Chương 78
Bá Nghiên
17/09/2020
Edit: Voicoi08
“Cũng được, chúng ta đừng nói đến chuyện này trước, cứ để họ gặp mặt một lần rồi xem tình hình thế nào đã, rồi nói tiếp.” Vạn nhất em gái cô mà ưng mắt với ai đó, chính nó thích thì cũng sẽ để bụng hơn. Nhưng mà, lúc nào gặp thì được chứ?
“Đúng rồi, ngày kia, bọn anh lại nhận một phần công việc kéo gạch, việc này mệt, trời cũng nóng, nếu không trong hai ngày này em ở nhà làm cơm, đến lúc đó để Tứ Nha đưa đến công ty được không, bọn anh cũng không cần chạy đi chạy lại, mà bọn họ cũng có thể gặp mặt nhau.” Anh vốn định nhận công việc này thì mọi người trực tiếp mua chút lương khô, mọi người cùng nhau ăn một miếng là được, nhưng bây giờ trong nhà có thêm một cô em vợ có thể giúp anh trông hai đứa nhỏ, cũng có thời gian rảnh rỗi, hai người làm chút cơm đưa đến công ty cũng được, vừa có thể biểu hiện sự hiền lành của em vợ, cũng có thể để người chủ như anh quan tâm đến nhân viên, huống chi, không cần phải chạy đi chạy lại, có thể làm thêm không ít công việc, có thể nói là một công đôi việc, chỉ là vợ anh sẽ phải vất vả hơn một chút.
“Em thấy cũng được, ý này không kém.” Có được hay không thì cũng không khiến người ta phải chú ý, chỉ là đưa cơm cho anh rể mà thôi. “Nhưng mà Tứ Nha có thể tìm được công ty của các anh không?” Nói thật, công ty nhà bọn họ đến bây giờ Trương Xảo Phương vẫn chưa đi qua, cho nên chính cô cũng không tìm được.
“Ha ha, có thể, đều nằm trên đường lớn, lại không cần phải vào ngõ nhỏ, đến lúc đó anh vẽ bản đồ cho em ấy, em ấy nhất định sẽ không lạc.” Đều có kí hiệu là các công trình kiến trúc, đi mấy vòng là được.
“Vâng, vậy cứ quyết định như vậy đi.” Trương Xảo Phương cười gật đầu đồng ý, trong lòng cô âm thầm quyết định, đưa cơm thêm mấy hôm cũng tốt, để em gái cô có cơ hội để rèn luyện, ở nhà làm nấu thêm hai bữa cơm. Cô nhìn thời gian, rồi đẩy đẩy vai chồng cô: “Anh mệt mỏi thì nhanh về phòng ngủ đi, ngày mai anh vòn phải đi làm đó.”
“Hả?” Tống Trường Lâm nghe thấy vợ anh nói vậy, ánh mắt anh lập tức không thể mở ra được, mơ mơ màng màng chuyển người lại nói: “Bây giờ anh không thể dậy được, đứng lên cũng qua mất cơn buồn ngủ rồi, thôi, anh cứ ngủ như vậy cũng được.” Anh vừa nói xong từ cuối cùng, lập tức không còn động tĩnh, rõ ràng là đang ngủ.
Trương Xảo Phương không biết làm sao, trợn từng mắt, nào có ai ngủ nhanh như vậy chứ? Anh đang lừa trẻ con đó à? Nhưng anh cũng đã nói là đang ngủ rồi, cô còn có thể làm sao được chứ? Thôi, để anh ngủ đi.
Một lúc sau, Tống Trường Lâm nghe nói đã ngủ thì anh cảm thấy vợ anh không có động tĩnh gì, anh lặng lẽ quay người, thỏa mãn nhích lại gần: “Ai, cuối cùng cũng được nằm bên cạnh vợ mà ngủ một giấc, quá khó khăn mà."
Sáng sớm hôm sau, Trương Xảo Trân lập tức cảm thấy bản thân cô đến đây là quyết định quá đúng đắn, ở nhà chị ba hạnh phúc hơn khi ở trong nhà nhiều, anh rể cô dậy sớm ra ngoài mua đồ bánh bao, sữa đậu nành, cô có thể thoải mái chọn, đây mới là cuộc sống mà.
Một đêm tỉnh đến năm, sáu lần? Ai, nuôi một đứa nhỏ không dễ dàng, chị ba cô quá vất vả, Trương Xảo Trân còn biết đau lòng cho chị gái, không chút suy nghĩ bắt đầy dọn bắt đũa và căn phòng bên ngoài, vậy mà kết quả khi chị ba vừa ra ngoài đã bắt cô làm lại toàn bộ: “Sao em có thể làm thành như vậy nhỉ? Em nhìn đáy bát còn váng dầu đây này, rửa lại đi. Còn cả cái khăn này giặt cũng chưa sạch, cái này có đem lau cũng không thể lau sạch được, em dùng thêm chút xà phòng giặt thật sạch lại đi, cái bệ bếp này em lau cũng không sạch, nhìn xem phía sau bếp này, chỗ này nữa vẫn còn nguyên dầu đây này, tối qua chưa kịp thu dọn, buổi sáng ngủ dậy thì phải dọn cho sạch chứ em. . .”
Nồi cơm điện bên ngoài chưa lau, làm lại, chảo điện có cán chưa được lau nắp, làm lại. . . Tóm lại chờ khi Trương Xảo Trân rảnh rỗi thì cũng đến chín giờ sáng rồi.
“Chị ơi, làm gì có nhà ai mỗi ngày đều lau những cái này chứ? Như vậy thì mỗi ngày còn lại bao nhiêu thời gian chứ?” Một ngày ăn ba bữa cơm, cũng có nghĩa là phải thu dọn ba lần, vậy cô còn có thời gian làm việc khác không đây?
“Mỗi ngày chị đều làm cũng không thấy tốn bao nhiêu thời gian. Em nhanh chân nhanh tay một chút không phải là xong rồi sao? Lại nói mỗi ngày đều lau thì mới không bẩn, lại nói cũng không quá vất vả mà.” Trương Xảo Phương cười nhìn hai con trai đang nằm đạp chân, cô vừa thay xuống chiếc váy dính nước tiểu của con, chuẩn bị chút nữa sẽ giặt quần áo.
Trương Xảo Trân nhìn chị gái vừa trông đứa nhỏ nhưng mái tóc vẫn gọn gàng mượt mà đến bóng loáng, cô buồn bực nói: “Chị ba, em thấy lúc chị hai trông Gia Bảo, quần áo mặc đều chuyển thành thâm, còn chị vừa bị đứa nhỏ túm, vừa đổi nước tiểu cho bé, chị phải giặt nhiều đến thế nào vậy?” Hơn nữa từ tối qua đến bây giờ, chị ba của cô đã đổi ba bộ quần áo, ban đầu cô còn cảm thấy cô mặc quần áo đủ xinh đẹp, bây giờ cô mới phát hiện ra chị ba của cô sinh hai đứa nhỏ, nhưng so với cô còn xinh đẹp hơn nhiều.
Trương Xảo Phương lườm em gái một cái, cô tìm quần áo chồng cô thay ra hôm qua, nói với em gái: “Chị trang điểm cho bản thân lên tinh thần một chút, chẳng những anh rể em vui vẻ, bản thân chị nhìn lại cũng thấy tâm trạng tốt hơn, quần áo của chị thì chị giặt, ai quản việc này của chị chứ?”
Trương Xảo Trân há miệng thở dốc,lqd, lại không thể không ý tứ mà đống lại: Được rồi, bản thân chị cô nguyện ý giặt, quả thật không ai có thể quản được.
“Chị nhớ lúc trước em bảo chị không biết cách chăm sóc bản thân, mặc cũng không đủ tinh thần, đó là bởi vì lúc đó chị không có điều kiện, anh rể em một ngày kiếm được chút tiền cũng không dễ dàng, tuy rằng là bộ đội, nhưng anh ấy ở bên ngoài quá mệt mỏi, chị cũng không thể ở nhà hoang phí, nhưng mà bây giờ bản thân chị cũng kiếm được tiền, mua thêm hai bộ quần áo cũng có thể khiến bản thân vui vẻ hơn, anh rể em cũng không thể nói được gì, giống như chị hai, chị ấy ở nhà trông cửa hàng đồ ăn vặt cũng kiếm được tiền, bản thân chị ấy thích mua gì thì mua cái đó, anh rể hai cho đến bây giờ cũng không quản.” Trương Xảo Phương mượn cơ hội giáo dục em gái về mặt phải biết kiếm tiền, cho nên cô muốn cho Tứ nha đi làm gì đó, chờ khi nó có thể tự kiếm được tiền, cảm nhận được sự vất vả khi kiếm tiền, không chứng tính tình nói như rồng leo, làm như mèo mửa cũng có thể sửa lại được. Điều kiện tiên quyết là cho nó có động lực để kiếm tiền mà thôi.
“Em lại không biết thêu hoa.” Trương Xảo Trân hâm mộ nhìn chiếc váy dài màu hồng nhạt của chị gái, cô lại có chút không phục nói: “Bây giờ anh rể em là ông chủ, lại đối xử với chị tốt như vậy, chị muốn mua gì mà anh ấy không cho chị mua chứ?” Cho nên cô chỉ cần gả cho người chồng tốt là được, làm gì mà phải khiến cho bản thân mệt đến muốn sống muốn chết chứ?
“Ông chủ? Trước tiên không nói đến chuyện anh ấy chỉ là một ông chủ nhỏ thì kiếm được bao nhiêu tiền, không có chị trước đây luôn thêu hoa kiếm tiền, bây giờ cũng chưa chắc anh ấy có thể trở thành một ông chủ, cho dù khi chị gả cho anh ấy đã là ông chủ, trong tay anh ấy đã có nhiều tiền, nhưng công ty này bọn chị cũng phải cùng nhau cô gắng, nếu không thì dựa vào đâu mà người ta lại phải đưa tiền vào tay chị? Với cả nếu không phải tiền của chị thì sao chị có thể dùng tiền thoải mái đến vậy? Có lẽ chị mua chút đồ cần hai ba mươi đồng thì không cần hỏi ý kiến của chồng, nhưng nếu chị muốn bỏ một trăm, hai trăm đồng ra mua chút đồ cho cha mẹ chẳng lẽ cũng đưa tay muốn chồng cho? Cứ như vậy thời gian dài có ai mà không phiền? Em có thấy phiền không?”
Cô tức giận ấn cái đầu dưa của em gái, nói: “Em gái ngốc của tôi, em cũng không nhìn lại những người phụ nữ trong thôn, cho dù bám vào được cành cao là rất tốt, nhưng trong nhà do ai quyết định? Giống như cái cậu sinh viên lần trước em quen, anh ta còn chưa ra gì, thế mà em đã phải gấp gáp đi giúp người ta làm việc, nếu thật sự cậu ta có tiền đồ, em mà gả qua đó không phải là sẽ phải hầu hạ cả gia đình già trẻ nhà người ta sao? Tóm lại là làm người hầu cho người ta thôi đúng không?”
Trương Xảo Phương thấy nói đủ rồi, cô ôm quần áo, một tay chỉ vào hai cậu con trai đang nằm trên kháng, nói với em gái: “Em trông cháu trai của em đi, chị đi giặt quần áo.” Nói xong, cô quay người ra ngoài.
Trương Xảo Trân ngồi trên kháng nhìn hai cháu trai, tỏng lòng bắt đầu cẩn thận cân nhắc, cảm thấy chị cô nói giống như có chút đạo lý, nhưng mà giống như có chút còn không đúng, đến cùng thì chỗ nào không đúng chứ? Lê_quý_đôn.com
Một lát sau, hai đứa nhỏ bắt đầu mặc kệ, dì nhỏ của hai nhóc lại không biết ca hát, cũng không thích vuốt ve, thật sự là không có ý tứ gì, Tiểu Hữu nóng vội bắt đầu nhắm mắt gào khóc, chuẩn bị gọi mẹ đến.
“Chị ơi, Tiểu Hữu khóc rồi.” Cháu trai khóc không chút e dè, Trương Xảo Trân nóng ruột gọi ra phía ngoài, cô cũng không rõ hai đứa nhỏ ai là ai, nhưng cô rất thông minh, chỉ cần cô ở đây, nhất định cô sẽ đặt Tiểu Tá nằm bên trái, Tiểu Hữu nằm bên phải, còn luôn luôn dặn dò chị gái cô cũng làm như vậy, thuận tiện cho việc cô có thể phân biệt được.
“Không sao đâu, nó không đói bụng đâu, có thể là do buồn chán, em vỗ vỗ vào người nó là được.” Người làm mẹ không hề vội vàng, vô cùng lạnh nhạt tiếp tục giặt quần áo.
“Chị, không được rồi, Tiểu Hữu càng ngày càng khóc to.” Gương mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng rồi, cô rất đau lòng.
“Không sao đâu, nếu không được thì em bế nó lên.” Mẹ đứa nhỏ tiếp tục giặt quần áo.
“Chị, Tiểu Hữu chưa nín, Tiểu Tá cũng bắt đầu khóc rồi, chị mau vào đi. . .” Nếu chị còn không vào thì em cũng sắp khóc rồi, hai cháu trai ngoại quá đáng thương, vành mắt đều đỏ cả lên rồi.
“Tại sao lại phiền phức nhứ vậy?” Trương Xảo Phương giặt xong quần áo, cuối cùng cũng lắc lư đi vào nhà, nhận lấy cậu con trai đang không ngừng gào khóc, cô nói với em gái: “chị còn chưa kịp phơi quần áo đâu, em đi giúp chị phơi ra đi, sau đó em vào trông đứa nhỏ để chị đi nấu cơm.
“Không cần, chị cho hai nhóc ngủ đi, em đi nấu cơm.” Trương Xảo Trân nhanh chóng chạy ra ngoài, lần đầu tiên cô muốn làm việc gọn gàng đến vậy.
“Được rồi, vậy em đến phòng bếp, lấy cà tím dưới đất rửa đi, dưa chuột cũng vậy, trưa nay chúng ta trưng cà tím và làm món rau trộn.” Thức ăn thừa từ hôm qua còn nhiều, vẫn đủ để mọi người ăn trưa nay.
Trương Xảo Trân nghe chị gái nói thực đơn, cô không nói hai lời, nhanh chóng xoay người về phía phòng bếp.
Trương Xảo Phương luôn thích nói nhiều nhưng thấy em gái đi rồi, cuối cùng cô cũng đặt đứa nhỏ lên giường đất, sờ sờ cái tay nhỏ nhắn của con trai, cô cười nói: “Các con thấy dì nhỏ của các con có đảm đang không kìa? Mẹ đã nói rồi mà, cũng là do bà ngoại của các con quá chiều dì nhỏ nên mới thành như vậy, bây giờ không chiều nữa là được rồi.”
Tiểu Tá không hiểu mẹ đang nói gì, dì sao nhóc cũng biết là có người nói chuyện với nhóc, nhóc trợn tròn mắt, vung tay vung chân để thể hiện tâm trạng vui mừng của bản thân, hai mẹ con nhìn nhau cười, không khí trong phòng tốt vô cùng.
Lúc ăn cơm trưa, Tống Trường Lâm cảm thấy món cà tím trưng vẫn hương vị như vậy, nhưng tại sao dư chuột này lại bị cắt to thế? Cho dù kĩ thuật thái rau của anh không được tốt thì cũng không kém đến vậy mà?
Trương Xảo Trân thấy anh rể nghi ngờ nhìn chằm chằm vào món rau trộn, cô yên lặng cúi đầu ăn cơm: Hu hu, cô đã bị chị gái mắng rồi, lần sau cô sẽ chú ý, anh rể không cần phải nhìn chằm chằm thế đâu.
“Lần sau mẹ có gọi điện đến anh có thể nói cho mẹ, có Tứ nha ở đây quả thật giúp được em không ít việc, sáng nay hai cậu nhóc kia không để em được yên, nếu không có Tứ Nha ở đây thì cơm trưa chúng ta cũng không có mà ăn rồi.” Nói tóm lại, buổi sáng nay em gái cô thể hiện không sai, cho nên phải cho chút khen ngợi.
“Ha ha, thật sao? Anh đã nói mà, mẹ luôn coi Tứ Nha là trẻ con, mẹ còn nói cái gì mà em ấy không làm được gì? Nhìn mâm cơm này xem, cũng không kém mà.” Tống Trường Lâm thấy em vợ thật sự có thể giúp đỡ vợ anh, trong lòng anh cũng vui vẻ, ngoài miệng cũng không tiết kiệm câu khen ngợi.
Trương Xảo Trân ăn cơm cô tự nấu, khóe miệng cô hơi nhếch lên, vui vẻ vừa định nói gì đó thì chợ nghe thấy anh rể nói câu tiếp theo: “Món cà tím trưng cũng rất ngon, mùi vị giống hệt chị gái em làm, đều là mẹ dạy hai người sao?” Đoán chừng là do cùng một thầy dạy, cho nên không thể ra được cùng một mùi vị như vậy được.
Trương Xảo Trân nhanh chóng mất đi sự vui vẻ trên mặt, buồn bã cúi đầu tiếp tục ăn cơm: hu hu, đó là chị gái cô mới làm, hơn phân nửa chỗ cô làm đã bị chị gái nhân lúc anh rể chưa về mà hủy thi diệt tích rồi.
“Cũng được, chúng ta đừng nói đến chuyện này trước, cứ để họ gặp mặt một lần rồi xem tình hình thế nào đã, rồi nói tiếp.” Vạn nhất em gái cô mà ưng mắt với ai đó, chính nó thích thì cũng sẽ để bụng hơn. Nhưng mà, lúc nào gặp thì được chứ?
“Đúng rồi, ngày kia, bọn anh lại nhận một phần công việc kéo gạch, việc này mệt, trời cũng nóng, nếu không trong hai ngày này em ở nhà làm cơm, đến lúc đó để Tứ Nha đưa đến công ty được không, bọn anh cũng không cần chạy đi chạy lại, mà bọn họ cũng có thể gặp mặt nhau.” Anh vốn định nhận công việc này thì mọi người trực tiếp mua chút lương khô, mọi người cùng nhau ăn một miếng là được, nhưng bây giờ trong nhà có thêm một cô em vợ có thể giúp anh trông hai đứa nhỏ, cũng có thời gian rảnh rỗi, hai người làm chút cơm đưa đến công ty cũng được, vừa có thể biểu hiện sự hiền lành của em vợ, cũng có thể để người chủ như anh quan tâm đến nhân viên, huống chi, không cần phải chạy đi chạy lại, có thể làm thêm không ít công việc, có thể nói là một công đôi việc, chỉ là vợ anh sẽ phải vất vả hơn một chút.
“Em thấy cũng được, ý này không kém.” Có được hay không thì cũng không khiến người ta phải chú ý, chỉ là đưa cơm cho anh rể mà thôi. “Nhưng mà Tứ Nha có thể tìm được công ty của các anh không?” Nói thật, công ty nhà bọn họ đến bây giờ Trương Xảo Phương vẫn chưa đi qua, cho nên chính cô cũng không tìm được.
“Ha ha, có thể, đều nằm trên đường lớn, lại không cần phải vào ngõ nhỏ, đến lúc đó anh vẽ bản đồ cho em ấy, em ấy nhất định sẽ không lạc.” Đều có kí hiệu là các công trình kiến trúc, đi mấy vòng là được.
“Vâng, vậy cứ quyết định như vậy đi.” Trương Xảo Phương cười gật đầu đồng ý, trong lòng cô âm thầm quyết định, đưa cơm thêm mấy hôm cũng tốt, để em gái cô có cơ hội để rèn luyện, ở nhà làm nấu thêm hai bữa cơm. Cô nhìn thời gian, rồi đẩy đẩy vai chồng cô: “Anh mệt mỏi thì nhanh về phòng ngủ đi, ngày mai anh vòn phải đi làm đó.”
“Hả?” Tống Trường Lâm nghe thấy vợ anh nói vậy, ánh mắt anh lập tức không thể mở ra được, mơ mơ màng màng chuyển người lại nói: “Bây giờ anh không thể dậy được, đứng lên cũng qua mất cơn buồn ngủ rồi, thôi, anh cứ ngủ như vậy cũng được.” Anh vừa nói xong từ cuối cùng, lập tức không còn động tĩnh, rõ ràng là đang ngủ.
Trương Xảo Phương không biết làm sao, trợn từng mắt, nào có ai ngủ nhanh như vậy chứ? Anh đang lừa trẻ con đó à? Nhưng anh cũng đã nói là đang ngủ rồi, cô còn có thể làm sao được chứ? Thôi, để anh ngủ đi.
Một lúc sau, Tống Trường Lâm nghe nói đã ngủ thì anh cảm thấy vợ anh không có động tĩnh gì, anh lặng lẽ quay người, thỏa mãn nhích lại gần: “Ai, cuối cùng cũng được nằm bên cạnh vợ mà ngủ một giấc, quá khó khăn mà."
Sáng sớm hôm sau, Trương Xảo Trân lập tức cảm thấy bản thân cô đến đây là quyết định quá đúng đắn, ở nhà chị ba hạnh phúc hơn khi ở trong nhà nhiều, anh rể cô dậy sớm ra ngoài mua đồ bánh bao, sữa đậu nành, cô có thể thoải mái chọn, đây mới là cuộc sống mà.
Một đêm tỉnh đến năm, sáu lần? Ai, nuôi một đứa nhỏ không dễ dàng, chị ba cô quá vất vả, Trương Xảo Trân còn biết đau lòng cho chị gái, không chút suy nghĩ bắt đầy dọn bắt đũa và căn phòng bên ngoài, vậy mà kết quả khi chị ba vừa ra ngoài đã bắt cô làm lại toàn bộ: “Sao em có thể làm thành như vậy nhỉ? Em nhìn đáy bát còn váng dầu đây này, rửa lại đi. Còn cả cái khăn này giặt cũng chưa sạch, cái này có đem lau cũng không thể lau sạch được, em dùng thêm chút xà phòng giặt thật sạch lại đi, cái bệ bếp này em lau cũng không sạch, nhìn xem phía sau bếp này, chỗ này nữa vẫn còn nguyên dầu đây này, tối qua chưa kịp thu dọn, buổi sáng ngủ dậy thì phải dọn cho sạch chứ em. . .”
Nồi cơm điện bên ngoài chưa lau, làm lại, chảo điện có cán chưa được lau nắp, làm lại. . . Tóm lại chờ khi Trương Xảo Trân rảnh rỗi thì cũng đến chín giờ sáng rồi.
“Chị ơi, làm gì có nhà ai mỗi ngày đều lau những cái này chứ? Như vậy thì mỗi ngày còn lại bao nhiêu thời gian chứ?” Một ngày ăn ba bữa cơm, cũng có nghĩa là phải thu dọn ba lần, vậy cô còn có thời gian làm việc khác không đây?
“Mỗi ngày chị đều làm cũng không thấy tốn bao nhiêu thời gian. Em nhanh chân nhanh tay một chút không phải là xong rồi sao? Lại nói mỗi ngày đều lau thì mới không bẩn, lại nói cũng không quá vất vả mà.” Trương Xảo Phương cười nhìn hai con trai đang nằm đạp chân, cô vừa thay xuống chiếc váy dính nước tiểu của con, chuẩn bị chút nữa sẽ giặt quần áo.
Trương Xảo Trân nhìn chị gái vừa trông đứa nhỏ nhưng mái tóc vẫn gọn gàng mượt mà đến bóng loáng, cô buồn bực nói: “Chị ba, em thấy lúc chị hai trông Gia Bảo, quần áo mặc đều chuyển thành thâm, còn chị vừa bị đứa nhỏ túm, vừa đổi nước tiểu cho bé, chị phải giặt nhiều đến thế nào vậy?” Hơn nữa từ tối qua đến bây giờ, chị ba của cô đã đổi ba bộ quần áo, ban đầu cô còn cảm thấy cô mặc quần áo đủ xinh đẹp, bây giờ cô mới phát hiện ra chị ba của cô sinh hai đứa nhỏ, nhưng so với cô còn xinh đẹp hơn nhiều.
Trương Xảo Phương lườm em gái một cái, cô tìm quần áo chồng cô thay ra hôm qua, nói với em gái: “Chị trang điểm cho bản thân lên tinh thần một chút, chẳng những anh rể em vui vẻ, bản thân chị nhìn lại cũng thấy tâm trạng tốt hơn, quần áo của chị thì chị giặt, ai quản việc này của chị chứ?”
Trương Xảo Trân há miệng thở dốc,lqd, lại không thể không ý tứ mà đống lại: Được rồi, bản thân chị cô nguyện ý giặt, quả thật không ai có thể quản được.
“Chị nhớ lúc trước em bảo chị không biết cách chăm sóc bản thân, mặc cũng không đủ tinh thần, đó là bởi vì lúc đó chị không có điều kiện, anh rể em một ngày kiếm được chút tiền cũng không dễ dàng, tuy rằng là bộ đội, nhưng anh ấy ở bên ngoài quá mệt mỏi, chị cũng không thể ở nhà hoang phí, nhưng mà bây giờ bản thân chị cũng kiếm được tiền, mua thêm hai bộ quần áo cũng có thể khiến bản thân vui vẻ hơn, anh rể em cũng không thể nói được gì, giống như chị hai, chị ấy ở nhà trông cửa hàng đồ ăn vặt cũng kiếm được tiền, bản thân chị ấy thích mua gì thì mua cái đó, anh rể hai cho đến bây giờ cũng không quản.” Trương Xảo Phương mượn cơ hội giáo dục em gái về mặt phải biết kiếm tiền, cho nên cô muốn cho Tứ nha đi làm gì đó, chờ khi nó có thể tự kiếm được tiền, cảm nhận được sự vất vả khi kiếm tiền, không chứng tính tình nói như rồng leo, làm như mèo mửa cũng có thể sửa lại được. Điều kiện tiên quyết là cho nó có động lực để kiếm tiền mà thôi.
“Em lại không biết thêu hoa.” Trương Xảo Trân hâm mộ nhìn chiếc váy dài màu hồng nhạt của chị gái, cô lại có chút không phục nói: “Bây giờ anh rể em là ông chủ, lại đối xử với chị tốt như vậy, chị muốn mua gì mà anh ấy không cho chị mua chứ?” Cho nên cô chỉ cần gả cho người chồng tốt là được, làm gì mà phải khiến cho bản thân mệt đến muốn sống muốn chết chứ?
“Ông chủ? Trước tiên không nói đến chuyện anh ấy chỉ là một ông chủ nhỏ thì kiếm được bao nhiêu tiền, không có chị trước đây luôn thêu hoa kiếm tiền, bây giờ cũng chưa chắc anh ấy có thể trở thành một ông chủ, cho dù khi chị gả cho anh ấy đã là ông chủ, trong tay anh ấy đã có nhiều tiền, nhưng công ty này bọn chị cũng phải cùng nhau cô gắng, nếu không thì dựa vào đâu mà người ta lại phải đưa tiền vào tay chị? Với cả nếu không phải tiền của chị thì sao chị có thể dùng tiền thoải mái đến vậy? Có lẽ chị mua chút đồ cần hai ba mươi đồng thì không cần hỏi ý kiến của chồng, nhưng nếu chị muốn bỏ một trăm, hai trăm đồng ra mua chút đồ cho cha mẹ chẳng lẽ cũng đưa tay muốn chồng cho? Cứ như vậy thời gian dài có ai mà không phiền? Em có thấy phiền không?”
Cô tức giận ấn cái đầu dưa của em gái, nói: “Em gái ngốc của tôi, em cũng không nhìn lại những người phụ nữ trong thôn, cho dù bám vào được cành cao là rất tốt, nhưng trong nhà do ai quyết định? Giống như cái cậu sinh viên lần trước em quen, anh ta còn chưa ra gì, thế mà em đã phải gấp gáp đi giúp người ta làm việc, nếu thật sự cậu ta có tiền đồ, em mà gả qua đó không phải là sẽ phải hầu hạ cả gia đình già trẻ nhà người ta sao? Tóm lại là làm người hầu cho người ta thôi đúng không?”
Trương Xảo Phương thấy nói đủ rồi, cô ôm quần áo, một tay chỉ vào hai cậu con trai đang nằm trên kháng, nói với em gái: “Em trông cháu trai của em đi, chị đi giặt quần áo.” Nói xong, cô quay người ra ngoài.
Trương Xảo Trân ngồi trên kháng nhìn hai cháu trai, tỏng lòng bắt đầu cẩn thận cân nhắc, cảm thấy chị cô nói giống như có chút đạo lý, nhưng mà giống như có chút còn không đúng, đến cùng thì chỗ nào không đúng chứ? Lê_quý_đôn.com
Một lát sau, hai đứa nhỏ bắt đầu mặc kệ, dì nhỏ của hai nhóc lại không biết ca hát, cũng không thích vuốt ve, thật sự là không có ý tứ gì, Tiểu Hữu nóng vội bắt đầu nhắm mắt gào khóc, chuẩn bị gọi mẹ đến.
“Chị ơi, Tiểu Hữu khóc rồi.” Cháu trai khóc không chút e dè, Trương Xảo Trân nóng ruột gọi ra phía ngoài, cô cũng không rõ hai đứa nhỏ ai là ai, nhưng cô rất thông minh, chỉ cần cô ở đây, nhất định cô sẽ đặt Tiểu Tá nằm bên trái, Tiểu Hữu nằm bên phải, còn luôn luôn dặn dò chị gái cô cũng làm như vậy, thuận tiện cho việc cô có thể phân biệt được.
“Không sao đâu, nó không đói bụng đâu, có thể là do buồn chán, em vỗ vỗ vào người nó là được.” Người làm mẹ không hề vội vàng, vô cùng lạnh nhạt tiếp tục giặt quần áo.
“Chị, không được rồi, Tiểu Hữu càng ngày càng khóc to.” Gương mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng rồi, cô rất đau lòng.
“Không sao đâu, nếu không được thì em bế nó lên.” Mẹ đứa nhỏ tiếp tục giặt quần áo.
“Chị, Tiểu Hữu chưa nín, Tiểu Tá cũng bắt đầu khóc rồi, chị mau vào đi. . .” Nếu chị còn không vào thì em cũng sắp khóc rồi, hai cháu trai ngoại quá đáng thương, vành mắt đều đỏ cả lên rồi.
“Tại sao lại phiền phức nhứ vậy?” Trương Xảo Phương giặt xong quần áo, cuối cùng cũng lắc lư đi vào nhà, nhận lấy cậu con trai đang không ngừng gào khóc, cô nói với em gái: “chị còn chưa kịp phơi quần áo đâu, em đi giúp chị phơi ra đi, sau đó em vào trông đứa nhỏ để chị đi nấu cơm.
“Không cần, chị cho hai nhóc ngủ đi, em đi nấu cơm.” Trương Xảo Trân nhanh chóng chạy ra ngoài, lần đầu tiên cô muốn làm việc gọn gàng đến vậy.
“Được rồi, vậy em đến phòng bếp, lấy cà tím dưới đất rửa đi, dưa chuột cũng vậy, trưa nay chúng ta trưng cà tím và làm món rau trộn.” Thức ăn thừa từ hôm qua còn nhiều, vẫn đủ để mọi người ăn trưa nay.
Trương Xảo Trân nghe chị gái nói thực đơn, cô không nói hai lời, nhanh chóng xoay người về phía phòng bếp.
Trương Xảo Phương luôn thích nói nhiều nhưng thấy em gái đi rồi, cuối cùng cô cũng đặt đứa nhỏ lên giường đất, sờ sờ cái tay nhỏ nhắn của con trai, cô cười nói: “Các con thấy dì nhỏ của các con có đảm đang không kìa? Mẹ đã nói rồi mà, cũng là do bà ngoại của các con quá chiều dì nhỏ nên mới thành như vậy, bây giờ không chiều nữa là được rồi.”
Tiểu Tá không hiểu mẹ đang nói gì, dì sao nhóc cũng biết là có người nói chuyện với nhóc, nhóc trợn tròn mắt, vung tay vung chân để thể hiện tâm trạng vui mừng của bản thân, hai mẹ con nhìn nhau cười, không khí trong phòng tốt vô cùng.
Lúc ăn cơm trưa, Tống Trường Lâm cảm thấy món cà tím trưng vẫn hương vị như vậy, nhưng tại sao dư chuột này lại bị cắt to thế? Cho dù kĩ thuật thái rau của anh không được tốt thì cũng không kém đến vậy mà?
Trương Xảo Trân thấy anh rể nghi ngờ nhìn chằm chằm vào món rau trộn, cô yên lặng cúi đầu ăn cơm: Hu hu, cô đã bị chị gái mắng rồi, lần sau cô sẽ chú ý, anh rể không cần phải nhìn chằm chằm thế đâu.
“Lần sau mẹ có gọi điện đến anh có thể nói cho mẹ, có Tứ nha ở đây quả thật giúp được em không ít việc, sáng nay hai cậu nhóc kia không để em được yên, nếu không có Tứ Nha ở đây thì cơm trưa chúng ta cũng không có mà ăn rồi.” Nói tóm lại, buổi sáng nay em gái cô thể hiện không sai, cho nên phải cho chút khen ngợi.
“Ha ha, thật sao? Anh đã nói mà, mẹ luôn coi Tứ Nha là trẻ con, mẹ còn nói cái gì mà em ấy không làm được gì? Nhìn mâm cơm này xem, cũng không kém mà.” Tống Trường Lâm thấy em vợ thật sự có thể giúp đỡ vợ anh, trong lòng anh cũng vui vẻ, ngoài miệng cũng không tiết kiệm câu khen ngợi.
Trương Xảo Trân ăn cơm cô tự nấu, khóe miệng cô hơi nhếch lên, vui vẻ vừa định nói gì đó thì chợ nghe thấy anh rể nói câu tiếp theo: “Món cà tím trưng cũng rất ngon, mùi vị giống hệt chị gái em làm, đều là mẹ dạy hai người sao?” Đoán chừng là do cùng một thầy dạy, cho nên không thể ra được cùng một mùi vị như vậy được.
Trương Xảo Trân nhanh chóng mất đi sự vui vẻ trên mặt, buồn bã cúi đầu tiếp tục ăn cơm: hu hu, đó là chị gái cô mới làm, hơn phân nửa chỗ cô làm đã bị chị gái nhân lúc anh rể chưa về mà hủy thi diệt tích rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.