Chương 61: Kết.
JUNE H.
22/08/2021
Khi cả đội đều hoàn thành nhiệm vụ và trở lại phi thuyền, họ thấy thủ lĩnh của mình từ trong căn cứ địch bước ra. Từ Lâm ôm chặt cô gái nhỏ trong tay, rảo bước đi vào trong chiến hạm dưới biết bao con mắt bất ngờ của đồng đội.
"Hải Triều, cứu cô ấy trước!"
Dì Uyên, Thế Minh cùng Hải Triều nhanh chóng đỡ lấy cơ thể cô gái kia. Từ Lâm sau đó đã ho khan ra rất nhiều máu, sắc mặt tái mét, hắn vạch áo ra để lộ vết thương dưới bụng. Lúc này Từ Lâm mới cảm thấy choáng váng, những người trước mặt là ai cũng không còn nhìn rõ nữa, loạng choạng rồi ngã nhào ra đất.
Phi thuyền tức tốc trở về hành tinh mẹ. Mục đích ban đầu tuy đã đạt được, nhưng bầu không khí ãm đạm vẫn bao trùm khắp nơi.
..............................................
Mọi chuyện của gia tộc đều được giữ kín kể từ ngày đó. Từ Lâm đã chuyển hẳn về nhà làm việc. Cánh cổng dinh thự chỉ mở ra để đón vài vị khách đặc biệt, còn lại, thậm chí cả các Cổ đông lớn, các trưởng lão cũng không được gặp mặt vị chủ tịch trẻ này.
Vết thương của Từ Lâm được Hải Triều chữa trị kịp thời nên đã không ảnh hưởng tính mạng. Vài ngày sau khi trở về dinh thự, hắn đã có thể tự đi lại được.
Trong dinh thự xuất hiện một nội qui mới. Không một ai được phép bước vào phòng riêng của cậu chủ. Việc quét dọn căn phòng cũng được chính tay Từ Lâm đảm nhiệm.
Bọn họ đồn rằng thiếu gia bị dính kịch độc, gương mặt bị phá hủy nên không muốn ai nhìn thấy; có người nói hắn bị thần kinh, nên bị dì Uyên bắt nhốt lại; người lại bảo thiếu gia nhà này mắc bệnh tự luyến, yêu bản thân quá mức sợ hãi phải đụng chạm đến người khác.
Tin đồn vô số, nhưng Trịnh Gia mặc nhiên không hề đứng lên phản pháo lại hay đính chính bất cứ thứ gì, bởi lẽ đó không phải thứ Trịnh Gia quan tâm.
.................
Từ Lâm ngồi trêи chiếc ghế bành quen thuộc. Hắc Miêu nằm gọn trong lòng hắn, ngoan ngoãn ve vẩy chiếc đuôi to. Hắn nhìn con mèo trêи đùi, khẽ vuốt ve nó.
Dưới sân, chiếc xe của Hải Triều vừa hay rẽ vào sảnh. Ngày kiểm tra định kỳ đã đến. Từ Lâm liếc mắt nhìn chiếc lồng kính giữa phòng. Bên trong là một thiếu nữ hương sắc tuyệt trần. Cô gái khoác trêи mình một bộ váy trắng, tóc xõa dài đen nháy. Làn da trắng nhợt nhạt như một xác chết, nhưng hơi thở của cô vẫn rất đều đặn.
Có vài sợi dây truyền dẫn thứ chất lỏng đỏ vào người cô. Thứ này chính xác là máu, và nó sẽ giúp duy trì cơ thể tuyệt mỹ này.
Hải Triều tỉ mỉ kiểm tra các số liệu trêи màn hình. Chỉ số đều ổn định, nhưng người con gái ấy mặc nhiên không chút động đậy. Hắn thở dài nhìn Từ Lâm mặt mày vẫn lạnh tanh, ung dung ôm Hắc Miêu trong lòng.
Năm đó Thế Minh tự nguyện hy sinh tính mạng bước vào lồng nuôi cấy, chỉ để có thể duy trì đủ lượng máu nuôi Nhật An. Tuy cứu được cơ thể, nhưng não bộ không thể hồi phục.
"Hải Triều, chỉ cần cô ấy tỉnh dậy, cô ấy không còn nhớ gì về tôi cũng được."
"Cậu muốn tôi nhân bản cô ấy?"
Hải Triều ngây ngốc trước gã bạn của mình. Đây là lần đầu tiên anh thấy hắn ta xúc động. Từ Lâm để cánh tay lên che mắt lại. Nhưng vẫn dễ dàng nhận ra hắn ta đang tức đến phát khóc.
"Từ Lâm, Nhật An sẽ không nhớ bất cứ thứ gì của trước đây, như một con người mới."
Từ Lâm im lặng, rồi khẽ gật đầu. Hắn chỉ cần thấy cô mở mắt, vui vẻ trở lại. Còn lại mọi thứ hắn không quan tâm nữa.
Hải Triều trở nên đầy do dự, chuyện này hắn thật sự không chắc chắn. Toàn bộ nghiên cứu này đều từ Trịnh Văn mà ra. Không phải khi không mà người ta lại nói: "Nhân bản con người là vô nhân tính".
"Nếu thành công thì không nói, còn nếu thất bại, thì Nhật An sẽ vĩnh viễn..."
Trong một giây phút, Từ Lâm chợt hiểu ra âm mưu của cha mình. Chỉ vì một người con gái, mà hắn có thể mặc kệ tất cả.
........................
Sau đó rất lâu, có một căn dinh thự màu trắng cô độc mọc lên giữa lãnh địa của một gia tộc lớn. Người ta đồn thổi dinh thự đó là nơi dưỡng già của người thừa kế cuối cùng của gia tộc này. Chưa ai thật sự đặt chân đến đó bởi người ta sợ bị nguyền rủa sẽ cô độc suốt đời như người thừa kế kia.
Cứ mỗi sáng mai, tếng nhạc êm ái lại vang lên. Tòa dinh thự trắng này không có người hầu, chỉ còn người chủ ở đó. Ánh nắng thơ mộng rọi vào dãy cửa sổ, làm cho hành lang như sáng bừng lên đầy ấm áp. Phong cách Đông Dương với tông trắng sữa làm cho không gian vừa cổ kính vẫn rất dịu dàng.
Bên ngoài rừng thông xào xạc đung đưa theo gió. Tán lá hòa vào nhịp điệu của thiên nhiên. Mùi thông tươi mát phảng phấc một sự bình yên khó tả.
Người đàn ông tựa lưng vào góc thông, ngắm nhìn bình minh dưới chân đồi. Chân người đó khẽ đánh nhịp theo điệu jazz tình tứ từ tòa dinh thự vang ra.
Nắng ấm lan vàng khắp mặt vườn. Ngọn cỏ cái hoa bên dưới cũng được nắng phủ vàng ươm.
Chợt người đó cuối xuống bế con mèo đen dưới chân lên.
"Sắp tới giờ rồi nhỉ? Gọi chủ của ngươi dậy thôi nào."- Người kia nói rồi nhẹ nhàng ôm chú mèo đi vào trong.
Cô gái trẻ nằm trêи chiếc giường lớn giữa một căn phòng trắng tinh tươm. Gương mặt dịu dàng vẫn còn say trong giấc ngủ đầy tĩnh lặng. Trêи người cô là bộ váy ngủ ren trắng điệu đà. Suối tóc dài làm nổi bật thêm các đường nét tinh tú.
Người đàn ông nhẹ nhàng ngồi vào vị trí kế bên cô, tay khẽ đặt lên chiếc eo nhỏ. Làn da hồng hào mềm mại, một cơ thể mới đầy sức sống. Người con gái này là tất cả với hắn.
Nhìn cô, tim hắn chợt lỡ mất vài nhịp. Cảm giác bình yên quen thuộc lại ùa về. Khung cảnh thơ mộng lúc cả hai ở bên nhau, vui vẻ, hạnh phúc, tất cả như đắm chìm mọi nơ ron thần kinh của hắn.
Nắng sáng ấm áp chiếu vào căn phòng. Vệt nắng soi sáng dung nhang diễm lệ của cô. Làn da mịn màng lại ửng hồng thêm. Anh ta nhịn không được, khẽ vuốt ve gò má đào kia.
"..." - Hắn gọi thầm tên cô.
Cô gái khẽ cựa quậy. Hàng mi nheo lại rồi từ từ mở mắt ra.
"Anh...anh là ai?"- Giọng nói trong trẻo pha lẫn ít tông bậc hốt hoảng. Cô đảo mắt nhìn một lượt xung quanh. Mọi thứ với cô đều thật xa lạ. Người đàn ông trước mặt là ai, đây là đâu, tại sao cô lại ở đây, cô là ai?
Nét mặt ngơ ngác của cô dần chuyển sang trạng thái hoảng sợ khiến anh ta hơi chau mày. Cô quấn lấy cơ thể nhỏ nhắn của mình vào tấm chăn dày, rồi nép sát vào góc giường.
Chuyện này anh chắc hẳn đã lường trước, nhưng vẫn không khỏi thất vọng. Hắn thở dài đứng dậy. Trước vẻ ngây ngốc của cô, hắn không nhịn được bèn thở dài. Trước khi rời khỏi phòng, hắn mỉm cười, dịu dàng nói.
"Đây là nhà em, từ bây giờ tôi sẽ chăm sóc cho em thật tốt!"
Đúng vậy, hắn nợ cô rất nhiều. Kể từ giờ, hắn sẽ đền đáp cho người con gái của hắn thật tốt.
Tương lai cô có thật sự trở lại yêu thương hắn không còn không nói trước được, nhưng hắn nguyện mãi bên cô.
"Em sửa soạn đi, tôi đi làm đồ ăn sáng đây, đợi em dưới bếp."
Cửa phòng đóng lại. Người đàn ông đó vừa đi ra khỏi đó, cô thiếu nữ nhỏ liền lật đật chạy đến nhìn vào chiếc gương trang điểm. Người con gái trong gương thật đẹp. Cô đưa tay lên sờ thử các đường nét trêи mặt. Là thật ư?
Con mèo đen từ đâu nhảy xổm vào lòng cô ngồi, nó ngoe nguẩy đuôi, dúi đầu vào người cô làm nũng. Cô chợt bế nó lên gãi gãi bụng nó.
"Hắc Miêu?..."
.........................................
Nắng ấm xâm chiếm các mặt tường của dinh thự. Soi rọi vào bên trong các căn phòng. Trêи tường, các bức họa hai người chủ của nó được cẩn thận lồng trong các khung kính. Mỗi bức tranh đều có chú thích nhỏ cẩn thận bên dưới: Từ Lâm và bảo bối nhỏ Nhật An.
"Hải Triều, cứu cô ấy trước!"
Dì Uyên, Thế Minh cùng Hải Triều nhanh chóng đỡ lấy cơ thể cô gái kia. Từ Lâm sau đó đã ho khan ra rất nhiều máu, sắc mặt tái mét, hắn vạch áo ra để lộ vết thương dưới bụng. Lúc này Từ Lâm mới cảm thấy choáng váng, những người trước mặt là ai cũng không còn nhìn rõ nữa, loạng choạng rồi ngã nhào ra đất.
Phi thuyền tức tốc trở về hành tinh mẹ. Mục đích ban đầu tuy đã đạt được, nhưng bầu không khí ãm đạm vẫn bao trùm khắp nơi.
..............................................
Mọi chuyện của gia tộc đều được giữ kín kể từ ngày đó. Từ Lâm đã chuyển hẳn về nhà làm việc. Cánh cổng dinh thự chỉ mở ra để đón vài vị khách đặc biệt, còn lại, thậm chí cả các Cổ đông lớn, các trưởng lão cũng không được gặp mặt vị chủ tịch trẻ này.
Vết thương của Từ Lâm được Hải Triều chữa trị kịp thời nên đã không ảnh hưởng tính mạng. Vài ngày sau khi trở về dinh thự, hắn đã có thể tự đi lại được.
Trong dinh thự xuất hiện một nội qui mới. Không một ai được phép bước vào phòng riêng của cậu chủ. Việc quét dọn căn phòng cũng được chính tay Từ Lâm đảm nhiệm.
Bọn họ đồn rằng thiếu gia bị dính kịch độc, gương mặt bị phá hủy nên không muốn ai nhìn thấy; có người nói hắn bị thần kinh, nên bị dì Uyên bắt nhốt lại; người lại bảo thiếu gia nhà này mắc bệnh tự luyến, yêu bản thân quá mức sợ hãi phải đụng chạm đến người khác.
