Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 88: Học y sao?

Trạch trạch nhân sinh

23/02/2017

Khi Bạch Tiểu Mễ tỉnh lại, vừa mở mắt ra là một mặt gấu gần trong gang tấc, râu gấu đụng mặt nàng, cảm giác ngứa quen thuộc.

Bỗng nhiên đôi mắt gấu vốn nhắm chặt lại mở ra, đôi con ngươi thâm thúy như ngọc đen tiến vào tầm mắt nàng, lập tức mặt gấu nở một nụ cười thật rạng rỡ, trông thật ngốc nghếch.

“Nương tử!” Bởi vì vừa mới tỉnh lại, giọng nói có chút khàn, từ tính mang theo mị lực nam tính, đánh thẳng vào lòng người, tim nàng nhất thời lỡ nhịp.

“Ba!” Bỗng nhiên tiếng hôn môi vang lên, Bạch Tiểu Mễ chỉ cảm thấy cánh môi mình bị đụng, đợi phản ứng kịp mới biết nàng đã bị bạn gấu nào đó chiếm tiện nghi.

Bạch Tiểu Mễ trừng mắt nhìn tên lưu manh chiếm tiện nghi của nàng, tên này đúng là một giây cũng không quên chiếm tiện nghi mà?

“Sớm nha nương tử!” Nhìn nét mặt sinh động của nương tử, bạn gấu cười ha ha, trong mắt đầy mỹ mãn vui sướng.

“Cười cái gì? Còn không mau rời giường?” Bạch Tiểu Mễ tức giận đạp mấy cái vào bạn gấu ngây ngô, lập tức nhanh chóng rời giường, đối với Lý Mặc Nhiên, tâm tình Bạch Tiểu Mễ cực phức tạp, cho nên Bạch Tiểu Mễ không muốn gần hắn, nhưng Lý Mặc Nhiên lại không nghĩ như vậy, chỉ cần không làm gì liền dính lấy nàng, hận không thể trực tiếp dính chặt vào người nàng không rời.

Thời điểm hai người rửa mặt xong rồi tiến vào nhà ăn, phát hiện trong phòng ăn có bốn người.

“Đại ca, Đại tẩu!” Lý Thụy Nhiên nhìn hai người đi vào, mắt sáng rực gọi.

“Đại ca, Đại tẩu!” Giọng nói Lý Cảnh Nhiên trong veo lạnh lùng.

“Mặc Nhiên ca!” Nghe tiếng hai người gọi, nữ tử mỹ lệ trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Lý Mặc Nhiên u oán, nhưng khi nhìn hướng Bạch Tiểu Mễ, đáy mắt thâm sâu hiện ghen tỵ.

Trong phòng ăn còn một người khác chỉ im lặng không lên tiếng nhưng dung mạo của hắn khiến người khó có thể bỏ qua, bởi vì bộ dáng người này thật sự rất đẹp, đẹp không giống người thế gian, như trích tiên trên chín tầng trời, khiến người không thể không tôn trọng vẻ đẹp thánh khiết của hắn.

“Mạc Tư!” Kỳ thật người này Bạch Tiểu Mễ không quá kinh ngạc, dù sao ngày hôm qua đã gặp Nhạc Dao, với người lấy công tử nhà mình làm trọng như Nhạc Dao, không có khả năng một mình xuất hiện ở nơi này.

Lý Mặc Nhiên không nhìn ai, chỉ nhìn về phía người xuất hiện khó hiểu kia, người này tạo cho Lý Mặc Nhiên cảm giác nguy cơ chưa từng có từ trước tới này.

Lý Mặc Nhiên nhìn về phía nương tử bên cạnh, khi nhìn thấy trong mắt nàng không có mê luyến, hắn thở dài nhẹ nhõm, chỉ có điều, ngay cả như vậy, Lý Mặc Nhiên vẫn cảnh giác, tay nắm chặt tay nương tử.

Hai người ngồi vào bàn, Lý Mặc Nhiên nhìn về phía Nhị đệ nhà mình, ý tứ thắc mắc trong mắt rõ ràng.

“Đại ca chưa từng gặp đi! Vị này chính là sư phụ của Tư Nguyên!” Nghe tên, Lý Cảnh Nhiên nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Mễ, theo lời Đại tẩu, xem ra người này ở đây không phải ngẫu nhiên?

Tư Nguyên kinh ngạc nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Mễ, sau đó nhìn sư phụ, phát hiện sư phụ nở nụ cười, tuy không rõ nhưng quả thật hắn đã cười, khóe miệng hơi vểnh, trong mắt hắn nhu hòa không ít.



Nhìn thay đổi của sư phụ, trong lòng Tư Nguyên thấy hồi hộp, đôi mắt tính kế càng thêm ghen tị.

Vì sao? Nữ tử này có gì tốt? Dung mạo nàng ta không đẹp bằng nàng, một tay Tư Nguyên nàng y thuật cao minh, trên toàn bộ đại lục trừ sư phụ cùng sư huynh, không ai tốt hơn so với nàng, đến võ công, nàng coi như đệ nhất cao thủ.

Nhưng vì sao, mặc kệ Lý Mặc Nhiên thích nữ tử này, thế nhưng ngay cả sư phụ luôn đối với nữ tử không có cảm xúc lại thay đổi?

Nàng vốn nghĩ, muốn để người Mặc Nhiên ca luôn gọi là thê tử này bị sư phụ hấp dẫn, sau đó phản bội Mặc Nhiên ca, khi đó nàng liền có cơ hội, nhưng trước giờ nàng chưa từng nghĩ tới, sư phụ sẽ có cảm tình với nữ tử này, dù sao nàng vẫn nghĩ chuyện đó không có khả năng.

Sự thật phát sinh ngay trước mắt, Tư Nguyên nhất thời bị việc này đả kích, sắc mặt vốn trắng bệch thêm vài phần ghen tị cùng không dám tin, bất quá nàng cúi đầu thật sâu, không để cảm xúc của mình biểu hiện ra ngoài.

“Nguyên lai là cốc chủ Thần Y cốc, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!” Lý Mặc Nhiên nhìn về phía Mặc Tư, vẻ mặt chân thành.

“Gia chủ khách khí, Mạc Tư phiền ngài!” Vẫn là giọng nói trong veo lạnh lùng nhưng lại khiến người ta không thể khinh thường, ngược lại cảm thấy hắn nên là người như vậy, thái độ cũng theo lý thường.

“Cốc chủ có thể tới Lam Tinh phủ, Mặc Nhiên tự nhiên hoan nghênh vô cùng, tại sao lại quấy rầy chứ!” Lý Mặc Nhiên chính trực bình thản nói, không bởi vì thân phận đối phương mà có lời nịnh bợ cùng ý mượn sức.

Mặc Tư gật đầu, ánh mắt trong veo lạnh lùng chống lại đôi mắt sâu sắc của Lý Mặc Nhiên, hai người cứ nhìn như vậy, mãi đến khi ánh nhìn kỳ dị của Bạch Tiểu Mễ bắn phá trên thân hai người, lúc này mỗi người mới thu lại ánh mắt của mình.

Thấy hai người không nhìn nhau “thâm tình” nữa, Bạch Tiểu Mễ có chút tiếc hận.

Làm một hủ nữ, tuy không tính toán sự nghiệp phát triển đam mỹ nhưng nàng rất muốn nhìn công và thụ hiện thực, hơn nữa còn là loại mỹ nhân kết hợp với dã thú.

“Nương tử, nàng nghĩ gì thế?” Không biết vì sao? Nhìn ánh mắt lấp lánh của nương tử, Lý Mặc Nhiên liền thấy lạnh sống lưng, cảm thấy suy nghĩ trong đầu nàng nhất định không phải chuyện tốt.

Ánh mắt như vậy? Rất có ý tứ nha? Mạc Tư nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ, trong mắt tràn đầy hứng thú!

“A! Không có gì! Không có gì! Ha ha! Ta nghĩ khi nào mới có thể ăn cơm, ta đói bụng rồi!” Chẳng lẽ muốn nàng nói, nàng là muốn nhìn hai người bọn họ có hay không phát triển quan hệ yêu đương sao? Nếu nàng dám nói ra, có thể biết chắc chắn kết cục của nàng sẽ cực kỳ thảm.

“Bắt đầu đi!” Lý Mặc Nhiên mỉm cười, dùng đũa gắp thức ăn vào trong bát Bạch Tiểu Mễ.

Bạch Tiểu Mễ chỉ nhìn thoáng qua, cũng không quá để ý, trực tiếp ăn.

“Mạc Tư ngươi là thần y sao?” Bạch Tiểu Mễ tò mò hỏi, cốc chủ Thần y cốc, Bạch Tiểu Mễ nghe cực kỳ rõ ràng, không nghĩ tới mỹ nam lại còn là thầy thuốc, thật sự khó có được.

“Xem như thế!” Giọng nói trong veo lạnh lùng, Mạc Tư tao nhã ăn cơm.



“Thật sự quá thần kỳ!” Trước kia Bạch Tiểu Mễ rất sùng bái những thầy thuốc, kiếp trước nàng vốn muốn học y nhưng bởi vì phụ thân nên mới học nông khoa, đối với người chuyên cứu sống người khác, Bạch Tiểu Mễ nàng rất có cảm tình.

“Ha ha ha! Nếu Tiểu Mễ nguyện ý, Mạc Tư nguyện đem y thuật suốt đời truyền cho Tiểu Mễ, như thế nào?” Mạc Tư bỗng nhiên nói.

Mắt sâu Lý Mặc Nhiên bỗng hơi nheo lại nhìn nam tử đẹp không giống người thường kia, hắn ta là muốn đào góc tường nhà hắn sao? Được lắm! Được lắm! Lý Mặc Nhiên dùng nét mặt không đổi, nhìn về phía nương tử bên người.

“Thật…, vẫn là thôi đi!” Bạch Tiểu Mễ cao hứng nhưng lập tức cảm thấy hai ánh mắt bất thường truyền đến, một là ghen ghét, một ôn nhu, Bạch Tiểu Mễ vốn nói muốn đáp ứng lại bị nuốt trở về.

“Không sao, nếu Tiểu Mễ không muốn bái sư, Mạc Tư chỉ dạy nàng y thuật, Tiểu Mễ không báo sư cũng không cần lo lắng!” Mỹ nam tử nói chuyện, giọng điệu tinh khiết dễ nghe, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ tràn đầy ý cười hiền lành.

Tư Nguyên nắm chặt tay trong ống tay áo, móng tay đâm sâu vào da thịt mà không biết.

Vì sao? Nàng trăm cay nghìn đắng cầu xin, vì sao nàng ta vừa tới lại có được, nếu nàng ta đồng ý, vậy Thần Y cốc chủ tương lai? Tư Nguyên không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể bình tĩnh nhìn Bạch Tiểu Mễ, lúc này nàng cũng hoàn toàn quên che giấu suy nghĩ của mình, ánh mắt ghen ghét lộ liễu nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ, mang theo nồng nặc không cam lòng.

Lý Mặc Nhiên tự nhiên cũng lo lắng, tuy nương tử nhà mình học y là chuyện tốt, nhưng Lý Mặc Nhiên không nguyện ý để nương tử nhà mình đi theo một người nam nhân như vậy, bất quá cho dù trong lòng không muốn nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản, hắn biết nương tử nhà mình khác biệt, nàng có chủ kiến của nàng, nếu hắn tùy tiện đề xuất ý kiến phản đối, có lẽ nương tử ngược lại sẽ đáp ứng.

Chuyện biến khéo thành vụng như vậy, Lý Mặc Nhiên sẽ không ngu dốt đi làm, tuy không thể nói nhưng tay hắn nắm chặt cổ tay nương tử, biểu đạt ý tứ của mình.

Ánh mắt thâm sâu nhìn nương tử, trong mắt viết rõ ràng, nhanh cự tuyệt hắn ta, nhanh cự tuyệt hắn ta!

Trong lòng Lý Thụy Nhiên có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tên nam nhân đẹp tựa yêu nghiệt thực ra lại làn cốc chủ Thần Y cốc thần bí, hơn nữa tuổi hắn ta còn quá trẻ, nhưng không biết vì sao? Hắn lại cảm thấy người này rất nguy hiểm, có chút lo lắng nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ.

Tại sao Đại ca lại không phản đối chứ?

Trong bữa cơm cũng chỉ có Lý Cảnh Nhiên an tĩnh ăn uống, dường như ngay từ đầu hắn không nhìn thấy sóng ngầm mãnh liệt trên bàn cơm, tư thế bình yên không quan tâm sự đời, giống như trên bàn ăn chỉ có một mình hắn vậy.

“Nếu không để cơ hội sau này đi!” Bạch Tiểu Mễ cảm thấy tay bị nắm có chút đau, thở dài, lập tức phỏng theo sao cũng được, nàng muốn học y nhưng những người này tựa hồ không hy vọng nàng học, Bạch Tiểu Mễ đành phải đem chuyện này đè xuống.

Lý Mặc Nhiên thở dài nhẹ nhõm, Lý Thụy Nhiên cũng thở ra, chỉ có tâm tư Tư Nguyên lại phức tạp, nghe Bạch Tiểu Mễ từ chối, mới cảm thấy buông lỏng đồng thời lại càng tức giận, nàng cầu mà không được, nhưng trong mắt người khác lại không đáng được nhắc tới, điều này khiến nàng mất thăng bằng, tự nhiên cao hứng không nổi.

“Không sao, chỉ cần Tiểu Mễ nguyện ý, về sau cửa lớn Mạc Tư vĩnh viễn vì nàng mà mở ra!” Lời này rất có nghĩa khác, ánh mắt Lý Mặc Nhiên lạnh lùng quét qua.

“Cảm ơn Mạc Tư, ngươi thật sự là người tốt!” Trái ngược Lý Mặc Nhiên khó chịu, Bạch Tiểu Mễ vui sướng.

Một bữa cơm, dưới không khí kỳ lạ hoàn tất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook