn mang hai đứa? Kết quả là cô vừa nhìn thấy, hai đứa nhỏ mặc quần áo nhỏ ngoan ngoãn nằm ở đây, nghe mẹ bọn nhỏ ca hát rất vui vẻ, trong tay mẹ đứa nhỏ còn đang cầm vải, tay còn lại đang thêu hoa kìa.

“Chị dâu, chị cũng quá nhàn nhã rồi?” Mã Ngọc Trân không hề ghen tỵ mà cũng bắt đầu phải ghen tỵ, tại sao người ta trông hai đứa nhỏ mà còn có thể thêu hoa chứ? Lưu Hải Sơn luôn nói anh Tống lo lắng, vợ anh ấy lợi hại như vậy, vừa trông đứa nhỏ lại vừa thêu hoa kìa, có cái gì mà phải lo lắng chứ?

“A?” Trương Xảo Phương không hiểu nhìn Mã Ngọc Trân, cô bề bộn nhiều việc mà, trong tay phải thêu hoa, miệng còn phải vận dụng chân khí để ca hát dỗ bọn nhỏ vui vẻ, cô rất vất vả mà.

Mã Ngọc Trân thấy chị dâu lại mơ hồ, cô không nhịn được mà cười nói: “Em không nói chị nhàn rỗi, mà ý em là chị quá thoải mái, lúc trước em luôn luống cuống tay chân, làm cho người khác nhìn thấy cũng thấy em rất bận rộn.” Đâu có nhàn nhã như Trương Xảo Phương vậy, mái tóc chải bóng loáng, quần áo trên người cũng sạch sẽ, đâu có giống như người vợ mới cưới có thêm đứa nhỏ chứ?

“Ha ha, hai tên nhóc này không thích nháo, chứ không thì sao chị có thể nhàn rỗi như vậy được?” Người làm mẹ, ngoài miệng thì cười đến là hạnh phúc, thật ra trong lòng đang nói: Nếu không phải cô không có chuyện gì thì lại ca hát một chút, thì với tính cách của hai tên nhóc này đã sớm gào khóc rồi.

“Đây cũng là do chị làm mẹ cẩn thận, chăm sóc tốt, nếu không thì đứa nhỏ nào mà không thích nháo chứ?” Mã Ngọc Trân hâm mộ sờ sờ hai đứa nhỏ, cô cười cười nhìn về phía Trương Xảo Phương, “Chị dâu, bây giờ công ty của anh Tống cũng không kém, sao chị còn thêu hoa chứ?”

Ban đầu cô còn nghĩ cách kiếm tiền của Trương Xảo Phương cũng khéo, sau này nghĩ lại, một cây kim, một sợi chỉ, công việc cần phải ngồi một chỗ cả ngày cũng không dễ chịu như vậy? Bây giờ chị dâu vừa phải trông đứa nhỏ mà vẫn không quên thêu hoa? Lập tức, trong lòng cô cảm thấy không rõ cảm giác, chỉ có kính nể, nếu chồng cô có thể kiếm được tiền giống Tống Trường Lâm, thì sao cô còn phải làm cái này chứ?

“Công ty của anh Tống em cũng chỉ vừa mở đến, lại nói trong nhà có hai đứa nhỏ cần nuôi, chi tiêu trong nhà cũng nhiều, chủ yếu là phòng ở này chị bọn chị vẫn là đang thuê, nếu đã quyết định ở lại đây thì chị cũng muốn qua hai năm nữa sẽ mua một cái phòng nhỏ ở đây, như vậy mới có thể tính là an cư lạc nghiệp được.” Thật ra theo sự phát triển của chồng cô, có lẽ chuyện mua phòng cũng không qua xa, nhưng công ty của chồng cô sau này phát triển tốt nên còn cần phải mua thêm xe, đến lúc đó lại cần thêm vốn để mở rộng, hơn nữa chuyện mua phòng ở cũng là chuyện của hai vợ chồng, ai quy định nhất định phải là đàn ông kiếm tiền chứ?

“Chị dâu. . .” Mã Ngọc Trân vừa định diễn đạt chút tình cảm sùng bái trong lòng, Tiểu Hữu nóng vội cuối cùng cũng bạo phát, nhóc nằm ngoan thế mà không có ai ca hát cho nhóc nghe, để thể hiện sự khó chịu, nhóc dứt khoát nhắm mắt lại hát lên khúc ca của bản thân: “Oa. . .”

Tiểu Tá là người anh tốt, chuyện em trai phải làm nhóc luôn luôn làm cùng, ví dụ như em trai đói bụng nhóc cũng muốn uống sữa, em trai đi tiểu nhóc cũng sẽ vẽ bản đồ, cho nên hiện tại em trai đang khóc, nhóc cũng không khách sáo, nhanh chóng nhắm mắt lại gào lên.

Mã Ngọc Trân thấy hai nhóc con đều khóc ủy khuất, cô rất đau lòng, vội vàng ôm lấy Tiểu Hữu nỉ non trước, đứng dậy vội vàng dỗ dành: “Nín khóc nào, nín khóc nào, bảo bối của chúng ta nín khóc nào, thím thương, thím thương. . .” Người này đến bây giờ cũng chưa phân biệt được ai là anh cả, ai là em hai, cho nên luôn gọi là bảo bối.

Trương Xảo Phương thấy Tiểu Hữu đã được bế, cô cất kĩ kim chỉ trong tay, sau đó mới không chút hoang mang ôm lấy Tiểu Tá, chủ yếu là cô biết, hai tên nhóc này khóc là vì khó chịu không có ai quan tâm đây mà, lqd, cho nên thích khóc thì cứ khóc thôi, coi như hai nhóc đang luyện giọng vậy.

Tiểu Tá nghe được giọng nói dịu dàng của mẹ ở bên tai, nhóc cảm thấy mĩ mãn ngậm miệng lại, Tiểu Hữu ở một bên vừa mới giảm nhỏ âm lượng, chợt thấy giọng nói của mẹ truyền đến từ đằng xa? Nhóc bị lừa? Người ôm nhóc không phải mẹ? “Oa. ..” Tiểu Hữu tự nhận ra bản thân đã bị lừa, lập tức phát ra loại âm thanh giống như giết heo, giọng hét cũng cao hơn lúc trước khoảng một đề xi ben.

“Chị dâu, em không cấu bé.” Mã Ngọc Trân bị giọng khóc của đứa nhỏ làm cho hoảng sợ đến mức run lên, phản ứng đầu tiên của cô chính là giải thích với mẹ đứa nhỏ, cô thật sự không cấu đứa nhỏ mà

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đoạt Xá Thành Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook