Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 821: Luân Hồi Ma Môn

Thạch Trư

07/01/2014

Cực Phong ấn mênh mông cuồn cuộn hóa thành cuồng phong quét tới. Trong gió là hàng tỉ loại đạo văn đạo ngân rậm rạp chi chít, chỉ một thoáng đã thổi bay Luân Hồi thái tử đi cả mấy vạn dặm, cắt ngang cắt dọc, chỉ chớp mắt đã cắt cho gã mình đầy thương tích.

“Giỏi lắm, ngươi lại có thể tiếp được một kích của ta, không hổ là con của Luân Hồi Pháp Vương!”

Diệp Húc hóa thành một vệt sáng đuổi theo Luân Hồi thái tử, rung tay lên khiến cho Thái An Hoàng Nhai Thiên ầm ầm xuất hiện. Hoàng Thiên Ma Nhai rầm rầm áp xuống, chấn cho Luân Hồi thái tử phải hộc máu. Cùng lúc đó, tay kia của hắn thi triển Trúc Lạc Hoàng Già ấn. Đủ loại âm luật vang lên, đạo âm công phạt vào trong thân thể Luân Hồi thái tử, phá hoại khắp nơi.

“Luân Hồi Ma Môn!”

Luân Hồi thái tử bị Diệp Húc đánh cho ngẩn ngơ, miệng hộc máu, xương cốt toàn thân rạn nứt, thân thể gần như bị Diệp Húc đánh nát, trong lòng kinh hãi. Gã chính là con của ma thần, có được huyết mạch của hai đại ma thần, thân thể tiên thiên hùng mạnh, thế nhưng suýt chút nữa lại bị Diệp Húc đánh nát!

Gã lập tức tỉnh táo lại, quát lớn một tiếng, Lục Đạo Luân Hồi và Mười Tám Tầng Địa Ngục ngưng tụ sau lưng kia hóa thành một tòa đạo môn. Tòa Luân Hồi Ma Môn này trông như cổng vòm có hai cánh hợp lại làm một. Trên hai cánh của là hình vẽ các tầng Địa ngục, núi đao biển lửa, đồng trụ thiết thụ, sâm la vạn tượng!

Trúc Lạc Hoàng Già của Diệp Húc kia lập tức bị tòa Ma Môn này bóp méo cắn nuốt, thậm chí cả Thái An Hoàng Nhai ấn cũng không thể đánh trọng thương Luân Hồi thái tử được nữa.

“Tiểu tử, xem ra vừa rồi ngươi ẩn giấu thực lực, chờ Tu Bà La đi rồi mới bùng lên, định chém giết ta! Quả nhiên là mưu kế hay!”

Sắc mặt Luân Hồi thái tử xanh mét, gã cười khanh khách nói: “Nhưng ta cũng chưa dùng hết toàn lực, Ma Môn của ta chính là Lục Đạo Luân Hồi thống ngự Mười Tám Tầng Địa Ngục, chính là tâm pháp, vu pháp Đế cấp. Ma Môn xuất hiện là ta sẽ ở thế bất bại! Cho dù ngươi có ẩn giấu sâu hơn nhưng ở trước thực lực tuyệt đối, ngươi cũng chẳng có phần thắng nào, chỉ có thể bị ta đánh chết tươi!”

Ma Môn của gã quả thực vô cùng mạnh mẽ. Diệp Húc thấy nhiều đạo môn của Thánh Hoàng, lão tổ Mang gia, Lăng Tiêu Thái tử đều kém xa Luân Hồi Thái tử. Có thể thấy được Luân Hồi Địa Ngục kinh của kẻ này đúng là tâm pháp Đế cấp, mà còn là tâm pháp thượng tầng trong tâm pháp Đế Cấp.

“Luân Hồi Pháp Vương có thể khai sáng ra bậc tâm pháp này, đúng là một người hùng mạnh.”

Sắc mặt Diệp Húc ngưng trọng, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi mỉm cười nói: “Về phần ngươi có đứng ở thế bất bại hay không, không phải là do ngươi nói mà là do ta!”

Rầm!

Sau lưng Diệp Húc đột nhiên hiện ra một Lục Đạo Luân Hồi rách rưới thật lớn, thanh khí tràn ra từ đỉnh đầu hóa thành một đám thế giới, có tất cả ba nghìn cái, lơ lửng dưới bóng của Lục Đạo Luân Hồi. Ngay sau đó lại có Tam Thập Tam Thiên giới trào ra, lơ lửng ở trên ba nghìn thế giới.

Sau đó, hơi thở của hắn trở nên vô cùng âm trầm lạnh lẽo, hóa thành mười tám thế giới cổ xưa, đúng là Mười Tám Tầng Địa Ngục.

Khí thế của hắn hơn hẳn lúc trước rất nhiều, khiến cho Luân Hồi thái tử cảm thấy như đang đứng trước mặt một con quái vật cực lớn.

Diệp Húc cười ha ha, bước từng bước lớn lên phái trước. Hắn giơ Thái Hoàng ấn chụp xuống như một chiếc rìu khai thiên, xùy một tiếng mở ra vô số hư không do Luân Hồi Ma Môn bóp méo hình thành, công kích trực tiếp bản thể của Luân Hồi thái tử.

“Có thể cùng bậc Thánh Hoàng như ngươi giao thủ đúng là vui vẻ. Mỗi lần nghĩ có thể tự tay đánh chết cường giả còn trẻ như ngươi, ta không nhịn được mà cả người phát run vì hưng phấn!”

“Ngươi cũng biết được Lục Đạo Luân Hồi, cũng biết Luân Hồi Địa Ngục kinh?” Sắc mặt Luân Hồi thái tử kịch biến, thất thanh hô.



Trong lòng gã khiếp sợ vạn phần. Luân Hồi Địa Ngục kinh chính là do Luân Hồi Pháp Vương sáng tạo ra, chỉ truyền lưu trong Thiên Phần, nắm giữ trong tay Luân Hồi Pháp Vương và thân tín.

Thậm chí, ngay cả Luân Hồi Pháp Vương cũng chưa thể hoàn thiện hoàn toàn môn công pháp này. Diệp Húc hiển nhiên là một kẻ thám hiểm đến từ Thiên giới, không ngờ cũng biết môn công pháp này, thậm chí Luân Hồi Địa Ngục kinh chỉ là một phần của công pháp hắn, sao có thể không làm cho gã khiếp sợ?

“Nhưng Lục Đạo Luãm một tiếng, bị đau thụt lùi ra sau.

Diệp Húc cười ha ha, Thái Hoàng ấn tiếp tục bổ xuống như muốn bổ đôi cả Luân Hồi thái tử ra: “Lục Đạo Luân Hồi của ta không bằng ngươi? Thật quá buồn cười! Luân Hồi của ta có thể bao phủ chư thiên, thống ngự ba nghìn thế giới. Vô luận là nhân thần quỷ trời đất đều phải nằm dưới sự thống trị của Lục Đạo Luân Hồi của ta. Luân Hồi trong tay ngươi chẳng qua chỉ điều khiển Mười Tám Tầng Địa Ngục, với ta mà nói thì đúng là con nít đùa giỡn với ông nội!”

“Con nít đùa giỡn ông nội? Cha ta có được mảnh vỡ của Lục Đạo Luân Hồi, ông tài học thiên nhân, từ trong mảnh vỡ đó suy diễn ra Lục Đạo Luân Hồi hoàn chỉnh, thống ngự cả Mười Tám Tầng Địa Ngục, ngươi há có thể sánh với? Dù là ta cũng có thể dễ dàng giết ngươi!”

Luân Hồi thái tử nổi giận, từ thân thể gã hiện lên từng món thánh bảo có hơi thở hùng mạnh cực điểm, tung hoành hợp lại đánh vỡ Thái Hoàng ấn của Diệp Húc.

Đám thánh bảo đánh đến, uy lực mênh mông, sát khí lạnh lẽo.

Diệp Húc ngưng mắt, nhanh chóng lui ra sao. Những thánh bảo đó có mười tám món, toàn thân đều do thần kim cực kỳ cao cấp và đạo văn đạo ngân của Địa ngục dựng nên, hình dáng như những tầng Địa Ngục, có kìm sắt, có thiết thụ, có lồng hấp, có nghiệt kính, đồng trụ, núi đao, băng sơn, ác dương, đại thạc, thạch ma, núi lửa, dao và cưa!

Hiển nhiên, Luân Hồi thái tử đem Luân Hồi Địa Ngục kinh mà gã tu luyện hóa thành mỗi loại thánh bảo tách ra tu luyện. Mỗi một món thánh bảo đều được đưa vào đạo văn đạo ngân Địa ngục tương ứng, cực kỳ mạnh mẽ, có sức mạng có thể uy hiếp đến sinh mệnh của Diệp Húc.

“Kẻ này giàu có thật đó! Ta luyện một món thánh bảo đã cháy sạch túi, phải mặt dày đi cướp bóc của cự thú viễn cổ xung quanh. Kẻ này thì lại một hơi luyện ra mười tám món thánh bảo, mà không phải là vật phàm, chất lượng cực cao, uy lực cực mạnh, còn dùng thần kim cao hơn Di La Thiên Địa Tháp ta rất nhiều!”

Diệp Húc lùi một mạch cả vạn dặm, tránh thoát một kích toàn lực của mười tám món thánh bảo kia, lòng thì cực kỳ hâm mộ. Luân Hồi thái tử luyện chế Mười Tám Tầng Địa Ngục, tài liệu đều là bảo vật cao nhất, mỗi một dạng đều đủ để luyện chế Tổ Binh, thậm chí là cả Thần Binh.

Gã khác với Diệp Húc, Diệp Húc vì luyện chế vu bảo mà cháy túi, mặt dày đi cướp bóc khắp nơi, thậm chí còn dùng mạng đi đổi. Mà gã thân là thái tử của Luân Hồi Pháp Vương, đương nhiên chẳng cần sầu lo chuyện tài liệu.

Rầm!

Trong Ma Môn của Luân Hồi thái tử truyền đến một tiếng nổ mạnh, vô số đạo văn đạo ngân trào ra hóa thành những tòa Địa Ngục, dung nhập vào trong mỗi một món thánh bảo, lập tức thôi phát toàn bộ uy lực của thánh bảo, mạnh mẽ hơn hẳn ban nãy.

Nghiệt kính dựng ở sau Luân Hồi thái tử, chiếu giữa không trung, nhất thời ánh sáng tuôn ra chiếu hướng Diệp Húc, hiển hết từng cử động của Diệp Húc ở trong kính, suy tính sơ hở của hắn.

“Tiểu tử, hôm nay ta cho ngươi xem toàn bộ thực lực của Luân Hồi thái tử ta!”

Luân Hồi thái tử có loại dị bảo Nghiệt kính này, lập tức nhảy lên đánh tới Diệp Húc. Gã khiến cho từng món thánh bảo bay ra, uy năng mênh mông, đi qua nơi nào san bằng nơi đó, khiến hư không rung chuyển!

“Dùng thánh bảo sao? May là ta cũng có! Ngươi có mười tám cái, ta chỉ cần một là đủ!”

Diệp Húc cười dài một tiếng, Di La Thiên Địa Tháp trên đỉnh đầu trấn thiên địa. Tòa bảo tháp này vừa xuất hiện lập tức biến thành mười bảy tầng Thiên giới, quần thiên lồng lộng, khẽ rung chuyển.

Đám thánh bảo của Luân Hồi thái tử bay tới, lồng hấp biến lớn trong chớp mắt, bao phủ cả trời đất, chụp Diệp Húc vào trong.



Rầm!

Chiếc lồng này bị Di La Thiên Địa Tháp chống cho rạn nứt, bảo tháp chấn động một cái khiến cho lồng hấp hoàn toàn vỡ nát.

Luân Hồi thái tử thét lên một tiếng, núi lửa phun trào, thiên hỏa tràn ngập, định luyện hóa Diệp Húc. Lại có thạch ma ầm ầm lăn tới, nghiền ép tất cả.

Diệp Húc đứng im không động, Di La Thiên Địa Tháp hạ xuống hàng tỉ luồng ánh sáng màu tím, khẽ quấy một cái liền đánh bay rồi cắt nát núi lửa. Lập tức lại hóa thành một vệt sáng va vào thạch ma, tòa thạch ma này ầm ầm vỡ tan, không chịu nổi một kích!

Luân Hồi thái tử cầm Thiết thụ trong tay đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Diệp Húc, gã hung hăng xoát lên lưng Diệp Húc, xùy một tiếng xé rách thân thể hắn ra, khiến cho sau lưng hắn bị xoát ra những vệt máu.

Vù!

Đồng trụ ầm ầm rơi xuống, xích sắt trên trụ gào thét bay tới Diệp Húc, định trói Diệp Húc lên đồng trụ. Cùng lúc đó, dao và cưa cắt đến, định cắt đứt cưa dọc Diệp Húc.

“Hao Thiên Khuyển!”

Diệp Húc vội triệu hồi bảo tháp về bảo vệ toàn thân, đẩy ra dao và cưa, đánh bay đồng trụ. Hắn động tâm niệm khiến một chú chó lớn bay ra khỏi ngọc lâu, được hắn tế lên giữa không trung, táp tới đầu của Luân Hồi thái tử. Luân Hồi thái tử vội né tránh, nhưng chân vẫn bị con chó dữ kia cắn trúng, bị kéo xuống một miếng thịt lớn.

Bá!

Luân Hồi thái tử nổi giận gầm lên, tế Thiết thụ xoát tới chó dữ. Diệp Húc động tâm niệm, triệu hồi Hao Thiên Khuyển về bên chân mình.

Hai người toàn lực ứng phó, đối chiến một cái liền gần như bị thương cùng nhau, nhưng đám bảo vật của Luân Hồi thái tử đã bị Diệp Húc đánh nát đi vài món.

Thánh bảo của hai người bọn họ đều cực kỳ xuất sắc. Một bên là phỏng chế phẩm của chứng đạo chi bảo của Nguyên Thủy Thiên Vương, chỉnh hợp chư thiên. Một bên là Mười Tám Tầng Địa Ngục, tách ra luyện chế, đều tự hiển lộ thần thông.

Hai người va chạm trong chớp mắt đã công phạt mấy trăm lần, thánh bảo chấn động phá hủy trời đất, ngay cả hư không của Thiên Phần cũng không chịu được thánh bảo của hai người đánh liên tục, bị đánh cho vỡ nát.

“Luân Hồi thái tử, thánh bảo của ngươi đã bị ta đánh nát hơn phân nửa, ngươi còn thủ đoạn gì nữa?”

Bảo tháp treo cao trên đỉnh đầu Diệp Húc, Hao Thiên Khuyển thì như một con cá lớn hung ác bay tới bay lui quanh thân hắn, nhe răng nhếch miệng. Hắn bước nhanh lên phía trước, bảo tháp rung lên áp chế tới Luân Hồi thái tử, hắn cười nói: “Nếu ngươi chỉ có chút bản sự ấy, hôm nay Luân Hồi Pháp Vương cha ngươi phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi!”

Bảo tháp hạ xuống, chấn vỡ vài món thánh bảo còn lại của Luân Hồi thái tử, lại chấn cho gã phải hộc máu, thiết thụ trong tay chỉ còn lại thân cây, lảo đảo lui ra sau.

Rầm!

Một bàn tay đột nhiên xuất hiện vỗ mạnh lên Di La Thiên Địa Tháp, đánh bay bảo tháp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Bộ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook