Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 796: Anh là giống giáo chủ lắm sao?
Nguyệt Lưu Hương
26/09/2023
Tiêu Ân lập tức đáp: “Tiểu thư, có hai chuyện. Chuyện thứ nhất là cái đêm cô và Triệu Vân Sâm gặp nhau ở quán bar Tinh Không, khụ khụ, chuyện thứ hai là cô dính líu với bọn buôn lậu m.a tú.y.”
Kỷ Hi Nguyệt nghe xong, không khỏi gấp gáp nói: “Anh Hàn, chuyện của Triệu Vân Sâm chắc anh cũng đã hiểu rồi mà, em gài bẫy Lý Mai nhưng chẳng may lại gặp cậu ta uống say bét nhè, nên anh muốn dạy dỗ cậu ta thế nào thì tùy ý, đừng nghi ngờ tấm lòng của em, lúc nào em cũng thật lòng và trung thành với anh Hàn, nhật nguyệt khả biểu, tuyệt không hai lòng.”
Lời nói của Kỷ Hi Nguyệt khiến cả ba người có mặt ở đó đầu giăng đầy mạng nhện, không ngờ là đại tiểu thư cũng sợ cậu chủ đến như vậy.
Còn tưởng đâu mỗi lần cô dỗ dành cậu chủ ghê gớm lắm, hóa ra cũng nịnh nọt như ai thôi.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, thấy dáng vẻ căng như dây đàn của cô anh cũng có chút sầu não.
Anh cũng đâu có nói là không tin cô, anh chỉ muốn để cô thêm một lần nữa nhận ra là những lúc không có anh ở đây, cô đã gặp phải đủ loại nguy hiểm, nên làm sao mà anh yên tâm cho được?
Nhưng thoạt thấy thái độ của cô hệt như con đang thấy cha, Triệu Húc Hàn bỗng có chút chạnh lòng, có phải anh đã quá nghiêm khắc hay quá hung dữ với cô rồi không, để bây giờ cô lại sợ anh tới mức như vậy?
Kể từ khi quan hệ giữa hai người tốt lên, cũng là từ sau đêm đó, anh thực sự đã không còn tổn thương cô nữa, chuyện gì cũng xuôi theo ý cô, cưng chiều cô hết mức có thể.
Nhưng ngay lúc này anh bất chợt nhận ra, hình như tận sâu trong xương tủy cô luôn sợ hãi anh, nếu không cô sẽ không bao giờ nói ra những lời như trung thành tận tâm, nhật nguyệt khả biểu, tuyệt không hai lòng?
Sao anh cứ cảm thấy mình như Thần Long giáo chủ thế nhỉ!
“Anh không hề hoài nghi em, em đừng căng thẳng như vậy.” Triệu Húc Hàn thở dài thườn thượt.
Kỷ Hi Nguyệt nghe anh nói vậy liền cười xòa: “Thật à? Vậy anh Hàn không được ghen đấy nhé. Em với Triệu Vân Sâm tuyệt đối không có khả năng, nên anh mà ghen thì thật sự rất buồn cười đấy.”
“Ừm.” Triệu Húc Hàn không muốn nói tiếp chủ đề này nữa.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Chuyện thứ hai thì để em nói chi tiết cho anh biết. Bởi vì chuyện này có liên quan đến Tiền Giang Thành, em thực sự không thể làm gơ được. Với lại em nói anh nghe, lần này em thật sự có trực giác, cho nên em muốn giúp cảnh sát phá án càng sớm càng tốt, vì bọn buôn lậu m.a tú.y này vô cùng nguy hiểm.”
“Ý em là trưởng phòng Kim?” Triệu Húc Hàn hỏi
“Đúng vậy. Ông ta thực ra là một tên đầu sỏ, nhưng bây giờ đang là nội gián, lại quyền cao chức trọng, nên không có bằng chứng thì không thể tóm được, với lại qua chuyện Hà Vĩ bị giết người bịt miệng càng chứng tỏ được trực giác của em là đúng.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Tiêu Ân và thím Lý đều cau mày, chuyện này quả thực khá nan giải.
Ấn đường của Triệu Húc Hàn nhíu chặt lại: “Anh biết trực giác của em rất chuẩn, vị trưởng phòng Kim này quả thực có vấn đề, nhưng bây giờ không có bằng chứng, mà Triệu gia lại không thể dính líu với hai chữ này, em cũng biết rồi đấy, có tốt xấu gì cũng không được đề cập, nhưng em là người phụ nữ của anh, chuyện này lại vô cùng nguy hiểm, nên anh không thể mặc kệ được.”
“Cậu chủ!” Tiêu Ân nhất thời biến sắc.
Thím Lý cuống quýt nói: “Cậu chủ, như vậy không ổn đâu. Nếu để Nhất Gia và lão gia biết được, chuyện này phải làm thế nào?”
Kỷ Hi Nguyệt cũng không khỏi lo lắng: “Anh Hàn, anh đừng lo lắng, cũng không cần giúp đỡ em đâu, em sẽ tự mình lo liệu, với lại em đã nhờ Hạ Tâm Lan giúp đỡ có được chút manh mối rồi, bây giờ đang gài bẫy chờ trưởng phòng Kim nhảy vào thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt liền kể lại kế hoạch của ba người đội trưởng cho mọi người nghe.
“Tài khoản của vợ trước ông ta thực sự có vấn đề sao?” Triệu Húc Hàn cũng sửng sốt không kém, không ngờ là Kỷ Hi Nguyệt lại đến nhờ Hạ Tâm Lan giúp đỡ, nhưng để có được tin tức như vậy, chỉ e là bên đó cũng không thể làm công khai.
Kỷ Hi Nguyệt nghe xong, không khỏi gấp gáp nói: “Anh Hàn, chuyện của Triệu Vân Sâm chắc anh cũng đã hiểu rồi mà, em gài bẫy Lý Mai nhưng chẳng may lại gặp cậu ta uống say bét nhè, nên anh muốn dạy dỗ cậu ta thế nào thì tùy ý, đừng nghi ngờ tấm lòng của em, lúc nào em cũng thật lòng và trung thành với anh Hàn, nhật nguyệt khả biểu, tuyệt không hai lòng.”
Lời nói của Kỷ Hi Nguyệt khiến cả ba người có mặt ở đó đầu giăng đầy mạng nhện, không ngờ là đại tiểu thư cũng sợ cậu chủ đến như vậy.
Còn tưởng đâu mỗi lần cô dỗ dành cậu chủ ghê gớm lắm, hóa ra cũng nịnh nọt như ai thôi.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, thấy dáng vẻ căng như dây đàn của cô anh cũng có chút sầu não.
Anh cũng đâu có nói là không tin cô, anh chỉ muốn để cô thêm một lần nữa nhận ra là những lúc không có anh ở đây, cô đã gặp phải đủ loại nguy hiểm, nên làm sao mà anh yên tâm cho được?
Nhưng thoạt thấy thái độ của cô hệt như con đang thấy cha, Triệu Húc Hàn bỗng có chút chạnh lòng, có phải anh đã quá nghiêm khắc hay quá hung dữ với cô rồi không, để bây giờ cô lại sợ anh tới mức như vậy?
Kể từ khi quan hệ giữa hai người tốt lên, cũng là từ sau đêm đó, anh thực sự đã không còn tổn thương cô nữa, chuyện gì cũng xuôi theo ý cô, cưng chiều cô hết mức có thể.
Nhưng ngay lúc này anh bất chợt nhận ra, hình như tận sâu trong xương tủy cô luôn sợ hãi anh, nếu không cô sẽ không bao giờ nói ra những lời như trung thành tận tâm, nhật nguyệt khả biểu, tuyệt không hai lòng?
Sao anh cứ cảm thấy mình như Thần Long giáo chủ thế nhỉ!
“Anh không hề hoài nghi em, em đừng căng thẳng như vậy.” Triệu Húc Hàn thở dài thườn thượt.
Kỷ Hi Nguyệt nghe anh nói vậy liền cười xòa: “Thật à? Vậy anh Hàn không được ghen đấy nhé. Em với Triệu Vân Sâm tuyệt đối không có khả năng, nên anh mà ghen thì thật sự rất buồn cười đấy.”
“Ừm.” Triệu Húc Hàn không muốn nói tiếp chủ đề này nữa.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Chuyện thứ hai thì để em nói chi tiết cho anh biết. Bởi vì chuyện này có liên quan đến Tiền Giang Thành, em thực sự không thể làm gơ được. Với lại em nói anh nghe, lần này em thật sự có trực giác, cho nên em muốn giúp cảnh sát phá án càng sớm càng tốt, vì bọn buôn lậu m.a tú.y này vô cùng nguy hiểm.”
“Ý em là trưởng phòng Kim?” Triệu Húc Hàn hỏi
“Đúng vậy. Ông ta thực ra là một tên đầu sỏ, nhưng bây giờ đang là nội gián, lại quyền cao chức trọng, nên không có bằng chứng thì không thể tóm được, với lại qua chuyện Hà Vĩ bị giết người bịt miệng càng chứng tỏ được trực giác của em là đúng.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Tiêu Ân và thím Lý đều cau mày, chuyện này quả thực khá nan giải.
Ấn đường của Triệu Húc Hàn nhíu chặt lại: “Anh biết trực giác của em rất chuẩn, vị trưởng phòng Kim này quả thực có vấn đề, nhưng bây giờ không có bằng chứng, mà Triệu gia lại không thể dính líu với hai chữ này, em cũng biết rồi đấy, có tốt xấu gì cũng không được đề cập, nhưng em là người phụ nữ của anh, chuyện này lại vô cùng nguy hiểm, nên anh không thể mặc kệ được.”
“Cậu chủ!” Tiêu Ân nhất thời biến sắc.
Thím Lý cuống quýt nói: “Cậu chủ, như vậy không ổn đâu. Nếu để Nhất Gia và lão gia biết được, chuyện này phải làm thế nào?”
Kỷ Hi Nguyệt cũng không khỏi lo lắng: “Anh Hàn, anh đừng lo lắng, cũng không cần giúp đỡ em đâu, em sẽ tự mình lo liệu, với lại em đã nhờ Hạ Tâm Lan giúp đỡ có được chút manh mối rồi, bây giờ đang gài bẫy chờ trưởng phòng Kim nhảy vào thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt liền kể lại kế hoạch của ba người đội trưởng cho mọi người nghe.
“Tài khoản của vợ trước ông ta thực sự có vấn đề sao?” Triệu Húc Hàn cũng sửng sốt không kém, không ngờ là Kỷ Hi Nguyệt lại đến nhờ Hạ Tâm Lan giúp đỡ, nhưng để có được tin tức như vậy, chỉ e là bên đó cũng không thể làm công khai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.