Chương 10:
Leo
02/09/2024
Fred chậm rãi đứng dậy, cởi găng tay trắng ra.
Ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Bach.
Đôi tay thon dài với những khớp xương rõ ràng kia lộ ra ngoài. Hơi thở nguy hiểm từ từ tiếp cận Bach.
Bach còn chưa kịp làm gì, một nắm đấm cực mạnh đã đập thẳng vào mặt.
Đánh Bach bay ra ngoài, ngã xuống đất.
Theo quán tính, thân thể kéo theo chiếc bình hoa trang trí bày bên cạnh rơi xuống, vỡ tan tành.
Tiếng đồ sứ vỡ choang vang lên. Fred nhắm hờ mắt lại để điều hòa lại nhịp thở hỗn loạn.
Chính tay Fred cũng chảy máu.
Anh rút chiếc khăn tay trong áo vét ra, lau sơ vết máu trên khớp xương rồi mới xoay người bỏ đi.
“Đi lái xe.”
Khi Bach vác khuôn mặt bị thương bước ra khỏi văn phòng, các nhân viên khác đều giật mình.
Từ trước tới nay, bọn họ chưa từng thấy Bach - trợ thủ đắc lực nhất của ngài Fred – trong tình trạng nhếch nhác như thế này.
Bach không nói gì, vẫn đi đứng như bình thường, chỉ có điều lần này anh ấy bước nhanh hơn, tiến thẳng về phía thang máy.
Chiếc Cayenne xa xỉ dừng lại trong trang viên.
Toàn bộ vệ sĩ đứng ở cửa ra vào đồng loạt tách ra làm hai hàng đằng trước biệt thự.
Bọn vệ sĩ cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng về phía trước, lặng lẽ chờ đợi mệnh lệnh của Fred.
Cửa xe được mở ra, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Fred đã sắp đóng băng.
Anh đứng ở cửa ra vào, vóc dáng thẳng tắp được bộ âu phục màu đen lạnh lùng bao lấy, một bàn tay ngạo mạn nắm chặt lấy một nắm tay khác, xoay qua xoay lại.
“Bach.” Anh bỗng gọi.
“Dạ.”
Anh lạnh lùng đưa mắt nhìn toàn bộ đám vệ sĩ, hờ hững bật ra mấy chữ: “Nên thay người đi.”
Dứt lời, anh sải bước vào trong nhà.
Fred vừa vào nhà, Charlotte lập tức bước tới, khom lưng xuống: “Xin lỗi ngài, tại tôi không trông coi cô ấy cẩn thận, tất cả là lỗi của tôi.”
Mặc dù không thể thấy rõ biểu cảm của Charlotte nhưng vẫn có thể nhận ra giọng nói của người phụ nữ Đức nghiêm túc này đang run rẩy.
Ánh mắt lạnh lùng, vô cảm của Fred nhìn về phía bà ấy. Từ ánh mắt nhìn người từ trên cao xuống ấy để lộ ra sự khát máu không thể kìm nén nổi.
“Charlotte, nếu hôm nay không tìm thấy cô ấy thì bà cũng không cần phải ở lại đây nữa.”
Để lại một câu tuyên bố đầy lạnh lùng như vậy, anh đi lướt qua người Charlotte, ngồi xuống chiếc sô pha trong sảnh lớn.
Fred nhắm mắt lại để người khác không thể nhìn thấy sự điên cuồng ẩn giấu trong đáy mắt của anh.
Anh vẫy tay, Bach lập tức dẫn tất cả vệ sĩ đi lên trên tầng hai.
Tất cả các phòng đều được mở hết ra, ngay cả gầm giường cũng được lục soát kĩ lưỡng nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng cô đâu.
Sau khi tìm xong góc nhà cuối cùng, trái tim luôn điềm tĩnh của Bach không khỏi đập hẫng một nhịp, mồ hôi lạnh lăn dài trên trán.
Anh ấy đứng nghiêm chỉnh trước mặt Fred: “Thưa ngài, không tìm thấy cô ấy.”
Im lặng, vẫn im lặng.
Trong sảnh lớn, ngay cả tiếng hít thở cũng rất khẽ.
Mọi người run rẩy, cúi gục đầu xuống.
Hôm nay bọn họ chết chắc rồi.
Thẩm Mộ Khanh vừa mới đi vào trong nhà đã cảm nhận được ngay bầu không khí trong phòng lạnh lẽo khác thường, dường như còn lạnh hơn cả bên ngoài cửa sổ.
Bàn chân nhỏ dính bùn đất lấm lem giẫm lên sàn nhà sạch sẽ. Cô khẽ hỏi:
“Mọi người đang làm gì vậy?”
Giọng nói trong trẻo tuy rất nhỏ nhưng lại cực rõ ràng khi vang lên trong sảnh lớn yên tĩnh.
Fred mở choàng mắt ra, ngồi thẳng người lên, nhìn về phía Thẩm Mộ Khanh.
Bach và Charlotte đều thở phào nhẹ nhõm.
May mà cô không bỏ đi, nếu không cho dù bọn họ có mười cái mạng cũng không đủ để chết.
Nét mặt Fred hết sức u ám, anh đứng dậy, chậm rãi đi lại chỗ Thẩm Mộ Khanh.
Đôi giày nện bước lên sàn nhà phát ra những tiếng “cạch cạch”. Thẩm Mộ Khanh thấy Fred lạnh lùng tới gần mình, trái tim nhỏ thắt lại.
Cô lùi lại một bước.
Đôi mắt tựa như mắt sói ấy nhìn cô chằm chằm, không nháy mắt dù chỉ một cái.
Thẩm Mộ Khanh bất giác cảm thấy hơi sợ hãi, cô lập tức đánh mắt nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn anh.
Cho tới khi thân hình cao lớn của người đàn ông này đứng chắn hết toàn bộ ánh sáng, bao phủ cô bằng chiếc bóng của anh, Thẩm Mộ Khanh mới ngẩng đầu lên hỏi:
“Sao vậy?”
Cô vừa dứt lời, đôi bàn tay to kia đột nhiên nắm lấy chiếc cổ nhỏ nhắn yếu ớt của cô.
Cứ như thể một giây sau, anh sẽ lập tức lấy mạng cô.
Mặc dù anh không tác động bất kỳ một lực nào vào cổ cô nhưng cảm giác động chạm bất ngờ này vẫn khiến cô giật mình la lên.
Nước mắt bỗng chốc tuôn rơi từ đôi mắt hạnh, Thẩm Mộ Khanh vươn tay định gạt đôi tay định bóp cổ cô đi.
“Anh muốn làm gì?”
Nước mắt chảy xuôi theo má cô, từng giọt từng giọt một rơi xuống tay Fred.
Những giọt nước ướt đẫm và nóng hổi khiến anh lặng người đi.
Cô khóc như lê hoa đái vũ, vô cùng tội nghiệp.
Thấy anh nổi giận, Thẩm Mộ Khanh bắt đầu thút thít khe khẽ.
Fred đành nhắm mắt lại chấp nhận số phận.
Sau đó anh ngẩng mặt lên, bỏ bàn tay ra khỏi cổ cô, lau nước mắt cho cô.
Người con gái như thể được tạo nên từ nước, nước mắt cứ chảy mãi không thôi, ngay cả chiếc găng tay màu trắng của Fred cũng bị thấm ướt.
“Xin lỗi cô bé, tại tôi lo lắng quá.”
Fred đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Thẩm Mộ Khanh.
Khi đeo kính mắt, anh dường như lại quay về dáng vẻ như khi họ gặp nhau lần đầu - một người đàn ông Đức lịch lãm khiến Thẩm Mộ Khanh cực kỳ yên tâm.
Thế nhưng Thẩm Mộ Khanh đã nhìn thấy dáng vẻ khi anh nổi điên, cho nên đứng trước lời xin lỗi của anh, cô chỉ có thể âm thầm run sợ, khóc không thành tiếng.
Dường như cảm thấy quá đỗi tủi thân, Thẩm Mộ Khanh bĩu môi, ngoảnh mặt sang bên phải, không chịu nhìn anh.
Anh hôn lên má Thẩm Mộ Khanh.
Lưng anh hơi khom xuống, Thẩm Mộ Khanh lập tức nhìn thấy tất cả mọi người đang có mặt trong sảnh lớn, phía đằng sau lưng anh.
Người đàn ông này lên cơn gì vậy, sao lại nổi điên trước mặt nhiều người như thế này!
Cô đỏ mặt chỉ tay vào những người đứng sau lưng anh, nhắc nhở anh: “Bọn… Bọn họ!"
Ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Bach.
Đôi tay thon dài với những khớp xương rõ ràng kia lộ ra ngoài. Hơi thở nguy hiểm từ từ tiếp cận Bach.
Bach còn chưa kịp làm gì, một nắm đấm cực mạnh đã đập thẳng vào mặt.
Đánh Bach bay ra ngoài, ngã xuống đất.
Theo quán tính, thân thể kéo theo chiếc bình hoa trang trí bày bên cạnh rơi xuống, vỡ tan tành.
Tiếng đồ sứ vỡ choang vang lên. Fred nhắm hờ mắt lại để điều hòa lại nhịp thở hỗn loạn.
Chính tay Fred cũng chảy máu.
Anh rút chiếc khăn tay trong áo vét ra, lau sơ vết máu trên khớp xương rồi mới xoay người bỏ đi.
“Đi lái xe.”
Khi Bach vác khuôn mặt bị thương bước ra khỏi văn phòng, các nhân viên khác đều giật mình.
Từ trước tới nay, bọn họ chưa từng thấy Bach - trợ thủ đắc lực nhất của ngài Fred – trong tình trạng nhếch nhác như thế này.
Bach không nói gì, vẫn đi đứng như bình thường, chỉ có điều lần này anh ấy bước nhanh hơn, tiến thẳng về phía thang máy.
Chiếc Cayenne xa xỉ dừng lại trong trang viên.
Toàn bộ vệ sĩ đứng ở cửa ra vào đồng loạt tách ra làm hai hàng đằng trước biệt thự.
Bọn vệ sĩ cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng về phía trước, lặng lẽ chờ đợi mệnh lệnh của Fred.
Cửa xe được mở ra, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Fred đã sắp đóng băng.
Anh đứng ở cửa ra vào, vóc dáng thẳng tắp được bộ âu phục màu đen lạnh lùng bao lấy, một bàn tay ngạo mạn nắm chặt lấy một nắm tay khác, xoay qua xoay lại.
“Bach.” Anh bỗng gọi.
“Dạ.”
Anh lạnh lùng đưa mắt nhìn toàn bộ đám vệ sĩ, hờ hững bật ra mấy chữ: “Nên thay người đi.”
Dứt lời, anh sải bước vào trong nhà.
Fred vừa vào nhà, Charlotte lập tức bước tới, khom lưng xuống: “Xin lỗi ngài, tại tôi không trông coi cô ấy cẩn thận, tất cả là lỗi của tôi.”
Mặc dù không thể thấy rõ biểu cảm của Charlotte nhưng vẫn có thể nhận ra giọng nói của người phụ nữ Đức nghiêm túc này đang run rẩy.
Ánh mắt lạnh lùng, vô cảm của Fred nhìn về phía bà ấy. Từ ánh mắt nhìn người từ trên cao xuống ấy để lộ ra sự khát máu không thể kìm nén nổi.
“Charlotte, nếu hôm nay không tìm thấy cô ấy thì bà cũng không cần phải ở lại đây nữa.”
Để lại một câu tuyên bố đầy lạnh lùng như vậy, anh đi lướt qua người Charlotte, ngồi xuống chiếc sô pha trong sảnh lớn.
Fred nhắm mắt lại để người khác không thể nhìn thấy sự điên cuồng ẩn giấu trong đáy mắt của anh.
Anh vẫy tay, Bach lập tức dẫn tất cả vệ sĩ đi lên trên tầng hai.
Tất cả các phòng đều được mở hết ra, ngay cả gầm giường cũng được lục soát kĩ lưỡng nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng cô đâu.
Sau khi tìm xong góc nhà cuối cùng, trái tim luôn điềm tĩnh của Bach không khỏi đập hẫng một nhịp, mồ hôi lạnh lăn dài trên trán.
Anh ấy đứng nghiêm chỉnh trước mặt Fred: “Thưa ngài, không tìm thấy cô ấy.”
Im lặng, vẫn im lặng.
Trong sảnh lớn, ngay cả tiếng hít thở cũng rất khẽ.
Mọi người run rẩy, cúi gục đầu xuống.
Hôm nay bọn họ chết chắc rồi.
Thẩm Mộ Khanh vừa mới đi vào trong nhà đã cảm nhận được ngay bầu không khí trong phòng lạnh lẽo khác thường, dường như còn lạnh hơn cả bên ngoài cửa sổ.
Bàn chân nhỏ dính bùn đất lấm lem giẫm lên sàn nhà sạch sẽ. Cô khẽ hỏi:
“Mọi người đang làm gì vậy?”
Giọng nói trong trẻo tuy rất nhỏ nhưng lại cực rõ ràng khi vang lên trong sảnh lớn yên tĩnh.
Fred mở choàng mắt ra, ngồi thẳng người lên, nhìn về phía Thẩm Mộ Khanh.
Bach và Charlotte đều thở phào nhẹ nhõm.
May mà cô không bỏ đi, nếu không cho dù bọn họ có mười cái mạng cũng không đủ để chết.
Nét mặt Fred hết sức u ám, anh đứng dậy, chậm rãi đi lại chỗ Thẩm Mộ Khanh.
Đôi giày nện bước lên sàn nhà phát ra những tiếng “cạch cạch”. Thẩm Mộ Khanh thấy Fred lạnh lùng tới gần mình, trái tim nhỏ thắt lại.
Cô lùi lại một bước.
Đôi mắt tựa như mắt sói ấy nhìn cô chằm chằm, không nháy mắt dù chỉ một cái.
Thẩm Mộ Khanh bất giác cảm thấy hơi sợ hãi, cô lập tức đánh mắt nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn anh.
Cho tới khi thân hình cao lớn của người đàn ông này đứng chắn hết toàn bộ ánh sáng, bao phủ cô bằng chiếc bóng của anh, Thẩm Mộ Khanh mới ngẩng đầu lên hỏi:
“Sao vậy?”
Cô vừa dứt lời, đôi bàn tay to kia đột nhiên nắm lấy chiếc cổ nhỏ nhắn yếu ớt của cô.
Cứ như thể một giây sau, anh sẽ lập tức lấy mạng cô.
Mặc dù anh không tác động bất kỳ một lực nào vào cổ cô nhưng cảm giác động chạm bất ngờ này vẫn khiến cô giật mình la lên.
Nước mắt bỗng chốc tuôn rơi từ đôi mắt hạnh, Thẩm Mộ Khanh vươn tay định gạt đôi tay định bóp cổ cô đi.
“Anh muốn làm gì?”
Nước mắt chảy xuôi theo má cô, từng giọt từng giọt một rơi xuống tay Fred.
Những giọt nước ướt đẫm và nóng hổi khiến anh lặng người đi.
Cô khóc như lê hoa đái vũ, vô cùng tội nghiệp.
Thấy anh nổi giận, Thẩm Mộ Khanh bắt đầu thút thít khe khẽ.
Fred đành nhắm mắt lại chấp nhận số phận.
Sau đó anh ngẩng mặt lên, bỏ bàn tay ra khỏi cổ cô, lau nước mắt cho cô.
Người con gái như thể được tạo nên từ nước, nước mắt cứ chảy mãi không thôi, ngay cả chiếc găng tay màu trắng của Fred cũng bị thấm ướt.
“Xin lỗi cô bé, tại tôi lo lắng quá.”
Fred đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Thẩm Mộ Khanh.
Khi đeo kính mắt, anh dường như lại quay về dáng vẻ như khi họ gặp nhau lần đầu - một người đàn ông Đức lịch lãm khiến Thẩm Mộ Khanh cực kỳ yên tâm.
Thế nhưng Thẩm Mộ Khanh đã nhìn thấy dáng vẻ khi anh nổi điên, cho nên đứng trước lời xin lỗi của anh, cô chỉ có thể âm thầm run sợ, khóc không thành tiếng.
Dường như cảm thấy quá đỗi tủi thân, Thẩm Mộ Khanh bĩu môi, ngoảnh mặt sang bên phải, không chịu nhìn anh.
Anh hôn lên má Thẩm Mộ Khanh.
Lưng anh hơi khom xuống, Thẩm Mộ Khanh lập tức nhìn thấy tất cả mọi người đang có mặt trong sảnh lớn, phía đằng sau lưng anh.
Người đàn ông này lên cơn gì vậy, sao lại nổi điên trước mặt nhiều người như thế này!
Cô đỏ mặt chỉ tay vào những người đứng sau lưng anh, nhắc nhở anh: “Bọn… Bọn họ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.