Chương 22: Có tâm, có cầu lại không có lực
Hạnh Trang
15/10/2018
Trời lại trở rét. Bạch Anh ở đây, cũng qua hai ngày. Trong hai ngày,
nàng kỹ càng quan sát, ghi nhớ từng hoạt động, ngóc ngách của cái nơi u
ám, đỏ hoắt này.
Nàng càng tìm hiểu, thì lại càng nhận ra chạy thoát khỏi là điều gần như không thể.
Bốn bề của nơi này, chỉ toàn là vực sâu. Đen. Tối. Mờ mịt. Lạnh lẽo. Nàng đứng bên bệ cửa sổ. Trời trở sương, mưa nặng nề, não nùng. Gió to nổi lên, luồng sau gáy Bạch Anh. Từng gợn gai óc nổi lên, rùng hết cả mình. Nàng thở hắt ra, đành đi dạo vài vòng cho vơi chán.
Nơi này có ba sảnh chính, Điện Chủ, chỗ của hắn, Kế điện, nơi lưu trữ tất cả những bí mật ở đây, cuối cùng là Kiển Linh. Nàng nghe nói, Kiển Linh là nơi ở của một vị cung chủ, nhưng lại để trống.
Bạch Anh cứ lẩm nhẩm hai chữ Kiển Linh. Miệng nàng mấp máy đến nỗi ngạc nhiên. Kiển Linh không phải là cách gọi khác của tên Linh Nguyệt ư?
Nàng lắc đầu, phủ định suy nghĩ đó:
"Xin hỏi cô nương, Kiển Linh trước đây từng có vị cố nhân nào lưu trú vậy?"
Nàng đứng trước cửa Kiển Linh, trong lòng tự nhiên gợn lên thứ gì đó.
"Hoàng quý phi, chớ nên hỏi cố sự, Điện chủ không thích đâu." - Một nữ nhân, mặc hồng y, trán đeo dải dây đỏ, mép dây có chữ "nguyên", nhưng gương lại mang mạn che đi nửa dưới. Nói rồi, vị nữ nhân này liền nhanh chân rời đi. Trước lúc đi, còn dặn dò: "Ngài có thể vào trong, nhưng tuyệt đối không được chạm vào bất cứ thứ gì."
Bạch Anh chỉ gật nhẹ. Nàng lưỡng lự, là nên vào, hay chỉ nên ở đây. Nàng đắn đo mãi rồi quyết định bước vào.
Kiển Linh, có lẽ, là nơi đẹp nhất mà nàng thấy ở cái nơi u ám này. Căn phòng vẫn mang một màu đỏ. Tuy nhiên, lại tô điểm thêm cành mai vàng, chủ nhân nơi này, chọn một bức phong họa hình vị cô nương, mặc xiêm y của tộc Ái Chân, đầu đội chiếc mũ dành cho nữ nhân Ái Chân, với phần trước, đính những chuỗi hạt che gần như hết cả gương mặt. Dáng vẻ thướt tha, yêu kiều, đưa bàn tay trắng nõn, nâng cằm của mình, đứng dưới gốc anh đào, trông rất giống Dương Ngọc Hoàn mà Bạch Anh từng đọc trong sách. Nhưng đây là Phù Thiển cơ mà, làm gì có Dương Quý Phi.
Bạch Anh ngắm nghía vị mỹ nữ kia, đến quên mất lời cảnh báo của nữ tử vừa nãy. Từng ngón tay nàng chạm lên nét mặt của mỹ nữ Ái Chân, nàng cảm nhận một luồng ký ức chạy ngang qua, như thể nàng chính là cô nương trong họa.
"Á."
Bạch Anh bị một lực mạnh xô ngã nhoài ra đất.
"Nhốt nàng ta lại." - Nam tử áo đen bất ngờ xuất hiện, dùng một chưởng đẩy Bạch Anh văng ra xa.
...
"Khẩn xin hoàng huynh ban lệnh tìm kiếm tung tích Cự Quý Phi. Nữ nhân như nàng, không thể một mình biến mất như vậy." - Tiếu Hàn biểu lộ sự nóng lòng, thấp thỏm, lo cho Cự Linh Nguyệt.
Hai ngày trước, Lãnh cung bị phóng hỏa, đốt cháy đến trụi nát. Bên trong đó, còn có thi thể bị chết cháy, gớm ghiếc vô cùng. Vậy mà trùng hợp, trong thời gian đó, Cự Linh Nguyệt cũng biến mất.
"Hoàng đệ, ngươi thật sự rất có lòng trung nghĩa. Không những tháo vát việc đất nước, còn rất lo lắng cho hậu cung của trẫm." - Trầm Duật ngả ngớn trên chiếc ghế bành ở Dưỡng Tâm Điện.
"Cự quý phi, ít nhất cũng là nhất phẩm hoàng quý phi, chỉ sau hoàng hậu nương nương. Hơn nữa nương nương, không cưỡng cầu sủng hạnh, ngược lại còn phò tá hoàng hậu nương nương, đột nhiên mất tích như vậy, thật có chỗ không đúng." - Tiếu Hàn có chút chững lại.
"Hoàng huynh, tứ ca nói vậy cũng không sai, Cự mỹ nhân, còn từng đắc tội với ta, vốn vẫn nên chuộc tội nhưng lại biến mất tăm tích, há còn đâu mặt mũi của thần đệ đây." - Trầm Dã bộ dáng nửa đùa nửa thật, chép miệng tặc lưỡi.
"Hảo, hai thân tín của ta, xem ra rất coi trọng vị phi tử này của trẫm. Vậy được, ta giao lệnh bài kim ưng cho bát đệ, ra khẩu dụ đệ mau chóng tìm bằng được tung tích của Cự Quý Phi nhanh nhất có thể."
Từ đầu chí cuối, Trầm Duật sắc mặt đều không thay đổi, đến một chút gợn sóng cũng không hề có.
Tiếu Hàn nhìn Trầm Dã nhận lấy lệnh bài, tay nắm chặt thành quyền, dù hiểu rõ Trầm Duật muốn gì, nhưng lòng hắn vẫn không nguôi những gợn sóng liên tục phập phồng nơi trái tim.
...
"Ngươi vẫn chưa từ bỏ cái thai?" - An Tịnh Triệt nhướng mày hướng xuống cái bụng còn phẳng của An Tịnh Âm. An Tịnh tướng quân mang danh đến thăm thai cùng An Lữ. Nhưng thực chất muốn xem phản ứng của của An nữ nhi của hắn.
"Cho nữ nhi thêm thời gian, nữ nhi chắc chắn không làm phụ lòng gia phụ."
Dẫu vẫn muốn giữ lại cái thai, nhưng An Tịnh Âm có linh cảm, Đào Hẳng Ôn Tích đó đã biết chuyện cái thai không phải của Trầm Duật. Nắm tay nàng ta nắm chặt lại, muốn Trầm Duật thì Cự Linh Nguyệt cản đường nàng, muốn đứa con thì nữ nhân Ôn Tích lại phá nàng. An Tịnh Âm nàng không cam!
Nàng càng tìm hiểu, thì lại càng nhận ra chạy thoát khỏi là điều gần như không thể.
Bốn bề của nơi này, chỉ toàn là vực sâu. Đen. Tối. Mờ mịt. Lạnh lẽo. Nàng đứng bên bệ cửa sổ. Trời trở sương, mưa nặng nề, não nùng. Gió to nổi lên, luồng sau gáy Bạch Anh. Từng gợn gai óc nổi lên, rùng hết cả mình. Nàng thở hắt ra, đành đi dạo vài vòng cho vơi chán.
Nơi này có ba sảnh chính, Điện Chủ, chỗ của hắn, Kế điện, nơi lưu trữ tất cả những bí mật ở đây, cuối cùng là Kiển Linh. Nàng nghe nói, Kiển Linh là nơi ở của một vị cung chủ, nhưng lại để trống.
Bạch Anh cứ lẩm nhẩm hai chữ Kiển Linh. Miệng nàng mấp máy đến nỗi ngạc nhiên. Kiển Linh không phải là cách gọi khác của tên Linh Nguyệt ư?
Nàng lắc đầu, phủ định suy nghĩ đó:
"Xin hỏi cô nương, Kiển Linh trước đây từng có vị cố nhân nào lưu trú vậy?"
Nàng đứng trước cửa Kiển Linh, trong lòng tự nhiên gợn lên thứ gì đó.
"Hoàng quý phi, chớ nên hỏi cố sự, Điện chủ không thích đâu." - Một nữ nhân, mặc hồng y, trán đeo dải dây đỏ, mép dây có chữ "nguyên", nhưng gương lại mang mạn che đi nửa dưới. Nói rồi, vị nữ nhân này liền nhanh chân rời đi. Trước lúc đi, còn dặn dò: "Ngài có thể vào trong, nhưng tuyệt đối không được chạm vào bất cứ thứ gì."
Bạch Anh chỉ gật nhẹ. Nàng lưỡng lự, là nên vào, hay chỉ nên ở đây. Nàng đắn đo mãi rồi quyết định bước vào.
Kiển Linh, có lẽ, là nơi đẹp nhất mà nàng thấy ở cái nơi u ám này. Căn phòng vẫn mang một màu đỏ. Tuy nhiên, lại tô điểm thêm cành mai vàng, chủ nhân nơi này, chọn một bức phong họa hình vị cô nương, mặc xiêm y của tộc Ái Chân, đầu đội chiếc mũ dành cho nữ nhân Ái Chân, với phần trước, đính những chuỗi hạt che gần như hết cả gương mặt. Dáng vẻ thướt tha, yêu kiều, đưa bàn tay trắng nõn, nâng cằm của mình, đứng dưới gốc anh đào, trông rất giống Dương Ngọc Hoàn mà Bạch Anh từng đọc trong sách. Nhưng đây là Phù Thiển cơ mà, làm gì có Dương Quý Phi.
Bạch Anh ngắm nghía vị mỹ nữ kia, đến quên mất lời cảnh báo của nữ tử vừa nãy. Từng ngón tay nàng chạm lên nét mặt của mỹ nữ Ái Chân, nàng cảm nhận một luồng ký ức chạy ngang qua, như thể nàng chính là cô nương trong họa.
"Á."
Bạch Anh bị một lực mạnh xô ngã nhoài ra đất.
"Nhốt nàng ta lại." - Nam tử áo đen bất ngờ xuất hiện, dùng một chưởng đẩy Bạch Anh văng ra xa.
...
"Khẩn xin hoàng huynh ban lệnh tìm kiếm tung tích Cự Quý Phi. Nữ nhân như nàng, không thể một mình biến mất như vậy." - Tiếu Hàn biểu lộ sự nóng lòng, thấp thỏm, lo cho Cự Linh Nguyệt.
Hai ngày trước, Lãnh cung bị phóng hỏa, đốt cháy đến trụi nát. Bên trong đó, còn có thi thể bị chết cháy, gớm ghiếc vô cùng. Vậy mà trùng hợp, trong thời gian đó, Cự Linh Nguyệt cũng biến mất.
"Hoàng đệ, ngươi thật sự rất có lòng trung nghĩa. Không những tháo vát việc đất nước, còn rất lo lắng cho hậu cung của trẫm." - Trầm Duật ngả ngớn trên chiếc ghế bành ở Dưỡng Tâm Điện.
"Cự quý phi, ít nhất cũng là nhất phẩm hoàng quý phi, chỉ sau hoàng hậu nương nương. Hơn nữa nương nương, không cưỡng cầu sủng hạnh, ngược lại còn phò tá hoàng hậu nương nương, đột nhiên mất tích như vậy, thật có chỗ không đúng." - Tiếu Hàn có chút chững lại.
"Hoàng huynh, tứ ca nói vậy cũng không sai, Cự mỹ nhân, còn từng đắc tội với ta, vốn vẫn nên chuộc tội nhưng lại biến mất tăm tích, há còn đâu mặt mũi của thần đệ đây." - Trầm Dã bộ dáng nửa đùa nửa thật, chép miệng tặc lưỡi.
"Hảo, hai thân tín của ta, xem ra rất coi trọng vị phi tử này của trẫm. Vậy được, ta giao lệnh bài kim ưng cho bát đệ, ra khẩu dụ đệ mau chóng tìm bằng được tung tích của Cự Quý Phi nhanh nhất có thể."
Từ đầu chí cuối, Trầm Duật sắc mặt đều không thay đổi, đến một chút gợn sóng cũng không hề có.
Tiếu Hàn nhìn Trầm Dã nhận lấy lệnh bài, tay nắm chặt thành quyền, dù hiểu rõ Trầm Duật muốn gì, nhưng lòng hắn vẫn không nguôi những gợn sóng liên tục phập phồng nơi trái tim.
...
"Ngươi vẫn chưa từ bỏ cái thai?" - An Tịnh Triệt nhướng mày hướng xuống cái bụng còn phẳng của An Tịnh Âm. An Tịnh tướng quân mang danh đến thăm thai cùng An Lữ. Nhưng thực chất muốn xem phản ứng của của An nữ nhi của hắn.
"Cho nữ nhi thêm thời gian, nữ nhi chắc chắn không làm phụ lòng gia phụ."
Dẫu vẫn muốn giữ lại cái thai, nhưng An Tịnh Âm có linh cảm, Đào Hẳng Ôn Tích đó đã biết chuyện cái thai không phải của Trầm Duật. Nắm tay nàng ta nắm chặt lại, muốn Trầm Duật thì Cự Linh Nguyệt cản đường nàng, muốn đứa con thì nữ nhân Ôn Tích lại phá nàng. An Tịnh Âm nàng không cam!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.