Chương 18:
Leo
15/09/2024
“Kawai CR40A màu pha lê trong suốt, đại dương cầm thuộc series EX trình diễn.”
Không chút chần chừ, cô đọc thẳng tên của cây đàn này.
Trong mắt tràn ngập vẻ vui sướng và kinh ngạc, không có cô gái nào không thích những món đồ đẹp cả.
Huống chi cây đàn dương cầm này không chỉ đẹp mà âm sắc của nó còn cực kỳ hay.
Thẩm Mộ Khanh mừng như điên, lập tức ngồi vào phía trước cây đàn pha lê này.
Thậm chí còn không nhận ra Fred đang tiến lại từ đằng sau.
Khi cô còn chưa nhận ra thì cơ thể nhỏ xinh đã bị Fred ôm vào lòng.
Thẩm Mộ Khanh quay mặt lại theo bản năng, đập vào mắt là xương hàm góc cạnh rõ ràng của anh.
Bàn tay nhỏ bị bàn tay to nhấc lên, nhẹ nhàng đặt phía trên những phím đàn của chiếc đàn dương cầm.
“Có thích không?”
Khi Fred từ từ nghiêng đầu qua, Thẩm Mộ Khanh vội vàng quay mặt sang chỗ khác, nhìn lại cây đàn ở trước mặt.
“Cảm ơn anh, tôi thích lắm.” Thẩm Mộ Khanh cố gắng đè nén sự vui sướng cực độ trong lòng, mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu.
Cảm nhận được niềm vui vẻ trong giọng nói của cô gái, Fred nhéo nhẹ bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên những phím đàn, nghiêng đầu hôn nhẹ gò má mềm mại.
“Có thể chỉ đàn cho mỗi một mình tôi không, cô bé?”
Anh đã được nghe cô đàn ở Thâm Hải Di Châu, kỹ thuật có vẻ mới lạ nhưng trong tiếng đàn lại chất chứa sự dịu dàng và mềm mại độc đáo.
Giống như chính cô vậy.
Bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt sâu thẳm màu xanh ngọc bích, Thẩm Mộ Khanh mím môi, gò má ửng hồng.
Nóng bỏng đến mức cô không biết phải làm sao, chỉ có thể xích về phía trước rồi ngồi xuống nhằm tránh né cái ôm mang tính chiếm hữu của anh.
Fred thấy bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của cô đã nâng lên bèn lùi về sau.
Nhận lấy ly cà phê từ tay Charlotte, anh dựa vào góc đàn dương cầm, yên lặng chờ Thẩm Mộ Khanh bắt đầu.
Khi ngón tay đầu tiên hạ xuống, tiếng đàn vang lên, Thẩm Mộ Khanh bắt đầu đắm chìm vào đó.
Lông mi run rẩy một lúc, sau đó chậm rãi khép lại.
Ngay cả khi không nhìn, cô vẫn có thể đàn được khúc nhạc mà ba mẹ đã đích thân dạy cô khi họ còn sống một cách hoàn hảo.
Trừ lần cuối cùng ở Thâm Hải Di Châu, cô cũng không biết đã bao lâu rồi mình không chơi đàn dương cầm.
Tận hưởng cảm giác tuyệt diệu mà âm nhạc mang đến, mãi đến khi phím đàn cuối cùng được ấn xuống, thanh âm đột ngột dừng lại.
Thẩm Mộ Khanh ngước đôi mắt đã đỏ bừng lên.
“Cạch.”
Là tiếng ly sứ được đặt xuống.
Đôi mắt hạnh đỏ lên, long lanh ánh nước, màu hồng nhạt vẫn còn lưu lại trên gương mặt.
Thẩm Mộ Khanh nghiêng đầu nhìn qua, Fred đã tiến lại gần.
Đặt bàn tay to lớn lên phía trên cây đàn, khom lưng xuống, ngậm lấy đôi môi mềm mại của Thẩm Mộ Khanh.
Vị cà phê hơi đắng, trong khi hương vị của Thẩm Mộ Khanh còn thơm hơn cả hoa tươi.
Cô vẫn ngồi yên ở đó, đầu ngẩng lên cao đón nhận nụ hôn vừa dịu dàng vừa cuồng nhiệt của Fred.
Yết hầu cử động, đầu lưỡi xâm nhập, càn quét giống như cơn lốc, liếm láp từng nơi mà anh yêu thích vô cùng.
Hoàn toàn không nhịn được, ngay từ khi cô nhắm mắt bắt đầu chơi đàn, cả người anh đã nóng bừng bừng.
Nhưng chỉ có thể kiềm chế, kiên nhẫn đến tận bây giờ mới đạt được ước nguyện.
Đôi mắt ngọc bích sáng quắc, dục vọng sôi trào.
Bỗng nhiên Thẩm Mộ Khanh phát ra tiếng nức nở vì khó chịu, lúc này Fred mới buông tha cho cô.
Lúc rời đi còn hôn thêm một cái lên trên cánh môi.
“Sao vậy?”
Hơi thở hai người đan vào nhau, giọng nói của Fred đã khàn đặc.
“Chỗ này đau lắm.”
Thẩm Mộ Khanh vừa định giơ tay xoa nắn cái gáy cứng đờ của mình thì một bàn tay to lớn khác đã làm việc đó trước một bước.
Anh không đeo bao tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn để giảm bớt cơn đau nhức cho cô.
Vì anh xoa nắn quá thoải mái, Thẩm Mộ Khanh thoải mái rên nhẹ một tiếng giống như một con mèo nhỏ được thoả mãn.
Dáng vẻ này làm anh ngứa ngáy vô cùng, bèn nhéo gáy cô một cái rồi hôn lên đó.
Có thể nói chuyện đàng hoàng không vậy hả?
Thẩm Mộ Khanh trừng mắt, đánh lên vai anh, nói: “Sau này mỗi ngày chỉ được hôn hai lần thôi.”
Fred không nói gì, chỉ lẳng lặng ngắm cô.
Ánh mắt quá mức lộ liễu, như muốn nhìn xuyên qua người cô.
Trong cơn xấu hổ, Thẩm Mộ Khanh lại suy nghĩ thêm ba giây, sau đó giơ ba ngón tay lên trước mặt Fred.
“Cùng lắm chỉ được ba lần.”
Vừa dứt lời, đôi môi vừa tách ra đã nhẹ nhàng hôn lên ngón tay trắng xanh của cô.
“Đề nghị không được thông qua, bác bỏ.”
Thẩm Mộ Khanh cạn lời, còn chưa kịp nói tiếp thì một bàn tay đã vòng qua eo cô, bế cô từ trước cây đàn dương cầm lên rồi ôm chặt cô vào lòng.
“Anh làm gì vậy?”
Động tác này quá đột ngột, Thẩm Mộ Khanh la lên, sau đó đặt tay lên ngực anh, ngước mắt lên nhìn.
Fred không nhiều lời, cứ như vậy mà bế Thẩm Mộ Khanh tới phòng ăn, nói: “Ăn cơm đã, rồi tôi sẽ đưa em ra ngoài.”
Tư thế này làm cơ thể hai người dán sát vào nhau, Thẩm Mộ Khanh đỏ mặt, vỗ vỗ lên cánh tay với những khối cơ bắp rắn chắc của anh: “Tôi tự đi được.”
Cô khẽ giãy dụa, nhưng còn chưa kịp tách ra khỏi ngực anh thì bàn tay kia đã đánh lên bờ mông căng tròn đầy đặn như quả đào của cô.
“Ngoan nào.”
Động tác này vừa kết thúc, cô gái nhỏ nhắn đang giãy dụa trong lòng anh đã cứng đơ người, không dám nhúc nhích nữa.
Cuối cùng cũng chịu ngoan rồi.
Fred nhướng mày, ý cười hiện lên trong mắt.
Sau khi được đặt vào bàn ăn, nhìn Charlotte đang sắp xếp đồ ăn, cảm giác xấu hổ đã hoàn toàn biến mất.
Thậm chí còn cảm thấy vui vẻ, cô thật sự không ngờ, sau một loạt sự việc ngày hôm qua, hôm nay Fred vẫn sẵn lòng đưa cô ra ngoài.
“Chúng ta sẽ đi đâu vậy?”
Sau khi ăn xong, Thẩm Mộ Khanh nhìn Fred đang tao nhã thưởng thức bữa sáng ở ngay đối diện, cuối cùng vẫn không nén được tò mò, bèn ngước mắt lên hỏi.
Nhưng Fred không trả lời câu hỏi của cô, anh vươn tay chỉ về bàn ăn trước mặt Thẩm Mộ Khanh.
Charlotte đứng một bên lập tức hiểu ra ý của anh, khi quay lại, trong tay bà ấy đã có thêm một ly sữa bò.
Thẩm Mộ Khanh khó hiểu nhìn bà ấy, nhận lấy ly sữa bò rồi uống cạn dưới sự quan sát của anh.
“Anh mau nói đi mà!”
Giọng điệu có phần hồi hộp, rõ ràng là có ý làm nũng.
Fred không thể kìm nén được trước hành động dịu dàng như vậy, anh đặt bộ đồ ăn trên tay xuống, lau khoé miệng rồi nói: “Thâm Hải Di Châu.”
?
“Đến đó làm gì?”
Vừa dứt lời, Thẩm Mộ Khanh chợt nhớ ra những gì mà mình đã nói với Fred tối ngày hôm qua.
Nhất thời, cô không biết phải nói gì, chính cô cũng không ngờ Fred lại hiểu thành ý này.
Nhưng cô không muốn giải thích lại, nên chỉ làm như không biết.
Dưới ánh mắt trần trụi của Fred, cô thản nhiên gật đầu.
Có dịp được ra ngoài, nhân lúc Fred đang vui, cô phải cố gắng chiều theo anh mới được.
Không chút chần chừ, cô đọc thẳng tên của cây đàn này.
Trong mắt tràn ngập vẻ vui sướng và kinh ngạc, không có cô gái nào không thích những món đồ đẹp cả.
Huống chi cây đàn dương cầm này không chỉ đẹp mà âm sắc của nó còn cực kỳ hay.
Thẩm Mộ Khanh mừng như điên, lập tức ngồi vào phía trước cây đàn pha lê này.
Thậm chí còn không nhận ra Fred đang tiến lại từ đằng sau.
Khi cô còn chưa nhận ra thì cơ thể nhỏ xinh đã bị Fred ôm vào lòng.
Thẩm Mộ Khanh quay mặt lại theo bản năng, đập vào mắt là xương hàm góc cạnh rõ ràng của anh.
Bàn tay nhỏ bị bàn tay to nhấc lên, nhẹ nhàng đặt phía trên những phím đàn của chiếc đàn dương cầm.
“Có thích không?”
Khi Fred từ từ nghiêng đầu qua, Thẩm Mộ Khanh vội vàng quay mặt sang chỗ khác, nhìn lại cây đàn ở trước mặt.
“Cảm ơn anh, tôi thích lắm.” Thẩm Mộ Khanh cố gắng đè nén sự vui sướng cực độ trong lòng, mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu.
Cảm nhận được niềm vui vẻ trong giọng nói của cô gái, Fred nhéo nhẹ bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên những phím đàn, nghiêng đầu hôn nhẹ gò má mềm mại.
“Có thể chỉ đàn cho mỗi một mình tôi không, cô bé?”
Anh đã được nghe cô đàn ở Thâm Hải Di Châu, kỹ thuật có vẻ mới lạ nhưng trong tiếng đàn lại chất chứa sự dịu dàng và mềm mại độc đáo.
Giống như chính cô vậy.
Bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt sâu thẳm màu xanh ngọc bích, Thẩm Mộ Khanh mím môi, gò má ửng hồng.
Nóng bỏng đến mức cô không biết phải làm sao, chỉ có thể xích về phía trước rồi ngồi xuống nhằm tránh né cái ôm mang tính chiếm hữu của anh.
Fred thấy bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của cô đã nâng lên bèn lùi về sau.
Nhận lấy ly cà phê từ tay Charlotte, anh dựa vào góc đàn dương cầm, yên lặng chờ Thẩm Mộ Khanh bắt đầu.
Khi ngón tay đầu tiên hạ xuống, tiếng đàn vang lên, Thẩm Mộ Khanh bắt đầu đắm chìm vào đó.
Lông mi run rẩy một lúc, sau đó chậm rãi khép lại.
Ngay cả khi không nhìn, cô vẫn có thể đàn được khúc nhạc mà ba mẹ đã đích thân dạy cô khi họ còn sống một cách hoàn hảo.
Trừ lần cuối cùng ở Thâm Hải Di Châu, cô cũng không biết đã bao lâu rồi mình không chơi đàn dương cầm.
Tận hưởng cảm giác tuyệt diệu mà âm nhạc mang đến, mãi đến khi phím đàn cuối cùng được ấn xuống, thanh âm đột ngột dừng lại.
Thẩm Mộ Khanh ngước đôi mắt đã đỏ bừng lên.
“Cạch.”
Là tiếng ly sứ được đặt xuống.
Đôi mắt hạnh đỏ lên, long lanh ánh nước, màu hồng nhạt vẫn còn lưu lại trên gương mặt.
Thẩm Mộ Khanh nghiêng đầu nhìn qua, Fred đã tiến lại gần.
Đặt bàn tay to lớn lên phía trên cây đàn, khom lưng xuống, ngậm lấy đôi môi mềm mại của Thẩm Mộ Khanh.
Vị cà phê hơi đắng, trong khi hương vị của Thẩm Mộ Khanh còn thơm hơn cả hoa tươi.
Cô vẫn ngồi yên ở đó, đầu ngẩng lên cao đón nhận nụ hôn vừa dịu dàng vừa cuồng nhiệt của Fred.
Yết hầu cử động, đầu lưỡi xâm nhập, càn quét giống như cơn lốc, liếm láp từng nơi mà anh yêu thích vô cùng.
Hoàn toàn không nhịn được, ngay từ khi cô nhắm mắt bắt đầu chơi đàn, cả người anh đã nóng bừng bừng.
Nhưng chỉ có thể kiềm chế, kiên nhẫn đến tận bây giờ mới đạt được ước nguyện.
Đôi mắt ngọc bích sáng quắc, dục vọng sôi trào.
Bỗng nhiên Thẩm Mộ Khanh phát ra tiếng nức nở vì khó chịu, lúc này Fred mới buông tha cho cô.
Lúc rời đi còn hôn thêm một cái lên trên cánh môi.
“Sao vậy?”
Hơi thở hai người đan vào nhau, giọng nói của Fred đã khàn đặc.
“Chỗ này đau lắm.”
Thẩm Mộ Khanh vừa định giơ tay xoa nắn cái gáy cứng đờ của mình thì một bàn tay to lớn khác đã làm việc đó trước một bước.
Anh không đeo bao tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn để giảm bớt cơn đau nhức cho cô.
Vì anh xoa nắn quá thoải mái, Thẩm Mộ Khanh thoải mái rên nhẹ một tiếng giống như một con mèo nhỏ được thoả mãn.
Dáng vẻ này làm anh ngứa ngáy vô cùng, bèn nhéo gáy cô một cái rồi hôn lên đó.
Có thể nói chuyện đàng hoàng không vậy hả?
Thẩm Mộ Khanh trừng mắt, đánh lên vai anh, nói: “Sau này mỗi ngày chỉ được hôn hai lần thôi.”
Fred không nói gì, chỉ lẳng lặng ngắm cô.
Ánh mắt quá mức lộ liễu, như muốn nhìn xuyên qua người cô.
Trong cơn xấu hổ, Thẩm Mộ Khanh lại suy nghĩ thêm ba giây, sau đó giơ ba ngón tay lên trước mặt Fred.
“Cùng lắm chỉ được ba lần.”
Vừa dứt lời, đôi môi vừa tách ra đã nhẹ nhàng hôn lên ngón tay trắng xanh của cô.
“Đề nghị không được thông qua, bác bỏ.”
Thẩm Mộ Khanh cạn lời, còn chưa kịp nói tiếp thì một bàn tay đã vòng qua eo cô, bế cô từ trước cây đàn dương cầm lên rồi ôm chặt cô vào lòng.
“Anh làm gì vậy?”
Động tác này quá đột ngột, Thẩm Mộ Khanh la lên, sau đó đặt tay lên ngực anh, ngước mắt lên nhìn.
Fred không nhiều lời, cứ như vậy mà bế Thẩm Mộ Khanh tới phòng ăn, nói: “Ăn cơm đã, rồi tôi sẽ đưa em ra ngoài.”
Tư thế này làm cơ thể hai người dán sát vào nhau, Thẩm Mộ Khanh đỏ mặt, vỗ vỗ lên cánh tay với những khối cơ bắp rắn chắc của anh: “Tôi tự đi được.”
Cô khẽ giãy dụa, nhưng còn chưa kịp tách ra khỏi ngực anh thì bàn tay kia đã đánh lên bờ mông căng tròn đầy đặn như quả đào của cô.
“Ngoan nào.”
Động tác này vừa kết thúc, cô gái nhỏ nhắn đang giãy dụa trong lòng anh đã cứng đơ người, không dám nhúc nhích nữa.
Cuối cùng cũng chịu ngoan rồi.
Fred nhướng mày, ý cười hiện lên trong mắt.
Sau khi được đặt vào bàn ăn, nhìn Charlotte đang sắp xếp đồ ăn, cảm giác xấu hổ đã hoàn toàn biến mất.
Thậm chí còn cảm thấy vui vẻ, cô thật sự không ngờ, sau một loạt sự việc ngày hôm qua, hôm nay Fred vẫn sẵn lòng đưa cô ra ngoài.
“Chúng ta sẽ đi đâu vậy?”
Sau khi ăn xong, Thẩm Mộ Khanh nhìn Fred đang tao nhã thưởng thức bữa sáng ở ngay đối diện, cuối cùng vẫn không nén được tò mò, bèn ngước mắt lên hỏi.
Nhưng Fred không trả lời câu hỏi của cô, anh vươn tay chỉ về bàn ăn trước mặt Thẩm Mộ Khanh.
Charlotte đứng một bên lập tức hiểu ra ý của anh, khi quay lại, trong tay bà ấy đã có thêm một ly sữa bò.
Thẩm Mộ Khanh khó hiểu nhìn bà ấy, nhận lấy ly sữa bò rồi uống cạn dưới sự quan sát của anh.
“Anh mau nói đi mà!”
Giọng điệu có phần hồi hộp, rõ ràng là có ý làm nũng.
Fred không thể kìm nén được trước hành động dịu dàng như vậy, anh đặt bộ đồ ăn trên tay xuống, lau khoé miệng rồi nói: “Thâm Hải Di Châu.”
?
“Đến đó làm gì?”
Vừa dứt lời, Thẩm Mộ Khanh chợt nhớ ra những gì mà mình đã nói với Fred tối ngày hôm qua.
Nhất thời, cô không biết phải nói gì, chính cô cũng không ngờ Fred lại hiểu thành ý này.
Nhưng cô không muốn giải thích lại, nên chỉ làm như không biết.
Dưới ánh mắt trần trụi của Fred, cô thản nhiên gật đầu.
Có dịp được ra ngoài, nhân lúc Fred đang vui, cô phải cố gắng chiều theo anh mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.