Đoạt Xá Thành Thê

Chương 80

Bá Nghiên

17/09/2020

Edit: Voicoi08

Đám người Tống Trường Lâm cũng mới từ công trường về, mấy tên nhóc vừa dừng xe lập tức xông vào nhà cướp đoạt nước để rửa mặt. Vừa rồi anh Tống có nói một lát nữa em vợ anh ấy sẽ tới đưa cơm, ấn tượng đầu tiên là vô cùng quan trọng, không dọn dẹp sạch sẽ một chút, mặt xám mày tro thì ai thèm coi trọng mình chứ?

Mất thằng nhóc đều vừa rửa mặt vừa oán trách, anh Tống sao lại không nói trước việc này chứ? Đáng ra chuyện tốt này anh phải nói từ hôm qua chứ, như vậy bọn họ mới có thể chuẩn bị quần áo đẹp, lúc trở về cũng có cái mà thay.

Tống Trường Lâm nào có nghĩ được nhiều như vậy? Anh có thể giúp bọn hắn nghĩ biện pháp gặp mặt đã là không kém rồi, làm gì có chuyện sẽ báo trước chứ? Cũng không phải anh đi gặp vợ, anh gấp gáp làm gì? Hơn nữa bây giờ anh cũng không quá coi trọng việc xem mắt này, dù sao mặc kệ là ai thì khoảng cách giữa hai nhà cũng quá xa.

Chậu nước bên kia đều bị chiếm rồi, Tống Trường Lâm cũng không nóng vội, anh nhìn về hướng của một lát, thấy em vợ anh đang cầm theo hai cái túi đi về phía này.

“Xảo Trân, em tới đúng lúc thật đấy, bọn anh cũng vừa về đến đây.” Tống Trường Lâm nhận túi đồ trong tay đối phương, anh cười cười nhường em vợ đi vào trong. “Em mau vào nhà đi, hôm nay mặt trời to, nóng muốn hỏng rồi đúng không?” Anh có thói quen nếu ở ngoài sẽ gọi tên em vợ, chỉ khi nói chuyện với vợ hoặc mẹ vợ mới gọi em vợ là tứ nha, anh cảm thấy cái nhũ danh này để người khác nghe được cũng không tốt lắm, huống chi là một đống mấy thằng nhóc chưa kết hôn, cảm giác quá thân thiết rồi.

“Ha ha, anh rể, không nóng, em đi chỗ bóng mát, không bao xa.” Quả thật cô cảm thấy không xa, mấy tòa nhà cao tầng này cô nhìn đều thấy mới mẻ, cô cảm giác còn chưa nhìn đủ thì đã đến nơi rồi.

Trong phòng, bốn người cũng vừa rửa xong mặt, đang soi gương chỉnh trang lại cái đầu húi cua của bản thân thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của anh Tống và một cô gái bên ngoài?

Trời ạ, người ta đến rồi? Lưu Chí Học, Phạm Đông và Dương Kì không chỉ được cái đầu óc nhanh, mà chân tay họ cũng nhanh,lqd, một trái một phải nhanh chóng chạy ra ngoài, gần như đồng thời rời khỏi cái gương.

Kết quả là chờ khi Tống Trường Lâm dẫn Trương Xảo Trân vào liền thấy Mã Minh đứng ngốc trước gương đùa nghịch mái tóc húi của của bản thân.

“Các cậu rửa xong rồi đúng không? Lại đây ăn cơm đi, xem chị dâu các cậu nấu món gì cho các cậu ăn ngon đây?” Tống Trường Lâm vẫn biết tính vợ anh, đã nói nấu cơm thì nhất định sẽ không keo kiệt, cho nên anh vô cùng yên tâm bắt đầu gọi người.



“Ha ha, chị dâu nấu thức ăn món nào cũng ngón, anh Tống, đây là em gái của chị dâu ạ? Thật sự cảm ơn em đã vất vả mang cơm từ xa đến cho bọn anh.” Lưu Chí Học nhìn thấy Trương Xảo Trân mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, trên mặt hiện lên nụ cười cảm ơn. Không cần Tống Trường Lâm giới thiệu, chính cậu ta đã chạy đến sủa bậy rồi.

Phạm Đông và Dương Kì đều âm thầm lườm anh, sau đó lại cười cười nhìn Tống Trường Lâm, hi vọng anh giúp đỡ trong phần giới thiệu.

“Ha ha, anh rể, người kia là ai thế anh? Sao một người đàn ông mà thích soi gương thế ạ?” Hơn nữa người đàn ông này chỉ có một kiểu tóc húi cua? Anh cũng đã soi gương một lúc lâu rồi, chẳng lẽ soi nhiều thì sẽ thay đổi được kiểu tóc của mình sao? Trương Xảo Trân cũng không cảm kích với việc Lưu Chí Học quá để ý bản thân, cô chỉ cảm thấy anh rể cô là ông chủ, những người công nhân này tất nhiên sẽ kém cô một bậc, cho nên cô không tự giác mà thể hiện mình tài chí hơn người, cô không thèm để ý đến những người này, cũng không thèm trả lời câu nói của Lưu Chí Học, mà cô chỉ nhìn về phía trong góc kia, Mã Minh đang đứng đỏ mặt ở đó.

Lưu Chí Học bị coi thường khiến trong lòng anh có chút không thoải mái, cũng không phải là khó chịu, chỉ là không ngờ anh sẽ bị cô gái này trực tiếp coi thường? Đây là không thèm để ý đến anh sao?

Anh nhìn vẻ mặt của đối phương, sau đó âm thầm giữ chặt trái tim đang rung động của bản thân, thật ra lúc Trương Xảo Trân vừa đến, bản thân anh cũng cảm nhận được có chút lớn lớn nhỏ nhỏ thất vọng rồi, dù sao Trương Xảo Phương không chỉ có bề ngoài xinh đẹp, khí chất tốt, đến lượt Trương Xảo Trân cho dù đã trang điểm cũng chỉ được gọi là nhan sắc phổ thông mà thôi, cũng không kém các cô gái khác trong thành phố, nhưng hoàn toàn không có được sự khóe léo như Trương Xảo Phương khiến người khác vừa nhìn đã bị cuốn hút.

Bây giờ đối phương cũng không thèm để ý đến anh, anh trực tiếp dập tắt ảo tưởng trong lòng, vợ anh Tống khi gặp bọn họ cũng không có thái độ như vậy, cô còn kém xa so với chị dâu, có quyền gì mà thái độ.

Tống Trường Lâm không biết suy nghĩ của Lưu Chí Học, anh thấy Trương Xảo Trân nhìn Mã Minh vui vẻ, cho rằng cô không để ý đến lời nói của Lưu Chí Học, anh cũng cười nói với cô: “Đó là Mã Minh, mấy người bọn họ đang đùa giỡn với nhau đó, người vừa nói chuyện này là Lưu Chí Học, hai người này là Phạm Đông và Dương Kì, ban đầu họ đều là bộ đội như anh, bây giờ cùng nhau làm ăn.” Anh cũng giới thiệu qua về bối cảnh của họ cho em vợ anh biết, nếu em vợ anh thật sự có ý nghĩ khác, anh cũng có thể giới thiệu kĩ càng thêm một.

Lần này Trương Xảo Trân chờ mấy người chào hỏi xong mới trả lời một câu “Chào các anh”, sau đó cô trực tiếp nói với Tống Trường Lâm: “Anh rể, em có thể đi chơi ở đây một chút không ạ?” Cô còn chưa từng nhìn thấy nhà lầu như vậy, ngay cả trong phòng và bên ngoài chỉ khác nhau có một vách tường mà đã khác nhau nhiều quá, trước kia không biết thật sự không dám đi vào, bây giờ cuối cùng cô cũng có thể được nhìn một lần rồi.

“ha ha, được, chỉ cần em đừng quên giờ về đã hẹn với chị em, đừng chậm trễ là được, đúng rồi, em ăn cơm chưa?” Chắc là chưa ăn, bây giờ cũng vẫn còn sớm.

“Em chưa ăn ạ, em và chị ăn sáng muộn, tí nữa em sẽ về nhà ăn, em vẫn chưa đói ạ.” Nói xong cô bắt đầu đi vào trong, muốn nhìn một chút dáng vẻ của công ty anh rể cô.

Tống Trường Lâm thấy ba người Dương Kì còn đang đứng ngây ngốc, anh buồn cười nói: “Mấy người các cậu đứng ngốc ở đó làm gì, mau cầm bát ăn cơm đi.” Buổi sáng lúc anh đi làm đã mang bát đũa đến đây, những đồ này nặng, anh cũng không thể để em vợ anh mang qua được.



Ba người bị gọi đều nở nụ cười, thấy Trương Xảo Trân đi vào trong mà không thèm nhìn đến bọn họ, lúc này họ mới bắt đầu cầm bát ăn cơm.

“A, thơm quá, em đã đoán được, đây là đậu đũa hầm với sườn.” Lưu Hải Sơn vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm, làm việc vất vả cả buổi sáng, anh đã đói bụng từ sớm, không đợi rửa tay đã vội vàng cầm đũa gắp miếng thịt nhét vào trong miệng, sau đó mới đi đổi nước rửa tay.

“Ôi, đây là em gái chị dâu ạ? Vừa rồi anh có nghe anh Tống nói em đến đưa cơm cho bọn anh, anh là Lưu Hải Sơn, cũng là công nhân của anh rể em.” Sự nể trọng của Lưu Hải Sơn với Trương Xảo Phương còn nặng hơn so với Lưu Chí Học, cho nên thấy em gái của chị dâu, anh cũng cảm thấy thân thiết.

“Ha ha, em biết anh rồi, mẹ em về nhà có nói, lúc chị ba em còn chưa tiện đều là chị dâu Ngọc Trân giúp đỡ, cám ơn anh Hải Sơn ạ.” Trương Xảo Trân quả thật không hiểu cách đối nhân xử thế, nhưng không có nghĩ là cô ngốc, mẹ cô về đã nói qua, nhà chị ba của cô thường xuyên phải làm phiền chị Mã Ngọc Trân, cho nên sau này có lẽ có thể sẽ càng phải làm phiền người ta, vậy nên cô cũng nói ngọt ngào hơn với Lưu Hải Sơn.

Anh Hải Sơn? Lưu Chí Học vừa nghe cách xưng hô này khiến anh có chút bực, cho dù anh đã quyết định sẽ buông tha, càng đừng nói đến đám người Dương Kỳ, đây chẳng phải là một kiểu đối xử khác nhau sao? Chẳng lẽ còn thiếu người vợ tốt sao?

“Ha ha, cảm ơn gì chứ? Thím đúng là khách sáo, thời gian nhà anh làm phiền chị dâu còn nhiều hơn, đúng rồi, em ăn cơm chưa? Cùng bọn anh ăn luôn không?” Lưu Hải Sơn cười nói với Trương Xảo Trân.

“Không cần đâu ạ, tí nữa em sẽ về nhà ăn, các anh cứ ăn trước đi ạ.” Chị ba phần cô không ít đồ ăn ở nhà, cô mới không cần chen lấn với người ta ở đây đâu.

Lưu Hải Sơn cũng chỉ là khách sáo với đối phương chút thôi, anh cũng biết người ta là một cô gái trẻ cũng không thể cùng một đống đàn ông ngồi ăn được, cho nên thấy người ta từ chối anh cũng không nói nhiều, nhanh chóng cầm bát lên ăn cơm.

Tống Trường Lâm cũng vừa rửa mặt, bây giờ mới bắt đầu ăn, thấy Lưu Hải Sơn đi đến, anh nhường chỗ ngồi ra, mấy người đều ngồi quanh cái bàn bắt đầu ăn cơm.

Có thể Trương Xảo Phương sợ làm nhiều đồ ăn em cô không dễ cầm, nên cô cũng không làm nhiều, cả món nóng và lạnh cũng chỉ có hai món ăn, nhưng cũng có thể gọi được con sâu tham ăn trong người bọn họ, sườn hầm đậu đũa thì gần như là một nửa sườn, một nửa đậu đũa, sườn hầm mềm nhừ, cắn một miếng là tách được hết thịt, ăn thơm đến không nói được thành lời. Món rau trộn cũng được bỏ nhiều thịt, còn cả món lạt tiêu xào thơm phức, ai nhìn cũng thấy thèm ăn.

Thức ăn ngon ở trước mặt, mấy người đã đói đến bụng dán vào lưng nên cũng bất chấp có Trương Xảo Trân bên cạnh, nhanh chóng cầm đũa càn quét, sau đó đồ ăn cũng không ít, mà mấy người đều ăn đến mức đổ đầy mồ hôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đoạt Xá Thành Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook