Chương 4:
Leo
31/08/2024
“Thưa ngài.” Trợ lý ném Joseph sang một bên, sau đó cúi đầu trước Fred, xin chỉ thị kế tiếp của anh.
Thấy Fred không có bất cứ động tác gì, anh ấy lập tức lôi Joseph rời khỏi phòng VIP này.
Cửa lớn đóng lại, toàn bộ không gian chỉ còn Thẩm Mộ Khanh và Fred.
Tiếng đàn vẫn không dừng lại, Thẩm Mộ Khanh tiếp tục hòa tấu khúc nhạc [Luv Letter] mà mình thích nhất.
Đây là khúc nhạc đầu tiên mà ba mẹ dạy cô chơi hồi còn sống.
Tiếng đàn than khóc, Thẩm Mộ Khanh gần như quên hết mọi chuyện, đôi mắt hạnh ướt át chậm rãi nhắm lại.
Thậm chí không biết người ở bên kia bình phong lưu ly đến đây từ khi nào.
Fred tựa người vào bình phong, tay cầm một ly rượu khác.
Đôi mắt sâu thẳm của anh không biết đang ẩn chứa cơn gió lốc như thế nào.
Chỉ biết rằng, giờ phút này anh vô cùng sung sướng.
Đó là niềm vui khi Lang vương bắt được con mồi của mình.
Khúc nhạc kết thúc, cuối cùng Thẩm Mộ Khanh cũng trở về hiện thực.
Cô chầm chậm mở mắt, lập tức hoảng sợ đến nỗi đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi khi thấy người đàn ông bất thình lình xuất hiện trước mắt mình.
Gương mặt quen thuộc ấy khiến cô bối rối không biết nên làm gì bây giờ, hai tay xoắn chặt vào nhau, chỉ khẽ khàng gọi một tiếng: “Thưa ngài.”
Lần thứ hai gặp mặt, ngay cả Fred cũng thổn thức.
Anh cất bước tiến lại gần chú thỏ con đang sợ hãi, giọng nói ẩn chứa ý cười rất khó phát hiện: “Quý cô, chúng ta lại gặp mặt lần nữa.”
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn không dám ngẩng đầu, đành phải cúi đầu nhìn mũi giày cao gót của mình.
Mùi rượu vang thơm nồng và mùi gỗ thơm đặc trưng của người đàn ông hoàn toàn bao phủ thân thể của cô.
Lúc này, Thẩm Mộ Khanh tựa như một con thú nhỏ bị chìm dưới nước, hoàn toàn không thể chạy trốn.
Một bàn tay đeo găng trắng chậm rãi nâng khuôn mặt của cô lên.
Thẩm Mộ Khanh bị ép đến nỗi không thể không đưa mắt nhìn gương mặt tuấn tú của anh.
Sau khi tháo chiếc kính mắt gọng kim loại, đôi mắt của anh thêm phần tà ác và càn rỡ. Đối diện với đôi mắt màu xanh nhạt ấy, Thẩm Mộ Khanh cắn chặt môi dưới, làm cho bản thân mình bình tĩnh lại.
“Vì sao em không nói lời nào?”
Thấy Thẩm Mộ Khanh vẫn không có ý định đáp lại, bàn tay của Fred đang bóp gò má của cô thoáng chốc bóp mạnh hơn, đôi môi đỏ của cô lập tức bị bắt mở ra.
Thẩm Mộ Khanh kinh hô một tiếng nhưng tiếng kêu phát ra đều vỡ tan thành từng mảnh.
Fred đưa ly rượu đến bên môi cô, đổ hết rượu vang trong ly vào miệng cô.
“Khụ! Đừng! Khụ…”
Thẩm Mộ Khanh ra sức giãy dụa nhưng mãi vẫn không thể thoát khỏi sự giam cầm của Fred.
Đôi mắt hạnh của cô thoáng chốc dâng lên hơi nước, rượu vang chảy ra từ khóe miệng, đuôi mắt đỏ lên, ẩn chứa vẻ quyến rũ gợi cảm khiến người ta sinh lòng thương tiếc.
Ánh mắt Fred lóe lên, càng phấn khởi hơn.
Kể từ hôm qua nhìn thấy cô, trái tim của anh đã mất kiểm soát mà trở nên hưng phấn.
Rõ ràng anh đã cho cô cơ hội để trốn thoát, không ngờ họ vẫn gặp lại nhau nhanh đến thế.
Fred ghé lại gần cô, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô.
“Cô bé, tôi đã cho em cơ hội rồi.”
Vừa dứt lời, anh liên tục hôn lên gò má của Thẩm Mộ Khanh, liếm sạch rượu vang chảy ra từ môi đỏ của cô.
Bàn tay to của anh cũng dần dần trượt xuống từ gò má, dừng lại trên chiếc cổ mảnh mai của Thẩm Mộ Khanh.
Cứ như thể giây kế tiếp, bàn tay đeo găng trắng này sẽ nhẹ nhàng bẻ gãy cổ cô.
“Thưa ngài…”
Thân thể Thẩm Mộ Khanh run rẩy, rượu vang làm ướt sườn xám vàng nhạt, tựa như một đóa hoa nở rộ.
Dáng vẻ mặc cho người khác xâu xé này lọt vào mắt Fred càng khiến tâm trạng của anh phấn khởi hơn.
Tên ác quỷ đến từ nước Đức này, đã hoàn toàn coi đóa hoa nhỏ phương đông này là vật sở hữu của mình.
Fred bỗng nở nụ cười, gương mặt tuấn tú trở nên vô cùng càn rỡ.
“Cô bé, đừng sợ hãi.” Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng rời khỏi cổ của cô, chuyển sang vuốt ve đôi môi đỏ.
Sau đó, Fred trực tiếp ngồi lên đàn dương cầm, kéo Thẩm Mộ Khanh vào lòng mình.
Cô quá yếu ớt, hoàn toàn không thể né tránh, đành phải cam chịu ngồi lên đùi anh.
Người đàn ông tựa như ác quỷ này gác cằm lên vai cô, phun ra hơi thở ấm áp:
“Đàn thêm một khúc nhạc cho tôi đi, cô bé Trung Quốc.” Nói xong, Fred hoàn toàn im lặng, dường như thật sự muốn nghe Thẩm Mộ Khanh độc tấu.
Sườn xám rất mỏng, ôm sát thân thể của mình, khoảng cách gần như thế này khiến Thẩm Mộ Khanh có thể hoàn toàn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông sau lưng mình.
Cảm giác này cứ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than!
Thẩm Mộ Khanh cắn răng, vươn tay ra, cuối cùng vẫn kiên trì đặt ngón tay lên phím đàn.
Vẫn là bản nhạc [Luv Letter] vừa rồi.
“Cô bé, bản nhạc này nghe rất đau buồn, phải làm sao cho phải bây giờ?” Fred nãy giờ vẫn nhắm mắt im lặng chợt lên tiếng, khiến Thẩm Mộ Khanh giật thót tim.
Đôi mắt hạnh kia lại lần nữa dâng lên hơi nước, tựa như tiếng rên rỉ của mèo con, khiến người ta sinh lòng thương tiếc.
“Thưa… Thưa ngài, tôi không biết.”
Cô vừa dứt lời, còn định nói thêm gì đó thì bỗng nhiên, miệng nhỏ bị lấp kín.
Mùi rượu vang thoáng chốc xâm chiếm toàn bộ đại não của cô.
Gò má hiện lên màu hồng say lòng người, đôi mắt mê ly dâng lên sương mù mông lung, trông vừa đáng thương vừa tội nghiệp.
Nhìn đôi mắt hạnh của cô, con ngươi màu xanh nhạt của Fred hơi lóe sáng, cuối cùng vẫn giơ tay lên bịt kín mắt cô.
“Cô bé, đừng nhìn tôi kiểu đó.”
Đôi môi được giải thoát, tầm nhìn bị che khuất hoàn toàn. Khi Thẩm Mộ Khanh đang khẽ thở hổn hển, người đàn ông ôm cô vào lòng lại lần nữa lên tiếng: “Tôi sẽ rất đói bụng, rất muốn ăn.”
Anh ta… Anh ta định ăn thịt mình luôn à?!
Thẩm Mộ Khanh bối rối hoảng hốt, chợt nhớ lại cảnh tượng môi Fred dính đầy rượu vang đỏ.
Cô thoáng chốc nghĩ đến truyền thuyết ma cà rồng hút máu người.
Hình như cô cảm nhận được răng nhọn đâm thủng làn da của mình.
Lúc này, trong đầu Thẩm Mộ Khanh chỉ còn lại câu nói của Lỗ Tấn tiên sinh.
Không bùng nổ trong sự im lặng, thì sẽ diệt vong trong sự im lặng!!!
Đôi tay của cô vận dụng hết sức bình sinh, mạnh mẽ đẩy người đàn ông đang tùy ý hôn mình ra ngoài.
Sau đó nhảy xuống đùi anh như một con thỏ.
Cô hoảng hốt bối rối đẩy cánh cửa nhỏ, trốn ra ngoài.
Hơi ấm trong tay biến mất, Fred vẫn không có động tác gì, chỉ tùy ý liếm rượu vang bắn lên môi mình.
Lại lần nữa, đừng hòng trốn thoát, cô bé.
Nước mắt chảy xuôi trên gò má, Thẩm Mộ Khanh cắn chặt môi dưới, tủi thân chạy xuống lầu.
Nhưng giữa đường, cô bắt gặp Collin đang đi tuần tra.
“Cô gái Trung Quốc, cô làm việc xong chưa? Cô sao…”
Collin vui vẻ định chào hỏi Thẩm Mộ Khanh, lại bất thình lình thấy cô gái đang khóc như lê hoa đái vũ.
Anh ta không nhịn được lấy khăn tay từ túi áo, đưa đến trước mặt cô.
Khăn tay trắng muốt giống hệt găng tay của người đàn ông kia.
Thẩm Mộ Khanh vốn định rời đi ngay lập tức nhưng vẫn không nhịn được dừng chân.
“Anh Collin, thù lao của tôi đây? Khi nào anh mới trả thù lao cho tôi?” Giọng nói của cô hơi khàn khàn kiệt sức. Nhưng dù vậy, chất giọng mềm mại của cô cũng vẫn giống hệt một con thú nhỏ đang gào thét, không có bất cứ sức đe dọa nào.
Thấy Fred không có bất cứ động tác gì, anh ấy lập tức lôi Joseph rời khỏi phòng VIP này.
Cửa lớn đóng lại, toàn bộ không gian chỉ còn Thẩm Mộ Khanh và Fred.
Tiếng đàn vẫn không dừng lại, Thẩm Mộ Khanh tiếp tục hòa tấu khúc nhạc [Luv Letter] mà mình thích nhất.
Đây là khúc nhạc đầu tiên mà ba mẹ dạy cô chơi hồi còn sống.
Tiếng đàn than khóc, Thẩm Mộ Khanh gần như quên hết mọi chuyện, đôi mắt hạnh ướt át chậm rãi nhắm lại.
Thậm chí không biết người ở bên kia bình phong lưu ly đến đây từ khi nào.
Fred tựa người vào bình phong, tay cầm một ly rượu khác.
Đôi mắt sâu thẳm của anh không biết đang ẩn chứa cơn gió lốc như thế nào.
Chỉ biết rằng, giờ phút này anh vô cùng sung sướng.
Đó là niềm vui khi Lang vương bắt được con mồi của mình.
Khúc nhạc kết thúc, cuối cùng Thẩm Mộ Khanh cũng trở về hiện thực.
Cô chầm chậm mở mắt, lập tức hoảng sợ đến nỗi đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi khi thấy người đàn ông bất thình lình xuất hiện trước mắt mình.
Gương mặt quen thuộc ấy khiến cô bối rối không biết nên làm gì bây giờ, hai tay xoắn chặt vào nhau, chỉ khẽ khàng gọi một tiếng: “Thưa ngài.”
Lần thứ hai gặp mặt, ngay cả Fred cũng thổn thức.
Anh cất bước tiến lại gần chú thỏ con đang sợ hãi, giọng nói ẩn chứa ý cười rất khó phát hiện: “Quý cô, chúng ta lại gặp mặt lần nữa.”
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn không dám ngẩng đầu, đành phải cúi đầu nhìn mũi giày cao gót của mình.
Mùi rượu vang thơm nồng và mùi gỗ thơm đặc trưng của người đàn ông hoàn toàn bao phủ thân thể của cô.
Lúc này, Thẩm Mộ Khanh tựa như một con thú nhỏ bị chìm dưới nước, hoàn toàn không thể chạy trốn.
Một bàn tay đeo găng trắng chậm rãi nâng khuôn mặt của cô lên.
Thẩm Mộ Khanh bị ép đến nỗi không thể không đưa mắt nhìn gương mặt tuấn tú của anh.
Sau khi tháo chiếc kính mắt gọng kim loại, đôi mắt của anh thêm phần tà ác và càn rỡ. Đối diện với đôi mắt màu xanh nhạt ấy, Thẩm Mộ Khanh cắn chặt môi dưới, làm cho bản thân mình bình tĩnh lại.
“Vì sao em không nói lời nào?”
Thấy Thẩm Mộ Khanh vẫn không có ý định đáp lại, bàn tay của Fred đang bóp gò má của cô thoáng chốc bóp mạnh hơn, đôi môi đỏ của cô lập tức bị bắt mở ra.
Thẩm Mộ Khanh kinh hô một tiếng nhưng tiếng kêu phát ra đều vỡ tan thành từng mảnh.
Fred đưa ly rượu đến bên môi cô, đổ hết rượu vang trong ly vào miệng cô.
“Khụ! Đừng! Khụ…”
Thẩm Mộ Khanh ra sức giãy dụa nhưng mãi vẫn không thể thoát khỏi sự giam cầm của Fred.
Đôi mắt hạnh của cô thoáng chốc dâng lên hơi nước, rượu vang chảy ra từ khóe miệng, đuôi mắt đỏ lên, ẩn chứa vẻ quyến rũ gợi cảm khiến người ta sinh lòng thương tiếc.
Ánh mắt Fred lóe lên, càng phấn khởi hơn.
Kể từ hôm qua nhìn thấy cô, trái tim của anh đã mất kiểm soát mà trở nên hưng phấn.
Rõ ràng anh đã cho cô cơ hội để trốn thoát, không ngờ họ vẫn gặp lại nhau nhanh đến thế.
Fred ghé lại gần cô, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô.
“Cô bé, tôi đã cho em cơ hội rồi.”
Vừa dứt lời, anh liên tục hôn lên gò má của Thẩm Mộ Khanh, liếm sạch rượu vang chảy ra từ môi đỏ của cô.
Bàn tay to của anh cũng dần dần trượt xuống từ gò má, dừng lại trên chiếc cổ mảnh mai của Thẩm Mộ Khanh.
Cứ như thể giây kế tiếp, bàn tay đeo găng trắng này sẽ nhẹ nhàng bẻ gãy cổ cô.
“Thưa ngài…”
Thân thể Thẩm Mộ Khanh run rẩy, rượu vang làm ướt sườn xám vàng nhạt, tựa như một đóa hoa nở rộ.
Dáng vẻ mặc cho người khác xâu xé này lọt vào mắt Fred càng khiến tâm trạng của anh phấn khởi hơn.
Tên ác quỷ đến từ nước Đức này, đã hoàn toàn coi đóa hoa nhỏ phương đông này là vật sở hữu của mình.
Fred bỗng nở nụ cười, gương mặt tuấn tú trở nên vô cùng càn rỡ.
“Cô bé, đừng sợ hãi.” Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng rời khỏi cổ của cô, chuyển sang vuốt ve đôi môi đỏ.
Sau đó, Fred trực tiếp ngồi lên đàn dương cầm, kéo Thẩm Mộ Khanh vào lòng mình.
Cô quá yếu ớt, hoàn toàn không thể né tránh, đành phải cam chịu ngồi lên đùi anh.
Người đàn ông tựa như ác quỷ này gác cằm lên vai cô, phun ra hơi thở ấm áp:
“Đàn thêm một khúc nhạc cho tôi đi, cô bé Trung Quốc.” Nói xong, Fred hoàn toàn im lặng, dường như thật sự muốn nghe Thẩm Mộ Khanh độc tấu.
Sườn xám rất mỏng, ôm sát thân thể của mình, khoảng cách gần như thế này khiến Thẩm Mộ Khanh có thể hoàn toàn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông sau lưng mình.
Cảm giác này cứ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than!
Thẩm Mộ Khanh cắn răng, vươn tay ra, cuối cùng vẫn kiên trì đặt ngón tay lên phím đàn.
Vẫn là bản nhạc [Luv Letter] vừa rồi.
“Cô bé, bản nhạc này nghe rất đau buồn, phải làm sao cho phải bây giờ?” Fred nãy giờ vẫn nhắm mắt im lặng chợt lên tiếng, khiến Thẩm Mộ Khanh giật thót tim.
Đôi mắt hạnh kia lại lần nữa dâng lên hơi nước, tựa như tiếng rên rỉ của mèo con, khiến người ta sinh lòng thương tiếc.
“Thưa… Thưa ngài, tôi không biết.”
Cô vừa dứt lời, còn định nói thêm gì đó thì bỗng nhiên, miệng nhỏ bị lấp kín.
Mùi rượu vang thoáng chốc xâm chiếm toàn bộ đại não của cô.
Gò má hiện lên màu hồng say lòng người, đôi mắt mê ly dâng lên sương mù mông lung, trông vừa đáng thương vừa tội nghiệp.
Nhìn đôi mắt hạnh của cô, con ngươi màu xanh nhạt của Fred hơi lóe sáng, cuối cùng vẫn giơ tay lên bịt kín mắt cô.
“Cô bé, đừng nhìn tôi kiểu đó.”
Đôi môi được giải thoát, tầm nhìn bị che khuất hoàn toàn. Khi Thẩm Mộ Khanh đang khẽ thở hổn hển, người đàn ông ôm cô vào lòng lại lần nữa lên tiếng: “Tôi sẽ rất đói bụng, rất muốn ăn.”
Anh ta… Anh ta định ăn thịt mình luôn à?!
Thẩm Mộ Khanh bối rối hoảng hốt, chợt nhớ lại cảnh tượng môi Fred dính đầy rượu vang đỏ.
Cô thoáng chốc nghĩ đến truyền thuyết ma cà rồng hút máu người.
Hình như cô cảm nhận được răng nhọn đâm thủng làn da của mình.
Lúc này, trong đầu Thẩm Mộ Khanh chỉ còn lại câu nói của Lỗ Tấn tiên sinh.
Không bùng nổ trong sự im lặng, thì sẽ diệt vong trong sự im lặng!!!
Đôi tay của cô vận dụng hết sức bình sinh, mạnh mẽ đẩy người đàn ông đang tùy ý hôn mình ra ngoài.
Sau đó nhảy xuống đùi anh như một con thỏ.
Cô hoảng hốt bối rối đẩy cánh cửa nhỏ, trốn ra ngoài.
Hơi ấm trong tay biến mất, Fred vẫn không có động tác gì, chỉ tùy ý liếm rượu vang bắn lên môi mình.
Lại lần nữa, đừng hòng trốn thoát, cô bé.
Nước mắt chảy xuôi trên gò má, Thẩm Mộ Khanh cắn chặt môi dưới, tủi thân chạy xuống lầu.
Nhưng giữa đường, cô bắt gặp Collin đang đi tuần tra.
“Cô gái Trung Quốc, cô làm việc xong chưa? Cô sao…”
Collin vui vẻ định chào hỏi Thẩm Mộ Khanh, lại bất thình lình thấy cô gái đang khóc như lê hoa đái vũ.
Anh ta không nhịn được lấy khăn tay từ túi áo, đưa đến trước mặt cô.
Khăn tay trắng muốt giống hệt găng tay của người đàn ông kia.
Thẩm Mộ Khanh vốn định rời đi ngay lập tức nhưng vẫn không nhịn được dừng chân.
“Anh Collin, thù lao của tôi đây? Khi nào anh mới trả thù lao cho tôi?” Giọng nói của cô hơi khàn khàn kiệt sức. Nhưng dù vậy, chất giọng mềm mại của cô cũng vẫn giống hệt một con thú nhỏ đang gào thét, không có bất cứ sức đe dọa nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.