Độc Chiếm Tiểu Thư

Chương 78: Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

Mây

02/11/2021

Trong màn đêm, Hạ Thường Hi lái chiếc Audi R8 vụt đi trên đường như một con báo. Giờ này mọi người đều đã đổ về phía trung tâm thành phố đi chơi, thế nên đường trở về biệt thự Phồn Hoa khá vắng vẻ, cô không ngần ngại mở mui xe, để từng cơn gió đêm mát mẻ lùa qua mái tóc dài tung bay.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hạ Thường Hi liếc sơ qua màn hình, mỉm cười bấm nghe máy, đưa tay đeo tai nghe không dây lên tai. “Em đây.” Tay cô thuận tiện ấn nút đóng mui xe, giảm bớt tiếng gió truyền qua điện thoại.

“Chúc mừng bộ sưu tâp mới của Hạ tổng đã ra mắt thành công.” Giọng nói của Hạ Thiên Vũ hứng khởi vang lên ở đầu dây bên kia.

“Cảm ơn Phó giám đốc Hạ đã quan tâm.” Cô cười khẽ.

“Nghe ghê quá đi." Anh cũng cười. "Công việc hôm nay của em đã kết thúc chưa? Chắc em bận rộn lắm nhỉ?”

“Còn phải hỏi sao, đương nhiên là rất bận rồi. Nhưng cũng may em xong việc rồi, em đang trên đường về nhà đây. Công việc của anh như thế nào?”

“Như bình thường thôi.” Cô nghe thấy ở bên kia có tiếng dịch chuyển, có vẻ như anh vừa mới nằm xuống giường. “Sau hôm đó, ông nội có làm khó em không?”

“Từ lúc em rời khỏi nhà đến giờ vẫn không thấy có sự kiện gì cả. Anh đừng lo, em không sao mà.”

Hạ Thiên Vũ im lặng một lúc lâu như suy nghĩ gì đó. Hạ Thường Hi thấy anh không nói gì, không lên tiếng cũng không ngắt điện thoại, chuyên tâm lái xe.

Đến chừng 2 phút sau, đầu dây bên kia mới có giọng anh vang lên: “Em đang có ý định lật đổ tập đoàn sao?”

Đáy mắt Hạ Thường Hi thoáng đông lại, cứng nhắc nói: “Sao anh lại hỏi như vậy?”

“Chỉ là trực giác của anh thôi. Anh cảm thấy thái độ của em rất kì lạ khi nói chuyện với mẹ anh, với ông nội và cả khi nhắc đến chuyện làm ăn giữa Innal và Wonderland nữa.”

“À… Không có gì đâu, chỉ là em có hơi nhạy cảm nên mới như vậy.” Cô liếm môi bịa cớ.

“Tiểu Hi, lúc trước vì em còn nhỏ, anh đã điều động vài người giao lại cho Sở Lập Thành vì muốn bảo vệ em và đến giờ vẫn vậy. Anh biết em là người tốt, và cũng vì biết em là người tốt nên anh không mong em sẽ làm gì sai trái với lương tâm của mình.”

Hạ Thường Hi im lặng trầm ngâm những điều Hạ Thiên Vũ vừa nói, sâu xa mở miệng: “Anh yên tâm, những gì em đang làm đều là do lương tâm của em cho phép.”

“Tiểu Hi.” Hạ Thiên Vũ ở bên kia thở dài một tiếng. “Anh nói thật, nếu như em muốn có một vị trí trong bất động sản Innal, anh có thể nhường lại vị trí của anh, dù sao anh cũng không cần nó.”

“Anh Thiên Vũ, nếu anh làm vậy em sẽ gặp rắc rối với mẹ anh đấy.” Cô cười khẽ. “Hơn nữa vị trí đó vốn dĩ phải là anh ngồi lên, làm sao nói nhường là nhường được.”

“Tiểu Hi, em không cảm thấy thành tựu mà những nhà hào môn chúng ta có được quá dễ dàng sao? Điển hình như anh và Minh Viễn, bọn anh còn quá trẻ, vậy mà anh nhờ là cháu của Chủ tịch tập đoàn mà thuận lợi ngồi lên ghế Phó giám đốc, còn cậu ta nhờ là con của viện trưởng nên dễ dàng trở thành trưởng khoa. Nắm chắc được mọi thứ dễ dàng như vậy khiến anh cảm giác rất xấu, có được quá dễ, mất đi sẽ càng dễ hơn.”

“Em cũng vậy mà, em thậm chí còn nhỏ hơn anh, mà đã thành Tổng giám đốc rồi.”

“Ít nhất là em cùng với người khác tự lực xây dựng sự nghiệp, em đã trải qua cả một quá trình. Không như anh, mỗi ngày phải chịu lời đàm tiếu về việc anh đi cửa sau rất khó chịu."

"Em nghĩ chỉ cần chúng ta có năng lực thì bọn họ sẽ im lặng thôi. Anh nhìn anh Minh Viễn đi, bởi vì anh ấy giỏi, nên ở bệnh viện đâu có ai dám đụng chạm đến anh ấy."

"Do em không biết đó thôi, có ai mới hơn 20 tuổi đầu mà đã làm Trưởng khoa không?"

"Thì anh Minh Viễn sẽ tiên phong làm điều đó. Mà anh không sợ anh ấy biết anh nói xấu anh ấy như vậy sẽ buồn sao?"

"Vớ vẩn." Anh hừ một tiếng. "Tiểu Hi, anh rất chán ghét cái cảnh ngày nào đi làm cũng bị soi mói. Thà rằng cho anh làm lao công rồi từ từ anh tiếp nhận còn hơn phải gồng mình ngồi lên cái vị trí tẻ nhạt đó."

“Được rồi được rồi, em cảm thấy chủ đề này không hợp với phong cách của anh chút nào, chúng ta chuyển chủ đề khác đi.”

“Tiểu Hi…” “Hôm nay Vương tiểu thư có tặng chocolate cho anh không?” Hạ Thường Hi nhẹ nhàng cười một tiếng, ngắt lời anh.

“Có.” Hạ Thiên Vũ miễn cưỡng trả lời. “Cô ấy thích đồ ngọt, nên làm bánh chocolate ngọt muốn chết, anh ăn không nổi.”

“Haha, của bạn gái tặng thì có bỏ độc anh cũng phải cố ăn cho hết chứ.”

“Anh dám không ăn sao? Cô ấy có thể sẽ giết anh không chừng.”

Hạ Thường Hi cười thành tiếng một cái, sau đó trả lời Hạ Thiên Vũ vài câu. Hai người nói chuyện tầm phào một lúc thì xe đã lái đến cổng ra vào khu biệt thự. Cô nói bừa một lí do tạm biệt anh, sau đó cuộc gọi kết thúc.

Khu biệt thự này có bảo vệ canh gác, nên Hạ Thường Hi như thường lệ chỉ đỗ xe ở trước biệt thự, sau đó tắt máy cầm lấy túi xách vào trong.

Hôm nay có gì đó kì lạ. Đúng là hôm nay cô về trễ hơn bình thường, nhưng vẫn chưa đến 10 giờ, Mộc Tiểu Liên hằng ngày 10 giờ mới tắt đèn ở tầng trệt, vậy mà hôm nay cả biệt thự lúc này lại tối om, không có lấy một tia sáng.

Hạ Thường Hi nghi hoặc mở cửa, bên trong thật sự tối mù. Cô quờ quạng tìm công tắc đèn hành lang mở lên, mới nhìn thấy lờ mờ phòng khách.

Cô còn chưa kịp cởi giày, từ trong bóng tối đã vang lên âm thanh trầm thấp lạnh lẽo: “Về rồi sao?”

Hai đầu lông mày cô cau lại cố tìm nơi phát ra tiếng nói, cuối cùng nhận ra bóng dáng đàn ông mờ mờ ảo ảo ngồi ở sofa.

“Anh ở nhà sao không mở đèn? Tiểu Liên đâu rồi?” Hạ Thường Hi đạp giày cao gót bước thẳng vào trong nhà.

Vừa đặt chân qua khỏi hành lang, cô liền nghe thấy tiếng “răng rắc” dưới chân mình, lúc nhìn lại, thì ra là cô đạp phải mảnh vỡ thủy tinh. May mà cô không thay dép, đế giày dày như vậy có thể bảo vệ cho bàn chân vô tội của cô.

Hạ Thường Hi đưa tay mở đèn phòng khách, thoáng chốc hai mắt liền trừng to kinh hãi.

Phòng khách giống như vừa bị lốc xoáy quét qua, hoặc như mới vừa bị chủ nợ đến quậy phá. Ngoại trừ sofa và bàn ghế, tất cả mọi thứ đều tan hoang, ngay cả TV to đặt trên tủ cũng bị đập vỡ nát màn hình, còn trên sàn nhà khắp nơi đều là mãnh vỡ thủy tinh gốm sứ, phòng khách bây giờ không khác gì trận địa.

Cô đưa mắt lên nhìn người đàn ông ngồi trên sofa, trên tay cầm ly rượu ngửa đầu mà uống. Hắn vẫn chưa thay đồ, trên người vẫn còn áo sơ mi đen quần tây đen, vẫn còn đang mang giày da. Trông hắn có vẻ cũng giống như cô - mới vừa trở về, nhưng ai cũng thừa biết rằng hắn chính là người làm cho phòng khách tan hoang như thế này.

“Có chuyện gì vậy?” Hạ Thường Hi vẫn đứng ở một góc, nhíu mày nhìn hắn.

“Em về rồi.” Trịnh Minh Thành cong môi lên cười tà mị. “Buổi trình diễn diễn ra tốt đẹp chứ? Mọi người có thích bộ sưu tập mới không?”

“Đừng có đánh trống lảng. Sao nhà cửa thành như thế này rồi?”

“Lại đây.”

Trịnh Minh Thành chỉ nhả ra hai chữ, sau đó lại cúi người rót rượu. Hắn rót xong thấy cô vẫn đứng tại chỗ, nhướng mày.

Ở với hắn đến tận bây giờ, Hạ Thường Hi không hiểu hắn thì chả ai hiểu được nữa.

Cô để túi xách sang một bên, cố gắng né những mảnh vỡ trên nền nhà bước về phía hắn.

Trịnh Minh Thành kéo cô ngồi lên đùi mình, đưa ly rượu cho cô.

“Chocolate của anh đâu?”

Hạ Thường Hi chớp mắt nhìn hắn, mím môi nhấp một ngụm rượu, lảng tránh ánh nhìn lạnh băng của hắn: “Anh đâu có còn trẻ trung gì nữa mà đòi chocolate.”

“Anh thấy trong thùng rác có nguyên liệu làm chocolate, còn có vài mẩu bánh hư bị đổ vào.” Hắn nghiêng đầu, bâng quơ nói.

“Cái đó… Tôi không biết, chắc là của Mộc Tiểu Liên.”

“Vậy à?” Hắn gật gù, ánh mắt sắc bén quan sát biểu hiện của cô.

Cô đương nhiên cảm nhận được hắn nhìn mình chăm chú như thế nào, tâm trạng thấp thỏm không yên. Dựa vào tình thế lúc này, nhất định là cái tính đa nghi của người đàn ông này bắt đầu trỗi dậy rồi.

Chết thật! Đáng lẽ cô phải đi đổ rác trước khi rời khỏi nhà mới đúng.

Trịnh Minh Thành nhìn cô một lúc, sau đó đưa tay lên, không biết từ đâu lại kẹp một tấm hình giữa hai ngón tay, trưng tấm hình ra ngay trước mặt cô.



“Chuyện này là sao?”

Hạ Thường Hi nhìn tấm hình trong tay hắn, đại não liền chấn động một phen.

Dù khung cảnh trong hình khá tối, nhưng dựa vào ánh đèn đường, liền nhìn thấy rõ nét đôi tình nhân đang đứng phía dưới. Cô gái nhỏ đưa cho người đàn ông một chiếc hộp được gói lại đẹp mắt, trên môi cả hai người cùng nở một nụ cười thâm tình nồng đậm.

“Cái này…” Hạ Thường Hi cảm thấy nặng nề cùng cực, nuốt nước bọt cố gắng giữ bình tĩnh nhìn hắn: “Anh cho người theo dõi tôi?”

“Em chưa trả lời câu hỏi của anh.” Giọng nói của hắn trầm thấp lạnh nhạt, giống như hắn chỉ đơn giản muốn biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô rõ hơn ai hết hắn là đang ngấm ngầm nổi giận.

“Lập Thành luôn giúp đỡ tôi, nên tôi tặng quà cho anh ấy, không còn gì khác.” Cô tiếp tục nói dối.

“Thật sự không còn gì khác?”

“Đúng vậy.”

Trịnh Minh Thành nhìn thấy cô kiên định gật đầu, khóe môi lại cong lên mỉm cười, dịu dàng đến đáng sợ. “Anh tin em.”

Nụ cười của hắn làm Hạ Thường Hi sởn da gà, ánh mắt cô ngờ vực nhìn hắn.

Hắn tin cô dễ vậy sao?

“Lúc nãy trợ lí nói đi ngoài đường gặp một cảnh rất thú vị nên quay lại gửi cho anh xem. Em có muốn xem không?”

Trịnh Minh Thành còn không để cô phản ứng đã lấy điện thoại trong túi quần ra, thân mật vòng qua eo cô mở đoạn clip trong điện thoại.

Đoạn clip không dài, bọn họ xem chưa đến 3 phút đã hết.

Thực chất chỉ có một mình cô xem, còn hắn từ đầu đến cuối đều dán chặt ánh mắt quan sát biểu hiện thay đổi liên tục trên gương mặt cô, cuối cùng lại hồn nhiên bình luận:

“Hai người này tình cảm thật sự rất tốt đúng không, hôn lâu như vậy mà. Em nhìn xem cô gái này thật đáng thương, bị anh ta hôn đến đỏ mặt, thở gấp thế kia hẳn là rất cuồng nhiệt.” Trịnh Minh Thành đưa tay phóng to màn hình. “Nhưng mà… hình như cô gái này rất giống em.”

Sắc mặt Hạ Thường Hi sớm đã tái ngắt, trắng bệch như bị rút sạch máu, mồ hôi lạnh âm thành chảy dọc trên sống lưng. Cô siết chặt ly rượu trong tay, đôi con ngươi run rẩy không dám nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Trở lại chuyện hộp quà lúc nãy đi.” Hắn nhẹ nhàng nói. “Em nói chỉ tặng quà vì Sở Lập Thành đã giúp đỡ em, ngoài ra không còn gì khác. Vậy đôi môi đáng lẽ chỉ thuộc về anh này, cũng là món quà em tặng hắn sao?”

Ngón tay thon dài của Trịnh Minh Thành miết lên đôi môi đỏ mọng của Hạ Thường Hi, sau đó đột nhiên gia tăng sức lực, chuyển hướng nắm lấy cằm cô xoay qua đối diện với hắn. Hai khóe mắt hắn đỏ au, nghiến răng hỏi cô: “Tên tổng giám đốc trong những câu chuyện cổ tích mà em kể là Sở Lập Thành, có đúng không?”

Hạ Thường Hi run rẩy nhìn hắn trong sợ hãi, cắn chặt môi đến gần như chảy máu.

Xoảng! Ly rượu trong tay cô bị hắn giật lấy đập vỡ.

“Trả lời!” Trịnh Minh Thành mạnh bạo ôm lấy mặt cô, gầm lên khiến cô giật mình phát khiếp.

Khóe mắt Hạ Thường Hi nhịn không được chảy ra một dòng nước mắt, cô khóc không phải vì tổn thương hay chột dạ, mà bởi vì cô thực sự sợ hãi bộ dạng của hắn ngay lúc này…

“Anh nói rồi mà đúng không, anh ghét nhất là bị lơ, hỏi mà không có câu trả lời.” Trịnh Minh Thành kề sát mặt cô, tỏa ra hương bạc hà cùng với hơi rượu lạnh lẽo. “Anh cũng nói rồi, em là người phụ nữ của anh, à không, phải là bạn gái của anh mới đúng, vậy nên ngoài anh ra em không được ở cùng với bất cứ ai khác. Nhưng mà em lại không biết lượng sức mình, ở sau lưng anh qua lại với hắn.”

Trịnh Minh Thanh vuốt ve khuôn mặt cô, bàn tay chậm rãi di chuyển ra phía sau, bất ngờ nắm lấy tóc cô thô bạo giật mạnh bắt cô phải ngửa đầu.

Hạ Thường Hi đau đớn kêu lên một tiếng, muốn thoát ra nhưng càng di chuyển đỉnh đầu của cô lại càng đau.

“Ngay từ lúc đầu, em đã qua mặt anh. Hạ Thường Hi, em hẳn phải rất dũng cảm mới dám qua mặt anh, đã vậy đến lúc mọi thứ gần như đã bị vạch trần rồi mà vẫn ngoan cố che giấu hắn.” Bàn tay hắn tiếp tục siết lại, trừng mắt nhìn khuôn mặt đau đớn của cô.

Hai tay Hạ Thường Hi run rẩy nắm lấy tay hắn muốn đẩy ra, nhưng sức lực của cô không thể so với hắn được, ngoại trừ đau đớn kêu la cũng không thể làm gì khác. Cô nhỏ giọng khẩn thiết: “Minh Thành, anh buông tôi ra trước được không? Đau quá!”

“Đau sao?” Trịnh Minh Thành nhếch miệng. “Em có đau bằng anh không?”

“Minh Thành! Buông tôi ra!”

“Hạ Thường Hi!” Hắn gầm lên điên cuồng, nắm lấy tóc cô lôi cô đứng dậy, tàn nhẫn quăng cô xuống sàn. “Em dám lừa anh!”

“A!”

Hạ Thường Hi đau đớn thét lên, nhưng chưa đến một giây cả người đã bị Trịnh Minh Thành kéo dậy ngã lên sofa. Hắn nhìn dáo dác xung quanh, sau đó cầm lấy chai rượu đập mạnh lên bàn, bao phủ lấy thân thể cô chĩa phần nhọn hoắc vào cần cổ mảnh khảnh của cô.

“Hạ Thường Hi, anh yêu em nhiều như thế nào em cũng mặc kệ sao?” Hai mắt hắn trừng to nhìn cô, trông vô cùng đáng sợ, giống như kẻ điên. “Hay là em quá thèm khát đàn ông? Một mình anh không đủ để em sung sướng đúng không?”

“Trịnh Minh Thành!” Hạ Thường Hi cũng tức giận quát tên hắn. “Anh đừng nhân lúc này muốn nói gì thì nói.”

“Lúc này em không có tư cách mắng chửi anh đâu.” Hắn dí đầu nhọn vào da thịt của cô, nở nụ cười ghê rợn. “Cẩn thận cái miệng nhỏ đáng yêu của em, anh giận lên thì cái chai này sẽ đi cùng em xuống địa ngục ngay lập tức.”

“Giết tôi sao? Anh cứ làm đi.” Cô mở to mắt nhìn hắn, hai con ngươi vẫn run rẩy không rõ là vì giận hay sợ hãi. “Anh tức lắm chứ gì? Bị một đứa nhóc nhỏ hơn cả chục tuổi qua mặt, lại còn phải san sẻ phụ nữ với người khác, anh giận lắm đúng không?”

“Em nói gì?” Hắn đưa tay siết lấy đỉnh đầu cô.

“Tôi thương hại anh đấy Trịnh Minh Thành. Đường đường là Tổng giám đốc Trịnh Thác cao ngạo, quyền lực, lại bị một đứa con gái như tôi đùa giỡn. Từ đầu chuyện giữa tôi và anh chỉ là một trò chơi mà không nhớ sao? Đáng tiếc, anh thua rồi, trò chơi này của chúng ta phải kết thúc thôi.”

“Hạ Thường Hi!” Trịnh Minh Thành siết cổ chai găm lên bả vai cô.

Thủy tinh bén nhọn xuyên qua lớp vải mỏng đâm vào da thịt cô, vải trắng bắt đầu loang lổ máu đỏ, cô cắn răng, kêu lên một tiếng nhưng vẫn cố gắng chịu đựng không thét lên.

“Trịnh Minh Thành, nếu anh giỏi thì một nhát đâm ngay tim tôi đi, dày vò tôi như vậy cũng không thể lấy lại được danh dự cho anh.”

“Hạ Thường Hi, em nói thêm một tiếng nữa, anh nhất định sẽ hận em đến cuối đời.” Hắn nghiến răng.

“Giường của anh tôi đã leo lên rồi, đùa giỡn anh tôi còn dám, anh nghĩ một câu ghi hận của anh có thể khiến tôi phải quỳ xuống xin tha sao?”

“Em…” Ánh mắt Trịnh Minh Thành trở nên lạc lõng. “Thật sự một chút tình cảm với anh em cũng không có sao? Những gì xảy ra giữa chúng ta đều là màn kịch em tự dựng nên?”

“Minh Thành, thứ lỗi cho tôi vì không thể yêu anh, bởi vì cả tôi và anh đều không hiểu tình yêu là gì, ngay cả tình cảm của bản thân còn không thể xác định rõ, làm thế nào lại có tình yêu?”

“Vậy còn Sở Lập Thành? Em yêu hắn sao?”

Trịnh Minh Thành lộ ra khuôn mặt thống khổ, trừng trừng nhìn Hạ Thường Hi. Nhưng cô ngược lại không trả lời hắn câu hỏi này, cánh môi hé mở sau lại mím chặt, chỉ dùng ánh mắt sâu xa nhìn hắn.

Đối diện với đôi mắt đầy ý vị của cô, Trịnh Minh Thành đã hiểu ra tất cả. Hắn gật đầu, tự cười chính bản thân, sau đó mỉm cười nói với cô: “Em yêu Sở Lập Thành.”

Đó là một câu khẳng định.

“Mẹ nó, Hạ Thường Hi!” Trịnh Minh Thành bất ngờ gầm lên, giật chai thủy tinh trên bả vai cô đập xuống sàn vỡ tan tành. “Người em yêu là Sở Lập Thành!”

Hắn vừa dứt lời, liền đứng dậy nắm lấy tóc Hạ Thường Hi, kéo cô đi xồng xộc đến cầu thang, hắn muốn đưa cô đến căn phòng chứa đầy nhục dục của hắn.

“Trịnh Minh Thành! Buông ra!” Hạ Thường Hi khóc thét nắm lấy cánh tay hắn, cả người bị lôi đi chà xát lên sàn nhà đầy mảnh vỡ. Người cô giống như bị “vạn tiễn xuyên tâm”, lê lết làm mảnh vỡ đâm vào người, máu chảy nhuộm đỏ hết quần áo. “Buông tôi ra! Đồ điên!”

“Điên sao? Em nói anh điên sao?” Trịnh Minh Thành nắm tóc cô giật mạnh, sau đó không hề thương tiếc mà ném cô lên cầu thang. “Em khiến anh phát điên! Hạ Thường Hi, là em làm anh thành ra như vậy!”

Hạ Thường Hi bị ném đi, lưng đập lên cầu thang khiến cô tưởng như cột sống gãy đến nơi, cô còn chưa kịp hồi tỉnh, đã nghe thấy thấy tiếng thắt lưng được cởi ra, sau đó chiếc cổ xinh đẹp bị siết chặt.

Đường hô hấp của cô bị cản lại khiến cô hít thở không thông, bàn tay vô lực muốn gỡ thắt lưng đang quấn chặt trên cổ nhưng hoàn toàn không có tác dụng.



“Minh… Thành…” Thanh âm của cô phát ra không hề rõ ràng, càng lúc càng nhỏ.

“Hạ Thường Hi, anh yêu em thật lòng mà, em không hiểu sao?” Hai mắt Trịnh Minh Thành đỏ ngầu, đồng tử co lại vô cùng đáng sợ, mỉm cười dịu dàng nhìn cô. “Anh từng nghi ngờ, nhưng vẫn không mong chuyện em lừa gạt anh là sự thật. Thế này đi, bây giờ chỉ cần em nói “em yêu anh”, anh sẽ bỏ qua tất cả, chúng ta sẽ cùng nhau làm lại từ đầu. Được không?”

“Minh… Thành… Cút… đi…”

“Em nói gì?” Hắn tức giận nghiến răng, tháo thắt lưng trên cổ cô xuống.

Hạ Thường Hi lấy lại được hô hấp, ho sặc sụa, cố gắng hít thở thật nhiều để tìm lại dưỡng khí. Nhưng còn chưa được mấy giây, áo sơ mi bị nhuộm đỏ lại bị xé nát, quần jean và quần lót bên dưới cũng bị tuột xuống ném qua một bên. Sau đó hai chân cô bị banh ra, không có màn dạo đầu liền bị xâm chiếm.

“Ư…” Cô ưỡn người đau đớn kêu một tiếng, da thịt bị thương tiếp xúc với cầu thang lạnh lẽo càng đau nhức hơn, bao nhiêu cơn đau đều ập đến cùng một lúc.

Trịnh Minh Thành ngay cả quần cũng không cởi, chỉ đơn giản kéo khóa quần để lôi cự vật ra đâm vào người Hạ Thường Hi. Hắn biết cô còn khô ráo, nhưng hiện tại hắn không có hứng thú để tâm chuyện đó, chuyện hắn muốn làm bây giờ là phải để cô nói ra rằng trong lòng cô có hắn…

Hắn thúc thật mạnh vào người cô, bao nhiêu giận dữ đều phát tiết ra ngoài, thể hiện trực tiếp vào từng cú thúc. “Em có cảm nhận được không? Có thấy cơ thể của em sẵn sàng đón nhận anh như thế nào không?”

“A… Rút ra đi… Đau quá!” Hạ Thường Hi dùng sức đấm liên tục vào ngực hắn.

“Nói đi. Có phải hắn cũng ngang nhiên hưởng thụ cơ thể dâm đãng này không? Có phải đêm nào em cũng dùng thân thể còn vương mùi vị của hắn nằm cạnh anh không?” Trịnh Minh Thành thúc càng lúc càng mạnh, hai bàn tay to lớn đưa ra siết chặt lấy cần cổ thanh mảnh của cô.

“Minh… Thành…” Hạ Thường Hi lần nữa bị hắn tước lấy nhịp thở, khó khăn lắm mới nói ra được hai chữ.

Trịnh Minh Thành từ trước đến nay ở trên giường chưa bao giờ dịu dàng với cô. Đúng nhất là từ sau khi cô phát hiện bí mật của hắn, hắn đã không còn hành hạ cô như đồ chơi. Nhưng giờ khắc này hắn làm tình không khác gì loài thú hoang cuồng dã, thậm chí so với trước đây còn thô bạo độc tài hơn, đâm vào người cô như muốn xé cơ thể cô ra làm hai, vô cùng đáng sợ.

Nhưng chuyện càng đáng sợ hơn chính là cô lại xảy ra phản ứng với sự kích thích của hắn...

“Em bắt đầu ướt rồi.” Hắn cười lên một cách ghê rợn. “Anh đã nói mà, anh sẽ khiến cơ thể của em không thể sống mà thiếu anh.” Hắn lại đưa mắt nhìn cơ thể kiều diễm quyến rũ của cô, ánh mắt ghim chặt lên từng dấu hôn xanh tím còn chưa kịp mờ đi. “Nhìn này, cơ thể của em vẫn còn vết tích của anh, em chính là của anh, còn dám chối sao?”

“Tiểu… Liên… Cứu…” Cô thều thào trong lúc bàn tay hắn ngày một siết chặt, mắt nhắm nghiền chảy ra dòng lệ rơi xuống bàn tay thô to.

“Ở đây chỉ có anh và em thôi, kêu la vô ích.” Trịnh Minh Thành mỉm cười, hông dưới vận động liên tục. “Tập trung vào chuyên môn của em đi.”

Lần này có lẽ Hạ Thường Hi thật sự không còn đường thoát nữa. Cô bị hắn siết cổ, thậm chí hắn còn trêu đùa gia tăng lực đạo rồi lại thả tay ra vài giây, sau đó tiếp tục thu tay lại bóp chặt cổ cô. Thân dưới hai người lại không ngừng quấn quýt dâm dục, loại tra tấn này còn kinh khủng hơn cả việc hắn đâm một nhát vào vai cô khi nãy.

Trịnh Minh Thành nhìn thấy cô im lặng chống trả yếu ớt, nước mắt chảy dài trên mặt, trong lồng ngực dâng lên cơn đau đớn. Hắn cúi đầu hôn lên trán cô, nhu tình thì thầm: “Ngoan, anh yêu em mà, em đừng chống cự nữa.”

Hắn thúc mạnh cực hạn, đến khi cảm nhận khoái cảm sắp lên đến đỉnh, liền rút người, bóp miệng cô đút vật đàn ông nhớp nháp vào. Bàn tay hắn không siết cổ cô nữa, ngược lại kịch liệt đẩy đầu cô mút mát phân thân của mình.

Trịnh Minh Thành gầm nhẹ trong họng một tiếng, phun ra toàn bộ tinh dịch nồng đậm mùi vị đàn ông vào cổ họng cô.

Một màn tra tấn này kết thúc. Hắn vừa rút người khỏi miệng Hạ Thường Hi, cô liền ho sặc sụa, bộ dạng thảm thương cực độ, nếu như con cá mắc cạn thì sẽ quẫy đạp, còn cô thì không ngừng thở gấp rồi lại gân cổ ho khan.

“Anh muốn đưa em đi tham quan thế giới tình dục của anh một chút, nhưng tình trạng của em bây giờ có lẽ không thích hợp rồi.” Hắn tỏ vẻ thương tiếc lắc đầu. “Trải nghiệm cảm giác làm tình ở cầu thang cũng không tệ. Xoay người lại.”

Hạ Thường Hi thống khổ trừng mắt nhìn hắn.

Biết tình trạng của cô không thích hợp mà còn muốn tiếp tục sao?

“Đừng có tỏ thái độ với anh. Em thừa biết anh chưa thỏa mãn mà.” Hắn kề sát gương mặt cô, hung ác giật lấy tóc cô. “Em đừng mơ có thể bước chân ra khỏi nơi này một lần nào nữa.”

“Anh điên rồi!” Cô thét lên.

Trịnh Minh Thành phản ứng vô cùng nghèo nàn, chỉ lẳng lặng nhìn cô, sau đó cười lên như ma quỷ: “Anh biết anh điên rồi mà, xoay người lại đi.”

“Cút!”

Hắn không thèm nói chuyện với cô nữa, trực tiếp nắm lấy eo cô lật cả người cô lại, ghim chặt cô lên bậc thang lạnh lẽo.

Hạ Thường Hi tuyệt vọng nằm trên bậc thang, nấc thang góc cạnh cấn lên ngực cô vừa lạnh vừa đau, nhưng sức lực của người đàn ông đằng sau như quả tạ, đè nặng xuống người cô không có cách nào thoát ra được, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm đó chịu trận. Nhưng kì lạ chính là, ở phía sau lại không hề có bất cứ động tĩnh nào khác.

Cô thử động đậy, đằng sau liền lạnh lẽo vang lên giọng nói của hắn: “Nằm yên.”

Hai mắt Trịnh Minh Thành bàng hoàng nhìn tấm lưng trần của Hạ Thường Hi. Trong đầu hắn, cô luôn quyến rũ kiều mị, cơ thể trắng muốt không tì vết như gốm sứ, nếu có bất cứ dấu vết nào thì cũng chỉ là những vết tích hắn lưu lại đánh dấu chủ quyền với cô. Nhưng đêm nay, cơ thể cô như con rối vỡ vụn, tấm lưng trắng ngần bị máu nhuộm đỏ, thậm chí vẫn còn có vài mãnh vỡ ghim trên lưng.

Tất cả đều là do hắn…

Con ngươi của hắn vốn đang co lại từ từ giãn ra.

“Em…”

Trịnh Minh Thành bần thần nửa ngày trời mới sững sờ nói ra được một chữ, sau đó trước mắt xuất hiện một tầng hơi nước. Hắn lập tức quay đầu đi chỗ khác.

Thân người Hạ Thường Hi được buông tha bây giờ vì cái lạnh thấu xương mà run lên, nhưng cô vẫn nghĩ người đàn ông phía sau vẫn còn muốn phát điên, tuyệt nhiên không dám làm thêm bất kì hành động nào khác.

Tiếng bước chân vang lên, Trịnh Minh Thành đi giày da đạp lên từng mảnh vỡ đến sofa lấy áo khoác của hắn rồi trở về phía cầu thang, vứt lên người Hạ Thường Hi, kéo khóa quần chỉnh trang lại bản thân.

“Đi đi.”

Cái gì?

Cô thoáng bất ngờ. Hắn cho cô đi rồi sao?

Hạ Thường Hi níu lấy vạt áo che đậy cơ thể lõa lồ, nén cơn đau nhức như xé toạc thân thể mà gắng gượng ngồi dậy, mở to mắt nhìn hắn.

“Nghe không hiểu sao?” Trịnh Minh Thành bực dọc nhìn cô, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô, hai mắt hắn lại nóng rực, xoay người lại che đi sắc mặt của hắn. “Mau rời khỏi đây đi, đừng để anh nhìn thấy em.”

Trịnh Minh Thành nghĩ đến cảnh tượng cô ở bên cạnh Sở Lập Thành, trong lòng dấy lên đau đớn cùng khó chịu, hắn thề với trời ngay lúc này hắn rất muốn còng tay cô lại giam cô ở bên mình. Nhưng hắn đã làm cơ thể của cô thành ra thế này rồi, hắn nhìn thấy lại càng thương xót cô.

Nếu như tiếp tục nhìn thấy cô, hắn sợ bản thân sẽ tiếp tục tổn thương cô thêm nữa…

Mãi mà ở phía sau vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, Trịnh Minh Thành liền siết tay lại, nghiến răng, quát lên giận dữ: “Cút đi!”

Hạ Thường Hi bị hắn quát đến mức tái mặt, vội vàng túm áo khoác trên người chạy đi, cô đưa tay túm lấy túi xách, sau đó không hề quay đầu mà chạy ra khỏi biệt thự.

Đến khi nghe thấy âm thanh động cơ xe rời đi, Trịnh Minh Thành mới đau khổ gào lên, như kẻ điên đập phá mọi thứ.

Nước mắt hắn thống khổ chảy xuống từ hai khóe mắt, chảy xuống miệng hắn đắng chát, nhưng cay đắng bi thương cách mấy hắn cũng phải nuốt xuống, bởi vì hắn đã yêu cô quá nhiều rồi…

Áo sơ mi nhuốm máu của cô bị hắn xé nát nằm trên sàn, hắn kiệt quệ ngã xuống, ôm lấy mảnh vải còn vương hương thơm của cô, tham lam hít vào như thuốc phiện.

Tại sao vào ngày mà hắn và cô phải vui vẻ ở bên nhau, lại là ngày hắn phát hiện ra cô có người khác?

Nhưng thật ra chẳng phải chuyện này Trịnh Minh Thành hắn sớm đã tiên liệu trước rồi không phải sao?

Hắn thừa biết cô đến với hắn là vì muốn tìm nhà đầu tư, vì muốn giành quyền lợi cho công ty của cô. Cho dù cô có kề bên tai hắn thì thầm “em yêu anh” bao nhiêu lần thì cũng đều là vì hắn yêu cầu cô làm vậy.

Trịnh Minh Thành cười đau thương, nước mắt thấm đẫm vào áo sơ mi cô để lại.

Phải rồi, cô chưa bao giờ tự nguyện nói một câu “em yêu anh” với hắn. Chỉ có hắn mê muội cô, tự cho rằng cô sẽ cam tâm tình nguyện đón nhận tình yêu của hắn, ở bên hắn mãi mãi.

Tầng trệt biệt thự tan hoang, chỉ còn mỗi hắn nằm trơ người trên sàn nhà lạnh lẽo, trải qua cái ngày lễ Tình nhân chết tiệt này, không hoa, không chocolate, cũng không có người hắn yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Chiếm Tiểu Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook