Chương 51: Đêm Thâu Hoan
Mây
03/10/2021
Ráng chiều kéo xuống, Hạ Thường Hi vẫn chưa rời khỏi biệt thự Hạ gia. Sau khi bữa cơm trưa kết thúc, Vương Hiểu Phi nằng nặc đòi đến phòng của Hạ Thường Hi nghỉ ngơi, còn Trịnh Minh Thành thì trở về phòng khách đã được chuẩn bị sẵn. Tất cả bọn họ nghỉ ngơi một lát, chẳng mấy chốc lại đến chiều, Hạ Hầu Quân liền bảo những người đàn ông tụ họp lại uống trà đàm đạo.
Ngay lúc mà Hạ Thường Hi muốn lén lút mở máy tính giải quyết công việc còn đang dang dở thì Hạ Thiên Hoa đột nhiên nhắn tin đến, hẹn gặp cô ở sân sau biệt thự.
Hạ Thường Hi biết cô ta lại muốn gây sự, vốn dĩ không muốn quan tâm đến, nhưng cô ta lại nhắn tin thêm một lần nữa hối thúc cô, cô hết cách đành gập máy tính lại bước xuống lầu.
Cô từ tốn bước ra sân sau, nhưng kì lạ chính là không nhìn thấy Hạ Thiên Hoa.
Cả một khoảng sân rộng lớn, nhưng chỉ toàn cây cỏ và hoa lá, chẳng tìm ra nổi bóng dáng của con người, giữa lúc trời đang dần tối như thế này càng khiến không khí có phần thêm quỷ dị. Hạ Thường Hi thầm khó chịu trong người, Hạ Thiên Hoa cô ta là rãnh rỗi không có việc làm nên giở trò con nít ra chọc ghẹo cô đấy à?
Đúng lúc này, một bàn tay đưa ra từ phía sau Hạ Thường Hi, trên tay người đó là một chiếc khăn, thừa lúc cô vẫn còn chưa nhận ra điều kì quái, nhanh chóng bụm lấy miệng cô.
Hạ Thương Hi đột nhiên bị bắt lấy liền giãy dụa, nhưng sức của cô làm sao đấu lại với đàn ông? Rất nhanh thuốc mê trong khăn đã phát huy tác dụng, Hạ Thường Hi cảm giác đầu óc mình quay cuồng, trước mắt mọi thứ xoay thành vòng, tối dần, cuối cùng là bất tỉnh.
Hạ Thiên Hoa từ vách tường phía sau bước đến, trên môi là nụ cười thỏa mãn đáng sợ.
***
Shangri-La, tầng cao nhất, phòng tổng thống.
Trên chiếc giường đã được đổi drap giường màu đỏ chói mắt là cơ thể mềm mại như nước cùng bầu ngực no tròn, vòng eo nhỏ nhắn và cặp mông căng tròn ẩn giấu dưới lớp vải trắng xuyên thấu hút mắt người nhìn. Khuôn mặt xinh đẹp phiếm hồng vì dục vọng đang chảy mạnh trong người, cánh môi người con gái hé mở mời gọi, đôi mắt trong veo như nước bị dải lụa mỏng màu trắng che lại, cảnh tượng đẹp như hoa tuyết rơi nhẹ giữa rừng hoa hồng.
Hạ Thường Hi nằm nghiêng trên giường lớn, khí lạnh chạm đến da thịt khiến cô vô thức rụt người, nhưng không làm giảm đi được lửa dục trong cơ thể của cô. Ngọn lửa thiêu đốt từ bên trong, khiến thân mình cô vặn vẹo, lọt vào mắt người khác chẳng khác nào nữ thần mặt trăng Thường Hi xinh đẹp trong truyền thuyết.
“Thiên Hoa, cô gái này thật sự là cho chúng tôi sao?”
Hạ Thiên Hoa không nhìn đến ánh mắt thèm thuồng của tên đàn ông, mắt chỉ chăm chú dán vào cơ thể vặn vẹo trên giường. Đôi mắt cô ta hằn lên cái nhìn lạnh lẽo xen lẫn một tia ác độc, khóe môi chậm rãi cong lên nụ cười quỷ dị, lấy trong túi áo khoác ra một cái camera mini đưa cho một tên đàn ông khác.
“Quay cho đẹp vào.”
Cô ta nói vỏn vẹn một câu, sau đó quay mặt bước đi.
Hạ Thường Hi, đừng nói tôi tàn nhẫn với cô, cô cướp đi anh trai tôi, thì cô vĩnh viễn cũng không xứng đáng được vui vẻ.
“Ưm… Nước…” Hạ Thường Hi nằm trên giường cảm thấy cổ họng mình khô khốc, thều thào lên tiếng.
Toàn thân cô lúc này bắt đầu đổ mồ hôi, cả người đều rất ngứa, bàn tay tự vuốt ve lấy cánh tay của chính mình nhưng vô dụng, cái cảm giác như có hàng ngàn con kiến bò trên người này khiến cho bên dưới của cô vô cùng trống trải, ham muốn được lấp đầy bên trong cô ngay lập tức liền dâng lên mãnh liệt.
Âm thanh khe khẽ của cô tuy rất nhỏ nhưng ở trong không gian lặng thinh lại trở nên rõ ràng, lọt vào tai ba người đàn ông kia. Một người bước đến bên giường, nhẹ nhàng chạm vào bờ vai trơn mịn của cô.
“Ai…” Dưới dải lụa, Hạ Thường Hi cố gắng mở mắt, nhưng chỉ nhìn thấy mỗi màu trắng xóa và bóng đen mờ ảo.
Mùi bạc hà vừa có chút quen thuộc vừa có chút xa lạ xông vào mũi, trong đầu cô liền chỉ hiện lên một cái tên duy nhất: Trịnh Minh Thành!
“Minh Thành… Có phải anh không…”
Mục Cảnh sững người một lát, sau đó quay đầu nhìn hai người còn lại. “Cô ta là của Trịnh Minh Thành.” Ánh mắt anh có chút chần chừ, tiếp tục nói. “Có nên tiếp tục không?”
“Hợp đồng mà Hạ Thiên Hoa đưa cho chúng ta không đủ lớn sao?” Vương Hoằng Vỹ lên tiếng, nhìn thấy dáng vẻ chần chừ của Mục Cảnh, anh tiến lên đứng cạnh. “Cậu không làm thì để tôi làm.”
“Minh Thành…” Hạ Thường Hi đột nhiên ôm lấy cánh tay Mục Cảnh, giống như bạch tuột quấn lấy anh không buông. “Tôi khó chịu quá… Ưm…”
Thân thể mềm mại của cô bao lấy cánh tay Mục Cảnh khiến máu nóng trong người anh sôi sục, không do dự liền đè thân thể cô trên giường, cúi đầu ngậm lấy cánh môi thơm ngọt, mặc kệ Vương Hoằng Vỹ đang muốn chiếm lấy cô trước anh.
Mùi hương thơm nhẹ từ người cô tỏa ra khiến anh cảm thấy vô cùng phấn khích, đầu lưỡi dễ dàng chui vào khoang miệng nóng bỏng của cô, dây dưa một hồi lâu. Trong lúc anh vẫn còn đang đắm chìm, cả người liền bị tóm lấy đẩy qua một bên.
“Đừng có giành làm một mình.” Đinh Trử Ngạn lắp camera mini xong thì đẩy Mục Cảnh sang chỗ khác, đè lên người Hạ Thường Hi chiếm lấy môi cô.
Mùi bạc hà lành lạnh đột nhiên biến mất, thay vào đó là một mùi hương vô cùng xa lạ, nhưng Hạ Thường Hi đang bị dục vọng chiếm lấy lý trí, hoàn toàn không có tâm sức chú ý đến chuyện này, chỉ mê man tiếp tục chơi đùa với lưỡi của Đinh Trử Ngạn.
Ở một bên, Vương Hoằng Vỹ đã sớm lên cơn thèm khát, bàn tay chụp lấy bầu ngực nhấp nhô dưới váy ngủ đầy hấp dẫn của cô xoa nắn. Hắn không biết cô bao nhiêu tuổi, nhưng ngực cô phát triển rất tốt, vừa đúng chuẩn để đàn ông nắm lấy, cảm giác mềm mại đàn hồi khiến đũng quần của hắn dựng đứng.
Còn ở thân dưới của cô, Mục Cảnh kéo quần lót của cô xuống vứt sang một bên, dùng thái độ thưởng thức bao trọn lấy cặp mông trắng mịn, dịu dàng hôn lên nghe từng tiếng "chụt chụt" dâm đãng.
Cơ thể nóng bỏng bị lửa tình bao lấy được bàn tay đàn ông thô ráp chà sát lên khiến Hạ Thường Hi tạm thời được thỏa mãn, nhưng tại nơi sâu thẳm nhất cô vẫn chưa được lấp đầy, hai chân thon dài vặn vẹo, cảm nhận được có dòng nước nhỏ đang rỉ ra.
Đinh Trử Ngạn biết cô đang khát tình, duy trì hôn môi cô, nhưng bàn tay hắn lại len lỏi di chuyển xuống nơi vùng tư mật giữa hai chân thon gọn của người con gái, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn viên chân trâu nhỏ của cô.
“A…” Hạ Thường Hi quay đầu né tránh Đinh Trử Ngạn, thở hắt ra tê dại. “Minh Thành… Cắm vào đi…”
Lời nói tục tĩu của cô khiến cả ba người đàn ông đều bất ngờ, đường đường là tiểu thư nhà họ Hạ danh giá, lại có thể phát ra lời lẽ như vậy…
Đinh Trử Ngạn không hề dừng lại động tác của mình, chỉ nhếch miệng trêu chọc: “Cắm vào đâu?”
Một giọng nói lạ hoắc!
Lý trí Hạ Thường Hi nói rằng rất muốn đẩy người đàn ông này ra, nhưng cơ thể và khuôn miệng lại không kiểm soát được tiếp tục nói ra lời lẽ dâm đãng: “Cắm vào tiểu huyệt… Ưm…”
“Được. Tôi chiều cô.” Đinh Trử Ngạn cười khẽ, ngón tay nhích một chút, đâm vào nơi chật hẹp ướt đẫm của cô.
Ngón tay hắn tuy không to lớn như vật đàn ông, nhưng so với cảm giác trống trải, Hạ Thường Hi chọn để cho ngón tay này khuấy đảo bên trong cô. Hắn dùng sức, nhét thêm một ngón tay nữa vào nơi sâu kín của cô khiến cô thét lên trong nhục cảm.
Nhìn thấy khuôn mặt gợi cảm của cô rên lên từng tiếng, Đinh Trử Ngạn không tiếp tục thỏa mãn nơi kín đáo của cô nữa, rút tay lại cởi áo, mở khóa thắt lưng và khóa quần lôi ra vật đàn ông đã sớm dựng đứng, kề bên miệng cô.
“Ngậm lấy.”
Giống như bị thôi miên, Hạ Thường Hi há miệng ra, để hắn đẩy thứ thô to đó vào miệng cô. Cảm giác ấm nóng bao lấy phân thân hắn khiến hắn thỏa mãn ngửa đầu lên rít một hơi, bắt đầu ra vào trong khoang miệng cô.
Vương Hoằng Lịch ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng nóng mắt, cởi áo quần ra để lộ thân hình cường tráng, hắn cầm lấy tay cô giữ “người anh em” của hắn, điều khiển cô làm động tác phục vụ dục vọng đang sôi trào trong người hắn.
“Trịnh Minh Thành đúng là biết chọn phụ nữ.” Vương Hoằng Lịch cười nhẹ.
“Cô ta tên gì nhỉ?” Đinh Trử Ngạn tiếp lời hắn.
“Hình như là Hạ Thường Hi, con gái của Hạ Quân Phàm. A… Đã thật…”
Hai người đàn ông họ kẻ tung người hứng, chỉ riêng Mục Cảnh là im lặng, nhưng trong cả ba người anh là người có dục vọng đang dâng trào cao nhất, ngay từ đầu, anh cũng chính là người mà Hạ Thường Hi ôm lấy đầu tiên.
Anh quỳ giữa hai chân cô, không hề do dự đâm sâu cự vật vào nơi tư mật nhỏ bé.
“Ưm…” Hạ Thường Hi bị tấn công bất ngờ muốn thét lên, nhưng lại bị phân thân của Đinh Trử Ngạn chặn lại lên nên chỉ có thể phát ra những âm thanh không rõ ràng.
Anh nhịp không nhanh không chậm, nhưng mỗi lần đâm vào đều nhấn người thật sâu làm cô tê dại dục tiên dục tử. Ánh mắt cô ngày thường lạnh lùng bao nhiêu, đêm nay lại dâm đãng bấy nhiêu. Thậm chí dù rằng hiện tại cô bị một lúc ba người đàn ông vây lấy, nhưng dục vọng trong người cô vẫn không hề giảm đi mà chỉ càng khát khao mãnh liệt hơn.
Khuôn miệng nhỏ nhắn của cô bao lấy vật đàn ông của Đinh Trử Ngạn, vừa mút vừa dùng đầu lưỡi phục vụ hắn, một người bình thường luôn ngại ngùng trước dục vọng của đàn ông như cô không ngờ lại bị thuốc kích dục làm cho hư hỏng, trở thành yêu tinh khiến Đinh Trử Ngạn khó khăn kiềm chế. Nhưng hắn cuối cùng vẫn không trụ được thêm phút nào được nữa, nhanh chóng bắn ra tinh dịch trắng đục vào cổ họng cô.
Hạ Thường Hi ngậm đầy dịch trắng trong miệng, sau đó nuốt sạch.
Một dòng chảy trắng đục vương ra bên khóe miệng cô chảy dài xuống, cô liền đưa lưỡi liếm lấy. “Ngon…”
Cô vừa mê man nói xong, Vương Hoằng Lịch cũng vừa chạm đến đỉnh dục vọng, ưỡn hông phun hết dịch trắng lên hai bầu ngực cao vút của cô.
Hai người kia đã bắn ra hết, chỉ còn Mục Cảnh vẫn đang luận động trong cơ thể cô không ngừng nghỉ, Đinh Trử Ngạn vừa dịch người sang một bên, anh liền bế cô dậy để cô ngồi lên hai bắp đùi rắn chắc của mình, vừa đẩy hông vừa ôm lấy mông cô di chuyển.
“A… Minh Thành… Minh Thành…” Mùi hương bạc hà lại tràn ngập quanh mũi khiến Hạ Thường Hi cảm thấy quen thuộc hơn hẳn, ôm lấy cổ Mục Cảnh rên lên sung sướng.
“Cô ta không cảm nhận được ở đây có tận ba người sao?” Vương Hoằng Lịch cười khẩy, bàn tay hung hăng vỗ mông cô. “Xem ra loại thuốc mà Hạ Thiên Hoa sử dụng tác dụng rất mạnh.”
“Mục Cảnh, buông cô ta ra, chúng tôi vẫn chưa chơi đủ.” Đinh Trử Ngạn nắm lấy vai Mục Cảnh, nhưng xem ra anh không có ý định ngừng lại.
Mà Hạ Thường Hi cũng bám lấy Mục Cảnh không buông, cô vẫn luôn cho rằng đây là Trịnh Minh Thành, thậm chí còn trách hôm nay người đàn ông này quá nhẹ nhàng, không mạnh bạo như những lần trước.
“Minh Thành… A… Nhanh lên… Mạnh nữa…” Bàn tay cô vò tóc anh, hông cũng vô thức nhún kịch liệt hơn, tư thế này làm cho vật đàn ông trong người cô dường như chạm đến tận tử cung.
Đinh Trử Ngạn di chuyển đến phía sau cô, để vật đàn ông của mình ngay giữa cặp mông tròn trịa, sau đó nhấn người, chôn sâu thành một thể với cô.
“A… Cái gì vậy…” Hạ Thường Hi cùng một lúc bị đâm vào cả hai nơi có chút đau đớn, nhưng chỉ vài giây sau liền cảm thấy sung sướng. “Minh Thành… Cái gì vậy…”
Mục Cảnh biết cô đang xem mình là Trịnh Minh Thành, liền ghé tai cô, giọng trầm thấp: “Dương cụ giả.”
“A… Giống thật quá… Sướng…”
Hạ Thường Hi nghĩ đến Trịnh Minh Thành dùng đồ chơi cắm vào cơ thể mình đột nhiên cảm thấy vô cùng kích thích, xem ra những thứ mà cô ngậm nắm nãy giờ cũng là dương cụ giả sao? Tại sao cảm giác lại chân thật như vậy?
