Chương 32: Trong Nhà Có Người Lạ
Mây
12/09/2021
Không khí trong phòng ngưng trệ sau câu hỏi của Trịnh Minh Thành. Mặc dù quay người lại với hắn, nhưng sống lưng Hạ Thường Hi đã sớm lạnh toát, bị tập kích bất ngờ khiến cô nhất thời bị điểm huyệt.
“Em thật sự giấu đàn ông trong nhà sao?” Hắn cười cợt nhả ở phía sau, nhưng đáy mắt lại hằn lên từng tia lạnh lẽo.
Câu nói nửa thật nửa đùa này của hắn không khiến cô cảm thấy vui vẻ, ngược lại càng khiến cô trở nên rợn người. Hắn lần trước vì thấy dấu hôn trên cổ cô mà làm loại một hồi trong xe, hiện tại đang ở nhà cô, không có bất cứ ai quấy rầy, hắn còn có thể làm ra loại chuyện như thế nào nữa?
“Em biết tôi ghét bị lơ đúng không?” Trịnh Minh Thành đặt một tay lên eo cô, áp sát người vào thân ảnh nhỏ bé phía trước, tay còn lại hướng về phía trước cầm lấy một chiếc áo sơ mi nam màu trắng giơ lên trước mặt hai người. “Áo sơ mi to như vậy, không lẽ em mua về để làm váy sao?”
Áo sơ mi đó là của Sở Lập Thành. Nói chính xác hơn, toàn bộ quần áo đàn ông trong tủ đồ của cô đều là của anh. Những ngày qua anh hầu như đều ngủ lại cùng cô, nên một số quần áo của anh cũng xuất hiện ở đây. Hôm nay Trịnh Minh Thành đột nhiên xông vào, cô hoàn toàn không thể lường trước được.
“Là của anh họ tôi.” Cô viện ra một lí do.
“Anh họ của em? Hạ Thiên Vũ?” Trịnh Minh Thành ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy. Anh ấy thường đến đây thăm tôi, thuận tiện nghỉ ngơi, nên để lại một số quần áo.”
Xin lỗi anh, Thiên Vũ.
Việc lấy anh ra làm bia đỡ đạn là không đúng, nhưng cô thật sự không còn cách nào khác.
Trịnh Minh Thành xoay người cô lại, dùng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đối diện với cô: “Hạ Thường Hi, em nên nhớ em phải lãnh hậu quả như thế nào khi nói dối tôi.”
“Anh không có niềm tin vào tôi như thế sao?”
“Vốn dĩ rất tin, nhưng nhìn thấy những dấu hôn trên cổ em đã không còn tin nữa rồi.”
Tên đàn ông này sao lại nhỏ mọn như thế?
“Khăn mặt đây.” Hạ Thường Hi cố gắng thay đổi chủ đề, đưa khăn cho hắn.
“Lấy cho tôi một bộ quần áo, đêm nay tôi sẽ qua đêm ở đây.” Trịnh Minh Thành sắc mặt lạnh lùng cầm lấy khăn mặt, nói xong liền xoay người rời khỏi, không để cho cô có cơ hội từ chối.
Hạ Thường Hi tâm trạng rối ren nhìn bóng dáng cao to rời đi, cái gì mà qua đêm? Chẳng phải hắn bảo muốn rửa mặt thôi sao?
Nhưng tiếng lòng của cô Trịnh Minh Thành không nghe được. Hắn một mạch đi vào phòng tắm, rất nhanh đã trở ra, chẳng nói chẳng rằng lấy đại một chiếc áo phông và quần thể thao nam trong tủ cô rồi trở lại phòng tắm thay đồ.
Lúc hắn bước vào phòng ngủ, Hạ Thường Hi đã nằm đắp chăn kín mít trên trường.
Hắn nhấc chân nằm bên cạnh cô, vòng tay rộng lớn bao trọn cô vào lòng.
Tiếng hít thở đều đặn của Trịnh Minh Thành vang lên bên tai khiến Hạ Thường Hi không khỏi nghi ngờ. Hắn không định làm gì cô sao?
Tư thế của cô có chút không thoải mái, Hạ Thường Hi khẽ động, vòng tay hắn càng siết chặt hơn. “Đừng quậy, ngủ đi.”
“Tôi không quen có người lạ trên giường.”
Câu nói mỉa mai của cô khiến hắn bật cười, chồm lên phía trước nói bên tai cô:
“Vậy thì tập làm quen, thời gian sắp tới chúng ta sẽ phải ngủ cùng nhau mỗi ngày.” Hắn nói xong lại khẽ ngậm vành tai cô mơn trớn. “Lúc nãy trong tủ đồ tôi nhìn thấy vài bộ váy ngủ rất đẹp, về sau đừng mặc quần áo ngủ, mặc váy ngủ cho tôi xem.”
“Ai cần anh xem?”
“Váy ngủ dễ cởi.” Hắn cười trầm thấp, bàn tay mon men chui vào áo cô, trực tiếp xoa nắn bầu ngực no tròn.
Hạ Thường Hi bối rối muốn đẩy tay hắn ra, nhưng vô dụng.
“Ngủ đi, còn quậy nữa là tôi “ăn” em đấy.”
“Tay anh thế này làm sao tôi ngủ được?” Cô khó chịu quay đầu nhìn hắn, nhăn mặt.
Bàn tay hư hỏng của Trịnh Minh Thành theo lời cô nói mà ngừng động tác, nhưng nhất quyết không rời khỏi ngực cô.
“Như thế này ổn rồi chứ? Ngủ đi.” Hắn nói xong liền nhắm mắt, không cho cô cơ hội trả lời.
Nhìn gương mặt hắn yên tĩnh, Hạ Thường Hi không muốn tiếp tục gây sự nữa, đành để mặc tay hắn ôm lấy bầu ngực cô. Cô xoay lưng lại với hắn, mệt mỏi khép mắt lại.
Ở công ty công việc bộn bề, hôm nay còn bị Trịnh Minh Thành lôi kéo khắp nơi, Hạ Thường Hi rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, tiếng hít thở đều của cô vang lên khẽ khàng trong không gian, vài lọn tóc rơi bên mặt che đi mất một phần nét đẹp thanh tú.
Trịnh Minh Thành không ngủ, chống tay nằm phía sau ngắm nhìn bức tranh xinh đẹp kiều diễm này, không kiềm được vươn ngón tay đẩy những lọn tóc kia sang một bên. Trong phòng tối đen, chỉ có ánh sáng bên ngoài chiếu lên da cô trắng ngần như thủy tinh, hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Từ người cô tỏa ra hương thơm dễ chịu mà không có người phụ nữ nào ở bên cạnh hắn trước đây có. Mùi hương này hắn rất thích, vô cùng quyến rũ làm hắn dường như mê muội.
Hắn ở bên vai cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận được dưới thân mình đang rục rịch sôi trào. Đêm khuyên tĩnh mịch, ở bên cạnh một cơ thể diễm lệ như vậy dù là Liễu Hạ Huệ cũng nổi lên phản ứng. Hắn thật muốn đè cô ra hung hăng giải tỏa dục vọng. Nhưng nhìn thấy cô an an tĩnh tĩnh ngủ say, hắn lại không nỡ làm ra chuyện như vậy.
Trịnh Minh Thành cười khẽ. Một người phụ nữ còn chưa đủ đôi mươi, quen biết không bao lâu lại khiến hắn mê đắm như vậy, hắn hoài nghi liệu có phải bản thân đã bị bỏ bùa không?
Đã rất lâu rồi hắn không trải qua một đêm yên tĩnh như vậy với một người phụ nữ.
Cuộc sống của hắn đã từng có rất nhiều người đi qua. Nhưng đối với hắn, người phụ nữ duy nhất mà hắn tôn trọng chỉ có mẹ hắn.
Tuổi thơ của Trịnh Minh Thành không êm đẹp như những thiếu gia nhà hào môn khác. Hắn là con trai trưởng, ngay từ nhỏ đã chịu sự quản giáo gay gắt của Trịnh Lạc Khải. Hắn ngoại trừ việc học ra đều không thể làm gì khác. Trịnh Lạc Khải đối với hắn rất ít khi nở nụ cười, thế nên tình cảm cha con họ cũng không bền chặt bao nhiêu.
Tuy nhiên, Faun Laurent - mẹ của hắn đã mang đến ánh sáng cho tuổi thơ cô độc mà hắn phải trải qua. Bà là tiểu thư của một gia đình quý tộc nhỏ ở Pháp. Faun và Trịnh Lạc Khải biết nhau từ khi còn nhỏ, sau đó đính hôn, tiến đến hôn nhân như một sự sắp xếp của hai bên gia đình.
Trịnh Minh Thành không biết trước đây ba của hắn yêu vợ mình như thế nào, nhưng hắn biết mẹ mình là một người phụ nữ yêu chồng hết mực. Khi Trịnh Lạc Khải không ở nhà, Faun sẽ đến phòng ngủ của hắn để ngủ cùng. Giang tay ôm con vào lòng, giọng nói bà ấy tuy không thể nói rõ ràng âm tiết tiếng Trung, nhưng vô cùng ấm áp dễ chịu:
“Mẹ thật nhớ ba con.”
"Con nói xem, ông ấy cũng đang nhớ mẹ đúng không?"
"Bao giờ ba trở về, chúng ta sẽ cùng đi du lịch nhé?"
"Con biết không, ba con là người đàn ông dịu dàng nhất thế gian. Sau này khi lớn lên, nhất định phải trở thành người đàn ông tốt đẹp như ba con nhé?"
Tuy khi ấy hắn chỉ là một đứa nhỏ, nhưng hắn cảm nhận được tình yêu chân thành mà Faun dành cho ba hắn và hắn. Bà ấy là người phụ nữ xinh đẹp, hiền dịu nhất mà hắn từng biết, không có bất cứ ai có thể thay thế bà.
Trịnh Minh Thành từng nghĩ rằng một người mẹ người vợ tuyệt vời như Faun sẽ khiến Trịnh Lạc Khải không thể buông tay, nhưng không ngờ, cũng có một ngày bà ấy để mất ông.
Hắn nhớ rất rõ đó là ngày sinh nhật thứ hai của em trai út của hắn. Vốn dĩ gia đình hắn dự định sẽ tổ chức tiệc sinh nhật riêng tại nhà, nhưng mãi đến khi đêm khuya, trong cơn mưa tầm tã, hắn mãi vẫn không nhìn thấy bóng dáng ba mình trở về. Đến hơn 12 giờ đêm, Faun bế em bé trên tay, sững sờ nhìn Trịnh Lạc Khải bước vào biệt thự, bên người là một người phụ nữ lạ, dìu ông lên phòng, tự tại như đây là nhà của mình.
Hắn nhìn thấy mẹ khóc, nhưng bà vẫn cố nở nụ cười, bảo hắn lên phòng ngủ sớm.
Những ngày sau đó là chuỗi ngày ám ảnh cả tuổi thơ hắn, hằng ngày đều nghe ba mẹ cãi nhau, hắn mệt mỏi đến mức muốn bỏ nhà đi, nhưng mỗi khi nhìn thấy hắn khó chịu, Faun đều sẽ dịu dàng ôm hắn vào lòng. Một người mẹ nhẫn nhịn vì con như thế, làm sao hắn có thể khiến bà khổ tâm hơn?
Trịnh Lạc Khải dọn ra khỏi biệt thự Trịnh gia, công khai theo đuổi vị tiểu thư Âu Dương kia khiến cả Thiên Tân bất ngờ. Khi đó Trịnh Minh Thành bị cô lập trong trường, bạn bè trêu cười hắn, hắn cũng không thiết tha gì gây sự. Mãi đến 3 tháng sau, hắn tan trường, nhìn thấy mẹ hắn kéo hành lí lên taxi, rời đi không lời từ biệt.
Cuối năm đó, Trịnh Lạc Khải và Âu Dương Kỳ kết hôn.
Trịnh Minh Thành sớm đã biết mọi thứ sẽ trở nên như thế này, nhưng bởi vì ngày hôm đó, hắn nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ lén lút dõi theo hôn lễ, sau đó hắn nhận được một tờ giấy, ngoài số điện thoại ra nội dung vỏn vẹn chỉ vài chữ:
“Hãy ở lại với ba con, chăm sóc các em, đợi khi nào mọi thứ ổn định, mẹ sẽ gặp con. Mẹ xin lỗi, mẹ yêu con rất nhiều. Faun Laurent.”
Vì vậy mà hắn chấp nhận ở lại bên cạnh người ba tồi tệ, để rồi tận 2 năm sau, hắn cuối cùng cũng gặp lại mẹ.
Faun hẹn hắn ở một quán café ở ngoại ô, bà không còn dáng vẻ ốm yếu mệt mỏi như trước, khuôn mặt cũng không còn thấm đượm nỗi buồn như lần cuối hắn nhìn thấy.
Bà kể với hắn toàn bộ quá trình bà trở về Pháp, làm công việc gì, sinh sống như thế nào, nhưng lại không nói vì sao ngày đó lại bỏ hắn đi.
Trịnh Minh Thành biết bà có nỗi khổ riêng không tiện nói ra. Về sau, cứ khoảng một thời gian hai người lại gặp nhau, đương nhiên cả Trịnh gia không ai biết được chuyện này, ngay cả khi bà tái hôn, chỉ có Trịnh Minh Thành im lặng đến tham dự.
Sống xa mẹ, hắn dần dần tìm đến những người phụ nữ khác để tìm lại cảm giác được yêu thương chăm sóc. Nhưng những gì hắn có chỉ là giả dối và lợi dụng. Vì vậy hắn khinh thường phụ nữ bọn họ, nhất quyết không muốn hẹn ước bất cứ điều gì, bởi vì đối với hắn, chỉ có người phụ nữ như mẹ hắn mới là người đáng được tôn trọng.
Thế nhưng, Hạ Thường Hi – cái tên này vô tình lại khiến hắn chú ý.
Lần đầu gặp cô, hắn biết cô cũng những người khác, tìm đến hắn để mang lại danh tiếng, tiền bạc và quyền lực cho mình. Cô không đối xử với hắn chân thành và yêu thương. Cô lợi dụng hắn để giành lấy hợp tác với Trịnh Thác. Nhưng trực giác của hắn nói rằng, người con gái này mang số mệnh giống mẹ của hắn.
Đối mặt với hắn, cô luôn thờ ơ, lãnh đạm và cao ngạo. Nhưng không biết vì sao hắn lại nhìn thấy bên trong cô là một khối vỡ vụn, đôi lúc một cái thở nhẹ, một cái chớp mắt, hắn lại nhìn thấy một nỗi buồn man mác hiện lên trên khuôn mặt cô.
Chưa từng có người phụ nào có thể khiến hắn trở nên kì lạ như thế.
Hạ Thường Hi đối với hắn giống như cây xương rồng, dù bên ngoài mạnh mẽ bao nhiêu nhưng bên trong chỉ toàn là nước, mềm yếu và mong manh. Là hắn nghĩ sai hay cô thật sự như vậy?
Hắn không biết, hắn chỉ biết giờ phút này, nhìn cô ngủ say bên người, trong lòng hắn dâng lên cảm giác mãnh liệt kì lạ, muốn độc chiếm cô bên cạnh suốt đời, hắn không muốn vụt mất cô như ngày đó hắn rời xa mẹ nữa…
“Em thật sự giấu đàn ông trong nhà sao?” Hắn cười cợt nhả ở phía sau, nhưng đáy mắt lại hằn lên từng tia lạnh lẽo.
Câu nói nửa thật nửa đùa này của hắn không khiến cô cảm thấy vui vẻ, ngược lại càng khiến cô trở nên rợn người. Hắn lần trước vì thấy dấu hôn trên cổ cô mà làm loại một hồi trong xe, hiện tại đang ở nhà cô, không có bất cứ ai quấy rầy, hắn còn có thể làm ra loại chuyện như thế nào nữa?
“Em biết tôi ghét bị lơ đúng không?” Trịnh Minh Thành đặt một tay lên eo cô, áp sát người vào thân ảnh nhỏ bé phía trước, tay còn lại hướng về phía trước cầm lấy một chiếc áo sơ mi nam màu trắng giơ lên trước mặt hai người. “Áo sơ mi to như vậy, không lẽ em mua về để làm váy sao?”
Áo sơ mi đó là của Sở Lập Thành. Nói chính xác hơn, toàn bộ quần áo đàn ông trong tủ đồ của cô đều là của anh. Những ngày qua anh hầu như đều ngủ lại cùng cô, nên một số quần áo của anh cũng xuất hiện ở đây. Hôm nay Trịnh Minh Thành đột nhiên xông vào, cô hoàn toàn không thể lường trước được.
“Là của anh họ tôi.” Cô viện ra một lí do.
“Anh họ của em? Hạ Thiên Vũ?” Trịnh Minh Thành ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy. Anh ấy thường đến đây thăm tôi, thuận tiện nghỉ ngơi, nên để lại một số quần áo.”
Xin lỗi anh, Thiên Vũ.
Việc lấy anh ra làm bia đỡ đạn là không đúng, nhưng cô thật sự không còn cách nào khác.
Trịnh Minh Thành xoay người cô lại, dùng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đối diện với cô: “Hạ Thường Hi, em nên nhớ em phải lãnh hậu quả như thế nào khi nói dối tôi.”
“Anh không có niềm tin vào tôi như thế sao?”
“Vốn dĩ rất tin, nhưng nhìn thấy những dấu hôn trên cổ em đã không còn tin nữa rồi.”
Tên đàn ông này sao lại nhỏ mọn như thế?
“Khăn mặt đây.” Hạ Thường Hi cố gắng thay đổi chủ đề, đưa khăn cho hắn.
“Lấy cho tôi một bộ quần áo, đêm nay tôi sẽ qua đêm ở đây.” Trịnh Minh Thành sắc mặt lạnh lùng cầm lấy khăn mặt, nói xong liền xoay người rời khỏi, không để cho cô có cơ hội từ chối.
Hạ Thường Hi tâm trạng rối ren nhìn bóng dáng cao to rời đi, cái gì mà qua đêm? Chẳng phải hắn bảo muốn rửa mặt thôi sao?
Nhưng tiếng lòng của cô Trịnh Minh Thành không nghe được. Hắn một mạch đi vào phòng tắm, rất nhanh đã trở ra, chẳng nói chẳng rằng lấy đại một chiếc áo phông và quần thể thao nam trong tủ cô rồi trở lại phòng tắm thay đồ.
Lúc hắn bước vào phòng ngủ, Hạ Thường Hi đã nằm đắp chăn kín mít trên trường.
Hắn nhấc chân nằm bên cạnh cô, vòng tay rộng lớn bao trọn cô vào lòng.
Tiếng hít thở đều đặn của Trịnh Minh Thành vang lên bên tai khiến Hạ Thường Hi không khỏi nghi ngờ. Hắn không định làm gì cô sao?
Tư thế của cô có chút không thoải mái, Hạ Thường Hi khẽ động, vòng tay hắn càng siết chặt hơn. “Đừng quậy, ngủ đi.”
“Tôi không quen có người lạ trên giường.”
Câu nói mỉa mai của cô khiến hắn bật cười, chồm lên phía trước nói bên tai cô:
“Vậy thì tập làm quen, thời gian sắp tới chúng ta sẽ phải ngủ cùng nhau mỗi ngày.” Hắn nói xong lại khẽ ngậm vành tai cô mơn trớn. “Lúc nãy trong tủ đồ tôi nhìn thấy vài bộ váy ngủ rất đẹp, về sau đừng mặc quần áo ngủ, mặc váy ngủ cho tôi xem.”
“Ai cần anh xem?”
“Váy ngủ dễ cởi.” Hắn cười trầm thấp, bàn tay mon men chui vào áo cô, trực tiếp xoa nắn bầu ngực no tròn.
Hạ Thường Hi bối rối muốn đẩy tay hắn ra, nhưng vô dụng.
“Ngủ đi, còn quậy nữa là tôi “ăn” em đấy.”
“Tay anh thế này làm sao tôi ngủ được?” Cô khó chịu quay đầu nhìn hắn, nhăn mặt.
Bàn tay hư hỏng của Trịnh Minh Thành theo lời cô nói mà ngừng động tác, nhưng nhất quyết không rời khỏi ngực cô.
“Như thế này ổn rồi chứ? Ngủ đi.” Hắn nói xong liền nhắm mắt, không cho cô cơ hội trả lời.
Nhìn gương mặt hắn yên tĩnh, Hạ Thường Hi không muốn tiếp tục gây sự nữa, đành để mặc tay hắn ôm lấy bầu ngực cô. Cô xoay lưng lại với hắn, mệt mỏi khép mắt lại.
Ở công ty công việc bộn bề, hôm nay còn bị Trịnh Minh Thành lôi kéo khắp nơi, Hạ Thường Hi rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, tiếng hít thở đều của cô vang lên khẽ khàng trong không gian, vài lọn tóc rơi bên mặt che đi mất một phần nét đẹp thanh tú.
Trịnh Minh Thành không ngủ, chống tay nằm phía sau ngắm nhìn bức tranh xinh đẹp kiều diễm này, không kiềm được vươn ngón tay đẩy những lọn tóc kia sang một bên. Trong phòng tối đen, chỉ có ánh sáng bên ngoài chiếu lên da cô trắng ngần như thủy tinh, hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Từ người cô tỏa ra hương thơm dễ chịu mà không có người phụ nữ nào ở bên cạnh hắn trước đây có. Mùi hương này hắn rất thích, vô cùng quyến rũ làm hắn dường như mê muội.
Hắn ở bên vai cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận được dưới thân mình đang rục rịch sôi trào. Đêm khuyên tĩnh mịch, ở bên cạnh một cơ thể diễm lệ như vậy dù là Liễu Hạ Huệ cũng nổi lên phản ứng. Hắn thật muốn đè cô ra hung hăng giải tỏa dục vọng. Nhưng nhìn thấy cô an an tĩnh tĩnh ngủ say, hắn lại không nỡ làm ra chuyện như vậy.
Trịnh Minh Thành cười khẽ. Một người phụ nữ còn chưa đủ đôi mươi, quen biết không bao lâu lại khiến hắn mê đắm như vậy, hắn hoài nghi liệu có phải bản thân đã bị bỏ bùa không?
Đã rất lâu rồi hắn không trải qua một đêm yên tĩnh như vậy với một người phụ nữ.
Cuộc sống của hắn đã từng có rất nhiều người đi qua. Nhưng đối với hắn, người phụ nữ duy nhất mà hắn tôn trọng chỉ có mẹ hắn.
Tuổi thơ của Trịnh Minh Thành không êm đẹp như những thiếu gia nhà hào môn khác. Hắn là con trai trưởng, ngay từ nhỏ đã chịu sự quản giáo gay gắt của Trịnh Lạc Khải. Hắn ngoại trừ việc học ra đều không thể làm gì khác. Trịnh Lạc Khải đối với hắn rất ít khi nở nụ cười, thế nên tình cảm cha con họ cũng không bền chặt bao nhiêu.
Tuy nhiên, Faun Laurent - mẹ của hắn đã mang đến ánh sáng cho tuổi thơ cô độc mà hắn phải trải qua. Bà là tiểu thư của một gia đình quý tộc nhỏ ở Pháp. Faun và Trịnh Lạc Khải biết nhau từ khi còn nhỏ, sau đó đính hôn, tiến đến hôn nhân như một sự sắp xếp của hai bên gia đình.
Trịnh Minh Thành không biết trước đây ba của hắn yêu vợ mình như thế nào, nhưng hắn biết mẹ mình là một người phụ nữ yêu chồng hết mực. Khi Trịnh Lạc Khải không ở nhà, Faun sẽ đến phòng ngủ của hắn để ngủ cùng. Giang tay ôm con vào lòng, giọng nói bà ấy tuy không thể nói rõ ràng âm tiết tiếng Trung, nhưng vô cùng ấm áp dễ chịu:
“Mẹ thật nhớ ba con.”
"Con nói xem, ông ấy cũng đang nhớ mẹ đúng không?"
"Bao giờ ba trở về, chúng ta sẽ cùng đi du lịch nhé?"
"Con biết không, ba con là người đàn ông dịu dàng nhất thế gian. Sau này khi lớn lên, nhất định phải trở thành người đàn ông tốt đẹp như ba con nhé?"
Tuy khi ấy hắn chỉ là một đứa nhỏ, nhưng hắn cảm nhận được tình yêu chân thành mà Faun dành cho ba hắn và hắn. Bà ấy là người phụ nữ xinh đẹp, hiền dịu nhất mà hắn từng biết, không có bất cứ ai có thể thay thế bà.
Trịnh Minh Thành từng nghĩ rằng một người mẹ người vợ tuyệt vời như Faun sẽ khiến Trịnh Lạc Khải không thể buông tay, nhưng không ngờ, cũng có một ngày bà ấy để mất ông.
Hắn nhớ rất rõ đó là ngày sinh nhật thứ hai của em trai út của hắn. Vốn dĩ gia đình hắn dự định sẽ tổ chức tiệc sinh nhật riêng tại nhà, nhưng mãi đến khi đêm khuya, trong cơn mưa tầm tã, hắn mãi vẫn không nhìn thấy bóng dáng ba mình trở về. Đến hơn 12 giờ đêm, Faun bế em bé trên tay, sững sờ nhìn Trịnh Lạc Khải bước vào biệt thự, bên người là một người phụ nữ lạ, dìu ông lên phòng, tự tại như đây là nhà của mình.
Hắn nhìn thấy mẹ khóc, nhưng bà vẫn cố nở nụ cười, bảo hắn lên phòng ngủ sớm.
Những ngày sau đó là chuỗi ngày ám ảnh cả tuổi thơ hắn, hằng ngày đều nghe ba mẹ cãi nhau, hắn mệt mỏi đến mức muốn bỏ nhà đi, nhưng mỗi khi nhìn thấy hắn khó chịu, Faun đều sẽ dịu dàng ôm hắn vào lòng. Một người mẹ nhẫn nhịn vì con như thế, làm sao hắn có thể khiến bà khổ tâm hơn?
Trịnh Lạc Khải dọn ra khỏi biệt thự Trịnh gia, công khai theo đuổi vị tiểu thư Âu Dương kia khiến cả Thiên Tân bất ngờ. Khi đó Trịnh Minh Thành bị cô lập trong trường, bạn bè trêu cười hắn, hắn cũng không thiết tha gì gây sự. Mãi đến 3 tháng sau, hắn tan trường, nhìn thấy mẹ hắn kéo hành lí lên taxi, rời đi không lời từ biệt.
Cuối năm đó, Trịnh Lạc Khải và Âu Dương Kỳ kết hôn.
Trịnh Minh Thành sớm đã biết mọi thứ sẽ trở nên như thế này, nhưng bởi vì ngày hôm đó, hắn nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ lén lút dõi theo hôn lễ, sau đó hắn nhận được một tờ giấy, ngoài số điện thoại ra nội dung vỏn vẹn chỉ vài chữ:
“Hãy ở lại với ba con, chăm sóc các em, đợi khi nào mọi thứ ổn định, mẹ sẽ gặp con. Mẹ xin lỗi, mẹ yêu con rất nhiều. Faun Laurent.”
Vì vậy mà hắn chấp nhận ở lại bên cạnh người ba tồi tệ, để rồi tận 2 năm sau, hắn cuối cùng cũng gặp lại mẹ.
Faun hẹn hắn ở một quán café ở ngoại ô, bà không còn dáng vẻ ốm yếu mệt mỏi như trước, khuôn mặt cũng không còn thấm đượm nỗi buồn như lần cuối hắn nhìn thấy.
Bà kể với hắn toàn bộ quá trình bà trở về Pháp, làm công việc gì, sinh sống như thế nào, nhưng lại không nói vì sao ngày đó lại bỏ hắn đi.
Trịnh Minh Thành biết bà có nỗi khổ riêng không tiện nói ra. Về sau, cứ khoảng một thời gian hai người lại gặp nhau, đương nhiên cả Trịnh gia không ai biết được chuyện này, ngay cả khi bà tái hôn, chỉ có Trịnh Minh Thành im lặng đến tham dự.
Sống xa mẹ, hắn dần dần tìm đến những người phụ nữ khác để tìm lại cảm giác được yêu thương chăm sóc. Nhưng những gì hắn có chỉ là giả dối và lợi dụng. Vì vậy hắn khinh thường phụ nữ bọn họ, nhất quyết không muốn hẹn ước bất cứ điều gì, bởi vì đối với hắn, chỉ có người phụ nữ như mẹ hắn mới là người đáng được tôn trọng.
Thế nhưng, Hạ Thường Hi – cái tên này vô tình lại khiến hắn chú ý.
Lần đầu gặp cô, hắn biết cô cũng những người khác, tìm đến hắn để mang lại danh tiếng, tiền bạc và quyền lực cho mình. Cô không đối xử với hắn chân thành và yêu thương. Cô lợi dụng hắn để giành lấy hợp tác với Trịnh Thác. Nhưng trực giác của hắn nói rằng, người con gái này mang số mệnh giống mẹ của hắn.
Đối mặt với hắn, cô luôn thờ ơ, lãnh đạm và cao ngạo. Nhưng không biết vì sao hắn lại nhìn thấy bên trong cô là một khối vỡ vụn, đôi lúc một cái thở nhẹ, một cái chớp mắt, hắn lại nhìn thấy một nỗi buồn man mác hiện lên trên khuôn mặt cô.
Chưa từng có người phụ nào có thể khiến hắn trở nên kì lạ như thế.
Hạ Thường Hi đối với hắn giống như cây xương rồng, dù bên ngoài mạnh mẽ bao nhiêu nhưng bên trong chỉ toàn là nước, mềm yếu và mong manh. Là hắn nghĩ sai hay cô thật sự như vậy?
Hắn không biết, hắn chỉ biết giờ phút này, nhìn cô ngủ say bên người, trong lòng hắn dâng lên cảm giác mãnh liệt kì lạ, muốn độc chiếm cô bên cạnh suốt đời, hắn không muốn vụt mất cô như ngày đó hắn rời xa mẹ nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.