Chương 36: Đã Chết Một Lần
Phương Tiểu Khả
16/10/2024
Khanh ngồi im lìm trong vòng tay Tuân, kế bên cửa sổ, nàng dựa vào ánh nắng sớm hôm mà nghịch bàn tay hắn, tỉ mần sờ mó rồi cũng ngắm nghía thật kĩ bàn tay đẹp tạc tượng của phu quân nàng.
Người hắn cao lớn và tay thì cũng rất thô ráp nữa. Nhưng đẹp. Nó dài và thon, dù cho đã chai sần và có mấy vết sẹo bởi chiến tranh. Trước kia, hồi còn ở Hà Nội, nàng sẽ thích đôi bàn tay thư sinh một chút, nuột nà một chút, nhưng giờ nàng lại thích đôi tay gân guốc tráng kiện của Tuân hơn.
Khi nàng so độ lớn tay mình với hắn, Tuân khẽ tách bàn tay nàng ra rồi đan tay thật chặt. Hắn vùi đầu vào hõm cổ
nang.
"Đây không phải mơ đúng chứ?", Tuân nói, giọng hắn trầm và ồm.
Nàng tựa đầu mình với hẳn, đung đưa đôi tay.
Họ là phu thê, là vợ chồng cũng đã một năm rồi, Tuân chịu chờ đợi nàng mở lòng như thế trong khi hắn hoàn toàn có thể ghẻ lạnh nàng, rước thiếp thất về.
Nhưng Tuân không làm thế, vương gia của nàng bằng lòng đồng hành với nàng, chịu vạch ra những giới hạn chuẩn mực mà đáng lẽ với quan hệ của họ thì chẳng cần kiêng nề gì.
Giờ đây nàng mở lòng rồi, nàng chịu cho hắn ôm nàng, trêu đùa mái tóc nàng, hôn nàng khiến Tuân thấy vô thực.
Khanh không biết làm thế nào để khiến hắn an tâm hơn về nàng, vì vậy nàng quyết định kể ra tất cả, không giấu giếm gì, trần trụi một Trịnh Thuần Khanh hoàn toàn nghiêng về hắn.
"Tuân à."
"Ơi?"
"..Có chuyện này ta sẽ không giấu chàng nữa."
"Ừm."
"Ta không phải Trịnh Thuần Khanh."
Hơi thở của Tuân thoáng đặng lại một nhịp. Hắn cầm tay nàng lên, hôn lên đó. Hắn cũng không ngờ nàng sẽ chọn lúc này để nói với hắn.
"Ta biết. Ta biết nàng là một người khác. Ngay từ lễ thành hôn ta đã biết nàng không phải Trịnh Thuần Khanh."
Khanh lặng đi, hẳn cũng chưa gặp Trịnh Thuần Khanh nguyên tác bao giờ đúng chứ? Vậy sao hẳn phần biệt được? Tuân không đề nàng thắc mắc, hắn trực tiếp nêu nguyên do: "Khanh, ta đã chết một lần.". Hắn nói hắn trùng sinh. Và người tưởng như sẽ là kẻ khiến đối phương bất ngờ lại đang nghệt mặt ra, đần thối nghe hắn kể.
Những gì Tuân trần thuật cho nàng nghe giống hệt nguyên tác "Đại Việt hoa sữa nở", hắn đã từng sủng ái thiếp thất mà bỏ quên chính thê, đã từng vì lẽ đó mà chết dưới tay Tô Hoàng Hậu. Tất cả... cứ như thể bộ truyện nàng tình cờ đọc trên mạng là phác lại cuộc đời của một người vậy. Cứ như thế Trần Nhật Tuân thực sự "tồn tại".
Khanh chợt lặng mình đi khi nghĩ về một chuyện.
"Hãy cứ cho là ta ích kỉ đi... Nhưng Tuân, ta có thể hỏi chàng điều này không? Chàng đã từng động lòng với Trịnh
Thuan Khanh chua?"
Nàng cũng là nữ nhân. Dù nàng thương Khanh nguyên tác đấy, nhưng nàng cũng sợ mình là cái bóng mà cô ấy để lại, sợ rằng ban đầu Tuân tử tế như thế có phần vì áy náy với Trịnh Thuần Khanh, rằng nàng chỉ là người thay thế. Nàng sợ điều ấy, nhưng Khanh không ngại hỏi.
Tuân hôn lên cổ nàng.
"Nàng là người duy nhất khiến ta rung động."
"Không phải Tạ Thanh Huyền ư?"
"Chưa từng."
"Vậy sao chàng lại sủng ái cô ấy?"
Tuân ngập ngừng rồi bắt đầu kể. Trước kia trên chiến trận, con trai thứ của Tạ ngự sử, tức anh trai của Thanh Huyền đã hy sinh để cứu hắn một mạng, trước khi ra đi có gửi gắm em gái cho hắn.
Hắn vì áy náy và cũng vì Tạ ngự sử xin Hoàng Đế mà kiếp trước mới đồng ý lấy cô ta về, đồng ý cho cô ta quyền lực cô ta muốn, dung túng đến mức đôi khi vô tình cuốn Khanh vào những toan tính nhớ bẩn.
Tuân biết Khanh từng chịu oan rất nhiều nên hắn đã chẳng đứng về ai, nhưng cũng chẳng thể bênh vực hoàn toàn với cô- người trực tiếp dính líu đến Tô Ngọc Lan, Tô Hoàng Hậu.
Hắn đã từng khó xử đến vô dụng, bất lực như thế.
"Vậy kiếp này thì sao? Chàng không thèm để tâm tới lời gửi gắm đó luôn hả?"
Tuân bật cười:
"Không ai thấy phân trâu mà lại giẫm vào cả. Ta thông suốt rồi. Chiến tranh ta sống ngươi chết là lẽ thường, giờ đại quân thiệt hại mấy vạn người, thì ta phải nạp cả vạn gia quyến của kẻ đó vào vương phủ, nuôi ăn nuôi ở sao?"
Khanh cười khúc khích: "Đúng là thế thật.", nàng thơm vào má hắn, "Đôi khi ta lại biết ơn, vì Tuân trước mắt là người hoàn thiện nhất."
Hắn hôn nàng.
"Ta biết ơn vì có thể gặp gỡ nàng."
"Khanh... không đúng, nương tử, nàng có thể cho ta biết tên của nàng không?"
"Tên ta cũng Thuần Khanh, họ Trịnh."
"Vậy Khanh, nàng sẽ bằng lòng ở bên kẻ có quá khứ đốn mạt này cả đời chứ?"
"Vâng, em đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cuốn lấy chàng cả đời rồi."
***
Hihi, cơm chó chương này bao chất lượng nha các bạn.
Bìa mới đẹp nhỉ mọi người, admin edit đó, chời ơi, tự ái tức lự vì bìa cũ phèn quá trời luôn.
Mình ngoi lên để cập nhật lịch up nha. Ca học của mình bắt đầu dày rồi, mình cũng đang up song song một bộ cổ trang huyền huyễn nữa nên chỉ đăng được 1chap/ 1 ngày thôi nha các bạn. Các bạn thông cảm nhennn.
Nếu các bạn có ngấy vì đường mật quá nhiều có thể ghé "Yêu giới có chàng bạo quân" ha, bao ngược lun.
Vậy thôi, chúc các độc giả ngày tốt lành ạ! Cảm ơn các bạn nhìu.
Người hắn cao lớn và tay thì cũng rất thô ráp nữa. Nhưng đẹp. Nó dài và thon, dù cho đã chai sần và có mấy vết sẹo bởi chiến tranh. Trước kia, hồi còn ở Hà Nội, nàng sẽ thích đôi bàn tay thư sinh một chút, nuột nà một chút, nhưng giờ nàng lại thích đôi tay gân guốc tráng kiện của Tuân hơn.
Khi nàng so độ lớn tay mình với hắn, Tuân khẽ tách bàn tay nàng ra rồi đan tay thật chặt. Hắn vùi đầu vào hõm cổ
nang.
"Đây không phải mơ đúng chứ?", Tuân nói, giọng hắn trầm và ồm.
Nàng tựa đầu mình với hẳn, đung đưa đôi tay.
Họ là phu thê, là vợ chồng cũng đã một năm rồi, Tuân chịu chờ đợi nàng mở lòng như thế trong khi hắn hoàn toàn có thể ghẻ lạnh nàng, rước thiếp thất về.
Nhưng Tuân không làm thế, vương gia của nàng bằng lòng đồng hành với nàng, chịu vạch ra những giới hạn chuẩn mực mà đáng lẽ với quan hệ của họ thì chẳng cần kiêng nề gì.
Giờ đây nàng mở lòng rồi, nàng chịu cho hắn ôm nàng, trêu đùa mái tóc nàng, hôn nàng khiến Tuân thấy vô thực.
Khanh không biết làm thế nào để khiến hắn an tâm hơn về nàng, vì vậy nàng quyết định kể ra tất cả, không giấu giếm gì, trần trụi một Trịnh Thuần Khanh hoàn toàn nghiêng về hắn.
"Tuân à."
"Ơi?"
"..Có chuyện này ta sẽ không giấu chàng nữa."
"Ừm."
"Ta không phải Trịnh Thuần Khanh."
Hơi thở của Tuân thoáng đặng lại một nhịp. Hắn cầm tay nàng lên, hôn lên đó. Hắn cũng không ngờ nàng sẽ chọn lúc này để nói với hắn.
"Ta biết. Ta biết nàng là một người khác. Ngay từ lễ thành hôn ta đã biết nàng không phải Trịnh Thuần Khanh."
Khanh lặng đi, hẳn cũng chưa gặp Trịnh Thuần Khanh nguyên tác bao giờ đúng chứ? Vậy sao hẳn phần biệt được? Tuân không đề nàng thắc mắc, hắn trực tiếp nêu nguyên do: "Khanh, ta đã chết một lần.". Hắn nói hắn trùng sinh. Và người tưởng như sẽ là kẻ khiến đối phương bất ngờ lại đang nghệt mặt ra, đần thối nghe hắn kể.
Những gì Tuân trần thuật cho nàng nghe giống hệt nguyên tác "Đại Việt hoa sữa nở", hắn đã từng sủng ái thiếp thất mà bỏ quên chính thê, đã từng vì lẽ đó mà chết dưới tay Tô Hoàng Hậu. Tất cả... cứ như thể bộ truyện nàng tình cờ đọc trên mạng là phác lại cuộc đời của một người vậy. Cứ như thế Trần Nhật Tuân thực sự "tồn tại".
Khanh chợt lặng mình đi khi nghĩ về một chuyện.
"Hãy cứ cho là ta ích kỉ đi... Nhưng Tuân, ta có thể hỏi chàng điều này không? Chàng đã từng động lòng với Trịnh
Thuan Khanh chua?"
Nàng cũng là nữ nhân. Dù nàng thương Khanh nguyên tác đấy, nhưng nàng cũng sợ mình là cái bóng mà cô ấy để lại, sợ rằng ban đầu Tuân tử tế như thế có phần vì áy náy với Trịnh Thuần Khanh, rằng nàng chỉ là người thay thế. Nàng sợ điều ấy, nhưng Khanh không ngại hỏi.
Tuân hôn lên cổ nàng.
"Nàng là người duy nhất khiến ta rung động."
"Không phải Tạ Thanh Huyền ư?"
"Chưa từng."
"Vậy sao chàng lại sủng ái cô ấy?"
Tuân ngập ngừng rồi bắt đầu kể. Trước kia trên chiến trận, con trai thứ của Tạ ngự sử, tức anh trai của Thanh Huyền đã hy sinh để cứu hắn một mạng, trước khi ra đi có gửi gắm em gái cho hắn.
Hắn vì áy náy và cũng vì Tạ ngự sử xin Hoàng Đế mà kiếp trước mới đồng ý lấy cô ta về, đồng ý cho cô ta quyền lực cô ta muốn, dung túng đến mức đôi khi vô tình cuốn Khanh vào những toan tính nhớ bẩn.
Tuân biết Khanh từng chịu oan rất nhiều nên hắn đã chẳng đứng về ai, nhưng cũng chẳng thể bênh vực hoàn toàn với cô- người trực tiếp dính líu đến Tô Ngọc Lan, Tô Hoàng Hậu.
Hắn đã từng khó xử đến vô dụng, bất lực như thế.
"Vậy kiếp này thì sao? Chàng không thèm để tâm tới lời gửi gắm đó luôn hả?"
Tuân bật cười:
"Không ai thấy phân trâu mà lại giẫm vào cả. Ta thông suốt rồi. Chiến tranh ta sống ngươi chết là lẽ thường, giờ đại quân thiệt hại mấy vạn người, thì ta phải nạp cả vạn gia quyến của kẻ đó vào vương phủ, nuôi ăn nuôi ở sao?"
Khanh cười khúc khích: "Đúng là thế thật.", nàng thơm vào má hắn, "Đôi khi ta lại biết ơn, vì Tuân trước mắt là người hoàn thiện nhất."
Hắn hôn nàng.
"Ta biết ơn vì có thể gặp gỡ nàng."
"Khanh... không đúng, nương tử, nàng có thể cho ta biết tên của nàng không?"
"Tên ta cũng Thuần Khanh, họ Trịnh."
"Vậy Khanh, nàng sẽ bằng lòng ở bên kẻ có quá khứ đốn mạt này cả đời chứ?"
"Vâng, em đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cuốn lấy chàng cả đời rồi."
***
Hihi, cơm chó chương này bao chất lượng nha các bạn.
Bìa mới đẹp nhỉ mọi người, admin edit đó, chời ơi, tự ái tức lự vì bìa cũ phèn quá trời luôn.
Mình ngoi lên để cập nhật lịch up nha. Ca học của mình bắt đầu dày rồi, mình cũng đang up song song một bộ cổ trang huyền huyễn nữa nên chỉ đăng được 1chap/ 1 ngày thôi nha các bạn. Các bạn thông cảm nhennn.
Nếu các bạn có ngấy vì đường mật quá nhiều có thể ghé "Yêu giới có chàng bạo quân" ha, bao ngược lun.
Vậy thôi, chúc các độc giả ngày tốt lành ạ! Cảm ơn các bạn nhìu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.