Chương 7:
Leo
02/09/2024
Thấy Thẩm Mộ Khanh ngồi một mình trong xe run rẩy, nước mắt rưng rưng trên bờ mi, cuối cùng Collin không nhịn được bảo:
“Khanh, xuống xe đi.”
Anh ta vươn tay định kéo cô xuống xe.
Nhưng còn chưa chạm được vào cánh tay cô thì cô lại bất ngờ né tránh, điên cuồng giãy giụa.
“Anh mau đưa tôi về đi! Tôi không đi đâu hết!”
Collin bỏ tay xuống, mở toang cửa xe ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
Đợi cô bình tĩnh lại, anh ta mới chậm rãi lên tiếng:
“Khanh, xin cô cứu tôi.”
Thẩm Mộ Khanh không tin nổi, quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông có giọng nói khàn khàn kia.
Lúc này, cô mới phát hiện ra mí mắt anh ta thâm quầng, mắt vằn tơ máu.
Dường như từ trước tới nay anh ta chưa từng được ngủ một giấc thật ngon, khác xa người đàn ông trò chuyện vui vẻ với cô đêm qua.
Thấy đầu óc cô đã tỉnh táo lại, Collin lắc đầu đắng chát:
“Cô không trốn nổi đâu, ngài Fred có quyền lực ngập trời, nếu như hôm nay cô không đi vào trong đó thì một giây sau chúng ta sẽ bị đuổi khỏi Đức.”
Giọng Collin run rẩy, trong lúc Thẩm Mộ Khanh dần dần suy sụp, anh ta tiếp tục mở miệng: “Khanh, thật đấy, cô phải tin tôi, ngài ấy có rất nhiều cách để làm được điều đó.”
Chỉ cần một mệnh lệnh của ngài ấy, tất cả mọi người xung quanh sẽ lập tức cô lập cô.
Không biết bao lâu sau, nước mắt trên mặt Thẩm Mộ Khanh đã khô.
Collin trông thấy cô gái trước mặt động đậy, đôi bàn tay nhỏ tái nhợt cởi dây an toàn ra.
Anh ta lùi lại mấy bước, để cho cô xuống xe.
Ánh nắng chói chang. Đáng lẽ trong một ngày thời tiết như thế này, cô phải đang ngồi phơi nắng bên ngoài cửa hàng với Tiểu Yên và kể về mấy chuyện thú vị dạo gần đây với bà Belinda hàng xóm.
Nhưng cửa hàng đã không còn nữa, Tiểu Yên cũng không còn ở đó.
Chỉ còn lại một mình cô đối diện với vực sâu không đáy này.
Tiểu Yên từng nói xưa nay kẻ có tiền luôn rất xấu xa, trái tim của bọn họ đã xấu xa rồi nhưng thủ đoạn của bọn họ còn tồi tệ hơn.
Đến giờ Thẩm Mộ Khanh vẫn còn nhớ Tiểu Yên ngồi trên ghế, lắc đầu khinh bỉ, nói:
“Bọn tư bản đáng ghét này chơi con nhà người ta xong là vứt bỏ, trường bọn em có một bạn nữ đã bị như vậy. Có được rồi là vứt bỏ, không có chút tự trọng nào.”
Hiện tại dường như cô đã rơi vào tình cảnh ấy mà không thể quay đầu lại, một giọt lệ trào ra từ đôi mắt xinh đẹp của cô.
Cô bước về phía cổng, chỉ để lại một câu:
“Anh Collin, tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
Vệ sĩ đứng gác ở cổng mở cổng ra cho cô vào. Nhìn theo bóng dáng xinh đẹp đi khuất tầm mắt, Collin tự tát mình một cái bạt tai đau điếng.
Sau đó, anh ta lên xe rời đi.
Ngôi biệt thự này vẫn được bày biện giống lần trước cô tới đây, chỉ có điều ngắm nhìn nó từ góc độ hiện tại, hết thảy chung quanh lại càng trở nên xa xỉ và hoa lệ hơn.
Tất cả đều vượt ra khỏi hiểu biết của Thẩm Mộ Khanh về hai chữ “xa hoa”.
Đèn trong phòng được bật sáng toàn bộ, ánh đèn từ chiếc đèn pha lê trên đỉnh đầu nhẹ nhàng trút xuống.
Trong môi trường sáng sủa như vậy, cô có thể nhìn thấy rõ người đàn ông đang ngồi tựa người vào sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hiện tại anh chỉ mặc một chiếc sơmi trắng, cúc áo được cởi bớt ra vài khuy.
Vạt áo mở rộng, để lộ lồng ngực rắn rỏi, tay áo sơ mi được xắn lên, những thớ cơ đẹp hoàn hảo ở cánh tay hiện ra rõ ràng trước mắt Thẩm Mộ Khanh.
Chân Thẩm Mộ Khanh dường như bị dán keo xuống sàn nhà, không nhúc nhích nổi, cứ thế đứng yên ở cửa nhìn anh.
Chiếc kính mắt được để trên mặt bàn, đôi găng tay trắng đã được anh tháo ra.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, giữa hai ngón tay có kẹp một điếu thuốc lá Treasurer.
Giữa làn khói vấn vít, đúng lúc này, khuôn mặt đẹp tới mức khiến các vị thần cũng phải đố kỵ kia mở ra.
Con ngươi màu xanh nhạt nhìn xoáy vào Thẩm Mộ Khanh, dáng vẻ biếng nhác, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lượt.
Đứng trước ánh mắt mãnh liệt như vậy, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô nhắm lại, khiến người khác không biết được cảm xúc của cô lúc này.
Hầu kết của Fred nhẹ nhàng nhấp nhô, anh thở nhẹ làn khói trong miệng ra, ngồi thẳng người lên, dúi điếu thuốc trong tay vào chiếc gạt tàn, dụi tắt nó.
Anh cứ thế lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt.
Không biết bao lâu sau, khi nhìn thấy đôi chân đi giày cao gót kia run lên vì đứng quá lâu, Fred mới cười, nói:
“Lại đây.”
Một câu nói bất ngờ của anh khiến Thẩm Mộ Khanh cảnh giác trở lại.
Sau một hồi giãy giụa, cuối cùng cô chấp nhận thỏa hiệp, buông xuôi, cất bước đi về phía anh.
Cô bước tới càng ngày càng gần. Khi đi tới trước mặt anh, cô nhìn thấy rõ sự hưng phấn trong mắt anh.
Con ngươi màu xanh nhạt nhuốm màu vui thích trở nên quyến rũ hơn.
Fred vươn một tay ra kéo Thẩm Mộ Khanh vào lòng.
Anh đang hôn cô.
“Ngài Fred.”
Lúc này, Thẩm Mộ Khanh khẽ gọi tên anh, cố gắng nói chuyện với anh.
“Khanh, xuống xe đi.”
Anh ta vươn tay định kéo cô xuống xe.
Nhưng còn chưa chạm được vào cánh tay cô thì cô lại bất ngờ né tránh, điên cuồng giãy giụa.
“Anh mau đưa tôi về đi! Tôi không đi đâu hết!”
Collin bỏ tay xuống, mở toang cửa xe ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
Đợi cô bình tĩnh lại, anh ta mới chậm rãi lên tiếng:
“Khanh, xin cô cứu tôi.”
Thẩm Mộ Khanh không tin nổi, quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông có giọng nói khàn khàn kia.
Lúc này, cô mới phát hiện ra mí mắt anh ta thâm quầng, mắt vằn tơ máu.
Dường như từ trước tới nay anh ta chưa từng được ngủ một giấc thật ngon, khác xa người đàn ông trò chuyện vui vẻ với cô đêm qua.
Thấy đầu óc cô đã tỉnh táo lại, Collin lắc đầu đắng chát:
“Cô không trốn nổi đâu, ngài Fred có quyền lực ngập trời, nếu như hôm nay cô không đi vào trong đó thì một giây sau chúng ta sẽ bị đuổi khỏi Đức.”
Giọng Collin run rẩy, trong lúc Thẩm Mộ Khanh dần dần suy sụp, anh ta tiếp tục mở miệng: “Khanh, thật đấy, cô phải tin tôi, ngài ấy có rất nhiều cách để làm được điều đó.”
Chỉ cần một mệnh lệnh của ngài ấy, tất cả mọi người xung quanh sẽ lập tức cô lập cô.
Không biết bao lâu sau, nước mắt trên mặt Thẩm Mộ Khanh đã khô.
Collin trông thấy cô gái trước mặt động đậy, đôi bàn tay nhỏ tái nhợt cởi dây an toàn ra.
Anh ta lùi lại mấy bước, để cho cô xuống xe.
Ánh nắng chói chang. Đáng lẽ trong một ngày thời tiết như thế này, cô phải đang ngồi phơi nắng bên ngoài cửa hàng với Tiểu Yên và kể về mấy chuyện thú vị dạo gần đây với bà Belinda hàng xóm.
Nhưng cửa hàng đã không còn nữa, Tiểu Yên cũng không còn ở đó.
Chỉ còn lại một mình cô đối diện với vực sâu không đáy này.
Tiểu Yên từng nói xưa nay kẻ có tiền luôn rất xấu xa, trái tim của bọn họ đã xấu xa rồi nhưng thủ đoạn của bọn họ còn tồi tệ hơn.
Đến giờ Thẩm Mộ Khanh vẫn còn nhớ Tiểu Yên ngồi trên ghế, lắc đầu khinh bỉ, nói:
“Bọn tư bản đáng ghét này chơi con nhà người ta xong là vứt bỏ, trường bọn em có một bạn nữ đã bị như vậy. Có được rồi là vứt bỏ, không có chút tự trọng nào.”
Hiện tại dường như cô đã rơi vào tình cảnh ấy mà không thể quay đầu lại, một giọt lệ trào ra từ đôi mắt xinh đẹp của cô.
Cô bước về phía cổng, chỉ để lại một câu:
“Anh Collin, tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
Vệ sĩ đứng gác ở cổng mở cổng ra cho cô vào. Nhìn theo bóng dáng xinh đẹp đi khuất tầm mắt, Collin tự tát mình một cái bạt tai đau điếng.
Sau đó, anh ta lên xe rời đi.
Ngôi biệt thự này vẫn được bày biện giống lần trước cô tới đây, chỉ có điều ngắm nhìn nó từ góc độ hiện tại, hết thảy chung quanh lại càng trở nên xa xỉ và hoa lệ hơn.
Tất cả đều vượt ra khỏi hiểu biết của Thẩm Mộ Khanh về hai chữ “xa hoa”.
Đèn trong phòng được bật sáng toàn bộ, ánh đèn từ chiếc đèn pha lê trên đỉnh đầu nhẹ nhàng trút xuống.
Trong môi trường sáng sủa như vậy, cô có thể nhìn thấy rõ người đàn ông đang ngồi tựa người vào sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hiện tại anh chỉ mặc một chiếc sơmi trắng, cúc áo được cởi bớt ra vài khuy.
Vạt áo mở rộng, để lộ lồng ngực rắn rỏi, tay áo sơ mi được xắn lên, những thớ cơ đẹp hoàn hảo ở cánh tay hiện ra rõ ràng trước mắt Thẩm Mộ Khanh.
Chân Thẩm Mộ Khanh dường như bị dán keo xuống sàn nhà, không nhúc nhích nổi, cứ thế đứng yên ở cửa nhìn anh.
Chiếc kính mắt được để trên mặt bàn, đôi găng tay trắng đã được anh tháo ra.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, giữa hai ngón tay có kẹp một điếu thuốc lá Treasurer.
Giữa làn khói vấn vít, đúng lúc này, khuôn mặt đẹp tới mức khiến các vị thần cũng phải đố kỵ kia mở ra.
Con ngươi màu xanh nhạt nhìn xoáy vào Thẩm Mộ Khanh, dáng vẻ biếng nhác, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lượt.
Đứng trước ánh mắt mãnh liệt như vậy, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô nhắm lại, khiến người khác không biết được cảm xúc của cô lúc này.
Hầu kết của Fred nhẹ nhàng nhấp nhô, anh thở nhẹ làn khói trong miệng ra, ngồi thẳng người lên, dúi điếu thuốc trong tay vào chiếc gạt tàn, dụi tắt nó.
Anh cứ thế lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt.
Không biết bao lâu sau, khi nhìn thấy đôi chân đi giày cao gót kia run lên vì đứng quá lâu, Fred mới cười, nói:
“Lại đây.”
Một câu nói bất ngờ của anh khiến Thẩm Mộ Khanh cảnh giác trở lại.
Sau một hồi giãy giụa, cuối cùng cô chấp nhận thỏa hiệp, buông xuôi, cất bước đi về phía anh.
Cô bước tới càng ngày càng gần. Khi đi tới trước mặt anh, cô nhìn thấy rõ sự hưng phấn trong mắt anh.
Con ngươi màu xanh nhạt nhuốm màu vui thích trở nên quyến rũ hơn.
Fred vươn một tay ra kéo Thẩm Mộ Khanh vào lòng.
Anh đang hôn cô.
“Ngài Fred.”
Lúc này, Thẩm Mộ Khanh khẽ gọi tên anh, cố gắng nói chuyện với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.