“Chặt quá.” Đinh Trử Ngạn bị nơi chặt chẽ phía sau của cô kẹp lấy toàn thần liền tê dại, bàn tay nắm lấy mông cô, ngón tay dường như khảm sâu vào da thịt trắng nõn đến muốn rỉ máu.
Ba người cuồng nhiệt trên giường, lại chỉ có một mình Vương Hoằng Vỹ đứng một bên, hắn cúi xuống nhìn “người anh em” của mình vẫn còn dựng đứng như không được giải tỏa, liền hạ người nhặt quần lót của Hạ Thường Hi lúc nãy bị vứt xuống đất đưa lên mũi ngửi, mùi vị đàn bà khiến hắn trở nên hưng phấn, lấy quần lót cô bao lấy cây gậy của hắn, vừa nhìn cảnh tượng nóng bỏng trên giường vừa tự an ủi chính bản thân.
“A… Tôi ra rồi… A… Ra rồi…” Tiếng thét của Hạ Thường Hi vang khắp căn phòng, cô đã lên đỉnh, thấm đẫm cả một mảng giường.
Nhưng Mục Cảnh vẫn còn chưa ra.
Phụ nữ một khi đã lên đỉnh rồi lại còn tiếp tục luận động với cường độ cao thì cảm giác càng phấn khích. Huống hồ chi Hạ Thường Hi vừa bị Mục Cảnh đâm ở phía trước, vừa bị Đinh Trử Ngạn thúc sâu ở đằng sau.
“A… Sướng quá…” Cô ngẩng đầu, cả đại não giống như đều đã bị dục vọng xâm chiếm, đầu óc mụ mị chẳng còn nghĩ được gì nữa. “Sâu nữa… Đâm chết tôi đi…”
Những lời dâm dục mà từ trước đến giờ Hạ Thường Hi chưa bao giờ nghĩ đến cứ thế bật ra từ miệng cô, trông cô bây giờ vô cùng hoang dại, giống như con thú hoang đói khát lâu ngày cuồng dã trong nhục dục.
Mục Cảnh cuối cùng cũng đến cực hạn, phóng hết tinh dịch vào cơ thể cô, sau đó chầm chậm rút ra, chất dịch nhiều đến mức chảy thành dòng từ cánh hoa sưng đỏ của cô, vô cùng chói mắt.
Đinh Trử Ngạn ôm lấy cơ thể Hạ Thường Hi ngã xuống phía sau, hắn liền trở thành chiếc giường của cô.
Dường như chỉ chờ có vậy, Mục Cảnh vừa rút người Vương Hoằng Vỹ liền đẩy anh sang một bên nhanh chóng cắm phân thân của mình vào nơi tư mật vẫn còn run rẩy của cô.
Tình thế “một trước một sau” lại tiếp diễn, nhưng Hạ Thường Hi vẫn không hề có nửa điểm thỏa mãn, xuân dược này không biết có tác dụng bao lâu, nhưng sức công phá của nó vô cùng mạnh mẽ, khiến cho cô đói khát đàn ông đến mức điên dại.
Váy ngủ của cô được Mục Cảnh cởi bỏ, phơi bày toàn bộ thân thể trắng mịn không tì vết, anh không kiềm được cúi xuống liếm mút bầu ngực của cô, không quên trêu đùa hai viên đậu nhỏ đã dựng đứng vì xuân dược.
Trong phòng ngủ có bia, Mục Cảnh liền bước đến khui một lon, uống ừng ực, bọt bia chảy xuống cơ thể rắn chắc trông vô cùng gợi cảm. Anh uống vẫn chưa cạn, đến bên giường rót vào khuôn miệng đang mở của Hạ Thường Hi.
Cô bị sặc, nhưng vẫn uống được một chút, số còn lại rơi trên vùng bụng phẳng lì, đều được Vương Hoằng Vỹ liếm sạch.
“Bia ngon còn có người đẹp, tôi chắc là đang mơ rồi.” Hắn ngả ngớn cười, đưa tay xoa nắn bầu ngực đang nảy của cô.
“Vậy cậu mau tỉnh lại đi.” Mục Cảnh bị hắn chiếm lấy bầu ngực no tròn, khó chịu liếc mắt.
Anh rời đi khiến hương bạc hà mát lạnh cũng biến mất, Hạ Thường Hi liền quờ quạng tìm anh, cuối cùng níu được cánh tay rắn chắc, ngửa mặt lên rên rỉ:
“Minh Thành… Hôn tôi…”
Mục Cảnh nhìn khuôn mặt cầu khẩn của cô, trái tim bỗng chệch nhịp, nuông chiều nhìn cô sau đó cúi đầu khóa môi cô lại.
“Xem ra cô ta xem cậu là Trịnh Minh Thành thật rồi.” Đinh Trử Ngạn nằm phía dưới cười khẽ.
Chừng vài phút sau, hắn và Vương Hoằng Lịch cũng đến cực hạn, phóng hết mầm mống của mình vào cơ thể cô. Hai người bọn họ rút người ra, thì Mục Cảnh lại đâm người vào, cứ như vậy cơ thể Hạ Thường Hi không lúc nào được nghỉ ngơi.
Bốn người quấn lấy nhau không rời trên giường lớn, dùng đủ mọi tư thế dày vò cô, mà cô cũng rất thỏa mãn hoan nghênh bọn họ, có lẽ mọi thứ chỉ có thể dừng lại khi nào xuân dược hết tác dụng.
Bọn họ khui thêm rất nhiều lon bia, không những tăng thêm độ hưng phấn, còn là để chuốc cho Hạ Thường Hi say, khiến cho cô chìm đắm trong thế giới dục vọng dơ bẩn thâu hoan cùng bọn họ. Chẳng mấy chốc, cả cơ thể cô đều đỏ hồng nóng bỏng, tinh dịch dính khắp người trông vô cùng dâm mỹ.
Ngay lúc ba người đàn ông sung sức nhất, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, sau đó là tiếng gầm thét giận dữ:
“Bọn mày làm cái quái gì vậy? Tránh ra!"
Ngay lúc mà Hạ Thường Hi muốn lén lút mở máy tính giải quyết công việc còn đang dang dở thì Hạ Thiên Hoa đột nhiên nhắn tin đến, hẹn gặp cô ở sân sau biệt thự.
Hạ Thường Hi biết cô ta lại muốn gây sự, vốn dĩ không muốn quan tâm đến, nhưng cô ta lại nhắn tin thêm một lần nữa hối thúc cô, cô hết cách đành gập máy tính lại bước xuống lầu.
Cô từ tốn bước ra sân sau, nhưng kì lạ chính là không nhìn thấy Hạ Thiên Hoa.
Cả một khoảng sân rộng lớn, nhưng chỉ toàn cây cỏ và hoa lá, chẳng tìm ra nổi bóng dáng của con người, giữa lúc trời đang dần tối như thế này càng khiến không khí có phần thêm quỷ dị. Hạ Thường Hi thầm khó chịu trong người, Hạ Thiên Hoa cô ta là rãnh rỗi không có việc làm nên giở trò con nít ra chọc ghẹo cô đấy à?
Đúng lúc này, một bàn tay đưa ra từ phía sau Hạ Thường Hi, trên tay người đó là một chiếc khăn, thừa lúc cô vẫn còn chưa nhận ra điều kì quái, nhanh chóng bụm lấy miệng cô.
Hạ Thương Hi đột nhiên bị bắt lấy liền giãy dụa, nhưng sức của cô làm sao đấu lại với đàn ông? Rất nhanh thuốc mê trong khăn đã phát huy tác dụng, Hạ Thường Hi cảm giác đầu óc mình quay cuồng, trước mắt mọi thứ xoay thành vòng, tối dần, cuối cùng là bất tỉnh.
Hạ Thiên Hoa từ vách tường phía sau bước đến, trên môi là nụ cười thỏa mãn đáng sợ.
***
Shangri-La, tầng cao nhất, phòng tổng thống.
Trên chiếc giường đã được đổi drap giường màu đỏ chói mắt là cơ thể mềm mại như nước cùng bầu ngực no tròn, vòng eo nhỏ nhắn và cặp mông căng tròn ẩn giấu dưới lớp vải trắng xuyên thấu hút mắt người nhìn. Khuôn mặt xinh đẹp phiếm hồng vì dục vọng đang chảy mạnh trong người, cánh môi người con gái hé mở mời gọi, đôi mắt trong veo như nước bị dải lụa mỏng màu trắng che lại, cảnh tượng đẹp như hoa tuyết rơi nhẹ giữa rừng hoa hồng.
Hạ Thường Hi nằm nghiêng trên giường lớn, khí lạnh chạm đến da thịt khiến cô vô thức rụt người, nhưng không làm giảm đi được lửa dục trong cơ thể của cô. Ngọn lửa thiêu đốt từ bên trong, khiến thân mình cô vặn vẹo, lọt vào mắt người khác chẳng khác nào nữ thần mặt trăng Thường Hi xinh đẹp trong truyền thuyết.
“Thiên Hoa, cô gái này thật sự là cho chúng tôi sao?”
Hạ Thiên Hoa không nhìn đến ánh mắt thèm thuồng của tên đàn ông, mắt chỉ chăm chú dán vào cơ thể vặn vẹo trên giường. Đôi mắt cô ta hằn lên cái nhìn lạnh lẽo xen lẫn một tia ác độc, khóe môi chậm rãi cong lên nụ cười quỷ dị, lấy trong túi áo khoác ra một cái camera mini đưa cho một tên đàn ông khác.
“Quay cho đẹp vào.”
Cô ta nói vỏn vẹn một câu, sau đó quay mặt bước đi.
Hạ Thường Hi, đừng nói tôi tàn nhẫn với cô, cô cướp đi anh trai tôi, thì cô vĩnh viễn cũng không xứng đáng được vui vẻ.
“Ưm… Nước…” Hạ Thường Hi nằm trên giường cảm thấy cổ họng mình khô khốc, thều thào lên tiếng.
Toàn thân cô lúc này bắt đầu đổ mồ hôi, cả người đều rất ngứa, bàn tay tự vuốt ve lấy cánh tay của chính mình nhưng vô dụng, cái cảm giác như có hàng ngàn con kiến bò trên người này khiến cho bên dưới của cô vô cùng trống trải, ham muốn được lấp đầy bên trong cô ngay lập tức liền dâng lên mãnh liệt.
Âm thanh khe khẽ của cô tuy rất nhỏ nhưng ở trong không gian lặng thinh lại trở nên rõ ràng, lọt vào tai ba người đàn ông kia. Một người bước đến bên giường, nhẹ nhàng chạm vào bờ vai trơn mịn của cô.
“Ai…” Dưới dải lụa, Hạ Thường Hi cố gắng mở mắt, nhưng chỉ nhìn thấy mỗi màu trắng xóa và bóng đen mờ ảo.
Mùi bạc hà vừa có chút quen thuộc vừa có chút xa lạ xông vào mũi, trong đầu cô liền chỉ hiện lên một cái tên duy nhất: Trịnh Minh Thành!
“Minh Thành… Có phải anh không…”
Mục Cảnh sững người một lát, sau đó quay đầu nhìn hai người còn lại. “Cô ta là của Trịnh Minh Thành.” Ánh mắt anh có chút chần chừ, tiếp tục nói. “Có nên tiếp tục không?”
“Hợp đồng mà Hạ Thiên Hoa đưa cho chúng ta không đủ lớn sao?” Vương Hoằng Vỹ lên tiếng, nhìn thấy dáng vẻ chần chừ của Mục Cảnh, anh tiến lên đứng cạnh. “Cậu không làm thì để tôi làm.”
“Minh Thành…” Hạ Thường Hi đột nhiên ôm lấy cánh tay Mục Cảnh, giống như bạch tuột quấn lấy anh không buông. “Tôi khó chịu quá… Ưm…”
Thân thể mềm mại của cô bao lấy cánh tay Mục Cảnh khiến máu nóng trong người anh sôi sục, không do dự liền đè thân thể cô trên giường, cúi đầu ngậm lấy cánh môi thơm ngọt, mặc kệ Vương Hoằng Vỹ đang muốn chiếm lấy cô trước anh.
Mùi hương thơm nhẹ từ người cô tỏa ra khiến anh cảm thấy vô cùng phấn khích, đầu lưỡi dễ dàng chui vào khoang miệng nóng bỏng của cô, dây dưa một hồi lâu. Trong lúc anh vẫn còn đang đắm chìm, cả người liền bị tóm lấy đẩy qua một bên.
“Đừng có giành làm một mình.” Đinh Trử Ngạn lắp camera mini xong thì đẩy Mục Cảnh sang chỗ khác, đè lên người Hạ Thường Hi chiếm lấy môi cô.
Mùi bạc hà lành lạnh đột nhiên biến mất, thay vào đó là một mùi hương vô cùng xa lạ, nhưng Hạ Thường Hi đang bị dục vọng chiếm lấy lý trí, hoàn toàn không có tâm sức chú ý đến chuyện này, chỉ mê man tiếp tục chơi đùa với lưỡi của Đinh Trử Ngạn.
Ở một bên, Vương Hoằng Vỹ đã sớm lên cơn thèm khát, bàn tay chụp lấy bầu ngực nhấp nhô dưới váy ngủ đầy hấp dẫn của cô xoa nắn. Hắn không biết cô bao nhiêu tuổi, nhưng ngực cô phát triển rất tốt, vừa đúng chuẩn để đàn ông nắm lấy, cảm giác mềm mại đàn hồi khiến đũng quần của hắn dựng đứng.
Còn ở thân dưới của cô, Mục Cảnh kéo quần lót của cô xuống vứt sang một bên, dùng thái độ thưởng thức bao trọn lấy cặp mông trắng mịn, dịu dàng hôn lên nghe từng tiếng "chụt chụt" dâm đãng.
Cơ thể nóng bỏng bị lửa tình bao lấy được bàn tay đàn ông thô ráp chà sát lên khiến Hạ Thường Hi tạm thời được thỏa mãn, nhưng tại nơi sâu thẳm nhất cô vẫn chưa được lấp đầy, hai chân thon dài vặn vẹo, cảm nhận được có dòng nước nhỏ đang rỉ ra.
Đinh Trử Ngạn biết cô đang khát tình, duy trì hôn môi cô, nhưng bàn tay hắn lại len lỏi di chuyển xuống nơi vùng tư mật giữa hai chân thon gọn của người con gái, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn viên chân trâu nhỏ của cô.
“A…” Hạ Thường Hi quay đầu né tránh Đinh Trử Ngạn, thở hắt ra tê dại. “Minh Thành… Cắm vào đi…”
Lời nói tục tĩu của cô khiến cả ba người đàn ông đều bất ngờ, đường đường là tiểu thư nhà họ Hạ danh giá, lại có thể phát ra lời lẽ như vậy…
Đinh Trử Ngạn không hề dừng lại động tác của mình, chỉ nhếch miệng trêu chọc: “Cắm vào đâu?”
Một giọng nói lạ hoắc!
Lý trí Hạ Thường Hi nói rằng rất muốn đẩy người đàn ông này ra, nhưng cơ thể và khuôn miệng lại không kiểm soát được tiếp tục nói ra lời lẽ dâm đãng: “Cắm vào tiểu huyệt… Ưm…”
“Được. Tôi chiều cô.” Đinh Trử Ngạn cười khẽ, ngón tay nhích một chút, đâm vào nơi chật hẹp ướt đẫm của cô.
Ngón tay hắn tuy không to lớn như vật đàn ông, nhưng so với cảm giác trống trải, Hạ Thường Hi chọn để cho ngón tay này khuấy đảo bên trong cô. Hắn dùng sức, nhét thêm một ngón tay nữa vào nơi sâu kín của cô khiến cô thét lên trong nhục cảm.
Nhìn thấy khuôn mặt gợi cảm của cô rên lên từng tiếng, Đinh Trử Ngạn không tiếp tục thỏa mãn nơi kín đáo của cô nữa, rút tay lại cởi áo, mở khóa thắt lưng và khóa quần lôi ra vật đàn ông đã sớm dựng đứng, kề bên miệng cô.
“Ngậm lấy.”
Giống như bị thôi miên, Hạ Thường Hi há miệng ra, để hắn đẩy thứ thô to đó vào miệng cô. Cảm giác ấm nóng bao lấy phân thân hắn khiến hắn thỏa mãn ngửa đầu lên rít một hơi, bắt đầu ra vào trong khoang miệng cô.
Vương Hoằng Lịch ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng nóng mắt, cởi áo quần ra để lộ thân hình cường tráng, hắn cầm lấy tay cô giữ “người anh em” của hắn, điều khiển cô làm động tác phục vụ dục vọng đang sôi trào trong người hắn.
“Trịnh Minh Thành đúng là biết chọn phụ nữ.” Vương Hoằng Lịch cười nhẹ.
“Cô ta tên gì nhỉ?” Đinh Trử Ngạn tiếp lời hắn.
“Hình như là Hạ Thường Hi, con gái của Hạ Quân Phàm. A… Đã thật…”
Hai người đàn ông họ kẻ tung người hứng, chỉ riêng Mục Cảnh là im lặng, nhưng trong cả ba người anh là người có dục vọng đang dâng trào cao nhất, ngay từ đầu, anh cũng chính là người mà Hạ Thường Hi ôm lấy đầu tiên.
Anh quỳ giữa hai chân cô, không hề do dự đâm sâu cự vật vào nơi tư mật nhỏ bé.
“Ưm…” Hạ Thường Hi bị tấn công bất ngờ muốn thét lên, nhưng lại bị phân thân của Đinh Trử Ngạn chặn lại lên nên chỉ có thể phát ra những âm thanh không rõ ràng.
Anh nhịp không nhanh không chậm, nhưng mỗi lần đâm vào đều nhấn người thật sâu làm cô tê dại dục tiên dục tử. Ánh mắt cô ngày thường lạnh lùng bao nhiêu, đêm nay lại dâm đãng bấy nhiêu. Thậm chí dù rằng hiện tại cô bị một lúc ba người đàn ông vây lấy, nhưng dục vọng trong người cô vẫn không hề giảm đi mà chỉ càng khát khao mãnh liệt hơn.
Khuôn miệng nhỏ nhắn của cô bao lấy vật đàn ông của Đinh Trử Ngạn, vừa mút vừa dùng đầu lưỡi phục vụ hắn, một người bình thường luôn ngại ngùng trước dục vọng của đàn ông như cô không ngờ lại bị thuốc kích dục làm cho hư hỏng, trở thành yêu tinh khiến Đinh Trử Ngạn khó khăn kiềm chế. Nhưng hắn cuối cùng vẫn không trụ được thêm phút nào được nữa, nhanh chóng bắn ra tinh dịch trắng đục vào cổ họng cô.
Hạ Thường Hi ngậm đầy dịch trắng trong miệng, sau đó nuốt sạch.
Một dòng chảy trắng đục vương ra bên khóe miệng cô chảy dài xuống, cô liền đưa lưỡi liếm lấy. “Ngon…”
Cô vừa mê man nói xong, Vương Hoằng Lịch cũng vừa chạm đến đỉnh dục vọng, ưỡn hông phun hết dịch trắng lên hai bầu ngực cao vút của cô.
Hai người kia đã bắn ra hết, chỉ còn Mục Cảnh vẫn đang luận động trong cơ thể cô không ngừng nghỉ, Đinh Trử Ngạn vừa dịch người sang một bên, anh liền bế cô dậy để cô ngồi lên hai bắp đùi rắn chắc của mình, vừa đẩy hông vừa ôm lấy mông cô di chuyển.
“A… Minh Thành… Minh Thành…” Mùi hương bạc hà lại tràn ngập quanh mũi khiến Hạ Thường Hi cảm thấy quen thuộc hơn hẳn, ôm lấy cổ Mục Cảnh rên lên sung sướng.
“Cô ta không cảm nhận được ở đây có tận ba người sao?” Vương Hoằng Lịch cười khẩy, bàn tay hung hăng vỗ mông cô. “Xem ra loại thuốc mà Hạ Thiên Hoa sử dụng tác dụng rất mạnh.”
“Mục Cảnh, buông cô ta ra, chúng tôi vẫn chưa chơi đủ.” Đinh Trử Ngạn nắm lấy vai Mục Cảnh, nhưng xem ra anh không có ý định ngừng lại.
Mà Hạ Thường Hi cũng bám lấy Mục Cảnh không buông, cô vẫn luôn cho rằng đây là Trịnh Minh Thành, thậm chí còn trách hôm nay người đàn ông này quá nhẹ nhàng, không mạnh bạo như những lần trước.
“Minh Thành… A… Nhanh lên… Mạnh nữa…” Bàn tay cô vò tóc anh, hông cũng vô thức nhún kịch liệt hơn, tư thế này làm cho vật đàn ông trong người cô dường như chạm đến tận tử cung.
Đinh Trử Ngạn di chuyển đến phía sau cô, để vật đàn ông của mình ngay giữa cặp mông tròn trịa, sau đó nhấn người, chôn sâu thành một thể với cô.
“A… Cái gì vậy…” Hạ Thường Hi cùng một lúc bị đâm vào cả hai nơi có chút đau đớn, nhưng chỉ vài giây sau liền cảm thấy sung sướng. “Minh Thành… Cái gì vậy…”
Mục Cảnh biết cô đang xem mình là Trịnh Minh Thành, liền ghé tai cô, giọng trầm thấp: “Dương cụ giả.”
“A… Giống thật quá… Sướng…”
Hạ Thường Hi nghĩ đến Trịnh Minh Thành dùng đồ chơi cắm vào cơ thể mình đột nhiên cảm thấy vô cùng kích thích, xem ra những thứ mà cô ngậm nắm nãy giờ cũng là dương cụ giả sao? Tại sao cảm giác lại chân thật như vậy?
“Chặt quá.” Đinh Trử Ngạn bị nơi chặt chẽ phía sau của cô kẹp lấy toàn thần liền tê dại, bàn tay nắm lấy mông cô, ngón tay dường như khảm sâu vào da thịt trắng nõn đến muốn rỉ máu.
Ba người cuồng nhiệt trên giường, lại chỉ có một mình Vương Hoằng Vỹ đứng một bên, hắn cúi xuống nhìn “người anh em” của mình vẫn còn dựng đứng như không được giải tỏa, liền hạ người nhặt quần lót của Hạ Thường Hi lúc nãy bị vứt xuống đất đưa lên mũi ngửi, mùi vị đàn bà khiến hắn trở nên hưng phấn, lấy quần lót cô bao lấy cây gậy của hắn, vừa nhìn cảnh tượng nóng bỏng trên giường vừa tự an ủi chính bản thân.
“A… Tôi ra rồi… A… Ra rồi…” Tiếng thét của Hạ Thường Hi vang khắp căn phòng, cô đã lên đỉnh, thấm đẫm cả một mảng giường.
Nhưng Mục Cảnh vẫn còn chưa ra.
Phụ nữ một khi đã lên đỉnh rồi lại còn tiếp tục luận động với cường độ cao thì cảm giác càng phấn khích. Huống hồ chi Hạ Thường Hi vừa bị Mục Cảnh đâm ở phía trước, vừa bị Đinh Trử Ngạn thúc sâu ở đằng sau.
“A… Sướng quá…” Cô ngẩng đầu, cả đại não giống như đều đã bị dục vọng xâm chiếm, đầu óc mụ mị chẳng còn nghĩ được gì nữa. “Sâu nữa… Đâm chết tôi đi…”
Những lời dâm dục mà từ trước đến giờ Hạ Thường Hi chưa bao giờ nghĩ đến cứ thế bật ra từ miệng cô, trông cô bây giờ vô cùng hoang dại, giống như con thú hoang đói khát lâu ngày cuồng dã trong nhục dục.
Mục Cảnh cuối cùng cũng đến cực hạn, phóng hết tinh dịch vào cơ thể cô, sau đó chầm chậm rút ra, chất dịch nhiều đến mức chảy thành dòng từ cánh hoa sưng đỏ của cô, vô cùng chói mắt.
Đinh Trử Ngạn ôm lấy cơ thể Hạ Thường Hi ngã xuống phía sau, hắn liền trở thành chiếc giường của cô.
Dường như chỉ chờ có vậy, Mục Cảnh vừa rút người Vương Hoằng Vỹ liền đẩy anh sang một bên nhanh chóng cắm phân thân của mình vào nơi tư mật vẫn còn run rẩy của cô.
Tình thế “một trước một sau” lại tiếp diễn, nhưng Hạ Thường Hi vẫn không hề có nửa điểm thỏa mãn, xuân dược này không biết có tác dụng bao lâu, nhưng sức công phá của nó vô cùng mạnh mẽ, khiến cho cô đói khát đàn ông đến mức điên dại.
Váy ngủ của cô được Mục Cảnh cởi bỏ, phơi bày toàn bộ thân thể trắng mịn không tì vết, anh không kiềm được cúi xuống liếm mút bầu ngực của cô, không quên trêu đùa hai viên đậu nhỏ đã dựng đứng vì xuân dược.
Trong phòng ngủ có bia, Mục Cảnh liền bước đến khui một lon, uống ừng ực, bọt bia chảy xuống cơ thể rắn chắc trông vô cùng gợi cảm. Anh uống vẫn chưa cạn, đến bên giường rót vào khuôn miệng đang mở của Hạ Thường Hi.
Cô bị sặc, nhưng vẫn uống được một chút, số còn lại rơi trên vùng bụng phẳng lì, đều được Vương Hoằng Vỹ liếm sạch.
“Bia ngon còn có người đẹp, tôi chắc là đang mơ rồi.” Hắn ngả ngớn cười, đưa tay xoa nắn bầu ngực đang nảy của cô.
“Vậy cậu mau tỉnh lại đi.” Mục Cảnh bị hắn chiếm lấy bầu ngực no tròn, khó chịu liếc mắt.
Anh rời đi khiến hương bạc hà mát lạnh cũng biến mất, Hạ Thường Hi liền quờ quạng tìm anh, cuối cùng níu được cánh tay rắn chắc, ngửa mặt lên rên rỉ:
“Minh Thành… Hôn tôi…”
Mục Cảnh nhìn khuôn mặt cầu khẩn của cô, trái tim bỗng chệch nhịp, nuông chiều nhìn cô sau đó cúi đầu khóa môi cô lại.
“Xem ra cô ta xem cậu là Trịnh Minh Thành thật rồi.” Đinh Trử Ngạn nằm phía dưới cười khẽ.
Chừng vài phút sau, hắn và Vương Hoằng Lịch cũng đến cực hạn, phóng hết mầm mống của mình vào cơ thể cô. Hai người bọn họ rút người ra, thì Mục Cảnh lại đâm người vào, cứ như vậy cơ thể Hạ Thường Hi không lúc nào được nghỉ ngơi.
Bốn người quấn lấy nhau không rời trên giường lớn, dùng đủ mọi tư thế dày vò cô, mà cô cũng rất thỏa mãn hoan nghênh bọn họ, có lẽ mọi thứ chỉ có thể dừng lại khi nào xuân dược hết tác dụng.
Bọn họ khui thêm rất nhiều lon bia, không những tăng thêm độ hưng phấn, còn là để chuốc cho Hạ Thường Hi say, khiến cho cô chìm đắm trong thế giới dục vọng dơ bẩn thâu hoan cùng bọn họ. Chẳng mấy chốc, cả cơ thể cô đều đỏ hồng nóng bỏng, tinh dịch dính khắp người trông vô cùng dâm mỹ.
Ngay lúc ba người đàn ông sung sức nhất, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, sau đó là tiếng gầm thét giận dữ:
“Bọn mày làm cái quái gì vậy? Tránh ra!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.