Tin đồn vô số, nhưng Trịnh Gia mặc nhiên không hề đứng lên phản pháo lại hay đính chính bất cứ thứ gì, bởi lẽ đó không phải thứ Trịnh Gia quan tâm.
.................
Từ Lâm ngồi trêи chiếc ghế bành quen thuộc. Hắc Miêu nằm gọn trong lòng hắn, ngoan ngoãn ve vẩy chiếc đuôi to. Hắn nhìn con mèo trêи đùi, khẽ vuốt ve nó.
Dưới sân, chiếc xe của Hải Triều vừa hay rẽ vào sảnh. Ngày kiểm tra định kỳ đã đến. Từ Lâm liếc mắt nhìn chiếc lồng kính giữa phòng. Bên trong là một thiếu nữ hương sắc tuyệt trần. Cô gái khoác trêи mình một bộ váy trắng, tóc xõa dài đen nháy. Làn da trắng nhợt nhạt như một xác chết, nhưng hơi thở của cô vẫn rất đều đặn.
Có vài sợi dây truyền dẫn thứ chất lỏng đỏ vào người cô. Thứ này chính xác là máu, và nó sẽ giúp duy trì cơ thể tuyệt mỹ này.
Hải Triều tỉ mỉ kiểm tra các số liệu trêи màn hình. Chỉ số đều ổn định, nhưng người con gái ấy mặc nhiên không chút động đậy. Hắn thở dài nhìn Từ Lâm mặt mày vẫn lạnh tanh, ung dung ôm Hắc Miêu trong lòng.
Năm đó Thế Minh tự nguyện hy sinh tính mạng bước vào lồng nuôi cấy, chỉ để có thể duy trì đủ lượng máu nuôi Nhật An. Tuy cứu được cơ thể, nhưng não bộ không thể hồi phục.
"Hải Triều, chỉ cần cô ấy tỉnh dậy, cô ấy không còn nhớ gì về tôi cũng được."
"Cậu muốn tôi nhân bản cô ấy?"
Hải Triều ngây ngốc trước gã bạn của mình. Đây là lần đầu tiên anh thấy hắn ta xúc động. Từ Lâm để cánh tay lên che mắt lại. Nhưng vẫn dễ dàng nhận ra hắn ta đang tức đến phát khóc.
"Từ Lâm, Nhật An sẽ không nhớ bất cứ thứ gì của trước đây, như một con người mới."
Từ Lâm im lặng, rồi khẽ gật đầu. Hắn chỉ cần thấy cô mở mắt, vui vẻ trở lại. Còn lại mọi thứ hắn không quan tâm nữa.
Hải Triều trở nên đầy do dự, chuyện này hắn thật sự không chắc chắn. Toàn bộ nghiên cứu này đều từ Trịnh Văn mà ra. Không phải khi không mà người ta lại nói: "Nhân bản con người là vô nhân tính".
"Nếu thành công thì không nói, còn nếu thất bại, thì Nhật An sẽ vĩnh viễn..."
Trong một giây phút, Từ Lâm chợt hiểu ra âm mưu của cha mình. Chỉ vì một người con gái, mà hắn có thể mặc kệ tất cả.
........................
Sau đó rất lâu, có một căn dinh thự màu trắng cô độc mọc lên giữa lãnh địa của một gia tộc lớn. Người ta đồn thổi dinh thự đó là nơi dưỡng già của người thừa kế cuối cùng của gia tộc này. Chưa ai thật sự đặt chân đến đó bởi người ta sợ bị nguyền rủa sẽ cô độc suốt đời như người thừa kế kia.
Cứ mỗi sáng mai, tếng nhạc êm ái lại vang lên. Tòa dinh thự trắng này không có người hầu, chỉ còn người chủ ở đó. Ánh nắng thơ mộng rọi vào dãy cửa sổ, làm cho hành lang như sáng bừng lên đầy ấm áp. Phong cách Đông Dương với tông trắng sữa làm cho không gian vừa cổ kính vẫn rất dịu dàng.
Bên ngoài rừng thông xào xạc đung đưa theo gió. Tán lá hòa vào nhịp điệu của thiên nhiên. Mùi thông tươi mát phảng phấc một sự bình yên khó tả.
Người đàn ông tựa lưng vào góc thông, ngắm nhìn bình minh dưới chân đồi. Chân người đó khẽ đánh nhịp theo điệu jazz tình tứ từ tòa dinh thự vang ra.
Nắng ấm lan vàng khắp mặt vườn. Ngọn cỏ cái hoa bên dưới cũng được nắng phủ vàng ươm.
Chợt người đó cuối xuống bế con mèo đen dưới chân lên.
"Sắp tới giờ rồi nhỉ? Gọi chủ của ngươi dậy thôi nào."- Người kia nói rồi nhẹ nhàng ôm chú mèo đi vào trong.
Cô gái trẻ nằm trêи chiếc giường lớn giữa một căn phòng trắng tinh tươm. Gương mặt dịu dàng vẫn còn say trong giấc ngủ đầy tĩnh lặng. Trêи người cô là bộ váy ngủ ren trắng điệu đà. Suối tóc dài làm nổi bật thêm các đường nét tinh tú.
Người đàn ông nhẹ nhàng ngồi vào vị trí kế bên cô, tay khẽ đặt lên chiếc eo nhỏ. Làn da hồng hào mềm mại, một cơ thể mới đầy sức sống. Người con gái này là tất cả với hắn.
Nhìn cô, tim hắn chợt lỡ mất vài nhịp. Cảm giác bình yên quen thuộc lại ùa về. Khung cảnh thơ mộng lúc cả hai ở bên nhau, vui vẻ, hạnh phúc, tất cả như đắm chìm mọi nơ ron thần kinh của hắn.
Nắng sáng ấm áp chiếu vào căn phòng. Vệt nắng soi sáng dung nhang diễm lệ của cô. Làn da mịn màng lại ửng hồng thêm. Anh ta nhịn không được, khẽ vuốt ve gò má đào kia.
"..." - Hắn gọi thầm tên cô.
Cô gái khẽ cựa quậy. Hàng mi nheo lại rồi từ từ mở mắt ra.
"Anh...anh là ai?"- Giọng nói trong trẻo pha lẫn ít tông bậc hốt hoảng. Cô đảo mắt nhìn một lượt xung quanh. Mọi thứ với cô đều thật xa lạ. Người đàn ông trước mặt là ai, đây là đâu, tại sao cô lại ở đây, cô là ai?
Nét mặt ngơ ngác của cô dần chuyển sang trạng thái hoảng sợ khiến anh ta hơi chau mày. Cô quấn lấy cơ thể nhỏ nhắn của mình vào tấm chăn dày, rồi nép sát vào góc giường.
Chuyện này anh chắc hẳn đã lường trước, nhưng vẫn không khỏi thất vọng. Hắn thở dài đứng dậy. Trước vẻ ngây ngốc của cô, hắn không nhịn được bèn thở dài. Trước khi rời khỏi phòng, hắn mỉm cười, dịu dàng nói.
"Đây là nhà em, từ bây giờ tôi sẽ chăm sóc cho em thật tốt!"
Đúng vậy, hắn nợ cô rất nhiều. Kể từ giờ, hắn sẽ đền đáp cho người con gái của hắn thật tốt.
Tương lai cô có thật sự trở lại yêu thương hắn không còn không nói trước được, nhưng hắn nguyện mãi bên cô.
"Em sửa soạn đi, tôi đi làm đồ ăn sáng đây, đợi em dưới bếp."
Cửa phòng đóng lại. Người đàn ông đó vừa đi ra khỏi đó, cô thiếu nữ nhỏ liền lật đật chạy đến nhìn vào chiếc gương trang điểm. Người con gái trong gương thật đẹp. Cô đưa tay lên sờ thử các đường nét trêи mặt. Là thật ư?
Con mèo đen từ đâu nhảy xổm vào lòng cô ngồi, nó ngoe nguẩy đuôi, dúi đầu vào người cô làm nũng. Cô chợt bế nó lên gãi gãi bụng nó.
"Hắc Miêu?..."
.........................................
Nắng ấm xâm chiếm các mặt tường của dinh thự. Soi rọi vào bên trong các căn phòng. Trêи tường, các bức họa hai người chủ của nó được cẩn thận lồng trong các khung kính. Mỗi bức tranh đều có chú thích nhỏ cẩn thận bên dưới: Từ Lâm và bảo bối nhỏ Nhật An.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.