Chương 12:
Leo
05/09/2024
Lại là câu trả lời ấu trĩ này!
Thẩm Mộ Khanh dẩu miệng, không muốn để ý tới anh, chỉ dùng trán đâm mạnh vào ngực anh mấy cái.
Khi ở trên giường, sự khống chế của Fred với Thẩm Mộ Khanh là hoàn toàn tuyệt đối. Anh giống như người nắm giữ quyền lực to lớn nhất, Thẩm Mộ Khanh bắt buộc phải làm theo lời anh.
Ngoại trừ những lúc tâm trạng của Fred không tệ, lúc đó anh mới hôn lên cái miệng nhỏ đang lải nhải của Thẩm Mộ Khanh, rộng rãi đồng ý với lời xin xỏ của cô.
Có lẽ vì hôm nay Fred đã tức giận nên hô hấp của anh có hơi dồn dập, cảm xúc cũng điên cuồng hơn rất nhiều.
Nụ hôn nóng bỏng áp sát làm Thẩm Mộ Khanh suýt thì không thở nổi.
Đôi môi hồng hào của cô bị anh hôn đến mức đỏ ửng lên, dưới ánh đèn mờ ảo, trông nó vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt Thẩm Mộ Khanh cứ như móc câu, làm trái tim Fred đột ngột đập mạnh. Anh chẳng thể kìm nén sự kích thích vốn đã có sẵn trong mạch máu nữa.
Áp lực trong suốt một ngày được phát tiết, cách thể hiện sự hưng phấn của anh cũng sắp đến độ điên cuồng. Tim Thẩm Mộ Khanh ngứa ngáy không chịu được, cô không dám mở to mắt nhìn vào đôi mắt màu xanh ngọc bích kia.
Mãi đến khi tay cô cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng vượt mức bình thường của anh, Thẩm Mộ Khanh mới không nhịn được mà khóc nức lên: “Lời anh nói có đáng tin không thế?”
Cơ bắp Fred căng ra, cánh tay anh vô cùng mạnh mẽ, anh lại gần sát bên lỗ tai cô, bỗng hôn cô một cái: “Đều nghe em, cô bé, đều nghe em cả.”
Dứt lời liền ôm vòng eo thon thả của Thẩm Mộ Khanh, kéo cô vào sát trong lòng.
Vì đột ngột bị kéo tới gần nên Thẩm Mộ Khanh giật mình, kêu lên thành tiếng, sau đó, đôi môi đỏ của cô bị lấp kín.
Thẩm Mộ Khanh thấy mí mắt mình nặng như chì, chỉ có thể mở hé mắt, qua khe hở nhỏ bé đó, cô nhìn thấy biểu cảm vừa nhẫn nhịn vừa thoải mái của Fred.
Lòng cô cũng nóng bỏng theo anh.
Thẩm Mộ Khanh như đang rơi vào một hoàn cảnh ấm áp, cô bỗng nảy sinh ảo giác rằng lúc này cô không hề là một cô gái đáng thương, một mình lưu lạc ở nước ngoài nữa.
Cô thật sự rất thích cảm giác gắn bó không rời này!
Suy nghĩ bất chợt đó điều khiển Thẩm Mộ Khanh, cô vươn tay ôm lấy tấm lưng vững chắc của Fred, để bản thân càng gần sát bên anh hơn.
Thủ đoạn quyết đoán trên thương trường của Fred là thứ mà Thẩm Mộ Khanh cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Sau khi Thẩm Mộ Khanh ai oán liếc mắt nhìn anh, vẻ hưng phấn trong mắt Fred đã hoàn toàn không thể che giấu được nữa.
Hậu quả của việc này chính là đã sang ngày hôm sau mà thể xác và tinh thần của Thẩm Mộ Khanh đều rất mệt mỏi.
Thẩm Mộ Khanh chậm rãi mở mắt, nhìn thoáng qua xung quanh.
Trên chiếc giường lớn này chỉ có một mình Thẩm Mộ Khanh, chiếc chăn màu đen che lại thân thể mềm oặt, không còn chút sức lực nào của cô.
Dù người đang đau nhức nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn chống tay, chậm rãi ngồi dậy.
Cô còn nghĩ Fred lại đi công tác như hôm qua.
Thẩm Mộ Khanh không để ý nhiều, cô quấn chăn ngồi ở mép giường, cẳng chân lắc qua lắc lại để tìm quần áo.
Nhưng cô lại phát hiện sàn nhà sạch sẽ, đến một món đồ cũng không có.
Ngay lúc Thẩm Mộ Khanh đang sững sờ, tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa là giọng nói tiêu chuẩn, được công thức hóa của Charlotte: “Thưa cô, cô tỉnh giấc chưa ạ?”
Thẩm Mộ Khanh hoảng sợ, nhanh chóng nằm ngay đơ lên trên giường lớn, dùng chăn bọc bản thân lại thành cái kén.
“Tỉnh! Tôi tỉnh rồi!”
Dứt lời, cửa mới bị mở ra, Charlotte bưng một cái khay hình chữ nhật bước đến.
Bà ấy đặt cái khay lên chiếc tủ màu trắng ngà bên cạnh giường, lại đặt một đôi dép lê làm bằng nhung xuống dưới đất.
Charlotte xoay người, hơi khom lưng với Thẩm Mộ Khanh, mắt nhìn xuống đất: “Cô Thẩm, đây là quần áo mà ngài ấy bảo tôi mang tới, cô có cần tôi giúp cô mặc không ạ?”
Lời này dọa Thẩm Mộ Khanh giật mình, cô vội vàng lắc đầu – thứ duy nhất lộ ra bên ngoài chăn: “Charlotte, cứ để tôi tự làm là được, bà đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Nhận được mệnh lệnh, Charlotte không ngước mắt, lập tức xoay người rời đi.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, thân thể đang căng thẳng đề phòng của Thẩm Mộ Khanh mới xụi lơ xuống dưới.
Cô kéo chăn ra, ngồi dậy lấy quần áo trên cái khay sứ mà Charlotte chuẩn bị.
Không phải sườn xám, là một cái váy màu trắng viền ren, cả chiếc váy đều là màu trắng, chỉ có phần eo được thiết kế theo kiểu thắt eo, ngoài ra thì không có bất kỳ điểm đặc biệt nào.
Nhưng Thẩm Mộ Khanh lại rất thích váy áo đơn giản như thế này.
Thường ngày, cô chỉ mặc sườn xám khi đi làm hoặc là tham gia một vài sự kiện quan trọng. Khi ở một mình, cô không hề ăn mặc cầu kỳ mà sẽ có thêm đôi phần đáng yêu của một cô gái trẻ.
Mỗi khi Tiểu Yên nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Tiểu Yên đều ôm cô không buông tay, liên tục làm nũng.
Không biết mấy ngày nay Tiểu Yên làm việc ở tiệm bánh ngọt của bà Belinda thế nào…
Nghĩ vậy, động tác của Thẩm Mộ Khanh lại nhanh hơn một chút.
Sau khi thay váy, cô giơ tay buộc tóc, ở trong phòng tắm sửa soạn bản thân xong rồi mới mở cửa, chuẩn bị xuống lầu.
Thẩm Mộ Khanh vẫn còn nhớ rõ lời hẹn ngày hôm qua, lúc này tâm trạng của cô rất là thoải mái.
Nếu không phải người cô đang đau nhức thì cô còn vừa đi vừa tung tăng nhảy nhót nữa.
Khi đi qua đại sảnh, đến trước cửa phòng ăn, Thẩm Mộ Khanh đột ngột dừng chân, ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang yên lặng ngồi ăn cơm.
“Anh… Sao anh còn chưa đi?”
Khi đeo kính, Fred trông vô cùng lịch sự. Thấy Thẩm Mộ Khanh đã đến, Fred ngẩng đầu cười với cô:
“Tôi đang đợi em.”
Nói xong thì dứt khoát đứng dậy, kéo chiếc ghế đối diện ra, ý bảo Thẩm Mộ Khanh ngồi xuống.
Sau khi anh ngồi xuống, Charlotte liền bê một đĩa đầy những món ăn sáng tinh xảo của Trung Quốc đến trước mặt Thẩm Mộ Khanh.
“Mời cô dùng bữa.”
Sau khi vất vả suốt một đêm, lúc này Thẩm Mộ Khanh cúi đầu nhìn bánh bao gạch cua, sủi cảo thủy tinh nhân tôm, cháo hải sản,… ở trước mặt.
Cơn thèm bốc lên, cô nhìn về phía đối diện theo phản xạ.
Trước mặt Fred chỉ có một cốc cà phê đen và một đĩa bò bít tết.
Bàn tay thon dài của anh cầm lấy dao nĩa trên bàn, anh cắt một miếng thịt bò nhỏ, đưa vào trong miệng.
Thẩm Mộ Khanh run lên, lắc lắc đầu rồi cúi đầu chăm chú ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc phong phú này.
Không cần để ý đến anh! Đây đều là thứ cô nên có.
Nhớ tới đêm qua, cô không ngừng xin tha nhưng anh lại càng thêm điên cuồng hơn là cô lại giận sôi máu.
Thẩm Mộ Khanh gắp một chiếc sủi cảo thủy tinh nhân tôm lên, coi nó như Fred rồi hung hăng nhai nuốt.
Nhưng suy nghĩ đó chẳng kéo dài được bao lâu, Thẩm Mộ Khanh tốt bụng nhanh chóng mềm lòng.
Fred mới vừa cắt một miếng thịt thì bỗng nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn gắp một chiếc bánh bao gạch cua vào đĩa của anh.
Anh ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy gương mặt thiếu nữ đỏ ửng, đôi mắt long lanh, mạnh miệng nói:
“Tôi thấy anh ăn không tốt lắm, nhìn mà băn khoăn nên mới cho anh thôi.”
Fred bỗng cúi đầu cười khẽ, dùng dao nĩa cắt cái bánh bao mà cô gắp sang rồi đưa vào trong miệng.
Mãi đến khi cả cái bánh bao đều bị anh nuốt vào trong bụng.
Thật ra Fred không thích hương vị hơi ngấy này.
Nhưng đây là do Thẩm Mộ Khanh cho anh, vậy thì anh sẵn lòng làm trái vị giác của mình.
Thẩm Mộ Khanh dẩu miệng, không muốn để ý tới anh, chỉ dùng trán đâm mạnh vào ngực anh mấy cái.
Khi ở trên giường, sự khống chế của Fred với Thẩm Mộ Khanh là hoàn toàn tuyệt đối. Anh giống như người nắm giữ quyền lực to lớn nhất, Thẩm Mộ Khanh bắt buộc phải làm theo lời anh.
Ngoại trừ những lúc tâm trạng của Fred không tệ, lúc đó anh mới hôn lên cái miệng nhỏ đang lải nhải của Thẩm Mộ Khanh, rộng rãi đồng ý với lời xin xỏ của cô.
Có lẽ vì hôm nay Fred đã tức giận nên hô hấp của anh có hơi dồn dập, cảm xúc cũng điên cuồng hơn rất nhiều.
Nụ hôn nóng bỏng áp sát làm Thẩm Mộ Khanh suýt thì không thở nổi.
Đôi môi hồng hào của cô bị anh hôn đến mức đỏ ửng lên, dưới ánh đèn mờ ảo, trông nó vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt Thẩm Mộ Khanh cứ như móc câu, làm trái tim Fred đột ngột đập mạnh. Anh chẳng thể kìm nén sự kích thích vốn đã có sẵn trong mạch máu nữa.
Áp lực trong suốt một ngày được phát tiết, cách thể hiện sự hưng phấn của anh cũng sắp đến độ điên cuồng. Tim Thẩm Mộ Khanh ngứa ngáy không chịu được, cô không dám mở to mắt nhìn vào đôi mắt màu xanh ngọc bích kia.
Mãi đến khi tay cô cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng vượt mức bình thường của anh, Thẩm Mộ Khanh mới không nhịn được mà khóc nức lên: “Lời anh nói có đáng tin không thế?”
Cơ bắp Fred căng ra, cánh tay anh vô cùng mạnh mẽ, anh lại gần sát bên lỗ tai cô, bỗng hôn cô một cái: “Đều nghe em, cô bé, đều nghe em cả.”
Dứt lời liền ôm vòng eo thon thả của Thẩm Mộ Khanh, kéo cô vào sát trong lòng.
Vì đột ngột bị kéo tới gần nên Thẩm Mộ Khanh giật mình, kêu lên thành tiếng, sau đó, đôi môi đỏ của cô bị lấp kín.
Thẩm Mộ Khanh thấy mí mắt mình nặng như chì, chỉ có thể mở hé mắt, qua khe hở nhỏ bé đó, cô nhìn thấy biểu cảm vừa nhẫn nhịn vừa thoải mái của Fred.
Lòng cô cũng nóng bỏng theo anh.
Thẩm Mộ Khanh như đang rơi vào một hoàn cảnh ấm áp, cô bỗng nảy sinh ảo giác rằng lúc này cô không hề là một cô gái đáng thương, một mình lưu lạc ở nước ngoài nữa.
Cô thật sự rất thích cảm giác gắn bó không rời này!
Suy nghĩ bất chợt đó điều khiển Thẩm Mộ Khanh, cô vươn tay ôm lấy tấm lưng vững chắc của Fred, để bản thân càng gần sát bên anh hơn.
Thủ đoạn quyết đoán trên thương trường của Fred là thứ mà Thẩm Mộ Khanh cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Sau khi Thẩm Mộ Khanh ai oán liếc mắt nhìn anh, vẻ hưng phấn trong mắt Fred đã hoàn toàn không thể che giấu được nữa.
Hậu quả của việc này chính là đã sang ngày hôm sau mà thể xác và tinh thần của Thẩm Mộ Khanh đều rất mệt mỏi.
Thẩm Mộ Khanh chậm rãi mở mắt, nhìn thoáng qua xung quanh.
Trên chiếc giường lớn này chỉ có một mình Thẩm Mộ Khanh, chiếc chăn màu đen che lại thân thể mềm oặt, không còn chút sức lực nào của cô.
Dù người đang đau nhức nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn chống tay, chậm rãi ngồi dậy.
Cô còn nghĩ Fred lại đi công tác như hôm qua.
Thẩm Mộ Khanh không để ý nhiều, cô quấn chăn ngồi ở mép giường, cẳng chân lắc qua lắc lại để tìm quần áo.
Nhưng cô lại phát hiện sàn nhà sạch sẽ, đến một món đồ cũng không có.
Ngay lúc Thẩm Mộ Khanh đang sững sờ, tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa là giọng nói tiêu chuẩn, được công thức hóa của Charlotte: “Thưa cô, cô tỉnh giấc chưa ạ?”
Thẩm Mộ Khanh hoảng sợ, nhanh chóng nằm ngay đơ lên trên giường lớn, dùng chăn bọc bản thân lại thành cái kén.
“Tỉnh! Tôi tỉnh rồi!”
Dứt lời, cửa mới bị mở ra, Charlotte bưng một cái khay hình chữ nhật bước đến.
Bà ấy đặt cái khay lên chiếc tủ màu trắng ngà bên cạnh giường, lại đặt một đôi dép lê làm bằng nhung xuống dưới đất.
Charlotte xoay người, hơi khom lưng với Thẩm Mộ Khanh, mắt nhìn xuống đất: “Cô Thẩm, đây là quần áo mà ngài ấy bảo tôi mang tới, cô có cần tôi giúp cô mặc không ạ?”
Lời này dọa Thẩm Mộ Khanh giật mình, cô vội vàng lắc đầu – thứ duy nhất lộ ra bên ngoài chăn: “Charlotte, cứ để tôi tự làm là được, bà đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Nhận được mệnh lệnh, Charlotte không ngước mắt, lập tức xoay người rời đi.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, thân thể đang căng thẳng đề phòng của Thẩm Mộ Khanh mới xụi lơ xuống dưới.
Cô kéo chăn ra, ngồi dậy lấy quần áo trên cái khay sứ mà Charlotte chuẩn bị.
Không phải sườn xám, là một cái váy màu trắng viền ren, cả chiếc váy đều là màu trắng, chỉ có phần eo được thiết kế theo kiểu thắt eo, ngoài ra thì không có bất kỳ điểm đặc biệt nào.
Nhưng Thẩm Mộ Khanh lại rất thích váy áo đơn giản như thế này.
Thường ngày, cô chỉ mặc sườn xám khi đi làm hoặc là tham gia một vài sự kiện quan trọng. Khi ở một mình, cô không hề ăn mặc cầu kỳ mà sẽ có thêm đôi phần đáng yêu của một cô gái trẻ.
Mỗi khi Tiểu Yên nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Tiểu Yên đều ôm cô không buông tay, liên tục làm nũng.
Không biết mấy ngày nay Tiểu Yên làm việc ở tiệm bánh ngọt của bà Belinda thế nào…
Nghĩ vậy, động tác của Thẩm Mộ Khanh lại nhanh hơn một chút.
Sau khi thay váy, cô giơ tay buộc tóc, ở trong phòng tắm sửa soạn bản thân xong rồi mới mở cửa, chuẩn bị xuống lầu.
Thẩm Mộ Khanh vẫn còn nhớ rõ lời hẹn ngày hôm qua, lúc này tâm trạng của cô rất là thoải mái.
Nếu không phải người cô đang đau nhức thì cô còn vừa đi vừa tung tăng nhảy nhót nữa.
Khi đi qua đại sảnh, đến trước cửa phòng ăn, Thẩm Mộ Khanh đột ngột dừng chân, ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang yên lặng ngồi ăn cơm.
“Anh… Sao anh còn chưa đi?”
Khi đeo kính, Fred trông vô cùng lịch sự. Thấy Thẩm Mộ Khanh đã đến, Fred ngẩng đầu cười với cô:
“Tôi đang đợi em.”
Nói xong thì dứt khoát đứng dậy, kéo chiếc ghế đối diện ra, ý bảo Thẩm Mộ Khanh ngồi xuống.
Sau khi anh ngồi xuống, Charlotte liền bê một đĩa đầy những món ăn sáng tinh xảo của Trung Quốc đến trước mặt Thẩm Mộ Khanh.
“Mời cô dùng bữa.”
Sau khi vất vả suốt một đêm, lúc này Thẩm Mộ Khanh cúi đầu nhìn bánh bao gạch cua, sủi cảo thủy tinh nhân tôm, cháo hải sản,… ở trước mặt.
Cơn thèm bốc lên, cô nhìn về phía đối diện theo phản xạ.
Trước mặt Fred chỉ có một cốc cà phê đen và một đĩa bò bít tết.
Bàn tay thon dài của anh cầm lấy dao nĩa trên bàn, anh cắt một miếng thịt bò nhỏ, đưa vào trong miệng.
Thẩm Mộ Khanh run lên, lắc lắc đầu rồi cúi đầu chăm chú ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc phong phú này.
Không cần để ý đến anh! Đây đều là thứ cô nên có.
Nhớ tới đêm qua, cô không ngừng xin tha nhưng anh lại càng thêm điên cuồng hơn là cô lại giận sôi máu.
Thẩm Mộ Khanh gắp một chiếc sủi cảo thủy tinh nhân tôm lên, coi nó như Fred rồi hung hăng nhai nuốt.
Nhưng suy nghĩ đó chẳng kéo dài được bao lâu, Thẩm Mộ Khanh tốt bụng nhanh chóng mềm lòng.
Fred mới vừa cắt một miếng thịt thì bỗng nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn gắp một chiếc bánh bao gạch cua vào đĩa của anh.
Anh ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy gương mặt thiếu nữ đỏ ửng, đôi mắt long lanh, mạnh miệng nói:
“Tôi thấy anh ăn không tốt lắm, nhìn mà băn khoăn nên mới cho anh thôi.”
Fred bỗng cúi đầu cười khẽ, dùng dao nĩa cắt cái bánh bao mà cô gắp sang rồi đưa vào trong miệng.
Mãi đến khi cả cái bánh bao đều bị anh nuốt vào trong bụng.
Thật ra Fred không thích hương vị hơi ngấy này.
Nhưng đây là do Thẩm Mộ Khanh cho anh, vậy thì anh sẵn lòng làm trái vị giác của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.