Độc Chiếm Tiểu Thư

Chương 84: Cầu Xin

Mây

02/11/2021

Ngày Chủ nhật bình yên mà Hạ Thường Hi trông mong nhất cả tuần cuối cùng lại bị Sở Lập Thành phá nát.

Sáng sớm, cô còn đang yên giấc nồng thì đã cảm thấy trên mặt ngưa ngứa. Dù còn mơ ngủ nhưng cô vẫn biết được là người đàn ông nào đó đã dậy rồi, chẳng những dậy sớm mà còn đang có nhã ý muốn đánh thức luôn cả cô.

Sở Lập Thành thích nhất là ôm Hạ Thường Hi từ phía sau, thế nên cả đêm anh duy trì một tư thế ở phía sau ôm cô mà ngủ. Buổi sáng thức dậy việc đầu tiên làm chính là hôn lên gò má xinh đẹp của người con gái trong lòng, cảm giác mịn màng từ da cô đem đến khiến anh không kiềm được mà cứ thế mơn trớn hoài trên mặt cô, mãi đến khi nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ của cô phát ra mới thôi.

“Chào buổi sáng.” Anh khẽ chồm người dậy ở phía sau nhìn cô, cưng chiều cười trầm thấp.

“Chào anh…”  Cô hé mở mí mắt hơi quay đầu nhìn anh.

Bàn tay của anh lại bắt đầu không yên phận, di chuyển từ eo cô lên ngực trần quyến rũ, chậm rãi xoa nắn.

“Thành… Anh để em ngủ một chút…” Cô quờ quạng bắt lấy bàn tay thô to đang làm càn trên người. “Anh không mệt hả…”

“Em dễ thương quá, anh không chịu nổi.” Anh thì thầm bên tai cô, giọng nói mang theo chút tà mị cùng hơi thở dục vọng. “Cứ ngủ đi, anh sẽ không làm em đau.”

Hạ Thường Hi mơ màng “ưm” vài tiếng, sau đó lại nhắm mắt định bụng sẽ ngủ tiếp.

Sở Lập Thành một tay gối đầu cho cô, một tay du ngoạn hành sự khắp trên người cô, chậm rãi chui xuống giữa hai chân cô mơn trớn cánh hoa vẫn còn hơi sưng nhẹ, mật dịch cách đó mấy tiếng còn chưa kịp khô, làm chất bôi trơn cho hai người. Sau đó anh cẩn thận nâng chân cô lên để cho phân thân của mình từ từ tiến vào nơi tư mật.

“Thành à…” Cơn nhức nhối từ dưới truyền lên đại não làm cô không sao ngủ được. “Anh cứ như vậy làm sao em ngủ…”

“Ngoan, chiều anh một chút.” Anh cưng chiều hôn lên má cô, sau đó đâm toàn bộ phần còn lại của vật đàn ông vào trong.

“Ưm…” Hạ Thường Hi nhắm nghiền mắt, cắn chặt môi dưới. “Em đau…”

“Một chút sẽ hết.”

“Rút ra đi… A…”

“Thành… Anh… Nhẹ thôi…”

“Thường Hi, anh nhẹ hết mức rồi.”

“Vậy… A… Đừng sâu quá…”

“Ưm… Sâu quá rồi… Anh…”

Hạ Thường Hi suy cho cùng cũng chỉ ngủ được khoảng 4-5 tiếng, sau đó bị Sở Lập Thành dùng cách thức ám muội nhất mà gọi cô dậy.

Lúc anh gồng người phóng hết chất dịch trắng đục vào người cô, báo thức cũng vừa vặn reng lên.

Sở Lập Thành vươn tay tắt báo thức, sau đó nằm ở bên cạnh cô ôm cô vào lòng. “Người anh em” của anh vẫn còn sừng sững, nằm dưới chăn dựng lên một cục trông vô cùng buồn cười.

Hạ Thường Hi áp má lên ngực anh nhìn cảnh này, phút chốc lại đỏ mặt vì ngại ngùng.

“Có đói không?”

Bị anh đè xuống từ đêm qua đến giờ, cô nhất định là rất mệt. Nhưng anh hết cách rồi, anh bây giờ giống như trai mới lớn không kiềm chế nổi thú tính trong người.

“Không đói.” Cô phụng phịu nói. “Anh làm việc nhiều như vậy mà vẫn dư thừa sinh lực quá vậy?”

Sở Lập Thành cười khẽ một tiếng, nhích người ngồi dậy để cô gối đầu lên bụng mình, chăn rơi xuống lộ ra vòm ngực cùng cơ bụng rắn chắc quyến rũ. Anh đưa tay vuốt tóc cô, anh mắt đầy tình cảm nhìn cô: “Mệt lắm sao?”

“Anh còn hỏi nữa? Sức của em làm sao chịu nổi anh?” Cô sớm đã tỉnh táo, mắt hướng về phía anh mà giận dỗi.

“Vậy mà lúc trước còn dám đi quyến rũ người đàn ông khác.” Anh vỗ nhẹ lên trán cô, sau đó cưng chiều cúi đầu hôn lên. “Anh xin lỗi, sau này anh sẽ cố gắng kiềm chế bản thân, được không?”

“Tốt nhất là anh nên cấm dục một thời gian đi, đừng có lúc nào cũng như hổ đói mà nhào vào em.” Cô đánh lên ngực anh.

“Cấm dục? Em nỡ đối xử với anh như vậy sao?” Anh hôn chụt lên bờ vai mịn màng trơn nhẵn của cô một cái, rồi lại dịu dàng nói bên tai cô: “Vợ à?”

Hạ Thường Hi thoáng ngạc nhiên, sau đó lườm anh: “Ai là vợ của anh chứ?”

“Em đeo nhẫn của anh rồi, không phải vợ thì là gì?” Anh cưng chiều mơn trớn gò má xinh đẹp. “Mau gọi anh là “chồng” đi.”

“Thành, anh càng lúc càng kì lạ đấy.” Cô bật cười. “Da mặt càng lúc càng dày.”

“Đừng có đánh trống lảng, mau gọi đi.” Anh giả vờ nghiêm mặt.

Hạ Thường Hi nhìn nhìn khuôn mặt điển trai trước mắt mình, sau đó nén cơn đau ở hạ thân ngồi dậy, vẫn không quên kéo chăn che cảnh xuân trước ngực, lại gần bên tai anh nhỏ nhẹ thì thầm: “Chồng ơi…”

Khuôn mặt Sở Lập Thành không giấu nổi vui sướng mà lộ hết ra bên ngoài, nhưng còn chưa vui được bao lâu thì giọng nói ngọt như mật của cô lại tiếp tục nói bên tai anh: “…từ giờ mình chia phòng ngủ đi.”

Ánh mắt anh liền nguy hiểm híp lại quay đầu nhìn Hạ Thường Hi.

Cô thích thú cười thành tiếng, một giây sau liền bị anh hung hăng đè xuống.

“Dám đòi ngủ riêng sao?” Anh lộ ra vẻ mặt nham hiểm nhìn cô, sau đó nghiêng đầu hôn lên cổ cô, di chuyển từ từ xuống hai nụ hoa hồng hào trước ngực. “Không muốn xuống giường nữa đúng không?”

“Em giỡn thôi mà.” Cô khẽ cười, ôm đầu anh để anh phải nhổm lên trước mặt, cô ôm lấy cổ anh dịu dàng: “Chồng à, anh biết anh quên chuyện gì không?”

“Chuyện gì?”

Sở Lập Thành vẫn duy trì tư thế ở phía trên người cô, nhưng không tiếp tục làm càn, chỉ đơn giản hôn lên khắp nơi trên khuôn mặt xinh đẹp.

“Anh chưa chính thức dẫn em ra mắt với bác Sở.”

Lời nói của cô vừa mới dứt, hành động si mê hôn trên mặt cô của anh cũng đồng thời dừng lại.

Cô cảm thấy người đàn ông ở trên căng cứng, sau đó anh di chuyển một cái buông người cô ra, im lặng ngồi tựa vào giường.

“Thành?” Hạ Thường Hi bất đắc dĩ nhìn anh.

Sở Lập thành không nói gì, chỉ trầm tĩnh nhắm mắt dưỡng thần, mi tâm có chút nhăn lại mệt mỏi.

Mối quan hệ giữa Sở Mạc Tự và Sở Lập Thành không được tốt đẹp lắm, cô biết điều này, nên ngoại trừ chuyện công việc cô rất ít khi nhắc đến ông. Cô không có thói quen tọc mạch chuyện của người khác, ngay cả đời tư của anh cũng vậy, anh không muốn nói cô sẽ không hỏi. Nhưng theo đúng lễ nghĩa, chuyện cô và anh sẽ kết hôn phải báo cho ba anh biết mới đúng.

“Thành?” Cô thấy anh không trả lời, nhẹ nhàng gọi anh lần nữa.

Sở Lập Thành chậm rãi mở mắt nhìn cô.

Hạ Thường Hi thở dài một tiếng, di chuyển đến bên cạnh anh ôm lấy bờ vài rộng lớn, dáng vẻ nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người.

“Em không cố ý muốn nói đến chuyện riêng tư của anh và bác Sở, nhưng dù sao bác ấy cũng là ba của anh, chuyện anh kết hôn bác ấy có quyền được biết mà.”

“Thường Hi.” Giọng nói của anh trầm tĩnh gọi tên cô.

Hạ Thường Hi lặng lẽ nhìn anh.

Đối diện với dáng vẻ kiên nhẫn pha chút bất đắc dĩ của cô, Sở Lập Thành cẩn thận suy xét ý nghĩ trong đầu, sau đó thở dài: “Anh cảm thấy chuyện kết hôn của chúng ta không nhất thiết phải nói với ba anh.”

“Tại sao?” Cô nhíu mày khó hiểu.

“Một người đã nhẫn tâm bỏ mặc vợ mình như ba anh, em nghĩ hôn nhân đối với ông ấy quan trọng sao?”

Câu trả lời của anh khiến Hạ Thường Hi nhất thời á khẩu.

“Dù mẹ anh từng cầu xin ông ta như thế nào, ông ta vẫn tuyệt tình muốn ly hôn, đến khi mẹ anh vì đau buồn sinh bệnh mà mất, mới đứng trước mộ nói một câu xin lỗi lạnh lùng, người như vậy em nghĩ sẽ coi trọng tình yêu coi trọng hôn nhân sao?”

Giọng điệu của anh dù đã cố kiềm nén nhưng không che đi được kích động trong lòng.

Hạ Thường Hi từng nhìn thấy Sở Lập Thành giận dữ, cũng không dám kích thích anh thêm, chỉ có thể mềm mỏng xoa dịu anh: “Thành, có lẽ mọi chuyện không giống như anh đã nghĩ…” Bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của anh.

Anh không phản ứng, môi mím chặt, cũng không làm bất cứ hành động nào hưởng ứng với sự dịu dàng của cô.

“Thành, nếu như một ngày anh không còn yêu em nữa, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em chứ?” Cô suy nghĩ một hồi lâu, rồi bất ngờ hỏi anh.

Sở Lập Thành thoáng cau mày, quay đầu nhìn cô: “Em lại hỏi linh tinh gì vậy?”

“Anh cứ trả lời đi.”

“Anh sẽ không bao giờ ngừng yêu em.”

“Biết đâu ba anh cũng từng nói như vậy với mẹ anh?” Cô nắm được điểm quan trọng, nhẹ nhàng giải thích: “Chắc chắn ba anh đã rất yêu mẹ anh, nên mới kết hôn với bà ấy, giống như anh bây giờ rất muốn cưới em. Nhưng khi hết yêu rồi, thật sự không còn cách nào ở bên nhau nữa mà vẫn còn cố ràng buộc nhau, cả hai người đều không thoải mái.”

Sở Lập Thành lẳng lặng nhìn cô, không có lên tiếng.

“Nếu như một ngày anh và em có một người mất sạch hết tình cảm dành cho đối phương, đến mức nhìn thấy nhau cũng không chịu được, em chắc chắn sẽ lựa chọn rời đi hoặc để anh đi, vì ở ngoài kia nhất định sẽ có một người phù hợp với anh hoặc em hơn. Nếu ở bên nhau mà không hạnh phúc, tại sao lại phải cố chấp?”

Mỗi mảnh ghép đều có một nửa kia cùng nó ghép thành bức tranh hoàn hảo, nếu trong một khắc nào đó hai mảnh ghép trái nhau vô tình ở cùng một chỗ khiến ta cảm thấy nhất thời thoải mái, thì dù sau này có chia xa cũng hãy chấp nhận, bởi vì đó là một khoảnh khắc xinh đẹp của cuộc đời. Không phải là khoảnh khắc thăng hoa nhất, nhưng đó là một kí ức đáng để nhớ về.

“Vậy nên Thành, anh cũng đừng giận bác Sở nữa. Bác ấy có lẽ đã nhận ra bản thân không thể tiếp tục làm cho mẹ anh hạnh phúc, nên mới lựa chọn rời đi. Mẹ anh mất đi là điều mà ngay chính ba anh cũng không hề mong muốn mà.”

Không ngờ Hạ Thường Hi hôm nay lại có thể bỏ hết những lạnh lùng cao ngạo vốn có mà hóa thành người phụ nữ ôn nhu xoa dịu tâm hồn của Sở Lập Thành.

Anh sâu xa nhìn cô chăm chú, bàn tay chậm rãi đưa lên vuốt ve mơn trớn gò má xinh đẹp của cô: “Thường Hi, anh có thể nghe lời em mà giữ lại mối quan hệ bình thường với ba, nhưng em đừng nói đến ngày chúng ta không còn ở bên nhau nữa, anh cảm thấy không thoải mái.”

Hạ Thường Hi khẽ cong môi cười thành tiếng, tâm trạng hạnh phúc rúc vào lòng anh.

“Em chỉ đặt ví dụ thôi mà.”



“Nhưng anh vẫn cảm thấy không vui.” Anh ôm cô trong ngực, mũi chạm lên tóc cô để mùi hương thơm ngát từ người cô tràn ngập trong hô hấp.

“Vậy như thế nào anh mới cảm thấy vui?” Cô ngẩng đầu nhìn anh thủ thỉ.

Sở Lập Thành bày ra vẻ mặt cẩn thận suy nghĩ, sau đó mỉm cười: “Muốn nghe em nói “em yêu anh”.”

Tại sao đàn ông ai cũng muốn nghe cô nói câu này vậy?

Cô khó hiểu nhìn anh, nhướng mày.

Anh trông thấy biểu cảm của cô, liền đưa tay nhéo má cô đầy cưng chiều: “Anh vẫn luôn đợi em nói, nhưng đến giờ vẫn chưa nghe thấy em nói câu này với anh lần nào.”

“Có ai lại đi cưỡng ép người khác nói như vậy chứ? Chẳng phải là dùng cả trái tim để nói thì mới ý nghĩa sao?”

“Vậy khi nào thì em mới định dùng cả trái tim để nói yêu anh?”

Hạ Thường Hi buồn cười nhìn anh, nhếch môi trêu ghẹo anh: “Bao giờ em cảm thấy có hứng thú em sẽ nói.”

Dáng vẻ đáng yêu của cô khiến anh mềm lòng, không kiềm được cụng trán với cô một cái. “Đồ nghịch ngợm.”

Hai người lại khôi phục không khí vui vẻ ban đầu. Hạ Thường Hi đưa tay ôm lấy eo anh, cẩn thận hỏi: “Vậy anh sẽ nói chuyện lại với bác Sở và dẫn em đến ra mắt bác ấy chứ?”

“Được rồi.” Anh thỏa hiệp thở nhẹ. “Ngày mai anh sẽ gọi cho ba, rồi sắp xếp để em đi ăn với cả nhà anh, được chưa?”

“Tại sao phải là ngày mai mà không phải hôm nay?”

Ánh mắt Sở Lập Thành đột nhiên nổi lên tia nham hiểm, mang theo hương vị mị hoặc gian tà nhìn cô.

Anh cúi đầu đến gần, cô lại rụt người về sau, chẳng mấy chốc anh đã đè được cơ thể nhỏ bé dưới thân. Đôi môi bạc mỏng trước khi hạ xuống hôn môi cô trầm thấp nói: “Ngày hôm nay của em là dành riêng cho anh rồi mà.”

Không để cho cô kịp phản ứng, anh đã mạnh mẽ áp môi xuống khóa đi âm thanh của cô.

Sáng sớm tinh mơ tiếp tục chứng kiến một màn nóng bỏng.

Chủ Nhật ngày hôm đó của hai người có thể được miêu tả như sau: dính nhau không rời, mệt thì nghỉ, đói thì ăn, sau đó lại dính nhau như sam.

***

Thứ Hai đầu tuần, giá cổ phiếu của Wonderland tăng vọt nhờ tin tức 20% cổ phần Innal của Hạ Thiên Vũ thành công được chuyển sang tên Hạ Thường Hi.

Việc Hạ Thường Hi lật ngược tình thế biến vị trí khó khăn của Wonderland thành lợi thế để thăng tiến trên thương trường khiến toàn bộ nhân viên cấp cao trong hội đồng quản lí công ty phải nhìn cô bằng cặp mắt khác. Bọn họ chuyển từ không cam tâm và nghi ngờ thành thán phục và trung thành, khiến cho chức danh Tổng giám đốc của cô càng thêm vững chắc.

Kết thúc cuộc họp đầu tuần trong êm đẹp, Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành trở về phòng làm việc của cô. Nhưng chỉ vừa mới bước vào, cánh cửa chưa kịp đóng lại đã bị bật tung ra, một người phụ nữ hớt hải xông vào phòng làm việc.

Hai người sửng sốt quay lại nhìn, mới phát hiện ra đó là Lệ Phương.

Trang phục của bà ta vì gấp gáp mà trở nên xộc xệch, nhịp thở hồng hộc, trái ngược hẳn với hình tượng phu nhân cao sang quý phái hằng ngày, điều này càng nói lên tình trạng hỗn loạn ở Hạ gia.

“Xin lỗi Hạ tổng, người phụ nữ này cứ xông vào công ty nên chúng tôi không kịp cản lại.” Hai người bảo an đuổi theo đến nơi, trước hết nhìn thấy cô liền cúi đầu, sau đó mới tiến đến nắm chặt cánh tay của bà ta kéo đi. “Mời bà đi lối này.”

“Buông tôi ra! Tôi muốn nói chuyện với cô ta!” Lệ Phương giận dữ gào lên, nhất quyết không chịu rời đi.

Sở Lập Thành bình tĩnh bước lên một bước. “Hai cậu buông bà ta ra đi.”

Hai người bảo an cao lớn buông tay ra, Lệ Phương theo đà ngã xuống, không có một giây mất mặt liền hớt hải đứng dậy, tiến đến muốn nắm lấy vai Hạ Thường Hi nhưng lại bị Sở Lập Thành chắn lại phía trước.

“Tiểu Hi, dì xin con, hãy giúp Tiểu Hoa, hãy cứu lấy con bé!”

“Hạ phu nhân, bà bình tĩnh lại.” Sở Lập Thành khó khăn cản bà ta.

“Không! Tôi muốn nói chuyện với cô ta! Cậu buông tôi ra đi!”

“Hạ phu nhân.” Anh vẫn cố gắng hết sức đẩy bà ta ra mà không gây thương tích.

Lệ Phương giằng co một lúc, sau đó nhận ra gì đó, chuyển sang nắm lấy vai Sở Lập Thành, khuôn mặt đầy vẻ khẩn thiết van xin: “Cậu Sở, cậu nói Tiểu Hi giúp tôi đi, đừng kiện Tiểu Hoa nữa, tôi xin cậu.”

“Hạ phu nhân…” “Cậu Sở, tôi chưa bao giờ bạc đãi cậu khi cậu còn ở Hạ gia mà, cậu hãy vì vậy mà nói Tiểu Hi giúp tôi đi mà.” Lệ Phương không để cho anh nói, liên tục van nài.

Hạ Thường Hi từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng nhìn Lệ Phương thấp hèn cầu xin, cuối cùng cũng lên tiếng: “Dì Phương.”

Bàn tay đang níu chặt hai vai áo Sở Lập Thành của Lệ Phương buông lỏng, ánh mắt bà ta lóe lên ánh sáng hi vọng, nở nụ cười quay sang nhìn cô.

“Tiểu Hi… Hay quá! Dì biết con sẽ giúp dì mà.”

“Quỳ xuống.”

Âm thanh lạnh tanh từ miệng cô phát ra một cách quyền lực khiến cả không gian như ngưng đọng lại.

Lệ Phương sững sờ nhìn cô, khóe môi đang cong lên bỗng chốc liền cứng ngắt, bà ta đứng hình mất mấy giây mới ngây ngốc “hả” một tiếng.

Cô lạnh lùng nhìn bà ta, vô cùng kiên nhẫn nói cho bà ta hiểu: “Muốn cầu xin sự giúp đỡ ít nhất cũng phải thành khẩn một chút.” Ánh mắt cô chớp lóe lên tia độc ác. “Dì quỳ xuống trước đi đã rồi con sẽ nghe thử dì muốn con làm gì.”

Nội tâm Lệ Phương đang gào thét chửi rủa Hạ Thường Hi, lỗ tai bà ta lùng bùng, mặt đỏ lên tới tận mang tai.

Nhưng bà ta không thể làm gì thất lễ ngay lúc này.

Đôi mắt bà ta lia sang nhìn xung quanh, ở đây vẫn còn hai người bảo an lạ mặt, bà quỳ xuống thì khác nào tầng lớp hạ đẳng chứ?

“Nếu dì đã không có thành ý như vậy thì dì về đi, con còn nhiều chuyện phải giải quyết.” Cô nói xong liền dợm quay người, không quên nói với bảo an: “Đưa bà ta đi đi.”

Hai người bảo an “vâng” một tiếng, tiến lên muốn kéo Lệ Phương đi. Nhưng còn chưa kịp chạm vào người bà ta thì bà ta đã sợ hãi nói: “Đừng đừng! Dì quỳ, dì sẽ quỳ.”

Bước chân của Hạ Thường Hi dừng lại, hơi nghiêng mặt nhìn bà, khuôn mặt lạnh tanh không có bất cứ tình cảm nào hiện hữu.

Lệ Phương cắn chặt răng, từ từ hạ gối quỳ xuống…

Nhìn thấy bà ta ngoan ngoãn cam chịu như vậy, cô khẽ nhướng mày có pha chút tán thưởng.

“Được rồi, dì cứ từ từ nói, con sẽ nghe.” Cô khẽ tựa người vào bàn làm việc.

“Tiểu Hi à, hôm nay dì đến tìm con là muốn nhờ con rút đơn kiện Tiểu Hoa…” Bà ta nhẫn nhục nói. “Con bé từ hôm trước đến giờ khóc rất thảm, đã mấy lần muốn treo cổ tự sát, dì sợ lắm… Tiểu Hi, con giúp dì và Tiểu Hoa được không?”

Hạ Thường Hi vẫn không có thêm bất cứ sắc thái hay biểu hiện nào mềm mỏng, cô vẫn đanh mặt nhìn bà ta đang quỳ trên sàn. Nghe bà ta nói xong, cô nhìn trân trân bà ta một lúc sau đó cong môi: “Tại sao con phải giúp dì?”

Lệ Phương sững sờ nhìn cô, khóe môi giật giật, ánh mắt đầy giận dữ nhưng lời nói thốt ra lại cố hết sức mềm mỏng: “Tiểu Hi à… Dì dù sao cũng là dì của con… Tiểu Hoa là chị họ của con mà… Chúng ta… Chúng ta là người một nhà mà không phải sao?”

“Hóa ra dì cũng biết tôi và hai mẹ con dì là người nhà sao?” Nụ cười của cô xuất hiện tia châm chọc.

“Tiểu… Tiểu Hi à…” Khóe mắt bà ta chảy ra dòng nước mắt không biết là thật hay giả. “Dì biết trước đây dì đối xử rất tệ với con… Nhưng mà… Nhưng mà dì cũng là vì muốn giáo dục con thật tốt… Dì rất thương con…”

Nghe những lời này, cô suýt đã nôn tháo ra ngoài.

“Hạ tổng.” Trương Vân Nhã xuất hiện ở ngoài cửa. “Hạ tiểu thư đang làm ầm ở sảnh, cô ấy nói muốn lên gặp cô.”

Hạ Thường Hi nhìn lướt qua Trương Vân Nhã rồi lại lia mắt xuống nhìn Lệ Phương.

Lệ Phương nhìn thấy tia lạnh lẽo trong mắt cô, vội lắc đầu: “Đừng… Dì xin con… Đừng để con bé lên đây…”

Bà không muốn để con gái nhìn thấy bà bây giờ trông thảm hại như thế nào.

Khóe môi Hạ Thường Hi nhếch lên khinh bỉ, thong dong nói: “Cho cô ta lên đây.”

“Vâng.” Trương Vân Nhã gật đầu, sau đó quay người đi.

“Tiểu Hi... Dì xin con... Hãy giúp mẹ con dì... Con cứ gật đầu đi đừng để Tiểu Hoa nhìn thấy dì như thế này mà...” Lệ Phương chắp tay cầu khẩn, nước mắt giàn dụa.

Nhưng nước mắt của bà ta không lay động được cô, đối diện với thành khẩn của bà ta, cô chỉ lạnh lùng trả lời:

“Ít nhất cũng nên cho chị họ của tôi hiểu được cảm giác nhìn thấy mẹ mình bị người khác khinh bỉ, giống như dì thích buông lời làm nhục mẹ tôi vậy, đúng không dì?”

“Đừng mà Tiểu Hi... Dì xin con đó... Ngay bây giờ con chỉ cần gật đầu nói sẽ giúp dì... Phải trả giá như thế nào dì cũng chấp nhận...”

“Dì Phương, nghe dì yêu thương gọi tôi là “Tiểu Hi” như vậy rất lạ đó, tôi nhớ dì thường thích gọi đầy đủ tên họ của tôi cơ mà.”

“Tiểu Hi... Dì xin lỗi con...” Bà ta chắp tay chà xát lia lịa.

Bà muốn mau chóng để cô gật đầu, bà sợ con gái của bà sẽ xuất hiện.

“Mẹ!”

Tiếng gọi thất thanh vang lên ngoài cửa thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người trong phòng.

Hạ Thiên Hoa bàng hoàng chạy đến ngồi thụp xuống bên cạnh Lệ Phương.

“Tại sao mẹ lại quỳ vậy hả! Mẹ mau đứng dậy cho con!”

Cánh tay của cô ta dùng sức kéo Lệ Phương, đầu gối bà ta vừa theo đà của cô ta nhấc khỏi mặt đất thì đã có tiếng nói uy quyền đanh thép phát ra: “Nếu dì đứng dậy thì không chỉ Hạ Thiên Hoa mà cả Hạ Thiên Vũ tôi cũng có thể đụng tới.”

Lệ Phương nghe thấy lời này liền hất tay Hạ Thiên Hoa, tiếp tục cam chịu quỳ trên sàn nhà.

“Mẹ!” Hạ Thiên Hoa ngỡ ngàng nhìn bà.

Nhưng bà ta không nhìn đến cô, nước mắt vẫn âm thầm chảy xuống.



Hạ Thiên Hoa tức giận nghiến răng, đứng xộc dậy bước đến trước mặt Hạ Thường Hi.

“Cô có phải con người không vậy hả? Cô muốn gì thì cứ tìm tôi, tại sao phải hành hạ mẹ tôi như vậy?” Cô ta quát lên.

“Hạ Thiên Hoa, tôi không hề hành hạ mẹ cô, bà ấy có thể từ chối mà.”

“Là cô ép mẹ tôi! Mẹ tôi vì bảo vệ tôi!”

Cô ta nắm lấy cổ áo Hạ Thường Hi, ngay lập tức cả Sở Lập Thành và bảo an đều tiến lên một bước.

“Hạ tiểu thư, cô buông tay ra.” Anh nhíu mày nghiêm nghị.

“Tiểu Hoa à, con buông Tiểu Hi ra đi...” Lệ Phương hoảng sợ ngẩng đầu nhìn cô ta.

“Mẹ?” Hạ Thiên Hoa quay đầu. “Mẹ không thấy con nhỏ này đang cố tình làm nhục mẹ sao?”

“Hạ tiểu thư, tôi nói cô buông tay ra.” Sở Lập Thành gằn giọng.

Lệ Phương ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành dần trở nên khó coi, liền lớn giọng: “Hạ Thiên Hoa! Mẹ nói con buông Tiểu Hi ra mà!”

Hạ Thiên Hoa ấm ức buông tay.

“Đi ra ngoài!” Bà ta lớn tiếng.

“Mẹ! Tại sao mẹ phải nhẫn nhục như vậy? Cô ta rõ ràng sẽ không có ý định rút đơn kiện đâu!” Cô ta không thể kiềm nén được mà thét lên. “Tại sao phải quỳ trước một con điếm như cô ta chứ?”

“Hạ Thiên Hoa.” Hạ Thường Hi ở phía sau lạnh lùng gọi, trong ánh mắt lẫn giọng điệu đều mang theo ngọn lửa hừng hực muốn thiêu rụi cô ta.

Hạ Thiên Hoa nghênh mặt lên nhìn cô, thái độ cao ngạo kênh kiệu chưa bao giờ mất đi, thậm chí còn quá đáng hơn cả bình thường.

“Thế nào? Tôi nói sai sao? Cô ngoài dạng chân cho đàn ông chơi đùa thì làm được gì? Bao nhiêu người đã chơi qua cô tôi là người biết rõ nhất, cô thật sự vẫn nghĩ mình thanh cao lắm hay sao Hạ Thường Hi?”

“Hạ Thiên Hoa con điên rồi hả...” Lệ Phương định đứng dậy kéo cô lại nhưng nhận ra bản thân không được đứng, liền bò tới kéo cánh tay cô ta. “Mau xin lỗi Tiểu Hi đi... Mau xin Tiểu Hi rút đơn kiện đi...” Sau đó bà lại nhìn Hạ Thường Hi, cố gắng nặn ra nụ cười hòa giải. “Tiểu Hi à... Tiểu Hoa nóng tính nên lỡ lời... Con đừng quan tâm... Dì xin lỗi con...”

“Mẹ, mẹ không cần phải xin lỗi cô ta, loại hạ đẳng như cô ta xứng đáng bị chúng ta chà đạp, mẹ mau đứng lên đi!”

“Hạ Thiên Hoa! Mẹ nói con đi ra ngoài đi mà!” Lệ Phương tuyệt vọng nhìn con gái, nước mắt chảy trên mặt làm trôi đi phấn son vô cùng lem luốc. “Con muốn làm loạn đến bao giờ hả?”

Hai mẹ con họ lời qua tiếng lại vô cùng ầm ĩ, khiến cả bảo an và Sở Lập Thành đều khó chịu nhìn hai người họ thê thảm lôi kéo nhau. Duy chỉ có Hạ Thường Hi vẫn luôn mãn nguyện xem kịch vui.

Hạ Thiên Hoa nói mẹ không được, thở hắt ra một hơi tiếp tục chĩa hướng về phía Hạ Thường Hi.

“Hạ Thường Hi, mẹ tôi bây giờ đã cam chịu như thế này rồi, cô mau dừng lại đi. Cô muốn gì thì cứ đòi ở tôi đây này, để yên cho mẹ tôi!”

“Nói hay lắm, tôi cũng chỉ đang đợi nghe cô nói lời này thôi.” Cô bình tĩnh mỉm cười đối mặt với cô ta. “Nhưng Hạ Thiên Hoa, dù cho tôi để yên cho mẹ cô cũng không thể làm ngơ những gì bà ấy đã làm với tôi và mẹ tôi được, cô nói xem tôi phải làm gì để hả giận đây?”

“Cô trơ trẽn vừa thôi. Chuyện giữa tôi và cô đừng có lôi người khác vào.”

“Hay như vầy đi, thay vì tôi kiện cô, tôi kiện mẹ cô vì tội phỉ báng người khác, ít nhất cũng nên để bà ấy nếm trải cảm giác bị người ta sỉ nhục, như thế nào hả?”

“Hạ Thường Hi!”

Hạ Thiên Hoa gào lên, bàn tay đưa lên trong không trung, trong một giây phút không ai ngờ đến hạ xuống nhắm thẳng vào mặt Hạ Thường Hi, ngay cả Sở Lập Thành cũng không kịp cản lại. Nhưng vào lúc bàn tay cô ta sắp chạm đến, một bàn tay khác xuất hiện giữ chặt cổ tay cô ta.

Phong lạnh lùng hất Hạ Thiên Hoa sang một bên.

“Hạ tiểu thư, cô không được đánh người.”

“Anh là ai mà dám cản tôi?” Cô ta trừng mắt lên nhìn anh.

Lệ Phương đang quỳ trên sàn ngước thấy được khuôn mặt của Phong, bà ta liền hốt hoảng, miệng mấp máy lắp bắp: “Ph…Phong…”

“Mẹ biết anh ta sao?”

“Mẹ biết… Anh ta là vệ sĩ riêng của Quân Phàm…” Đôi con ngươi và cả cơ thể bà ta đều run lên: “Nhưng mà… tôi tưởng cậu đã chết rồi mà…”

Vụ hỏa hoạn xảy ra vào năm đó không ghi nhận được bất cứ thông tin gì, nên bà cho rằng Phong cũng chết, nhưng vết sẹo quen thuộc trên mặt anh ta đã chứng minh anh ta vẫn còn sống.

Bởi vì vết sẹo đó là trong một lần nóng giận với Lâm Tử Vân bà đã quăng tách trà vào chỗ cô ta, Phong là người chịu vết thương đó.

“Dì Phương.” Hạ Thường Hi đột nhiên cảm thấy nhức đầu mệt mỏi. “Tôi sẽ rút đơn kiện Hạ Thiên Hoa, với một điều kiện.”

Hai mắt Lệ Phương sáng rực lên, vội bò tới dưới chân cô thành khẩn: “Con nói đi. Tiểu Hi, dù là điều kiện gì dì cũng chấp nhận.”

Cô lãnh đạm cúi đầu nhìn bà ta, giọng nói nhẹ như lông vũ nhưng mang theo sức nặng đè xuống vai bà: “Để Hạ Thiên Hoa lại cho tôi, không được báo cảnh sát hay làm bất cứ hành động nào khác. Chỉ được để lại một mình cô ta, còn dì phải rời đi và tuyệt đối đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa.”

Hạ Thường Hi vốn dĩ muốn hành hạ Lệ Phương nhiều hơn, nhưng nhìn thấy bà ta vì con gái mà chịu nhục nhã vứt hết tôn nghiêm như vậy khiến cô nhớ đến mẹ mình. Nếu bà ta là Lâm Tử Vân, cô nhất định cũng sẽ đau lòng, điên tiết lên giống như Hạ Thiên Hoa bây giờ.

“Không được đâu Tiểu Hi… Con đừng làm gì Tiểu Hoa mà… Dì sẽ chấp nhận mọi hình phạt… Con nhốt hay giam giữ đánh đập dì cũng được… Nhưng đừng đụng đến Tiểu Hoa…” Lệ Phương run rẩy nắm lấy tay cô, liên tục lắc đầu van xin.

“Được. Tôi đồng ý, cô buông tha cho mẹ tôi đi.” Hạ Thiên Hoa gỡ bàn tay Lệ Phương ra khỏi tay cô, khóe mắt sâu cay đỏ ngầu. “Cô muốn trả thù chứ gì? Được thôi, tôi sẽ để cho cô toại nguyện.”

“Không! Tiểu Hoa…” “Mẹ đi đi!”

Hạ Thiên Hoa thét vào mặt bà.

“Đưa Hạ phu nhân đi.” Sở Lập Thành hướng về phía bảo an.

“Vâng.”

“Không! Không! Dì xin con Tiểu Hi! Đừng làm hại Tiểu Hoa!” Hai cánh tay của Lệ Phương bị bảo an xốc lấy, mạnh bạo lôi bà đi. “Đừng mà! Dì xin con!”

Tiếng cầu khẩn thảm thiết của bà ta vang lên không ngừng, cho đến khi bà ta bị kéo đi khỏi tầng lầu, mới hoàn toàn yên tĩnh.

Chỉ còn lại Hạ Thiên Hoa, cô ta đạp giày cao gót bước đến trước mặt Hạ Thường Hi, gằng từng chữ: “Cô sẽ gặp quả báo sớm thôi.”

Hạ Thường Hi không hề để bản thân lép vế trước cô ta, nhướng mày điềm tĩnh trả lời: “Cô lo cho hậu quả của mình trước đi đã.” Sau đó cô nhìn sang Phong: “Đưa cô ta đi.”

Phong gật đầu, không có nửa điểm nhẹ tay kéo Hạ Thiên Hoa rời khỏi.

Khoảnh khắc trước khi bóng dáng hai người biến mất khỏi cửa, ánh mắt Hạ Thiên Hoa và Hạ Thường Hi cùng lúc chạm nhau, đỏ ngầu ngùn ngụt lòng thù hận.

Sân bay quốc tế Tân Hải, Thiên Tân

Giữa dòng người tấp nập qua lại, Vương Hiểu Phi vẫn đứng tại một chỗ, mắt hướng về phía khu vực cửa ra vào. Cô khẽ nâng mắt kính râm, đôi môi dưới lớp khẩu trang vô thức cắn lại vì sốt ruột.

Máy bay đã đáp được một tiếng rồi mà vẫn chưa thấy người.

Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, kéo đơn giản một chiếc vali duy nhất hòa cùng dòng người bước ra. Ánh mắt cô liền sáng lên, hai tay đưa lên vẫy vẫy thu hút sự chú ý.

Người đó nhìn thấy cô, khẽ cong môi mỉm cười kéo vali đi đến.

“Chào mừng cậu đến Thiên Tân.” Vương Hiểu Phi ôm chặt An Nguyệt Đan, dù đã bị khẩu trang và kính râm che hết khuôn mặt nhưng vẫn không che được vui vẻ của cô. “Làm mình chờ sốt ruột muốn chết.”

“Lâu rồi không về Trung Quốc, quá trình làm thủ tục có chút khó khăn.” An Nguyệt Đan cười cười, khoác vai cô bước đi.

Hai người vừa đi ra bãi đỗ xe vừa trò chuyện, tay bắt mặt mừng.

Vương Hiểu Phi cầm lái, nhìn sang An Nguyệt Đan đang cẩn thận đeo găng tay da vào.

“Ngại quá, mới xuống sân bay đã nhờ cậu làm nhiệm vụ rồi.”

“Không sao, vì hạnh phúc của cậu mà.” An Nguyệt Đan khẽ cười, cầm lấy tai nghe đeo vào tai. “Cậu đã kiểm tra kĩ hệ thống giao thông rồi chứ, bị bắt một cái là tiêu cả đám.”

“Yên tâm, mình có bao giờ làm cậu thất vọng chưa?”

“Haha, anh chàng nhạc công đó mà biết cậu vì anh ta làm nhiều điều như vậy chắc sẽ cảm động lắm.”

“Anh ấy hạnh phúc là mình hạnh phúc rồi.”

"Mình đã xem tin tức rồi, đoạn dữ liệu mà cậu gửi cho mình và Emerald đã vào tay cô Hạ Thường Hi gì đó, là người quen của cậu sao?"

"Có thể nói vây." Vương Hiểu Phi trả lời đại khái. "Mình muốn giúp cô ấy vài việc, việc cậu sắp làm cũng là để giúp cô ấy đấy."

"Vậy sao? Nhớ đừng có lộ liễu quá, mình không muốn có một ngày nhận nhiệm vụ thủ tiêu cậu đâu."

"Mình biết rồi."

Buổi chiều, sắp đến giờ tan tầm nên đường phố cũng bắt đầu đông xe hơn. Không ai chú ý đến một chiếc xe hơi màu xám dừng lại ở một nhà trọ, thả một cô gái cùng chiếc cặp to tướng xuống rồi chạy đi.

Đường phố tấp nập, tại ngã tư gần trụ sở chính của tập đoàn Innal, tài xế riêng của Hạ Quân Kiệt nhìn thấy đèn xanh liền đạp ga.

Ngay tại lúc đó, chiếc xe tải ở phía đối diện đang lăn bánh thì đột nhiên nổ lốp xe. Tài xế xe tải không kịp phản ứng, thần trí như bị thiên lôi đánh loạn xạ xoay vô lăng theo quán tính. Bánh xe trật khỏi lane, lao thẳng về phía xe của Hạ Quân Kiệt.

An Nguyệt Đan nhìn vào ống kính của khẩu Marrett, xác nhận xe đã lật ngửa, sau đó nói vào thiết bị liên lạc: “Nhiệm vụ hoàn thành.”

Vài tiếng sau, tin tức đã được đưa lên toàn bộ các trang báo và đài truyền hình:

“Chiều nay, một chiếc xe tải bị nổ lốp khi đang lưu thông đã gây ra một vụ tai nạn làm ùn tắt giao thông nghiêm trọng. Không có thương vong, nhưng nạn nhân bị thương đã được xác định là Tổng giám đốc bất động sản Innal Hạ Quân Kiệt. Hiện tại Hạ Quân Kiệt vẫn đang được cấp cứu và chưa có thêm bất cứ thông tin nào khác về tình trạng của ông. Nhưng đồng thời, tin buồn đã xảy đến khi Chủ tịch tập đoàn Innal Hạ Hầu Quân đột ngột ngất xỉu và đột quỵ khi hay tin về vụ tai nạn. Hạ Hầu Quân cũng đang được theo dõi tại bệnh viện và người thân vẫn đang lo lắng cho tình trạng nguy kịch của ông.”

“Theo như điều tra sơ bộ của cảnh sát, nguyên nhân bánh xe bị nổ lốp vẫn chưa được tìm ra cũng như không có căn cứ xác định hành vi phạm tội của tài xế. Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật tin tức sớm nhất có thể.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Chiếm Tiểu Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook