Chương 13:
Leo
05/09/2024
“Có ngon không?” Hai tay Thẩm Mộ Khanh vặn chặt vào nhau, đặt ở trước ngực, đôi mắt hạnh long lanh nhìn thẳng vào Fred.
Fred cầm khăn ăn trên bàn, đặt bên khóe miệng, thong thả gật đầu.
“Tôi biết ngay là món Trung có thể chinh phục tất cả mọi người mà!” Nụ cười trên mặt Thẩm Mộ Khanh càng tươi tắn hơn, mi mắt cô cong cong, cánh môi óng ánh.
Yết hầu của Fred lăn lên lăn xuống, vẻ nguy hiểm trong ánh mắt anh ngày càng rõ ràng.
Thẩm Mộ Khanh còn chưa nhận ra bản thân quyến rũ đến nhường nào, cô ôm tâm trạng vui vẻ, lắc lắc đầu, chăm chú ăn đồ ăn còn lại trong đĩa.
Bầu không khí quanh bàn ăn rất yên lặng, chỉ có tiếng dao nĩa cắt qua miếng thịt vang lên.
Fred ngước mắt, nhìn Thẩm Mộ Khanh đang vui vẻ ăn sủi cảo tôm, dường như miếng thịt bò trong miệng đã trở nên nhạt nhẽo hơn đôi phần.
Bởi vì có món càng ngon hơn khiến anh phải mơ ước.
Dường như nghĩ tới điều gì, Thẩm Mộ Khanh buông dụng cụ ăn, nhỏ giọng hỏi: “Ngài Fred, khi nào thì tôi có thể đi được?”
Cô hỏi rất cẩn thận, như thể sợ hãi Fred đột ngột đổi ý.
Con ngươi màu xanh nhạt của Fred bỗng chạm phải ánh mắt của Thẩm Mộ Khanh, anh lẳng lặng mà nhìn gương mặt xinh đẹp của cô chăm chú.
Sau khi đặt dao nĩa xuống, Fred trả lời: “Bây giờ đi cũng được, nhưng nhất định phải để Bach đi theo và trở về trước khi trời tối.”
“Hả?” Thẩm Mộ Khanh sửng sốt.
Còn phải cho Bach đi theo?
Cô còn nghi ngờ không biết Bach có dọa Tiểu Yên khóc luôn hay không.
Thẩm Mộ Khanh chu môi, mang theo vẻ ngây thơ mà chính cô cũng chưa nhận ra: “Có thể không để Bach đi theo không ạ?”
Khóe miệng Fred cong lên, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Tất nhiên là được, nhưng đây là cái giá khác, cô bé à.”
Thẩm Mộ Khanh nghe vậy thì lập tức đỏ mặt, đôi mắt hạnh trợn tròn.
Cô thật sự không ngờ con sói đội lốt cừu trước mặt cô lại không biết xấu hổ đến vậy.
Việc gì cũng lái đến phương diện kia được, quả thực… quả thực là… quá xấu xa!
Thẩm Mộ Khanh giận dữ rời bàn, chỉ để lại cho Fred một bóng lưng xinh đẹp.
Cô vừa ra khỏi cửa đã thấy chiếc xe sang kia đỗ trong sân, Bach cũng đã đứng chờ bên cạnh xe.
Thấy Thẩm Mộ Khanh ra ngoài, Bach liền cúi người chào: “Cô Thẩm.”
Mấy người mặc đồ đen bảo vệ bên ngoài biệt thự cũng khom lưng với Thẩm Mộ Khanh.
Đi ra ngoài thôi mà cũng hoành tráng như vậy, Thẩm Mộ Khanh lại thầm cảm thán Fred Keith quyền thế ngập trời.
Cửa xe được mở ra, Thẩm Mộ Khanh ngồi vào chiếc Cayenne này.
“Anh Bach, đi thẳng đến chỗ lần trước anh đưa tôi đến đi.”
Khi cửa hàng chưa đóng cửa, hầu như ngày nào Tiểu Yên và Thẩm Mộ Khanh cũng gặp nhau, không tách nhau ra ngày nào.
Đều phiêu bạt nơi xứ người, dường như hai cô gái Trung Quốc độc thân đang dùng một cách khác để bầu bạn với đối phương.
Tuy không phải người thân nhưng lại hơn hẳn người thân.
Chiếc xe Cayenne từ từ lăn bánh, lần này tâm trạng khi ngồi trên xe của Thẩm Mộ Khanh đã hoàn toàn khác với lần trước.
Cô không biết bao lâu nữa Fred mới chán cô, tuy đôi khi anh làm cô giật mình lo sợ nhưng ít ra thì anh vẫn đối xử với cô rất tốt.
Có ăn, có mặc, có chỗ ở, chỉ cần có thể tồn tại thì thế nào cũng được.
Biểu cảm trên mặt Thẩm Mộ Khanh dần có vẻ đau thương, cô nghiêng đầu nhìn phong cảnh tươi đẹp lướt qua bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ lại bay về phương xa.
“Cô có muốn nghe nhạc không?” Bach đột ngột lên tiếng. Anh ấy nhìn thấy bộ dáng buồn bã của Thẩm Mộ Khanh trong kính chiếu hậu nên mới cất tiếng hỏi.
“Có chứ.” Thẩm Mộ Khanh vui vẻ đón nhận lòng tốt của anh ấy.
Bach thấy cô cười tươi như tắm mình trong gió xuân, như thể thiếu nữ u sầu ban nãy chỉ là ảo giác của anh ấy thôi vậy.
Tiếng nhạc vang lên, lại là bản nhạc của Eugene Doga.
Gramophone Waltz.
Thẩm Mộ Khanh không nén nổi tò mò, hỏi: “Anh Fred thích bản nhạc này lắm à?”
Ánh mắt của Bach không hề di chuyển, anh ta hờ hững đáp: “Tôi không biết ngài ấy có thích bản nhạc này hay không, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều.”
“Cái gì?” Thấy Bach tạm dừng, Thẩm Mộ Khanh hỏi theo bản năng.
Giọng Bach vẫn lạnh nhạt như một cỗ máy:
“Ngài ấy rất thích cô.”
Cấp trên như thế nào thì cấp dưới như vậy!!!
Thẩm Mộ Khanh nghẹn họng, quay đầu đi không nhìn anh ấy nữa. Cô giơ tay vuốt gương mặt đang nóng lên, muốn tốc độ máu chảy lên mặt chậm lại.
Nhưng từng cảnh tượng tối hôm qua lại hiện ra trong đầu óc của Thẩm Mộ Khanh, dường như cảm giác khi tay cô chạm vào làn da rắn rỏi đó vẫn còn đang quanh quẩn ở đầu ngón tay.
Khuôn mặt trắng nõn của cô lại càng đỏ hơn.
Mãi đến khi xe chậm rãi chạy vào ranh giới hẻo lánh của khu vực trung tâm thành phố Munich.
Cửa sổ xe mở ra, gió lạnh thổi vào, lúc này Thẩm Mộ Khanh mới hoàn hồn, nhìn ra bên ngoài.
Nơi này rất quen thuộc, là nơi cô sinh sống hồi lâu.
Thẩm Mộ Khanh không có mặt mũi nhìn Bach, đây là lần đầu tiên cô không lịch sự nói lời cảm ơn với anh ấy.
Sau khi xuống xe, cô thấy tất cả mấy cửa hàng quanh đây đều mở cửa như thường lệ, chỉ có cửa hàng sườn xám của cô là mới đóng cửa.
Vừa quạnh quẽ vừa cô độc.
Xe sang lái vào làm máu hóng hớt của mọi người trào lên, mỗi cửa hàng đều có mấy người tốp năm tốp ba mà thò đầu ra, tò mò nhìn Thẩm Mộ Khanh.
Thẩm Mộ Khanh không thích nhất là bị người khác quan sát, đánh giá, cô nhấc chân bước tới cửa hàng bánh ngọt của bà Belinda.
Cô đi rất nhanh, nhưng Bach vẫn theo sát phía sau cô.
“Bà Belinda!”
Thẩm Mộ Khanh đẩy cửa kính, nhẹ giọng gọi một tiếng.
Không có ai đáp lại, mãi đến khi Thẩm Mộ Khanh bước vào, lại lần nữa cất cao giọng gọi thì mới có người hốt hoảng chạy ra từ bên trong cửa hàng.
Dáng người thấp bé, hơi phát phì, Thẩm Mộ Khanh vừa nhìn đã nhận ra đây là bà Belinda.
Hình như bà Belinda đang sốt ruột, bà ta thở hồng hộc, thân hình mập mạp phập phồng lên xuống.
Thấy người đến là Thẩm Mộ Khanh, đôi mắt màu lam của bà ta có vẻ hoảng loạn.
“Khanh, là cô à, sao tự dưng cô lại tới đây?”
Bà ta qua loa lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng bước tới chỗ Thẩm Mộ Khanh.
Chắn trước mặt cô.
Thẩm Mộ Khanh cong môi cười, nói: “Tôi đến thăm bà và Tiểu Yên. Sao hôm nay chỉ có mình bà ở trong cửa hàng thế, Tiểu Yên đâu rồi?”
Không biết là do cô nghe nhầm hay sao mà lại nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ vang lên phía sau bà Belinda.
Bà Belinda hoảng loạn mở miệng như đang muốn che giấu cái gì, muốn dùng giọng nói của mình để che đi tiếng nức nở vừa rồi:
“A, Tiểu Yên à, hôm nay Tiểu Yên có việc ở trường nên xin nghỉ một ngày, chỉ có mình tôi ở trong cửa hàng.”
Nếu là trước kia, Thẩm Mộ Khanh sẽ tin lời bà Belinda nói.
Nhưng lúc này hành động của bà ta quá kỳ lạ, Thẩm Mộ Khanh bỗng thấy không yên tâm, nghi ngờ mà nhìn chằm chằm mặt bà Belinda.
“Nhưng tôi nhớ là hôm nay Tiểu Yên không có tiết, sao lại bận việc ở trường được?”
“À… Tôi, tôi không biết! Dù gì Tiểu Yên cũng thực sự xin tôi cho nghỉ một ngày.”
Bà Belinda không tìm thấy lý do nào khác để chặn miệng Thẩm Mộ Khanh nên chỉ đành cứng miệng nói vậy.
Fred cầm khăn ăn trên bàn, đặt bên khóe miệng, thong thả gật đầu.
“Tôi biết ngay là món Trung có thể chinh phục tất cả mọi người mà!” Nụ cười trên mặt Thẩm Mộ Khanh càng tươi tắn hơn, mi mắt cô cong cong, cánh môi óng ánh.
Yết hầu của Fred lăn lên lăn xuống, vẻ nguy hiểm trong ánh mắt anh ngày càng rõ ràng.
Thẩm Mộ Khanh còn chưa nhận ra bản thân quyến rũ đến nhường nào, cô ôm tâm trạng vui vẻ, lắc lắc đầu, chăm chú ăn đồ ăn còn lại trong đĩa.
Bầu không khí quanh bàn ăn rất yên lặng, chỉ có tiếng dao nĩa cắt qua miếng thịt vang lên.
Fred ngước mắt, nhìn Thẩm Mộ Khanh đang vui vẻ ăn sủi cảo tôm, dường như miếng thịt bò trong miệng đã trở nên nhạt nhẽo hơn đôi phần.
Bởi vì có món càng ngon hơn khiến anh phải mơ ước.
Dường như nghĩ tới điều gì, Thẩm Mộ Khanh buông dụng cụ ăn, nhỏ giọng hỏi: “Ngài Fred, khi nào thì tôi có thể đi được?”
Cô hỏi rất cẩn thận, như thể sợ hãi Fred đột ngột đổi ý.
Con ngươi màu xanh nhạt của Fred bỗng chạm phải ánh mắt của Thẩm Mộ Khanh, anh lẳng lặng mà nhìn gương mặt xinh đẹp của cô chăm chú.
Sau khi đặt dao nĩa xuống, Fred trả lời: “Bây giờ đi cũng được, nhưng nhất định phải để Bach đi theo và trở về trước khi trời tối.”
“Hả?” Thẩm Mộ Khanh sửng sốt.
Còn phải cho Bach đi theo?
Cô còn nghi ngờ không biết Bach có dọa Tiểu Yên khóc luôn hay không.
Thẩm Mộ Khanh chu môi, mang theo vẻ ngây thơ mà chính cô cũng chưa nhận ra: “Có thể không để Bach đi theo không ạ?”
Khóe miệng Fred cong lên, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Tất nhiên là được, nhưng đây là cái giá khác, cô bé à.”
Thẩm Mộ Khanh nghe vậy thì lập tức đỏ mặt, đôi mắt hạnh trợn tròn.
Cô thật sự không ngờ con sói đội lốt cừu trước mặt cô lại không biết xấu hổ đến vậy.
Việc gì cũng lái đến phương diện kia được, quả thực… quả thực là… quá xấu xa!
Thẩm Mộ Khanh giận dữ rời bàn, chỉ để lại cho Fred một bóng lưng xinh đẹp.
Cô vừa ra khỏi cửa đã thấy chiếc xe sang kia đỗ trong sân, Bach cũng đã đứng chờ bên cạnh xe.
Thấy Thẩm Mộ Khanh ra ngoài, Bach liền cúi người chào: “Cô Thẩm.”
Mấy người mặc đồ đen bảo vệ bên ngoài biệt thự cũng khom lưng với Thẩm Mộ Khanh.
Đi ra ngoài thôi mà cũng hoành tráng như vậy, Thẩm Mộ Khanh lại thầm cảm thán Fred Keith quyền thế ngập trời.
Cửa xe được mở ra, Thẩm Mộ Khanh ngồi vào chiếc Cayenne này.
“Anh Bach, đi thẳng đến chỗ lần trước anh đưa tôi đến đi.”
Khi cửa hàng chưa đóng cửa, hầu như ngày nào Tiểu Yên và Thẩm Mộ Khanh cũng gặp nhau, không tách nhau ra ngày nào.
Đều phiêu bạt nơi xứ người, dường như hai cô gái Trung Quốc độc thân đang dùng một cách khác để bầu bạn với đối phương.
Tuy không phải người thân nhưng lại hơn hẳn người thân.
Chiếc xe Cayenne từ từ lăn bánh, lần này tâm trạng khi ngồi trên xe của Thẩm Mộ Khanh đã hoàn toàn khác với lần trước.
Cô không biết bao lâu nữa Fred mới chán cô, tuy đôi khi anh làm cô giật mình lo sợ nhưng ít ra thì anh vẫn đối xử với cô rất tốt.
Có ăn, có mặc, có chỗ ở, chỉ cần có thể tồn tại thì thế nào cũng được.
Biểu cảm trên mặt Thẩm Mộ Khanh dần có vẻ đau thương, cô nghiêng đầu nhìn phong cảnh tươi đẹp lướt qua bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ lại bay về phương xa.
“Cô có muốn nghe nhạc không?” Bach đột ngột lên tiếng. Anh ấy nhìn thấy bộ dáng buồn bã của Thẩm Mộ Khanh trong kính chiếu hậu nên mới cất tiếng hỏi.
“Có chứ.” Thẩm Mộ Khanh vui vẻ đón nhận lòng tốt của anh ấy.
Bach thấy cô cười tươi như tắm mình trong gió xuân, như thể thiếu nữ u sầu ban nãy chỉ là ảo giác của anh ấy thôi vậy.
Tiếng nhạc vang lên, lại là bản nhạc của Eugene Doga.
Gramophone Waltz.
Thẩm Mộ Khanh không nén nổi tò mò, hỏi: “Anh Fred thích bản nhạc này lắm à?”
Ánh mắt của Bach không hề di chuyển, anh ta hờ hững đáp: “Tôi không biết ngài ấy có thích bản nhạc này hay không, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều.”
“Cái gì?” Thấy Bach tạm dừng, Thẩm Mộ Khanh hỏi theo bản năng.
Giọng Bach vẫn lạnh nhạt như một cỗ máy:
“Ngài ấy rất thích cô.”
Cấp trên như thế nào thì cấp dưới như vậy!!!
Thẩm Mộ Khanh nghẹn họng, quay đầu đi không nhìn anh ấy nữa. Cô giơ tay vuốt gương mặt đang nóng lên, muốn tốc độ máu chảy lên mặt chậm lại.
Nhưng từng cảnh tượng tối hôm qua lại hiện ra trong đầu óc của Thẩm Mộ Khanh, dường như cảm giác khi tay cô chạm vào làn da rắn rỏi đó vẫn còn đang quanh quẩn ở đầu ngón tay.
Khuôn mặt trắng nõn của cô lại càng đỏ hơn.
Mãi đến khi xe chậm rãi chạy vào ranh giới hẻo lánh của khu vực trung tâm thành phố Munich.
Cửa sổ xe mở ra, gió lạnh thổi vào, lúc này Thẩm Mộ Khanh mới hoàn hồn, nhìn ra bên ngoài.
Nơi này rất quen thuộc, là nơi cô sinh sống hồi lâu.
Thẩm Mộ Khanh không có mặt mũi nhìn Bach, đây là lần đầu tiên cô không lịch sự nói lời cảm ơn với anh ấy.
Sau khi xuống xe, cô thấy tất cả mấy cửa hàng quanh đây đều mở cửa như thường lệ, chỉ có cửa hàng sườn xám của cô là mới đóng cửa.
Vừa quạnh quẽ vừa cô độc.
Xe sang lái vào làm máu hóng hớt của mọi người trào lên, mỗi cửa hàng đều có mấy người tốp năm tốp ba mà thò đầu ra, tò mò nhìn Thẩm Mộ Khanh.
Thẩm Mộ Khanh không thích nhất là bị người khác quan sát, đánh giá, cô nhấc chân bước tới cửa hàng bánh ngọt của bà Belinda.
Cô đi rất nhanh, nhưng Bach vẫn theo sát phía sau cô.
“Bà Belinda!”
Thẩm Mộ Khanh đẩy cửa kính, nhẹ giọng gọi một tiếng.
Không có ai đáp lại, mãi đến khi Thẩm Mộ Khanh bước vào, lại lần nữa cất cao giọng gọi thì mới có người hốt hoảng chạy ra từ bên trong cửa hàng.
Dáng người thấp bé, hơi phát phì, Thẩm Mộ Khanh vừa nhìn đã nhận ra đây là bà Belinda.
Hình như bà Belinda đang sốt ruột, bà ta thở hồng hộc, thân hình mập mạp phập phồng lên xuống.
Thấy người đến là Thẩm Mộ Khanh, đôi mắt màu lam của bà ta có vẻ hoảng loạn.
“Khanh, là cô à, sao tự dưng cô lại tới đây?”
Bà ta qua loa lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng bước tới chỗ Thẩm Mộ Khanh.
Chắn trước mặt cô.
Thẩm Mộ Khanh cong môi cười, nói: “Tôi đến thăm bà và Tiểu Yên. Sao hôm nay chỉ có mình bà ở trong cửa hàng thế, Tiểu Yên đâu rồi?”
Không biết là do cô nghe nhầm hay sao mà lại nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ vang lên phía sau bà Belinda.
Bà Belinda hoảng loạn mở miệng như đang muốn che giấu cái gì, muốn dùng giọng nói của mình để che đi tiếng nức nở vừa rồi:
“A, Tiểu Yên à, hôm nay Tiểu Yên có việc ở trường nên xin nghỉ một ngày, chỉ có mình tôi ở trong cửa hàng.”
Nếu là trước kia, Thẩm Mộ Khanh sẽ tin lời bà Belinda nói.
Nhưng lúc này hành động của bà ta quá kỳ lạ, Thẩm Mộ Khanh bỗng thấy không yên tâm, nghi ngờ mà nhìn chằm chằm mặt bà Belinda.
“Nhưng tôi nhớ là hôm nay Tiểu Yên không có tiết, sao lại bận việc ở trường được?”
“À… Tôi, tôi không biết! Dù gì Tiểu Yên cũng thực sự xin tôi cho nghỉ một ngày.”
Bà Belinda không tìm thấy lý do nào khác để chặn miệng Thẩm Mộ Khanh nên chỉ đành cứng miệng nói vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.